Tiên Y
Chương 161 Bóng Rổ Chi Thần
“Đây là một cuộc thi đấu khiến cho kẻ khác phải trợn mắt líu lưỡi! Nếu như không xem đến cuối cùng, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được trận so tài này khúc chiết ly kỳ đến thế nào."
“Dù người nào từng đưa ra dự đoán lớn mật nhất, sợ rằng đều sẽ đoán không ra quá trình khúc chiết ly kỳ của trận thi đấu này! Nhất là đến cảnh cuối cùng đã không thể hình dung được nữa.
Tôi lật hết từ điển để xem, duy nhất có thể xứng đáng với trận thi đấu, cũng chỉ còn lại một từ này: truyền kỳ!"
“Trước khi hiệp thi đấu thứ tư bắt đầu, đội bóng rổ của chúng ta đã kém hơn đối phương ba mươi điểm.
Số điểm hơn kém lớn như vậy, thay đổi bất cứ đội bóng nào, muốn dùng hiệp cuối cùng để hòa, đều là không có khả năng.
Nhưng ngay hôm nay, trong sân bóng rổ trường đại học chúng ta, cũng đã trình diễn một hồi kỳ tích!"
“Mị Lực Ca, Viễn Đầu Vương, giáo y anh hùng lần thứ hai sáng tạo kỳ tích! Lần này, hắn hóa thân làm thần bóng rổ."
“Thần! không sai! Hắn là thần! Thần bóng rổ!"
Sau khi cuộc thi đấu giữa đội bóng đại học Kansas và đại học Ung Thành kết thúc được mười phút, những bài post hô to đã ghiền, người thì hô to đặc sắc, lớn tiếng đăng bài post ca ngợi Trương Văn Trọng, ngay trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ mạng online trường đại học.
Bởi vì có những sinh viên bận học nên không đi tới sân bóng rổ tận mắt chúng kiến cuộc thi đấu, nên bị những bài post kia gọi lên lòng hiếu kỳ, đều đăng bài hỏi thăm, ở hiệp thứ tư thật ra đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ngờ làm cho đội bóng rổ đại học Ung Thành có thể thắng được điểm số cách xa lớn như thế.
Trong muôn ngàn tiếng hô hoán, đoạn băng ghi hình hiệp thứ tư rốt cục được người đưa lên online.
Mọi người rốt cục cũng có thể tận mắt nhìn thấy một màn thần kỳ của hiệp thi đấu bóng rổ thứ tư.
Trong hiệp thi đấu thứ tư, Trương Văn Trọng khí phách mười phần điên cuồng tiến công ném bóng vào rổ của đối phương.
Đủ loại phương thức ném bóng khiến cho kẻ khác trợn mắt líu lưỡi, hô to đặc sắc được Trương Văn Trọng dễ dàng thi triển ra.
Đám cầu thủ của đội bóng rổ đại học Kansas tuy rằng thân thể khỏe mạnh, kỹ thuật tài giỏi, thế nhưng ở trước mặt Trương Văn Trọng cũng bị rối loạn đến xoay quanh.
Trương Văn Trọng có thể xuất thủ ở bất cứ chỗ nào trong sân bóng đồng thời đều ném chính xác vào rổ! Cách chơi biến thái như vậy, đâu phải nói muốn đề phòng liền phòng ngay được?
Để có thể phòng thủ Trương Văn Trọng đội bóng rổ đại học Kansas không tiếc chuyên môn phái ra hai cầu thủ đề phòng hắn, thế nhưng bọn họ rất liền phát hiện, đừng nói là hai người, dù là ba người, bốn người hay năm người muốn phòng hắn, cũng đều rất khó.
Không nói đến hắn tùy thời tuỳ chỗ đều có thể ném bóng vào rổ, chỉ nói đến thân hình linh hoạt như cá chạch của hắn, tốc độ còn nhanh hơn cả liệp báo, cũng đủ làm cho họ sứt đầu mẻ trán.
Huống chi Trương Văn Trọng không chỉ ném bóng chính xác làm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đội bóng Kansas, hắn còn có thể truyền ra những quả bóng cực kỳ tinh chuẩn giúp cho đội hữu đạt được thành công ném bóng vào rổ.
Càng làm cho người khiếp sợ chính là Trương Văn Trọng ngoại trừ có thể suất lĩnh đội bóng rổ tiến công liên tục như nước triều dâng, đồng thời còn có thể đơn giản ngăn chặn sự tiến công của đội bóng đại học Kansas.
Thân hình hắn linh hoạt, tốc độ mau lẹ, lực nhạy cảm cũng lực phản ứng vượt qua tầm thường đều làm cho hắn có thể dễ dàng triệt hạ những quả bóng của đội bóng đại học Kansas, sau đó lập tức phản công ngay tại chỗ.
Trong toàn bộ hiệp thứ tư, đội bóng đại học Kansas cũng không đạt được sự cao trào như đội bóng đại học Ung Thành, do đó liền làm điểm số phản ngược lại, lập kỳ tích thắng được trận thi đấu này!
Chính đoạn ghi hình khiến cho kẻ khác trợn mắt líu lưỡi, triệt để làm cho toàn bộ những sinh viên cho dù thích hay không thích bóng rổ, đều trong nháy mắt trở thành người hâm mộ của Trương Văn Trọng vô số người điên cuồng đưa lên bài post ca ngợi, đồng thời còn tranh nhau chuyển tiếp đoạn băng ghi hình.
Đồng thời còn có rất nhiều nữ sinh viên, ở trong diễn đàn lập ra hội hâm mộ Trương Văn Trọng đồng thời còn triệu tập hội viên.
Ngay trong vài phút, diễn đàn hầu như bị nổ tung.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Văn Trọng lại lần nữa trở thành nhân vật nóng cháy nhất trên online trường đại học!
Thế nhưng diễn viên chính Trương Văn Trọng lại không cảm thấy vui vẻ bởi vì việc này, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Sau khi cuộc thi đấu chấm dứt, Trương Văn Trọng đi vào phòng thay quần áo, thay lại quần áo của mình, đồng thời dìu Vương Hiểu cũng Tô Hiểu Hồng từ đường riêng của nhân viên công tác, rời khỏi sân bóng rổ đã biến thành biển hoan hô sung sướng trở về bên trong phòng y tế.
Thương thế của Vương Hiểu tuy rằng không nặng lắm, thế nhưng mũi hắn bị gãy xương lại bị lệch vị trí, cho nên Trương Văn Trọng cần phải tiến hành một cuộc giải phẫu nhỏ sắp xếp lại xương mũi cho hắn.
Nhưng ngay lúc này, vô số học sinh cả nam lẫn nữ, lại như nước thủy triều tràn vào phòng y tế.
Có người muốn bái sư học nghệ, học kỹ thuật chơi bóng rổ, có người đơn thuần muốn biểu đạt sự kính ngưỡng cùng sùng bái, còn có người đến tỏ tình.
Nói chung, trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ phòng y tế bị những người tâm tình kích động này chen chúc chật như nêm cối.
Bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng chỉ đành dùng Chúc Do Thuật, mới khuyên được những người đó rời đi.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa mới thở ra một hơi, Tô Hiểu Hồng đột nhiên đưa máy vi tính cảnh tượng về những bài post trên online trường học cho hắn xem, nói: “Trương lão sư, đoạn băng ghi hình của thầy đã được truyền lên online, chỉ sợ không được bao lâu sẽ có người hâm mộ lại chạy đến."
Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày.
Nhìn thấy biểu tình của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng suy nghĩ một chút, đưa ra một lời kiến nghị: “Nếu không như vậy, em dùng thân phận của thầy, trên online trường học đăng một bài post, để mọi người đừng chạy lại đây gây trở ngại cho công tác của thầy?"
“Có tác dụng không?" Trương Văn Trọng hỏi.
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Em cũng không dám khẳng định có hữu dụng hay không, nhưng phát một bài post còn hơn không làm gì cả."
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Ân, cô nói cũng có vài phần đạo lý.
Vậy được rồi, làm theo ý cô đi, nhanh thay tôi phát một bài post trên online của trường."
“Được." Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, vội vã dùng danh nghĩa Trương Văn Trọng post một bài tựa đề “Cảm tạ mọi người yêu thích, thế nhưng thỉnh không nên gây trở ngại công việc của tôi."
Người trên online trường học đều biết Tô Hiểu Hồng là thực tập sinh của Trương Văn Trọng cho nên khi nàng phát bài post, nhất thời được rất nhiều người đáp lại.
Những người này đều biểu thị, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho công tác của Trương Văn Trọng.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn đăng bài hiệu triệu mọi người đừng chạy tới gấy phiền hà cho công việc của Trương Văn Trọng.
Lúc này Tô Hiểu Hồng mới khiếp sợ phát hiện, lực hiệu triệu của Trương Văn Trọng trong đại học Ung Thành không ngờ đã mạnh mẽ đến như vậy!
Ngay khi Tô Hiểu Hồng giúp Trương Văn Trọng phát tin, hắn lại thừa dịp không ai đến quấy rối, phẫu thuật sắp xếp xương mũi trở về vị trí cũ cho Vương Hiểu, đồng thời cố định xương mũi cùng cầm máu cho hắn.
Ngoài ra, còn đưa cho hắn đơn thuốc đông y lưu thông máu huyết cho hắn.
Vương Hiểu nhìn vào gương, cười khổ hỏi: “Trương ca, mũi của tôi bao lâu mới lành lại? Dáng dấp hiện tại của tôi, nhìn qua thật là kỳ quái, hơn nữa cũng rất không thoải mái."
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Rất nhanh thôi, chỉ cần cậu đừng động tới nó.
Thành thành thật thật uống thuốc tôi kê đơn, không qua vài ngày là có thể lành lại.
Mặt khác, ngoại trừ bị gãy xương mũi, cậu còn bị chấn động não nhẹ, mấy ngày nay nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không nên vận dụng trí não quá mức."
Vương Hiểu gật đầu đáp: “Ác, tốt, tôi hiểu được.
Cảm ơn anh, Trương ca."
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, đã nhanh đến một giờ trưa, vì vậy hắn nói: “Vào thời gian này hai người đến căn tin sợ rằng cũng không có đồ ăn gì ngon nữa, như vậy đi, trưa nay tôi mời hai người đi ăn."
Tô Hiểu Hồng vội vã gật đầu nói: “Tốt, tốt, có bữa cơm trưa miễn phí để ăn, em cầu còn không được!"
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy." Vương Hiểu cố sức gật đầu phụ họa.
Ngay khi ba người đi ra khỏi phòng y tế, một lão nhân ngoại quốc đi nhanh tới hướng bọn họ, khi hắn đến gần, dùng tiếng Hoa cứng ngắc nói: “Chào Trương tiên sinh."
“Chào ông, ông là?" Trương Văn Trọng đánh giá lão nhân từ trên xuống dưới, hắn cũng không nhớ mình có quen biết đối phương.
Lão nhân ngoại quốc lấy ra danh thiếp, đưa cho Trương Văn Trọng nói: “Tôi là người chuyên săn lùng cầu thủ, tên là Karim, tôi còn có tên tiếng Trung là Đại Cát."
“Tả Kỷ?" Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há to miệng: “Hình tượng cùng tên của ông thực sự hoàn toàn không phù hợp."
“Đại Kê?" Vương Hiểu dùng ánh mắt cổ quái liên tục nhìn hạ bộ Karim, ác ý nói: “Dù thứ đó của ông thực sự rất lớn, cũng không thể đem đặt thành tên a."
Nghe hai người giải thích tên tiếng Trung của mình, mồ hôi Karim chảy ròng ròng hắn vội vàng giải thích: “Không, không phải, hai người hiểu lầm rồi.
Tên tiếng Trung của tôi là Đại Cát, đại cát của đại cát đại lợi."
Tô Hiểu Hồng và Vương Hiểu đồng thanh nói: “Ác, nguyên lai là Đại Cát, tiếng Hoa của ông thực sự quá kém cỏi, thảo nào làm chúng tôi nghe sai!"
Trương Văn Trọng nhìn danh thiếp trong tay, hỏi: “Karim tiên sinh, không biết ông tìm tôi có chuyện gì?"
Karim vừa cười vừa nói: “Hôm nay tôi có xem trận thi đấu của anh với đội bóng rổ đại học Kansas.
Kĩ thuật của anh thực sự là quá đặc sắc! Theo tôi được biết, rất nhiều cầu thủ xuất sắc còn chưa làm được như anh.
Chỉ cần anh chịu đi nước ngoài phát triển, nhất định có thể trở thành siêu cầu thủ.
Thế nào? Có muốn đi theo tôi làm thử xem?"
Theo Karim xem ra, lời mời này vô cùng hấp dẫn.
Người Trung Quốc tên Trương Văn Trọng này, nhất định sẽ vui mừng đáp ứng lời mời của hắn.
Vừa nghĩ đến thực lực phi phàm bày ra trong trận thi đấu vừa rồi của Trương Văn Trọng hắn nhịn không được muốn cười.
Lần này ta sẽ dẫn theo một bảo bối trở về! Ta sẽ phát đạt!
Nhưng khi Karim làm sẵn sự chuẩn bị muốn nhìn thấy biểu tình vui mừng của Trương Văn Trọng, đối phương lại làm ra hành động làm cho hắn như thế nào cũng không nghĩ ra.
“Xin lỗi, tôi không đi." Trương Văn Trọng lắc đầu nói, cầm danh thiếp trả lại cho Karim.
“Vì...vì sao?" Karim kinh ngạc há to miệng.
“Bởi vì, tôi là một bác sĩ." Trương Văn Trọng hồi đáp: “Đối với việc chơi bóng gì đó, tôi thật không có hứng thú."