Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 16-2: Bề ngoài nhìn rất ngoan, thực tế dã cực kì, không chỉ biết leo tường leo cây, đoán chừng tức giận sẽ còn cắn ngư
Một dòng tiêu đề phóng đại đập vào mi mắt -- Quá đáng tiếc! Ngôi sao bộ môn nhảy cầu 10 mét của Trung Quốc đã sụp đổ!
Trì Vân Phàm ấn vào: "Hứa Viễn Hàng, một kỳ thủ trẻ tuổi từng lấy được giải vô địch nhảy cầu cấp quốc gia lần thứ XX, vô địch nhảy cầu đơn nam của Đại hội thể thao châu Á và vô địch nhảy cầu giải vô địch thế giới. Người được biết đến là huyền thoại của nội dung nhảy cầu mười mét của Trung Quốc bởi vì tố chất tâm lý không ổn định dẫn đến phát huy thất thường trong cuộc tuyển chọn người đi thi đấu nên đã bỏ lỡ Thế vận hội Tokyo..
" Vào tháng 6 cùng năm, Hứa Viễn Hàng rút khỏi đội tuyển nhảy cầu quốc gia và từ đó biến mất. Phóng viên đã phỏng vấn huấn luyện viên Tưởng Quốc Cường cùng cộng sự Ngô Diệu Kiệt của anh ấy.. "
Ánh mắt cô dừng lại rất lâu trên bảy chữ" Tố chất tâm lý không ổn định ".
Nhìn thế nào cũng không nghĩ nó có liên quan đến Hứa Viễn Hàng.
Hứa Viễn Hàng không biết rằng Trì Vân Phàm tâm tư tỉ mỉ đã nhìn ra bí mật trong quá khứ của mình. Nghỉ ngơi cơm nước xong xuôi, anh liền đi chơi bóng rổ. Buổi chiều có ba tiết đều là tiết văn hóa, không có gì hay để tham gia. Vì vậy anh dứt khoát leo tường trốn học trở về nhà.
Anh dùng chìa khóa mở khóa, đẩy cửa vào nhà. Đầu tiên là vào toilet mở nước. Sau đó tắm rửa rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.
Nhìn đồng hồ, anh vẫn còn đủ thời gian nấu mì trước khi đến quán cafe Internet. Hứa Viễn Hàng bước tới sân nhỏ, trong góc có một khoảng nhỏ dùng để làm phòng bếp. Anh đổ nước vào nồi, bật bếp ga, đun nước sôi. Cho hai vắt mì vào rồi chờ mì mềm liền thêm cái trứng gà. Anh không có kiên nhẫn đợi cho trứng chín thành hình, lấy đũa khuấy ra một nồi đầy hoa trứng. Cuối cùng lại thêm dầu cùng muối, tắt lửa, trực tiếp bưng cái nồi ra bàn đá trong sân ăn.
Muối quá ít, mùi vị cũng nhạt. Hứa Viễn Hàng cũng lười thêm vào, chấp nhận ăn đại cho xong.
Anh thoải mái dựa vào lưng ghế, không biết thấy cái gì, nheo mắt lại.
Bình thường đi đi lại lại trong sân, nhưng hiếm khi để ý đến cái cây cổ thụ cong queo bên vách tường. Hứa Viễn Hàng đến gần thì thấy một mảnh vỏ cây rớt ra từ cành cây cong queo. Nhìn là biết hư hại do con người gây ra. Vết thương còn khá mới, hẳn là chuyện xảy ra trong hai ngày này.
Chẳng lẽ có trộm rồi?
Hứa Viễn Hàng lại ngồi xổm xuống, anh phát hiện trên mặt đất có vài dấu giày xa lạ. Dùng tay so sánh kích thước, nhíu mày, đây rõ ràng là chân của cô gái.
Có con gái chạy tới chỗ này của anh?
Mưu đồ gì?
Vì tài hay vì sắc?
Nếu là cái sau, thì cô ta khá sáng suốt đấy.
Hứa Viễn Hàng ngẩng đầu nhìn vết thương trên cây cổ thụ cong queo, ánh mắt thâm thúy như mực. Anh ngược lại muốn xem đây rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tối hôm đó, anh nhờ Đại Tráng giúp anh trông quán cafe Internet, tắt đèn trong nhà, canh giữ ở trong phòng bếp nhỏ.
Tuy nhiên, thẳng đến nửa đêm người đó cũng chưa từng xuất hiện.
Hứa Viễn Hàng cái gì cũng không có, nhưng kiên nhẫn thì có thừa.
Cuối cùng, vào đêm thứ ba, anh đã đợi được.
Cô gái kia đến từ khu nhà giàu bên ngoài bức tường. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen cùng quần thể thao bó sát người. Kinh nghiệm leo tường phong phú, từ trên bức tường bên kia nhảy lên trên cái cây với cái cành xiêu vẹo rồi rơi xuống đất. Động tác liền mạch tư thế uyển chuyển, leo tường so khiêu vũ còn đẹp hơn. Càng quan trọng hơn là, cô ấy có một khuôn mặt không hề xa lạ đối với anh.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại mang vẻ thờ ơ, xa cách.
Trì, Vân, Phàm.
Hứa Viễn Hàng quả thực muốn vỗ tay tán thưởng cô lần thứ hai, thế nhưng là nhớ đến cuộc trò chuyện trước đây của họ --
" Cậu không lo lắng tôi nói ra chuyện vừa rồi sao? "
" Cậu nghĩ có ai tin không? "
Một bài học từ quá khứ làm anh đành phải từng chút một nhịn xuống xúc động muốn vỗ tay.
Sẽ không có người tin sao?
Hứa Viễn Hàng nhìn bóng dáng đang dần khuất xa, trong mắt hiện lên ý cười đầy ẩn ý, đưa tay lên vuốt khóe môi, nếu như.. anh có bằng chứng thì sao?
Không vội, từ từ sẽ đến, tương lai còn dài.
Những gì anh có là sự kiên nhẫn.
Để bảo đảm quá trình vượt tường trốn thoát được ghi lại rõ ràng nhất có thể, Hứa Viễn Hàng còn đặc biệt yêu cầu Đại Tráng đi tìm người mượn máy quay chuyên dụng. Đại Tráng tay chân rất nhanh, xế chiều hôm đó liền đem máy quay mang tới, thở hổn hển hỏi:" Viễn ca anh muốn thứ đồ chơi này làm gì? "
Hứa Viễn Hàng cười thần bí:" Ôm cây đợi thỏ[1] . "
Đại Tráng dù sao cũng đã lăn lê bò lết qua chín năm giáo dục bắt buộc. Không đến mức chưa từng nghe qua điển cố ôm cây đợi thỏ, nhưng lý giải của cậu cũng chính là nghĩa đen:" A, ở hẻm Nam của chúng ta có thỏ rừng sao? "
" Đúng vậy, tại sao không? "Hứa Viễn Hàng nghịch máy quay, ý cười càng sâu," Bề ngoài nhìn rất ngoan, thực tế dã cực kì. Không chỉ biết trèo tường trèo cây, phỏng chừng tức giận sẽ còn cắn người nữa. "
Đại Tráng làm sao có thể nghe hiểu anh đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe chứ, nhắc nhở:" Vậy Viễn ca, anh phải cẩn thận một chút. Đừng thịt thỏ ăn không thành, ngược lại bị nó cắn. "
" Yên tâm. "Hứa Viễn Hàng rất là tự tin nói," Anh tự có biện pháp chế trụ nó. "
" Okay. "
Đại Tráng lại hỏi:" Viễn ca, anh có biết dùng máy quay này không? "
Hứa Viễn Hàng lắc lắc điện thoại" Đang tra cứu đây. "
Đại Tráng:" Ồ, vậy được, em ra quán cafe internet trước. "
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời hoàn toàn biến mất ở chân trời, mùi thức ăn cũng bắt đầu thoang thoảng trong từng gia đình.
Trời tối dần, biển hiệu đèn xanh" Một lưới tình thâm "cũng được thắp sáng, trở thành khung cảnh bắt mắt và độc đáo ở hẻm Nam.
Hứa Viễn Hàng lôi ghế ngồi đợi trong phòng bếp nhỏ. Khi trăng lên cao, khắp sân nhỏ phủ từng tia ánh sáng bạc. Ngón tay anh lần lượt gõ lên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi.
Xem ra đêm nay anh gặp may, mới khoảng chín giờ liền nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Cây cổ thụ run rẩy, Trì Vân Phàm nhảy xuống vững vàng tiếp đất, nhưng vừa đứng thẳng người lên, cô nghe thấy một tiếng" Bốp "nhẹ vang lên. Ngọn đèn nhỏ trong sân được bật sáng, một bóng người lặng yên không một tiếng động từ bên cạnh đi tới. Cô lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Chờ đến lại là một giọng nam trầm thấp ngậm ý cười:" Bạn học Trì, buổi tối tốt lành. "
Sau đó, bóng dáng cao ráo mạnh mẽ rắn rỏi bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện trong tầm nhìn của Trì Vân Phàm. Hứa Viễn Hàng? Cô thu tầm mắt lại liền thấy anh nghiêng người ra đằng sau. Đối diện hướng cô đứng là chiếc máy quay đang chạy..
Trì Vân Phàm kiêu hãnh đứng dưới ánh đèn màu vỏ quýt trong gió đêm. Nét mặt không thay đổi, đôi mắt lạnh như sao băng, đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh.
Ý cười nơi đuôi lông mày cùng khóe mắt của Hứa Viễn Hàng gần như đã theo kịp phong cảnh mùa xuân vô biên. Tâm tình anh nhộn nhạo, hơi ngẩng đầu lên, cố ý thở ra một hơi dài gợi cảm:" A~, ánh trăng đêm nay không tệ. "
*
Tác giả có lời muốn nói:
Goodjob cây cổ thụ xiêu vẹo! Sau khi chạm vào vòng eo nhỏ của vợ mình, Viễn ca lại thành công tóm được hình ảnh cô ấy leo tường luôn rồi! Nhược điểm nơi tay, các người nói xem, cần đe dọa (trừng phạt) Vân muội như thế nào mới tốt?
Ở chương trước, mọi người đã để lại lời nhắn trên tường đều được tặng lì xì. Chương này tiếp tục tặng, còn bonus thêm tiếng thở trầm thấp đầy gợi cảm và quyến rũ của Viễn ca!
Viễn ca ra kinh doanh đi nè!
Hứa Viễn Hàng lạnh lùng nhìn qua:" A~."Tôi chỉ thở cho vợ tôi nghe.
Lưu ý: "Ôm cây đợi thỏ": Dùng để phê phán những phương pháp tư duy không biết cách thích ứng và bám vào giáo điều. Nó cũng có thể được sử dụng để khen ngợi, miễn là nắm vững luật, cũng có thể trồng một vài cây trên con đường mà thỏ phải đi qua và chờ thỏ đụng phải. (Theo Bách khoa toàn thư Baidu)
CHÚ THÍCH
[1] Điển cố "ÔM CÂY ĐỢI THỎ"
Thời Tống có một anh nông dân trồng được mấy mẫu ruộng, phía đầu mảnh ruộng có một cây to. Một hôm đang làm đồng đột nhiên có một con thỏ chạy như tên bắn đến, đâm sầm vào cái cây to kia, gãy cổ ngay lập tức, chết thẳng cẳng. Anh ta chạy vội đến, đặt con thỏ lên, vui mừng nói:
– Thật chẳng tốn chút công sức nào lại được món hời lớn, về nhà sẽ được bữa ăn ngon.
Anh ta xách con thỏ vừa đi về vừa đắc ý nghĩ:
– Số mình quá may mắn! Không chừng ngày mai cũng có thỏ chạy đến, mình không thế bỏ qua cơ hội như vậy được. Hôm sau, anh ta ra đồng không làm việc mà chỉ ngồi giữ cái cây to kia, đợi thỏ chạy đến. Kết quả, đợi cả ngày cũng chẳng có gì, anh ta lại không can tâm, từ đó ngày ngày đều ngồi dưới gốc cây đợi thỏ chạy đến tông vào cây mà chết. Anh ta đợi mãi cho cho đến khi cỏ dại trong ruộng mọc cao hơn cả hoa màu mà ngay cả bóng thỏ cũng chẳng thấy đâu.
Câu chuyện cho thấy chúng ta không thể không làm mà vẫn có ăn. Chăm chỉ làm việc mới có thể khá hơn được.
Trì Vân Phàm ấn vào: "Hứa Viễn Hàng, một kỳ thủ trẻ tuổi từng lấy được giải vô địch nhảy cầu cấp quốc gia lần thứ XX, vô địch nhảy cầu đơn nam của Đại hội thể thao châu Á và vô địch nhảy cầu giải vô địch thế giới. Người được biết đến là huyền thoại của nội dung nhảy cầu mười mét của Trung Quốc bởi vì tố chất tâm lý không ổn định dẫn đến phát huy thất thường trong cuộc tuyển chọn người đi thi đấu nên đã bỏ lỡ Thế vận hội Tokyo..
" Vào tháng 6 cùng năm, Hứa Viễn Hàng rút khỏi đội tuyển nhảy cầu quốc gia và từ đó biến mất. Phóng viên đã phỏng vấn huấn luyện viên Tưởng Quốc Cường cùng cộng sự Ngô Diệu Kiệt của anh ấy.. "
Ánh mắt cô dừng lại rất lâu trên bảy chữ" Tố chất tâm lý không ổn định ".
Nhìn thế nào cũng không nghĩ nó có liên quan đến Hứa Viễn Hàng.
Hứa Viễn Hàng không biết rằng Trì Vân Phàm tâm tư tỉ mỉ đã nhìn ra bí mật trong quá khứ của mình. Nghỉ ngơi cơm nước xong xuôi, anh liền đi chơi bóng rổ. Buổi chiều có ba tiết đều là tiết văn hóa, không có gì hay để tham gia. Vì vậy anh dứt khoát leo tường trốn học trở về nhà.
Anh dùng chìa khóa mở khóa, đẩy cửa vào nhà. Đầu tiên là vào toilet mở nước. Sau đó tắm rửa rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.
Nhìn đồng hồ, anh vẫn còn đủ thời gian nấu mì trước khi đến quán cafe Internet. Hứa Viễn Hàng bước tới sân nhỏ, trong góc có một khoảng nhỏ dùng để làm phòng bếp. Anh đổ nước vào nồi, bật bếp ga, đun nước sôi. Cho hai vắt mì vào rồi chờ mì mềm liền thêm cái trứng gà. Anh không có kiên nhẫn đợi cho trứng chín thành hình, lấy đũa khuấy ra một nồi đầy hoa trứng. Cuối cùng lại thêm dầu cùng muối, tắt lửa, trực tiếp bưng cái nồi ra bàn đá trong sân ăn.
Muối quá ít, mùi vị cũng nhạt. Hứa Viễn Hàng cũng lười thêm vào, chấp nhận ăn đại cho xong.
Anh thoải mái dựa vào lưng ghế, không biết thấy cái gì, nheo mắt lại.
Bình thường đi đi lại lại trong sân, nhưng hiếm khi để ý đến cái cây cổ thụ cong queo bên vách tường. Hứa Viễn Hàng đến gần thì thấy một mảnh vỏ cây rớt ra từ cành cây cong queo. Nhìn là biết hư hại do con người gây ra. Vết thương còn khá mới, hẳn là chuyện xảy ra trong hai ngày này.
Chẳng lẽ có trộm rồi?
Hứa Viễn Hàng lại ngồi xổm xuống, anh phát hiện trên mặt đất có vài dấu giày xa lạ. Dùng tay so sánh kích thước, nhíu mày, đây rõ ràng là chân của cô gái.
Có con gái chạy tới chỗ này của anh?
Mưu đồ gì?
Vì tài hay vì sắc?
Nếu là cái sau, thì cô ta khá sáng suốt đấy.
Hứa Viễn Hàng ngẩng đầu nhìn vết thương trên cây cổ thụ cong queo, ánh mắt thâm thúy như mực. Anh ngược lại muốn xem đây rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tối hôm đó, anh nhờ Đại Tráng giúp anh trông quán cafe Internet, tắt đèn trong nhà, canh giữ ở trong phòng bếp nhỏ.
Tuy nhiên, thẳng đến nửa đêm người đó cũng chưa từng xuất hiện.
Hứa Viễn Hàng cái gì cũng không có, nhưng kiên nhẫn thì có thừa.
Cuối cùng, vào đêm thứ ba, anh đã đợi được.
Cô gái kia đến từ khu nhà giàu bên ngoài bức tường. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen cùng quần thể thao bó sát người. Kinh nghiệm leo tường phong phú, từ trên bức tường bên kia nhảy lên trên cái cây với cái cành xiêu vẹo rồi rơi xuống đất. Động tác liền mạch tư thế uyển chuyển, leo tường so khiêu vũ còn đẹp hơn. Càng quan trọng hơn là, cô ấy có một khuôn mặt không hề xa lạ đối với anh.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại mang vẻ thờ ơ, xa cách.
Trì, Vân, Phàm.
Hứa Viễn Hàng quả thực muốn vỗ tay tán thưởng cô lần thứ hai, thế nhưng là nhớ đến cuộc trò chuyện trước đây của họ --
" Cậu không lo lắng tôi nói ra chuyện vừa rồi sao? "
" Cậu nghĩ có ai tin không? "
Một bài học từ quá khứ làm anh đành phải từng chút một nhịn xuống xúc động muốn vỗ tay.
Sẽ không có người tin sao?
Hứa Viễn Hàng nhìn bóng dáng đang dần khuất xa, trong mắt hiện lên ý cười đầy ẩn ý, đưa tay lên vuốt khóe môi, nếu như.. anh có bằng chứng thì sao?
Không vội, từ từ sẽ đến, tương lai còn dài.
Những gì anh có là sự kiên nhẫn.
Để bảo đảm quá trình vượt tường trốn thoát được ghi lại rõ ràng nhất có thể, Hứa Viễn Hàng còn đặc biệt yêu cầu Đại Tráng đi tìm người mượn máy quay chuyên dụng. Đại Tráng tay chân rất nhanh, xế chiều hôm đó liền đem máy quay mang tới, thở hổn hển hỏi:" Viễn ca anh muốn thứ đồ chơi này làm gì? "
Hứa Viễn Hàng cười thần bí:" Ôm cây đợi thỏ[1] . "
Đại Tráng dù sao cũng đã lăn lê bò lết qua chín năm giáo dục bắt buộc. Không đến mức chưa từng nghe qua điển cố ôm cây đợi thỏ, nhưng lý giải của cậu cũng chính là nghĩa đen:" A, ở hẻm Nam của chúng ta có thỏ rừng sao? "
" Đúng vậy, tại sao không? "Hứa Viễn Hàng nghịch máy quay, ý cười càng sâu," Bề ngoài nhìn rất ngoan, thực tế dã cực kì. Không chỉ biết trèo tường trèo cây, phỏng chừng tức giận sẽ còn cắn người nữa. "
Đại Tráng làm sao có thể nghe hiểu anh đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe chứ, nhắc nhở:" Vậy Viễn ca, anh phải cẩn thận một chút. Đừng thịt thỏ ăn không thành, ngược lại bị nó cắn. "
" Yên tâm. "Hứa Viễn Hàng rất là tự tin nói," Anh tự có biện pháp chế trụ nó. "
" Okay. "
Đại Tráng lại hỏi:" Viễn ca, anh có biết dùng máy quay này không? "
Hứa Viễn Hàng lắc lắc điện thoại" Đang tra cứu đây. "
Đại Tráng:" Ồ, vậy được, em ra quán cafe internet trước. "
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời hoàn toàn biến mất ở chân trời, mùi thức ăn cũng bắt đầu thoang thoảng trong từng gia đình.
Trời tối dần, biển hiệu đèn xanh" Một lưới tình thâm "cũng được thắp sáng, trở thành khung cảnh bắt mắt và độc đáo ở hẻm Nam.
Hứa Viễn Hàng lôi ghế ngồi đợi trong phòng bếp nhỏ. Khi trăng lên cao, khắp sân nhỏ phủ từng tia ánh sáng bạc. Ngón tay anh lần lượt gõ lên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi.
Xem ra đêm nay anh gặp may, mới khoảng chín giờ liền nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Cây cổ thụ run rẩy, Trì Vân Phàm nhảy xuống vững vàng tiếp đất, nhưng vừa đứng thẳng người lên, cô nghe thấy một tiếng" Bốp "nhẹ vang lên. Ngọn đèn nhỏ trong sân được bật sáng, một bóng người lặng yên không một tiếng động từ bên cạnh đi tới. Cô lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Chờ đến lại là một giọng nam trầm thấp ngậm ý cười:" Bạn học Trì, buổi tối tốt lành. "
Sau đó, bóng dáng cao ráo mạnh mẽ rắn rỏi bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện trong tầm nhìn của Trì Vân Phàm. Hứa Viễn Hàng? Cô thu tầm mắt lại liền thấy anh nghiêng người ra đằng sau. Đối diện hướng cô đứng là chiếc máy quay đang chạy..
Trì Vân Phàm kiêu hãnh đứng dưới ánh đèn màu vỏ quýt trong gió đêm. Nét mặt không thay đổi, đôi mắt lạnh như sao băng, đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh.
Ý cười nơi đuôi lông mày cùng khóe mắt của Hứa Viễn Hàng gần như đã theo kịp phong cảnh mùa xuân vô biên. Tâm tình anh nhộn nhạo, hơi ngẩng đầu lên, cố ý thở ra một hơi dài gợi cảm:" A~, ánh trăng đêm nay không tệ. "
*
Tác giả có lời muốn nói:
Goodjob cây cổ thụ xiêu vẹo! Sau khi chạm vào vòng eo nhỏ của vợ mình, Viễn ca lại thành công tóm được hình ảnh cô ấy leo tường luôn rồi! Nhược điểm nơi tay, các người nói xem, cần đe dọa (trừng phạt) Vân muội như thế nào mới tốt?
Ở chương trước, mọi người đã để lại lời nhắn trên tường đều được tặng lì xì. Chương này tiếp tục tặng, còn bonus thêm tiếng thở trầm thấp đầy gợi cảm và quyến rũ của Viễn ca!
Viễn ca ra kinh doanh đi nè!
Hứa Viễn Hàng lạnh lùng nhìn qua:" A~."Tôi chỉ thở cho vợ tôi nghe.
Lưu ý: "Ôm cây đợi thỏ": Dùng để phê phán những phương pháp tư duy không biết cách thích ứng và bám vào giáo điều. Nó cũng có thể được sử dụng để khen ngợi, miễn là nắm vững luật, cũng có thể trồng một vài cây trên con đường mà thỏ phải đi qua và chờ thỏ đụng phải. (Theo Bách khoa toàn thư Baidu)
CHÚ THÍCH
[1] Điển cố "ÔM CÂY ĐỢI THỎ"
Thời Tống có một anh nông dân trồng được mấy mẫu ruộng, phía đầu mảnh ruộng có một cây to. Một hôm đang làm đồng đột nhiên có một con thỏ chạy như tên bắn đến, đâm sầm vào cái cây to kia, gãy cổ ngay lập tức, chết thẳng cẳng. Anh ta chạy vội đến, đặt con thỏ lên, vui mừng nói:
– Thật chẳng tốn chút công sức nào lại được món hời lớn, về nhà sẽ được bữa ăn ngon.
Anh ta xách con thỏ vừa đi về vừa đắc ý nghĩ:
– Số mình quá may mắn! Không chừng ngày mai cũng có thỏ chạy đến, mình không thế bỏ qua cơ hội như vậy được. Hôm sau, anh ta ra đồng không làm việc mà chỉ ngồi giữ cái cây to kia, đợi thỏ chạy đến. Kết quả, đợi cả ngày cũng chẳng có gì, anh ta lại không can tâm, từ đó ngày ngày đều ngồi dưới gốc cây đợi thỏ chạy đến tông vào cây mà chết. Anh ta đợi mãi cho cho đến khi cỏ dại trong ruộng mọc cao hơn cả hoa màu mà ngay cả bóng thỏ cũng chẳng thấy đâu.
Câu chuyện cho thấy chúng ta không thể không làm mà vẫn có ăn. Chăm chỉ làm việc mới có thể khá hơn được.
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi