Tiên Sở
Chương 72: Tương kế tựu kế (P3)
Trong tiếng ồn ào, nghe con nha đầu nọ ấp úng dập đầu, run giọng nói:-Ngũ nương nương thân khẩu mệnh lệnh tiểu tiểu, đem tề vương đến Trúc Âm các gặp mặt,tiểu tì...tiểu tì vừa mới từ đó về, há có thể là giả sao?Cả điện huyên náo, mọi người theo nhau nhìn về hướng Sở Dịch.Ngọc Huyền Tử, Pháp tương, Tề Vũ Tiêu đột nhiên thất sắc la lên:-Thiên địa hồng lô! là thần quang của Thiên địa hồng lô!"Chết rồi!" Sở Dịch giật mình, bây giờ mới nhớ ra là vừa rồi vì đoạt lại hồi quang kính, đã đem pháp lực của Thiên địa hồng lô thi triển đến cực đại, đến bây giờ linh khí vẫn còn tàn lưu lại chưa tan.Với tu vi của đạo phật cao thủ trong thập bát điện,chắc chắn sẽ ngưng thần tra xét, làm sao không cảm ứng được đây?Khoảnh khắc đó, bọn Ngọc Hư Tử, Pháp tương phóng lên không trung, theo nhau bay đến.Sở Dịch tai hướng về bốn bề, trong đầu suy nghĩ nghìn vạn phương pháp, đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ nguy hiểm.Cúi đầu nhìn Đỗ Như Tấn mặt xám như tro,mỉm cười, thân thiết nói:"Đỗ trung thư, cung hỉ người thành người thăng quan nhanh nhất bổn triều.Một đêm mà thăng những tám cấp, lên chức vương gia!"Hai tay ấn lên trên vai hắn, thầm niệm " bảy mươi hai biến", chân khí hùng hồn xông lên.Đỗ như Tấn cổ họng phát ra tiếng xì xì, sắc mặt tím tái, toàn thân xương cốt kêu lộp bộp. đột nhiên như quả cầu da phồng lên,rồi lại khẳng kheo xẹp xuống,như sóng nhấp nhô bất định.Sau một lúc, khuôn mặt hoàn toàn khác, biến thành hình dạng của lý Huyền.SỞ Dịch đem hồi quang Kính khua khua ở trước mặt hắn, cười nói:" Thế nào, có phải là rất tuyệt vời không?"Đỗ Như Tấn trợn tròn hai mắt, kinh hoàng, sợ hãi, đau đớn... bao cảm giác giao nhau, "hự " lên một tiếng, tròng mắt trắng bạch, kinh hãi quá mà ngất đi.Sở Dịch ha ha cười, toàn thân quang mang nộ phóng, khoảnh khắc biến trở lại thành hình dạng chàng thiếu niên ngày đó chạy trốn khỏi Tần lăng.Sau đó xách ĐỖ như Tấn vào trúc lâm,giúp Ngũ tuệ Phi đang hôn mê mặc áo,kẹp dưới nách, chân đạp hỏa luân,bay về hương Thập bát điện.Nhân ảnh nhấp nhô, tứ phía đều bị chặn lại, nhưng đều khó mà bắt được hắn, tiếng thét, tiếng chửi mắng vang lên không ngừng.-"Yêu ma phương nào, dám làm náo loạn Khang vương phủ, còn không mau mau chịu chết.Phía tay phải đột nhiên vang lên môt giọng quát trầm, làm Sở Dịch khí tức nhộn nhạo, trong lòng lạnh toát.Sở Dịch quét mắt nhìn về hướng đó, chỉ thế một lạt ma áo cà sa bay phần phật, thân hình gầy như que củi xông thẳng đến, song chương hợp lại, chỉ quyết biến hóa, trong mắt hàn quang lăng lệ,chính là trụ trì Hưng thiện tự Bất không pháp sư.Hô lên một tiếng, Pháp không song quyền đẩy về phía trước, tử quang bùng nổ, một kim cương quyết có hình đầu con tử đồng long bay lên, trong không trung tao thành một con một con rồng tím nhe nanh múa vuốt,gầm rú uốn lượn, hướng về phía Sở Dịch đánh xuống.Sở Dịch từng nghe chú ma tứ phương quyết của phiên tăng dùng sắt của lưu tinh đúc thành, trong phật môn thập đại thần binh đứng thứ năm, cứng rắn vô cùng, uy lực khó đương, lần này chẳng may gặp phải, tính háo cường nổi lên, ha ha cuồng tiếu nói:" Một con sâu nhỏ, dám cùng thần long của trẫm giao tranh.!"Nói rồi không thèm tránh né, tay phải bích quang tỏa ra, song long trấn hải chùy bay lên, trong không trung hoa thành hai con thanh long, xoay tròn uốn lượn,cùng nhau tấn công vào chính diện con tử long nọ."oang" sóng khí nổi lên, tiếng rồng ngâm rền rĩ, tử quang, bích quang xông lên trời cao, khoảnh khắc biến trở lại thành kim cương quyết cùng thanh long trùy, rơi vào tay chủ nhân của mình.Sở Dịch, Bất Không cùng run lên, cánh tay tê dại, kinh mạch chấn động, không kìm được tung mình ra phía sau, trong lòng kinh hãi nghĩ:" Chân khí đối phương quả là hùng mạnh!" ý khinh địch giảm đi rất nhiều.Nhân ảnh phân loạn, nháy mắt vài tên tu chân lại cùng xông tới, bị song long chùy của Sở Dịch quét qua, dánh cho phun tiên huyết, phải thoái lui về phía sau.Nếu như không phải lúc này sở Dịch tự đề tình mình phải liên hiệp đạo phật đối kháng ma môn, không có thể mạnh tay tàn sát thì bọn chúng đã sớm vong mạng rồi.Chỉ nghe thấy một tiếng cười nói:-"Đây là danh kiếm trảm yêu, chuyên giết yêu ma trong thiên hạ, các hạ phải cẩn thận.!"Thọai âm vừa dứt, trước mặt đột nhiên bạch quang bùng lện. một sát khí sắc bén lạnh lẽo xông đến ngang mày."Trảm yêu kiếm" Sở Dịch lạnh ngươi sợ hãi."Trảm yêu kiếm" của Đỗ Thải Thạch trong đạo môn thập đại thần binh đứng thứ 6, có câu " Trảm yêu nhất xuất, diêm vương tị dịch!, chỉ nói đến độ sắc bén cũng không hề thua kém "thiên hình" đứng thứ hai.Có thể cùng nó tranh phong, chỉ có thiên xu kiếm.Sở Dịch hét lên một tiếng lanh lảnh, xoay người phi lên không, nửa bộ không ngừng, tay áo dài cuộn tròn, thiên xu kiếm như dòng sông vắt ngang trời, bích long thiên kiều, chớp mắt đụng mạnh vào đạo bạch quang như lửa thiên lôi."đinh đinh đang đang!" một tràng tiếng kêu ròn rã, huyền quang chói lòa, giống như pháo hoa giăng đầy trời, mỹ lệ chói mắt.Đột nhiến nghe thấy "rắc" một tiêngs, bạch quang chói mắt, trên trảm yêu vỡ ra một mảnh vớ nho nhỏ.Đỗ Thải Thạch hô lên một tiếng thất thanh, đau lòng tiếc của thét to:-" bỏ đi bỏ đi, đạo gia không phải là sợ ngươi, chỉ là Thiên Xu kiếm của ngươi sắc quá, cư tiếp tục như vậy, trảm yêu kiếm biến thành trảm yêu cứ ( cái cưa) mất thôi.Nói rồi hắn thu"Trảm yêu lại" phiên thân tránh qua một bên, dưới ánh nguyệt quang ôm kiếm xem xét tỉ mỉ, vừa thất vọng vừa thương tâm.Sở Dịch thấy rất thú vị,đối với đạo môn tán tiên thật thà đơn thuần, yêu kiếm như mạng này không khỏi phát sinh hảo cảm, ha ha cười to, kẹp ngũ phi hai người hướng về phía dưới phóng tới.Bị hai cao thủ tuyệt đỉnh đạo phật cản trở, tôc độ của hắn không khỏi bị chậm lại rất nhiều, lập tức bị bọn tu chân vây lấy.Bọn họ thấy hắn chốc lát đã sử dụng hai thượng cổ thần binh,thừa thế nhẹ nhàng đánh lui hai đại tán tiên, trong lòng kinh hãi:" Người đó không phải yêu cũng là ma, không biết là ai? Tuổi còn trẻ như thế mà đã đáng sợ thế này, hôm nay không trừ, mai này ắt thành đại hoạn!"Liền đó theo nhau vây vấy, quát nói:-" yêu ma,mau thả con tin, đưa ra pháp bảo, nếu không ngươi chết không có đất chôn thân.!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnSở Dịch Thiên Xu kiếm tung hoành ngang dọc, đánh lùi sự công kích tứ bề, ha ha cười nói:-" Í, không lẽ bọn loạn thần tặc tử các ngươi không biết lăng cung của trẫm bị người đoạt rồi sao, vì thế, sao mà có đất chôn thân được? Hắc hắc, trẫm chuyển thế sống lại, đã sớm tu thành đại la kim tiên, còn cần mộ huyệt làm gì?-"Tần Hoàng chuyển thế!!Mọi người nghe thế huyên náo, sắc mặc biến đổi, trong lòng thầm nghĩ:" thì ra là hắn!Không lạ lại mạnh như thế!"Mấy ngày gần đâu, sự việc Ly Sơn Tần lăng bị người đào phá, Tần vương chuyển thế phục sinh đã sớm lan truyền, người người đều biết.Đặc biệt là bọn tu chân đạo môn như Tề Vũ tiêu, hôm đó đã cùng ma môn quần yêu nơi địa cụng trải qua trận kịch chiến,chỉ là sau khi tách ra, bị cơ quan của mê cung dưới lòng đất làm cho khổ sởVì thế khi bọn họ tìm đến địa cung, nơi đó đã sớm chìm trong nước hồ, không còn ai nữa.Nhưng nhờ nhiều dẫu tích tại hiện trường,họ tìm ra tin tức của ma môn yêu chúng, từ miệng bọn chúng tra ra được khá nhiều tin tức, biết được Tần thủy Hoàng mượn xác chuyển thế, đại chiến ma môn quần yêu, mang theo Hiên Viên ngũ bảo cùng rất nhiều thái cổ thần binh đi mất.Lúc này nhìn thấy thiếu niên tuấn tú này chân đạp Phong Hỏa luân, tay cầm Thiên Xu kiếm, trong túi còn dấu Thiên địa hồng lô, động một chút là xưng cô đạo quả, chân khí thâm hậu khó lường…làm sao còn hoài nghi được.Nhất thời,trong lòng mọi người kinh nộ, cuồng hỉ, sợ hãi, tham lam… theo nhau xông lên, hận không thể lập tức giết hắn, đoạt lấy thần binh pháp bảo trên người hắn.Nhưng nghĩ hắn có thể dưới sự cản trở truy kích của ma môn quần yêu, dễ dàng đào thoát, quần hùng không tránh khỏi phát sinh úy kị, không dám lập tức tấn công.Hơn nữa, ký ức mấy ngày trước ở Chu tước môn đại nhai vẫn còn ăn sâu.Ngày đó tuy sức lực chênh lệch, nhưng mọi người ai cũng tham công mạo hiểm, ai cũng ôm trong mình tính toán riêng,không phối hợp với nhau, kết quả là đều bị kích phá, thương vong rất lớn.Có vết xe đổ phía trươsc,ai cũng sợ lại phạm phải lỗi tương tự, đối với đối thủ còn mạnh hơn đối thủ lần trước như thế này,chỉ vây lại không công, bình tĩnh đợt thời cơ.Sở Dịch đứng yên trong không trung, cố ý giơ kiếm tại cổ Đỗ Như Tấn vạch hai đường, cười lớn nói:-Không sai,trấm chính là Tần Thủy hoàng đế, bọn ngươi mau mở đường cho trẫm đi, nếu không trẫm đem tên Tề vương với Ngũ phi này giết sạch,đúc thành đồng nhân cộng táng với trẫm nơi mộ cung.Đỗ Như Tấn mơ mơ hồ hồ mở to mắt, thấy mình thân đang ở trên không trung trăm trượng, xung quanh binh khí loạn thiểm, trước mắt lại có một cây kiếm sắc hình rắn lấp lánh khua đi khua lại,hai mắt trợn lên, lại ngất tiếp.Văn võ bách quan lúc này đều tập trung ở hành lang của chủ điện, đầu người lô nhô, nhìn từ phía trên, tứ phái vệ binh bao quanh dày đặc, khua đao mua kiếm, tình hình rất khẩn trương.Lý Mộc Phủ cao giọng thét lên:" các vị pháp sư, tề vương, ngũ Phi mang trọng tội trên mình, chết cũng không hết. Các vị không nên vì họ mà bị bọn yêu ma uy hiếp, mau giết hắn, pháp bảo trên mình hắn, hoàng thượng tất đều thưởng cho các vị…"Sở Dịch ha ha cười to, ngắt lời nói:"Đây mới đúng là gian thần nịnh tặc, hoàng đế của các người còn chưa hạ chỉ,sao ngươi có thể thay thế, quyết định nhanh thế? Hắc hắc, ngươi không phải là muốn ta giết Tề vương, để ngươi độc bá triều cương đó chứ".Lý Mộc Phủ bị Đường nguyên tông liếc qua, sắc mặt hơi hồng, bây giờ mới giác ngộ mình trong lúc khẩn cấp đã có thất thố.Hắn còn chưa kịp biện bạch,thì những bộ hạ cũ, những triều thần giao hảo với Lý Huyền đã phẫn nộ nhao nhao lên chỉ trích hắn, trách hắn tâm địa bất lương.Sở Dịch cười nói:-"Tây Đường hoàng đế nghe rõ đây, Ái phi của ngươi là do trấm bắt lấy, hoàng đệ của ngươi là do trẫm dùng nàng dụ tới, hắn vì cứu phi tử của hoàng huynh mà không tiếc bị trẫm uy hiếp, dấn thân mạo hiệm,huynh đệ trọng tình trọng nghĩa như vậy, quả là khó mà có được.Nếu ngươi muốn cứu hắn, chỉ cần đáp ứng trẫm một điều kiện nho nhỏ,nếu không thì sớm lệnh cho Hàn Lâm viện thảo tế văn đi.Đường Nguyên Tông to giọng nói:-" Được, chỉ cần ngươi thả ra ái phi cùng thất đệ của trẫm,trẫm không những có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, còn có thể bảo chứng ngươi có thể sống mà ly khai khỏi đây".Sở Dịch ha ha cười nói:-"quân vô hí ngôn! Nghe hay lắm, trẫm nghe nói ngày hai mươi tám tháng một là ngày phật môn quốc sư hội.Trẫm đối với ngày hội này có chút hứng thú,nhưng mà tính nhẫn nại không được tốt cho lắm, nếu như ngươi có thể vào ngày mười sáu tháng một bắt đầu tiên phật đại hội, ái phi và thất đệ của ngươi sẽ không mất cọng lông tóc nào".Mọi người đêu run lên, vốn nghĩ điều kiến nhất định phải cực kỳ hà khắc, không ngờ là việc này.Mọi người nhìn nhau, cùng thấy nghi hoặc, phí không biết bao nhiêu tâm lực,mạo hiểm như thế để bắt Đường Nguyên tông đáp ứng điều kiện này, ắt có thâm ý.Đường Nguyên tông cười, cao thanh nói:-"Một lời đã định! Trẫm đem tiên phật đại hội lùi sớm lên vào mười sáu tháng giêng, tuyệt không không nuốt lời.ngươi mau thả ái phi cùng thất đệ của ta ra."Sở Dịch ngẩng đầu nhìn quanh, liếc nhìn đạo phật quần hùng đang lăm le đợi thời cơ, cười nói:-"Trẫm không phải là không tin ngươi, chỉ là không tin tưởng vào bọn tu chân giả vờ đạo mạo này thôi.Đợi ta đến nơi an toàn, tự nhiên sẽ thả hai người này, tuyệt không nuốt lời."Sở Dịch nói xong bốn chữ cuối, song luân dưới chân đột nhiên như phong tuyết bạo phát, lửa tím phừng phừng,kéo theo hắn lên trời, như điện chớp phóng về hướng nam.Hoàng đế tự mình đã khai kim khẩu, chúng nhân tự nhiên không dám trái lệnh cản trở.Trương Phi Vũ, Tề Vũ Tiêu mọi người mắt trừng trừng nhìn hắn bay càng lúc càng xa, chớp mắt một cái đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa,không ai không hận đến nghiến răng kèn kẹt.Nhưng đổi lại mà nói, người đó tu vi kinh thế hãi tục, phảp bảo thần binh lại càng rất nhiều, chưa kể đến phong hỏa luân nhanh như điện chớp, trước mắt muốn giết được hắn, quả thật cũng vô cùng khó khăn.Hắn đối với tiên phật đại hội đã có ý như vậy, ngày mười sáu tháng một không sợ không gặp được hắn.Đến lúc đó bố trí thiên la địa võng, cho dù hắn có mọc cánh cũng…nghĩ đến đây, trong lòng liền dịu lại.
Tác giả :
Lời Phi Lộ