Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 16: Hoắc Thuyến trở về
Hắc Bạch Lam xoa xoa bên tai vừa bị cắn của mình:"Bảo bối, cô ta chỉ là trước khi anh gặp em, từ khi anh gặp em đã không còn đụng vào người nào khác ngoài em."
- "Dù sao chú cũng đã là hàng bị sử dụng qua, rất bẩn, đi chỗ khác. Chú mà không đi thì tôi đi." Lâm Mạn Ninh nói rồi bước xuống giường.
Hắc Bạch Lam bước xuống giường theo:"Được, anh đi, anh đi là được rồi, em ngủ trên giường anh ngủ ở sofa."
Lâm Mạn Ninh quay lại lườm anh rồi leo lại lên giường kéo chăn chùm kín người, Hắc Bạch Lam thở dài rồi đi vào phòng tắm. Lâm Mạn Ninh bỏ chăn ra, mở mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn còn tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Ba phút sau, Hắc Bạch Lam đi ra ngoài, trên người mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, mái tóc còn dính nước, mùi sữa tắm đầy nam tính lan tỏa cả căn phòng. Lâm Mạn Ninh nhắm mắt lại quay sang bên kia.
Hắc Bạch Lam lấy chiếc khăn lau tóc rồi tắt đèn đi về phía sofa, nhìn trên giường đang nhô lên một khoảng rồi nằm xuống ghế.
Chẳng hiểu sao, anh lại dịu dàng trước vật nhỏ này, trước giờ chỉ có phụ nữ phục tùng anh, anh chưa bao giờ phục tùng hoặc khuất phục trước người nào ngoài Lâm Mạn Ninh này.
Từ từ căn phòng trở nên yên tĩnh, cả hai đều chìm vào giấc ngủ, bên ngoài trời ầm ầm cơn mưa.
Lâm gia, ông bà Lâm nằm trên giường nói chuyện. Bà Lâm nói.
- "Ông có thấy con rể của chúng ta quá xuất sắc không?"
Ông Lâm gật đầu:"Phải".
- "Quá được ấy chứ, hơn cả ông hồi còn trẻ."
Ông Lâm cau mày:"Ý bà là gì? Giờ chê tôi già rồi phải không?"
Mẹ Lâm cười:"Đâu có, ông nói gì mà kì thế, ông vẫn là số một. Ông nói xem giờ này con bé và cậu ấy đang làm gì?"
- "Theo bà thì chúng nó sẽ làm gì." Ông Lâm hỏi lại.
Bà Lâm nói:"Con bé ngang ngạnh như vậy, chỉ khổ mỗi cậu ấy."
Sáng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh tỉnh dậy, sofa đã không còn anh, cô xuống giường đi vào phòng tắm. Lúc này cánh cửa phòng mở ra, hai người hầu gái đi vào, trên tay bưng những đồ vật.
- "Tiểu thư, đây là quần áo thiếu gia chuẩn bị sẵn cho cho cô, để chúng tôi giúp cô."
Lâm Mạn Ninh xua tay:"Không cần đâu, các chị đi ra ngoài đi, tôi tự làm được."
Thay quần áo xong cô đi xuống nhà, Hắc Bạch Lam đang ngồi ở bàn ăn đợi cô.
- "Bảo bối, mau xuống ăn sáng thôi."
Lâm Mạn Ninh đi đến nhìn bàn ăn:"Lát nữa ai sẽ đưa tôi đi học?"
- "Tôi sẽ đưa em đi học."
Lâm Mạn Ninh ngồi xuống bàn ăn, cô lấy đũa gắp những miếng ngon nhất vào bát của mình, Hắc Bạch Lam mỉm cười nhìn cô rồi ăn sắng.
Ăn sáng xong, Hắc Bạch Lam lái xe đưa cô đến trường, anh nói.
- "Đến chiều tôi sẽ đến đón em."
Lâm Mạn Ninh xua tay:"Không cần đâu, tôi về nhà là được rồi."
- "Tại sao? Ở nhà tôi em không thoải mái sao?"
Lâm Mạn Ninh nói:"Tất nhiên là không thoải mái bằng ở nhà rồi, thôi tôi đi học nhé!." Nói rồi cô mở cửa.
Anh nắm lấy cổ tay cô rồi quay người cô lại, môi anh nhanh chóng áp lên môi cô. Lâm Mạn Ninh bất ngờ mở to mắt ra.
Lưỡi anh vơn nhẹ cánh môi cô, dây dưa mãi không rời, nụ hôn làm hơi thở cả hai loạn nhịp, anh mỉm cười buông cô ra.
- "Tối tôi sẽ đến đón em, dù sao chúng ta cũng đã từng qua đêm, tôi nghĩ em nên ở nhà tôi, những lúc tôi cần không nhất thiết phải chạy đi kiếm em."
Lâm Mạn Ninh đánh mạnh vào người anh, cô cau có:"Chú biến thái."
Hắc Bạch Lam mỉm cười nhìn cô rời đi. "Tít..tít..tít.." Lúc này điện thoại của anh reo lên. Là thư kí Lê gọi.
- "Có chuyện gì?" Anh hỏi.
- "..."
Hàng lông mày thanh tú của anh cau chặt lại, hơi thở dần nặng nề hơn, ánh mắt bỗng chốc sâu thẳm không thấy đáy.
- "Tôi biết rồi." Nói rồi anh cúp máy, lái xe rời đi.
Lâm Mạn Ninh đi vào trong lớp của mình, Tiểu Á thấy cô đến liền kéo lấy tay cô:"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, có chuyện rồi, Hoắc Thuyến về nước rồi, anh ấy vừa mới đến tìm cậu, anh ấy đang ở kí túc xá chờ cậu đó."
Lâm Mạn Ninh cau mày, Hoắc Thuyến hơn cô năm tuổi, là anh em họ hàng xa của cô, cô và anh lớn lên từ nhỏ, tình cảm anh dành cho cô tất nhiên cô hiểu rõ, ba năm trước anh ra nước ngoài để gầy dựng sự nghiệp, thời gian này họ chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng như vậy cô lại thấy rất thoải mái, bởi vì Hoắc Thuyến này tính chiếm hữu rất cao, nhớ lúc còn nhỏ cô không được nói chuyện với ai ngoài anh.
Ngay cả con gái anh cũng không cho cô lại gần, chỉ trừ Tiểu Á. Giờ anh về cô sẽ càng thấy khó xử, vì cô không thích anh. Chỉ xem anh như anh trai của mình.
- "Để tớ đi tìm anh ấy." Lâm Mạn Ninh nói.
Tiểu Á gật đầu:"Vậy cậu mau đi đi, anh ấy vừa rồi đã nói chuyện với chủ nhiệm để cậu được nghỉ ngày hôm nay rồi."
- "Tại sao anh ấy lại quyết định chuyện này cơ chứ?" Cô nói rồi đi ra khỏi lớp, đi về phía kí túc xá, lên phòng cũ của mình.
Cô nhìn Hoắc Thuyến đang sờ nhẹ những tấm hình trên tường của cô, cô mỉm cười vô tư đi vào.
- "Anh, anh về rồi sao?"
Hoắc Thuyến quay người lại, nhìn cô, nở nụ cười thật tươi:"Tiểu Ninh, càng lớn càng xinh đẹp, anh suýt đã không nhận ra em."
Anh ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ vuốt mái tóc của cô, Tiểu Ninh cười gượng khẽ đẩy anh ra.
- "Anh về khi nào sao không gọi em? Cần gì phải đích thân đến tận đây?"
Hoắc Thuyến mỉm cười:"Không sao, anh muốn đến tìm em. Chúng ta về nhà thôi, cô chú vẫn khỏe cả chứ?"
Lâm Mạn Ninh mỉm cười:"Khỏe ạ, khỏe đến mức ngày nào cũng giục em đi lấy chồng, trong khi em mới mười bảy tuổi, không phải bà cô già."
Hoắc Thuyến cau mày:"Họ muốn em lấy chồng sao?"
- "Phải, nhưng em sẽ không lấy đâu, em chỉ muốn ở cạnh họ mãi mãi thôi."
Hoắc Thuyến ngắt nhẹ mũi cô:"Ngốc quá, em không còn là con nít, nói chuyện phải biết suy nghĩ."
Lâm Mạn Ninh gạt tay anh, tay khẽ xoa mũi, Hoắc Thuyến khoác vai cô.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi, anh nhớ cơm mẹ em nấu lắm rồi."
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Được thôi."
- "Dù sao chú cũng đã là hàng bị sử dụng qua, rất bẩn, đi chỗ khác. Chú mà không đi thì tôi đi." Lâm Mạn Ninh nói rồi bước xuống giường.
Hắc Bạch Lam bước xuống giường theo:"Được, anh đi, anh đi là được rồi, em ngủ trên giường anh ngủ ở sofa."
Lâm Mạn Ninh quay lại lườm anh rồi leo lại lên giường kéo chăn chùm kín người, Hắc Bạch Lam thở dài rồi đi vào phòng tắm. Lâm Mạn Ninh bỏ chăn ra, mở mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn còn tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Ba phút sau, Hắc Bạch Lam đi ra ngoài, trên người mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, mái tóc còn dính nước, mùi sữa tắm đầy nam tính lan tỏa cả căn phòng. Lâm Mạn Ninh nhắm mắt lại quay sang bên kia.
Hắc Bạch Lam lấy chiếc khăn lau tóc rồi tắt đèn đi về phía sofa, nhìn trên giường đang nhô lên một khoảng rồi nằm xuống ghế.
Chẳng hiểu sao, anh lại dịu dàng trước vật nhỏ này, trước giờ chỉ có phụ nữ phục tùng anh, anh chưa bao giờ phục tùng hoặc khuất phục trước người nào ngoài Lâm Mạn Ninh này.
Từ từ căn phòng trở nên yên tĩnh, cả hai đều chìm vào giấc ngủ, bên ngoài trời ầm ầm cơn mưa.
Lâm gia, ông bà Lâm nằm trên giường nói chuyện. Bà Lâm nói.
- "Ông có thấy con rể của chúng ta quá xuất sắc không?"
Ông Lâm gật đầu:"Phải".
- "Quá được ấy chứ, hơn cả ông hồi còn trẻ."
Ông Lâm cau mày:"Ý bà là gì? Giờ chê tôi già rồi phải không?"
Mẹ Lâm cười:"Đâu có, ông nói gì mà kì thế, ông vẫn là số một. Ông nói xem giờ này con bé và cậu ấy đang làm gì?"
- "Theo bà thì chúng nó sẽ làm gì." Ông Lâm hỏi lại.
Bà Lâm nói:"Con bé ngang ngạnh như vậy, chỉ khổ mỗi cậu ấy."
Sáng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh tỉnh dậy, sofa đã không còn anh, cô xuống giường đi vào phòng tắm. Lúc này cánh cửa phòng mở ra, hai người hầu gái đi vào, trên tay bưng những đồ vật.
- "Tiểu thư, đây là quần áo thiếu gia chuẩn bị sẵn cho cho cô, để chúng tôi giúp cô."
Lâm Mạn Ninh xua tay:"Không cần đâu, các chị đi ra ngoài đi, tôi tự làm được."
Thay quần áo xong cô đi xuống nhà, Hắc Bạch Lam đang ngồi ở bàn ăn đợi cô.
- "Bảo bối, mau xuống ăn sáng thôi."
Lâm Mạn Ninh đi đến nhìn bàn ăn:"Lát nữa ai sẽ đưa tôi đi học?"
- "Tôi sẽ đưa em đi học."
Lâm Mạn Ninh ngồi xuống bàn ăn, cô lấy đũa gắp những miếng ngon nhất vào bát của mình, Hắc Bạch Lam mỉm cười nhìn cô rồi ăn sắng.
Ăn sáng xong, Hắc Bạch Lam lái xe đưa cô đến trường, anh nói.
- "Đến chiều tôi sẽ đến đón em."
Lâm Mạn Ninh xua tay:"Không cần đâu, tôi về nhà là được rồi."
- "Tại sao? Ở nhà tôi em không thoải mái sao?"
Lâm Mạn Ninh nói:"Tất nhiên là không thoải mái bằng ở nhà rồi, thôi tôi đi học nhé!." Nói rồi cô mở cửa.
Anh nắm lấy cổ tay cô rồi quay người cô lại, môi anh nhanh chóng áp lên môi cô. Lâm Mạn Ninh bất ngờ mở to mắt ra.
Lưỡi anh vơn nhẹ cánh môi cô, dây dưa mãi không rời, nụ hôn làm hơi thở cả hai loạn nhịp, anh mỉm cười buông cô ra.
- "Tối tôi sẽ đến đón em, dù sao chúng ta cũng đã từng qua đêm, tôi nghĩ em nên ở nhà tôi, những lúc tôi cần không nhất thiết phải chạy đi kiếm em."
Lâm Mạn Ninh đánh mạnh vào người anh, cô cau có:"Chú biến thái."
Hắc Bạch Lam mỉm cười nhìn cô rời đi. "Tít..tít..tít.." Lúc này điện thoại của anh reo lên. Là thư kí Lê gọi.
- "Có chuyện gì?" Anh hỏi.
- "..."
Hàng lông mày thanh tú của anh cau chặt lại, hơi thở dần nặng nề hơn, ánh mắt bỗng chốc sâu thẳm không thấy đáy.
- "Tôi biết rồi." Nói rồi anh cúp máy, lái xe rời đi.
Lâm Mạn Ninh đi vào trong lớp của mình, Tiểu Á thấy cô đến liền kéo lấy tay cô:"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, có chuyện rồi, Hoắc Thuyến về nước rồi, anh ấy vừa mới đến tìm cậu, anh ấy đang ở kí túc xá chờ cậu đó."
Lâm Mạn Ninh cau mày, Hoắc Thuyến hơn cô năm tuổi, là anh em họ hàng xa của cô, cô và anh lớn lên từ nhỏ, tình cảm anh dành cho cô tất nhiên cô hiểu rõ, ba năm trước anh ra nước ngoài để gầy dựng sự nghiệp, thời gian này họ chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng như vậy cô lại thấy rất thoải mái, bởi vì Hoắc Thuyến này tính chiếm hữu rất cao, nhớ lúc còn nhỏ cô không được nói chuyện với ai ngoài anh.
Ngay cả con gái anh cũng không cho cô lại gần, chỉ trừ Tiểu Á. Giờ anh về cô sẽ càng thấy khó xử, vì cô không thích anh. Chỉ xem anh như anh trai của mình.
- "Để tớ đi tìm anh ấy." Lâm Mạn Ninh nói.
Tiểu Á gật đầu:"Vậy cậu mau đi đi, anh ấy vừa rồi đã nói chuyện với chủ nhiệm để cậu được nghỉ ngày hôm nay rồi."
- "Tại sao anh ấy lại quyết định chuyện này cơ chứ?" Cô nói rồi đi ra khỏi lớp, đi về phía kí túc xá, lên phòng cũ của mình.
Cô nhìn Hoắc Thuyến đang sờ nhẹ những tấm hình trên tường của cô, cô mỉm cười vô tư đi vào.
- "Anh, anh về rồi sao?"
Hoắc Thuyến quay người lại, nhìn cô, nở nụ cười thật tươi:"Tiểu Ninh, càng lớn càng xinh đẹp, anh suýt đã không nhận ra em."
Anh ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ vuốt mái tóc của cô, Tiểu Ninh cười gượng khẽ đẩy anh ra.
- "Anh về khi nào sao không gọi em? Cần gì phải đích thân đến tận đây?"
Hoắc Thuyến mỉm cười:"Không sao, anh muốn đến tìm em. Chúng ta về nhà thôi, cô chú vẫn khỏe cả chứ?"
Lâm Mạn Ninh mỉm cười:"Khỏe ạ, khỏe đến mức ngày nào cũng giục em đi lấy chồng, trong khi em mới mười bảy tuổi, không phải bà cô già."
Hoắc Thuyến cau mày:"Họ muốn em lấy chồng sao?"
- "Phải, nhưng em sẽ không lấy đâu, em chỉ muốn ở cạnh họ mãi mãi thôi."
Hoắc Thuyến ngắt nhẹ mũi cô:"Ngốc quá, em không còn là con nít, nói chuyện phải biết suy nghĩ."
Lâm Mạn Ninh gạt tay anh, tay khẽ xoa mũi, Hoắc Thuyến khoác vai cô.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi, anh nhớ cơm mẹ em nấu lắm rồi."
Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Được thôi."
Tác giả :
Nguyễn Ngọc Trân Quế