Tiểu Bạch Dương
Chương 83
Nửa năm sau khi rời khỏi Báo Tuyết đại đội, cuộc sống mới của cậu đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
Người trong nhà đều vô cùng hài lòng với những thay đổi của Bạch Tân Vũ, chẳng qua cha mẹ cảm thấy cậu có hơi nghiêm túc thái quá, trước đây nam nữ trăng gió bừa bãi, nhị vị cứ lo lắng một ngày kia sẽ có con gái nhà nào vác cái bụng lớn đến cửa, nhưng bây giờ bộ dáng thay đổi 180 độ của cậu lại làm người thân có chút sốt ruột. Đáng tiếc cậu không có tâm tư gì khác, học quản trị, học chứng khoán, học kế toán, mỗi ngày trôi đi đều vô cùng bận rộn.
Nhớ lại cuộc sống trong quân đội bên cạnh các chiến hữu, khiến cho cậu dần dần hình thành một ý tưởng trong đầu. Cậu muốn mở một công ty bảo an. Cậu bỏ tiền tìm công ty tư vấn nghiên cứu về lĩnh vực này, phát hiện ra triển vọng thị trường cũng không đến nỗi tệ, ngoại trừ nhu cầu bảo an trong nước, những xí nghiệp lớn muốn mở chi nhánh ở những quốc gia khá phức tạp có lúc cũng cần vệ sĩ bên ngoài công ty hộ tống. Cậu nghĩ, mấy năm nữa đồng đội mình giải ngũ rồi, rất nhiều binh sĩ xuất thân từ nông thôn không có bối cảnh cũng không có văn bằng, nhảy vào xã hội sẽ khó tìm được việc làm, cậu mở công ty để cho bọn họ phát huy tài năng, tập hợp mọi người lại, còn có thể kiếm tiền, quả thật là một mũi tên trúng nhiều đích.
Cậu soạn ra kế hoạch, mang đi thảo luận cùng anh trai.
Giản Tùy Anh lật giở nửa ngày, chống cằm quan sát cậu, “Thằng nhóc này, không chịu ngồi yên, vẫn còn muốn sờ vào súng hử?"
Bạch Tân Vũ khúc khích cười nói: “Muốn ạ, ra nước ngoài là có thể sờ đến súng rồi."
Giản Tùy Anh đập đống tài liệu của cậu xuống bàn, “Loại công việc này có thể sẽ nguy hiểm, Dì cả và Chú sẽ không đồng ý cho chú mày đi làm đâu."
“Cũng không phải hoàn toàn nguy hiểm, với lại đâu hẳn là ngày nào cũng gặp khủng bố, phần lớn thời gian đều là đi bảo vệ minh tinh, vận chuyển châu báu gì gì đó, hơn nữa em là ông chủ mà, chuyện gì quá nguy hiểm thì em không đi thôi." Bạch Tân Vũ thoải mái nói.
Giản Tùy Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát, “Chú học việc ở công ty anh hơn nửa năm nay, đầu tư mở rộng mấy cái bất động sản cũng khá tốt, tiền vào cũng nhanh, cứ khăng khăng muốn làm cái này?"
Bạch Tân Vũ chân chó mà đi qua bóp vai cho anh trai, làm nũng nói: “Anh, em chỉ muốn làm cái này thôi, không phải anh cũng thích thử thách hay sao, đây là lĩnh vực anh chưa bao giờ tiếp xúc qua, nhưng chắc chắn anh có rất nhiều mối quan hệ, giúp em một chút thôi mà."
Giản Tùy Anh hít sâu một tiếng, “Nhẹ thôi, dùng lực mạnh thế."
Bạch Tân Vũ nhanh chóng thả lỏng tay.
Giản Tùy Anh gõ gõ bàn, “Để anh mày suy nghĩ một chút đã, nghe có vẻ cũng thú vị."
“Cảm ơn anh."
“Được rồi, Dì cả sắp xếp cho chú đi gặp mặt mấy người, chú có đi không đấy?"
Bạch Tân Vũ cau mày nói: “Em chỉ mới 25, làm gì mà vội."
“Anh cũng biết không cần vội để làm gì, có thể Dì cả chưa hiểu, đàn ông trước vẫn phải có sự nghiệp mới được."
“Vẫn là anh sáng suốt nhất."
“Được rồi, xe của chú….không đổi lại thật đấy à?" Giản Tùy Anh nhớ đến con xe của Bạch Tân Vũ, liền nhíu chặt lông mày.
“Thay để làm gì, chưa hỏng mà."
“Con Lamborghini của anh sắp được chuyển đến rồi, không phải chú mày thèm à?"
Bạch Tân Vũ cười hì hì không ngừng, “Lý Ngọc có biết anh đặt con xe kia không đó?"
“Ai quan tâm hắn có biết hay không." Trong mắt Giản Tùy Anh tràn ngập ý cười.
“Đến lúc đó anh cho em cưỡi thử đã nghiền là ok."
Giản Tùy Anh cười nhìn cậu, “Trước đây con xe đó không phải là mơ mộng cả đời của chú mày à?"
Bạch Tân Vũ cười nói: “Mơ mộng sẽ biến thành sự thật được sao."
Giản Tùy Anh than nhẹ một tiếng, “Đôi khi anh vẫn khó có thể nói được việc anh đá chú vào bộ đội có chính xác hay không, những thay đổi của chú so với tưởng tượng của mọi người còn muốn….làm cho cả nhà có hơi không thích ứng được"
“Đương nhiên là chuyện tốt rồi, nếu không….làm sao em quy củ như bây giờ được."
Giản Tùy Anh bĩu môi, “Quy củ thái quá."
“Anh, quyết định của anh lúc nào cũng sáng suốt, chuyện này cũng vậy." Bạch Tân Vũ vỗ vỗ bờ vai y, “Giờ em là đàn ông chân chính vừa đẹp trai vừa có chí tiến thủ nha, không phải nhà nào cũng nuôi được đứa con như vậy đâu."
Giản Tùy Anh cười mắng: “Hai năm qua chú quả thật ra dáng rồi."
Hai người lại ngồi tán gẫu trong chốc lát, Bạch Tân Vũ đi xuống xe về nhà.
Đây là thời điểm Bắc Kinh tắc đường kinh khủng nhất, Bạch Tân Vũ bật nhạc, nhìn mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
Nửa năm trôi qua, cậu rốt cục cũng dần dần thoát khỏi thân phận bộ đội đặc chủng của mình, trở về với cuộc sống bình thường. Cậu vẫn thường xuyên liên lạc với chiến hữu như trước, điện thoại thư từ không ngừng nghỉ, cậu còn đi thăm anh Vượng một lần, quán cơm Tây Bắc mới mở vô cùng thuận lợi, con trai ảnh mới đầy tháng, vô cùng đáng yêu. Mỗi lần có chiến hữu gọi đến, kỳ thực tim cậu đều treo lên, cậu rất sợ phải nghe tin dữ, nhất là liên quan đến những người quan hệ tốt với mình, may mắn là, trước mắt thì Trần Tĩnh, Yến Thiếu Trăn, Hoắc Kiều, Lão Sa đều bình an, đương nhiên ….còn có Du Phong Thành.
Nửa năm qua Du Phong Thành gọi cho cậu mấy lần, cậu hoặc là không nhận, hoặc là chỉ nói vài câu đã cúp máy, trải qua nửa năm bình lặng, cậu không còn khó chịu mỗi khi nghĩ đến Du Phong Thành nữa, chí ít cậu cũng sẽ không mơ thấy hắn suốt đêm. Nhưng mà, cậu vẫn không thể mở lòng mình với người khác, mẹ cậu giới thiệu đối tượng hẹn hò, dung mạo đều vô cùng xinh đẹp, gia thế cũng tốt, nhưng không gợi lên trong cậu một chút hứng thú nào, có đôi khi cậu nghi ngờ bản thân có phải đã bị Du Phong Thành biến thành đồng tính luyến ái hay không, nhưng cậu cũng không có cảm giác với đàn ông. Cậu nghĩ, tình cảm nảy sinh giữa mình và Du Phong Thành là do hoàn cảnh đặc thù trong bộ đội, dùng mồ hôi và máu mà tạc nên, ở giữa bể hồi ức cùng những trải nghiệm cả đời khó quên, rất nhiều điều trong đó đều liên quan đến sống chết cùng thử thách cực độ đối với thân thể, tình cảm quyện chặt vào những ký ức này, trở nên vô cùng khắc cốt ghi tâm, cả đời này cậu sẽ không thể có loại tình cảm sâu sắc đến vậy với bất cứ ai nữa, bởi vì những hoàn cảnh ấy sẽ không xảy ra lần nữa, cho nên cậu phát hiện cậu không quên được Du Phong Thành, làm cách nào cũng không quên được, nếu quên hắn thì chẳng khác quên đi hết quãng thời gian trong quân ngũ. Cậu hy vọng thời gian có thể thay đổi chính mình…..
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của cậu chợt đổ chuông, Bạch Tân Vũ ngó một cái đã thấy là từ Báo Tuyết đại đội, trái tim cậu run lên, lẽ nào là Du Phong Thành? Cơn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng hạt, buồng ô tô an tĩnh du dương tiếng nhạc dường như đã ngăn cách cậu trong một thế giới độc lập, khiến cậu tràn đầy cảm giác an toàn, cậu đột nhiên cảm thấy, nếu bây giờ có thể nghe lại một chút giọng nói của Du Phong Thành, cũng không đến nỗi tệ.
Cậu ấn nút nhận, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Yến Thiếu Trăn: “Tân Vũ."
Bạch Tân Vũ không chú ý tới trong nháy mắt đó cậu đã hơi hơi thất vọng, vui vẻ nói, “Thiếu Trăn đấy à, đã lâu không liên lạc, các cậu lại đi chấp hành nhiệm vụ à?"
“Đúng vậy, vừa mới về không lâu, dạo gần đây cậu thế nào?"
“Lại vừa học vừa làm, khá bận bịu nha." Bạch Tân Vũ hưng phấn nói, “Gần đây tôi có một ý tưởng, muốn nghe ý kiến của cậu một chút."
“Cậu nói đi."
Bạch Tân Vũ tóm lược vài ý chính về việc mở công ty bảo an.
Yến Thiếu Trăn cười nói, “Cái này hay nè, sau khi mọi người xuất ngũ sẽ có một nơi để nương nhờ, lại có thể phát huy được nghiệp vụ của mình."
“Đúng không, tôi cũng nghĩ vậy đó." Bạch Tân Vũ lại kể hắn nghe một đống những ý định của mình.
Yến Thiếu Trăn yên lặng nghe, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến một chút, thời gian kẹt xe cũng không nhàm chán vô vị nữa.
Cuối cùng, Yến Thiếu Trăn cười nói: “Tôi cũng có một tin tốt muốn báo cho cậu."
“A, tin gì?"
“Sau Tết này tôi có thể quay về Bắc Kinh rồi."
“Oa, chẳng mấy tháng nữa đâu nhỉ."
“Đúng vậy, chúng ta ngay lập tức có thể gặp nhau rồi."
Bạch Tân Vũ cười nói: “Đã lâu không cùng cậu uống rượu."
“Chờ tôi trở về, không say không nghỉ."
Bạch Tân Vũ hào sảng nói: “Tốt!" cậu nghĩ ngợi một lúc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Được rồi, những người khác thế nào? Tiểu đội trưởng, đội phó, còn có Lão Sa nữa."
Yến Thiếu Trăn cười cười, “Bọn họ đều rất tốt, nhưng người cậu muốn hỏi nhất là Du Phong Thành có đúng không?"
Bạch Tân Vũ có chút xấu hổ, “Ây….Cậu ta vẫn khỏe chứ?"
“Cậu ta nghe nói tôi muốn quay trở về Bắc Kinh thì sắc mặt liền khó coi." Yến Thiếu Trăn cười đắc ý, “Nói thật, nửa năm sau khi cậu đi, cậu ta thay đổi rất nhiều, tính cách vững vàng hơn trước kia, hầu như mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều biểu hiện xuất sắc, khiến cho tôi rất ngoài ý liệu. Nhưng mà, có lẽ tôi vẫn thận trọng hơn cậu ta nhiều."
Bạch Tân Vũ cười ha ha một chút, “Rất tốt." Đó chính là cuộc sống mà Du Phong Thành mong muốn.
Sau khi cúp điện thoại, đường đã thông, Bạch Tân Vũ đạp chân ga, nhìn phong cảnh vút qua hai bên trái phải, trong lòng tâm tư ngổn ngang. Xem ra vẫn xa nhau chưa đủ lâu, nửa năm, khi cậu nghe đến tin tức của Du Phong Thành tâm tình vẫn như cũ không thể bình tĩnh, qua hai năm thì chắc là ổn thôi! Cậu vẫn cứ đi về phía trước.
Cái tết đầu tiên sau khi xuất ngũ cũng đến rồi.
Bạch Tân Vũ ngắm nghía phố xá giăng đèn kết hoa, không nhịn được nghĩ tới đợt Tết phải ở lại đại đội năm nào, đó là cái Tết duy nhất của cậu khi đi bộ đội, cái Tết thứ hai là do vai cậu bị thương hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh. Cậu vẫn nhớ kỹ mùa Tết đó, mọi người cùng nhau tổng vệ sinh, mua sắm hàng Tết, làm vằn thắng, chính mình còn bố trí tiết mục giải trí cho anh em, dùng tiếng đại bác cùng tiếng súng làm pháo mừng, cậu lần đầu tiên rời khỏi nhà, lại không hề cảm thấy cô đơn. Âm thanh báo giao thừa vang lên, bọn họ chạy ra ngoài xem pháo hoa, Du Phong Thành len lén nắm lấy tay cậu, cả đời này cậu cũng không bao giờ quên được bầu trời Côn Lôn lúc ấy cao xa đến như thế nào, sao sáng lấp lánh đến như thế nào, tiếng hoan hô của chiến hữu vẫn văng vẳng trong tai, lòng bàn tay tựa như vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay người đó.
Đêm hôm nay Bạch Tân Vũ uống nhiều, sau khi xuất ngũ, cậu vẫn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, đây là lần đầu tiên cậu say. Cậu ôm Giản Tùy Anh, nói, “Anh, em hâm mộ anh."
Giản Tùy Anh chả hiểu ra làm sao, “Nốc rượu rồi phát điên cái gì đấy?"
Bạch Tân Vũ cười ngu, lắc đầu, “Hâm mộ thiệt mà."
“Thích xe thì nói ra đi, anh mày có nói là không cho mày lái đâu."
Bạch Tân Vũ lại lắc đầu: “Anh, anh cõng em đi."
“Không vác nổi."‘
“Cõng đi được mà."
“Không vác nổi."
“Anh thử đi mà, cậu ta cõng được em mà." Bạch Tân Vũ ăn vạ.
“Thằng nào?"
Bạch Tân Vũ ợ rượu, “Tiểu đội trưởng….tiểu đội trưởng cũng cõng được em nà."
Giản Tùy Anh vỗ xuống đầu cậu, “Mày đừng có mà lôi thôi."
“Anh cõng em một tí nà, đi khoảng….mười bước, mười bước thôi." Bạch Tân Vũ xòe tay ra làm thành số mười.
Lý Úy Chi khuyên nhủ: “Tân Vũ, đừng làm rộn, trở về phòng ngủ đi."
Lý Ngọc để chén rượu xuống: “Anh trai anh uống nhiều rồi, để tôi cõng anh về phòng."
“Không muốn, không muốn cậu, tôi muốn anh trai tôi cơ. " Bạch Tân Vũ ôm lấy cổ Giản Tùy Anh, “Anh, khi còn bé anh toàn cõng em mà."
“Lúc đó chú mày chỉ có mấy cân." Giản Tùy Anh hết cách với con ma men này, “Quên đi, để tôi cõng nó." nói xong, y thực sự cõng Bạch Tân Vũ lên.
Bạch Tân Vũ người thì cao, cơ bắp lại rắn chắc, quả thực không nhẹ chút nào, Giản Tùy Anh uống một chút rượu, chân nhũn ra, đứng lên một cái liền lung lay.
Lý Ngọc nhanh chóng đứng lên, cau mày nói: “Để tôi…."
“Không có chuyện gì, về phòng có mấy bước đâu, cậu đưa ông nội tôi đi đi." Y cõng Bạch Tân Vũ đi về phòng. Bạch Tân Vũ cọ cọ mặt vào gáy y, cọ đến trên cổ y toàn là nước bọt, khiến y phiền đến muốn vứt luôn người xuống mặt đất, “Mẹ nó mày lại rớt dãi đấy hả, tao đập cho bây giờ."
Thân thể Bạch Tân Vũ chợt cứng lại, đột nhiên thút thít khóc.
Giản Tùy Anh liếc mắt, “Không đánh chú mày, đừng khóc nữa!" Sau khi Bạch Tân Vũ trở về từ quân đội, hoàn toàn khoác lên tư thế trưởng thành, lúc này uống say, dường như đã đem thời gian quay ngược trở lại, Giản Tùy Anh nghĩ thầm, nếu như y cảm thấy bây giờ mới đúng là em trai của y, có phải đáng khinh quá hay không?
Bạch Tân Vũ nức nở: “Phong Thành…"
Giản Tùy Anh dường như không nghe rõ, “Cái gì?"
Bạch Tân Vũ không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng hít mũi, thanh âm nghe vào có đôi chút đáng thương.
Giản Tùy Anh nghĩ ngợi hồi lâu, luôn cảm thấy hai chữ Bạch Tân Vũ mới nói vô cùng thân thuộc, nhưng trong chốc lát y nghĩ không ra, y lắc lắc đầu, tống Bạch Tân Vũ vào phòng, ném lên trên giường.
Bạch Tân Vũ cuộn mình vào trong chăn, mơ mơ màng màng. Lúc này, điện thoại trong túi cậu vang lên, Giản Tùy Anh vừa muốn đi, lại lui trở về, lấy điện thoại ra từ túi quần cậu, nhìn số điện thoại gọi đến, là Báo Tuyết đại đội, Giản Tùy Anh do dự một chút, vẫn đẩy Bạch Tân Vũ một cái, “Tân Vũ, điện thoại từ Báo Tuyết đại đội này."
Bạch Tân Vũ vừa nghe được bốn chữ “Báo Tuyết đại đội", mở choàng mắt, lập tức giật lấy điện thoại, hành động vừa nhanh vừa dứt khoát, hoàn toàn không giống một người đang say.
Giản Tùy Anh giận đến mức cho cậu một đấm, “Mày thế này là uống say đấy hả? Mày chơi anh mày đấy hả? " Lý Ngọc bước vào, mang y ra ngoài.
Bạch Tân Vũ ấn nút nghe, đem điện thoại dán lên tai, nhẹ giọng nói: “Alo?"
“Tân Vũ, Năm mới vui vẻ!" bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói hớn hở của Trần Tĩnh.
Bạch Tân Vũ trong lòng ấm áp, “Tiểu đội trưởng, năm mới vui vẻ, tôi rất nhớ cậu đó."
Trần Tĩnh cười: “Bọn tôi cũng nhớ cậu, nghe giọng của cậu chắc là uống say rồi có phải không?! Tất cả mọi người đều say hết rồi, nhưng rất vui vẻ, quanh năm suốt tháng, còn có thể uống rượu mừng năm mới với nhau, vui vẻ a!" Trần Tĩnh nói năng có chút lộn xộn.
Bạch Tân Vũ thì thào lặp lại, “Tiểu đội trưởng, tôi nhớ mọi người, rất nhớ mọi người."
Trần Tĩnh hít mũi một cái, “Bọn tôi cũng nhớ cậu."
Bạch Tân Vũ nức nở nói: “Tiểu đội trưởng, mọi người chưa quên tôi đúng không, chúng ta cách xa như vậy, mọi người sẽ quên tôi sao?"
“Sẽ không, mãi mãi cũng sẽ không quên."
“Tôi cũng sẽ không, tôi vẫn nhớ kỹ mọi người" Trong lúc Bạch Tân Vũ còn đang đần độn, ý thức được bản thân vẫn hoài niệm quân ngũ như cũ, một đoạn hồi ức đầy nhiệt huyết này, là thời gian quý giá nhất trong đời cậu.
“Ai, Phong Thành muốn nói chuyện với cậu."
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, tay cầm điện thoại cũng run theo.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Du Phong Thành xuyên thấu qua điện thoại, trực tiếp chui vào đáy lòng cậu, “Tân Vũ, anh có khỏe không?"
Bạch Tân Vũ im lặng một hồi lâu, kìm nén nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm."
“Ngày mai tôi về, nghỉ phép thăm người thân."
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, trong chốc lát bối rối đến không nói ra lời.
“Tôi sẽ tới tìm anh."
Bạch Tân Vũ cắn răng, run rẩy nói: “Đừng đến, tôi không muốn thấy cậu."
Du Phong Thành im lặng một chút, “Tôi vẫn sẽ tới tìm anh."
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Đưa điện thoại cho tiểu đội trưởng."
Du Phong Thành lại lặng im một lần nữa, cuối cùng vẫn trả lại điện thoại cho Trần Tĩnh, Bạch Tân Vũ chào hỏi đồng đội cũ, hàn huyên thật lâu, biết được rất nhiều tin tốt, Trần Tĩnh lập công, tập thơ của Hoắc Kiều được xuất bản rồi, hình như vợ của Lão Sa sinh đôi, A Tứ công bố luận văn tiến sĩ về Thông tin học, những mẩu tin tràn ngập vui mừng khiến tâm tình nặng nề của cậu cũng theo đó sáng sủa lên không ít, nhưng cái tin Du Phong Thành sẽ lập tức trở về vẫn bóp nghẹt não bộ của cậu như cũ.
Sau khi trò chuyện xong với chiến hữu ở Báo Tuyết đại đội, cậu lại gọi điện về đại đội cũ, bên đó cũng đang vô cùng náo nhiệt, Phùng Đông Nguyên có hơi kích động mà nói với Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, nói cho anh biết một tin tốt!"
“Ha ha, ngày hôm nay toàn là tin tốt."
“Tình huống của nhà em tốt hơn rồi, có người giúp đỡ em gái em đến trường, tiền bồi thường thương tích cho ba em cũng lấy được rồi, em quyết định giải ngũ, năm nay thi vào đại học!"
Bạch Tân Vũ kích động nói: “Thật tốt quá, cậu thi vào trường đại học Bắc Kinh à?"
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Em sẽ cố gắng hết sức."
“Cậu nhất định phải thi được vào đại học Bắc Kinh, lên đây chơi với tôi."
“Em cũng muốn tìm anh, đại học Bắc Kinh lại tốt nữa, em nhất định sẽ cố gắng."
Bạch Tân Vũ khích lệ cậu ta vài câu, lại hỏi tình hình gần đây của Tiền Lượng, đội trưởng Võ, Hứa Sấm, nghe nói mọi người đều đang sống rất tốt, cậu cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Cúp điện thoại, cậu thở dài một hơi, cảm giác hôm nay mình có thể đi vào mộng đẹp được rồi, mơ tới bản thân trở về núi Côn Lôn, tay cầm súng, ở trên chiến trường đương đầu vạn địch.
Tin Du Phong Thành muốn trở về quấy nhiễu Bạch Tân Vũ có chút ăn không ngon ngủ không yên, con người cậu vốn dễ xúc động, dễ dàng bị ảnh hưởng, như người ta thường hay nói ấy là “lúc khóc lúc cười", trải nghiệm trong Báo Tuyết đại đội đã khiến cậu trầm ổn đi rất nhiều, nhưng cá tính này thật sự không hề thay đổi.
Chiều hôm đó, cậu vừa mới đi tới bãi đỗ xe của công ty, đã cảm giác có người theo dõi từ sau lưng, cậu không quay đầu lại, rút trong bao ra một con dao găm Thụy Sĩ, mượn gương chiếu hậu lặng lẽ quan sát phía sau một lượt, quả nhiên thấy được một bóng người màu đen. Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, tại sao lại có người theo dõi cậu? Sau khi trở về cậu vẫn an phận thủ thường, không đánh bài không chơi gái, thiếu nợ gì đó đều là chuyện của n năm về trước.
Cậu ổn định tâm thần, khóe miệng nhếch ra một tia cười lạnh, đã lâu không hoạt động gân cốt, ông đây ngược lại cũng xem mi muốn làm gì. Cậu cố ý đi xuyên qua giữa những chiếc xe, khiến quãng đường trở nên phức tạp, đồng thời dùng xe che chắn lấy thân thể, cuối cùng lách người trốn sau một chiếc xe.
Tiếng bước chân đến gần, Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, chợt nhảy ra ngoài từ phía sau xe, nhấc chân lên đá vào mặt kẻ đó.
Người nọ nhanh chóng nghiêng đầu, ung dung né qua.
Một cước này Bạch Tân Vũ đá ra liền hối hận, đang theo dõi cậu không phải người lạ, mà là Du Phong Thành.
Du Phong Thành lùi lại hai bước, đạm cười nói: “Gần một năm không gặp, anh có chút thụt lùi rồi đó."
Trái Tim Bạch Tân Vũ đập bình bịch, nhưng biểu hiện lại rất thản nhiên, cậu cau mày: “Cậu….theo dõi tôi để làm gì?"
“Muốn thử tính cảnh giác của anh."
“Cố ý tiết lộ tung tích của mình để dò xét tính cảnh giác của tôi? Cậu cũng quá coi thường người khác rồi."
“Cũng không phải chơi đùa thực sự." Trong chốc lát ánh mắt Du Phong Thành nhác thấy Bạch Tân Vũ, liền trói chặt trên khuôn mặt cậu, không hề dao động một li, da dẻ Bạch Tân Vũ trắng hơn một chút, cái trán trơn bóng tựa như đang tỏa sáng, mái tóc vẫn duy trì theo thói quen trong quân ngũ, được cắt rất ngắn, nét tinh gọn kia đã khắc vào tủy sống của cậu, khiến cho cậu dù có mặc Âu phục, vẫn tỏa ra một loại khí chất không tầm thường. Hắn đã huyễn tưởng vô số lần cảnh mình sẽ gặp lại Bạch Tân Vũ, ngay cả phải nói chuyện gì cũng đã nghĩ qua, nhưng khi thật sự nhìn thấy người đó, hắn phát hiện hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cậu.
Bạch Tân Vũ cũng đang nhìn Du Phong Thành. Mười tháng không gặp, ánh mắt Du Phong Thành càng trở nên sắc bén, khí chất cũng cương nghị thâm trầm, cả người hắn tựa như một con hắc báo, không biết lúc nào sẽ hóa thành một tia chớp nhào đến, khiến người ta chỉ đứng bên cạnh hắn thôi đã cảm thấy lỗ chân lông phát lạnh. Hồi tưởng lại năm đó lần đầu tiên cậu nhìn thấy Du Phong Thành, khi đó Du Phong Thành còn phảng phất nét ngây ngô cùng tươi trẻ của thiếu niên, cười rộ lên một ngụm vô cùng thuần khiết, luôn ưa thích trêu chọc cậu, sau khi giở trò xong thì sẽ lộ ra cái cười dương dương tự đắc khiến người ta hận đến xương tủy, hiện tại, hắn đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông, một người đàn ông ổn trọng thành thục.
Bạch Tân Vũ rõ ràng ý thức được, quân đội không chỉ thay đổi cậu,còn thay đổi cả Du Phong Thành, những biến đổi trong mối quan hệ của hai người từ lúc quen biết nhau đến nay, có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu đã là sai lầm, dù sao, khi đó bọn họ còn chưa định hình nổi.
Bạch Tân Vũ bình tĩnh nói: “Cậu tìm tôi làm gì?"
“Đi ăn một bữa cơm, hoặc là uống một chén đi!"
Bạch Tân Vũ đáp: “Tối nay có việc."
Khóe miệng Du Phong Thành giần giật, “Tân Vũ, những cái khác không nói, nhưng tôi cũng là chiến hữu của anh mà."
Bạch Tân Vũ không có cách nào phản bác câu này, trốn tránh Du Phong Thành thì có vẻ quá không được tự nhiên, không sai, Du Phong Thành dù sao cũng vẫn là chiến hữu của cậu. Cậu nói: “Lên xe đi! Tôi mời cậu bữa cơm." Nói xong xoay người mở cửa xe.
Du Phong Thành đột nhiên một bước vọt tới, lúc Bạch Tân Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã ôm lấy cậu từ phía sau.
Bạch Tân Vũ đơ ra, lạnh lùng nói: “Cậu làm cái gì thế hả!"
Du Phong Thành ôm siết lấy cậu, trán để ở bờ vai cậu, khàn khàn nói: “Để cho tôi ôm anh một cái, Tân Vũ, tôi nhớ anh quá."
Trái tim Bạch Tân Vũ co rút, lại bắt đầu đau đớn, cái ôm mạnh mẽ này….sao có thể quen thuộc đến như thế….Cậu cố trấn định tâm thần, thúc chùi chỏ, đánh úp về phía bụng Du Phong Thành, Du Phong Thành ăn đau, đành buông ra. Cậu lạnh lùng nói: “Cút con mẹ nó đi! Cậu đó!" Cậu trèo lên xe muốn đi.
Du Phong Thành níu lại cửa xe, nhíu mày ôm bụng, “Không, tôi còn muốn đi ăn."
Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Du Phong Thành vẫn ngồi lên.
Du Phong Thành ngó quanh quất bên trong một chút, “Thật sự không nghĩ anh đi một con xe như này."
Bạch Tân Vũ đáp: “Ờm, không có tiền."
“Xe của tôi cho anh! Dù sao tôi cũng không đi."
Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt: “Tỉnh lại đi."
“Chuyện anh chuyển tiền cho gia đình anh Triệu và Kim Điêu, mọi người đều biết."
Bạch Tân Vũ kinh ngạc: “Làm sao mà biết được." Cậu nặc danh mà.
“Muốn điều tra thì sẽ có cách thôi." Du Phong Thành chống cằm, ngắm gò má cậu, “Tôi vẫn muốn nói cho anh biết, lần đó chúng ta cãi nhau, tôi đã nói rất nhiều thứ đều không phải thật tâm, cho dù Bạch Tân Vũ trước kia là dạng gì, anh bây giờ cũng đã trở nên rất xuất sắc, hơn nữa, tôi biết có một thứ mà anh trai anh đã ảnh hưởng sâu sắc đến anh, đó là trách nhiệm của một người đàn ông."
Bạch Tân Vũ giật mình, trầm giọng đáp: “Chuyện trước kia, tôi đã sớm quên rồi."
Người trong nhà đều vô cùng hài lòng với những thay đổi của Bạch Tân Vũ, chẳng qua cha mẹ cảm thấy cậu có hơi nghiêm túc thái quá, trước đây nam nữ trăng gió bừa bãi, nhị vị cứ lo lắng một ngày kia sẽ có con gái nhà nào vác cái bụng lớn đến cửa, nhưng bây giờ bộ dáng thay đổi 180 độ của cậu lại làm người thân có chút sốt ruột. Đáng tiếc cậu không có tâm tư gì khác, học quản trị, học chứng khoán, học kế toán, mỗi ngày trôi đi đều vô cùng bận rộn.
Nhớ lại cuộc sống trong quân đội bên cạnh các chiến hữu, khiến cho cậu dần dần hình thành một ý tưởng trong đầu. Cậu muốn mở một công ty bảo an. Cậu bỏ tiền tìm công ty tư vấn nghiên cứu về lĩnh vực này, phát hiện ra triển vọng thị trường cũng không đến nỗi tệ, ngoại trừ nhu cầu bảo an trong nước, những xí nghiệp lớn muốn mở chi nhánh ở những quốc gia khá phức tạp có lúc cũng cần vệ sĩ bên ngoài công ty hộ tống. Cậu nghĩ, mấy năm nữa đồng đội mình giải ngũ rồi, rất nhiều binh sĩ xuất thân từ nông thôn không có bối cảnh cũng không có văn bằng, nhảy vào xã hội sẽ khó tìm được việc làm, cậu mở công ty để cho bọn họ phát huy tài năng, tập hợp mọi người lại, còn có thể kiếm tiền, quả thật là một mũi tên trúng nhiều đích.
Cậu soạn ra kế hoạch, mang đi thảo luận cùng anh trai.
Giản Tùy Anh lật giở nửa ngày, chống cằm quan sát cậu, “Thằng nhóc này, không chịu ngồi yên, vẫn còn muốn sờ vào súng hử?"
Bạch Tân Vũ khúc khích cười nói: “Muốn ạ, ra nước ngoài là có thể sờ đến súng rồi."
Giản Tùy Anh đập đống tài liệu của cậu xuống bàn, “Loại công việc này có thể sẽ nguy hiểm, Dì cả và Chú sẽ không đồng ý cho chú mày đi làm đâu."
“Cũng không phải hoàn toàn nguy hiểm, với lại đâu hẳn là ngày nào cũng gặp khủng bố, phần lớn thời gian đều là đi bảo vệ minh tinh, vận chuyển châu báu gì gì đó, hơn nữa em là ông chủ mà, chuyện gì quá nguy hiểm thì em không đi thôi." Bạch Tân Vũ thoải mái nói.
Giản Tùy Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát, “Chú học việc ở công ty anh hơn nửa năm nay, đầu tư mở rộng mấy cái bất động sản cũng khá tốt, tiền vào cũng nhanh, cứ khăng khăng muốn làm cái này?"
Bạch Tân Vũ chân chó mà đi qua bóp vai cho anh trai, làm nũng nói: “Anh, em chỉ muốn làm cái này thôi, không phải anh cũng thích thử thách hay sao, đây là lĩnh vực anh chưa bao giờ tiếp xúc qua, nhưng chắc chắn anh có rất nhiều mối quan hệ, giúp em một chút thôi mà."
Giản Tùy Anh hít sâu một tiếng, “Nhẹ thôi, dùng lực mạnh thế."
Bạch Tân Vũ nhanh chóng thả lỏng tay.
Giản Tùy Anh gõ gõ bàn, “Để anh mày suy nghĩ một chút đã, nghe có vẻ cũng thú vị."
“Cảm ơn anh."
“Được rồi, Dì cả sắp xếp cho chú đi gặp mặt mấy người, chú có đi không đấy?"
Bạch Tân Vũ cau mày nói: “Em chỉ mới 25, làm gì mà vội."
“Anh cũng biết không cần vội để làm gì, có thể Dì cả chưa hiểu, đàn ông trước vẫn phải có sự nghiệp mới được."
“Vẫn là anh sáng suốt nhất."
“Được rồi, xe của chú….không đổi lại thật đấy à?" Giản Tùy Anh nhớ đến con xe của Bạch Tân Vũ, liền nhíu chặt lông mày.
“Thay để làm gì, chưa hỏng mà."
“Con Lamborghini của anh sắp được chuyển đến rồi, không phải chú mày thèm à?"
Bạch Tân Vũ cười hì hì không ngừng, “Lý Ngọc có biết anh đặt con xe kia không đó?"
“Ai quan tâm hắn có biết hay không." Trong mắt Giản Tùy Anh tràn ngập ý cười.
“Đến lúc đó anh cho em cưỡi thử đã nghiền là ok."
Giản Tùy Anh cười nhìn cậu, “Trước đây con xe đó không phải là mơ mộng cả đời của chú mày à?"
Bạch Tân Vũ cười nói: “Mơ mộng sẽ biến thành sự thật được sao."
Giản Tùy Anh than nhẹ một tiếng, “Đôi khi anh vẫn khó có thể nói được việc anh đá chú vào bộ đội có chính xác hay không, những thay đổi của chú so với tưởng tượng của mọi người còn muốn….làm cho cả nhà có hơi không thích ứng được"
“Đương nhiên là chuyện tốt rồi, nếu không….làm sao em quy củ như bây giờ được."
Giản Tùy Anh bĩu môi, “Quy củ thái quá."
“Anh, quyết định của anh lúc nào cũng sáng suốt, chuyện này cũng vậy." Bạch Tân Vũ vỗ vỗ bờ vai y, “Giờ em là đàn ông chân chính vừa đẹp trai vừa có chí tiến thủ nha, không phải nhà nào cũng nuôi được đứa con như vậy đâu."
Giản Tùy Anh cười mắng: “Hai năm qua chú quả thật ra dáng rồi."
Hai người lại ngồi tán gẫu trong chốc lát, Bạch Tân Vũ đi xuống xe về nhà.
Đây là thời điểm Bắc Kinh tắc đường kinh khủng nhất, Bạch Tân Vũ bật nhạc, nhìn mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
Nửa năm trôi qua, cậu rốt cục cũng dần dần thoát khỏi thân phận bộ đội đặc chủng của mình, trở về với cuộc sống bình thường. Cậu vẫn thường xuyên liên lạc với chiến hữu như trước, điện thoại thư từ không ngừng nghỉ, cậu còn đi thăm anh Vượng một lần, quán cơm Tây Bắc mới mở vô cùng thuận lợi, con trai ảnh mới đầy tháng, vô cùng đáng yêu. Mỗi lần có chiến hữu gọi đến, kỳ thực tim cậu đều treo lên, cậu rất sợ phải nghe tin dữ, nhất là liên quan đến những người quan hệ tốt với mình, may mắn là, trước mắt thì Trần Tĩnh, Yến Thiếu Trăn, Hoắc Kiều, Lão Sa đều bình an, đương nhiên ….còn có Du Phong Thành.
Nửa năm qua Du Phong Thành gọi cho cậu mấy lần, cậu hoặc là không nhận, hoặc là chỉ nói vài câu đã cúp máy, trải qua nửa năm bình lặng, cậu không còn khó chịu mỗi khi nghĩ đến Du Phong Thành nữa, chí ít cậu cũng sẽ không mơ thấy hắn suốt đêm. Nhưng mà, cậu vẫn không thể mở lòng mình với người khác, mẹ cậu giới thiệu đối tượng hẹn hò, dung mạo đều vô cùng xinh đẹp, gia thế cũng tốt, nhưng không gợi lên trong cậu một chút hứng thú nào, có đôi khi cậu nghi ngờ bản thân có phải đã bị Du Phong Thành biến thành đồng tính luyến ái hay không, nhưng cậu cũng không có cảm giác với đàn ông. Cậu nghĩ, tình cảm nảy sinh giữa mình và Du Phong Thành là do hoàn cảnh đặc thù trong bộ đội, dùng mồ hôi và máu mà tạc nên, ở giữa bể hồi ức cùng những trải nghiệm cả đời khó quên, rất nhiều điều trong đó đều liên quan đến sống chết cùng thử thách cực độ đối với thân thể, tình cảm quyện chặt vào những ký ức này, trở nên vô cùng khắc cốt ghi tâm, cả đời này cậu sẽ không thể có loại tình cảm sâu sắc đến vậy với bất cứ ai nữa, bởi vì những hoàn cảnh ấy sẽ không xảy ra lần nữa, cho nên cậu phát hiện cậu không quên được Du Phong Thành, làm cách nào cũng không quên được, nếu quên hắn thì chẳng khác quên đi hết quãng thời gian trong quân ngũ. Cậu hy vọng thời gian có thể thay đổi chính mình…..
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của cậu chợt đổ chuông, Bạch Tân Vũ ngó một cái đã thấy là từ Báo Tuyết đại đội, trái tim cậu run lên, lẽ nào là Du Phong Thành? Cơn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng hạt, buồng ô tô an tĩnh du dương tiếng nhạc dường như đã ngăn cách cậu trong một thế giới độc lập, khiến cậu tràn đầy cảm giác an toàn, cậu đột nhiên cảm thấy, nếu bây giờ có thể nghe lại một chút giọng nói của Du Phong Thành, cũng không đến nỗi tệ.
Cậu ấn nút nhận, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Yến Thiếu Trăn: “Tân Vũ."
Bạch Tân Vũ không chú ý tới trong nháy mắt đó cậu đã hơi hơi thất vọng, vui vẻ nói, “Thiếu Trăn đấy à, đã lâu không liên lạc, các cậu lại đi chấp hành nhiệm vụ à?"
“Đúng vậy, vừa mới về không lâu, dạo gần đây cậu thế nào?"
“Lại vừa học vừa làm, khá bận bịu nha." Bạch Tân Vũ hưng phấn nói, “Gần đây tôi có một ý tưởng, muốn nghe ý kiến của cậu một chút."
“Cậu nói đi."
Bạch Tân Vũ tóm lược vài ý chính về việc mở công ty bảo an.
Yến Thiếu Trăn cười nói, “Cái này hay nè, sau khi mọi người xuất ngũ sẽ có một nơi để nương nhờ, lại có thể phát huy được nghiệp vụ của mình."
“Đúng không, tôi cũng nghĩ vậy đó." Bạch Tân Vũ lại kể hắn nghe một đống những ý định của mình.
Yến Thiếu Trăn yên lặng nghe, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến một chút, thời gian kẹt xe cũng không nhàm chán vô vị nữa.
Cuối cùng, Yến Thiếu Trăn cười nói: “Tôi cũng có một tin tốt muốn báo cho cậu."
“A, tin gì?"
“Sau Tết này tôi có thể quay về Bắc Kinh rồi."
“Oa, chẳng mấy tháng nữa đâu nhỉ."
“Đúng vậy, chúng ta ngay lập tức có thể gặp nhau rồi."
Bạch Tân Vũ cười nói: “Đã lâu không cùng cậu uống rượu."
“Chờ tôi trở về, không say không nghỉ."
Bạch Tân Vũ hào sảng nói: “Tốt!" cậu nghĩ ngợi một lúc, làm bộ lơ đãng hỏi: “Được rồi, những người khác thế nào? Tiểu đội trưởng, đội phó, còn có Lão Sa nữa."
Yến Thiếu Trăn cười cười, “Bọn họ đều rất tốt, nhưng người cậu muốn hỏi nhất là Du Phong Thành có đúng không?"
Bạch Tân Vũ có chút xấu hổ, “Ây….Cậu ta vẫn khỏe chứ?"
“Cậu ta nghe nói tôi muốn quay trở về Bắc Kinh thì sắc mặt liền khó coi." Yến Thiếu Trăn cười đắc ý, “Nói thật, nửa năm sau khi cậu đi, cậu ta thay đổi rất nhiều, tính cách vững vàng hơn trước kia, hầu như mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều biểu hiện xuất sắc, khiến cho tôi rất ngoài ý liệu. Nhưng mà, có lẽ tôi vẫn thận trọng hơn cậu ta nhiều."
Bạch Tân Vũ cười ha ha một chút, “Rất tốt." Đó chính là cuộc sống mà Du Phong Thành mong muốn.
Sau khi cúp điện thoại, đường đã thông, Bạch Tân Vũ đạp chân ga, nhìn phong cảnh vút qua hai bên trái phải, trong lòng tâm tư ngổn ngang. Xem ra vẫn xa nhau chưa đủ lâu, nửa năm, khi cậu nghe đến tin tức của Du Phong Thành tâm tình vẫn như cũ không thể bình tĩnh, qua hai năm thì chắc là ổn thôi! Cậu vẫn cứ đi về phía trước.
Cái tết đầu tiên sau khi xuất ngũ cũng đến rồi.
Bạch Tân Vũ ngắm nghía phố xá giăng đèn kết hoa, không nhịn được nghĩ tới đợt Tết phải ở lại đại đội năm nào, đó là cái Tết duy nhất của cậu khi đi bộ đội, cái Tết thứ hai là do vai cậu bị thương hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh. Cậu vẫn nhớ kỹ mùa Tết đó, mọi người cùng nhau tổng vệ sinh, mua sắm hàng Tết, làm vằn thắng, chính mình còn bố trí tiết mục giải trí cho anh em, dùng tiếng đại bác cùng tiếng súng làm pháo mừng, cậu lần đầu tiên rời khỏi nhà, lại không hề cảm thấy cô đơn. Âm thanh báo giao thừa vang lên, bọn họ chạy ra ngoài xem pháo hoa, Du Phong Thành len lén nắm lấy tay cậu, cả đời này cậu cũng không bao giờ quên được bầu trời Côn Lôn lúc ấy cao xa đến như thế nào, sao sáng lấp lánh đến như thế nào, tiếng hoan hô của chiến hữu vẫn văng vẳng trong tai, lòng bàn tay tựa như vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay người đó.
Đêm hôm nay Bạch Tân Vũ uống nhiều, sau khi xuất ngũ, cậu vẫn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, đây là lần đầu tiên cậu say. Cậu ôm Giản Tùy Anh, nói, “Anh, em hâm mộ anh."
Giản Tùy Anh chả hiểu ra làm sao, “Nốc rượu rồi phát điên cái gì đấy?"
Bạch Tân Vũ cười ngu, lắc đầu, “Hâm mộ thiệt mà."
“Thích xe thì nói ra đi, anh mày có nói là không cho mày lái đâu."
Bạch Tân Vũ lại lắc đầu: “Anh, anh cõng em đi."
“Không vác nổi."‘
“Cõng đi được mà."
“Không vác nổi."
“Anh thử đi mà, cậu ta cõng được em mà." Bạch Tân Vũ ăn vạ.
“Thằng nào?"
Bạch Tân Vũ ợ rượu, “Tiểu đội trưởng….tiểu đội trưởng cũng cõng được em nà."
Giản Tùy Anh vỗ xuống đầu cậu, “Mày đừng có mà lôi thôi."
“Anh cõng em một tí nà, đi khoảng….mười bước, mười bước thôi." Bạch Tân Vũ xòe tay ra làm thành số mười.
Lý Úy Chi khuyên nhủ: “Tân Vũ, đừng làm rộn, trở về phòng ngủ đi."
Lý Ngọc để chén rượu xuống: “Anh trai anh uống nhiều rồi, để tôi cõng anh về phòng."
“Không muốn, không muốn cậu, tôi muốn anh trai tôi cơ. " Bạch Tân Vũ ôm lấy cổ Giản Tùy Anh, “Anh, khi còn bé anh toàn cõng em mà."
“Lúc đó chú mày chỉ có mấy cân." Giản Tùy Anh hết cách với con ma men này, “Quên đi, để tôi cõng nó." nói xong, y thực sự cõng Bạch Tân Vũ lên.
Bạch Tân Vũ người thì cao, cơ bắp lại rắn chắc, quả thực không nhẹ chút nào, Giản Tùy Anh uống một chút rượu, chân nhũn ra, đứng lên một cái liền lung lay.
Lý Ngọc nhanh chóng đứng lên, cau mày nói: “Để tôi…."
“Không có chuyện gì, về phòng có mấy bước đâu, cậu đưa ông nội tôi đi đi." Y cõng Bạch Tân Vũ đi về phòng. Bạch Tân Vũ cọ cọ mặt vào gáy y, cọ đến trên cổ y toàn là nước bọt, khiến y phiền đến muốn vứt luôn người xuống mặt đất, “Mẹ nó mày lại rớt dãi đấy hả, tao đập cho bây giờ."
Thân thể Bạch Tân Vũ chợt cứng lại, đột nhiên thút thít khóc.
Giản Tùy Anh liếc mắt, “Không đánh chú mày, đừng khóc nữa!" Sau khi Bạch Tân Vũ trở về từ quân đội, hoàn toàn khoác lên tư thế trưởng thành, lúc này uống say, dường như đã đem thời gian quay ngược trở lại, Giản Tùy Anh nghĩ thầm, nếu như y cảm thấy bây giờ mới đúng là em trai của y, có phải đáng khinh quá hay không?
Bạch Tân Vũ nức nở: “Phong Thành…"
Giản Tùy Anh dường như không nghe rõ, “Cái gì?"
Bạch Tân Vũ không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng hít mũi, thanh âm nghe vào có đôi chút đáng thương.
Giản Tùy Anh nghĩ ngợi hồi lâu, luôn cảm thấy hai chữ Bạch Tân Vũ mới nói vô cùng thân thuộc, nhưng trong chốc lát y nghĩ không ra, y lắc lắc đầu, tống Bạch Tân Vũ vào phòng, ném lên trên giường.
Bạch Tân Vũ cuộn mình vào trong chăn, mơ mơ màng màng. Lúc này, điện thoại trong túi cậu vang lên, Giản Tùy Anh vừa muốn đi, lại lui trở về, lấy điện thoại ra từ túi quần cậu, nhìn số điện thoại gọi đến, là Báo Tuyết đại đội, Giản Tùy Anh do dự một chút, vẫn đẩy Bạch Tân Vũ một cái, “Tân Vũ, điện thoại từ Báo Tuyết đại đội này."
Bạch Tân Vũ vừa nghe được bốn chữ “Báo Tuyết đại đội", mở choàng mắt, lập tức giật lấy điện thoại, hành động vừa nhanh vừa dứt khoát, hoàn toàn không giống một người đang say.
Giản Tùy Anh giận đến mức cho cậu một đấm, “Mày thế này là uống say đấy hả? Mày chơi anh mày đấy hả? " Lý Ngọc bước vào, mang y ra ngoài.
Bạch Tân Vũ ấn nút nghe, đem điện thoại dán lên tai, nhẹ giọng nói: “Alo?"
“Tân Vũ, Năm mới vui vẻ!" bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói hớn hở của Trần Tĩnh.
Bạch Tân Vũ trong lòng ấm áp, “Tiểu đội trưởng, năm mới vui vẻ, tôi rất nhớ cậu đó."
Trần Tĩnh cười: “Bọn tôi cũng nhớ cậu, nghe giọng của cậu chắc là uống say rồi có phải không?! Tất cả mọi người đều say hết rồi, nhưng rất vui vẻ, quanh năm suốt tháng, còn có thể uống rượu mừng năm mới với nhau, vui vẻ a!" Trần Tĩnh nói năng có chút lộn xộn.
Bạch Tân Vũ thì thào lặp lại, “Tiểu đội trưởng, tôi nhớ mọi người, rất nhớ mọi người."
Trần Tĩnh hít mũi một cái, “Bọn tôi cũng nhớ cậu."
Bạch Tân Vũ nức nở nói: “Tiểu đội trưởng, mọi người chưa quên tôi đúng không, chúng ta cách xa như vậy, mọi người sẽ quên tôi sao?"
“Sẽ không, mãi mãi cũng sẽ không quên."
“Tôi cũng sẽ không, tôi vẫn nhớ kỹ mọi người" Trong lúc Bạch Tân Vũ còn đang đần độn, ý thức được bản thân vẫn hoài niệm quân ngũ như cũ, một đoạn hồi ức đầy nhiệt huyết này, là thời gian quý giá nhất trong đời cậu.
“Ai, Phong Thành muốn nói chuyện với cậu."
Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, tay cầm điện thoại cũng run theo.
Giọng nói trầm thấp từ tính của Du Phong Thành xuyên thấu qua điện thoại, trực tiếp chui vào đáy lòng cậu, “Tân Vũ, anh có khỏe không?"
Bạch Tân Vũ im lặng một hồi lâu, kìm nén nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm."
“Ngày mai tôi về, nghỉ phép thăm người thân."
Bạch Tân Vũ ngẩn ra, trong chốc lát bối rối đến không nói ra lời.
“Tôi sẽ tới tìm anh."
Bạch Tân Vũ cắn răng, run rẩy nói: “Đừng đến, tôi không muốn thấy cậu."
Du Phong Thành im lặng một chút, “Tôi vẫn sẽ tới tìm anh."
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, “Đưa điện thoại cho tiểu đội trưởng."
Du Phong Thành lại lặng im một lần nữa, cuối cùng vẫn trả lại điện thoại cho Trần Tĩnh, Bạch Tân Vũ chào hỏi đồng đội cũ, hàn huyên thật lâu, biết được rất nhiều tin tốt, Trần Tĩnh lập công, tập thơ của Hoắc Kiều được xuất bản rồi, hình như vợ của Lão Sa sinh đôi, A Tứ công bố luận văn tiến sĩ về Thông tin học, những mẩu tin tràn ngập vui mừng khiến tâm tình nặng nề của cậu cũng theo đó sáng sủa lên không ít, nhưng cái tin Du Phong Thành sẽ lập tức trở về vẫn bóp nghẹt não bộ của cậu như cũ.
Sau khi trò chuyện xong với chiến hữu ở Báo Tuyết đại đội, cậu lại gọi điện về đại đội cũ, bên đó cũng đang vô cùng náo nhiệt, Phùng Đông Nguyên có hơi kích động mà nói với Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, nói cho anh biết một tin tốt!"
“Ha ha, ngày hôm nay toàn là tin tốt."
“Tình huống của nhà em tốt hơn rồi, có người giúp đỡ em gái em đến trường, tiền bồi thường thương tích cho ba em cũng lấy được rồi, em quyết định giải ngũ, năm nay thi vào đại học!"
Bạch Tân Vũ kích động nói: “Thật tốt quá, cậu thi vào trường đại học Bắc Kinh à?"
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Em sẽ cố gắng hết sức."
“Cậu nhất định phải thi được vào đại học Bắc Kinh, lên đây chơi với tôi."
“Em cũng muốn tìm anh, đại học Bắc Kinh lại tốt nữa, em nhất định sẽ cố gắng."
Bạch Tân Vũ khích lệ cậu ta vài câu, lại hỏi tình hình gần đây của Tiền Lượng, đội trưởng Võ, Hứa Sấm, nghe nói mọi người đều đang sống rất tốt, cậu cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Cúp điện thoại, cậu thở dài một hơi, cảm giác hôm nay mình có thể đi vào mộng đẹp được rồi, mơ tới bản thân trở về núi Côn Lôn, tay cầm súng, ở trên chiến trường đương đầu vạn địch.
Tin Du Phong Thành muốn trở về quấy nhiễu Bạch Tân Vũ có chút ăn không ngon ngủ không yên, con người cậu vốn dễ xúc động, dễ dàng bị ảnh hưởng, như người ta thường hay nói ấy là “lúc khóc lúc cười", trải nghiệm trong Báo Tuyết đại đội đã khiến cậu trầm ổn đi rất nhiều, nhưng cá tính này thật sự không hề thay đổi.
Chiều hôm đó, cậu vừa mới đi tới bãi đỗ xe của công ty, đã cảm giác có người theo dõi từ sau lưng, cậu không quay đầu lại, rút trong bao ra một con dao găm Thụy Sĩ, mượn gương chiếu hậu lặng lẽ quan sát phía sau một lượt, quả nhiên thấy được một bóng người màu đen. Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, tại sao lại có người theo dõi cậu? Sau khi trở về cậu vẫn an phận thủ thường, không đánh bài không chơi gái, thiếu nợ gì đó đều là chuyện của n năm về trước.
Cậu ổn định tâm thần, khóe miệng nhếch ra một tia cười lạnh, đã lâu không hoạt động gân cốt, ông đây ngược lại cũng xem mi muốn làm gì. Cậu cố ý đi xuyên qua giữa những chiếc xe, khiến quãng đường trở nên phức tạp, đồng thời dùng xe che chắn lấy thân thể, cuối cùng lách người trốn sau một chiếc xe.
Tiếng bước chân đến gần, Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, chợt nhảy ra ngoài từ phía sau xe, nhấc chân lên đá vào mặt kẻ đó.
Người nọ nhanh chóng nghiêng đầu, ung dung né qua.
Một cước này Bạch Tân Vũ đá ra liền hối hận, đang theo dõi cậu không phải người lạ, mà là Du Phong Thành.
Du Phong Thành lùi lại hai bước, đạm cười nói: “Gần một năm không gặp, anh có chút thụt lùi rồi đó."
Trái Tim Bạch Tân Vũ đập bình bịch, nhưng biểu hiện lại rất thản nhiên, cậu cau mày: “Cậu….theo dõi tôi để làm gì?"
“Muốn thử tính cảnh giác của anh."
“Cố ý tiết lộ tung tích của mình để dò xét tính cảnh giác của tôi? Cậu cũng quá coi thường người khác rồi."
“Cũng không phải chơi đùa thực sự." Trong chốc lát ánh mắt Du Phong Thành nhác thấy Bạch Tân Vũ, liền trói chặt trên khuôn mặt cậu, không hề dao động một li, da dẻ Bạch Tân Vũ trắng hơn một chút, cái trán trơn bóng tựa như đang tỏa sáng, mái tóc vẫn duy trì theo thói quen trong quân ngũ, được cắt rất ngắn, nét tinh gọn kia đã khắc vào tủy sống của cậu, khiến cho cậu dù có mặc Âu phục, vẫn tỏa ra một loại khí chất không tầm thường. Hắn đã huyễn tưởng vô số lần cảnh mình sẽ gặp lại Bạch Tân Vũ, ngay cả phải nói chuyện gì cũng đã nghĩ qua, nhưng khi thật sự nhìn thấy người đó, hắn phát hiện hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cậu.
Bạch Tân Vũ cũng đang nhìn Du Phong Thành. Mười tháng không gặp, ánh mắt Du Phong Thành càng trở nên sắc bén, khí chất cũng cương nghị thâm trầm, cả người hắn tựa như một con hắc báo, không biết lúc nào sẽ hóa thành một tia chớp nhào đến, khiến người ta chỉ đứng bên cạnh hắn thôi đã cảm thấy lỗ chân lông phát lạnh. Hồi tưởng lại năm đó lần đầu tiên cậu nhìn thấy Du Phong Thành, khi đó Du Phong Thành còn phảng phất nét ngây ngô cùng tươi trẻ của thiếu niên, cười rộ lên một ngụm vô cùng thuần khiết, luôn ưa thích trêu chọc cậu, sau khi giở trò xong thì sẽ lộ ra cái cười dương dương tự đắc khiến người ta hận đến xương tủy, hiện tại, hắn đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông, một người đàn ông ổn trọng thành thục.
Bạch Tân Vũ rõ ràng ý thức được, quân đội không chỉ thay đổi cậu,còn thay đổi cả Du Phong Thành, những biến đổi trong mối quan hệ của hai người từ lúc quen biết nhau đến nay, có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu đã là sai lầm, dù sao, khi đó bọn họ còn chưa định hình nổi.
Bạch Tân Vũ bình tĩnh nói: “Cậu tìm tôi làm gì?"
“Đi ăn một bữa cơm, hoặc là uống một chén đi!"
Bạch Tân Vũ đáp: “Tối nay có việc."
Khóe miệng Du Phong Thành giần giật, “Tân Vũ, những cái khác không nói, nhưng tôi cũng là chiến hữu của anh mà."
Bạch Tân Vũ không có cách nào phản bác câu này, trốn tránh Du Phong Thành thì có vẻ quá không được tự nhiên, không sai, Du Phong Thành dù sao cũng vẫn là chiến hữu của cậu. Cậu nói: “Lên xe đi! Tôi mời cậu bữa cơm." Nói xong xoay người mở cửa xe.
Du Phong Thành đột nhiên một bước vọt tới, lúc Bạch Tân Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã ôm lấy cậu từ phía sau.
Bạch Tân Vũ đơ ra, lạnh lùng nói: “Cậu làm cái gì thế hả!"
Du Phong Thành ôm siết lấy cậu, trán để ở bờ vai cậu, khàn khàn nói: “Để cho tôi ôm anh một cái, Tân Vũ, tôi nhớ anh quá."
Trái tim Bạch Tân Vũ co rút, lại bắt đầu đau đớn, cái ôm mạnh mẽ này….sao có thể quen thuộc đến như thế….Cậu cố trấn định tâm thần, thúc chùi chỏ, đánh úp về phía bụng Du Phong Thành, Du Phong Thành ăn đau, đành buông ra. Cậu lạnh lùng nói: “Cút con mẹ nó đi! Cậu đó!" Cậu trèo lên xe muốn đi.
Du Phong Thành níu lại cửa xe, nhíu mày ôm bụng, “Không, tôi còn muốn đi ăn."
Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Du Phong Thành vẫn ngồi lên.
Du Phong Thành ngó quanh quất bên trong một chút, “Thật sự không nghĩ anh đi một con xe như này."
Bạch Tân Vũ đáp: “Ờm, không có tiền."
“Xe của tôi cho anh! Dù sao tôi cũng không đi."
Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt: “Tỉnh lại đi."
“Chuyện anh chuyển tiền cho gia đình anh Triệu và Kim Điêu, mọi người đều biết."
Bạch Tân Vũ kinh ngạc: “Làm sao mà biết được." Cậu nặc danh mà.
“Muốn điều tra thì sẽ có cách thôi." Du Phong Thành chống cằm, ngắm gò má cậu, “Tôi vẫn muốn nói cho anh biết, lần đó chúng ta cãi nhau, tôi đã nói rất nhiều thứ đều không phải thật tâm, cho dù Bạch Tân Vũ trước kia là dạng gì, anh bây giờ cũng đã trở nên rất xuất sắc, hơn nữa, tôi biết có một thứ mà anh trai anh đã ảnh hưởng sâu sắc đến anh, đó là trách nhiệm của một người đàn ông."
Bạch Tân Vũ giật mình, trầm giọng đáp: “Chuyện trước kia, tôi đã sớm quên rồi."
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa