Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 168: Ta cái gì đều biết đến
Kim Phi Dao không cần bất luận kẻ nào hỗ trợ, mắt thấy thân thể phình to của Kim Phi Dương bắt đầu có xu hướng vỡ tan, nàng nhấc hai tay, một cái minh quang bong bóng rất lớn lao tới, dán vào người Kim Phi Dương. Minh hỏa toát ra, Kim Phi Dương đanh định tự bạo lập tức bị đông lạnh thành một viên tinh thạch to lớn hình cầu.
Người đã bị đông lạnh, tự bạo cũng ngừng lại, Kim Phi Dao không nháy mắt lấy một cái, không nói hai lời liền tung một quyền. Băng tuyết vỡ tan, Kim Phi Dương cũng theo đó hóa thành mảnh vụn, bị chết thực bi thương, mà việc ma tu tự bạo khiến người người sợ hãi cứ như thế bị hóa giải.
Kim Phi Dao đã quên béng việc hỏi xem Kim Phi Dương đến nơi này bằng cách nào, hai người đấu võ mồm ngay từ lúc đầu đã làm nàng quên mất việc này.
Đúng lúc này, Bạch Giản Trúc đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người xuất thủ với Kim Phi Dao, Vạn Lúc Lắc huy gạt, thanh long phá không mà ra, vọt tới Kim Phi Dao đang không phòng bị.
“Thuẫn!" Kim Phi Dao vội vàng vung hai tay, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai cái thuẫn to chắn trước người.
Mắt thấy thanh long sắp tới nơi thì “xoẹt" một tiếng, phía trước cái thuẫn của Kim Phi Dao đột nhiên xuất hiện một bóng người. Bạch quang chợt lóe, thanh long bị bổ ra, Bố Tự Du cầm Quỷ Sát vô hình trong tay đang đứng phía trước Kim Phi Dao.
“Bạch Giản Trúc ngươi muốn làm gì?" thấy người này lại đánh lén, Kim Phi Dao chạy ra trước, chỉ vào hắn mắng.
Bạch Giản Trúc lạnh nhạt nói: “Diệt trừ ma tu là chuyện ai cũng biết, ta chỉ làm việc nên làm thôi."
Bố Tự Du thu Quỷ Sát lại, tò mò hỏi: “Vị… đạo hữu Đông Ngọc Hoàng phái này, ma tu đã bị bằng hữu của ta giết chết, đối tượng ngươi vừa ra tay rõ ràng là bằng hữu của ta. Làm người phải phúc hậu, sao có thể làm ra hành vi đánh lén như vậy?"
“Nàng cũng là ma tu, mời đạo hữu tránh ra, đừng che chở ma tu làm càn." Bạch Giản Trúc sắc mặt âm trầm, nói.
Phong Vân Trúc lúc này cũng không rõ Bạch Giản Trúc bị làm sao, vội vàng khuyên bảo: “Sư đệ, ngươi phải bình tĩnh. Nam nhân này chắc chắn chỉ là bằng hữu, không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ đâu, nhất định là có hiểu lầm. Ngươi không thể nghi ngờ lung tung, tội danh này đã dính vào là không thể rửa sạch được đâu."
“Sư huynh, nàng và tên ma tu vừa rồi là tỷ đệ, việc này ai cũng thấy nhất thanh nhị sở. Hơn nữa pháp thuật nàng dùng chắc chắn là công pháp ma tộc, đây cũng là chuyện rõ ràng. Ngươi đừng để nàng lừa gạt, bọn họ khẳng định là một phe, đây chỉ là khổ nhục kế thôi." Chỉ tội cho Bạch Giản Trúc ngày thường không thích quản chuyện, nếu không đã biết đến việc nàng thả Lang ma đầu đi, nếu vậy thì đã có chứng cứ xác thực rồi.
Phong Vân Trúc dù cũng nghi ngờ nhưng vì trước đó, lúc hắn quen Kim Phi Dao thì nàng là một nữ hài rất đáng yêu hiểu chuyện, căn bản không thể liên hệ chút nào với ma tu. Quan trọng nhất là hắn đến từ Nam Sơn giới, hắn hoàn toàn không có tư tưởng oán hận người Ma tộc thâm căn cố đế của linh giới này. Theo quan điểm của hắn thì ma tu ma nhân gì đó chỉ là diện mạo khác, tính cách không hợp, gặp mặt là muốn đánh nhau thôi, căn bản không đến nỗi vạn dân oán hận.
Cho nên thấy mọi người thống hận ma tu như vậy, hắn cũng không định nói ý nghĩ nghi ngờ trong lòng ra.
Nghe xong lời Bạch Giản Trúc, mọi người đều nhìn về phía Kim Phi Dao, quả thật cảm thấy nàng rất đáng ngờ.
Kim Phi Dao không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy, không kịp nói một lời cảm thán. Nàng trực tiếp giết Kim Phi Dương cũng để có thể mau chạy trốn. Cái túi càn khôn chứa vật kia đã được tách ra khỏi đống băng, được nàng thu đi rồi. Không ngờ Bạch Giản Trúc lại không để ý lễ tiết nói trước động thủ sau, không nói hai lời đã đánh lén, còn nói mấy lời này khiến nàng rơi vào thế bị động.
Nhưng Bố Tự Du lại không chút dao động, khoanh tay hướng về phía mọi người cười nói: “Chẳng lẽ đệ đệ là ma tu thì tỷ tỷ cũng là ma tu? Nếu quả có thân thích sẽ là ma tu thì khắp Nhân tộc đều bị liên lụy, Bắc Thần Linh giới còn được bao nhiêu người trong sạch? Trong các đại môn phái có không ít người có thân thích là ma tu, nếu ta nhớ không nhầm thì ngay cả Trúc Hư Vô vừa trở về của Đông Ngọc Hoàng phái cũng vậy, đại biểu ca của cháu dâu nhà đại bá mẫu bên nhà mẹ đẻ của hắn cũng là một ma tu."
Loại chuyện ngay cả đương sự cũng không rõ này mà Bố Tự Du cũng có thể biết. Tuy nghe qua thì khó mà tin được nhưng hắn nổi tiếng khắp giới vì tin tức linh thông, tục xưng vạn sự thông, không biết dùng cách gì mà tìm hiểu được không ít việc kỳ bí. Tuy không biết rõ quan hệ thân thích của Trúc Hư Vô nhưng ở đây cũng có không ít tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít đều có người có quan hệ họ hàng làm ma tu. Lúc này nghe lời nói của Bố Tự Du thì cảm thấy thật có lý, chẳng lẽ bởi vì những người đó mà ma tu mà bản thân cũng sẽ bị coi là ma tu?
“Ngươi đừng để bị nàng lừa bịp. Người này giảo hoạt vô cùng, đừng nhiều lời vô ích, ngươi lập tức tránh ra cho ta." Bạch Giản Trúc không muốn vô nghĩa với Bố Tự Du, hùng hổ đi vào chủ đề.
Thấy không chuyển chủ đề thành công, Bố Tự Du liền muốn tiếp tục du thuyết, chỉ cần làm cho các tu sĩ khác bất mãn thì không thể đánh nhau được.
Nhưng Kim Phi Dao lại vỗ vỗ vai hắn, cảm tạ nói: “Bố huynh, rất cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta như vậy, ta có lời muốn nói với tu sĩ này."
“Ai bảo chúng ta là đồng bọn chứ, ta không tin ngươi chẳng lẽ lại đi tin tên gia hỏa không phân tốt xấu này sao?" Bố Tự Du cười cười lùi ra sau.
Kim Phi Dao thu hồi Thông Thiên Như Ý, tay không đi lên phía trước vài bước, cảm xúc trào dâng nói với Bạch Giản Trúc: “Ngươi nói ta là ma tu, vậy ta hỏi ngươi, ta giết đệ đệ mình, vì hòa bình của linh giới mà không nể tình thân, ta chỉ là một gã tán tu không môn không phái, kể cả có làm gian tế cho Ma tộc thì thử hỏi ta có năng lực moi được tin tức gì chứ?"
“Ta quân pháp bất vị thân chỉ là vì hòa bình của Linh giới, chẳng phải vì bản thân. Ta cũng sẽ không vì thế mà muốn cầu ai đó thu ta vào môn phái, cũng không cần bất luận phần thưởng nào. Vì sao ta phải tự tay giết chết đệ đệ mình? Còn không phải là vì các ngươi? Ngươi lại mở miệng nói ta là ma tu, nói ta và hắn là một phe, đã là một phe thì ta đây vì sao phải giết chết hắn? Ngươi mau giải thích rõ ràng cho ta!"
Mọi người đều cảm thấy nói cũng đúng, người ta giết đệ đệ ngay trước mắt mọi người, chỉ bằng vào việc vì nghĩa diệt thân này, ngươi cũng không thể lập tức nói nàng là ma tu được.
Không cho Bạch Giản Trúc có thời gian nói chuyện, mắt Kim Phi Dao rưng rưng, thống khổ nói tiếp: “Nói ta dùng ma công, ta có thả ra ma khí không? Đúng, pháp thuật ta tu luyện không phảilà tuyệt học quang minh chính đại gì. Tư chất ta kém, tất cả đều phải dựa vào chính mình để tu hành, ta chỉ có thể tu phương pháp quỷ thuật mà không người nào chịu tu luyện thôi. Chẳng lẽ một người nghèo như ta tu ma trơi viêm thuật là việc làm công thần phẫn hận? Ta cũng muốn hỏi xem có phải ngay cả quỷ thuật cũng không được phép tu luyện, quỷ thuật chỉ có ma tu và ma nhân mới được tu luyện sao?"
“Đương nhiên không phải, quỷ thuật chỉ là thiên môn thôi, sao có thể là ma công." Bố Tự Du không bỏ lỡ cơ hội trả lời.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn lên viên Thái Dương thạch trên trần động, vẻ mặt cô đơn ưu thương, do cứ nhìn chằm chằm vào Thái Dương thạch nên hai mắt nàng không thoải mái, chớp một cái đã rơi lệ.
Nàng thở dài một hơi, sợ thanh âm quá nhỏ, những người khác không nghe thấy, liền ai oán nhìn Bạch Giản Trúc: “Ta hiểu, ngươi là người của Đông Ngọc Hoàng phái, môn phái lớn, tài vật nhiều, tự nhiên là tâm cao khí ngạo, xem thường những kẻ xuất thân bần hàn như ta. Bạch Giản Trúc, Bạch đại thiếu gia, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta không chịu đồng ý làm thị thiếp cho ngươi mà ngươi nhất định thực hiện lời nói trước kia, khiến ta không có nơi chốn yên ổn ở tu tiên giới, muốn hủy diệt ta mới bằng lòng dừng tay hay sao?"
Mọi người đồng loạt ồ lên, Đông Ngọc Hoàng phái lại có người như thế. May mà lúc nãy mọi người tạm thời nén lòng không chạy đi tầm bảo, nếu không đã lỡ một màn náo nhiệt này.
Phong Vân Trúc nghe xong cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy sư đệ sao có thể là người như thế, xem ra là Kim cô nương bất mãn với việc sư đệ vì yêu sinh hận cho nên mới muốn thoát khỏi hắn. Nghĩ vậy, hắn nhịn không được lắc đầu, thật là nghịch duyên a, xem ra sau này phải dạy tên đầu gỗ này cách làm nữ tử vui mới được.
Còn Bạch Giản Trúc thì không biết do tức giận quá mức hay là đã nhìn rõ cuộc đời, sớm thoát ra khỏi tam giới mà chỉ lạnh nhạt nghe Kim Phi Dao nói hươu nói vượn, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là bất kể nàng nói gì, người khác có hiểu lầm bản thân thế nào cũng phải vì dân trừ hại.
Nhưng hắn muốn lạnh nhạt kiên định đã có người không thể lạnh nhạt kiên định nổi.
Chỉ thấy Tín Thiên sư đệ đột nhiên nhảy ra, ôm lấy hắn từ phía sau, nói với hai người Phong Vân Trúc: “Hai vị sư huynh, mau mau ngăn cản Bạch sư huynh. Đông Ngọc Hoàng phái chúng ta tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra, chưởng môn đại nhân sẽ tức giận. Nếu chuyện hôm nay nháo lớn thì sư tôn Trúc Hư Vô cũng không thể cứu được chúng ta."
“Có chuyện đó sao? Không khoa trương đến thế chứ?" Phong Vân Trúc nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Tín Thiên sư đệ, cảm thấy hắn đã chuyện bé xé ra to. Đông Ngọc Hoàng phái từ trên xuống dưới có tới gần vạn người, chưởng môn còn có thể quản nhàn sự này?
“Các ngươi tốt nhất là ngăn cản hắn lại, lúc chưởng môn Đông Ngọc Hoàng phái còn trẻ, muội muội hắn đã gặp một gã tu sĩ vô lương, bị tìm mọi cách dây dưa. Đáng tiếc muội muội của chưởng môn các ngươi không thích tên tu sĩ kia. Sau nhiều lần bị cự tuyệt thì tên tu sĩ kia vì yêu sinh hận, dựa vào tu vi cao hơn chưởng môn các ngươi mà đánh gãy xương cốt toàn thân chưởng môn các ngươi, phá vỡ Kim Đan, tu vi bị phế. Nếu không phải gặp được kỳ ngộ thì chưởng môn các ngươi sao có thể có hôm nay? Cho nên hắn đặc biệt ghét những kẻ dây dưa không rõ với nữ nhân. Các ngươi tốt nhất nên khuyên đạo hữu này đi, nếu hắn thật sự đánh bằng hữu của ta bị thương thì khẳng định mấy người các ngươi sẽ bị chưởng môn các ngươi một tát đánh chết." Bố Tự Du lấy ra một quyển sổ tràn đầy linh khí, nhìn nội dung trong đó rồi nói với mấy người Tín Thiên.
Tín Thiên nhịn không được nói với hắn: “Bố Tự Du, trên đời này còn có chuyện gì mà ngươi không biết không? Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết, đúng là quá nhàn rỗi rồi."
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Muốn sống được tự tại thì phải biết hết mọi việc ở Bắc Thần Linh giới này, kể cả nhà ai trộm nuôi thị thiếp cũng phải biết." Bố Tự Du lắc lắc quyển sổ trên tay, cười hì hì nói.
Người đã bị đông lạnh, tự bạo cũng ngừng lại, Kim Phi Dao không nháy mắt lấy một cái, không nói hai lời liền tung một quyền. Băng tuyết vỡ tan, Kim Phi Dương cũng theo đó hóa thành mảnh vụn, bị chết thực bi thương, mà việc ma tu tự bạo khiến người người sợ hãi cứ như thế bị hóa giải.
Kim Phi Dao đã quên béng việc hỏi xem Kim Phi Dương đến nơi này bằng cách nào, hai người đấu võ mồm ngay từ lúc đầu đã làm nàng quên mất việc này.
Đúng lúc này, Bạch Giản Trúc đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người xuất thủ với Kim Phi Dao, Vạn Lúc Lắc huy gạt, thanh long phá không mà ra, vọt tới Kim Phi Dao đang không phòng bị.
“Thuẫn!" Kim Phi Dao vội vàng vung hai tay, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai cái thuẫn to chắn trước người.
Mắt thấy thanh long sắp tới nơi thì “xoẹt" một tiếng, phía trước cái thuẫn của Kim Phi Dao đột nhiên xuất hiện một bóng người. Bạch quang chợt lóe, thanh long bị bổ ra, Bố Tự Du cầm Quỷ Sát vô hình trong tay đang đứng phía trước Kim Phi Dao.
“Bạch Giản Trúc ngươi muốn làm gì?" thấy người này lại đánh lén, Kim Phi Dao chạy ra trước, chỉ vào hắn mắng.
Bạch Giản Trúc lạnh nhạt nói: “Diệt trừ ma tu là chuyện ai cũng biết, ta chỉ làm việc nên làm thôi."
Bố Tự Du thu Quỷ Sát lại, tò mò hỏi: “Vị… đạo hữu Đông Ngọc Hoàng phái này, ma tu đã bị bằng hữu của ta giết chết, đối tượng ngươi vừa ra tay rõ ràng là bằng hữu của ta. Làm người phải phúc hậu, sao có thể làm ra hành vi đánh lén như vậy?"
“Nàng cũng là ma tu, mời đạo hữu tránh ra, đừng che chở ma tu làm càn." Bạch Giản Trúc sắc mặt âm trầm, nói.
Phong Vân Trúc lúc này cũng không rõ Bạch Giản Trúc bị làm sao, vội vàng khuyên bảo: “Sư đệ, ngươi phải bình tĩnh. Nam nhân này chắc chắn chỉ là bằng hữu, không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ đâu, nhất định là có hiểu lầm. Ngươi không thể nghi ngờ lung tung, tội danh này đã dính vào là không thể rửa sạch được đâu."
“Sư huynh, nàng và tên ma tu vừa rồi là tỷ đệ, việc này ai cũng thấy nhất thanh nhị sở. Hơn nữa pháp thuật nàng dùng chắc chắn là công pháp ma tộc, đây cũng là chuyện rõ ràng. Ngươi đừng để nàng lừa gạt, bọn họ khẳng định là một phe, đây chỉ là khổ nhục kế thôi." Chỉ tội cho Bạch Giản Trúc ngày thường không thích quản chuyện, nếu không đã biết đến việc nàng thả Lang ma đầu đi, nếu vậy thì đã có chứng cứ xác thực rồi.
Phong Vân Trúc dù cũng nghi ngờ nhưng vì trước đó, lúc hắn quen Kim Phi Dao thì nàng là một nữ hài rất đáng yêu hiểu chuyện, căn bản không thể liên hệ chút nào với ma tu. Quan trọng nhất là hắn đến từ Nam Sơn giới, hắn hoàn toàn không có tư tưởng oán hận người Ma tộc thâm căn cố đế của linh giới này. Theo quan điểm của hắn thì ma tu ma nhân gì đó chỉ là diện mạo khác, tính cách không hợp, gặp mặt là muốn đánh nhau thôi, căn bản không đến nỗi vạn dân oán hận.
Cho nên thấy mọi người thống hận ma tu như vậy, hắn cũng không định nói ý nghĩ nghi ngờ trong lòng ra.
Nghe xong lời Bạch Giản Trúc, mọi người đều nhìn về phía Kim Phi Dao, quả thật cảm thấy nàng rất đáng ngờ.
Kim Phi Dao không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy, không kịp nói một lời cảm thán. Nàng trực tiếp giết Kim Phi Dương cũng để có thể mau chạy trốn. Cái túi càn khôn chứa vật kia đã được tách ra khỏi đống băng, được nàng thu đi rồi. Không ngờ Bạch Giản Trúc lại không để ý lễ tiết nói trước động thủ sau, không nói hai lời đã đánh lén, còn nói mấy lời này khiến nàng rơi vào thế bị động.
Nhưng Bố Tự Du lại không chút dao động, khoanh tay hướng về phía mọi người cười nói: “Chẳng lẽ đệ đệ là ma tu thì tỷ tỷ cũng là ma tu? Nếu quả có thân thích sẽ là ma tu thì khắp Nhân tộc đều bị liên lụy, Bắc Thần Linh giới còn được bao nhiêu người trong sạch? Trong các đại môn phái có không ít người có thân thích là ma tu, nếu ta nhớ không nhầm thì ngay cả Trúc Hư Vô vừa trở về của Đông Ngọc Hoàng phái cũng vậy, đại biểu ca của cháu dâu nhà đại bá mẫu bên nhà mẹ đẻ của hắn cũng là một ma tu."
Loại chuyện ngay cả đương sự cũng không rõ này mà Bố Tự Du cũng có thể biết. Tuy nghe qua thì khó mà tin được nhưng hắn nổi tiếng khắp giới vì tin tức linh thông, tục xưng vạn sự thông, không biết dùng cách gì mà tìm hiểu được không ít việc kỳ bí. Tuy không biết rõ quan hệ thân thích của Trúc Hư Vô nhưng ở đây cũng có không ít tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít đều có người có quan hệ họ hàng làm ma tu. Lúc này nghe lời nói của Bố Tự Du thì cảm thấy thật có lý, chẳng lẽ bởi vì những người đó mà ma tu mà bản thân cũng sẽ bị coi là ma tu?
“Ngươi đừng để bị nàng lừa bịp. Người này giảo hoạt vô cùng, đừng nhiều lời vô ích, ngươi lập tức tránh ra cho ta." Bạch Giản Trúc không muốn vô nghĩa với Bố Tự Du, hùng hổ đi vào chủ đề.
Thấy không chuyển chủ đề thành công, Bố Tự Du liền muốn tiếp tục du thuyết, chỉ cần làm cho các tu sĩ khác bất mãn thì không thể đánh nhau được.
Nhưng Kim Phi Dao lại vỗ vỗ vai hắn, cảm tạ nói: “Bố huynh, rất cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta như vậy, ta có lời muốn nói với tu sĩ này."
“Ai bảo chúng ta là đồng bọn chứ, ta không tin ngươi chẳng lẽ lại đi tin tên gia hỏa không phân tốt xấu này sao?" Bố Tự Du cười cười lùi ra sau.
Kim Phi Dao thu hồi Thông Thiên Như Ý, tay không đi lên phía trước vài bước, cảm xúc trào dâng nói với Bạch Giản Trúc: “Ngươi nói ta là ma tu, vậy ta hỏi ngươi, ta giết đệ đệ mình, vì hòa bình của linh giới mà không nể tình thân, ta chỉ là một gã tán tu không môn không phái, kể cả có làm gian tế cho Ma tộc thì thử hỏi ta có năng lực moi được tin tức gì chứ?"
“Ta quân pháp bất vị thân chỉ là vì hòa bình của Linh giới, chẳng phải vì bản thân. Ta cũng sẽ không vì thế mà muốn cầu ai đó thu ta vào môn phái, cũng không cần bất luận phần thưởng nào. Vì sao ta phải tự tay giết chết đệ đệ mình? Còn không phải là vì các ngươi? Ngươi lại mở miệng nói ta là ma tu, nói ta và hắn là một phe, đã là một phe thì ta đây vì sao phải giết chết hắn? Ngươi mau giải thích rõ ràng cho ta!"
Mọi người đều cảm thấy nói cũng đúng, người ta giết đệ đệ ngay trước mắt mọi người, chỉ bằng vào việc vì nghĩa diệt thân này, ngươi cũng không thể lập tức nói nàng là ma tu được.
Không cho Bạch Giản Trúc có thời gian nói chuyện, mắt Kim Phi Dao rưng rưng, thống khổ nói tiếp: “Nói ta dùng ma công, ta có thả ra ma khí không? Đúng, pháp thuật ta tu luyện không phảilà tuyệt học quang minh chính đại gì. Tư chất ta kém, tất cả đều phải dựa vào chính mình để tu hành, ta chỉ có thể tu phương pháp quỷ thuật mà không người nào chịu tu luyện thôi. Chẳng lẽ một người nghèo như ta tu ma trơi viêm thuật là việc làm công thần phẫn hận? Ta cũng muốn hỏi xem có phải ngay cả quỷ thuật cũng không được phép tu luyện, quỷ thuật chỉ có ma tu và ma nhân mới được tu luyện sao?"
“Đương nhiên không phải, quỷ thuật chỉ là thiên môn thôi, sao có thể là ma công." Bố Tự Du không bỏ lỡ cơ hội trả lời.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn lên viên Thái Dương thạch trên trần động, vẻ mặt cô đơn ưu thương, do cứ nhìn chằm chằm vào Thái Dương thạch nên hai mắt nàng không thoải mái, chớp một cái đã rơi lệ.
Nàng thở dài một hơi, sợ thanh âm quá nhỏ, những người khác không nghe thấy, liền ai oán nhìn Bạch Giản Trúc: “Ta hiểu, ngươi là người của Đông Ngọc Hoàng phái, môn phái lớn, tài vật nhiều, tự nhiên là tâm cao khí ngạo, xem thường những kẻ xuất thân bần hàn như ta. Bạch Giản Trúc, Bạch đại thiếu gia, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta không chịu đồng ý làm thị thiếp cho ngươi mà ngươi nhất định thực hiện lời nói trước kia, khiến ta không có nơi chốn yên ổn ở tu tiên giới, muốn hủy diệt ta mới bằng lòng dừng tay hay sao?"
Mọi người đồng loạt ồ lên, Đông Ngọc Hoàng phái lại có người như thế. May mà lúc nãy mọi người tạm thời nén lòng không chạy đi tầm bảo, nếu không đã lỡ một màn náo nhiệt này.
Phong Vân Trúc nghe xong cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy sư đệ sao có thể là người như thế, xem ra là Kim cô nương bất mãn với việc sư đệ vì yêu sinh hận cho nên mới muốn thoát khỏi hắn. Nghĩ vậy, hắn nhịn không được lắc đầu, thật là nghịch duyên a, xem ra sau này phải dạy tên đầu gỗ này cách làm nữ tử vui mới được.
Còn Bạch Giản Trúc thì không biết do tức giận quá mức hay là đã nhìn rõ cuộc đời, sớm thoát ra khỏi tam giới mà chỉ lạnh nhạt nghe Kim Phi Dao nói hươu nói vượn, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là bất kể nàng nói gì, người khác có hiểu lầm bản thân thế nào cũng phải vì dân trừ hại.
Nhưng hắn muốn lạnh nhạt kiên định đã có người không thể lạnh nhạt kiên định nổi.
Chỉ thấy Tín Thiên sư đệ đột nhiên nhảy ra, ôm lấy hắn từ phía sau, nói với hai người Phong Vân Trúc: “Hai vị sư huynh, mau mau ngăn cản Bạch sư huynh. Đông Ngọc Hoàng phái chúng ta tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra, chưởng môn đại nhân sẽ tức giận. Nếu chuyện hôm nay nháo lớn thì sư tôn Trúc Hư Vô cũng không thể cứu được chúng ta."
“Có chuyện đó sao? Không khoa trương đến thế chứ?" Phong Vân Trúc nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Tín Thiên sư đệ, cảm thấy hắn đã chuyện bé xé ra to. Đông Ngọc Hoàng phái từ trên xuống dưới có tới gần vạn người, chưởng môn còn có thể quản nhàn sự này?
“Các ngươi tốt nhất là ngăn cản hắn lại, lúc chưởng môn Đông Ngọc Hoàng phái còn trẻ, muội muội hắn đã gặp một gã tu sĩ vô lương, bị tìm mọi cách dây dưa. Đáng tiếc muội muội của chưởng môn các ngươi không thích tên tu sĩ kia. Sau nhiều lần bị cự tuyệt thì tên tu sĩ kia vì yêu sinh hận, dựa vào tu vi cao hơn chưởng môn các ngươi mà đánh gãy xương cốt toàn thân chưởng môn các ngươi, phá vỡ Kim Đan, tu vi bị phế. Nếu không phải gặp được kỳ ngộ thì chưởng môn các ngươi sao có thể có hôm nay? Cho nên hắn đặc biệt ghét những kẻ dây dưa không rõ với nữ nhân. Các ngươi tốt nhất nên khuyên đạo hữu này đi, nếu hắn thật sự đánh bằng hữu của ta bị thương thì khẳng định mấy người các ngươi sẽ bị chưởng môn các ngươi một tát đánh chết." Bố Tự Du lấy ra một quyển sổ tràn đầy linh khí, nhìn nội dung trong đó rồi nói với mấy người Tín Thiên.
Tín Thiên nhịn không được nói với hắn: “Bố Tự Du, trên đời này còn có chuyện gì mà ngươi không biết không? Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết, đúng là quá nhàn rỗi rồi."
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Muốn sống được tự tại thì phải biết hết mọi việc ở Bắc Thần Linh giới này, kể cả nhà ai trộm nuôi thị thiếp cũng phải biết." Bố Tự Du lắc lắc quyển sổ trên tay, cười hì hì nói.
Tác giả :
Chính Nguyệt Sơ Tứ