Tiên Y
Chương 187 Đến Tột Cùng Hắn Có Địa Vị Gì
Trên đường lớn Ung Thành, đêm khuya cũng không có bóng người, Đàm Thanh tăng tốc độ của chiếc BMWs lên tới cực hạn, không tới mười phút đã chạy tới bệnh viện Ung Thành.
Dùng chiếc BMW Z7 batile một đường vòng cung, trong tiếng phanh ma sát chói tai dưới mặt đường, ngừng lại ở trước cổng bệnh viện Ung Thành.
Cũng may trước đó nàng đã giúp Vưu Giai và Trương Văn Trọng đeo dây an toàn, bằng không cả hai người kia chỉ sợ đã sớm lăn lông lốc trong xe.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Đàm Thanh cũng đã dùng điện thoại di động đem tình huống của Vưu Giai nói lại rõ ràng đơn giản cho người của Vưu gia.
Cho nên khi chiếc Bmws vừa dừng lại! Vưu Triêu Tường, Vưu Lương cùng Vưu Tình ba người đang đứng đợi ngay trước cổng bệnh viện cũng nhanh chạy tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Vưu Triêu Tường khẩn cấp giật lại cửa xe, nhìn Vưu Giai vẻ mặt ửng hồng nằm ở băng ghế sau, vùng lông mày nhất thời cau chặt lại, nhìn Đàm Thanh dò hỏi.
Lúc này Vưu Tình cũng chạy tới, nhìn thấy tình huống của Vưu Giai, không khỏi kinh hãi, lo lắng dò hỏi: “Chị Giai làm sao vậy? Sao sắc mặt lại ửng hồng như thế, chẳng lẽ bị sốt sao?"
Lúc này Đàm Thanh đã bước xuống xe, nói: “Cụ thể xảy ra chuyện gì, lát nữa sẽ nói cho các vị.
Hiện tại mọi người nhanh giúp đỡ đưa Giai tỷ với Trương ca vào trong bệnh viện đã."
“Được." Vưu Triêu Tường cũng là một người biết phân chia chuyện xảy ra nặng nhẹ, hắn lập tức xoay người chạy vào trong bệnh viện, gọi tới mấy nhân viên y tá, sự trợ giúp của bọn họ đưa Vưu Giai và Trương Văn Trọng lên xe cứu thương đẩy nhanh vào bên trong bệnh viện.
“Nhạc phó viện trưởng của các vị hiện tại đã tan sở rồi phải không? Có thể giúp tôi tìm ông ấy chứ?" Trương Văn Trọng nằm trên cáng cứu thương, nhìn tiểu hộ sĩ đang đẩy xe cho hắn dò hỏi.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Trương Văn Trọng đã khôi phục lại vài phần khí lực, tuy rằng hắn vẫn không thể nhúc nhích, thế nhưng cũng đã có thể mở miệng nói chuyện.
Tuy rằng thanh âm vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng đã tốt hơn khi nãy phải nhờ Tam Túc Ô nói thay rất nhiều.
Tiểu hộ sĩ mang kính mắt lập tức đáp: “Nhạc phó viện trưởng hôm nay có ca trực, cả đêm đều ở trong bệnh viện, tôi đi giúp bác sĩ Trương gọi ông ấy."
“Thực sự làm phiền cô." Trương Văn Trọng cảm kích nói, lúc này toàn thân hắn không có khí lực, muốn tự mình giải Mị độc cho Vưu Giai, hầu như không có khả năng.
Chỉ phải mượn y thuật của Nhạc Tử Mẫn, mới có khả năng hóa giải Mị độc bên trong cơ thể Vưu Giai.
“Có thể giúp đỡ bác sĩ Trương là vinh hạnh của tôi." Tiểu hộ sĩ mang kính mắt hồi đáp.
Hiện tại Trương Văn Trọng đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật ngôi sao của bệnh viện Ung Thành.
Tuy rằng hắn cũng không phải là bác sĩ trong bệnh viện, nhưng trong lòng những bác sĩ cùng hộ sĩ trẻ tuổi, đã đều đưa hắn tôn sùng thành thần tượng.
Có thể làm việc cho thần tượng, như vậy mà không vinh hạnh sao?
Rất nhanh, Trương Văn Trọng và Vưu Giai đã được đưa tới phòng bệnh cao cấp Vưu Thiên Hải đang nằm.
Lúc này, Vưu Thiên Hải cũng đã chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Thanh niên người Anh tên Alan Smith từ Anh chạy theo đuôi Vưu Tình đến Trung Quốc, lúc này đang nằm bên cạnh giường Vưu Thiên Hải để truyền dịch.
Trong phòng khách bên ngoài, ngoại trừ người của Vưu gia, còn có mấy người nam lẫn nữ vóc người khôi ngô, tinh khí nội liễm.
Toàn bộ bọn họ đều có cảnh giới địa cấp sơ trung kỳ, nhìn thấy Vưu Giai và Trương Văn Trọng nằm trên cáng cứu thương đẩy vào, bọn họ đều chạy tới, vây quanh hai người kiểm tra tình huống.
“Giai tỷ và Trương ca con nhờ mọi người chăm sóc dùm, con còn phải lập tức chạy tới tiểu khu Hoa Hàng.
Tên người Miêu Phù Văn Giản kia, đã bị Trương ca đánh chết.
Thi thể còn đang ở bên ngoài tiểu khu Hoa Hàng con phải chạy đi bảo hộ hiện trường." Đàm Thanh nhìn mọi người nói vài câu, sau đó xoay người liền đi, đồng thời còn lấy ra điện thoại, đem chuyện phát sinh tối nay báo cho Lý Triêu Dương.
Một phụ nữ trung niên của Đàm gia, sau khi kiểm tra thân thể cho Vưu Giai, cau mày nói: “Bệnh trạng của tiểu Giai, giống như bị trúng xuân dược." Bà quay đầu nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“Vưu Giai bị trúng không phải xuân dược, mà là Mị độc." Trương Văn Trọng hồi đáp.
Vưu gia không phải là võ học thế gia, cho nên người trong Vưu gia cũng sẽ không biết Mị độc đáng sợ cỡ nào, thế nhưng người của Đàm gia lại biết rõ sự đáng sợ của nó, bọn họ không khỏi kinh hô lên: “Cái gì? Vưu Giai bị trúng Mị độc? Trời ạ, bây...bây giở trên làm gì mới tốt?"
Nhìn thấy người của Đàm gia khẩn trương như vậy, lại từ trong miệng bọn họ nghe được về Mị độc, người của Vưu gia cũng không khỏi kinh hoàng lên.
Ồn ào hỏi Trương Văn Trọng đến tột cùng nên làm gì mới tốt.
Nếu như không phải hiện tại Trương Văn Trọng đang nằm trên cáng xe đẩy cứu thương, người của Vưu gia cũng không đến nỗi kinh hoàng như vậy.
Dù sao bọn họ cũng từng kiến thức qua y thuật thần kỳ của Trương Văn Trọng, đều có lòng tin đối với hắn.
Nhưng vấn đề hiện tại, Trương Văn Trọng không chỉ đang nằm trên cáng xe đẩy cứu thương, hơn nữa toàn thân còn bị thoát lực không thể nhúc nhích.
Dưới dạng tình huống này, người của Vưu Giai thất kinh cũng có thể hiểu được.
“Đừng khẩn trương tôi đã nhờ người đi mời Nhạc phó viện trưởng, có lẽ ông ấy rất nhanh sẽ chạy tới." Trương Văn Trọng nỗ lực trấn an người của Vưu gia.
Vưu gia cùng Đàm gia đều thở nhẹ một hơi, dù tảng đá lớn trong lòng vẫn không thể buông ra, thế nhưng so sánh với sự sợ hãi ban đầu mà nói, cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì bọn họ đều biết, việc đã đến nước này, sốt ruột cũng chỉ là vô bổ, chỉ đành hi vọng Nhạc Tử Mẫn có thể không phụ danh vọng của hắn trong giới y học, có thể hóa giải được Mị độc trong người Vưu Giai.
“Trương tiên sinh, cậu có thể nói cho chúng tôi biết, anh và Vưu Giai đã gặp phải biến cố gì không?" Cha của Vưu Giai, Vưu Trêu Tường mở miệng dò hỏi.
Bởi vì Nhạc Tử Mẫn còn chưa đến, cho nên Trương Văn Trọng đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra, giảng thuật cho mọi người nghe một lần.
Xuất phát từ nguyên nhân lo lắng cho Vưu Giai, hắn đã che giấu chuyện Vưu Giai suýt chút đẩy ngược hắn khi bị Mị độc phát tác.
Sau khi nghe xong Trương Văn Trọng giảng thuật, một phụ nữ trung niên của Đàm gia khiếp sợ nói: “Phù Văn Giản? Tên này tôi cũng từng nghe nói qua.
Có người nói hắn là một cao thủ võ thuật của tỉnh Thải Vân, một thân tu vi đã sớm bước vào cảnh giới Thiên Cấp.
Còn am hiểu chung thuật ác độc quỷ dị, đây là một đối thủ cực kỳ khó đối phó! Thật không nghĩ tới, mọi người lại gặp phải hắn."
Một cao thủ trung niên của Đàm gia lại thất thanh kinh hô: “Phù Văn Giản này, không chỉ có tu vi thiên cấp, đồng thời còn hiểu chung thuật, còn khó đối phó hơn thiên cấp cao thủ bình thường.
Thế nhưng cậu lại có thể đánh chết được hắn, tu vi của cậu đã đến cảnh giới thế nào?"
Lời của hắn vừa thốt ra, những cao thủ của Đàm gia đều chấn kinh.
Bọn họ nhìn nhau, cũng nhịn không được nhẹ giọng cảm khái:
“Đúng vậy, Phù Văn Giản không chỉ là thiên cấp cao thủ, còn sở trường về chung thuật, có thể đánh chết được hắn, tu vi của Trương Văn Trọng mạnh đến bao nhiêu?"
“Dù thế nào, cũng có thể đã đến thiên cấp trung kỳ đi? Bằng không thế nào khả năng đánh chết Phù Văn Giản?"
“Nhìn bộ dáng của hắn, hẳn chỉ mới hai mươi tuổi đi? Không ngờ đã đạt được tu vi thiên cấp trung kỳ, đây không phải là thái quá sao? Cái này gọi là người so với người, thật tức chết người.
Xem ra người thanh niên trẻ tuổi Trương Văn Trọng này, hẳn là ngút trời kỳ tài trăm năm khó gặp!"
“Trăm năm khó gặp, anh đang mắng người sao? Theo tôi thấy, chí ít là ngàn năm khó gặp."
Ngay khi những cao thủ của Đàm gia thì thào trò chuyện với tu vi sâu cạn cùng thiên phú của Trương Văn Trọng, Nhạc Tử Mẫn nghe tin đã đến, hắn đến bên cạnh Trương Văn Trọng, biểu tình nghiêm túc dò hỏi: “Tiểu Trương, anh nhờ người gọi tôi tới, nhất định có chuyện khẩn yếu phải không? Nói đi, có gì cần tôi giúp?"
Trương Văn Trọng nói: “Nhạc lão, hiện tại khí lực của tôi không có, cho nên chỉ đành nhờ ông hóa giải Mị độc dùm Vưu Giai."
Người nhà Vưu Gia cùng Đàm gia hi vọng nhìn Nhạc Tử Mẫn, mong muốn có thể từ trong miệng hắn nghe được tin tức tốt.
Nhạc Tử Mẫn nhướng mày, kinh ngạc nói: “Mị độc? Đó là loại độc gì? Cho tới bây giờ tôi không có nghe qua." Những lời này của Nhạc Tử Mẫn đối với người của Vưu gia và Đàm gia mà nói, chẳng khác gì tiếng sét ngang trời, làm sắc mặt bọn họ trong nháy mắt liền biến thành trắng bệch.
Lẽ nào...Vưu Giai không còn cách cứu sao?
Vưu gia cùng Đàm gia nhìn nhau, cũng không nguyện ý tiếp thu kết cục như vậy.
Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Tôi biết làm sao hóa giải Mị độc, tôi sẽ nói cho ông nên làm gì, làm sao làm, ông chỉ cần dựa theo lời tôi làm là được, có thể chứ?"
“Có thể." Nhạc Tử Mẫn không chút do dự gật đầu đáp.
Lời nói chuyện giữa Trương Văn Trọng và Nhạc Tử Mẫn làm người của Vưu gia cùng Đàm gia giống như ngồi trên xe vượt núi, vừa mới rơi xuống đáy cốc trong nháy mắt lại được lôi lên.
Mà trong lúc cảm thấy vô cùng vui mừng, người của Vưu gia cùng Đàm gia đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Tuy rằng bọn họ cũng không phải là người trong hệ thống chữa bệnh, thế nhưng đối với nhân vật như Nhạc Tử Mẫn, cũng không xa lạ.
Bọn họ cũng đều biết, thân phận của Nhạc Tử Mẫn là phó viện trưởng bệnh viện Ung Thành, danh dự phó viện trưởng của viện y học đại học Ung Thành, ở trong giới y học quốc nội, cũng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Mà đối với Trương Văn Trọng cả hai nhà đều biết, hắn là giáo y của phòng y tế đại học Ung Thành, tuy rằng y thuật cao minh, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, địa vị thấp, thanh danh không có, so sánh với Nhạc Tử Mẫn, chỉ có thể xem như một thái điểu của giới y học.
Thế nhưng hiện tại, thái điểu này không ngờ dùng cách nói chuyện như mệnh lệnh với Nhạc Tử Mẫn, càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn chính là, Nhạc Tử Mẫn không hề tức giận, trái lại còn không chút do dự đáp ứng.
Hơn nữa nhìn biểu tình của hắn, còn phi thường chân thành, phảng phất nghe lời chỉ đạo của Trương Văn Trọng là một chuyện vô cùng đương nhiên.
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Vưu gia cùng Đàm gia nhìn nhau, đều không hiểu vì sao Nhạc Tử Mẫn lại cung kính như vậy đối với Trương Văn Trọng.
Một người còn trẻ tuổi đã có tu vi thiên cấp, hiểu được phương pháp phá giải Mị độc, đồng thời còn có thể để cho Nhạc Tử Mẫn nghe lời chỉ dẫn.
Trương Văn Trọng này, đến tột cùng có địa vị gì?