Tiếng Nước Tí Tách
Chương 18
Tôi không thể chịu đựng được! Tôi ôm đầu thần kinh thét chói tai! Vì cái gì tôi biết rõ đó là lão tứ? Vì cái gì tôi thoáng cái liền biết rõ đó là lão tứ! Vì cái gì trong óc của tôi hiện ra cú điện thoại khủng bố kia? Vì cái gì tôi nghĩ đến tiếng sạt sạt kia là hắn đang cầm thủy tinh cắt phá da thịt Từ Bình! Một tấc một tấc, từng mảnh từng mảnh, một đám một đám, đem sống sờ sờ Từ Bình toàn bộ toàn bộ cắt hỏng!
“Vì cái gì!? Vì cái gì!?"
Tôi điên cuồng mà hướng về phía không khí gào thét lớn, tại sao là lão tứ? Vì cái gì mỗi khi tôi cho rằng nắm giữ đến quy tắc trò chơi của hắn, liền sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn? Không có bất kỳ điềm báo trước, không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng lão tứ lại trở thành mục tiêu kế tiếp! Hắn rốt cuộc muốn đùa bỡn chúng tôi tới khi nào mới chấm dứt!?
“Tiêu Vũ!"
Viên Phi ý đồ bắt lấy tôi đã không thể khống chế được, mà tôi lại điên cuồng chạy trốn, tôi có quá nhiều mặt trái cảm xúc cần phát tiết! Tôi một bên chạy một bên la hét, chưa bao giờ mất mặt đào khóc như vậy, lại như thế nào cũng khắc chế không được. Nếu như tôi không khóc, tôi nhất định sẽ điên mất! Thật sự nếu không phát tiết đi ra, tôi nhất định sẽ hỏng mất!
“Tiêu Vũ! Tiêu Vũ!"
Không cách nào bắt lấy tôi Viên Phi bỗng nhiên đem tôi đẩy ngã, cầm chặt hai tay loạn vung của tôi, dùng sức chế trụ.
“Thực xin lỗi! Toàn bộ là lỗi của tôi! Thực xin lỗi!"
Tôi đau thương gào thét trong thoáng chốc giống như nghe được Viên Phi xin lỗi, tiếng khóc của tôi dần dần yếu bớt, thỉnh thoảng nức nở nói ra nghi vấn “Vì cái gì… lại xin lỗi…?"
Hết thảy bắt đầu, không phải ở trò chơi kia sao?
“Hắn muốn tìm chính là tôi! Hắn là đang trả thù tôi!" Viên Phi phảng phất như ở phát tiết cảm xúc áp tích đã lâu, thanh âm của hắn run rẩy, bi phẫn lại sợ hãi.
Suy nghĩ mất trật tự của tôi thần kỳ rõ ràng, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết hắn là ai?"
Chúng tôi liều mạng truy tra lại không thể nào đoán ra thân phận của nó… Viên Phi lại biết rõ?
Gặp tôi đình chỉ giãy dụa, Viên Phi cũng giống như hầu như không còn sức, mềm đặt ở trên người tôi. Hắn gối lên ngực tôi, trải qua tĩnh lặng buồn chán dài như một thế kỷ, hắn mới rốt cục chậm rãi mở miệng.
“Hắn là… Tôn Nhạc…"
“Tôn Nhạc…?" Tôi như nuốt lấy cái tên giống như đã từng quen biết, sau một lúc lâu mới giật mình nhớ tới: “Là Tôn Nhạc khoa hội họa nghệ thuật nhảy lầu tự sát kia?"
Viên Phi chậm rãi gật gật đầu.
“Tại sao là anh ta? Câu lại làm sao biết là anh ta? Cậu và anh ta rốt cuộc có bí mật gì!?"
Tôi một phát nắm lấy tóc Viên Phi đem đầu hắn túm lên, kích động lớn tiếng chất vấn.
Viên Phi ánh mắt lập loè né qua ánh mắt chất vấn của tôi, thần sắc ủ rủ ngồi dậy, chán nản tựa tại bên tường.
“Đó là năm trước… Tôi lớp 12, anh ta đại học năm ba… Cậu cũng đã thấy hình của anh ta, biết rõ Tôn Nhạc lớn lên rất đẹp, anh ta lại là khoa hội họa nghệ thuật, cho nên nam sinh khối cao trung đều truyền anh ta là đồng tính luyến ái. Càng truyền càng như thật sự, đến cuối cùng, thậm chí nói người trong lòng của anh ta liền tại khối cao trung, là học sinh cấp ba."
Nói đến đây, Viên Phi buồn bả cười: “Lúc ấy nam sinh làm náo động cao trung cũng không có mấy người, tôi chính là một trong số đó. Vì vậy vài đồng học cùng lớp liền giỡn hỏi tôi là tình nhân của anh ta phải không. Tôi cũng giỡn, nếu như anh ta thực là đồng tính luyến, người anh ta thầm mến kia nhất định là tôi. Vì vậy…"
Viên Phi mang theo khóc nức nở nở nụ cười: “… Bọn tôi đánh cược, đánh cược tôi trong vòng một tháng có thể đuổi theo đồng tính luyến ái này hay không… Cho nên tôi cố ý đi tiếp cận anh ta…"
Tại hắn bắt đầu tự thuật về sau, tôi liền mơ hồ có dự cảm, nhưng tôi không nghĩ hắn lại thật sự vi lý do như vậy đi lừa gạt cảm tình người khác? Tôi quả thực không cách nào tưởng tượng được đây là chuyện Viên Phi có thể làm!
Tôi trừng hắn, không ngờ Viên Phi lại là loại người này.
Viên Phi chú ý tới ánh mắt của tôi, mục quang rõ ràng ảm đạm xuống, áy náy tránh ánh mắt của tôi.
“… Tiếp cận anh ta về sau, tôi mới phát hiện kỳ thật Tôn Nhạc cũng không là đồng tính luyến… Hơn nữa, anh ta là một người phi thường thiện lương, căn bản sẽ không hoài nghi bất luận kẻ nào, đối với hết thảy ám chỉ có mục đích riêng của tôi anh ta đều đơn thuần coi nó trở thành dấu hiệu bạn bề… Ha ha… Vụ cá cược kia tôi thua… Liền tâm của tôi cũng thua cùng…"
Tôi khẽ giật mình.
“Tôi thật sự thích anh ta…" Viên Phi tựa đầu vùi sâu vào cánh tay, thanh âm run rẩy biến thành khóc thút thít.
“Phi thường phi thường thích… Thích đến không được… Thích đến trình độ khiến tôi sợ hãi… Tôi chưa từng nghĩ tới tôi cùng ba chữ đồng tính luyến có liên quan… Mà anh ta luôn luôn trì độn, lúc này lại so với tôi phát hiện trước… Anh ta nói với tôi, nếu như tôi là thật tâm, anh ta nguyện ý cùng tôi cùng nhau khiêu chiến thế tục… Ha ha… Tự tin cùng cao ngạo của người làm nghệ thuật… Anh ta lại xem nhẹ tôi là tục nhân, khi tôi đắm chìm trong tình yêu mù quáng, tôi sẽ liều lĩnh, nhưng khi có người điểm tỉnh phần tình cảm lưu luyến đó của tôi là đang đối với một đồng tính, tôi liền lập tức rút lui…"
“Có thể anh ta cũng không biết tôi nhát gan… Anh ta chỉ biết là khi anh ta thổ lộ sau, tôi liền bắt đầu tránh né anh ta, anh ta không rõ, vì vậy anh ta liều mình tới tìm tôi, muốn biết nguyên nhân…"
Viên Phi thật dài hít một hơi, đem nước mắt trong hốc mắt cứng ngắc ngậm tại trong mắt: “Đó là nghỉ hè năm trước, tôi trốn về với ông bà, cho là anh ta sớm muộn sẽ hiểu, sẽ buông tha cho tôi… Chính là, anh ta lại biết chuyện cá cược kia… Anh ta cho rằng tôi né tránh là vì tôi thắng vụ cá cược kia, tôi lợi dụng tình cảm của anh ta, cho nên anh ta hiện tại không có giá trị lợi dụng… Trước khi anh ta tự sát… đã gọi một cú điện thoại cho tôi… Anh ta chỉ hỏi tôi một câu 『 Cậu là vì đánh cuộc mới tiếp cận tôi? 』 tôi nói 『 Phải 』…"
Viên Phi nói đến đây, tâm tình đột nhiên kích động lên: “Chính là tôi nghĩ muốn giải thích! Tôi nghĩ nói cho anh ta biết vụ cược đó đã sớm kết thúc! Tôi là thật tâm thích anh ta! Phần cảm tình này không phải lừa gạt! Tôi trốn cũng không phải bởi vì chuyện đã sớm bị tôi quên lãng kia! Chính là anh ta khi tôi trả lời “Phải" sau liền lập tức dập máy, chờ tôi khai giảng trở lại trường học mới biết được: anh ta gọi cho tôi sau… Liền nhảy lầu tự sát…"
Chuyện của Viên Phi dừng lại, tôi dị thường trầm mặc, trong yên tĩnh chỉ có tiếng Viên Phi trầm trầm khóc. Giống như hết thảy đều yên tĩnh trở lại, liền hắn cũng không có động tĩnh. Phảng phất vạn vật thế gian đều yên tĩnh nghe Viên Phi hối hận, có lẽ, hắn đã ở chỗ hẻo lánh nào đó yên tĩnh nghe…
Nguyên phải là một câu chuyện đầy chua xót, nhưng trong ngực tôi như có đoàn hỏa diễm tại thiêu đốt! Là Viên Phi! Hết thảy hết thảy căn nguyên đúng là Viên Phi!
Hai tay tôi gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn mới làm tôi bảo trì vài phần lý trí, không có nhào vào người hắn mà hung hăng đập hắn hai quyền!
“Làm sao cậu biết là anh ta?" Tôi nghe được thanh âm của mình đang bình tĩnh hỏi.
“Anh ta một mực đi theo tôi… Theo đêm đó bắt đầu, tôi liền có thể cảm giác được có người đi theo tôi, mỗi thời mỗi khắc… Bất luận đi học, ngủ, đi đường, vô thì vô khắc, anh ta một mực chăm chú theo sát phía sau tôi…"
Tôi nghĩ tới Viên Phi lần đầu tiên dị thường, hắn theo phòng học hoảng sợ đào tẩu, tôi còn vì thế đuổi theo về phòng ngủ, hắn sợ hãi tránh ở trong chăn run rẩy… Nguyên lai, từ lúc đó, hắn đã biết sự hiện hữu của anh ta?
Từ trước khi Khổng Tố Lâm ngộ hại…
Viên Phi khổ sáp cười nói: “… Tôn Nhạc khi còn sống rất thích sờ vành tai của tôi, cậu có thể tưởng tượng được kinh ngạc mang đến khi mình ý thức được một người đã chết, lại dùng thói quen khi hắn còn sống vuốt ve mình sao? Trong nháy mắt đó, tôi liền biết là anh ta… Thực sự tại vô số lần thử trốn tránh sau, rốt cục minh bạch tôi không cách nào tránh thoát anh ta…"
Vành tai?
Tôi ngẩn ngơ, vô ý thức nhìn về phía áo khoác trên người mình, áo khoác của Viên Phi… Cái vuốt ve suýt làm tôi hỏng mất kia, nguyên lai là bởi vì cái này… Thì ra là thế…
“Tiếng nước phảng phất như thực tại trong óc của tôi kia, bất luận khi nào, nó đều không hề báo hiệu vang lên! Tôi thật sự cảm giác mình muốn chết… Thẳng đến khi tôi phát hiện cậu có thể nghe được như tôi, tôi mới phát hiện thế giới này cũng không phải chỉ có một mình tôi! Tiêu Vũ, cậu hiểu chưa? An ủi cậu mang lại cho tôi là không gì sánh được, nếu như không có cậu, tôi sớm đã không thể chèo chống cho tới hôm nay…"
Tôi đột nhiên muốn cười, mà tôi đúng là tình chân ý thiết nở nụ cười lạnh trước mắt Viên Phi.
“Nếu như không có mày, cũng sẽ không có chúng tao hôm nay! Phần thống khổ mày mang cho chúng tao này cũng là không gì sánh được!"
Tôi lớn tiếng hướng Viên Phi rít gào: “Rõ ràng là phong lưu trái của mày. Tại sao phải dùng tính mạng người ở 308 đến hoàn trả!? Mà mày đã sớm ý thức được là Tôn Nhạc quấy phá, nhưng vẫn không có nói cho chúng tao biết! Nhìn Khổng Tố Lâm, Tiểu Xán từng bước từng bước chết đi lại ngậm miệng không đề cập tới! Hiện tại Mục Mộc tình huống không có người biết rõ, Từ Bình chết, Ngô Phàm rơi xuống không rõ, cho đến giờ phút này mày mới nói ra!"
Tôi nắm chặt cổ áo Viên Phi: “Là mày! Tất cả đều là lỗi của mình mày! Vì cái gì không đợi tao cũng sắp chết mày mới đến hối hận? Tại sao phải nói cho tao biết hết thảy toàn bộ là vì mày! Vẻn vẹn là vì mày lòng dạ hiểm độc phụ một người, liền muốn đem sáu người chôn cùng! Mày dựa vào cái gì để chúng tao chết cùng mày! Dựa vào cái gì!?"
“Thực xin lỗi… Là lỗi của tôi… Thực xin lỗi…"
Tôi chưa bao giờ thấy qua ánh mắt như vậy, không rơi lệ, lại bi thiết làm người xem có loại muốn khóc dục vọng… Rõ ràng tất cả lỗi đều là hắn, rõ ràng tôi có tư cách khiển trách hắn, nhưng ánh mắt giống như dù cho chảy tận nước mắt cũng khóc không ra lại làm tâm tôi đau nhức…
Viên Phi…
Trong tích tắc tâm tôi muốn dao động kia, tôi một quyền đập vào mặt Viên Phi!
Giả, hết thảy đều là giả! Hắn quan tâm cùng vô điều kiện bảo vệ tôi toàn bộ là vì hắn áy náy, hắn cùng tôi đồng sinh cộng tử đến đỡ tất cả đều là hắn đang âm thầm đền bù, nếu như không có hắn liền sẽ không phát sinh hết thảy! Tôi sẽ không cả ngày bồi hồi bên bờ điên cuồng, tôi sẽ không làm trò hề không ngừng bộc lộ ra nhân tính tàn nhẫn âm u, tôi còn là cậu sinh viên Tiêu Vũ bình thường kia, càn rỡ không có gì lo lắng, mang theo ngu đần cùng liều lĩnh của nghé con mới sinh chậm rãi phát triển. Mà không phải lập tức thể nghiệm kinh nghiệm đáng sợ kinh khủng nhất, lãnh khốc nhất, vượt qua phạm vi thường thức! Nếu như không có hắn, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh! Hết thảy đều là lỗi của một mình hắn!
Tôi điên cuồng mà đối Viên Phi hung hăng quyền đấm cước đá! Viên Phi một lời không nói ôm đầu, rụt lại thân thể, không chút chống cự mà thừa nhận.
Thẳng đến đánh cho tay tôi mềm nhũn, tôi mới oán hận đá hắn một cước cuối cùng, lạnh lùng nói: “Tao không bao giờ muốn gặp mày nữa, tao cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho mày! Huyết nợ của mày là của mày, không phải thuộc về 308! Mày hiện tại lại thiếu nợ nhiều nhân mạng như vậy, mấy đời mày cũng trả không hết nợ máu này!"
Tôi dùng hết thảy ngôn từ ác độc nguyền rủa mình có thể nghĩ đến, chửi rủa Viên Phi, tôi biết rất rõ những gì tôi nói sẽ toàn bộ hóa thành lợi đao khoét vào trên người Viên Phi, nhưng tôi không cách nào dừng được. Hết thảy thống khổ, bi thương, sợ hãi, điên cuồng của những ngày qua toàn bộ hóa thành cừu hận dày đặc khiến tôi sợ hãi!
Tôi cho rằng hết thảy căn nguyên chuyện này là bốn nhãi ranh không biết trời cao đất rộng không tôn trọng quỷ mị, thân là một người trong đó tôi khó tránh tội này, cho nên nhiều hơn nữa đau khổ cùng bi thống đều là tôi gieo gió gặt bão. Tuy đã từng ở trong lòng âm thầm oán hận qua Khổng Tố Lâm cùng Mục Mộc, đã ở Mục Mộc vô tình trốn tránh trách nhiệm thì đem một bộ phận trách cứ chuyển cho nó, chính là càng nhiều vô lực hay là muốn do chính mình thừa nhận.
Tôi không cam lòng, sợ hãi, thực sự nhận mệnh, bởi vì đây là hậu quả tôi nên gánh chịu.
Chính là, nguyên lai hết thảy đều không phải là lỗi của chúng tôi! Căn bản cùng chúng tôi không quan hệ! Chúng tôi cái gì đều không làm, duy nhất làm sai chỉ có Viên Phi, mà chúng tôi đang vì sai lầm của hắn mà trả giá thật nhiều! Tôi lại ngây ngốc tín nhiệm đầu sỏ này, vô hạn cảm kích hắn vội tới ủng hộ tôi!?
Tôi thật khờ! Quá đần độn!
Phát tiết qua đi, tôi cũng không quay đầu lại rời đi. Viên Phi không có khả năng đuổi theo, tôi trong nháy mắt có cảm giác mình đem trụ cột sinh tồn cuối cùng của hắn phá hủy. Chính là tôi không có cách nào không đối với hắn như vậy, tôi cần thời gian làm lạnh lửa hận trong lòng, đi làm rõ lý do phần hận ý này càng thêm mãnh liệt như vậy…
Khi tôi đi tới góc rẽ giữa lầu hai và lầu một, bảy phần hồ sơ bày rơi trước mắt làm tôi dừng bước. Phần hồ sơ quen thuộc, từng bị tôi dùng sức ném hướng Tôn Nhạc…
“Vì cái gì!? Vì cái gì!?"
Tôi điên cuồng mà hướng về phía không khí gào thét lớn, tại sao là lão tứ? Vì cái gì mỗi khi tôi cho rằng nắm giữ đến quy tắc trò chơi của hắn, liền sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn? Không có bất kỳ điềm báo trước, không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng lão tứ lại trở thành mục tiêu kế tiếp! Hắn rốt cuộc muốn đùa bỡn chúng tôi tới khi nào mới chấm dứt!?
“Tiêu Vũ!"
Viên Phi ý đồ bắt lấy tôi đã không thể khống chế được, mà tôi lại điên cuồng chạy trốn, tôi có quá nhiều mặt trái cảm xúc cần phát tiết! Tôi một bên chạy một bên la hét, chưa bao giờ mất mặt đào khóc như vậy, lại như thế nào cũng khắc chế không được. Nếu như tôi không khóc, tôi nhất định sẽ điên mất! Thật sự nếu không phát tiết đi ra, tôi nhất định sẽ hỏng mất!
“Tiêu Vũ! Tiêu Vũ!"
Không cách nào bắt lấy tôi Viên Phi bỗng nhiên đem tôi đẩy ngã, cầm chặt hai tay loạn vung của tôi, dùng sức chế trụ.
“Thực xin lỗi! Toàn bộ là lỗi của tôi! Thực xin lỗi!"
Tôi đau thương gào thét trong thoáng chốc giống như nghe được Viên Phi xin lỗi, tiếng khóc của tôi dần dần yếu bớt, thỉnh thoảng nức nở nói ra nghi vấn “Vì cái gì… lại xin lỗi…?"
Hết thảy bắt đầu, không phải ở trò chơi kia sao?
“Hắn muốn tìm chính là tôi! Hắn là đang trả thù tôi!" Viên Phi phảng phất như ở phát tiết cảm xúc áp tích đã lâu, thanh âm của hắn run rẩy, bi phẫn lại sợ hãi.
Suy nghĩ mất trật tự của tôi thần kỳ rõ ràng, kinh ngạc hỏi: “Cậu biết hắn là ai?"
Chúng tôi liều mạng truy tra lại không thể nào đoán ra thân phận của nó… Viên Phi lại biết rõ?
Gặp tôi đình chỉ giãy dụa, Viên Phi cũng giống như hầu như không còn sức, mềm đặt ở trên người tôi. Hắn gối lên ngực tôi, trải qua tĩnh lặng buồn chán dài như một thế kỷ, hắn mới rốt cục chậm rãi mở miệng.
“Hắn là… Tôn Nhạc…"
“Tôn Nhạc…?" Tôi như nuốt lấy cái tên giống như đã từng quen biết, sau một lúc lâu mới giật mình nhớ tới: “Là Tôn Nhạc khoa hội họa nghệ thuật nhảy lầu tự sát kia?"
Viên Phi chậm rãi gật gật đầu.
“Tại sao là anh ta? Câu lại làm sao biết là anh ta? Cậu và anh ta rốt cuộc có bí mật gì!?"
Tôi một phát nắm lấy tóc Viên Phi đem đầu hắn túm lên, kích động lớn tiếng chất vấn.
Viên Phi ánh mắt lập loè né qua ánh mắt chất vấn của tôi, thần sắc ủ rủ ngồi dậy, chán nản tựa tại bên tường.
“Đó là năm trước… Tôi lớp 12, anh ta đại học năm ba… Cậu cũng đã thấy hình của anh ta, biết rõ Tôn Nhạc lớn lên rất đẹp, anh ta lại là khoa hội họa nghệ thuật, cho nên nam sinh khối cao trung đều truyền anh ta là đồng tính luyến ái. Càng truyền càng như thật sự, đến cuối cùng, thậm chí nói người trong lòng của anh ta liền tại khối cao trung, là học sinh cấp ba."
Nói đến đây, Viên Phi buồn bả cười: “Lúc ấy nam sinh làm náo động cao trung cũng không có mấy người, tôi chính là một trong số đó. Vì vậy vài đồng học cùng lớp liền giỡn hỏi tôi là tình nhân của anh ta phải không. Tôi cũng giỡn, nếu như anh ta thực là đồng tính luyến, người anh ta thầm mến kia nhất định là tôi. Vì vậy…"
Viên Phi mang theo khóc nức nở nở nụ cười: “… Bọn tôi đánh cược, đánh cược tôi trong vòng một tháng có thể đuổi theo đồng tính luyến ái này hay không… Cho nên tôi cố ý đi tiếp cận anh ta…"
Tại hắn bắt đầu tự thuật về sau, tôi liền mơ hồ có dự cảm, nhưng tôi không nghĩ hắn lại thật sự vi lý do như vậy đi lừa gạt cảm tình người khác? Tôi quả thực không cách nào tưởng tượng được đây là chuyện Viên Phi có thể làm!
Tôi trừng hắn, không ngờ Viên Phi lại là loại người này.
Viên Phi chú ý tới ánh mắt của tôi, mục quang rõ ràng ảm đạm xuống, áy náy tránh ánh mắt của tôi.
“… Tiếp cận anh ta về sau, tôi mới phát hiện kỳ thật Tôn Nhạc cũng không là đồng tính luyến… Hơn nữa, anh ta là một người phi thường thiện lương, căn bản sẽ không hoài nghi bất luận kẻ nào, đối với hết thảy ám chỉ có mục đích riêng của tôi anh ta đều đơn thuần coi nó trở thành dấu hiệu bạn bề… Ha ha… Vụ cá cược kia tôi thua… Liền tâm của tôi cũng thua cùng…"
Tôi khẽ giật mình.
“Tôi thật sự thích anh ta…" Viên Phi tựa đầu vùi sâu vào cánh tay, thanh âm run rẩy biến thành khóc thút thít.
“Phi thường phi thường thích… Thích đến không được… Thích đến trình độ khiến tôi sợ hãi… Tôi chưa từng nghĩ tới tôi cùng ba chữ đồng tính luyến có liên quan… Mà anh ta luôn luôn trì độn, lúc này lại so với tôi phát hiện trước… Anh ta nói với tôi, nếu như tôi là thật tâm, anh ta nguyện ý cùng tôi cùng nhau khiêu chiến thế tục… Ha ha… Tự tin cùng cao ngạo của người làm nghệ thuật… Anh ta lại xem nhẹ tôi là tục nhân, khi tôi đắm chìm trong tình yêu mù quáng, tôi sẽ liều lĩnh, nhưng khi có người điểm tỉnh phần tình cảm lưu luyến đó của tôi là đang đối với một đồng tính, tôi liền lập tức rút lui…"
“Có thể anh ta cũng không biết tôi nhát gan… Anh ta chỉ biết là khi anh ta thổ lộ sau, tôi liền bắt đầu tránh né anh ta, anh ta không rõ, vì vậy anh ta liều mình tới tìm tôi, muốn biết nguyên nhân…"
Viên Phi thật dài hít một hơi, đem nước mắt trong hốc mắt cứng ngắc ngậm tại trong mắt: “Đó là nghỉ hè năm trước, tôi trốn về với ông bà, cho là anh ta sớm muộn sẽ hiểu, sẽ buông tha cho tôi… Chính là, anh ta lại biết chuyện cá cược kia… Anh ta cho rằng tôi né tránh là vì tôi thắng vụ cá cược kia, tôi lợi dụng tình cảm của anh ta, cho nên anh ta hiện tại không có giá trị lợi dụng… Trước khi anh ta tự sát… đã gọi một cú điện thoại cho tôi… Anh ta chỉ hỏi tôi một câu 『 Cậu là vì đánh cuộc mới tiếp cận tôi? 』 tôi nói 『 Phải 』…"
Viên Phi nói đến đây, tâm tình đột nhiên kích động lên: “Chính là tôi nghĩ muốn giải thích! Tôi nghĩ nói cho anh ta biết vụ cược đó đã sớm kết thúc! Tôi là thật tâm thích anh ta! Phần cảm tình này không phải lừa gạt! Tôi trốn cũng không phải bởi vì chuyện đã sớm bị tôi quên lãng kia! Chính là anh ta khi tôi trả lời “Phải" sau liền lập tức dập máy, chờ tôi khai giảng trở lại trường học mới biết được: anh ta gọi cho tôi sau… Liền nhảy lầu tự sát…"
Chuyện của Viên Phi dừng lại, tôi dị thường trầm mặc, trong yên tĩnh chỉ có tiếng Viên Phi trầm trầm khóc. Giống như hết thảy đều yên tĩnh trở lại, liền hắn cũng không có động tĩnh. Phảng phất vạn vật thế gian đều yên tĩnh nghe Viên Phi hối hận, có lẽ, hắn đã ở chỗ hẻo lánh nào đó yên tĩnh nghe…
Nguyên phải là một câu chuyện đầy chua xót, nhưng trong ngực tôi như có đoàn hỏa diễm tại thiêu đốt! Là Viên Phi! Hết thảy hết thảy căn nguyên đúng là Viên Phi!
Hai tay tôi gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn mới làm tôi bảo trì vài phần lý trí, không có nhào vào người hắn mà hung hăng đập hắn hai quyền!
“Làm sao cậu biết là anh ta?" Tôi nghe được thanh âm của mình đang bình tĩnh hỏi.
“Anh ta một mực đi theo tôi… Theo đêm đó bắt đầu, tôi liền có thể cảm giác được có người đi theo tôi, mỗi thời mỗi khắc… Bất luận đi học, ngủ, đi đường, vô thì vô khắc, anh ta một mực chăm chú theo sát phía sau tôi…"
Tôi nghĩ tới Viên Phi lần đầu tiên dị thường, hắn theo phòng học hoảng sợ đào tẩu, tôi còn vì thế đuổi theo về phòng ngủ, hắn sợ hãi tránh ở trong chăn run rẩy… Nguyên lai, từ lúc đó, hắn đã biết sự hiện hữu của anh ta?
Từ trước khi Khổng Tố Lâm ngộ hại…
Viên Phi khổ sáp cười nói: “… Tôn Nhạc khi còn sống rất thích sờ vành tai của tôi, cậu có thể tưởng tượng được kinh ngạc mang đến khi mình ý thức được một người đã chết, lại dùng thói quen khi hắn còn sống vuốt ve mình sao? Trong nháy mắt đó, tôi liền biết là anh ta… Thực sự tại vô số lần thử trốn tránh sau, rốt cục minh bạch tôi không cách nào tránh thoát anh ta…"
Vành tai?
Tôi ngẩn ngơ, vô ý thức nhìn về phía áo khoác trên người mình, áo khoác của Viên Phi… Cái vuốt ve suýt làm tôi hỏng mất kia, nguyên lai là bởi vì cái này… Thì ra là thế…
“Tiếng nước phảng phất như thực tại trong óc của tôi kia, bất luận khi nào, nó đều không hề báo hiệu vang lên! Tôi thật sự cảm giác mình muốn chết… Thẳng đến khi tôi phát hiện cậu có thể nghe được như tôi, tôi mới phát hiện thế giới này cũng không phải chỉ có một mình tôi! Tiêu Vũ, cậu hiểu chưa? An ủi cậu mang lại cho tôi là không gì sánh được, nếu như không có cậu, tôi sớm đã không thể chèo chống cho tới hôm nay…"
Tôi đột nhiên muốn cười, mà tôi đúng là tình chân ý thiết nở nụ cười lạnh trước mắt Viên Phi.
“Nếu như không có mày, cũng sẽ không có chúng tao hôm nay! Phần thống khổ mày mang cho chúng tao này cũng là không gì sánh được!"
Tôi lớn tiếng hướng Viên Phi rít gào: “Rõ ràng là phong lưu trái của mày. Tại sao phải dùng tính mạng người ở 308 đến hoàn trả!? Mà mày đã sớm ý thức được là Tôn Nhạc quấy phá, nhưng vẫn không có nói cho chúng tao biết! Nhìn Khổng Tố Lâm, Tiểu Xán từng bước từng bước chết đi lại ngậm miệng không đề cập tới! Hiện tại Mục Mộc tình huống không có người biết rõ, Từ Bình chết, Ngô Phàm rơi xuống không rõ, cho đến giờ phút này mày mới nói ra!"
Tôi nắm chặt cổ áo Viên Phi: “Là mày! Tất cả đều là lỗi của mình mày! Vì cái gì không đợi tao cũng sắp chết mày mới đến hối hận? Tại sao phải nói cho tao biết hết thảy toàn bộ là vì mày! Vẻn vẹn là vì mày lòng dạ hiểm độc phụ một người, liền muốn đem sáu người chôn cùng! Mày dựa vào cái gì để chúng tao chết cùng mày! Dựa vào cái gì!?"
“Thực xin lỗi… Là lỗi của tôi… Thực xin lỗi…"
Tôi chưa bao giờ thấy qua ánh mắt như vậy, không rơi lệ, lại bi thiết làm người xem có loại muốn khóc dục vọng… Rõ ràng tất cả lỗi đều là hắn, rõ ràng tôi có tư cách khiển trách hắn, nhưng ánh mắt giống như dù cho chảy tận nước mắt cũng khóc không ra lại làm tâm tôi đau nhức…
Viên Phi…
Trong tích tắc tâm tôi muốn dao động kia, tôi một quyền đập vào mặt Viên Phi!
Giả, hết thảy đều là giả! Hắn quan tâm cùng vô điều kiện bảo vệ tôi toàn bộ là vì hắn áy náy, hắn cùng tôi đồng sinh cộng tử đến đỡ tất cả đều là hắn đang âm thầm đền bù, nếu như không có hắn liền sẽ không phát sinh hết thảy! Tôi sẽ không cả ngày bồi hồi bên bờ điên cuồng, tôi sẽ không làm trò hề không ngừng bộc lộ ra nhân tính tàn nhẫn âm u, tôi còn là cậu sinh viên Tiêu Vũ bình thường kia, càn rỡ không có gì lo lắng, mang theo ngu đần cùng liều lĩnh của nghé con mới sinh chậm rãi phát triển. Mà không phải lập tức thể nghiệm kinh nghiệm đáng sợ kinh khủng nhất, lãnh khốc nhất, vượt qua phạm vi thường thức! Nếu như không có hắn, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh! Hết thảy đều là lỗi của một mình hắn!
Tôi điên cuồng mà đối Viên Phi hung hăng quyền đấm cước đá! Viên Phi một lời không nói ôm đầu, rụt lại thân thể, không chút chống cự mà thừa nhận.
Thẳng đến đánh cho tay tôi mềm nhũn, tôi mới oán hận đá hắn một cước cuối cùng, lạnh lùng nói: “Tao không bao giờ muốn gặp mày nữa, tao cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho mày! Huyết nợ của mày là của mày, không phải thuộc về 308! Mày hiện tại lại thiếu nợ nhiều nhân mạng như vậy, mấy đời mày cũng trả không hết nợ máu này!"
Tôi dùng hết thảy ngôn từ ác độc nguyền rủa mình có thể nghĩ đến, chửi rủa Viên Phi, tôi biết rất rõ những gì tôi nói sẽ toàn bộ hóa thành lợi đao khoét vào trên người Viên Phi, nhưng tôi không cách nào dừng được. Hết thảy thống khổ, bi thương, sợ hãi, điên cuồng của những ngày qua toàn bộ hóa thành cừu hận dày đặc khiến tôi sợ hãi!
Tôi cho rằng hết thảy căn nguyên chuyện này là bốn nhãi ranh không biết trời cao đất rộng không tôn trọng quỷ mị, thân là một người trong đó tôi khó tránh tội này, cho nên nhiều hơn nữa đau khổ cùng bi thống đều là tôi gieo gió gặt bão. Tuy đã từng ở trong lòng âm thầm oán hận qua Khổng Tố Lâm cùng Mục Mộc, đã ở Mục Mộc vô tình trốn tránh trách nhiệm thì đem một bộ phận trách cứ chuyển cho nó, chính là càng nhiều vô lực hay là muốn do chính mình thừa nhận.
Tôi không cam lòng, sợ hãi, thực sự nhận mệnh, bởi vì đây là hậu quả tôi nên gánh chịu.
Chính là, nguyên lai hết thảy đều không phải là lỗi của chúng tôi! Căn bản cùng chúng tôi không quan hệ! Chúng tôi cái gì đều không làm, duy nhất làm sai chỉ có Viên Phi, mà chúng tôi đang vì sai lầm của hắn mà trả giá thật nhiều! Tôi lại ngây ngốc tín nhiệm đầu sỏ này, vô hạn cảm kích hắn vội tới ủng hộ tôi!?
Tôi thật khờ! Quá đần độn!
Phát tiết qua đi, tôi cũng không quay đầu lại rời đi. Viên Phi không có khả năng đuổi theo, tôi trong nháy mắt có cảm giác mình đem trụ cột sinh tồn cuối cùng của hắn phá hủy. Chính là tôi không có cách nào không đối với hắn như vậy, tôi cần thời gian làm lạnh lửa hận trong lòng, đi làm rõ lý do phần hận ý này càng thêm mãnh liệt như vậy…
Khi tôi đi tới góc rẽ giữa lầu hai và lầu một, bảy phần hồ sơ bày rơi trước mắt làm tôi dừng bước. Phần hồ sơ quen thuộc, từng bị tôi dùng sức ném hướng Tôn Nhạc…
Tác giả :
Phong Khởi Liên Y