Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm
Chương 95: Mê cung trong hang động
Đi thêm vài giờ nữa, bởi vì sắc trời đã tối bốn người nhanh chóng tìm được một hang động trú ẩn. Hang động này được thiên nhiên che giấu vô cùng kín đáo, rất khó phát hiện. Đám người Thiên Tà đã chuẩn bị tâm lý ngủ ngoài trời một đêm, nhưng Vi Nhi bất ngờ phát hiện hang động này trong lúc đi vệ sinh. Đối với loại phát hiện này, Thiên Tà cũng không biết nói gì.
Hang động cao tầm 4 mét, phía ngoài cửa bị cây cối dày đặc bao phủ. Nếu như từ bên ngoài quan sát cũng vô cùng khó có thể phát hiện. Vi Nhi cũng là do có một chút may mắn mới tìm được.
Có nơi trú ẩn nên các cô gái cực kỳ vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ lối vào cửa động. Có lẽ bọn họ không muốn màn trời chiếu đất hôm nay.
Chỉ trong chốc lát, cửa động được dọn dẹp sạch sẽ, dây leo các thứ bị chém sạch rồi vứt sang một bên.
Đứng ngoài cửa động nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu đen của bóng tối, trong động từng luồng hàn khí truyền ra, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình một cái. Quỷ dị hơn là không chỉ có hàn khí, mà trong hang động còn bay ra những đợt sương mù màu đen.
Bốn người đứng ở cửa hang động, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi liếc nhìn nhau một chút. Bên trong hang động sương đen lượn lờ, giống như một con quái vật lớn muốn nuốt trọn bốn người vậy. Thiên Tà liếc nhìn ba cô gái, trên tay hiện ra một ngọn lửa tím dùng để chiếu sáng rồi trong sự kinh ngạc của ba cô gái chậm rãi bước vào bên trong. Thấy Thiên Tà bước vào, Mộ Khuynh Thành cũng không có chút do dự nào đi theo sau lưng hắn. Mà Ngọc Nhi và Vi Nhi thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.
Mặc dù hang động này có chút quỷ dị, nhưng nhớ tới cảnh Mộ Khuynh Thành vui vẻ khi tìm thấy hang động, Thiên Tà cũng không muốn vì chút khó khăn này mà khiến nàng ngủ ngoài trời. Hơn nữa hắn cũng tò mò muốn biết bên trong có thứ gì.
Bốn người từ từ đi vào bên trong, chớp mắt cửa động đã biến mất không thấy tăm hơi, thứ ánh sáng duy nhất cũng chỉ là ngọn lửa trên tay Thiên Tà. Bởi vì ngọn lửa này cũng đã xua đuổi đi một phần sương mù, nên đám người có thể quan sát rõ ràng mọi vật bên trong hang động. Hang động này giường như cũng không có gì kỳ quái ngoài đám sương mù đen, hơn nữa Thiên Tà cảm thấy đám sương mù này cũng không có hại gì lên hắn cứ như thường mà hít thở.
Lúc này đột nhiên một vật tốc độ vô cùng nhanh bay vụt qua, ba nữ cùng hét lên một tiếng sợ hãi.
- Đừng sợ, một con rơi nhỏ mà thôi.
Thiên Tà xoa xoa má Mộ Khuynh Thành rồi nhẹ giọng an ủi. Sau đó cười cười nhìn Vi Nhi, nói:
- Thì ra Vi Nhi nhà chúng ta cũng nhát gan như vậy. Bất ngờ nha.
- Hừ.... Chẳng qua là ta bị giật mình, võ công cao cường như ta không lẽ lại sợ một con rơi nhỏ? Từ bây giờ chúng ta gặp Quỷ giết Quỷ, gặp thần giết thần.
Vi Nhi mặc dù có chút sợ hãi xung quanh nhưng vẫn mạnh miệng nói.
Thiên Tà cũng lười chọc nàng, hắn kéo tay Mộ Khuynh Thành tiếp tục hướng về phía trước đi tới. Ba nữ tu vi cũng khá cao, nhưng bình thường tu luyện là được gia tộc cấp tài nguyên, có khi nào đi dã ngoại thực tế như vậy, nên có chút sợ hãi cũng là bình thường.
Đám người tiếp tục tiến lên, không lâu sau trước mặt bọn họ xuất hiện hai con đường tách biệt.
- Đi lối nào bây giờ?
Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn qua ba người còn lại.
- Để ta suy nghĩ một chút.
Vi Nhi bộ dáng suy nghĩ nói.
Hai cửa động mặc dù tách biệt, nhưng sương mù vẫn như cũ dày đặc.
- Chúng ta đi.
Vi Nhi chỉ về phía đường bên trái nói. Sau đó dẫn đầu đi vào trước.
- A
- Không sao chứ?
- Tiểu thư không sao chứ?
- Chỉ là vấp phải hòn đá nhỏ thôi. Chúng ta đi thôi Phu quân. Đi thôi Ngọc Nhi, ta không sao.
Mộ Khuynh Thành chắc vấp phải hòn đá lên giật mình hét lên một tiếng.
Thiên Tà cười cười không nói gì rồi dắt Mộ Khuynh Thành theo phía sau Vi Nhi.
- A
Đi tiếp một lúc, trước mắt bọn họ lại xuất hiện hai con đường giống như vừa rồi. Cả hai con đường đều dày đặc sướng mù, đường bên trái sương mù đậm hơn bên phải một chút.
- Lại tình huống như vừa rồi. Hang động này thật kỳ lạ, chúng ta tiếp tục đi bên trái, không tin hang động này còn có nhiều lối rẽ như vậy.
Vi Nhi đi tới lối đi phía bên trái, định tiến vào bên trong.
- Được rồi Vi Nhi, đừng đi làm gì cho mất công.
Mộ Khuynh Thành lắc đầu nhìn Vi Nhi, nói.
- Mất công? Vi Nhi không hiểu.
Vi Nhi nhìn Mộ Khuynh Thành bằng ánh mắt tràn đầy câu hỏi.
- Không lẽ tiểu thư phát hiện được gì.
Ngọc Nhi cũng không hiểu hỏi. Nàng thật sự không nhìn ra được có gì không đúng. Bình thường hang động có nhiều lối rẽ cũng không ít, lần này lại có gì kỳ quái chứ. Thiên Tà cũng hiếu kỳ nhìn nàng, thật ra hắn biết dù có đi cả hai hướng thì cũng không có gì khác biệt, nhưng hắn tùy ý các nàng, không định nói ra.
- Mọi người còn nhớ vừa rồi khi ta nói vấp phải hòn đá không.
Mộ Khuynh Thành cười hỏi.
- Tất nhiên còn nhớ. Lúc đó tiểu thư còn hét lên một tiếng làm ta cũng giật mình.
Vi Nhi nhanh miệng nói, bên cạnh Ngọc Nhi cũng gật đầu biểu thị mình cũng còn nhớ.
- Thật ra lúc đó ta lừa gạt mọi người. Lúc kêu lên ta đã lén lút đá một viên đá nhỏ gim sâu vào hòn đá to này. Mọi người nhìn xem.
Mộ Khuynh Thành chỉ vào tảng đá to bên cạnh, tảng đá này đúng là có một viên đá nhỏ bị gim ở giữa. Nhìn giấu vết còn mới chắc chắn không thể giả được.
- Vậy là chúng ta đã quay lại về vị trí cũ?
Ngọc Nhi như hiểu ra điều gì, nói.
Mộ Khuynh Thành gật gật đầu.
- Đúng vậy. Chúng ta đi từ nãy tới giờ vẫn quay lại vị trí cũ, điều này nói lên hang động này căn bản là một mê cung.
- Tiểu thư, vậy phải làm thế nào bây giờ. Hay là chúng ta trở về.
Ngọc Nhi có chút chùn bước nói. Ngay từ đầu khi thấy cửa hang thì nàng cũng đã không có ý định đi vào.
- Chúng ta về không được. Nếu như ta đoán không sai thì đây là một trận pháp mê cung. Chúng ta đã đi sâu vào trong đó, như vậy chỉ có phá trận mới có thể ra được.
Mộ Khuynh Thành lắc đầu nói. Mọi người bắt đầu trầm mặc lại.
Một lúc sau, Thiên Tà thấy các cô gái vẫn vậy, vò đầu bứt tai tìm giải pháp. Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Đi thôi.
Rồi bước vào hang động sương mù dày đặc mà vừa rồi Vi Nhi đã chọn. Mặc kệ nàng còn đang làu bàu gì đó
Trên đường đi hắn bảo ba cô gái quan sát kỹ xung quanh, xem có gì kỳ lạ không. Quả nhiên đi được một đoạn đã phát hiện vài lỗ nhỏ trên vách đá đang không ngừng toả ra sương mù. Thiên Tà liếc quanh một chút, sau đó phát hiện trên vách đá có một tảng đá nhỏ nhô ra có chút xíu khác biệt với những tảng đá khác, chắc chắn đã có người động tay, chân.
Răng Rắc
Hắn không chút do dự ấn nhẹ tảng đá. Một tiếng va chạm nhỏ vang lên. Sau đó bên cạnh một bức tường đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một cửa vào.
Nhìn cửa vào trước mắt, ba cô gái có chút không biết nói gì. Vừa rồi Vi Nhi còn định trách móc hắn một chút bây giờ cũng im lặng mà nuốt xuống.
Hang động cao tầm 4 mét, phía ngoài cửa bị cây cối dày đặc bao phủ. Nếu như từ bên ngoài quan sát cũng vô cùng khó có thể phát hiện. Vi Nhi cũng là do có một chút may mắn mới tìm được.
Có nơi trú ẩn nên các cô gái cực kỳ vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ lối vào cửa động. Có lẽ bọn họ không muốn màn trời chiếu đất hôm nay.
Chỉ trong chốc lát, cửa động được dọn dẹp sạch sẽ, dây leo các thứ bị chém sạch rồi vứt sang một bên.
Đứng ngoài cửa động nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu đen của bóng tối, trong động từng luồng hàn khí truyền ra, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình một cái. Quỷ dị hơn là không chỉ có hàn khí, mà trong hang động còn bay ra những đợt sương mù màu đen.
Bốn người đứng ở cửa hang động, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi liếc nhìn nhau một chút. Bên trong hang động sương đen lượn lờ, giống như một con quái vật lớn muốn nuốt trọn bốn người vậy. Thiên Tà liếc nhìn ba cô gái, trên tay hiện ra một ngọn lửa tím dùng để chiếu sáng rồi trong sự kinh ngạc của ba cô gái chậm rãi bước vào bên trong. Thấy Thiên Tà bước vào, Mộ Khuynh Thành cũng không có chút do dự nào đi theo sau lưng hắn. Mà Ngọc Nhi và Vi Nhi thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.
Mặc dù hang động này có chút quỷ dị, nhưng nhớ tới cảnh Mộ Khuynh Thành vui vẻ khi tìm thấy hang động, Thiên Tà cũng không muốn vì chút khó khăn này mà khiến nàng ngủ ngoài trời. Hơn nữa hắn cũng tò mò muốn biết bên trong có thứ gì.
Bốn người từ từ đi vào bên trong, chớp mắt cửa động đã biến mất không thấy tăm hơi, thứ ánh sáng duy nhất cũng chỉ là ngọn lửa trên tay Thiên Tà. Bởi vì ngọn lửa này cũng đã xua đuổi đi một phần sương mù, nên đám người có thể quan sát rõ ràng mọi vật bên trong hang động. Hang động này giường như cũng không có gì kỳ quái ngoài đám sương mù đen, hơn nữa Thiên Tà cảm thấy đám sương mù này cũng không có hại gì lên hắn cứ như thường mà hít thở.
Lúc này đột nhiên một vật tốc độ vô cùng nhanh bay vụt qua, ba nữ cùng hét lên một tiếng sợ hãi.
- Đừng sợ, một con rơi nhỏ mà thôi.
Thiên Tà xoa xoa má Mộ Khuynh Thành rồi nhẹ giọng an ủi. Sau đó cười cười nhìn Vi Nhi, nói:
- Thì ra Vi Nhi nhà chúng ta cũng nhát gan như vậy. Bất ngờ nha.
- Hừ.... Chẳng qua là ta bị giật mình, võ công cao cường như ta không lẽ lại sợ một con rơi nhỏ? Từ bây giờ chúng ta gặp Quỷ giết Quỷ, gặp thần giết thần.
Vi Nhi mặc dù có chút sợ hãi xung quanh nhưng vẫn mạnh miệng nói.
Thiên Tà cũng lười chọc nàng, hắn kéo tay Mộ Khuynh Thành tiếp tục hướng về phía trước đi tới. Ba nữ tu vi cũng khá cao, nhưng bình thường tu luyện là được gia tộc cấp tài nguyên, có khi nào đi dã ngoại thực tế như vậy, nên có chút sợ hãi cũng là bình thường.
Đám người tiếp tục tiến lên, không lâu sau trước mặt bọn họ xuất hiện hai con đường tách biệt.
- Đi lối nào bây giờ?
Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn qua ba người còn lại.
- Để ta suy nghĩ một chút.
Vi Nhi bộ dáng suy nghĩ nói.
Hai cửa động mặc dù tách biệt, nhưng sương mù vẫn như cũ dày đặc.
- Chúng ta đi.
Vi Nhi chỉ về phía đường bên trái nói. Sau đó dẫn đầu đi vào trước.
- A
- Không sao chứ?
- Tiểu thư không sao chứ?
- Chỉ là vấp phải hòn đá nhỏ thôi. Chúng ta đi thôi Phu quân. Đi thôi Ngọc Nhi, ta không sao.
Mộ Khuynh Thành chắc vấp phải hòn đá lên giật mình hét lên một tiếng.
Thiên Tà cười cười không nói gì rồi dắt Mộ Khuynh Thành theo phía sau Vi Nhi.
- A
Đi tiếp một lúc, trước mắt bọn họ lại xuất hiện hai con đường giống như vừa rồi. Cả hai con đường đều dày đặc sướng mù, đường bên trái sương mù đậm hơn bên phải một chút.
- Lại tình huống như vừa rồi. Hang động này thật kỳ lạ, chúng ta tiếp tục đi bên trái, không tin hang động này còn có nhiều lối rẽ như vậy.
Vi Nhi đi tới lối đi phía bên trái, định tiến vào bên trong.
- Được rồi Vi Nhi, đừng đi làm gì cho mất công.
Mộ Khuynh Thành lắc đầu nhìn Vi Nhi, nói.
- Mất công? Vi Nhi không hiểu.
Vi Nhi nhìn Mộ Khuynh Thành bằng ánh mắt tràn đầy câu hỏi.
- Không lẽ tiểu thư phát hiện được gì.
Ngọc Nhi cũng không hiểu hỏi. Nàng thật sự không nhìn ra được có gì không đúng. Bình thường hang động có nhiều lối rẽ cũng không ít, lần này lại có gì kỳ quái chứ. Thiên Tà cũng hiếu kỳ nhìn nàng, thật ra hắn biết dù có đi cả hai hướng thì cũng không có gì khác biệt, nhưng hắn tùy ý các nàng, không định nói ra.
- Mọi người còn nhớ vừa rồi khi ta nói vấp phải hòn đá không.
Mộ Khuynh Thành cười hỏi.
- Tất nhiên còn nhớ. Lúc đó tiểu thư còn hét lên một tiếng làm ta cũng giật mình.
Vi Nhi nhanh miệng nói, bên cạnh Ngọc Nhi cũng gật đầu biểu thị mình cũng còn nhớ.
- Thật ra lúc đó ta lừa gạt mọi người. Lúc kêu lên ta đã lén lút đá một viên đá nhỏ gim sâu vào hòn đá to này. Mọi người nhìn xem.
Mộ Khuynh Thành chỉ vào tảng đá to bên cạnh, tảng đá này đúng là có một viên đá nhỏ bị gim ở giữa. Nhìn giấu vết còn mới chắc chắn không thể giả được.
- Vậy là chúng ta đã quay lại về vị trí cũ?
Ngọc Nhi như hiểu ra điều gì, nói.
Mộ Khuynh Thành gật gật đầu.
- Đúng vậy. Chúng ta đi từ nãy tới giờ vẫn quay lại vị trí cũ, điều này nói lên hang động này căn bản là một mê cung.
- Tiểu thư, vậy phải làm thế nào bây giờ. Hay là chúng ta trở về.
Ngọc Nhi có chút chùn bước nói. Ngay từ đầu khi thấy cửa hang thì nàng cũng đã không có ý định đi vào.
- Chúng ta về không được. Nếu như ta đoán không sai thì đây là một trận pháp mê cung. Chúng ta đã đi sâu vào trong đó, như vậy chỉ có phá trận mới có thể ra được.
Mộ Khuynh Thành lắc đầu nói. Mọi người bắt đầu trầm mặc lại.
Một lúc sau, Thiên Tà thấy các cô gái vẫn vậy, vò đầu bứt tai tìm giải pháp. Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Đi thôi.
Rồi bước vào hang động sương mù dày đặc mà vừa rồi Vi Nhi đã chọn. Mặc kệ nàng còn đang làu bàu gì đó
Trên đường đi hắn bảo ba cô gái quan sát kỹ xung quanh, xem có gì kỳ lạ không. Quả nhiên đi được một đoạn đã phát hiện vài lỗ nhỏ trên vách đá đang không ngừng toả ra sương mù. Thiên Tà liếc quanh một chút, sau đó phát hiện trên vách đá có một tảng đá nhỏ nhô ra có chút xíu khác biệt với những tảng đá khác, chắc chắn đã có người động tay, chân.
Răng Rắc
Hắn không chút do dự ấn nhẹ tảng đá. Một tiếng va chạm nhỏ vang lên. Sau đó bên cạnh một bức tường đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một cửa vào.
Nhìn cửa vào trước mắt, ba cô gái có chút không biết nói gì. Vừa rồi Vi Nhi còn định trách móc hắn một chút bây giờ cũng im lặng mà nuốt xuống.
Tác giả :
ĐinhChiểu