Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 44: Lên án
Một khắc sau*( khoảng 15’), Bộ Nhu Nhi gương mặt tràn đầy nước mắt đang ngồi tại phòng mình. Xung quanh nàng, những nữ quyến được mời tới đang hết lời khuyên giải. Mãi một lúc sau Bộ Nhu Nhi mới ngừng khóc, thút thít theo mọi người quay trở lại đại sảnh.
Người đi phía trước dẫn đường, chính là người cha ở thế giới này của nàng – người vừa nghe được tin tức liền vội vàng chạy tới, Bộ Ngưng Vận.
Gương mặt âm trầm, bước chân mạnh mẽ vượt qua cửa. Mắt nhìn thấy đống hỗn độn trên đất đều đã được nhặt sạch sẽ. Mẹ con Bộ phu nhân cầm những thứ đã vỡ trên tay, tâm đau đến rơi lệ.
Mâu quang lập tức tối sầm lại, Bộ Ngưng Vận lớn tiếng hỏi: “Không phải đã bảo không được bắt nạt con bé sao? Tại sao ta vừa mới rời khỏi, các người đã lại đối xử với con bé như vậy?"
“Chúng ta không có bắt nạt nó! Mấy thứ này đều do chính nó ném xuống!" Ngẩng phắt đầu lên, Bộ phu nhân lập tức kêu to.
Bộ Ngưng Vận cười lạnh. “Loại chuyện ma quỷ này, ngươi dùng để lừa ai hả?"
“Cha, nương nói thật đó, thật sự là do chính nó ném xuống." Bộ gia Đại tiểu thư cũng nhanh chóng đứng ra giải thích.
“Oa —— "
Nghe thế, đôi mắt Bộ Nhu Nhi chớp chớp, hai hàng lệ theo khóe mi rơi xuống.
“Đại nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ. Sao mọi người có thể nói ta như vậy? Mấy thứ này là do mấy bữa trước tiến cung, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu ban tặng cho ta. Ta rất quý chúng, chạm cũng không dám chạm, giữ lại để hôm nay trở về tặng cho mọi người. Những thứ quý giá này, ta làm sao dám ném xuống đất chứ? Đây chính là phạm tội bất kính rất lớn với Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương."
“Ta ---"
Bộ phu nhân vừa định mở miệng nói, Bộ Nhu Nhi đã nhanh chóng cướp lời. “Đại nương, ta biết người là đang giận ta. Bởi ta không có được sự sủng ái của Vương gia, vì vậy mà không thể giúp các tỷ tỷ tìm được những đức lang quân như ý giống Vương gia, nên người mới mất hứng. Nhưng mà, chuyện này thật sự không phải ta cố ý. Nếu có thể, ta làm sao lại không muốn giúp các tỷ tỷ tìm được nơi tốt để gả, giúp Bộ gia ta cùng cha được nở mày nở mặt. Ta thật sự… thật sự là không cố ý mà!"
Dứt lời, nước mắt chảy càng nhiều, giọng nói cực kỳ nghẹn ngào, đáng thương. Muốn bao bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, khiến lòng mọi người đều đau.
Các vị khách vốn không để tâm tới Bộ Nhu Nhi cũng không nhịn được nhíu mày. Có chút mềm lòng, liền lên tiếng chỉ trích Bộ phu nhân ----
“Ai nha, ta nói ngươi nha biểu muội. Ngươi sao có thể đối xử với Minh Vương phi như thế được? Ngươi vốn đã sớm biết tính tình nàng nhu nhược. Vì sao Minh Vương gia chọn nàng, ngươi vốn đều biết mới phải, giờ sao lại trách cứ nàng?"
“Phải đó. Nhà các ngươi có được một Vương phi được Minh Vương gia coi trọng, đã không phải là dễ. Ngươi còn không biết quý trọng đã thế còn muốn hung dữ với nàng. Nếu Minh Vương gia biết được, ngươi có nghĩ tới kết cục sẽ ra sao không?"
“Nói đúng lắm! Hơn nữa, nha đầu kia vừa mới xuất giá, lại còn có lòng muốn báo đáp các ngươi, các ngươi nên biết quý trọng chứ. Nhi nữ của ta đã gả được 3 năm, vậy mà chỉ biết bám theo ta xin tiền về, trợ cấp cho nhà chồng, ta còn đang cùng con bé trở măt đây nữa là."
“Phải đó, phải đó."
…
Ngươi một lời ta một câu, mọi người đều lên tiếng khiến trách mẹ con Bộ phu nhân.
Nhóm người Bộ phu nhân thật oan uổng a.
“Chúng ta thực sự không có bắt nạt nó!"
“Đại nương, người hãy tự vấn lương tâm của mình đi. Những chuyện đã xảy ra trước khi ta xuất giá không nhắc tới, chỉ nói chuyện ngày hôm nay, khi ta một mình xuất hiện, các người có không bất mãn không? Sau khi ta vào nhà, các người có mắng ta vô dụng, trách ta không tận sức giúp các tỷ tỷ giựt dây bắt cầu hay không? Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nhưng lời này, các ngươi thực chưa bao giờ nói qua sao?" Hít hít cái mũi, đôi mắt Bộ Nhu Nhi đã đỏ hoe do khóc, nghẹn ngào thấp giọng chất vấn.
Cái này…
Mẹ con bốn người nhìn nhau một cái, chột dạ cúi đầu.
Coi đi, các nàng quả thật là có như làm vậy.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Bộ Ngưng Vận càng thêm tối. “Phu nhân, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng rồi." Sau đó kéo Bộ Nhu Nhi, “Nhu Nhi, chúng ta đi. Không cần phải ở cùng một chỗ với bọn họ."
Người đi phía trước dẫn đường, chính là người cha ở thế giới này của nàng – người vừa nghe được tin tức liền vội vàng chạy tới, Bộ Ngưng Vận.
Gương mặt âm trầm, bước chân mạnh mẽ vượt qua cửa. Mắt nhìn thấy đống hỗn độn trên đất đều đã được nhặt sạch sẽ. Mẹ con Bộ phu nhân cầm những thứ đã vỡ trên tay, tâm đau đến rơi lệ.
Mâu quang lập tức tối sầm lại, Bộ Ngưng Vận lớn tiếng hỏi: “Không phải đã bảo không được bắt nạt con bé sao? Tại sao ta vừa mới rời khỏi, các người đã lại đối xử với con bé như vậy?"
“Chúng ta không có bắt nạt nó! Mấy thứ này đều do chính nó ném xuống!" Ngẩng phắt đầu lên, Bộ phu nhân lập tức kêu to.
Bộ Ngưng Vận cười lạnh. “Loại chuyện ma quỷ này, ngươi dùng để lừa ai hả?"
“Cha, nương nói thật đó, thật sự là do chính nó ném xuống." Bộ gia Đại tiểu thư cũng nhanh chóng đứng ra giải thích.
“Oa —— "
Nghe thế, đôi mắt Bộ Nhu Nhi chớp chớp, hai hàng lệ theo khóe mi rơi xuống.
“Đại nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ. Sao mọi người có thể nói ta như vậy? Mấy thứ này là do mấy bữa trước tiến cung, Hoàng thượng và Hoàng thái hậu ban tặng cho ta. Ta rất quý chúng, chạm cũng không dám chạm, giữ lại để hôm nay trở về tặng cho mọi người. Những thứ quý giá này, ta làm sao dám ném xuống đất chứ? Đây chính là phạm tội bất kính rất lớn với Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương."
“Ta ---"
Bộ phu nhân vừa định mở miệng nói, Bộ Nhu Nhi đã nhanh chóng cướp lời. “Đại nương, ta biết người là đang giận ta. Bởi ta không có được sự sủng ái của Vương gia, vì vậy mà không thể giúp các tỷ tỷ tìm được những đức lang quân như ý giống Vương gia, nên người mới mất hứng. Nhưng mà, chuyện này thật sự không phải ta cố ý. Nếu có thể, ta làm sao lại không muốn giúp các tỷ tỷ tìm được nơi tốt để gả, giúp Bộ gia ta cùng cha được nở mày nở mặt. Ta thật sự… thật sự là không cố ý mà!"
Dứt lời, nước mắt chảy càng nhiều, giọng nói cực kỳ nghẹn ngào, đáng thương. Muốn bao bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, khiến lòng mọi người đều đau.
Các vị khách vốn không để tâm tới Bộ Nhu Nhi cũng không nhịn được nhíu mày. Có chút mềm lòng, liền lên tiếng chỉ trích Bộ phu nhân ----
“Ai nha, ta nói ngươi nha biểu muội. Ngươi sao có thể đối xử với Minh Vương phi như thế được? Ngươi vốn đã sớm biết tính tình nàng nhu nhược. Vì sao Minh Vương gia chọn nàng, ngươi vốn đều biết mới phải, giờ sao lại trách cứ nàng?"
“Phải đó. Nhà các ngươi có được một Vương phi được Minh Vương gia coi trọng, đã không phải là dễ. Ngươi còn không biết quý trọng đã thế còn muốn hung dữ với nàng. Nếu Minh Vương gia biết được, ngươi có nghĩ tới kết cục sẽ ra sao không?"
“Nói đúng lắm! Hơn nữa, nha đầu kia vừa mới xuất giá, lại còn có lòng muốn báo đáp các ngươi, các ngươi nên biết quý trọng chứ. Nhi nữ của ta đã gả được 3 năm, vậy mà chỉ biết bám theo ta xin tiền về, trợ cấp cho nhà chồng, ta còn đang cùng con bé trở măt đây nữa là."
“Phải đó, phải đó."
…
Ngươi một lời ta một câu, mọi người đều lên tiếng khiến trách mẹ con Bộ phu nhân.
Nhóm người Bộ phu nhân thật oan uổng a.
“Chúng ta thực sự không có bắt nạt nó!"
“Đại nương, người hãy tự vấn lương tâm của mình đi. Những chuyện đã xảy ra trước khi ta xuất giá không nhắc tới, chỉ nói chuyện ngày hôm nay, khi ta một mình xuất hiện, các người có không bất mãn không? Sau khi ta vào nhà, các người có mắng ta vô dụng, trách ta không tận sức giúp các tỷ tỷ giựt dây bắt cầu hay không? Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nhưng lời này, các ngươi thực chưa bao giờ nói qua sao?" Hít hít cái mũi, đôi mắt Bộ Nhu Nhi đã đỏ hoe do khóc, nghẹn ngào thấp giọng chất vấn.
Cái này…
Mẹ con bốn người nhìn nhau một cái, chột dạ cúi đầu.
Coi đi, các nàng quả thật là có như làm vậy.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Bộ Ngưng Vận càng thêm tối. “Phu nhân, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng rồi." Sau đó kéo Bộ Nhu Nhi, “Nhu Nhi, chúng ta đi. Không cần phải ở cùng một chỗ với bọn họ."
Tác giả :
Hoa Đào Tiểu Trà