Tiên Y
Chương 348 Rốt Cục Là Ai Buôn Bán Lời!
Ngay trong lúc này, bầu không khí bên trong hang động rộng rãi có vẻ rất quỷ dị.
Sau một phen kinh ngạc ngắn ngủi, Ngô Phẫn dẫn đầu phục hồi lại tinh thần, gương mặt khổ sở nói: “Xong, xong, Trương tiên sinh, lần này chỉ sợ anh thật sự đã chọc phải đại họa.
Theo tinh huống hiện tại, chỉ sợ toàn bộ những thần tiên sống này, đều rất bất mãn với hành vi cạnh giới lung tung của anh rồi."
Sắc mặt Vưu Văn trắng bệch, nguyên bản bầu không khí quỷ dị trong hang động rộng rãi cũng đã làm cho hắn thở không nối.
Lúc này lại bị những lời này của Ngô Phẫn làm hoảng sợ, không tế xỉu tại chỗ rốt cục xem như cũng đã rất giỏi.
Sau khi hít sâu một hơi, làm trái tim đang kinh hoàng của mình binh tĩnh hơn một chút, hắn mới dùng thanh âm run run hỏi: “Lão đầu trọc, hiện tại làm sao bây giờ? Hai chúng ta..
.hai chúng ta không có chuyện gì chứ?"
Ngô Phẫn cũng thực sự là một người có nghĩa khí, cắn răng nói: “Hai người là do tôi mang đến, đồng thời còn là bạn của tôi, dù đánh bạc cái mạng này, cũng phải bảo trụ an toàn tính mạng cho hai người." Sau một thoáng trầm ngâm, hắn đứng dậy định mở cánh cửa thủy tinh ra: “Thừa dịp lửa giận của những thần tiên sống này còn chưa phát sinh, chúng ta đi nhanh.
Bọn họ không biết thân phận hai người, chỉ cần nhanh rời đi, rời khỏi Tinh Thành, hai người sẽ không còn nguy hiểm tính mạng."
Vưu Văn vội vã gật đầu nói: “Tốt, tốt, chúng ta đi, đi ngay." Hắn bật dậy chạy tới phía sau Ngô Phẫn, không quên nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương ca, đừng suy nghĩ nữa.
Chúng ta mau nhanh đi thôi.
Nếu như chậm, đợi khi lửa giận của những thần tiên sống bộc phát, chỉ sợ chúng ta thật sự chết không có chỗ chôn."
Nhìn phản ứng thất kinh của Vưu Văn và Ngô Phẫn, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Hai người đừng sợ, cũng đừng sốt ruột, việc này cũng không tệ như hai người đang tưởng tượng."
Vưu Văn khổ sở than thở nói: “Sự tinh đã như vậy, còn chưa gọi là không xong sao? Lẽ nào phải chờ khi lửa giận của những thần tiên sống này bộc phát ra, cho hai chúng ta chết ở chỗ này mới cho là không xong ư?"
Ngô Phẫn cũng giục nói: Nhanh lên đi, chậm thì không còn kịp rồi." Đang nói, hắn chạy tới bên vách động, đưa định bấm vào nút mở cửa thủy tinh.
Nhưng ngay lúc này, trong hang động rộng rãi đột nhiên bộc phát lên.
Toàn bộ những người tu chân hay dị năng giả, đệ tử của thế gia vọng tộc tham gia buổi đấu giá hôm nay, đều kêu la ồn ào lên.
Tràng diện có vẻ có chút hỗn loạn làm cho không ai nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Ngô Phẫn bị biến cố thinh linh làm sợ đến cả người run lên, tay phải đưa ra cũng không thế ấn lên trên nút đỏ.
Mà Vưu Văn đi theo phía sau hắn, bị hoảng sợ đến té ngồi xuống mặt đất.
Ánh mắt dại ra miệng không ngừng lầm bầm: “Xong, xong, lần này xem như không chết không được rồi, mạng nhỏ xem như giao ở nơi này."
So sánh với Ngô Phẫn và Vưu Văn đang bị hoảng sợ té ngồi trên mặt đất, Trương Văn Trọng lại có vẻ vô cùng binh tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hiện lên một nụ cười tự tin.
Sau khi nghe được những lời ồn ào kia đang nói gì, vẻ kinh hoàng trên mặt Ngô Phẫn đã không còn sót lại chút gì.
Chỉ còn lại vẻ mặt kinh dị bất định, hắn đưa tay túm Vưu Văn đang ngồi dưới đất dựng đứng lên, nói: “Vưu lão đệ, đừng sợ, tinh hình hình như không đến nỗi không xong như chúng ta tưởng tượng."
Vưu Văn giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng hỏi: “Lão đầu trọc lời này của anh có ý gì?"
Ngô Phẫn cũng không giải thích, chỉ nói: “Cậu tỉ mỉ nghe thử những lời nói của những thần tiên sống."
Lúc này, thanh âm bên trong động tuy rằng cũng còn hỗn loạn như trước, thế nhưng sau khi tỉ mỉ lắng nghe, lại có thế nghe được lời bọn họ nói: “
“Tụ Khí Đan? Ta không có nghe sai a, không ngờ là Tụ Khí Đan?"
“Đơn thuốc và phương pháp luyện chế Tụ Khí Đan, không phải đã sớm thất truyền rồi sao? Thế nào còn có người biết luyện? Hơn nữa vừa ra là bốn viên, thật cũng quá chuyên gia đi thôi?"
“Không ngờ lại dùng bốn viên Tụ Khí Đan đổi lấy địa cấp tam phẩm linh tài liệu Đàn Long Căn, thật là quá xa xỉ, quá lãng phí đúng không? Người ra giá rốt cục là đệ tử của môn phái luyện đan nào vậy? Thật là quá phá sản!"
“Một viên Tụ Khí Đan cũng đủ đổi một kiện linh tài liệu địa cấp tam phẩm, thế nhưng người này lại xa xỉ dùng tới bốn viên Tụ Khí Đan!"
“Dê béo! Đây khẳng định là một người bế quan khổ tu một con dê béo không biết giá trị hàng!"
Cũng có người sinh lòng hoài nghi đối với Tụ Khí Đan, ồn ào: “Hay là người nào đang giở trò lừa bịp?"
“Tụ Khí Đan đã thất truyền mấy trăm năm, dù có môn phái nào còn lưu lại được vài
viên, cũng quyết định sẽ không lãng phí như vậy ta đoán người vừa ra giá Tụ Khí Đan, là một tên lừa bịp thôi.
Hiện tại cái gì mà không có giả mạo!"
“Phải nghiệm chứng thật giả! Cường liệt yêu cầu nghiệm chứng thật giả của Tụ Khí Đan."
Ngô Phẫn và Vưu Văn nhìn nhau, lúc này hai người mới biết, nguyên lai những thần tiên sống này cũng không phải đang tức giận, mà là bị Tụ Khí Đan do Trương Văn Trọng đem ra trả giá làm chấn kinh.
Hai người cũng không khỏi vô cùng hiếu kỳ Tụ Khí Đan rốt cục là loại đan dược gì, có thể làm cho những thần tiên sống này thất thố như vậy?
Kỳ thực Trương Văn Trọng đối với phản ứng của những người tu chân và dị năng giả này cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Kỳ thực, nếu như Tụ Khí Đan còn chưa thất truyền, ngay thời kỳ linh khí còn dư thừa, dùng bốn viên Tụ Khí Đan đồi lấy một linh tài liệu địa cấp tam phẩm cũng là binh thường.
Thậm chí còn chiếm chút tiện nghi.
Thế nhưng ở thời đại này, là thời đại Tụ Khí Đan bị thất truyền, giá trị của nó so sánh với trước đây, thật sự bay vọt rất cao!
Nạp Linh Hoàn có công hiệu kém xa Tụ Khí Đan, hiện tại một viên có giá trị tới hai mươi lăm viên cố Nguyên Đan, giá trị của Tụ Khí Đan, tốt xấu cũng phải trên hai mươi lăm cố Nguyên Đan.
Như vậy tính ra, giá trị bốn viên Tụ Khí Đan, chí ít phải trên một trăm viên cố Nguyên Đan! Lấy một trăm viên cố Nguyên Đan mua một linh tài liệu địa cấp tam phẩm, thảo nào những người này lại thất thố như vậy!
Thanh Tùng đạo trưởng phụ trách chủ trì buổi đấu giá cũng phải mất một phen công phu thật lớn mới có thể làm mọi người trong hang động yên tĩnh trở lại.
Sau khi hộc ra một hơi, hắn lại cao giọng nói: “Còn thỉnh vị bằng hữu đưa giá Tụ Khí Đan khi nãy, đem ra nghiệm chứng thật giả, đây cũng không phải chúng tôi làm khó dễ, chỉ là phải phụ trách giao dịch với hai bên mà thôi."
Lời nói của Thanh Tùng đạo trưởng, nhất thời đều được mọi người hưởng ứng.
Bọn họ đều muốn nhìn xem, có người thực sự đem bốn viên Tụ Khí Đan xa xỉ như vậy để đổi linh tài liệu địa cấp tam phẩm Đàn Linh Căn hay không.
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Ngô Phẫn đang trợn mắt líu lưỡi, mỉm cười hỏi: “Ngô tiên sinh, phải làm thế nào mới đưa được Tụ Khí Đan cho bọn họ nghiệm chứng thật giả?"
Lúc này Ngô Phẫn cũng không chậm trễ, hắn không dám nghĩ Trương Văn Trọng đang nói giỡn, đây là một nhân vật có thể làm cho các thần tiên sống đều khiếp sợ, làm sao để hắn xúc phạm tới? Hắn nhanh hồi đáp: “Bên dưới điều khiển từ xa có một nút bấm màu lục, ấn vào nó, trong vách sẽ bắn ra một chiếc khay, bỏ vật phẩm vào trong đó tự nhiên sẽ có thể đi qua tiên pháp truyền tống tới trên đài."
Trương Văn Trọng theo lời bấm vào nút màu lục vách đá quả nhiên bắn ra một chiếc khay.
Trương Văn Trọng lấy ra binh sứ đổ ra bốn viên Tụ Khí Đan bỏ lên khay, sau đó một đạo bạch quang hiện lên, chiếc khay biến mất trước mặt Trương Văn Trọng, hiện ra trên đài.
Trương Văn Trọng hiểu ra nguyên lý trong đó, gật đầu thầm nghĩ: “Không ngờ đem thuật kỳ môn độn giáp và cơ quan thuật dung họp với nhau.
Hà Phi Quan này cũng có chút năng lực."
Trên đài, ngoại trừ Thanh Tùng đạo trưởng, lại xuất hiện thêm mấy lão giả tóc trắng xóa.
Bọn họ đều là giám định sư thâm niên được mời tới hội đấu giá lần này.
Tuy rằng tu vi của bọn họ cũng không cao, nhưng ở phương diện đan dược, phù chú, pháp bảo, linh tài liệu hay chú thuật bí tịch, đều có tạo nghệ sâu đậm.
Cho nên bọn họ đứng ra nghiệm chứng giám định, mọi người đều có thể tin được.
Sau một phen giám định nghiệm chứng, mấy giám định sư tiến đến cùng nhau thương nghị mấy phút đồng hồ mới đưa cho Thanh Tùng đạo trưởng công bố kết quả.
Mọi người nín hơi tĩnh khí, đều đang chờ đợi Thanh Tùng đạo trưởng mở miệng.
Ngay tức khắc, bên trong hang động rộng rãi lại lặng ngắt như tờ.
Thanh Tùng đạo trưởng ho khan một tiếng, sửa sang giọng nói, cao giọng: “Sau khi được các vị giám định sư tỉ mỉ giám định, nhất trí cho rằng, bốn viên Tụ Khí Đan đều là chân phẩm hàng thật giá thật." Thanh âm của hắn mơ hồ run rẩy, có vẻ có chút kích động.
“Hoa!"
Trong hang động rộng rãi đang lặng ngắt như tờ, trong nháy mắt lại sôi trào lên, mọi người đều kinh hô khi nghe được kết quả.
Trong lúc này tiếng kêu lớn nhất, chính là người đem thiên cấp ngũ phẩm Lão Quân Đằng cho rằng địa cấp tam phẩm Đàn Long Căn ra bán đấu giá.
Chỉ nghe thanh âm của hắn vui mừng kêu to: “Đổi! Ta đổi! Sinh ý có lời như thế, nếu như ta còn không đổi, ta chẳng phải là thành ngu ngốc sao? Ha ha ha bốn viên Tụ Khí Đan, ta thật đúng là kiếm quá rồi!"
“Người này, đích thật là kiếm quá nhiều." Người chung quanh ước ao không ngớt.
Đồng thời cũng có người ảo não: “Sao ta không gặp phải người ngu ngốc như vậy chứ? Ai, thực sự là ước ao đố kỵ a."
Khóe miệng Trương Văn Trọng hơi nhếch lên, cười thầm nói: “Phải, đích thật là kiếm quá nhiều.
Nhưng người kiếm nhiều không phải ngươi, mà là ta."