Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 213 Tiến Giới Nhanh Chóng
Tiếp sau đó, bên trong lò luyện đan chợt im lắng hẳn.
Thượng Quan Ngọc Nhi và Diệp Thành đều khoanh chân nhắm mắt, bọn họ không hề từ bất cứ tinh hoả của linh thảo được đưa vào, tinh hoa có bao nhiêu bọn họ nuốt trọn bấy nhiêu nên tu vi của cả hai tăng lên nhanh chóng.
Hự!
Không biết từ lúc nào, một âm thanh vang lên từ phía cơ thể của Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Đột phá rồi?", Diệp Thành mở một con mắt, hắn quan sát và nhận ra Thượng Quan Ngọc Nhi quả thực đã đột phá từ cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong lên cảnh giới Chân Dương, khí tức dồi dào hơn ban nãy rất nhiều.
“Không hổ là người của nhà Thượng Quan, khả năng quả nhiên không tồi", Diệp Thành trầm trồ, lại lần nữa nhắm mắt.
So với Thượng Quan Ngọc Nhi, tu vi của hắn tiến giới chậm hơn một chút vì cơ thể của hắn có vùng đan hải rộng lớn.
Hự!
Sau ba canh giờ, âm thanh này lại vang lên nhưng nó vang lên từ cơ thể Diệp Thành.
Hắn đột phá từ tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên lên tầng thứ hai cảnh giới Nhân Nguyên, khí tức cũng mạnh mẽ thấy rõ.
Hự! Hự!
Tiếp sau đó, âm thanh lần lượt vang lên từ cơ thể Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Cả hai như thể đã thương lượng từ trước, ngươi đột phá lên cảnh giới nhỏ thì ta cũng đột phá lên cảnh giới nhỏ.
Gần chín canh giờ, tu vi của Thượng Quan Ngọc Nhi đã tăng lên từ cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong lên tầng thứ tư cảnh giới Chân Dương, còn tu vi của Diệp Thành cũng từ tầng thứ nhất lên tới tầng thứ tư cảnh giới Nhân Nguyên.
Hồi lâu, Thượng Quan Ngọc Nhi nhắm mắt và phát hiện ra vấn đề, cô ta mở mắt nhìn Diệp Thành.
“Tiểu tử nhà ngươi là quái thai gì vậy?", Thượng Quan Ngọc Nhi lẩm bẩm: “Tu vi của ta ở cảnh giới Chân Dương đã lên tới tầng thứ tư, tu vi của ngươi ít nhất cũng phải lên tới tầng thứ tám mới phải, tốc độ của ngươi chậm quá".
Có điều, sao cô ta biết được vùng đan điền bên trong cơ thể Diệp Thành chính là đan hải, dung lượng lớn hơn rất nhiều so với tầng thứ tư của cảnh giới Chân Dương cần có.
“Dị thường, đúng là dị thường", Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Diệp Thành như thể nhìn thứ gì đó lạ lẫm lắm.
Cũng vì quá hoang mang nên Thượng Quan Ngọc Nhi rõ ràng không phát hiện ra đôi mắt Diệp Thành đã mở và nhìn xuống phần dưới cơ thể mình.
“Ngươi…ngươi còn dám?", Thượng Quan Ngọc Nhi vội che đi, đôi mắt như muốn ăn thịt người của cô trợn trừng nhìn Diệp Thành.
“Cô cũng nhìn của ta rồi, cũng phải để ta nhìn của cô chứ?"
“Ngươi…", không biết vì quá xấu hổ hay tức giận mà cơ thể của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đỏ ửng lên, cô nhắm tịt mắt lại, nếu còn nhìn nữa mà không chết vì xấu hổ mới lạ.
.
Truyện Khoa Huyễn
“Này, chúng ta hoà nhau mà", Diệp Thành cũng nhắm mắt lại, trước khi nhắm mắt hắn không quên nói ra một câu khiến Thượng Quan Ngọc Nhi suýt chút nữa thì ói ra máu.
………
Cũng vào lúc này, Hằng Nhạc Tông có một toán khách tới, bọn họ chính là ba vị trưởng lão của nhà Thượng Quan.
“Đạo hữu của Thượng Quan Gia tới chơi, thật quý hoá quá", để thể hiện sự hiếu khách, Dương Đỉnh Thiên đích thân ra tiếp đón.
“Dương đạo hữu lần này chúng tôi tới là có việc muốn cầu cứu", vị trưởng lão của nhà Thượng Quan nhìn Dương Đỉnh Thiên bằng khuôn mặt lo lắng.
“Ồ? Thượng Quan đạo hữu có việc gì xin cứ nói".
“Ta tới để quan sát trận so tài của tam tông, có điều tam tiểu thư của nhà chúng ta là Thượng Quan Ngọc Nhi vì quá nghịch ngợm tự bỏ chạy đi nên hiện giờ vẫn chưa tra ra được tung tích, đây là địa bàn của Hằng Nhạc Tông nên mong Dương đạo hữu phái người đi tìm, nhà Thượng Quan chúng ta cảm kích vô cùng".
“Thế nhưng không biết Thượng Quan tiểu thư chạy đi ở khu vực nào?", Dương Đỉnh Thiên vội hỏi lại.
“Trong biên giới nước Triệu".
“Nước Triệu?", nghe vậy, Sở Huyên ở bên Dương Đỉnh Thiên chợt cau mày.
……..
Thời gian cứ thế dần trôi, lại ba canh giờ nữa trôi qua.
Trong ba canh giờ này, Thượng Quan Ngọc Nhi không hề đột phá nữa, còn tu vi của Diệp Thành lại tăng lên tầng thứ năm của cảnh giới Nhân Nguyên.
Bên ngoài, những linh thảo quý giá được cho vào ngày càng ít, cả hai biết rằng thời khắc mình phản công lại sắp tới, vì tiếp sau đây chính là thời điểm then chốt để luyện chế ra Thị Huyết Nguyên Linh Đan: Dung hoà tinh hồn trẻ nhỏ.
“Tiếp theo là dung hoà tinh hồn rồi, trong quá trình dung hoà chính là lúc chúng ta ra tay", Diệp Thành lên tiếng.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, từng linh hồn hư ảo bay vào trong, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra dó chính là hình dạng của những đứa trẻ.
Oa oa…oa oa!
Mặc dù là linh hồn nhưng Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đều có thể nghe ra được tiếng khóc của chúng.
Những đứa trẻ sợ hãi không nơi nương tựa như đang muốn tìm mẹ của chúng.
“Đây là sinh mạng đấy", nhìn thấy linh hồn của trẻ nhỏ, Thượng Quan Ngọc Nhi mặt lạnh như phủ thêm lớp sương giáng.
Lão già mặc đồ tím bên ngoài ngồi trên một tảng đá.
Luyện đan đã tới thời khắc quan trọng, lão ta vừa kiểm soát lửa vừa đẩy linh hồn trẻ nhỏ vào trong cơ thể Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Quá trình này không thể vội vàng được, cũng không thể bị bất cứ điều gì làm ảnh hưởng, chỉ cần sai sót một li thôi cũng có thể phải trả giá bằng sự thất bại.
“Thị Huyết Nguyên Linh Đan, cuối cùng ta cũng luyện ra được rồi", mặc dù nhắm mắt nhưng miệng lão ta lại nhếch lên cười tôi độc.
“Viên đan dược này mà luyện thành thì tu vi của ta sẽ tăng gấp bội".
“Đan Thần, năm xưa ông đuổi ta khỏi đan thành, không ngờ ta còn sống phải không?"
“Đợi đấy, ta sẽ cho ông phải trả cái giá đau đớn, Vạn Thần Dược Điển chết tiệt đó cũng sẽ là của ta.
Ha ha ha…".