Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!
Chương 41: Phiên ngoại 04
Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu ở bên nhau đã nhiều năm, bạn học Nhóc Con yếu đuối trước đây giờ cũng đã trở thành một con chó to bự.
Mặc dù là một con chó ta giả mạo, nhưng bạn học Nhóc Con lớn lên vừa to vừa cao vừa anh tuấn, là thần tượng của loài chó, đối tượng thầm mến của nhiều con chó khác ﹁_﹁
Lần trước, mẹ Kỳ rất nhớ Nhóc Con, đem nó mang về nhà nuôi. Nhưng vì trong lòng bạn học Nhóc Con của chúng ta vẫn luôn lo lắng cho chủ nhân nhà mình nên nó chỉ chơi một tuần rồi vội vã trở về.
Dưới sự huấn luyện của Kỳ Tu, hiện tại bạn học Nhóc con không chỉ biết bắt bóng, ca hát, đổ rác, thậm chí còn biết mua thức ăn giúp thỏ con ﹁_﹁
Chờ một chút, hình như có gì đó là lạ ﹁_﹁
Sau khi Nhóc Con trở về, nó nhào vào lòng Bạch Tiểu Vân làm nũng, van xin các kiểu, chẳng hề phù hợp với hình tượng anh tuấn, phong độ của thân phận cún.
Ổ nhỏ của Nhóc Con đã phải đổi mấy lần, nhưng mà điều nó thích làm nhất là buổi tối lén lút chạy vào phòng của Bạch Tiểu Vân, ghé bên giường cậu mà ngủ.
Thật ra Nhóc Con đặt trách nhiệm canh gác, bảo vệ chủ nhân của mình an toàn lên trên hết, cố gắng làm hết phận sự, nhưng mà… Chỉ khổ vị đại thần nào đó.
Kỳ Tu hôn một cái lên gò má của Bạch Tiểu Vân, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của cậu. Đó là chỗ mẫn cảm của Bạch Tiểu Vân, Kỳ Tu sờ một cái như thế, cả người cậu run rẩy từng cơn.
Bạch Tiểu Vân mơ mơ màng màng vô lực vươn hai tay bắt đầu cởi quần áo của Kỳ Tu, Nhưng người ở trên phóng hỏa lại không chịu dập lửa.
Cậu híp mắt nhìn Kỳ Tu, hơi thở nóng bỏng phun vào bên cổ của anh, “Kỳ Tu…"
Kỳ Tu đùa dai hôn cậu một cái, sau đó đè người ta xuống giường, hôn lên từng tấc da thịt nóng hổi của Bạch Tiểu Vân.
Hô hấp quấn quít, mờ ám triền miên…
Kỳ Tu từ từ vén quần áo của Bạch Tiểu Vân lên, ghé vào lỗ tai cậu mà thổi hơi nóng.
Bạch Tiểu Vân bị trêu chọc tới sắp không thở nổi…
Đúng lúc này, Nhóc Con lén lút chạy vào, thấy đại thần đè chủ nhân của mình xuống giường, trong miệng chủ nhân dường như còn nhẹ nhàng nói gì đó.
Hả? Đang chơi trò gì thú vị sao?
Nhóc Con đứng yên tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó…
“Gâu gâu…" Nhóc Con sung sướng sủa to ở bên giường.
Chủ nhân, cậu đang bóp cái gì thế, hãy xem ánh mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng của em nè →(☆▽☆)
Bạch Tiểu Vân đẩy Kỳ Tu ra, kéo chăn che kín thân thể mình, đồng thời cũng che kín gương mặt đỏ bừng.
Kỳ Tu rất đau đầu, sau đó thở hồng hộc, đập vào đầu Nhóc Con, (đương nhiên không dùng sức ﹁_﹁). “Nhóc Con, sau này không được lén lút chạy vào, biết chưa?"
“Gâu, gâu~" Em sai rồi, chủ nhân ┭┮﹏┭┮
Mặc dù là một con chó ta giả mạo, nhưng bạn học Nhóc Con lớn lên vừa to vừa cao vừa anh tuấn, là thần tượng của loài chó, đối tượng thầm mến của nhiều con chó khác ﹁_﹁
Lần trước, mẹ Kỳ rất nhớ Nhóc Con, đem nó mang về nhà nuôi. Nhưng vì trong lòng bạn học Nhóc Con của chúng ta vẫn luôn lo lắng cho chủ nhân nhà mình nên nó chỉ chơi một tuần rồi vội vã trở về.
Dưới sự huấn luyện của Kỳ Tu, hiện tại bạn học Nhóc con không chỉ biết bắt bóng, ca hát, đổ rác, thậm chí còn biết mua thức ăn giúp thỏ con ﹁_﹁
Chờ một chút, hình như có gì đó là lạ ﹁_﹁
Sau khi Nhóc Con trở về, nó nhào vào lòng Bạch Tiểu Vân làm nũng, van xin các kiểu, chẳng hề phù hợp với hình tượng anh tuấn, phong độ của thân phận cún.
Ổ nhỏ của Nhóc Con đã phải đổi mấy lần, nhưng mà điều nó thích làm nhất là buổi tối lén lút chạy vào phòng của Bạch Tiểu Vân, ghé bên giường cậu mà ngủ.
Thật ra Nhóc Con đặt trách nhiệm canh gác, bảo vệ chủ nhân của mình an toàn lên trên hết, cố gắng làm hết phận sự, nhưng mà… Chỉ khổ vị đại thần nào đó.
Kỳ Tu hôn một cái lên gò má của Bạch Tiểu Vân, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của cậu. Đó là chỗ mẫn cảm của Bạch Tiểu Vân, Kỳ Tu sờ một cái như thế, cả người cậu run rẩy từng cơn.
Bạch Tiểu Vân mơ mơ màng màng vô lực vươn hai tay bắt đầu cởi quần áo của Kỳ Tu, Nhưng người ở trên phóng hỏa lại không chịu dập lửa.
Cậu híp mắt nhìn Kỳ Tu, hơi thở nóng bỏng phun vào bên cổ của anh, “Kỳ Tu…"
Kỳ Tu đùa dai hôn cậu một cái, sau đó đè người ta xuống giường, hôn lên từng tấc da thịt nóng hổi của Bạch Tiểu Vân.
Hô hấp quấn quít, mờ ám triền miên…
Kỳ Tu từ từ vén quần áo của Bạch Tiểu Vân lên, ghé vào lỗ tai cậu mà thổi hơi nóng.
Bạch Tiểu Vân bị trêu chọc tới sắp không thở nổi…
Đúng lúc này, Nhóc Con lén lút chạy vào, thấy đại thần đè chủ nhân của mình xuống giường, trong miệng chủ nhân dường như còn nhẹ nhàng nói gì đó.
Hả? Đang chơi trò gì thú vị sao?
Nhóc Con đứng yên tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó…
“Gâu gâu…" Nhóc Con sung sướng sủa to ở bên giường.
Chủ nhân, cậu đang bóp cái gì thế, hãy xem ánh mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng của em nè →(☆▽☆)
Bạch Tiểu Vân đẩy Kỳ Tu ra, kéo chăn che kín thân thể mình, đồng thời cũng che kín gương mặt đỏ bừng.
Kỳ Tu rất đau đầu, sau đó thở hồng hộc, đập vào đầu Nhóc Con, (đương nhiên không dùng sức ﹁_﹁). “Nhóc Con, sau này không được lén lút chạy vào, biết chưa?"
“Gâu, gâu~" Em sai rồi, chủ nhân ┭┮﹏┭┮
Tác giả :
Tiếu Mị Mị