Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 434: Thanh tra
Kim Phi Dao rất cao hứng đi theo thành chủ Lưu vào chủ điện. Nàng ngẩng đầu nhìn đại môn cao chừng mười người, phát giác cửa nào ở đây cũng cao, chẳng lẽ là truyền thống?
Đi vào trong điện, nàng cứ thế thuận tiện xem xét một lượt, liền phát hiện trong điện rộng rãi có một người.
Không kịp thu lại nụ cười trên mặt, Kim Phi Dao đột nhiên quay người, thân hình nhanh như thiểm điện cướp đường mà chạy. Nhưng đại môn lại rầm một tiếng đóng lại, nàng muốn tông cửa chạy đi lại nện lên đó. Trong lòng nhịn không được mắng: “Đáng giận! Trên cửa có hộ trận."
Động tác của nàng thật sự quá nhanh, thậm chí ngay cả Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng chưa kịp phản ứng. Thấy Kim Phi Dao đưa lưng về phía mọi người, ngồi xổm trước cửa xoa xoa cái mũi bị đụng, Hoa Uyển Ti đưa mắt nhìn về phía người đã khiến Kim Phi Dao hoảng hốt bỏ chạy kia.
Đó là một nam nhân mặc trường bào màu đen, hắn đang tùy ý tựa vào chiếc ghế rộng rãi. Vạt áo bào hơi rộng mở để lộ ra bạch sam phía dưới, một long ảnh màu trắng du động trên hắc bào, lúc lướt qua bạch sam bên dưới lại biến thành long ảnh màu đen.
Hắn chỉ tùy ý dựa vào như vậy lại có một khí thế vô hình kinh người áp bách tới. Hoa Uyển Ti mở lớn mắt, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác chết chóc bốc lên, cảm giác này thật là đáng sợ. Không phải là nàng chưa từng thấy tu sĩ Luyện Hư kỳ, lúc ở Bách Hợp thành cùng Kim Phi Dao, vì đánh nhau với Văn vương mà đã gặp Thủy Quân vương. Thủy Quân vươn Luyện Hư hậu kỳ, tuy rằng cũng có uy hiếp cảm nhưng hoàn toàn không giống với kiểu khiến người khác sinh ra hơi thở chết chóc này. Nguy hiểm, người này quá nguy hiểm!
Đột nhiên, nàng nhìn thấy Mập Mạp co rúm người lại, bộ dáng vô cùng sợ hãi, hơn nữa trong mắt còn xẹt qua thứ cảm xúc mà nàng rất quen thuộc. Nhất thời, Hoa Uyển Ti hiểu ra, người này chính là Lang đại nhân!
“Ngươi định chạy đi đâu?" ánh mắt Lang đại nhân dừng lại trên người Kim Phi Dao, cũng không biết người này có vận khí gì mà bản thân hắn vừa mới tới đây một chuyến thăm viếng bà con xa đã gặp ngay nàng cầm bài tử của Hồng, giả danh lừa bịp.
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Kim Phi Dao tự dưng rùng mình một cái, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem phải đối phó tình hình trước mắt như thế nào. Đúng rồi, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đâu? Nàng lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt về phía sau một cái, lúc nãy xuất phát từ bản năng chạy trốn mà đã quên chúng nó.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã khiến Kim Phi Dao suýt chút nữa tức chết.
Mập Mạp đã sớm lẻn đến bên người Lang ma đầu, tự động đấm chân cho hắn. Hoa Uyển Ti thì cũng bái trước mặt hắn, “Hoa Uyển Ti bái kiến Lang đại nhân, Lang đại nhân ma thể vạn an!"
Hai tên hỗn đản này, làm phản cũng đừng có nhanh như vậy chứ! Kim Phi Dao tức tối đứng vụt lên, chỉ vào hai kẻ kia mà mắng: “Hai người các ngươi thật quá đáng! Uyển Ti, Mập Mạp làm như vậy thì thôi đi, vì sao ngươi cũng chạy tới, hơn nữa lại còn bái! Không phải ngươi rất cao ngạo sao, sao bây giờ lại nhũn chân như vậy!"
Hoa Uyển Ti mang vẻ mặt vô tội nói: “Ta chỉ là đến bái kiến chủ nhân của chủ nhân, tranh thủ tình cảm thôi."
Kim Phi Dao khẽ cắn môi, hai kẻ kia vừa thấy trốn không thoát lập tức quay đầu làm phản. Ta hiện tại đã Hóa Thần kỳ, không phải là gia hỏa mới Trúc Cơ, Kết Đan không có thực lực lại nhát gan kia nữa, ta mới không sợ các ngươi!
Hả? Kim Phi Dao tráng lá gan nhìn lên Lang đại nhân, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, Luyện Hư hậu kỳ?
Ngươi dám tiến giai nhanh như vậy! Phát hiện này thiếu chút nữa dọa chết Kim Phi Dao. Lần trước mới Luyện Hư sơ kỳ, hiện tại chưa tới trăm năm mà hắn đã Luyện Hư hậu kỳ. Rốt cục là hắn tu luyện thế nào vậy? Vì sao có thể tiến giai nhanh như vậy, có còn là người không a!
Đúng rồi! Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nếu hắn tiến giai đến Hợp Thể kỳ, vậy không phải là sẽ phải tới Độ Thiên giới gì đó sao? Nói như vậy thì sẽ không thấy hắn ở Linh cấp giới và Thần cấp giới nữa, thật quá tốt! Tiến giai thật là tốt!
“Ta hỏi ngươi định đi đâu?" Lang đại nhân thấy Kim Phi Dao lăng lăng nhìn hắn thì kiên nhẫn hỏi lại một câu.
Sắc mặt Kim Phi Dao thay đổi, hắc hắc cười, đi tới: “Lang đại nhân, thật không ngờ có thể gặp ngươi ở đây. Ta chỉ nghĩ tay không gặp ngươi thì thật ngại cho nên vừa rồi định ra ngoài tìm chút lễ gặp mặt cho ngươi thôi, nhất thời hoảng loạn nên chạy hơi nhanh thôi. Đúng rồi, nơi này quá lạnh, Lang đại nhân có thể không quen, ta vừa nhặt được một tiểu Yêu tộc Viêm tộc, ta đưa cho ngươi làm ấm sạp được không?"
Vừa rồi còn muốn giúp người ta cứu muội muội ra, hiện tại mới chớp mắt công phu đã chuẩn bị đưa cả đương sự ra ngoài.
Hoa Uyển Ti rốt cục cũng biết được Kim Phi Dao sợ hãi Lang đại nhân thế nào, trước kia chỉ nghe Mập Mạp nói còn không tưởng tượng được một kẻ không sợ trời, không sợ đất, chỉ cần có tiện nghi liền chiếm như nàng lại có bộ dạng nhát gan nịnh nọt như thế này.
Lang đại nhân nhíu mày, “Lễ gặp mặt?"
“Đúng vậy, lễ gặp mặt." Kim Phi Dao hắc hắc cười, Lang đại nhân vươn ngón tay ngoắc một cái bảo nàng đến gần hơn. Nàng vừa đi vừa oán thầm, nơi này là nơi quỷ quái nào mà ở trong phòng vẫn lạnh thế chứ.
Các Ma tộc khác thì vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ, hóa ra là người quen…
“Ngươi nhận ra thứ này không?" Lang đại nhân đột nhiên lấy ra một vật, ném cho Kim Phi Dao.
“Hả?" Kim Phi Dao đón lấy, nhất thời sợ run lên, đây chính là Thiên Hỗn thạch đã bị nàng cắn mất một mảnh, vết răng vẫn còn rõ ràng trên đó. Kim Phi Dao cẩn thận lật xem một lượt, sau đó nghiêm trang đáp: “Không, ta chưa từng thấy qua vật này. Tuy nhiên, thứ này là thứ gì vậy? Lại còn bị ai đó cắn nữa, thật quá bẩn, nếu là thứ không đáng tiền thì không bằng ném đi."
“Đó là ngươi cắn hả?" Lang đại nhân lạnh lung hỏi.
“Ta? Không thể nào, làm sao có thể là ta chứ, ta sẽ không làm loại chuyện này đâu." Kim Phi Dao vội vã xua tay, đánh chết nàng cũng không thừa nhận mình cắn Thiên Hỗn thạch.
Hoa Uyển Ti thối lui sang bên cạnh từ lâu, không đành lòng nhìn Kim Phi Dao nói dối, đưa mắt ra cửa sổ ngắm những bong tuyết không ngừng rơi xuống. Mập Mạp thì đã quen với cảnh này, lần này chẳng qua là thêm một lần nữa thôi. Tuy nhiên, nghĩ theo một phương diện khác thì nó cũng cảm thấy bản thân rất giỏi, dạng linh thú gì mới có thể dựa vào gần Lang đại nhân như vậy chứ, lại còn có thể đấm chân cho người ta nữa. Nhìn những Ma nhân bên cạnh mang vẻ tha thiết mong chờ, công việc đấm chân này không biết có bao nhiêu người muốn làm mà không được làm nữa.
Lang đại nhân lại hỏi một câu: “Thực không phải ngươi?"
“Thực sự không phải ta…"
“Mang ra đây."
“Mang cái gì?"
“Tiểu đảo nổi!"
“Bán… bán rồi."
Kim Phi Dao mang vẻ mặt bị bắt gian tại giường, lại vẫn cố kiết đứng đó nói mấy lời nói không đáng tin với Lang đại nhân. Cái miệng ngày thường hoàn mỹ trơn tru giờ phút này lại cứng ngắc ngây thơ, thật quá đáng buồn.
Nghe nàng nói bán rồi, Lang đại nhân không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt xuất hiện ý tứ Kim Phi Dao rất quen thuộc. Không tốt! Kim Phi Dao kinh hãi, vội vàng đưa tay định bảo vệ túi càn khôn, nhưng đã muộn, nàng cảm thấy người bẫng đi, bao nhiêu túi càn khôn giấu trong người đã bay ra, dừng lại trên tay Lang đại nhân.
Cầm những chiếc túi càn khôn vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, Lang đại nhân nhàn nhạt nói: “Tự lấy bốn cái treo ở đùi ra, đừng ép ta cởi quần ngươi."
Chuyện gì vậy! Những Ma nhân ở Thính Tuyết thành nghe thấy đều bị dọa ngẩn người, đây hình như là chuyện không nên biết! Vì thế, Lưu thành chủ đột nhiên nói: “Lang đại nhân, chúng ta không quấy rầy các ngươi ôn chuyện nữa, vừa lúc chúng ta còn có chuyện phải làm, xin cáo lui trước. Lát nữa an bày xong yến tiệc ta sẽ trở lại."
“Đi đi!" Lang đại nhân nhàn nhạt đáp, những Ma nhân Thính Tuyết thành theo Lưu đại nhân lập tức đi ra khỏi đại điện, bước chân nhanh hơn thỏ. Lúc ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại.
Trong Thính Tuyết điện chỉ còn lại Kim Phi Dao và Lang đại nhân, cộng thêm một Hoa Uyển Ti đã hóa thành con rối thuần túy và Mập Mạp cả đời chỉ yêu đấm chân.
Kim Phi Dao lần mò nửa ngày dưới váy, lấy ra bốn cái túi càn khôn buộc trên đùi, sau đó tức giận ném cho Lang đại nhân, “Vì sao ngươi cứ gặp ta là muốn cướp đồ của ta chứ? Chưa từng thấy ai khi dễ hậu bối như vậy. Mấy thứ này đều là ta vất vả cóp nhặt, dựa vào cái gì mà ngươi muốn xem thì ta phải cho ngươi xem!"
“Từ rất lâu trước kia ta đã nói, ngươi là của ta, ngay cả thủ hạ của ngươi cũng là của ta." Lang đại nhân nói.
“Hừ!" Kim Phi Dao không thèm nhìn hắn, hừ một tiếng. Đồ cũng đã bị cướp, không nhất thiết phải tỏ thái độ tốt làm gì, dù sao cũng vô dụng.
Nhanh chóng quét thần thức một vòng, Lang đại nhân tìm được tiểu đảo nổi, lấy ra xem thì thấy đã là năm mươi mẫu. Đây chính là không cần đánh đã khai, tiểu đảo nổi mười mẫu biến thành năm mươi mẫu, chắc chắn là đã dùng Thiên Hỗn thạch.
Kim Phi Dao lúc đầu là tức giận, sau đó thấy hắn kiểm tra túi càn khôn thì hận, hiện tại nhìn tiểu đảo nổi trong tay Lang đại nhân, nàng lại bắt đầu ra vẻ tội nghiệp. Nhưng Lang đại nhân căn bản không để ý nàng, nói thẳng: “Kỳ thực, lúc ngươi làm Thao Thiết giả vờ đáng thương còn tương đối thành công, dùng để ấm sạp và để cưỡi cũng tương đối tốt, tốt hơn lúc làm người."
“… Ngươi đừng có mơ, ta sẽ không biến ra cho ngươi cưỡi đâu." Kim Phi Dao thu hồi biểu cảm, hừ lạnh một tiếng.
Hoa Uyển Ti có chút không đứng vững, sớm biết thế này thì lúc nãy nàng đã đi ra ngoài cùng mọi người rồi, không phải đứng ở đây chờ xem náo nhiệt làm gì. Nàng vốn cho rằng Lang đại nhân không phải là người thú vị, Kim Phi Dao cũng không phải là người có gì thú vị, hai người đối thoại căn bản không có gì hay để nghe, nhưng hiện tại xem ra, hai người đều phi thường không thú vị. Tuy Hoa Uyển Ti thấy Kim Phi Dao bị khi dễ thì vô cùng sảng khoái nhưng chẳng lẽ hai người bọn họ không hiểu rằng đối thoại như vậy rất hạ lưu sao?
Đột nhiên, Lang đại nhân phát hiện ra Linh giới Du Cảnh kính trong túi càn khôn, hắn liền lấy ra. Đặt Linh giới Du Cảnh kính trên tay, mặt hắn hơi biến, liền vung tay ném kính lên không trung, một đường hắc quang liền đánh vào mặt kính.
“A!" Kim Phi Dao phát hoảng, sao lại đột nhiên động thủ vậy!
Đúng lúc này, Kính huynh và Lang đại nhân cùng nói một câu, “Thú vị!"
Kim Phi Dao trừng mắt nhìn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Kính huynh đáng chết, không ở mắt trận cũng có thể nói chuyện, lại gạt ta!
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi!" Lang đại nhân đứng dậy, nhìn Linh giới Du Cảnh kính bay trong không trung, lạnh lùng nói.
Kim Phi Dao sờ sờ cằm, hai tên biến thái đáng chết các ngươi, tự giết lẫn nhau đi!
Đi vào trong điện, nàng cứ thế thuận tiện xem xét một lượt, liền phát hiện trong điện rộng rãi có một người.
Không kịp thu lại nụ cười trên mặt, Kim Phi Dao đột nhiên quay người, thân hình nhanh như thiểm điện cướp đường mà chạy. Nhưng đại môn lại rầm một tiếng đóng lại, nàng muốn tông cửa chạy đi lại nện lên đó. Trong lòng nhịn không được mắng: “Đáng giận! Trên cửa có hộ trận."
Động tác của nàng thật sự quá nhanh, thậm chí ngay cả Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng chưa kịp phản ứng. Thấy Kim Phi Dao đưa lưng về phía mọi người, ngồi xổm trước cửa xoa xoa cái mũi bị đụng, Hoa Uyển Ti đưa mắt nhìn về phía người đã khiến Kim Phi Dao hoảng hốt bỏ chạy kia.
Đó là một nam nhân mặc trường bào màu đen, hắn đang tùy ý tựa vào chiếc ghế rộng rãi. Vạt áo bào hơi rộng mở để lộ ra bạch sam phía dưới, một long ảnh màu trắng du động trên hắc bào, lúc lướt qua bạch sam bên dưới lại biến thành long ảnh màu đen.
Hắn chỉ tùy ý dựa vào như vậy lại có một khí thế vô hình kinh người áp bách tới. Hoa Uyển Ti mở lớn mắt, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác chết chóc bốc lên, cảm giác này thật là đáng sợ. Không phải là nàng chưa từng thấy tu sĩ Luyện Hư kỳ, lúc ở Bách Hợp thành cùng Kim Phi Dao, vì đánh nhau với Văn vương mà đã gặp Thủy Quân vương. Thủy Quân vươn Luyện Hư hậu kỳ, tuy rằng cũng có uy hiếp cảm nhưng hoàn toàn không giống với kiểu khiến người khác sinh ra hơi thở chết chóc này. Nguy hiểm, người này quá nguy hiểm!
Đột nhiên, nàng nhìn thấy Mập Mạp co rúm người lại, bộ dáng vô cùng sợ hãi, hơn nữa trong mắt còn xẹt qua thứ cảm xúc mà nàng rất quen thuộc. Nhất thời, Hoa Uyển Ti hiểu ra, người này chính là Lang đại nhân!
“Ngươi định chạy đi đâu?" ánh mắt Lang đại nhân dừng lại trên người Kim Phi Dao, cũng không biết người này có vận khí gì mà bản thân hắn vừa mới tới đây một chuyến thăm viếng bà con xa đã gặp ngay nàng cầm bài tử của Hồng, giả danh lừa bịp.
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Kim Phi Dao tự dưng rùng mình một cái, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem phải đối phó tình hình trước mắt như thế nào. Đúng rồi, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đâu? Nàng lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt về phía sau một cái, lúc nãy xuất phát từ bản năng chạy trốn mà đã quên chúng nó.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã khiến Kim Phi Dao suýt chút nữa tức chết.
Mập Mạp đã sớm lẻn đến bên người Lang ma đầu, tự động đấm chân cho hắn. Hoa Uyển Ti thì cũng bái trước mặt hắn, “Hoa Uyển Ti bái kiến Lang đại nhân, Lang đại nhân ma thể vạn an!"
Hai tên hỗn đản này, làm phản cũng đừng có nhanh như vậy chứ! Kim Phi Dao tức tối đứng vụt lên, chỉ vào hai kẻ kia mà mắng: “Hai người các ngươi thật quá đáng! Uyển Ti, Mập Mạp làm như vậy thì thôi đi, vì sao ngươi cũng chạy tới, hơn nữa lại còn bái! Không phải ngươi rất cao ngạo sao, sao bây giờ lại nhũn chân như vậy!"
Hoa Uyển Ti mang vẻ mặt vô tội nói: “Ta chỉ là đến bái kiến chủ nhân của chủ nhân, tranh thủ tình cảm thôi."
Kim Phi Dao khẽ cắn môi, hai kẻ kia vừa thấy trốn không thoát lập tức quay đầu làm phản. Ta hiện tại đã Hóa Thần kỳ, không phải là gia hỏa mới Trúc Cơ, Kết Đan không có thực lực lại nhát gan kia nữa, ta mới không sợ các ngươi!
Hả? Kim Phi Dao tráng lá gan nhìn lên Lang đại nhân, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, Luyện Hư hậu kỳ?
Ngươi dám tiến giai nhanh như vậy! Phát hiện này thiếu chút nữa dọa chết Kim Phi Dao. Lần trước mới Luyện Hư sơ kỳ, hiện tại chưa tới trăm năm mà hắn đã Luyện Hư hậu kỳ. Rốt cục là hắn tu luyện thế nào vậy? Vì sao có thể tiến giai nhanh như vậy, có còn là người không a!
Đúng rồi! Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nếu hắn tiến giai đến Hợp Thể kỳ, vậy không phải là sẽ phải tới Độ Thiên giới gì đó sao? Nói như vậy thì sẽ không thấy hắn ở Linh cấp giới và Thần cấp giới nữa, thật quá tốt! Tiến giai thật là tốt!
“Ta hỏi ngươi định đi đâu?" Lang đại nhân thấy Kim Phi Dao lăng lăng nhìn hắn thì kiên nhẫn hỏi lại một câu.
Sắc mặt Kim Phi Dao thay đổi, hắc hắc cười, đi tới: “Lang đại nhân, thật không ngờ có thể gặp ngươi ở đây. Ta chỉ nghĩ tay không gặp ngươi thì thật ngại cho nên vừa rồi định ra ngoài tìm chút lễ gặp mặt cho ngươi thôi, nhất thời hoảng loạn nên chạy hơi nhanh thôi. Đúng rồi, nơi này quá lạnh, Lang đại nhân có thể không quen, ta vừa nhặt được một tiểu Yêu tộc Viêm tộc, ta đưa cho ngươi làm ấm sạp được không?"
Vừa rồi còn muốn giúp người ta cứu muội muội ra, hiện tại mới chớp mắt công phu đã chuẩn bị đưa cả đương sự ra ngoài.
Hoa Uyển Ti rốt cục cũng biết được Kim Phi Dao sợ hãi Lang đại nhân thế nào, trước kia chỉ nghe Mập Mạp nói còn không tưởng tượng được một kẻ không sợ trời, không sợ đất, chỉ cần có tiện nghi liền chiếm như nàng lại có bộ dạng nhát gan nịnh nọt như thế này.
Lang đại nhân nhíu mày, “Lễ gặp mặt?"
“Đúng vậy, lễ gặp mặt." Kim Phi Dao hắc hắc cười, Lang đại nhân vươn ngón tay ngoắc một cái bảo nàng đến gần hơn. Nàng vừa đi vừa oán thầm, nơi này là nơi quỷ quái nào mà ở trong phòng vẫn lạnh thế chứ.
Các Ma tộc khác thì vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ, hóa ra là người quen…
“Ngươi nhận ra thứ này không?" Lang đại nhân đột nhiên lấy ra một vật, ném cho Kim Phi Dao.
“Hả?" Kim Phi Dao đón lấy, nhất thời sợ run lên, đây chính là Thiên Hỗn thạch đã bị nàng cắn mất một mảnh, vết răng vẫn còn rõ ràng trên đó. Kim Phi Dao cẩn thận lật xem một lượt, sau đó nghiêm trang đáp: “Không, ta chưa từng thấy qua vật này. Tuy nhiên, thứ này là thứ gì vậy? Lại còn bị ai đó cắn nữa, thật quá bẩn, nếu là thứ không đáng tiền thì không bằng ném đi."
“Đó là ngươi cắn hả?" Lang đại nhân lạnh lung hỏi.
“Ta? Không thể nào, làm sao có thể là ta chứ, ta sẽ không làm loại chuyện này đâu." Kim Phi Dao vội vã xua tay, đánh chết nàng cũng không thừa nhận mình cắn Thiên Hỗn thạch.
Hoa Uyển Ti thối lui sang bên cạnh từ lâu, không đành lòng nhìn Kim Phi Dao nói dối, đưa mắt ra cửa sổ ngắm những bong tuyết không ngừng rơi xuống. Mập Mạp thì đã quen với cảnh này, lần này chẳng qua là thêm một lần nữa thôi. Tuy nhiên, nghĩ theo một phương diện khác thì nó cũng cảm thấy bản thân rất giỏi, dạng linh thú gì mới có thể dựa vào gần Lang đại nhân như vậy chứ, lại còn có thể đấm chân cho người ta nữa. Nhìn những Ma nhân bên cạnh mang vẻ tha thiết mong chờ, công việc đấm chân này không biết có bao nhiêu người muốn làm mà không được làm nữa.
Lang đại nhân lại hỏi một câu: “Thực không phải ngươi?"
“Thực sự không phải ta…"
“Mang ra đây."
“Mang cái gì?"
“Tiểu đảo nổi!"
“Bán… bán rồi."
Kim Phi Dao mang vẻ mặt bị bắt gian tại giường, lại vẫn cố kiết đứng đó nói mấy lời nói không đáng tin với Lang đại nhân. Cái miệng ngày thường hoàn mỹ trơn tru giờ phút này lại cứng ngắc ngây thơ, thật quá đáng buồn.
Nghe nàng nói bán rồi, Lang đại nhân không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt xuất hiện ý tứ Kim Phi Dao rất quen thuộc. Không tốt! Kim Phi Dao kinh hãi, vội vàng đưa tay định bảo vệ túi càn khôn, nhưng đã muộn, nàng cảm thấy người bẫng đi, bao nhiêu túi càn khôn giấu trong người đã bay ra, dừng lại trên tay Lang đại nhân.
Cầm những chiếc túi càn khôn vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, Lang đại nhân nhàn nhạt nói: “Tự lấy bốn cái treo ở đùi ra, đừng ép ta cởi quần ngươi."
Chuyện gì vậy! Những Ma nhân ở Thính Tuyết thành nghe thấy đều bị dọa ngẩn người, đây hình như là chuyện không nên biết! Vì thế, Lưu thành chủ đột nhiên nói: “Lang đại nhân, chúng ta không quấy rầy các ngươi ôn chuyện nữa, vừa lúc chúng ta còn có chuyện phải làm, xin cáo lui trước. Lát nữa an bày xong yến tiệc ta sẽ trở lại."
“Đi đi!" Lang đại nhân nhàn nhạt đáp, những Ma nhân Thính Tuyết thành theo Lưu đại nhân lập tức đi ra khỏi đại điện, bước chân nhanh hơn thỏ. Lúc ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại.
Trong Thính Tuyết điện chỉ còn lại Kim Phi Dao và Lang đại nhân, cộng thêm một Hoa Uyển Ti đã hóa thành con rối thuần túy và Mập Mạp cả đời chỉ yêu đấm chân.
Kim Phi Dao lần mò nửa ngày dưới váy, lấy ra bốn cái túi càn khôn buộc trên đùi, sau đó tức giận ném cho Lang đại nhân, “Vì sao ngươi cứ gặp ta là muốn cướp đồ của ta chứ? Chưa từng thấy ai khi dễ hậu bối như vậy. Mấy thứ này đều là ta vất vả cóp nhặt, dựa vào cái gì mà ngươi muốn xem thì ta phải cho ngươi xem!"
“Từ rất lâu trước kia ta đã nói, ngươi là của ta, ngay cả thủ hạ của ngươi cũng là của ta." Lang đại nhân nói.
“Hừ!" Kim Phi Dao không thèm nhìn hắn, hừ một tiếng. Đồ cũng đã bị cướp, không nhất thiết phải tỏ thái độ tốt làm gì, dù sao cũng vô dụng.
Nhanh chóng quét thần thức một vòng, Lang đại nhân tìm được tiểu đảo nổi, lấy ra xem thì thấy đã là năm mươi mẫu. Đây chính là không cần đánh đã khai, tiểu đảo nổi mười mẫu biến thành năm mươi mẫu, chắc chắn là đã dùng Thiên Hỗn thạch.
Kim Phi Dao lúc đầu là tức giận, sau đó thấy hắn kiểm tra túi càn khôn thì hận, hiện tại nhìn tiểu đảo nổi trong tay Lang đại nhân, nàng lại bắt đầu ra vẻ tội nghiệp. Nhưng Lang đại nhân căn bản không để ý nàng, nói thẳng: “Kỳ thực, lúc ngươi làm Thao Thiết giả vờ đáng thương còn tương đối thành công, dùng để ấm sạp và để cưỡi cũng tương đối tốt, tốt hơn lúc làm người."
“… Ngươi đừng có mơ, ta sẽ không biến ra cho ngươi cưỡi đâu." Kim Phi Dao thu hồi biểu cảm, hừ lạnh một tiếng.
Hoa Uyển Ti có chút không đứng vững, sớm biết thế này thì lúc nãy nàng đã đi ra ngoài cùng mọi người rồi, không phải đứng ở đây chờ xem náo nhiệt làm gì. Nàng vốn cho rằng Lang đại nhân không phải là người thú vị, Kim Phi Dao cũng không phải là người có gì thú vị, hai người đối thoại căn bản không có gì hay để nghe, nhưng hiện tại xem ra, hai người đều phi thường không thú vị. Tuy Hoa Uyển Ti thấy Kim Phi Dao bị khi dễ thì vô cùng sảng khoái nhưng chẳng lẽ hai người bọn họ không hiểu rằng đối thoại như vậy rất hạ lưu sao?
Đột nhiên, Lang đại nhân phát hiện ra Linh giới Du Cảnh kính trong túi càn khôn, hắn liền lấy ra. Đặt Linh giới Du Cảnh kính trên tay, mặt hắn hơi biến, liền vung tay ném kính lên không trung, một đường hắc quang liền đánh vào mặt kính.
“A!" Kim Phi Dao phát hoảng, sao lại đột nhiên động thủ vậy!
Đúng lúc này, Kính huynh và Lang đại nhân cùng nói một câu, “Thú vị!"
Kim Phi Dao trừng mắt nhìn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Kính huynh đáng chết, không ở mắt trận cũng có thể nói chuyện, lại gạt ta!
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi!" Lang đại nhân đứng dậy, nhìn Linh giới Du Cảnh kính bay trong không trung, lạnh lùng nói.
Kim Phi Dao sờ sờ cằm, hai tên biến thái đáng chết các ngươi, tự giết lẫn nhau đi!
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ