Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 385: Văn vương
Kim Phi Dao chỉ bịa chuyện, còn đang nghĩ những người này chắc chắn sẽ hỏi Sơn tộc là tiểu tộc nào thì mấy tên yêu tộc kia lại gật đầu đáp: “Hóa ra là bằng hữu Sơn tộc, chuyện này là chúng ta sai trước, để xảy ra chuyện như vậy chúng ta cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Một khi đã như vậy, chúng ta xin cáo từ trước."
Hả, thực sự có Sơn tộc? Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn những yêu tộc kia tức giận rời đi.
“Sao ngươi lại trả túi càn khôn cho bọn hắn? Nếu không phải nơi này không tiện đại khai sát giới thì ta đã sớm giết hết bọn hắn." Hoa Uyển Ti khẽ cắn môi, nếu không phải Kim Phi Dao truyền âm bảo nàng đừng động thủ thì mấy tên yêu tu kia nhất định phải chết ở chỗ này.
“Ngươi đã gặp tu sĩ nào chỉ mang một túi càn khôn chưa? Hơn nữa, nơi đây lại là khu vực ngàn dặm, nếu ra tay thì các tu sĩ khác chắc chắn sẽ nghĩ là chúng ta đánh nhau cướp địa bàn. Ta nghe nói nếu phát sinh tranh đấu thì các tu sĩ khác sẽ cùng nhau vào chém giết vì cho rằng có người phá hỏng quy củ." Kim Phi Dao khinh bỉ nhìn nàng một cái, một cước đá văng xác một con yêu thú, liền thấy bên dưới nó có một cái túi càn khôn. Nhặt chiếc túi càn khôn này lên, nàng lại đi sờ mó dưới đống xác thú, lại lục ra một cái túi càn khôn nữa.
Nhặt hai cái túi càn khôn này lên, Kim Phi Dao cười nói: “Chuyện này là do bọn hắn vô lễ trước, chúng ta chiếm lý, sau này kể cả có tìm tới cửa thì bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Kể cả có muốn làm chuyện xấu cũng phải bận tâm tới thể diện, mà chúng ta lại là tán tu nhỏ bé, bọn họ là tộc đàn có uy tín danh dự, chúng ta có thể không cần mặt mũi nhưng bọn họ thì cần."
Hoa Uyển Ti nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi giấu túi càn khôn đi lúc nào mà ngay cả ta cũng biết?"
“Ta không giấu, nó tự rơi xuống lúc ngươi giết hắn, ta chỉ tinh mắt nhìn thấy thôi. Hơn nữa, túi càn khôn ta đưa cho bọn hắn không phải là túi càn khôn của yêu tộc này mà là một túi dự phòng của ta, bên trong chỉ có trăm viên trân châu có thể mua được bằng Long Ngâm đan nhất phẩm thôi." Kim Phi Dao kéo một góc Quạ Đen lên cho Hoa Uyển Ti thấy mười mấy cái túi càn khôn treo bên trong.
“Ngươi mang theo nhiều túi càn khôn như vậy làm gì?" Không gian của túi càn khôn rất lớn, đựng cái gì cũng được, Hoa Uyển Ti chưa từng thấy ai mang theo nhiều túi càn khôn như vậy. Cho dù có người treo mấy cái gói to trên người cũng đều là người dùng linh thú, mang theo các túi linh thú mà thôi.
Kim Phi Dao thả áo xuống, sau đó chỉ vào đống yêu thú dưới đất, nói: “Nếu không mang theo nhều túi càn khôn như vậy thì không phải là không thể mang chúng về sao?"
Hoa Uyển Ti nghẹn lời, có ai đi ra ngoài một chuyến mà có thể kiếm được nhiều động vật biển như vậy chứ? Nhưng nàng cũng cảm thấy đáng buồn, một người mang theo nhiều túi càn khôn như vậy, có khả năng một lần giết mấy trăm động vật biển lại hàng năm vẫn là cùng quỷ.
“Mau mau thu dọn đi, nói không chừng lát nữa vương bọn họ tới đây đấy. Ta không tin mình may mắn gặp được các vương thượng đều có tu vi thấp như con chuột cạnh nhà kia." Kim Phi Dao ném cho Hoa Uyển Ti một cái túi càn khôn để nàng giúp đỡ cất xác yêu thú vào túi. Sau đó, nàng quay đầu lại, thấy Mập Mạp vẫn còn bị hai động vật biển cái khi dễ liền tức giận mắng: “Mập Mạp chết dẫm, ngươi còn chưa xong?"
“Ộp." Mập Mạp bất đắc dĩ lên tiếng, muốn nói không phải nó đang đùa mà là hai con động vật biển này quá nặng, nó không thoát ra được.
“Đừng có giả vờ nữa. Ngươi lừa ai vậy, loại lời nói dối này mà cũng nói ra miệng được." Kim Phi Dao lườm nó một cái rồi mặc kệ, cùng Hoa Uyển Ti nhanh nhẹn dọn dẹp chiến trường.
Thu thập xong, các nàng trở về Bách Hợp thành, không đi xử lý động vật biển mà trở về tiểu viện.
Sau khi các nàng đi nửa canh giờ thì có mười sáu người cưỡi trên một con dã ngư màu trắng cực lớn đi tới từ hướng Bách Hợp thành, loại cá này to hơn Bạch Thủy ngư mười lần. Mấy tên yêu tộc khi nãy an vị trên dã ngư, nhưng cũng chỉ là ngồi ngoài rìa, ở chính giữa là một nam tử với mái tóc dài màu lá cọ đang nhắm mặt nghe bọn họ bẩm báo.
Hắn có tu vi Thần Thú hậu kỳ, mái tóc dài màu lá cọ xõa sau lưng, mặc áo trắng bằng lụa mỏng, bên trong là áo dài đen thêu. Sắc mặt hắn tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ, hai mắt màu hổ phách rất đẹp. Ngoài việc quanh thân hắn tản ra yêu khí mãnh liệt thì trên người hắn căn bản không có bất luận đặc thù nào của yêu tộc.
Đoàn người đi tới nơi xảy ra vụ việc, lúc này pháp trận đã bị dỡ đi, nước biển một lần nữa tràn khắp nơi này, những mẩu thịt thừa đều đã bị cá ăn không còn một mảnh, ngay cả máu cũng đã tan loãng ra.
“Muộn như vậy mới đến bẩm báo, người đã chạy hết rồi." Yêu tộc Thần Thú kỳ kia có chút bất mãn, khẩu khí lạnh nhạt.
Những người còn lại không dám hé răng, mấy tên yêu tộc trở về kia cũng thế, nếu không phải lúc đó Văn vương đang hưởng thụ mỹ nhân, dây dựa kéo dài thì bọn họ đã có thể đến đây sớm nửa canh giờ rồi. Nếu tới lúc đó thì có khả năng gặp được hai gã nữ tu sĩ kia ở đây hoặc là trên đường tới.
Mặc dù có một bụng oán hận nhưng mấy người không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ dè dặt cẩn trọng nói: “Văn vương, hai gã nữ tu kia đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, một người trong đó lại đẹp không gì sánh kịp."
“Có phải là xử nữ không?" Văn vương không chút để ý hỏi, sau đó vươn ngón tay xuyên qua màn hào quang bao quanh dã ngư màu trắng, dính một ít nước biển cho vào lưỡi liếm.
“Chắc chắn, cả hai đều là xử nữ." mấy tên yêu tộc kia vội vàng gật đầu, trong lòng cảm thấy thật may mắn, nếu gặp phải hai nữ tu đã từng song tu với người khác thì chỉ sợ mấy người trơ mắt nhìn đồng bạn bị giết này sẽ không trốn thoát tay Văn vương.
Văn vương liếm nước biển, nhếch miệng cười nói: “Thú vị, trong nước biển nơi này có dược vật. Tuy hiện tại đã rất nhạt, không có tác dụng gì với người và động vật biển có tu vi nhưng vẫn có hiệu quả với tôm cá bình thường."
Vài tên yêu tộc kia ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ý của Văn vương là Thiết Tử đã không cẩn thận nuốt phải nước biển cho nên mới ý loạn tình mê vọt vào pháp trận của hai nữ tu kia?"
“Đúng vậy." Văn vương đáp.
Mọi người cảm thấy Thiết Tử chết quá oan uổng, đường đường một yêu tu Nguyên Anh kỳ mà lại bị người giết lúc phòng bị lơi lỏng nhất – lúc phát dục, lại không phải do nguyên nhân ở mình mà là không cẩn thận bị trúng dược vật, quả thực là không hay ho đến cực điểm.
“Văn vương, nhưng trong nước biển sao lại có dược vật?" mọi người vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, thứ này không phải ở đâu cũng có.
Văn vương dùng khóe mắt liếc bọn họ một cái, cười nói: “Các ngươi nói hai gã nữ tu sĩ kia đều ở trong địa bàn của mình và đã giết được trăm con động vật biển. Nếu không phải dùng thủ đoạn gì đó thì làm sao có thể có nhiều động vật biển tiến vào địa bàn của bọn họ như vậy."
“A, nói như vậy nghĩa là hai người này làm hảo sự, Thiết Tử vọt vào pháp trận cũng là do các nàng. Vậy Thiết Tử không phải là quá oan uổng sao, hơn nữa hai người kia còn vu hãm chúng ta, nói chúng ta không biết hổ thẹn, làm ra loại chuyện không gặp được người này." Mấy tên yêu tộc kia đứng phắt dậy, phẫn nộ kêu lên. Lúc đó vì chuyện Thiết Tử làm ra mà bọn họ bj mắng cho xấu hổ vô cùng. Hiện tại làm nửa ngày lại hóa ra do đối phương gây nên, bên bọn họ hoàn toàn là người bị hại.
Lúc này, Văn vương ném chiếc túi càn khôn mà bọn họ giao nộp lên lưng cá, lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi túi càn khôn của Thiết Tử, tự phân chia các thứ bên trong đi. Lần sau phải nhớ, càng là nữ nhân xinh đẹp thì lời nói càng không thể tin. Bên trong túi có nhiều thứ như vậy, đủ cho các ngươi dùng mấy ngàn năm."
Mấy tên yêu tộc ngạc nhiên, chẳng lẽ Thiết Tử có nhiều tài sản như vậy? Vì thế, lúc bọn họ nhặt túi càn khôn lên xem thì ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại thì mắng to: “Đáng giận! Túi càn khôn đã bị nữ yêu tộc kia đánh tráo, bên trong toàn là trân châu dùng để chiếu sáng."
“Một người một yêu, Nhân tộc lại là một nữ tử cực đẹp, tổ hợp như vậy rất dễ hỏi thăm. Trở lại Bách Hợp thành, lập tức tìm hiểu tin tức hai người này cho ta, ta muốn nhìn hai gã nữ tu to gan này trông như thế nào. Tên và tộc đàn mà nữ yêu kia nói chăc chắn là giả, tuy nhiên các ngươi vẫn cứ cử người tìm người Sơn tộc hỏi thăm xem trong tộc bọn họ có nữ yêu Nguyên Anh trung kỳ nào tên Kim Giác hay không." Văn vương ra lệnh.
“Dạ!" yêu tộc bị người đùa giỡn, nhất là mấy tên yêu tộc kia bừng bừng lửa giận, thề sống chết phải tìm ra Kim Phi Dao trong Bách Hợp thành.
Đoán rằng những yêu tộc kia nhất định sẽ đi tìm mình, Kim Phi Dao sau khi trở về liền không cho ai ra ngoài, nhất là Hoa Uyển Ti. Nàng quá xinh đẹp, chỉ cần rởi khỏi đây sẽ có một đống đuôi đi theo. Vốn muốn bảo nàng dùng mặt nạ hoặc Đổi Dung thuật thay đổi khuôn mặt đi nhưng vừa mới đề xuất đã bị nàng đánh bay ra ngoài, lại còn hung dữ nhắc nhở Kim Phi Dao, tuyệt đối không được đánh chủ ý lên khuôn mặt nàng.
Kim Phi Dao tức giận, còn không cho đánh chủ ý lên mặt nàng, khuôn mặt kia rõ ràng là do bản thân tỉ mỉ luyện chế ra. Không cần nói đến mặt mà toàn thân Hoa Uyển Ti, từ da thịt đến quần áo, có cái gì không phải là của mình? Nàng tranh luận với Hoa Uyển Ti, còn Hoa Uyển Ti chỉ cười nhạt: “Muốn ta đổi dung cũng được, ngươi làm đủ chỗ ta thiếu đi."
Vừa nghe lời này, Kim Phi Dao liền hụt hơi, tự bỏ ra ngoài, phía sau chỉ còn lại tiếng cười đắc ý của Hoa Uyển Ti.
“Tức chết người mà, vì sao ta lại phải làm cái đó cho con rối? Dù sao cũng không dùng đến, làm ra thì có ích gì?" ngồi trong sân xử lý động vật biển, Kim Phi Dao nhịn không được gào lên.
Ba bốn trăm con động vật biển đều do một tay nàng xử lý, hai gia hỏa kia căn bản không đáng tin. Nếu không bán cả con mà tách riêng yêu đan và da thịt thì phải tự làm.
Nàng ngồi trong sân, xung quanh là bốn cái túi càn khôn, một cái đựng động vật biển chưa xử lý, một cái chuyên đựng thánh đan. Hai cái còn lại thì một cái để yêu đan phổ thông, một cái chứa da cốt để bán lấy Long Ngâm đan. Còn nội tạng vô dụng và thịt thú thì Kim Phi Dao trực tiếp ném ra ngoài hào quang cho cá ăn.
Hiện tại bên ngoài màn hào quang cả ngày chen chúc cá loại tiểu động vật biển, chúng vây quanh thành quần kết đội, chỉ cần có cái gì ném ra liền điên cuồng xông lên tranh cướp. Việc này khiến vương thượng Địa tộc nhà bên tức giận muốn chết, vốn bình thường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mấy con cá nhàn nhã bơi qua, có vẻ thật an bình, hiện tại thì ngẩng đầu liền thấy vô số cá và các loại động vật biển tranh cướp, cắn xé các loại nội tạng và thịt, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Nhưng người ta xử lý động vật biển trong sân nhà, người khác không thể không cho nàng làm, hơn nữa, không phải là người khác chưa từng nhắc nhở, chỉ là người này căn bản không quan tâm phản ứng của hàng xóm thôi.
Hả, thực sự có Sơn tộc? Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn những yêu tộc kia tức giận rời đi.
“Sao ngươi lại trả túi càn khôn cho bọn hắn? Nếu không phải nơi này không tiện đại khai sát giới thì ta đã sớm giết hết bọn hắn." Hoa Uyển Ti khẽ cắn môi, nếu không phải Kim Phi Dao truyền âm bảo nàng đừng động thủ thì mấy tên yêu tu kia nhất định phải chết ở chỗ này.
“Ngươi đã gặp tu sĩ nào chỉ mang một túi càn khôn chưa? Hơn nữa, nơi đây lại là khu vực ngàn dặm, nếu ra tay thì các tu sĩ khác chắc chắn sẽ nghĩ là chúng ta đánh nhau cướp địa bàn. Ta nghe nói nếu phát sinh tranh đấu thì các tu sĩ khác sẽ cùng nhau vào chém giết vì cho rằng có người phá hỏng quy củ." Kim Phi Dao khinh bỉ nhìn nàng một cái, một cước đá văng xác một con yêu thú, liền thấy bên dưới nó có một cái túi càn khôn. Nhặt chiếc túi càn khôn này lên, nàng lại đi sờ mó dưới đống xác thú, lại lục ra một cái túi càn khôn nữa.
Nhặt hai cái túi càn khôn này lên, Kim Phi Dao cười nói: “Chuyện này là do bọn hắn vô lễ trước, chúng ta chiếm lý, sau này kể cả có tìm tới cửa thì bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Kể cả có muốn làm chuyện xấu cũng phải bận tâm tới thể diện, mà chúng ta lại là tán tu nhỏ bé, bọn họ là tộc đàn có uy tín danh dự, chúng ta có thể không cần mặt mũi nhưng bọn họ thì cần."
Hoa Uyển Ti nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi giấu túi càn khôn đi lúc nào mà ngay cả ta cũng biết?"
“Ta không giấu, nó tự rơi xuống lúc ngươi giết hắn, ta chỉ tinh mắt nhìn thấy thôi. Hơn nữa, túi càn khôn ta đưa cho bọn hắn không phải là túi càn khôn của yêu tộc này mà là một túi dự phòng của ta, bên trong chỉ có trăm viên trân châu có thể mua được bằng Long Ngâm đan nhất phẩm thôi." Kim Phi Dao kéo một góc Quạ Đen lên cho Hoa Uyển Ti thấy mười mấy cái túi càn khôn treo bên trong.
“Ngươi mang theo nhiều túi càn khôn như vậy làm gì?" Không gian của túi càn khôn rất lớn, đựng cái gì cũng được, Hoa Uyển Ti chưa từng thấy ai mang theo nhiều túi càn khôn như vậy. Cho dù có người treo mấy cái gói to trên người cũng đều là người dùng linh thú, mang theo các túi linh thú mà thôi.
Kim Phi Dao thả áo xuống, sau đó chỉ vào đống yêu thú dưới đất, nói: “Nếu không mang theo nhều túi càn khôn như vậy thì không phải là không thể mang chúng về sao?"
Hoa Uyển Ti nghẹn lời, có ai đi ra ngoài một chuyến mà có thể kiếm được nhiều động vật biển như vậy chứ? Nhưng nàng cũng cảm thấy đáng buồn, một người mang theo nhiều túi càn khôn như vậy, có khả năng một lần giết mấy trăm động vật biển lại hàng năm vẫn là cùng quỷ.
“Mau mau thu dọn đi, nói không chừng lát nữa vương bọn họ tới đây đấy. Ta không tin mình may mắn gặp được các vương thượng đều có tu vi thấp như con chuột cạnh nhà kia." Kim Phi Dao ném cho Hoa Uyển Ti một cái túi càn khôn để nàng giúp đỡ cất xác yêu thú vào túi. Sau đó, nàng quay đầu lại, thấy Mập Mạp vẫn còn bị hai động vật biển cái khi dễ liền tức giận mắng: “Mập Mạp chết dẫm, ngươi còn chưa xong?"
“Ộp." Mập Mạp bất đắc dĩ lên tiếng, muốn nói không phải nó đang đùa mà là hai con động vật biển này quá nặng, nó không thoát ra được.
“Đừng có giả vờ nữa. Ngươi lừa ai vậy, loại lời nói dối này mà cũng nói ra miệng được." Kim Phi Dao lườm nó một cái rồi mặc kệ, cùng Hoa Uyển Ti nhanh nhẹn dọn dẹp chiến trường.
Thu thập xong, các nàng trở về Bách Hợp thành, không đi xử lý động vật biển mà trở về tiểu viện.
Sau khi các nàng đi nửa canh giờ thì có mười sáu người cưỡi trên một con dã ngư màu trắng cực lớn đi tới từ hướng Bách Hợp thành, loại cá này to hơn Bạch Thủy ngư mười lần. Mấy tên yêu tộc khi nãy an vị trên dã ngư, nhưng cũng chỉ là ngồi ngoài rìa, ở chính giữa là một nam tử với mái tóc dài màu lá cọ đang nhắm mặt nghe bọn họ bẩm báo.
Hắn có tu vi Thần Thú hậu kỳ, mái tóc dài màu lá cọ xõa sau lưng, mặc áo trắng bằng lụa mỏng, bên trong là áo dài đen thêu. Sắc mặt hắn tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ, hai mắt màu hổ phách rất đẹp. Ngoài việc quanh thân hắn tản ra yêu khí mãnh liệt thì trên người hắn căn bản không có bất luận đặc thù nào của yêu tộc.
Đoàn người đi tới nơi xảy ra vụ việc, lúc này pháp trận đã bị dỡ đi, nước biển một lần nữa tràn khắp nơi này, những mẩu thịt thừa đều đã bị cá ăn không còn một mảnh, ngay cả máu cũng đã tan loãng ra.
“Muộn như vậy mới đến bẩm báo, người đã chạy hết rồi." Yêu tộc Thần Thú kỳ kia có chút bất mãn, khẩu khí lạnh nhạt.
Những người còn lại không dám hé răng, mấy tên yêu tộc trở về kia cũng thế, nếu không phải lúc đó Văn vương đang hưởng thụ mỹ nhân, dây dựa kéo dài thì bọn họ đã có thể đến đây sớm nửa canh giờ rồi. Nếu tới lúc đó thì có khả năng gặp được hai gã nữ tu sĩ kia ở đây hoặc là trên đường tới.
Mặc dù có một bụng oán hận nhưng mấy người không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ dè dặt cẩn trọng nói: “Văn vương, hai gã nữ tu kia đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, một người trong đó lại đẹp không gì sánh kịp."
“Có phải là xử nữ không?" Văn vương không chút để ý hỏi, sau đó vươn ngón tay xuyên qua màn hào quang bao quanh dã ngư màu trắng, dính một ít nước biển cho vào lưỡi liếm.
“Chắc chắn, cả hai đều là xử nữ." mấy tên yêu tộc kia vội vàng gật đầu, trong lòng cảm thấy thật may mắn, nếu gặp phải hai nữ tu đã từng song tu với người khác thì chỉ sợ mấy người trơ mắt nhìn đồng bạn bị giết này sẽ không trốn thoát tay Văn vương.
Văn vương liếm nước biển, nhếch miệng cười nói: “Thú vị, trong nước biển nơi này có dược vật. Tuy hiện tại đã rất nhạt, không có tác dụng gì với người và động vật biển có tu vi nhưng vẫn có hiệu quả với tôm cá bình thường."
Vài tên yêu tộc kia ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ý của Văn vương là Thiết Tử đã không cẩn thận nuốt phải nước biển cho nên mới ý loạn tình mê vọt vào pháp trận của hai nữ tu kia?"
“Đúng vậy." Văn vương đáp.
Mọi người cảm thấy Thiết Tử chết quá oan uổng, đường đường một yêu tu Nguyên Anh kỳ mà lại bị người giết lúc phòng bị lơi lỏng nhất – lúc phát dục, lại không phải do nguyên nhân ở mình mà là không cẩn thận bị trúng dược vật, quả thực là không hay ho đến cực điểm.
“Văn vương, nhưng trong nước biển sao lại có dược vật?" mọi người vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc, thứ này không phải ở đâu cũng có.
Văn vương dùng khóe mắt liếc bọn họ một cái, cười nói: “Các ngươi nói hai gã nữ tu sĩ kia đều ở trong địa bàn của mình và đã giết được trăm con động vật biển. Nếu không phải dùng thủ đoạn gì đó thì làm sao có thể có nhiều động vật biển tiến vào địa bàn của bọn họ như vậy."
“A, nói như vậy nghĩa là hai người này làm hảo sự, Thiết Tử vọt vào pháp trận cũng là do các nàng. Vậy Thiết Tử không phải là quá oan uổng sao, hơn nữa hai người kia còn vu hãm chúng ta, nói chúng ta không biết hổ thẹn, làm ra loại chuyện không gặp được người này." Mấy tên yêu tộc kia đứng phắt dậy, phẫn nộ kêu lên. Lúc đó vì chuyện Thiết Tử làm ra mà bọn họ bj mắng cho xấu hổ vô cùng. Hiện tại làm nửa ngày lại hóa ra do đối phương gây nên, bên bọn họ hoàn toàn là người bị hại.
Lúc này, Văn vương ném chiếc túi càn khôn mà bọn họ giao nộp lên lưng cá, lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi túi càn khôn của Thiết Tử, tự phân chia các thứ bên trong đi. Lần sau phải nhớ, càng là nữ nhân xinh đẹp thì lời nói càng không thể tin. Bên trong túi có nhiều thứ như vậy, đủ cho các ngươi dùng mấy ngàn năm."
Mấy tên yêu tộc ngạc nhiên, chẳng lẽ Thiết Tử có nhiều tài sản như vậy? Vì thế, lúc bọn họ nhặt túi càn khôn lên xem thì ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại thì mắng to: “Đáng giận! Túi càn khôn đã bị nữ yêu tộc kia đánh tráo, bên trong toàn là trân châu dùng để chiếu sáng."
“Một người một yêu, Nhân tộc lại là một nữ tử cực đẹp, tổ hợp như vậy rất dễ hỏi thăm. Trở lại Bách Hợp thành, lập tức tìm hiểu tin tức hai người này cho ta, ta muốn nhìn hai gã nữ tu to gan này trông như thế nào. Tên và tộc đàn mà nữ yêu kia nói chăc chắn là giả, tuy nhiên các ngươi vẫn cứ cử người tìm người Sơn tộc hỏi thăm xem trong tộc bọn họ có nữ yêu Nguyên Anh trung kỳ nào tên Kim Giác hay không." Văn vương ra lệnh.
“Dạ!" yêu tộc bị người đùa giỡn, nhất là mấy tên yêu tộc kia bừng bừng lửa giận, thề sống chết phải tìm ra Kim Phi Dao trong Bách Hợp thành.
Đoán rằng những yêu tộc kia nhất định sẽ đi tìm mình, Kim Phi Dao sau khi trở về liền không cho ai ra ngoài, nhất là Hoa Uyển Ti. Nàng quá xinh đẹp, chỉ cần rởi khỏi đây sẽ có một đống đuôi đi theo. Vốn muốn bảo nàng dùng mặt nạ hoặc Đổi Dung thuật thay đổi khuôn mặt đi nhưng vừa mới đề xuất đã bị nàng đánh bay ra ngoài, lại còn hung dữ nhắc nhở Kim Phi Dao, tuyệt đối không được đánh chủ ý lên khuôn mặt nàng.
Kim Phi Dao tức giận, còn không cho đánh chủ ý lên mặt nàng, khuôn mặt kia rõ ràng là do bản thân tỉ mỉ luyện chế ra. Không cần nói đến mặt mà toàn thân Hoa Uyển Ti, từ da thịt đến quần áo, có cái gì không phải là của mình? Nàng tranh luận với Hoa Uyển Ti, còn Hoa Uyển Ti chỉ cười nhạt: “Muốn ta đổi dung cũng được, ngươi làm đủ chỗ ta thiếu đi."
Vừa nghe lời này, Kim Phi Dao liền hụt hơi, tự bỏ ra ngoài, phía sau chỉ còn lại tiếng cười đắc ý của Hoa Uyển Ti.
“Tức chết người mà, vì sao ta lại phải làm cái đó cho con rối? Dù sao cũng không dùng đến, làm ra thì có ích gì?" ngồi trong sân xử lý động vật biển, Kim Phi Dao nhịn không được gào lên.
Ba bốn trăm con động vật biển đều do một tay nàng xử lý, hai gia hỏa kia căn bản không đáng tin. Nếu không bán cả con mà tách riêng yêu đan và da thịt thì phải tự làm.
Nàng ngồi trong sân, xung quanh là bốn cái túi càn khôn, một cái đựng động vật biển chưa xử lý, một cái chuyên đựng thánh đan. Hai cái còn lại thì một cái để yêu đan phổ thông, một cái chứa da cốt để bán lấy Long Ngâm đan. Còn nội tạng vô dụng và thịt thú thì Kim Phi Dao trực tiếp ném ra ngoài hào quang cho cá ăn.
Hiện tại bên ngoài màn hào quang cả ngày chen chúc cá loại tiểu động vật biển, chúng vây quanh thành quần kết đội, chỉ cần có cái gì ném ra liền điên cuồng xông lên tranh cướp. Việc này khiến vương thượng Địa tộc nhà bên tức giận muốn chết, vốn bình thường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mấy con cá nhàn nhã bơi qua, có vẻ thật an bình, hiện tại thì ngẩng đầu liền thấy vô số cá và các loại động vật biển tranh cướp, cắn xé các loại nội tạng và thịt, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Nhưng người ta xử lý động vật biển trong sân nhà, người khác không thể không cho nàng làm, hơn nữa, không phải là người khác chưa từng nhắc nhở, chỉ là người này căn bản không quan tâm phản ứng của hàng xóm thôi.
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ