Tiên Y
Chương 100 Sự Phiền Não Nổi Danh
Mỗi ngày Trương Văn Trọng đều tới phòng y tế trong trường đại học rất sớm.
Ngày xưa khi hắn tới phòng y tế, bình thường chỉ có một mình Tô Hiểu Hồng đến trước hắn, vội vàng thay hắn dọn dẹp vệ sinh phòng làm việc hay pha trà gì đó.
Thỉnh thoảng cũng có vài lần Lâm Tử Mạn đến sớm hơn hắn.
Ngoại trừ Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn thì chảng thấy có ai đến phòng y tế sớm hơn hắn cả.
Những đồng sự cùng làm việc bên trong phòng y tế đều đến giờ làm mới tới.
Thế nhưng ngày hôm nay khi Trương Văn Trọng đi tới phòng y tế thì kinh ngạc phát hiện bên trong phòng y tế đúng là một cảnh tượng náo nhiệt người người đông đúc.
“Chuyện gì đây? Chẳng lẽ đột nhiên có bệnh truyền nhiễm hay sao?" Nhìn bên trong phòng y tế, cả trai lẫn gái nhìn qua không dưới trăm người.
Phản ứng đầu tiên của Trương Văn Trọng là nghĩ tới đột phát bệnh gì đó.
Bất quá Trương Văn Trọng rất nhanh liền phủ định sự suy đoán này: “Sai rồi, những người này sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh có thần, căn bản không phải người có bệnh."
Ngay lúc Trương Văn Trọng kinh nghi không giải thích được, trong đám người xuất hiện thân ảnh của Tô Hiểu Hồng.
Từ xa nhìn lại, Tô Hiểu Hồng phảng phất như bị người chung quanh quấn quýt hỏi han gì đó, chẳng hiểu sao tâm tình của nàng như có chút phiền não.
Trương Văn Trọng vội vàng gọi Tô Hiểu Hồng hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao mới sáng sớm mà có nhiều người chạy tới phòng y tế chúng ta vậy? Xem dánh dấp bọn họ cũng không có vẻ bệnh a."
Nghe thanh âm của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng đang bị những người chung quanh làm phiền nhất thời cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Văn Trọng, liền mừng rỡ kêu lên: “Lão sư, thầy rốt cục tới rồi."
Câu nói cực kỳ bình thường này của Tô Hiểu Hồng vào lúc này lại giống như chọc phải tổ ong vè vẽ.
“Lão sư của Tô Hiểu Hồng? Đó không phải là bác sĩ Trương Văn Trọng của phòng y tế trường sao?"
“Không sai, không sai, chính là hắn!"
Hơn một trăm học sinh đang chen chúc trong phòng y tế đầu tiên là hơi sửng sốt sau đó giống như điên vọt tới bên người Trương Văn Trọng bao vây hắn ở giữa.
Không đợi Trương Văn Trọng kịp phản ứng, những học sinh đã bắt đầu hét lên chói tai, ầm ĩ náo loạn cả lên.
“Chính là hắn, chính là hắn, ngày hôm trước cứu Dung tỷ và Thải Ny chính là hắn! Tỷ nhớ kỹ mặt hắn, đêm qua còn nằm mộng đó!"
“Hắn là Mị Lực Ca! Hắn là Viễn Đầu Vương! Hắn là Thuần Nam Nhân! Thần tượng, cuối cùng ta đã nhìn thấy thần tượng!"
“Anh hùng! Thần tượng! Anh là ngọn đèn sáng của sinh mạng ta, anh là người dẫn đường của ta! Van cầu anh thu ta làm đồ đệ, truyền thụ kinh nghiệm tán gái cho ta đi!"
“Sư phụ, tôi muốn học ném banh, tôi muốn làm Tam Tỉnh Thọ, tôi còn muốn đi thi, tôi muốn so đấu, cầu anh đem tuyệt kỹ truyền thụ cho tôi đi."
“Ngày hôm trước tôi đã cho anh số điện thoại di động vì sao anh không gọi điện thoại cho tôi? Tôi vẫn mãi cầm điện thoại ngay cả lúc đang ngủ cũng chờ anh đó."
Tiếng ồn ào lộn xộn suýt chút nữa làm Trương Văn Trọng muốn nổ đầu, nhưng cuối cùng hắn cũng đã biết những người này đến đây là vì hắn.
Sau một phen khuyên can, thậm chí còn dùng cả Chúc Do Thuật để thôi miên cuối cùng mới đem được những người này khuyên trở về.
Phòng y tế cuối cùng cũng khôi phục lại được sự yên lặng của ngày xưa.
Trương Văn Trọng ngồi phịch xuống ghế, thờ gấp từng ngụm, hắn nghĩ vừa rồi phải ứng phó những người đó quả thật còn khó khăn hơn làm mười cuộc giải phẩu độ khó cao, thật sự là mệt chết người.
Tô Hiểu Hồng ngồi đối diện hắn hé miệng liên tục cười trộm.
Cảnh tượng vừa rồi làm nàng hồi tưởng lại cảm thấy rất buồn cười.
Đáng tiếc là vừa rồi chính nàng cũng mơ hồ quên mất lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Nếu như có thể đem một màn này chụp lại rồi truyền lên inte của trường, tất nhiên lại gây ra lửa lớn, mà nàng cũng có thể kiếm được một số tiền ảo thật lớn trên mạng.
Thất sách mà, thật sự là thất sách mà!
Trong lúc đang hé miệng cười trộm, Tô Hiểu Hồng cũng cảm thấy ảo não không thôi.
Trương Văn Trọng trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Được rồi, đừng cười trộm nữa, tôi đau đầu muốn chết mà cô còn cười được sao?"
Tô Hiểu Hồng vội nén cười, giả ra dáng vẻ nghiêm túc, nhưng rất nhanh lại nhịn không được bật cười rồi hiếu kỳ hỏi: “Trương lão sư, lẽ nào thầy không thích nổi danh sao? Rất nhiều người vì muốn nổi danh đã ra sức suy nghĩ mọi thủ đoạn đó."
Trương Văn Trọng than thở: “Mỗi người đều tự có chí, bọn họ thích nổi danh nhưng cũng không đại biểu là tôi cũng thích."
Tô Hiểu Hồng cười nói: “Kỳ thật Trương lão sư, thầy cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng."
“Vì sao?" Trương Văn Trọng khó hiểu hỏi.
Tô Hiểu Hồng cười nói: “Hiện tại là một xã hội có tiết tấu rất nhanh, vật gì đến rồi đi cũng đều rất nhanh.
Tôi tin là không được vài ngày, nhiệt tình của bọn họ đối với thầy sẽ rất nhanh biến mất.
Tiếp qua một đoạn thời gian, đại bộ phận sẽ quên thầy đi.
Đợi tới lúc đó, thầy cũng không cần lo lắng bị truy theo nữa."
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu nói: “Lời này của cô có chút đạo lý, thời gian sẽ hoà tan tất cả, tôi cũng chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi."
Tô Hiểu Hồng nói quả nhiên không sai, chỉ trong một hai ngày sau, nhiệt tình của những người kia đối với hắn đã tiêu giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng thường thường cũng sẽ có người cố ý chạy đến tìm hắn hoặc đòi bái sư, những cũng đã ít đi rất nhiều, hắn liền biết không bao lâu nữa hắn có thể trở về cuộc sống yên tĩnh như trước kia.
Thời gian ba ngày chỉ thoáng cái đã qua, vào sáng sớm ngày thứ tư, Trương Văn Trọng nhận được điện thoại của Vưu Giai: “Trương tiên sinh, lúc trước anh có nói sau ba ngày sẽ tới phẫu thuật cho ông nội của tôi.
Không biết hôm nay anh có thể đến không?"
Trương Văn Trọng trả lời: “Vào lúc tan tầm buổi trưa hôm nay phiền cô tới đại học Ung Thành đón tôi qua."
“Không thành vấn đề." Vưu Giai liền đáp ứng, đồng thời cười nói: “Như vậy trưa nay chúng ta ăn cơm ở nhà tôi đi, đến lúc đó tôi tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn thật phong phú xem như đáp tạ anh đã trị liệu chân cho ông nội tôi."
Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, cười nói: “Tốt, để tôi nếm thử tài nấu bếp của cô."
“Quyết định vậy nhé!"
“Uhm, buổi trưa gặp!"
Sau khi cắt điện thoại, Trương Văn Trọng tuỳ ý đặt điện thoại sang bên đứng dậy khẽ vặn người.
Đêm qua hắn đem viên Ngưng Khí Đan thứ năm ăn vào mượn linh khí ẩn chứa trong năm viên Ngưng Khí Đan, Trương Văn Trọng thành công bước qua cảnh giới thứ ba của Luyện Thể cảnh chính là Luyện Huyết cảnh.
Lúc này máu huyết của hắn dư thừa, cơ thể rắn chắc, cốt cách cứng rắn so với cao thủ võ học địa cấp hậu kỳ chỉ mạnh hơn chứ không kém!
Sau khi hoạt động tay chân một chút, Trương Văn Trọng thoả mãn gật đầu, lầm bầm: “Rốt cuộc cũng bước vào Luyện Huyết cảnh, công hiệu của Ngưng Khí Đan quả thật không tệ."
Rửa mặt xong, Trương Văn Trọng lại đi tới phòng y tế trường đại học.
Khi nhìn thấy Tô Hiểu Hồng, hắn hỏi: “Trưa nay có rảnh không?"
“Có, thế nào, Trương lão sư chuẩn bị mời tôi ăn cơm sao?" Tô Hiểu Hồng có chút kích động, đồng thời cũng có chút được yêu mà sợ, mừng rỡ nói: “Thế nào tôi lại không biết xấu hổ để thầy tốn tiền mời tôi chứ? Hẳn là do tôi mời mới đúng a."
“Thầy muốn ăn gì? Tôi gọi điện đặt món."
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn ăn cơm." Trương Văn Trọng thấy nàng hiểu lầm liền giải thích: “Trưa hôm nay tôi phải đi giải phẫu cho bệnh nhân, trong quá trình này tôi cần một trợ thủ tinh thông châm thuật, nếu như cô rảnh thì cùng đi với tôi.
Nếu không thì tôi tìm người khác thay thế."
“Rảnh, đương nhiên là rảnh." Tô Hiểu Hồng vội vàng gật đầu nói.
Tuy rằng không phải là mời nàng ăn cơm, làm cho nàng có chút thất vọng.
Nhưng có thể cùng đi theo làm trợ thủ cho Trương Văn Trọng, chính là cơ hội tốt để có thể quan sát tuyệt kỹ của hắn, Tô Hiểu Hồng vốn một lòng học y thuật từ Trương Văn Trọng, làm sao có thể từ chối?
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu: “Tốt, trưa nay cùng đi với tôi."
Vào buổi trưa Vưu Giai quả nhiên đúng giờ lái xe đến chờ Trương Văn Trọng ngay trước cửa trường đại học Ung Thành.
Khi nàng thấy Tô Hiểu Hồng đi theo bên người Trương Văn Trọng thì không khỏi sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Trương tiên sinh, vị này là?"
Trương Văn Trọng giới thiệu: “Đây là Tô Hiểu Hồng, là thực tập sinh của tôi, ngày hôm nay tôi đến giải phẫu cho ông nội cô, cô ấy sẽ làm trợ thủ cho tôi."
Vưu Giai liền hiểu ra, mỉm cười vương tay cho Tô Hiểu Hồng: “Nguyên lai là Tô muội, chào cô, tôi là Vưu Giai, cô có thể gọi là Vưu tỷ."
Tô Hiểu Hồng cũng đưa tay bắt tay với Vưu Giai, mỉm cười ngọt ngào hỏi: “Chào chị, Vưu tỷ, a, tôi nhận ra chị, chị là người lần trước đến đón Trương lão sư phải không? Tôi ở trên mạng của trường nhìn thấy ảnh chụp của chị.
Chẳng lẽ chị chính là bạn gái của Trương lão sư?"
Những lời này của Tô Hiểu Hồng nhất thời làm gương mặt Vưu Giai ửng đỏ.
Nhưng Vưu Giai từng lăn lộn trên thường trường đã lâu, sắc mặt rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.
Nàng phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, cười nói: “Tôi thật ra rất muốn nhưng Trương lão sư của em lại không muốn."
Tô Hiểu Hồng khoa trương kêu lên: “Không phải chứ? Trương lão sư, Vưu tỷ đẹp như thế này, không ngờ lại không hợp mắt? Trời ạ! Ánh mắt của thầy cũng cao quá đi thôi!"
Trương Văn Trọng trừng mắt nhìn nàng, mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn hai cô gái đang trêu chọc hắn nói: “Được rồi, hai người các cô cũng đừng đem tôi ra trêu đùa nữa, lên xe đi thôi."
Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng nhìn nhau cười, cũng không tiếp tục trêu hắn, đều lên xe, hướng toà biệt thự của gia đình Vưu Giai chạy đi.
Nửa giờ sau, ba người vừa cười vừa nói tiến vào trong toà biệt thự.
Vừa đến gần phòng khách chợt nghe được một tràng tiếng Anh thật tiêu chuẩn vùng Luân Đôn, từ bên trong phòng của Vưu Thiên Hải truyền ra.
Vưu Giai không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Vưu tỷ, chuyện gì?" Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ hỏi.
“Bác sĩ Eric tới." Vưu Giai trả lời.
“Bác sĩ Eric? Là ai?" Tô Hiểu Hồng tiếp tục truy hỏi.
“Ông nội tôi trước đây vị trị đôi chân đã từng đi khắp nơi tìm danh y trong và ngoài nước, mà vị bác sĩ Eric này chính là viện sĩ y học viên hoàng gia Anh quốc, đã từng ở trong lĩnh vực y học làm ra cống hiến kiệt xuất, thu hoạch được tước vị tước sĩ do chính nữ hoàng Anh trao tặng." Sau khi sơ lược giới thiệu về bác sĩ Eric, Vưu Giai nhíu mày nghi hoặc nói: “Hắn không phải đang ở Anh sao? Thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn tìm tới ông nội tôi làm gì nhỉ?"