Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí
Chương 34
Ta nhắm chặt hai mắt, ngừng thở, thắp thỏm không yên chờ đợi hành động kế tiếp của Tề Nghiêm.
Chờ a……
Chờ a……
Chờ a……
Cả người ta đã cứng đờ ra đến mức sắp biến thành một tảng đá, người bên cạnh thế nhưng vẫn không nhúc nhích!
Chắc không phải hắn muốn ta chú động chứ!!! Hay là….. hay là… bây giờ hắn mới phát hiện ta không có chút hấp dẫn nào, đối với thân thể thẳng đuột của ta không thể dậy nổi “thú tính"? Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, hắn lúc trước còn chê ngực ta nhỏ, nói cái gì “sợ làm ra chuyện ta không đồng ý", nói nghe đường hoàng như vậy, làm hại ta còn hơi hơi cảm động một chút, nói nửa ngày, người này cơ bản chỉ là thích nữ nhân ngực bự thôi. Không chừng trong lúc lòng ta kích động không thể ngủ được, hắn đã khò khò ngủ say rồi.
Ta lén mở một con mắt, chuẩn bị quan sát tình huống một chút, vừa vặn bắt gặp tầm mắt chuyên chú của Tề Nghiêm, tim đập lập tức chậm nửa nhịp, mồm miệng cũng lắp bắp: “Ngươi không muốn… không muốn….. nếu không làm, ta ngủ nha….."
Trong mắt hắn hiện lên một tia chật vật, cúi đầu thở dài: “Chính là bởi vì rất muốn, cho nên ngược lại không biết phải làm thế nào."
“Không biết…. không biết…. nếu vậy, vậy không cần… không cần làm." Trên thực tế, nhận thức của ta đối với chuyện “làm", giới hạn cũng chỉ là xem qua vài bức đông cung đồ, vốn đang định đi thanh lâu xem thực hành thực hành, không nghĩ tới, còn chưa kịp mở sách học tập đã bị hắn lừa đi. Nếu hai người đều nói không, vậy thì hẹn lúc khác, ngày khác lại “làm" đi, để ta nghiên cứu rõ ràng đã rồi nói sau.
“Như vậy sao được!" Tề Nghiêm hình như đã hạ quyết tâm, môi mỏng gắt gao che lại môi ta, thừa dịp ta mở miệng phản bác trong nháy mắt đầu lưỡi liền dò xét tiến vào, vật thể mềm mại mà cường ngạnh quấn lấy ta, làm cho ta thở không thông, trước mắt một mảnh mù sương, khí lực trên người giống như bị rút cạn, cánh tay bất lực ôm lấy cổ hắn.
Trong đầu trống rỗng, mơ hồ cảm giác được hắn vừa hôn môi, vừa kéo mở vạt áo ta, một bàn tay chui vào trong y phục, ngón tay thon dài linh hoạt dao động khắp nơi trên ngực ta, mãi đến khi dường như đã xác định được vị trí, liền bắt đầu chậm rãi xoa nắn vỗ về điểm đó, khiến cho cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy truyền khắp toàn thân ta.
Ta kinh hoảng thở gấp, miệng đang bị hắn ngăn chặn phát không ra tiếng, tuy rằng ta biết hắn thích ngực to, nhưng mà ta không có a, hắn vì sao còn muốn đùa nghịch chỗ đó, chẳng lẽ hắn có sở thích đặc biệt đối với nhũ đầu, vô luận nam nhân hay nữ nhân đều có thể?
Lực đạo dần dần tăng lên khiến cho ta ngoài ngứa ngáy tê dại ra, bắt đầu cảm thấy có chút đau, ta nhíu mày, không quen với cảm giác kỳ quái này lắm. vừa muốn đẩy hắn ra biểu thị tức giận, cái miệng của hắn lại chủ động buông lỏng ta ra.
Ta nghĩ rằng hắn đang định “làm" chính thức, tay hắn thuận thế xốc lên quần áo sớm đã hỗn độn của ta, môi di động xuống phía dưới, hé miệng, lập tức ngậm vào chỗ vừa bị hắn nghịch đến đỏ tươi như tích máu!!!!
Bị đầu lưỡi ướt át đảo vòng quanh không ngừng liếm mút khiến cho cơ thể ta đột nhiên chấn động, trong cổ họng thiếu chút nữa thì truyền ra tiếng rên rỉ. Ta trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn người đang vùi đầu nhấm nháp ngực ta. Lời nói ra không được mạch lạc: “Ngươi…. Ngươi….. ngươi…. Sao còn… chưa làm.. a? Nhanh lên…. Nhanh lên….. làm xong ta….. ta còn…… còn….. ngủ…."
Cái đầu đen nhánh ngừng một chút, chậm rãi nâng mặt lên, ánh mắt híp lại toát ra mùi nguy hiểm: “Nhanh làm xong? Ta không phải đang làm sao?"
Không còn ngứa ngáy ở ngực nữa, ta hổn hển thở ra, nói chuyện cũng có chút lực hơn: “Ngươi đâu có đang làm? Ngươi rõ ràng là đang…" mặt lại hồng, chung quy nói không nên lời hành động vừa rồi của hắn: “Dù sao lúc người ta làm khẳng định là không giống ngươi."
“Người ta làm?" hắn nhướng cao mày: “Không ngờ rằng ngươi còn có thói quen rình người khác làm việc?"
“Không có đâu!" mặt ta đỏ cả lên, tên hổn đãn này, dám nói ta như thể dâm tặc: “Mấy bức đông cung đồ đâu có cái nào làm giống ngươi, mấy người trong tranh không có làm chuyện ngươi vừa mới làm đâu, đều là trực tiếp….. trực tiếp…. trực tiếp."
“Đông cung đồ?" Tề Nghiêm có chút đăm chiêu cười nói: “Yên tâm, ta khẳng định là ta làm chính xác. Ngươi cứ tin tưởng ta là được rồi."
“Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi a, ngươi cũng không có kinh nghiệm gì, chính ngươi nói ngươi cũng không biết làm như thế nào."
“Ta có kinh nghiệm, ngươi đã quên ta đã có 1 đứa con 5 tuổi sao." hắn một phen cởi quần của ta ra, trong lúc nhìn chằm chằm hai chân ta, ánh mắt phóng ra nhiệt độ nóng rực, ngẩng đầu tà tà cười: “Hơn nữa ta chỉ sợ không thể nhanh làm xong được."
“Vì…… a!!!" ta đang muốn mở miệng hỏi đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, bị động tác của hắn dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cảm giác bộ phận yếu ớt nhất bị ngậm lấy khiến cho ta cong lưng lên, khoang miệng ấm áp vừa liếm mút vừa gặm cắn thứ ở giữa hai chân ta, ôn nhu cẩn thận giống như đang nhấm nháp đường quả mỹ vị.
Lưng nhịn không được truyền đến một trận khí lạnh, thoắt chốc đã nổi lên một thân da gà, nhưng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại có một loại ảo giác sắp bị hòa tan. Vòng eo bị mút bủn rủn, cách tay vốn đang chống đẩy cũng chỉ có thể gắt gao luồn vào tóc Tề Nghiêm, xấu hổ phát hiện bản thân không thể kháng cự mà còn có phản ứng, dần dựng đứng trong miệng hắn, bên tai tràn ngập tiếng rên rỉ nhỏ khe khẽ mị nhân, hình như….. hình như là từ trong miệng ta truyền ra.
Chưa từng thể hội qua cảm giác kịch liệt như thế khiến ta không nhịn được lắc đầu, nước mắt không biết vì nguyên nhân gì không ngừng rơi xuống, thân thể của ta bắt đầu phát run, một cỗ sóng triều mạc danh thổi quét toàn thân, giống như muốn nhấn chìm ta trong đó, có chút sợ hãi có chút chờ mong, ta chỉ có thể theo bản năng kêu lên: “Buông ra…. Buông ra….. không được…… không được"
Tề Nghiêm cũng không ngừng miệng, ngược lại còn dùng sức mút một cái, ta chỉ thấy trước mắt hiện lên một trận bạch quang, bộ phận đứng thẳng chậm rãi nhuyễn xuống, ta vô lực buông tay, nằm ngã trên giường, từng hơi từng hơi phì phò thở.
Thân thể bị nhẹ nhàng đảo chuyển, sau một trận tiếng cởi quần áo xoạt xoạt, một thứ gì đó nóng cháy kề vào đồn bộ ta. Hai cánh mông bị tách ra, phía trên truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của Tề Nghiêm: “Tiểu Bạch, ngươi nhẫn một chút, ta muốn đi vào." Thân thể mệt mỏi cùng giọng nói của hắn không biết vì sao nghe có vẻ đang thống khổ kiềm chế, khiến cho ta gật gật đầu.
“Oa!!!!!!" ngay sau đó, chút buồn ngủ ngay lập tức bị cơn đau nhức khắp toàn thân kích thích cho hoàn toản thanh tỉnh, bị dị vật hung hăng tiến vào khiến ta nhịn không được hét lên chói tai, nước mắt như bão táp chảy ra: “Đau quá, đau quá, ngươi đi ra ngoài a!!!"
“Thực xin lỗi…. thực xin lỗi… Tiểu Bạch, lát nữa sẽ không còn đau nữa." trong miệng liên tiếp giải thích, nhưng không có một chút dấu hiệu sẽ lui ra ngoài.
Đau quá a đau quá a, vì sao trong đông cung đồ cả nam lẫn nữ đều nhìn có vẻ rất khoái nhạc a? Hoàn toàn là gạt người hết! Nếu còn tiếp tục nữa, chỉ cần làm mấy bước thoải mái như lúc nãy thôi được không?
Tề Nghiêm nhẹ nhàng hôn lên lưng ta, một bàn tay vươn ra phía trước vỗ về chơi đùa dục vọng vẫn đang nhạy cảm không thôi của ta, xoa nắn mân mê. Phía sau truyền đến tiếng thì thầm không ngừng của hắn: “Tiểu Bạch….. Tiểu Bạch….. ta rất yêu ngươi, Tiểu Bạch, ta rất…. yêu ngươi…." Đau đớn bất ngờ giảm nhẹ không ít, bắt đầu dần dần thích ứng với sự tồn tại của vật lớn trong cơ thể, phía trước được ôn nhu bao phủ cũng có cảm giác run rẩy, dựng thẳng lên, thân mình hắn bắt đầu thong thả luật động, ma sát kịch liệt vào nội bích của ta, đau đớn cùng cảm giác nào đó không biết tên khiến ta cắn chặt khớp hàm, cả người run run.
Động tác của hắn dần nhanh hơn, ma sát nhẹ nhàng càng lúc càng bị va chạm thâm nhập thay thế. Vòng eo bị một tay giữ chặt, đầu óc ta tê liệt không còn đủ sức để suy nghĩ thêm gì khác, chỉ có thể bị động đong đưa theo tiết tấu của hắn. Địa phương vốn chỉ cảm thấy đau đớn thuận theo từng nhịp ra vào nông sâu của hắn cũng dần có cảm giác ngưa ngứa tê dại, bộ phận bị vỗ về trêu chọc cùng địa phương bi va chạm kịch liệt đều trướng nóng đến không thể chịu đựng được, cảm giác kỳ lạ khi chỗ sâu nhất bị chạm tới khiến ta nức nở ra tiếng, chỉ có thể gắt gao bấu lấy khăn trải giường, xoắn chặt thành mười lằn sâu.
Tề Nghiêm cũng hổn hễn thở, ôn nhu ban đầu đã biến thành va chạm mãnh liệt. Ta cuồng loạn đong đưa đầu, máu toàn thân đều nóng lên, cũng không còn đủ sức kêu gào nữa, chỉ hy vọng nơi tiếp xúc kia có thể đem cổ cảm giác kỳ lạ trong lòng ta loại bỏ ra ngoài.
Bàn tay phía trước của Tề Nghiêm đột ngột tăng tốc độ xoa nắn, trước mắt ta bỗng biến thành màu đen, vừa rên rỉ, vừa bắn ra một dòng chất lỏng, thân thể bắt đầu co rút thít chặt. Tề Nghiêm phía sau cũng gầm nhẹ một tiếng, sau vài cái va chạm cấp tốc, đã phun ra nhiệt lưu trong cơ thể ta.
“Bây giờ…… có thể đi ra ngoài rồi chứ." Ta vô lực đẩy đẩyTề Nghiêm, muốn kêu hắn đem thứ đó ra khỏi thân thể của ta, lại hoảng sợ phát hiện cái thứ đáng ghét kia lại bắt đầu nóng như lửa và trướng to.
Tề Nghiêm tà tà cười nói: “Cho nên không phải ta đã nói, không có khả năng làm xong sớm sao?"
Môi mỏng chặn lấy tất cả tiếng kinh hô cùng mắng chửi của ta, lại bắt đầu một vòng luật động mới.
Mãi đến thật lâu sau này ta mới chợt nhớ ra, hắn làm khỉ gì có cái gọi là kinh nghiệm, đứa con năm tuổi kia của hắn rõ ràng đâu phải hắn sinh a!!!
Chờ a……
Chờ a……
Chờ a……
Cả người ta đã cứng đờ ra đến mức sắp biến thành một tảng đá, người bên cạnh thế nhưng vẫn không nhúc nhích!
Chắc không phải hắn muốn ta chú động chứ!!! Hay là….. hay là… bây giờ hắn mới phát hiện ta không có chút hấp dẫn nào, đối với thân thể thẳng đuột của ta không thể dậy nổi “thú tính"? Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, hắn lúc trước còn chê ngực ta nhỏ, nói cái gì “sợ làm ra chuyện ta không đồng ý", nói nghe đường hoàng như vậy, làm hại ta còn hơi hơi cảm động một chút, nói nửa ngày, người này cơ bản chỉ là thích nữ nhân ngực bự thôi. Không chừng trong lúc lòng ta kích động không thể ngủ được, hắn đã khò khò ngủ say rồi.
Ta lén mở một con mắt, chuẩn bị quan sát tình huống một chút, vừa vặn bắt gặp tầm mắt chuyên chú của Tề Nghiêm, tim đập lập tức chậm nửa nhịp, mồm miệng cũng lắp bắp: “Ngươi không muốn… không muốn….. nếu không làm, ta ngủ nha….."
Trong mắt hắn hiện lên một tia chật vật, cúi đầu thở dài: “Chính là bởi vì rất muốn, cho nên ngược lại không biết phải làm thế nào."
“Không biết…. không biết…. nếu vậy, vậy không cần… không cần làm." Trên thực tế, nhận thức của ta đối với chuyện “làm", giới hạn cũng chỉ là xem qua vài bức đông cung đồ, vốn đang định đi thanh lâu xem thực hành thực hành, không nghĩ tới, còn chưa kịp mở sách học tập đã bị hắn lừa đi. Nếu hai người đều nói không, vậy thì hẹn lúc khác, ngày khác lại “làm" đi, để ta nghiên cứu rõ ràng đã rồi nói sau.
“Như vậy sao được!" Tề Nghiêm hình như đã hạ quyết tâm, môi mỏng gắt gao che lại môi ta, thừa dịp ta mở miệng phản bác trong nháy mắt đầu lưỡi liền dò xét tiến vào, vật thể mềm mại mà cường ngạnh quấn lấy ta, làm cho ta thở không thông, trước mắt một mảnh mù sương, khí lực trên người giống như bị rút cạn, cánh tay bất lực ôm lấy cổ hắn.
Trong đầu trống rỗng, mơ hồ cảm giác được hắn vừa hôn môi, vừa kéo mở vạt áo ta, một bàn tay chui vào trong y phục, ngón tay thon dài linh hoạt dao động khắp nơi trên ngực ta, mãi đến khi dường như đã xác định được vị trí, liền bắt đầu chậm rãi xoa nắn vỗ về điểm đó, khiến cho cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy truyền khắp toàn thân ta.
Ta kinh hoảng thở gấp, miệng đang bị hắn ngăn chặn phát không ra tiếng, tuy rằng ta biết hắn thích ngực to, nhưng mà ta không có a, hắn vì sao còn muốn đùa nghịch chỗ đó, chẳng lẽ hắn có sở thích đặc biệt đối với nhũ đầu, vô luận nam nhân hay nữ nhân đều có thể?
Lực đạo dần dần tăng lên khiến cho ta ngoài ngứa ngáy tê dại ra, bắt đầu cảm thấy có chút đau, ta nhíu mày, không quen với cảm giác kỳ quái này lắm. vừa muốn đẩy hắn ra biểu thị tức giận, cái miệng của hắn lại chủ động buông lỏng ta ra.
Ta nghĩ rằng hắn đang định “làm" chính thức, tay hắn thuận thế xốc lên quần áo sớm đã hỗn độn của ta, môi di động xuống phía dưới, hé miệng, lập tức ngậm vào chỗ vừa bị hắn nghịch đến đỏ tươi như tích máu!!!!
Bị đầu lưỡi ướt át đảo vòng quanh không ngừng liếm mút khiến cho cơ thể ta đột nhiên chấn động, trong cổ họng thiếu chút nữa thì truyền ra tiếng rên rỉ. Ta trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn người đang vùi đầu nhấm nháp ngực ta. Lời nói ra không được mạch lạc: “Ngươi…. Ngươi….. ngươi…. Sao còn… chưa làm.. a? Nhanh lên…. Nhanh lên….. làm xong ta….. ta còn…… còn….. ngủ…."
Cái đầu đen nhánh ngừng một chút, chậm rãi nâng mặt lên, ánh mắt híp lại toát ra mùi nguy hiểm: “Nhanh làm xong? Ta không phải đang làm sao?"
Không còn ngứa ngáy ở ngực nữa, ta hổn hển thở ra, nói chuyện cũng có chút lực hơn: “Ngươi đâu có đang làm? Ngươi rõ ràng là đang…" mặt lại hồng, chung quy nói không nên lời hành động vừa rồi của hắn: “Dù sao lúc người ta làm khẳng định là không giống ngươi."
“Người ta làm?" hắn nhướng cao mày: “Không ngờ rằng ngươi còn có thói quen rình người khác làm việc?"
“Không có đâu!" mặt ta đỏ cả lên, tên hổn đãn này, dám nói ta như thể dâm tặc: “Mấy bức đông cung đồ đâu có cái nào làm giống ngươi, mấy người trong tranh không có làm chuyện ngươi vừa mới làm đâu, đều là trực tiếp….. trực tiếp…. trực tiếp."
“Đông cung đồ?" Tề Nghiêm có chút đăm chiêu cười nói: “Yên tâm, ta khẳng định là ta làm chính xác. Ngươi cứ tin tưởng ta là được rồi."
“Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi a, ngươi cũng không có kinh nghiệm gì, chính ngươi nói ngươi cũng không biết làm như thế nào."
“Ta có kinh nghiệm, ngươi đã quên ta đã có 1 đứa con 5 tuổi sao." hắn một phen cởi quần của ta ra, trong lúc nhìn chằm chằm hai chân ta, ánh mắt phóng ra nhiệt độ nóng rực, ngẩng đầu tà tà cười: “Hơn nữa ta chỉ sợ không thể nhanh làm xong được."
“Vì…… a!!!" ta đang muốn mở miệng hỏi đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, bị động tác của hắn dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cảm giác bộ phận yếu ớt nhất bị ngậm lấy khiến cho ta cong lưng lên, khoang miệng ấm áp vừa liếm mút vừa gặm cắn thứ ở giữa hai chân ta, ôn nhu cẩn thận giống như đang nhấm nháp đường quả mỹ vị.
Lưng nhịn không được truyền đến một trận khí lạnh, thoắt chốc đã nổi lên một thân da gà, nhưng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại có một loại ảo giác sắp bị hòa tan. Vòng eo bị mút bủn rủn, cách tay vốn đang chống đẩy cũng chỉ có thể gắt gao luồn vào tóc Tề Nghiêm, xấu hổ phát hiện bản thân không thể kháng cự mà còn có phản ứng, dần dựng đứng trong miệng hắn, bên tai tràn ngập tiếng rên rỉ nhỏ khe khẽ mị nhân, hình như….. hình như là từ trong miệng ta truyền ra.
Chưa từng thể hội qua cảm giác kịch liệt như thế khiến ta không nhịn được lắc đầu, nước mắt không biết vì nguyên nhân gì không ngừng rơi xuống, thân thể của ta bắt đầu phát run, một cỗ sóng triều mạc danh thổi quét toàn thân, giống như muốn nhấn chìm ta trong đó, có chút sợ hãi có chút chờ mong, ta chỉ có thể theo bản năng kêu lên: “Buông ra…. Buông ra….. không được…… không được"
Tề Nghiêm cũng không ngừng miệng, ngược lại còn dùng sức mút một cái, ta chỉ thấy trước mắt hiện lên một trận bạch quang, bộ phận đứng thẳng chậm rãi nhuyễn xuống, ta vô lực buông tay, nằm ngã trên giường, từng hơi từng hơi phì phò thở.
Thân thể bị nhẹ nhàng đảo chuyển, sau một trận tiếng cởi quần áo xoạt xoạt, một thứ gì đó nóng cháy kề vào đồn bộ ta. Hai cánh mông bị tách ra, phía trên truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của Tề Nghiêm: “Tiểu Bạch, ngươi nhẫn một chút, ta muốn đi vào." Thân thể mệt mỏi cùng giọng nói của hắn không biết vì sao nghe có vẻ đang thống khổ kiềm chế, khiến cho ta gật gật đầu.
“Oa!!!!!!" ngay sau đó, chút buồn ngủ ngay lập tức bị cơn đau nhức khắp toàn thân kích thích cho hoàn toản thanh tỉnh, bị dị vật hung hăng tiến vào khiến ta nhịn không được hét lên chói tai, nước mắt như bão táp chảy ra: “Đau quá, đau quá, ngươi đi ra ngoài a!!!"
“Thực xin lỗi…. thực xin lỗi… Tiểu Bạch, lát nữa sẽ không còn đau nữa." trong miệng liên tiếp giải thích, nhưng không có một chút dấu hiệu sẽ lui ra ngoài.
Đau quá a đau quá a, vì sao trong đông cung đồ cả nam lẫn nữ đều nhìn có vẻ rất khoái nhạc a? Hoàn toàn là gạt người hết! Nếu còn tiếp tục nữa, chỉ cần làm mấy bước thoải mái như lúc nãy thôi được không?
Tề Nghiêm nhẹ nhàng hôn lên lưng ta, một bàn tay vươn ra phía trước vỗ về chơi đùa dục vọng vẫn đang nhạy cảm không thôi của ta, xoa nắn mân mê. Phía sau truyền đến tiếng thì thầm không ngừng của hắn: “Tiểu Bạch….. Tiểu Bạch….. ta rất yêu ngươi, Tiểu Bạch, ta rất…. yêu ngươi…." Đau đớn bất ngờ giảm nhẹ không ít, bắt đầu dần dần thích ứng với sự tồn tại của vật lớn trong cơ thể, phía trước được ôn nhu bao phủ cũng có cảm giác run rẩy, dựng thẳng lên, thân mình hắn bắt đầu thong thả luật động, ma sát kịch liệt vào nội bích của ta, đau đớn cùng cảm giác nào đó không biết tên khiến ta cắn chặt khớp hàm, cả người run run.
Động tác của hắn dần nhanh hơn, ma sát nhẹ nhàng càng lúc càng bị va chạm thâm nhập thay thế. Vòng eo bị một tay giữ chặt, đầu óc ta tê liệt không còn đủ sức để suy nghĩ thêm gì khác, chỉ có thể bị động đong đưa theo tiết tấu của hắn. Địa phương vốn chỉ cảm thấy đau đớn thuận theo từng nhịp ra vào nông sâu của hắn cũng dần có cảm giác ngưa ngứa tê dại, bộ phận bị vỗ về trêu chọc cùng địa phương bi va chạm kịch liệt đều trướng nóng đến không thể chịu đựng được, cảm giác kỳ lạ khi chỗ sâu nhất bị chạm tới khiến ta nức nở ra tiếng, chỉ có thể gắt gao bấu lấy khăn trải giường, xoắn chặt thành mười lằn sâu.
Tề Nghiêm cũng hổn hễn thở, ôn nhu ban đầu đã biến thành va chạm mãnh liệt. Ta cuồng loạn đong đưa đầu, máu toàn thân đều nóng lên, cũng không còn đủ sức kêu gào nữa, chỉ hy vọng nơi tiếp xúc kia có thể đem cổ cảm giác kỳ lạ trong lòng ta loại bỏ ra ngoài.
Bàn tay phía trước của Tề Nghiêm đột ngột tăng tốc độ xoa nắn, trước mắt ta bỗng biến thành màu đen, vừa rên rỉ, vừa bắn ra một dòng chất lỏng, thân thể bắt đầu co rút thít chặt. Tề Nghiêm phía sau cũng gầm nhẹ một tiếng, sau vài cái va chạm cấp tốc, đã phun ra nhiệt lưu trong cơ thể ta.
“Bây giờ…… có thể đi ra ngoài rồi chứ." Ta vô lực đẩy đẩyTề Nghiêm, muốn kêu hắn đem thứ đó ra khỏi thân thể của ta, lại hoảng sợ phát hiện cái thứ đáng ghét kia lại bắt đầu nóng như lửa và trướng to.
Tề Nghiêm tà tà cười nói: “Cho nên không phải ta đã nói, không có khả năng làm xong sớm sao?"
Môi mỏng chặn lấy tất cả tiếng kinh hô cùng mắng chửi của ta, lại bắt đầu một vòng luật động mới.
Mãi đến thật lâu sau này ta mới chợt nhớ ra, hắn làm khỉ gì có cái gọi là kinh nghiệm, đứa con năm tuổi kia của hắn rõ ràng đâu phải hắn sinh a!!!
Tác giả :
Phong Chi Phi Nhi