Tiên Y
Chương 318 Thân Thích Tham Lợi
Lâm mẫu vừa cười vừa nói: “Mọi người cảm thấy tiểu Trương quen mắt là chuyện rất binh thường, bởi thời gian gần đây trên ti vi và báo chí, thường xuyên đều thấy tin tức của hắn.
Mới vài ngày trước, trên kênh tin tức Thiên Nam chúng ta, đều còn đưa tin chuyên đề về tiểu Trương đó."
Khi nói những lời này trên mặt Lâm mẫu lộ ra dáng tươi cười kiêu ngạo, phảng phất như bà không phải đang nói về Trương Văn Trọng, mà chính bản thân bà.
Hiển nhiên, Lâm mẫu đã sớm xem Trương Văn Trọng là bạn trai của con gái bà.
“Ách? Phải?" Dì của Lâm Tử Mạn kinh ngạc há to miệng, không khỏi quan sát Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc nói: “Lẽ nào tiểu Trương là người nổi tiếng sao? Bằng không vì sao bình thường lại lên ti vi?"
Vừa nghe nói Trương Văn Trọng rất có thể là người nồi tiếng, thái độ của dì Lâm Tử Mạn chuyển biến lớn tới một trăm tám mươi độ, xưng hô đối với Trương Văn Trọng cũng từ vẻ hèn mọn biến thành tiếu Trương vô cùng thân thiết.
Nhưng dì của Lâm Tử Mạn rất nhanh lại nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Chị, sai nha, chị hai, tôi nhớ chị từng nói với tôi, Tử Mạn tìm bạn trai cũng là đồng sự làm việc trong phòng y tế sao lại biến thành người nổi tiếng thường lên ti vi?" Nghe được lời nói của dì mình, gương mặt Lâm Tử Mạn nhất thời hiện ra vẻ đỏ ửng, nàng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, thấy thần sắc hắn vẫn binh thường, cũng không hề có dấu hiệu hờn giận gì, lúc này mới âm thầm thở nhẹ một hơi, kéo áo mẹ minh nhỏ giọng oán giận: “Mẹ, sao mẹ lại nói bậy như thế? Văn Trọng cũng không phải bạn trai của con."
“Chỉ là chuyện sớm muộn." Lâm mẫu cũng đè thấp thanh âm, cười dài nói: “Con cho là mẹ không nhìn ra sao? Con vốn thích tiểu Trương, đúng không? Mẹ nói cho con nghe, mẹ và cha con đều cho rằng tiểu Trương rất không tệ tìm một người chồng phải là người như hắn.
Nếu hiện tại hắn không phải là bạn trai của con, như vậỵ con phải gắng sức rồi, bởi vì một người đàn ông xuất sắc như hắn, bên người sẽ có rất nhiều nữ nhân xấu xa đang thèm thuồng với tới.
Nhưng hơn những người đàn bà kia, con có một ưu thế rất lớn, đó là cùng công tác trong phòng y tế với hắn, đó là gần quan được ban lộc nha."
Vẻ đỏ ửng trên mặt Lâm Tử Mạn càng đậm, trầm giọng gắt: “Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy? Nếu để Văn Trọng nghe được nghĩ thế nào? Hơn nữa tuy rằng còn có ý định với ảnh, còn không biết ảnh có thái độ gì.
Hiện tại mẹ lại tuyên truyền ra ngoài ảnh là bạn trai của con, nếu như sau này chuyện không thành, thì thật là mất mặt."
“Nha đầu ngốc, con không hiểu sao? Nam truy nữ cách một ngọn núi, nữ truy nam cách một lớp màn.
Chỉ cần con áp dụng thế tiến công, lại thi triển chút mưu kế, tiểu Trương còn không bị con làm cho thần hồn điên đảo? Nói con nghe, mẹ của con ngày trước cũng truy cha con, như vậy đi, tối nay chờ khi bọn họ về, mẹ sẽ truyền cho con mấy chiêu tuyệt kỹ! Ngày xưa mẹ dựa vào mấy chiêu này, làm cha con mê mần thần hồn điên đảo, khóc hồ đòi kết hôn mẹ đó." Nói đến đây, Lâm mẫu ườn ngực, vẻ mặt như nói lão nương cùng từng có một thời tuồi trẻ kiêu ngạo.
Lâm Tử Mạn có chút hoài nghi: “Có hữu dụng sao?"
Lâm mẫu không vui, nói lầm bầm: “Đương nhiên là hữu dụng! Ai, nha đầu, sao ngay cả mẹ mà con cũng hoài nghi?"
Lâm Tử Mạn và Lâm mẫu đang thì thầm nói nhỏ, dì của nàng ở một bên không vui nhíu mày nói: “Chị hai, tôi đang hỏi chị đấy."
Lâm phụ trên người đeo tạp dề, trùng hợp lúc này từ bên trong phòng bếp đi ra, nghe vậy cười thay vợ đáp: “Dì nói không sai, tiểu Trương đúng là một người nổi tiếng.
Ai, tôi nói, gia đình dì không quan tâm tin tức sao? Theo lý, chỉ cần ai có xem tin tức, cũng không khả năng nói không nhận ra tiểu Trương nha."
Người dì lạnh giọng nói: “Ai nói chúng tôi không quan tâm tin tức? Mỗi ngày chúng tôi đều xem tin tức giới giải trí! Phải biết rằng, Toa Toa nhà tôi rất nhanh sẽ trở thành ngôi sao.
Nó vừa cùng một công ty điện ảnh và truyền hình ký họp đồng, lập tức sẽ đóng phim đó!"
Nữ lang được gọi là Toa Toa, lập tức có vẻ giận nói: “Ai nha, mẹ, con không phải nói qua với mẹ sao? Điệu thấp, nhất định phải điệu thấp.
Trước khi bộ phim còn chưa chiếu, trước khi còn chưa quảng cáo, chúng ta đều phải bảo trì điệu thấp.
Bằng không sẽ có người hoài nghi chúng ta đang khoe khoang."
Tuy rằng đối với tính cách gia đinh em gái rất không hài lòng, thế nhưng khi nghe cháu gái có thể trở thành diễn viên, tận đáy lòng Lâm mẫu cảm thấy thật cao hứng, vội vàng nói: “Cái gì? Tiểu Toa sắp đóng phim? Ai nha, đây là chuyện tốt, sao phải che giấu chứ."
Biểu tình vẻ mặt của Mã Hiểu Toa và người dì thật đắc ý, nhưng miệng mồm cũng giả vờ nói: “Cũng có gì lớn lao đâu." ở lúc này, bọn họ lại khôi phục thái độ cao cao tại thượng, luôn tự cho là mình rất giỏi.
Lâm Tử Mạn nhìn thấy trợn mắt, nhìn Lâm mẫu nhỏ giọng nói thầm: ‘Theo con thấy, người nhà của dì hôm nay qua đây, ngoại trừ muốn kiếm bữa cơm, còn hướng chúng ta khoe khoang việc này.
Aì, mẹ ơi là mẹ, sao mẹ lại có một người em gái như thế chứ?"
Lâm mẫu cũng thở dài, hôm nay mời Trương Văn Trọng đến nhà ăn cơm, vốn muốn kết hợp hắn với con gái mình.
Không nghĩ tới nhất thời lỡ miệng, lại đưa tới gia đình này.
Chỉ hi vọng bọn họ có thể miệng hạ lưu tình, tích chút đức, ngàn vạn lần đừng phá hoại nhân duyên của con gái mình.
Ngay khi người dì và Mã Hiểu Toa đang mơ màng về tương lai, đồng thời khoe khoang sau này nổi tiếng tuyệt sẽ không bạc đãi Lâm Tử Mạn.
Thế nào cũng giúp nàng tìm một công tác trợ lý để nàng có thể gần gũi tiếp xúc với thế giới những ngồi sao nổi tiếng, người dượng vốn vẫn yên lặng không nói chuyện, đột nhiên vỗ mạnh đùi, nói: “Tôi nhớ ra rồi!"
Người dì và Mã Hiểu Toa nhất thời giật bắn minh, người dì nhướng mày, hai tay chống nạnh, lại nhìn ồng dượng quát lớn lên: “Ồn ào gì vậy? Ông muốn hù chết mẹ con tôi sao?"
Nhưng ông dượng xưa nay luôn sợ vợ lại cũng không thèm nhận sai với vợ chỉ Trương Văn Trọng kêu lên: “Tôi nhớ ra hắn là ai! Hắn là bác sĩ Trương Văn Trọng."
Bà dì và Mã Hiểu Toa vẫn không hiểu ra sao, ngạc nhiên hỏi: “Bác sĩ Trương Văn Trọng? Đó là ai?"
Dượng biết tính cách của vợ và con gái, hai người rất ít quan tâm tới tin tức thời sự.
Chuyện họ quan tâm chỉ là tin tức giải trí và tin tức tài chính kinh tế.
Cho nên hắn vội vã giải thích: “Lẽ nào hai người quên sao? Trước đây không lâu, đại khái hơn một tháng trước, có một đoạn thời gian toàn bộ ti vi và báo chí đều nói có một bác sĩ người phương Đông đáp ứng lời mời đến Anh quốc trị bệnh cho nữ hoàng Anh Elizabeth II sao? Vị bác sĩ kia, chính là Trương Văn Trọng, cũng chính là hắn!"
Dì và Mã Hiểu Toa cũng liếc mắt, sau đó cau mày suy tư nhớ lại, sau một lát đồng thanh kinh hô: “Ai nha, tôi nhớ ra rồi, hình như từng có tin tức đó.
Trời, trời ạ! Nguyên lai chữa bệnh cho nữ hoàng Anh chính là tiểu Trương sao?"
Nhìn biểu tình vẻ mặt khiếp sợ của hai người, tâm tình của Lâm Tử Mạn rất không tệ, nàng đắc ý cười gật đầu nói: “Không sai, đáp ứng lời mời đến Anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng Anh chính là Văn Trọng!"
Làm Trương Văn Trọng thật không ngờ chính là thái độ của dì Lâm Tử Mạn liền xuất hiện biến hóa, chỉ thấy bà ta vội đứng lên, sau đó dáng vẻ tươi cười trực tiếp đi tới bên người Trương Văn Trọng, lôi kéo tay hắn, nhiệt tinh dào dạt nói: “Ai nha nha, thực sự là thật không ngờ, nguyên lai tiểu Trương thanh danh vang dội, là bác sĩ Trương Văn Trọng nối danh toàn quốc nha.
Lại nói, dì thật có mắt mà không nhìn thấy được núi thái sơn đây.
Tiểu Trương, cháu ngàn vạn lần đừng trách tội dì, ai, cháu cũng đừng đứng mãi ở cửa, nhanh tiến đến ngồi đi."
Dì của Lâm Tử Mạn nhiệt tình bất thinh lình, làm Trương Văn Trọng có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy.
Lúc đi vào Lâm gia, Trương Văn Trọng cầm chiếc túi trong tay đưa cho Lâm mẫu, mỉm cười nói: “Bác gái, hồm nay tới vội vàng, cũng không kịp chuẳn bị lễ vật gì tốt, chút ý tứ nho nhỏ, xem như kính ý."
“Ai nha, tiểu Trương, cháu tới chơi là được, sao còn tặng quà làm chi." Lâm mẫu còn chưa kịp nói, bà dì cũng đã lên tiếng, đồng thời còn chờ mong nói: “Chị hai, nhanh mở ra xem, xem tiểu Trương tặng thứ tốt gì.
Lâm Tử Mạn bị hành động lời nói không chút lễ phép của bà dì làm tức giận vô cùng, nếu khồng phải người đàn bà này là dì của nàng, nàng thật muốn tát cho đối phương một bạt tai.
Lâm mẫu cũng rất bất mãn đối với loại hành động không chút lễ phép của em gái, lạnh giọng nói: “Để đó xem sau." Dứt lời, đã đem quà tặng của Trương Văn Trọng đặt lên bàn trong phòng khách.
Dì của Lâm Tử Mạn cũng không tức giận, vẻ mặt tươi cười nhìn Trương Văn Trọng hỏi: “Ai, tiểu Trương, cháu chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, nhất định thu không ít tiền phải không? Đó là nữ hoàng nước Anh nha, dù sao cũng phải thu tiền chữa bệnh mấy trăm ngàn bảng Anh chứ?"
Trương Văn Trọng đáp: “Không nhiều như vậy, chỉ có mười lăm ngàn bảng Anh thôi." Hắn nói lời nói thật, tuy rằng lần rồi chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, hắn không chỉ lấy hết cổ vật trong nhà bảo tàng Anh về, còn có được năm tỳ đô la.
Thế nhưng thu tiền chữa bệnh từ hoàng thân Charles cũng không nhiều.
“Mười lăm ngàn bảng Anh? ít vậy? Tôi còn cho rằng nữ hoàng Anh ra tay rộng rãi lắm đây không nghĩ tới cũng keo kiệt như vậy." vẻ mặt bà dì thất vọng, nhưng rất nhanh lại hỏi: “Ai, tiểu Trương, cháu đang làm việc ở bệnh viện nào? Bệnh viện Ung Thành sao? Với danh vọng và y thuật của cháu, dù không làm được viện trưởng, cũng phải ít nhất làm chủ nhiệm chứ? Tôi nghe nói, chủ nhiệm trong bệnh viện lớn, kiếm được không ít tiền đâu."
Trương Văn Trọng lắc đầu cười nói: “Không có tôi cũng như Tử Mạn, đều làm việc trong phòng y tế đại học Ung Thành."
Bà dì đầu tiên sửng sốt sau đó lắc đầu nói: “Giáo y? Ai nha, tiểu Trương nha, sao cháu lại đi làm giáo y? Cồng việc này một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Theo tôi thấy, cháu nên đến làm việc trong bệnh viện lớn mới được!"