Tiểu Bạch Dương
Chương 92
Trong thùng xe rơi vào một trận im lặng kéo dài tới năm sáu phút đồng hồ, Phùng Đông Nguyên ngồi ở một bên, bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi.
Bạch Tân Vũ đột nhiên mở nhạc, cười nói: “Nghe cái này một chút nè, là do ban nhạc hờ hồi trước của tôi và đám bạn thu âm đấy." Nói xong một đoạn nhạc rock vừa rung vừa lắc đã cất lên.
Phùng Đông Nguyên tự tay tắt nhạc, nhỏ giọng nói: “Tân Vũ, thực ra chuyện giữa anh và Phong Thành, lúc đi huấn luyện quân sự ở Khố Nhĩ Lặc, em đã hơi ngờ ngợ rồi."
Bạch Tân Vũ đỗ xe ở ven đường, gục trên tay lái nhìn Phùng Đông Nguyên, nhẹ nhàng nhíu miệng, “Thì ra cậu nhận ra sớm như vậy, tôi còn thấy hai chúng tôi giấu rất tốt."
“Khi đó em đã cảm thấy hai người các anh….là lạ, nhưng chỗ em ở cũng nhỏ, chưa thấy chuyện như thế bao giờ…." Phùng Đông Nguyên nắm tóc, “Em không có ý gì đâu, em thật sự là không ngờ đến, bởi vì ngay từ đầu, dường như hai người không hợp nhau lắm mà."
Bạch Tân Vũ nghĩ lại hai tháng đầu tiên ở chung của bọn họ, quả thực là chướng khí mù mịt, sau đó sao lại thay đổi mùi vị chứ? Cậu đã quên mất, cậu đã từng vô cùng chán ghét cùng sợ hãi Du Phong Thành. Cậu cười cười, “Cái gì qua thì cũng qua rồi, hôm nay làm cậu sợ à!?"
“Không." Phùng Đông Nguyên ngẫm nghĩ một chút, cũng cười, “Du tướng quân quả thật làm em hơi rợn chút."
Bạch Tân Vũ lầm bầm: “Không hổ là cha của Du Phong Thành, thế nào cũng không giống người bình thường."
Phùng Đông Nguyên chớp đôi mắt trong suốt nhìn Bạch Tân Vũ, cố gắng thận trọng mà nói: “Anh cãi nhau với Phong Thành à?"
Bạch Tân Vũ ngó cái dáng dè dặt của cậu ta, có chút không đành lòng, e rằng đối với Phùng Đông Nguyên, đàn ông cùng đàn ông với nhau vốn đã đủ ly kinh phản đạo rồi, hôm nay còn bị Du Thần Quang hù cho sợ như vậy, tâm tình chất phác chắc là không chịu nỗi, cậu thở dài, cười nói: “Cũng không tính là cãi nhau, tôi chia tay với cậu ta rồi."
“Vậy tại sao cậu ta viết tên anh trên áo lót của mình chứ?"
Bạch Tân Vũ cứng đờ, bình tĩnh nói: “Hắn còn có một người khắc ở trong lòng ấy, viết ở trên ngực áo thì tính là gì."
Phùng Đông Nguyên giật mình, hít sâu một hơi.
“Sao? Chẳng lẽ cậu biết tôi đang nói tới ai à?!" Lẽ nào ý niệm của Du Phong Thành với đội phó đều bị mọi người biết hết cả ư? Chỉ có mỗi cậu là không nhận ra ngay từ đầu?
Phùng Đông Nguyên nhanh chóng lắc đầu, “Không biết, em chỉ muốn nói, cho dù là ai đi chăng nữa, anh cũng không hề thua kém người ta, nếu như Phong Thành….phụ lòng anh, là do cậu ta không có mắt nhìn người. Tân Vũ, chúng ta là bạn bề, mặc kệ anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh cả."
Bạch Tân Vũ ôm cổ cậu ta dùng sức lắc lắc, “Đông Nguyên của tôi là tốt nhất."
Phùng Đông Nguyên cười khì khì.
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, đùa giỡn nói: “Cậu không sợ tôi là gay, thích trúng cậu à?"
Phùng Đông Nguyên lắc đầu, thật thà nói: “Em cảm thấy anh không vừa mắt em đâu."
“Sao tôi lại không vừa mắt cậu?"
“Dung mạo anh tốt như thế, gia thế cũng ổn, chỉ có dạng như Phong Thành mới,…..ây, dù sao, cũng không thích em đâu."
Bạch Tân Vũ nhéo nhéo mặt cậu ta, đùa một câu: “Vậy nếu thích thật thì làm sao đây ta?"
Mặt Phùng Đông Nguyên có chút hồng lên, “Không phải….không thể…"
Bạch Tân Vũ cười nhẹ: “Đùa cậu thôi, vốn tôi không thích đàn ông."
“A? Vậy Phong Thành…." Phùng Đông Nguyên nhìn cậu không hiểu mô tê gì.
Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ một lúc, “Chắc là hồi ở bộ đội nghẹn hỏng."
Phùng Đông Nguyên nửa tin nửa ngờ.
“Đi, tôi dẫn cậu đi va chạm xã hội, nói, thích loại con gái như thế nào? Tôi gọi cho cậu vài cô."
Phùng Đông Nguyên vừa nghe, khoát tay lia lịa, “Không cần, không cần, chúng ta về đi, tối nay em còn có chút công việc phải xử lý."
“Xử lý cái gì nha, để ngày mai đi, cậu giờ sắp là sinh viên đại học rồi, đại học chính là để yêu đương đó, tôi giới thiệu cho cậu vài người."
Phùng Đông Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, hiện tại em không thể yêu đương gì được."
Bạch Tân Vũ cười khúc khích, “Sao lại không?"
“Em…em bây giờ không có công việc cũng chẳng có tiền, cô gái nào ở chung với em thì chỉ có khổ….Tân Vũ, đừng làm rộn, chúng ta về nhà đi."
Bạch Tân Vũ véo cằm cậu ta, “Chờ Đông Nguyên của chúng ta trưởng thành, khẳng định có cả một đống con gái tốt tranh nhau gả cho cậu."
Phùng Đông Nguyên xấu hổ cười cười.
Sau khi đưa Phùng Đông Nguyên về nhà, Bạch Tân Vũ lượn quanh một vòng, lại một vòng, tâm trạng của cậu quá phiền muộn, bèn tiện tay mua gói thuốc lá, đã rất lâu rồi cậu không hút thuốc lá, hút một cái sẽ lại nhớ đến chuyện Du Phong Thành đã cai thuốc cho mình như thế nào, cậu ôm loại tâm tư “lấy độc trị độc", hút thử một miếng, kết quả buồng phổi đã lâu lắm không nhận nicotine, có chút không thích ứng, hít được vài hơi đã ném.
Nói người ta đi bộ đội là bị cải tạo, quả thực cậu đã bị cải tạo hoàn toàn, từ thói quen sinh hoạt cho đến tác phong, không thể nào rũ bỏ được bóng dáng của quân nhân, có đôi khi cậu cũng thấy hơi hơi hối hận khi rời khỏi quân ngũ, nhưng rồi ngẫm nghĩ một chút, cậu không học ra từ học viện quân sự, muốn lên lon hầu như cũng không có khả năng, mấy năm sau đó, cậu phải xuất ngũ, sớm lui về một chút cũng là chuyện tốt, cha mẹ cậu có thể an tâm, cậu cũng có đầy đủ thời gian để chuẩn bị đường lui cho mình.
Cậu vốn vẫn cho là sau khi rời khỏi quân ngũ, cậu sẽ không còn qua lại gì với Du Phong Thành nữa, không nghĩ đã hơn một năm rồi, hai người còn chưa giải quyết rõ ràng, có đôi lúc cậu cũng nghi ngờ, thật sự có phải chính bản thân cậu đã để lại thứ gì đó trong bộ đội rồi không, làm thế nào cũng không mang đi được.
Ngày tiếp theo lúc đi làm, cậu chạy đến phòng làm việc của anh trai cậu ngồi đó, cười cười lấy lòng y một hồi.
Giản Tùy Anh liếc xéo cậu: “Mới sáng sớm đã muốn gì, nịnh nọt như thế vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt."
“Anh, có chuyện tốt, hôm qua em vừa gặp một người." Cậu kể chuyện của Từ tổng ra.
Giản Tùy Anh chớp mắt, “À, đúng vậy, người này quả thực có thể giúp, nếu không….loại công ty kiểu này anh mày cũng chưa làm qua bao giờ, thật sự có hơi không tiện ra tay, ai giới thiệu cho chú Từ tổng này?"
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chiến hữu của em."
Giản Tùy Anh nheo mắt, “Chiến hữu nào."
“Là chiến hữu thôi ạ."
“Chiến hữu họ “Du" ấy hả?"
Bạch Tân Vũ nói: “Anh, anh nghe em phân tích nè…"
Giản Tùy Anh bốc cái hộp giấy bằng da trên bàn ném về phía Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ một tay chụp được, cười cười nói: “Anh nghe lời em đi, em không có ý định hợp tác cùng Trung Vĩ, dù sao em cũng chẳng thể chiếm không cổ phần của Du Phong Thành, nhưng em thật sự muốn học hỏi kinh nghiệm từ chỗ Từ tổng."
“Con mẹ nó chỉ số IQ của mày có tiến bộ chút nào không đấy?" Giản Tùy Anh trưng ra bộ mặt sắt, “Du Phong Thành ngại tiền phỏng tay chắc, sao phải tống sang thẻ của chú mày? Mày không nhìn ra nó muốn nhân cơ hội này tiếp cận mày sao?"
Bạch Tân Vũ nhún nhún vai, “Em biết, nhưng trong mắt em đây là chuyện chính sự, hai bọn em đã từng là chiến hữu, cậu ta giúp em làm trung gian dắt mối cũng là việc nên làm, em, em thật sự muốn lập công ty, nếu bỏ lỡ cơ hội đi khảo sát lần này, sau này không biết còn có thể hay không, em….em muốn đi."
Giản Tùy Anh đập bàn một cái, “Mày cho rằng chỉ là giúp đỡ mày tạo quan hệ đơn giản như vậy sao? Lúc mày làm thủ tục có cầu đến nó nữa hay không? Mày không nhờ vả thằng đó, chính nó đi đến tận cửa muốn giúp, mày có muốn hay không? Bạch Tân Vũ, nếu mày thật sự muốn cắt đứt với nó, thì đừng dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến thằng đó, bằng không con mẹ nó mày dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, mày cắt đứt cho ai xem hả thằng kia?"
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi hơi trắng đi, không nói gì cả.
Giản Tùy Anh nói: “Bạch Tân Vũ, nếu để chuyện này cho tao xử lý, tao có thể dùng xong cái tên họ Du kia rồi đá bay nó ra luôn, mày có thể không? Tiểu tử Du Phong Thành kia vừa nhìn đã biết là loại tinh ranh, có mấy thằng mày cũng đừng nghĩ chơi được với nó, cứ chậm rãi lo xong chuyện của công ty đã, chờ lúc chú mày có thực lực có nhân lực rồi, mấy năm nữa lại bắt đầu cũng không muộn."
Bạch Tân Vũ có chút lúng túng xoa xoa bàn tay, anh trai cậu nói đúng, với độ khôn ngoan của cậu, thế nào cũng không hơn thua được với Du Phong Thành, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, còn phải chờ đến bao giờ? Thực ra cậu cảm giác được, anh trai cậu không quá tán thành cậu làm chuyện này, thứ nhất là cho tới giờ bọn họ chưa hề tiếp xúc với phương diện này, không có mạng lưới quan hệ cùng kinh nghiệm, hai là bên trong đó quá nhiều thứ lòng vòng, còn không bằng đầu tư vào bất động sản kiếm tiền nhanh, nghĩ thế nào thì đây cũng không phải cơ hội đầu tư quá đáng giá, đại khái là anh trai cậu không muốn đả kích nhiệt huyết xây dựng sự nghiệp của cậu, cho nên mới không thẳng thắn phản đối, nhưng nghe ý tứ kia, có lẽ là muốn cho cậu qua mấy năm biết khó mà lui.. Mà thứ quan trọng nhất cậu học được trong bộ đội, chính là vượt khó tiến lên, những chuyện đã quyết định thì không thể dễ dàng buông xuôi, trong lòng cậu vẫn nghĩ về công ty bảo an, nhưng cũng không dám biểu hiện phản bác lại anh mình.
Nếu như anh cậu không giúp cậu, mà cậu lại bỏ qua cơ hội lần này, vậy sau này sẽ càng ngày càng khó khăn…
Giản Tùy Anh vứt cho cậu một tập tài liệu, “Chú mày xem qua đi, dự án khu đất này, bảo Lý Ngọc dẫn mày đi một lần, thực ra kiếm tiền kiểu nào chả là tiền, chú mày cũng đừng quá so đo."
Bạch Tân Vũ gật đầu, cầm tài liệu lên đi ra.
Trở lại phòng làm việc, cậu dựa vào ghế suy nghĩ thật lâu, cảm thấy những gì anh trai mình nói rất có lý, nếu cậu muốn cắt đứt hoàn toàn với Du Phong Thành, thì không thể đi lần này được, bằng không nhỡ dính phải kế của Du Phong Thành, sẽ rơi vào thế bị động, cậu cùng Từ tổng cũng đã trao đổi số điện thoại, tự cậu cũng có thể xây dựng quan hệ, về sau có cơ hội rồi hãy nói.
Xế chiều, Du Phong Thành gọi tới, bảo cậu gửi tư liệu cho thư ký của Từ tổng, cùng làm thị thực xuất cảnh.
Bạch Tân Vũ nói: “Ah, cái đó, tôi bận nhiều việc bên này quá không đi được, tạm thời chưa thể đi."
Du Phong Thành im lặng một lúc, “Anh không muốn đi cùng với tôi phải không?"
Bạch Tân Vũ ngừng một chút, “Quả thực chúng ta cũng không thích hợp ra ngoài cùng nhau."
“Sao lại không thích hợp?" Du Phong Thành miễn cưỡng cười cười, “Anh sợ tôi làm gì anh sao? Hiện tại tôi có lòng cũng không tiện xuống tay."
Bạch Tân Vũ thì cười không nổi, “Du Phong Thành, cậu giải thích với cha cậu như thế nào?"
“Không, tôi nói rồi, không có gì phải giải thích cả, có một ngày tôi sẽ đưa anh về làm con dâu nhà họ Du."
“Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa có được không? Thái độ của tôi đã rõ ràng như thế rồi, cậu có nhìn ra không đó?"
Du Phong Thành hít sâu một hơi, “Có, thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, anh có thấy không?"
Bạch Tân Vũ lặng thinh
Du Phong Thành kề sát điện thoại bên mặt, dường như làm vậy có thể khiến hai người xích lại gần nhau một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Tân Vũ, đến bây giờ anh vẫn chưa tin, tôi thích anh rất nhiều, đây là lỗi của tôi, từ đầu tới cuối, những gì tôi làm đều khiến anh không thể tin tưởng tôi được nữa. Cho nên bây giờ tôi mới trở về, ở trên núi Côn Lôn tôi đã từng buông tay anh ra, nhưng sẽ không có….lần thứ hai nữa đâu."
“Du Phong Thành, sao cậu vẫn chưa tỉnh ra, chuyện ở trên núi Côn Lôn, tôi đã quên rồi, tôi đã sớm nói, cậu không làm gì sai, chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta nên kết thúc, chỉ là…nên kết thúc thôi. Bạch Tân Vũ tôi sẽ không lãng phí thời gian với một kẻ đã có người khác ở trong lòng, cậu cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, chúng ta không thể nào quay lại được đâu."
Du Phong Thành khàn khàn nói: “Làm sao anh mới tin, người tôi thích chính là anh, không phải cậu tôi?"
“Tôi không quan tâm, Du Phong Thành, cậu nghe rõ không đó? Tôi chả cần. Cảm ơn cậu đã giới thiệu Từ tổng cho tôi, nhưng tôi…."
“Tôi sẽ không đi." Du Phong Thành cười khổ một tiếng, “Tôi không đi Châu Phi nữa, anh với ông ấy đi thôi, tôi thừa nhận, tôi đến chỗ đó còn có mục đích khác, chỉ muốn cùng đi với anh mà thôi, nhưng đối với anh mà nói, chuyến đi này có giá trị vô cùng quan trọng, cho nên anh cứ đi đi."
Bạch Tân Vũ im lặng.
Du Phong Thành nhẹ giọng nói: “Bạch Tân Vũ, anh thật sự không quyến luyến tôi một chút nào sao? Chí ít hai chúng ta rất phù hợp ở trên giường. Dáng vẻ anh gọi tôi, ôm tôi, hay cao trào, tôi đều nhớ thanh thanh thanh sở sở, đều là đàn ông, tôi không tin anh một chút cũng không muốn? Hơn một năm nay, anh có chạm qua người khác ư?"
Môi Bạch Tân Vũ run lên, “Cậu cảm thấy tôi rảnh đến thế sao?"
Du Phong Thành dường như hít vào một hơi, thanh âm khàn khàn, “Anh nói chúng ta không quay lại được nữa, nhưng tôi không làm được, vừa nghĩ tới chuyện anh sẽ ở cùng một chỗ với kẻ khác, tôi chỉ muốn giết người, nếu anh cùng ai đó yêu đương hoặc kết hôn, tôi thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì….Tân Vũ, ngay từ đầu là tôi với anh, là tôi cho anh nếm thử mùi vị làm tình với đàn ông, là tôi nhìn anh từng bước một từ một tên lính dỏm lớn lên thành một bộ đội đặc chủng tinh anh, dáng vẻ từ khi anh mới nhập ngũ đến sau này càng ngày càng chói mắt, hết thảy những thay đổi và trưởng thành của anh, tôi cảm thấy đều là của tôi, bởi vì mỗi một bước đều có tôi ở trong đó, cho nên tôi sẽ không chia sẻ với bất cứ ai."
Bạch Tân Vũ cắn răng: “Tôi trưởng thành là chuyện của chính tôi, không liên quan gì đến cậu hết, cậu nhanh tỉnh lại đi!"
Du Phong Thành nhàn nhạt nói: “Tôi vẫn luôn rất tỉnh táo, anh muốn tôi buông tha, tôi không làm được, Đời tôi có một lần duy nhất muốn “buông xuôi", chính là thời điểm khảo hạch trong phòng tối tại Báo Tuyết đại đội, lần đó tôi đều giống với tất cả mọi người, dường như phát điên rồi, chúng ta vẫn chưa nói cho nhau làm cách nào có thể chịu đựng nổi, bây giờ tôi muốn nói cho anh biết, vì tôi nghĩ tới anh nên mới vượt qua được, cho đến hiện tại tôi cũng chưa bao giờ yêu đương, nhưng tôi muốn cùng anh nghiêm túc một lần, chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta hẳn còn có rất nhiều thứ về sau. Tôi đã nghĩ, tôi đã thích anh từ rất sớm rồi, anh cũng như vậy mà! Anh cũng thích tôi! Chỉ là chúng ta chưa từng nói ra…Cái sai nhất trong đời tôi, chính là ngay từ đầu không thể phân biệt được tình cảm của bản thân với đội phó, khiến cho anh thất vọng, nhưng giờ đây tôi rất tỉnh táo, hắn là cậu của tôi, mãi mãi chẳng qua cũng là cậu của tôi mà thôi, anh là người mà Du Phong Thành tôi nhận thức cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Cậu…." Cậu cảm giác mình sắp bị ý niệm mãnh liệt của Du Phong Thành bức đến không có đường lùi, mặc dù cậu đã buông bỏ, nhưng không có nghĩa cậu đã quên sạch những gì xảy ra trên núi Côn Lôn, cậu không có cách nào để tin tưởng Du Phong Thành, trong thời điểm cậu quẩn quanh bên cạnh cái chết, trong lòng Du Phong Thành vẫn có đội phó, chuyện này đã khắc sâu vào đầu cậu, lòng tin đã sớm sụp đổ vào lúc ấy, quyết định của cậu vào lúc ấy, cũng là kiên định chưa từng có trong đời cậu, mặc kệ Du Phong Thành có ngon ngọt thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tin, cậu không thể đeo theo hoài nghi vô tận mà sống hết đời với một người, cũng không muốn về sau mà có gặp lại đội phó, cho dù là nhìn bọn họ nói chuyện với nhau thôi cũng chẳng thể thoải mái, làm sao cậu có thể khiến mình uất ức như vậy chứ.
Du Phong Thành dịu dàng nói: “Tân Vũ, anh cứ đi Châu Phi với Từ tổng đi. Anh vì tôi bị thương nên mới rời khỏi Báo Tuyết đại đội, vì tôi, nên mới không thể tiếp tục dùng súng, không thể trở thành một tay súng bắn tỉa, tôi không thể nào thay anh chịu vết thương trên vai kia, nhưng tôi hy vọng có thể bồi thường cho anh những thứ khác, cho nên anh muốn gì, tôi sẽ đều đem tới trước mặt anh, anh muốn làm gì, tôi sẽ dốc hết toàn lực ra giúp anh, anh không cần lo lắng thiếu nợ ơn nghĩa với tôi, tôi thiếu anh còn nhiều hơn, tôi làm tất cả vì anh, đều là nên như vậy."
Cái tay đang cầm điện thoại của Bạch Tân Vũ đã đầy mồ hôi, trong đầu cậu loạn thành một đoàn, cậu trời sinh đã không phải là một người dứt khoát, chỉ có một quyết định cứng rắn nhất, thì Du Phong Thành lại cứ lần lượt làm nó lung lay, rốt cuộc cậu đúng, hay sai? Cậu nói giọng khàn khàn, “Cho tôi….suy nghĩ một chút."
Du Phong Thành bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn, tôi sẽ dốc toàn lực giúp anh thực hiện, cho nên hãy cho tôi một cơ hội, lần này tôi sẽ không để anh thất vọng."
Bạch Tân Vũ cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay vô hình siết lại, cậu nhẹ nhàng cúp điện thoại, ôm lấy đầu, thân thể dường như muốn nổ tung.
Bạch Tân Vũ đột nhiên mở nhạc, cười nói: “Nghe cái này một chút nè, là do ban nhạc hờ hồi trước của tôi và đám bạn thu âm đấy." Nói xong một đoạn nhạc rock vừa rung vừa lắc đã cất lên.
Phùng Đông Nguyên tự tay tắt nhạc, nhỏ giọng nói: “Tân Vũ, thực ra chuyện giữa anh và Phong Thành, lúc đi huấn luyện quân sự ở Khố Nhĩ Lặc, em đã hơi ngờ ngợ rồi."
Bạch Tân Vũ đỗ xe ở ven đường, gục trên tay lái nhìn Phùng Đông Nguyên, nhẹ nhàng nhíu miệng, “Thì ra cậu nhận ra sớm như vậy, tôi còn thấy hai chúng tôi giấu rất tốt."
“Khi đó em đã cảm thấy hai người các anh….là lạ, nhưng chỗ em ở cũng nhỏ, chưa thấy chuyện như thế bao giờ…." Phùng Đông Nguyên nắm tóc, “Em không có ý gì đâu, em thật sự là không ngờ đến, bởi vì ngay từ đầu, dường như hai người không hợp nhau lắm mà."
Bạch Tân Vũ nghĩ lại hai tháng đầu tiên ở chung của bọn họ, quả thực là chướng khí mù mịt, sau đó sao lại thay đổi mùi vị chứ? Cậu đã quên mất, cậu đã từng vô cùng chán ghét cùng sợ hãi Du Phong Thành. Cậu cười cười, “Cái gì qua thì cũng qua rồi, hôm nay làm cậu sợ à!?"
“Không." Phùng Đông Nguyên ngẫm nghĩ một chút, cũng cười, “Du tướng quân quả thật làm em hơi rợn chút."
Bạch Tân Vũ lầm bầm: “Không hổ là cha của Du Phong Thành, thế nào cũng không giống người bình thường."
Phùng Đông Nguyên chớp đôi mắt trong suốt nhìn Bạch Tân Vũ, cố gắng thận trọng mà nói: “Anh cãi nhau với Phong Thành à?"
Bạch Tân Vũ ngó cái dáng dè dặt của cậu ta, có chút không đành lòng, e rằng đối với Phùng Đông Nguyên, đàn ông cùng đàn ông với nhau vốn đã đủ ly kinh phản đạo rồi, hôm nay còn bị Du Thần Quang hù cho sợ như vậy, tâm tình chất phác chắc là không chịu nỗi, cậu thở dài, cười nói: “Cũng không tính là cãi nhau, tôi chia tay với cậu ta rồi."
“Vậy tại sao cậu ta viết tên anh trên áo lót của mình chứ?"
Bạch Tân Vũ cứng đờ, bình tĩnh nói: “Hắn còn có một người khắc ở trong lòng ấy, viết ở trên ngực áo thì tính là gì."
Phùng Đông Nguyên giật mình, hít sâu một hơi.
“Sao? Chẳng lẽ cậu biết tôi đang nói tới ai à?!" Lẽ nào ý niệm của Du Phong Thành với đội phó đều bị mọi người biết hết cả ư? Chỉ có mỗi cậu là không nhận ra ngay từ đầu?
Phùng Đông Nguyên nhanh chóng lắc đầu, “Không biết, em chỉ muốn nói, cho dù là ai đi chăng nữa, anh cũng không hề thua kém người ta, nếu như Phong Thành….phụ lòng anh, là do cậu ta không có mắt nhìn người. Tân Vũ, chúng ta là bạn bề, mặc kệ anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh cả."
Bạch Tân Vũ ôm cổ cậu ta dùng sức lắc lắc, “Đông Nguyên của tôi là tốt nhất."
Phùng Đông Nguyên cười khì khì.
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, đùa giỡn nói: “Cậu không sợ tôi là gay, thích trúng cậu à?"
Phùng Đông Nguyên lắc đầu, thật thà nói: “Em cảm thấy anh không vừa mắt em đâu."
“Sao tôi lại không vừa mắt cậu?"
“Dung mạo anh tốt như thế, gia thế cũng ổn, chỉ có dạng như Phong Thành mới,…..ây, dù sao, cũng không thích em đâu."
Bạch Tân Vũ nhéo nhéo mặt cậu ta, đùa một câu: “Vậy nếu thích thật thì làm sao đây ta?"
Mặt Phùng Đông Nguyên có chút hồng lên, “Không phải….không thể…"
Bạch Tân Vũ cười nhẹ: “Đùa cậu thôi, vốn tôi không thích đàn ông."
“A? Vậy Phong Thành…." Phùng Đông Nguyên nhìn cậu không hiểu mô tê gì.
Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ một lúc, “Chắc là hồi ở bộ đội nghẹn hỏng."
Phùng Đông Nguyên nửa tin nửa ngờ.
“Đi, tôi dẫn cậu đi va chạm xã hội, nói, thích loại con gái như thế nào? Tôi gọi cho cậu vài cô."
Phùng Đông Nguyên vừa nghe, khoát tay lia lịa, “Không cần, không cần, chúng ta về đi, tối nay em còn có chút công việc phải xử lý."
“Xử lý cái gì nha, để ngày mai đi, cậu giờ sắp là sinh viên đại học rồi, đại học chính là để yêu đương đó, tôi giới thiệu cho cậu vài người."
Phùng Đông Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, hiện tại em không thể yêu đương gì được."
Bạch Tân Vũ cười khúc khích, “Sao lại không?"
“Em…em bây giờ không có công việc cũng chẳng có tiền, cô gái nào ở chung với em thì chỉ có khổ….Tân Vũ, đừng làm rộn, chúng ta về nhà đi."
Bạch Tân Vũ véo cằm cậu ta, “Chờ Đông Nguyên của chúng ta trưởng thành, khẳng định có cả một đống con gái tốt tranh nhau gả cho cậu."
Phùng Đông Nguyên xấu hổ cười cười.
Sau khi đưa Phùng Đông Nguyên về nhà, Bạch Tân Vũ lượn quanh một vòng, lại một vòng, tâm trạng của cậu quá phiền muộn, bèn tiện tay mua gói thuốc lá, đã rất lâu rồi cậu không hút thuốc lá, hút một cái sẽ lại nhớ đến chuyện Du Phong Thành đã cai thuốc cho mình như thế nào, cậu ôm loại tâm tư “lấy độc trị độc", hút thử một miếng, kết quả buồng phổi đã lâu lắm không nhận nicotine, có chút không thích ứng, hít được vài hơi đã ném.
Nói người ta đi bộ đội là bị cải tạo, quả thực cậu đã bị cải tạo hoàn toàn, từ thói quen sinh hoạt cho đến tác phong, không thể nào rũ bỏ được bóng dáng của quân nhân, có đôi khi cậu cũng thấy hơi hơi hối hận khi rời khỏi quân ngũ, nhưng rồi ngẫm nghĩ một chút, cậu không học ra từ học viện quân sự, muốn lên lon hầu như cũng không có khả năng, mấy năm sau đó, cậu phải xuất ngũ, sớm lui về một chút cũng là chuyện tốt, cha mẹ cậu có thể an tâm, cậu cũng có đầy đủ thời gian để chuẩn bị đường lui cho mình.
Cậu vốn vẫn cho là sau khi rời khỏi quân ngũ, cậu sẽ không còn qua lại gì với Du Phong Thành nữa, không nghĩ đã hơn một năm rồi, hai người còn chưa giải quyết rõ ràng, có đôi lúc cậu cũng nghi ngờ, thật sự có phải chính bản thân cậu đã để lại thứ gì đó trong bộ đội rồi không, làm thế nào cũng không mang đi được.
Ngày tiếp theo lúc đi làm, cậu chạy đến phòng làm việc của anh trai cậu ngồi đó, cười cười lấy lòng y một hồi.
Giản Tùy Anh liếc xéo cậu: “Mới sáng sớm đã muốn gì, nịnh nọt như thế vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt."
“Anh, có chuyện tốt, hôm qua em vừa gặp một người." Cậu kể chuyện của Từ tổng ra.
Giản Tùy Anh chớp mắt, “À, đúng vậy, người này quả thực có thể giúp, nếu không….loại công ty kiểu này anh mày cũng chưa làm qua bao giờ, thật sự có hơi không tiện ra tay, ai giới thiệu cho chú Từ tổng này?"
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chiến hữu của em."
Giản Tùy Anh nheo mắt, “Chiến hữu nào."
“Là chiến hữu thôi ạ."
“Chiến hữu họ “Du" ấy hả?"
Bạch Tân Vũ nói: “Anh, anh nghe em phân tích nè…"
Giản Tùy Anh bốc cái hộp giấy bằng da trên bàn ném về phía Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ một tay chụp được, cười cười nói: “Anh nghe lời em đi, em không có ý định hợp tác cùng Trung Vĩ, dù sao em cũng chẳng thể chiếm không cổ phần của Du Phong Thành, nhưng em thật sự muốn học hỏi kinh nghiệm từ chỗ Từ tổng."
“Con mẹ nó chỉ số IQ của mày có tiến bộ chút nào không đấy?" Giản Tùy Anh trưng ra bộ mặt sắt, “Du Phong Thành ngại tiền phỏng tay chắc, sao phải tống sang thẻ của chú mày? Mày không nhìn ra nó muốn nhân cơ hội này tiếp cận mày sao?"
Bạch Tân Vũ nhún nhún vai, “Em biết, nhưng trong mắt em đây là chuyện chính sự, hai bọn em đã từng là chiến hữu, cậu ta giúp em làm trung gian dắt mối cũng là việc nên làm, em, em thật sự muốn lập công ty, nếu bỏ lỡ cơ hội đi khảo sát lần này, sau này không biết còn có thể hay không, em….em muốn đi."
Giản Tùy Anh đập bàn một cái, “Mày cho rằng chỉ là giúp đỡ mày tạo quan hệ đơn giản như vậy sao? Lúc mày làm thủ tục có cầu đến nó nữa hay không? Mày không nhờ vả thằng đó, chính nó đi đến tận cửa muốn giúp, mày có muốn hay không? Bạch Tân Vũ, nếu mày thật sự muốn cắt đứt với nó, thì đừng dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến thằng đó, bằng không con mẹ nó mày dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, mày cắt đứt cho ai xem hả thằng kia?"
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi hơi trắng đi, không nói gì cả.
Giản Tùy Anh nói: “Bạch Tân Vũ, nếu để chuyện này cho tao xử lý, tao có thể dùng xong cái tên họ Du kia rồi đá bay nó ra luôn, mày có thể không? Tiểu tử Du Phong Thành kia vừa nhìn đã biết là loại tinh ranh, có mấy thằng mày cũng đừng nghĩ chơi được với nó, cứ chậm rãi lo xong chuyện của công ty đã, chờ lúc chú mày có thực lực có nhân lực rồi, mấy năm nữa lại bắt đầu cũng không muộn."
Bạch Tân Vũ có chút lúng túng xoa xoa bàn tay, anh trai cậu nói đúng, với độ khôn ngoan của cậu, thế nào cũng không hơn thua được với Du Phong Thành, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, còn phải chờ đến bao giờ? Thực ra cậu cảm giác được, anh trai cậu không quá tán thành cậu làm chuyện này, thứ nhất là cho tới giờ bọn họ chưa hề tiếp xúc với phương diện này, không có mạng lưới quan hệ cùng kinh nghiệm, hai là bên trong đó quá nhiều thứ lòng vòng, còn không bằng đầu tư vào bất động sản kiếm tiền nhanh, nghĩ thế nào thì đây cũng không phải cơ hội đầu tư quá đáng giá, đại khái là anh trai cậu không muốn đả kích nhiệt huyết xây dựng sự nghiệp của cậu, cho nên mới không thẳng thắn phản đối, nhưng nghe ý tứ kia, có lẽ là muốn cho cậu qua mấy năm biết khó mà lui.. Mà thứ quan trọng nhất cậu học được trong bộ đội, chính là vượt khó tiến lên, những chuyện đã quyết định thì không thể dễ dàng buông xuôi, trong lòng cậu vẫn nghĩ về công ty bảo an, nhưng cũng không dám biểu hiện phản bác lại anh mình.
Nếu như anh cậu không giúp cậu, mà cậu lại bỏ qua cơ hội lần này, vậy sau này sẽ càng ngày càng khó khăn…
Giản Tùy Anh vứt cho cậu một tập tài liệu, “Chú mày xem qua đi, dự án khu đất này, bảo Lý Ngọc dẫn mày đi một lần, thực ra kiếm tiền kiểu nào chả là tiền, chú mày cũng đừng quá so đo."
Bạch Tân Vũ gật đầu, cầm tài liệu lên đi ra.
Trở lại phòng làm việc, cậu dựa vào ghế suy nghĩ thật lâu, cảm thấy những gì anh trai mình nói rất có lý, nếu cậu muốn cắt đứt hoàn toàn với Du Phong Thành, thì không thể đi lần này được, bằng không nhỡ dính phải kế của Du Phong Thành, sẽ rơi vào thế bị động, cậu cùng Từ tổng cũng đã trao đổi số điện thoại, tự cậu cũng có thể xây dựng quan hệ, về sau có cơ hội rồi hãy nói.
Xế chiều, Du Phong Thành gọi tới, bảo cậu gửi tư liệu cho thư ký của Từ tổng, cùng làm thị thực xuất cảnh.
Bạch Tân Vũ nói: “Ah, cái đó, tôi bận nhiều việc bên này quá không đi được, tạm thời chưa thể đi."
Du Phong Thành im lặng một lúc, “Anh không muốn đi cùng với tôi phải không?"
Bạch Tân Vũ ngừng một chút, “Quả thực chúng ta cũng không thích hợp ra ngoài cùng nhau."
“Sao lại không thích hợp?" Du Phong Thành miễn cưỡng cười cười, “Anh sợ tôi làm gì anh sao? Hiện tại tôi có lòng cũng không tiện xuống tay."
Bạch Tân Vũ thì cười không nổi, “Du Phong Thành, cậu giải thích với cha cậu như thế nào?"
“Không, tôi nói rồi, không có gì phải giải thích cả, có một ngày tôi sẽ đưa anh về làm con dâu nhà họ Du."
“Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa có được không? Thái độ của tôi đã rõ ràng như thế rồi, cậu có nhìn ra không đó?"
Du Phong Thành hít sâu một hơi, “Có, thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, anh có thấy không?"
Bạch Tân Vũ lặng thinh
Du Phong Thành kề sát điện thoại bên mặt, dường như làm vậy có thể khiến hai người xích lại gần nhau một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Tân Vũ, đến bây giờ anh vẫn chưa tin, tôi thích anh rất nhiều, đây là lỗi của tôi, từ đầu tới cuối, những gì tôi làm đều khiến anh không thể tin tưởng tôi được nữa. Cho nên bây giờ tôi mới trở về, ở trên núi Côn Lôn tôi đã từng buông tay anh ra, nhưng sẽ không có….lần thứ hai nữa đâu."
“Du Phong Thành, sao cậu vẫn chưa tỉnh ra, chuyện ở trên núi Côn Lôn, tôi đã quên rồi, tôi đã sớm nói, cậu không làm gì sai, chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta nên kết thúc, chỉ là…nên kết thúc thôi. Bạch Tân Vũ tôi sẽ không lãng phí thời gian với một kẻ đã có người khác ở trong lòng, cậu cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, chúng ta không thể nào quay lại được đâu."
Du Phong Thành khàn khàn nói: “Làm sao anh mới tin, người tôi thích chính là anh, không phải cậu tôi?"
“Tôi không quan tâm, Du Phong Thành, cậu nghe rõ không đó? Tôi chả cần. Cảm ơn cậu đã giới thiệu Từ tổng cho tôi, nhưng tôi…."
“Tôi sẽ không đi." Du Phong Thành cười khổ một tiếng, “Tôi không đi Châu Phi nữa, anh với ông ấy đi thôi, tôi thừa nhận, tôi đến chỗ đó còn có mục đích khác, chỉ muốn cùng đi với anh mà thôi, nhưng đối với anh mà nói, chuyến đi này có giá trị vô cùng quan trọng, cho nên anh cứ đi đi."
Bạch Tân Vũ im lặng.
Du Phong Thành nhẹ giọng nói: “Bạch Tân Vũ, anh thật sự không quyến luyến tôi một chút nào sao? Chí ít hai chúng ta rất phù hợp ở trên giường. Dáng vẻ anh gọi tôi, ôm tôi, hay cao trào, tôi đều nhớ thanh thanh thanh sở sở, đều là đàn ông, tôi không tin anh một chút cũng không muốn? Hơn một năm nay, anh có chạm qua người khác ư?"
Môi Bạch Tân Vũ run lên, “Cậu cảm thấy tôi rảnh đến thế sao?"
Du Phong Thành dường như hít vào một hơi, thanh âm khàn khàn, “Anh nói chúng ta không quay lại được nữa, nhưng tôi không làm được, vừa nghĩ tới chuyện anh sẽ ở cùng một chỗ với kẻ khác, tôi chỉ muốn giết người, nếu anh cùng ai đó yêu đương hoặc kết hôn, tôi thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì….Tân Vũ, ngay từ đầu là tôi với anh, là tôi cho anh nếm thử mùi vị làm tình với đàn ông, là tôi nhìn anh từng bước một từ một tên lính dỏm lớn lên thành một bộ đội đặc chủng tinh anh, dáng vẻ từ khi anh mới nhập ngũ đến sau này càng ngày càng chói mắt, hết thảy những thay đổi và trưởng thành của anh, tôi cảm thấy đều là của tôi, bởi vì mỗi một bước đều có tôi ở trong đó, cho nên tôi sẽ không chia sẻ với bất cứ ai."
Bạch Tân Vũ cắn răng: “Tôi trưởng thành là chuyện của chính tôi, không liên quan gì đến cậu hết, cậu nhanh tỉnh lại đi!"
Du Phong Thành nhàn nhạt nói: “Tôi vẫn luôn rất tỉnh táo, anh muốn tôi buông tha, tôi không làm được, Đời tôi có một lần duy nhất muốn “buông xuôi", chính là thời điểm khảo hạch trong phòng tối tại Báo Tuyết đại đội, lần đó tôi đều giống với tất cả mọi người, dường như phát điên rồi, chúng ta vẫn chưa nói cho nhau làm cách nào có thể chịu đựng nổi, bây giờ tôi muốn nói cho anh biết, vì tôi nghĩ tới anh nên mới vượt qua được, cho đến hiện tại tôi cũng chưa bao giờ yêu đương, nhưng tôi muốn cùng anh nghiêm túc một lần, chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta hẳn còn có rất nhiều thứ về sau. Tôi đã nghĩ, tôi đã thích anh từ rất sớm rồi, anh cũng như vậy mà! Anh cũng thích tôi! Chỉ là chúng ta chưa từng nói ra…Cái sai nhất trong đời tôi, chính là ngay từ đầu không thể phân biệt được tình cảm của bản thân với đội phó, khiến cho anh thất vọng, nhưng giờ đây tôi rất tỉnh táo, hắn là cậu của tôi, mãi mãi chẳng qua cũng là cậu của tôi mà thôi, anh là người mà Du Phong Thành tôi nhận thức cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Cậu…." Cậu cảm giác mình sắp bị ý niệm mãnh liệt của Du Phong Thành bức đến không có đường lùi, mặc dù cậu đã buông bỏ, nhưng không có nghĩa cậu đã quên sạch những gì xảy ra trên núi Côn Lôn, cậu không có cách nào để tin tưởng Du Phong Thành, trong thời điểm cậu quẩn quanh bên cạnh cái chết, trong lòng Du Phong Thành vẫn có đội phó, chuyện này đã khắc sâu vào đầu cậu, lòng tin đã sớm sụp đổ vào lúc ấy, quyết định của cậu vào lúc ấy, cũng là kiên định chưa từng có trong đời cậu, mặc kệ Du Phong Thành có ngon ngọt thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tin, cậu không thể đeo theo hoài nghi vô tận mà sống hết đời với một người, cũng không muốn về sau mà có gặp lại đội phó, cho dù là nhìn bọn họ nói chuyện với nhau thôi cũng chẳng thể thoải mái, làm sao cậu có thể khiến mình uất ức như vậy chứ.
Du Phong Thành dịu dàng nói: “Tân Vũ, anh cứ đi Châu Phi với Từ tổng đi. Anh vì tôi bị thương nên mới rời khỏi Báo Tuyết đại đội, vì tôi, nên mới không thể tiếp tục dùng súng, không thể trở thành một tay súng bắn tỉa, tôi không thể nào thay anh chịu vết thương trên vai kia, nhưng tôi hy vọng có thể bồi thường cho anh những thứ khác, cho nên anh muốn gì, tôi sẽ đều đem tới trước mặt anh, anh muốn làm gì, tôi sẽ dốc hết toàn lực ra giúp anh, anh không cần lo lắng thiếu nợ ơn nghĩa với tôi, tôi thiếu anh còn nhiều hơn, tôi làm tất cả vì anh, đều là nên như vậy."
Cái tay đang cầm điện thoại của Bạch Tân Vũ đã đầy mồ hôi, trong đầu cậu loạn thành một đoàn, cậu trời sinh đã không phải là một người dứt khoát, chỉ có một quyết định cứng rắn nhất, thì Du Phong Thành lại cứ lần lượt làm nó lung lay, rốt cuộc cậu đúng, hay sai? Cậu nói giọng khàn khàn, “Cho tôi….suy nghĩ một chút."
Du Phong Thành bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn, tôi sẽ dốc toàn lực giúp anh thực hiện, cho nên hãy cho tôi một cơ hội, lần này tôi sẽ không để anh thất vọng."
Bạch Tân Vũ cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay vô hình siết lại, cậu nhẹ nhàng cúp điện thoại, ôm lấy đầu, thân thể dường như muốn nổ tung.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa