Tiên sinh đoán mệnh sao?
Chương 179: Đợt sóng sau này có khi nào đập chết bọn họ trên bờ cát không?
Sau khi Tống Triết cùng Tiêu Thiên rời đi, Hoàng đại sư lập tức gọi điện cho Lý đại sư, tuổi tác như bọn họ tầm giờ này đã tắm một phát rồi đi ngủ. Liên hoàn đoạt mệnh call của Hoàng đại sư vừa vặn đánh thức Lý đại sư khỏi giấc mộng.
Có địa cấp đại sư như bọn họ biết rất rõ chuyện gì quan trọng cực kỳ, gọi liên hoàn như vậy thực sự không phải chuyện lịch sự, thế nhưng chuyện có nặng có nhẹ, lúc Lý đại sư ngáp dài híp mắt nhìn tên Hoàng đại sư trên màn hình, biểu tình khó chịu trên mặt Lý đại sư lập tức giảm bớt, không phải đứa học trò không nghe lời nào đó thì tốt rồi, bằng không ngày mai ông nhất định sẽ xử chúng.
"Alo, khuya rồi không ngủ gọi điện tới làm chi?"
Hoàng đại sư trầm giọng nói: "Lý đại sư, ông tới nhà tôi một chuyến đi, có chuyện rất quan trọng cần nói với ông."
Lý đại sư khó hiểu ừ một tiếng: "Là chuyện gì?"
"Chuyện liên quan tới đồ đệ Dương Bác Học của ông, bây giờ tốt nhất ông nên qua đây một chuyến, chuyện rất khẩn cấp."
Dương Bác Học?! Lý đại sư lại càng khó hiểu hơn, đồ đệ này gần đây ở bên ngoài nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ ông giao phó, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện?
Ông cùng Hoàng đại sư kết bạn nhiều năm, Hoàng đại sư chưa bao giờ ăn nói bừa bãi, đã nói là khẳng định có chuyện. Lý đại sư có chút thấp thỏm, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi bảo tài xế lái xe đưa mình tới nhà Hoàng đại sư.
Sau khi đến nơi, Lý đại sư xoa xoa mồ hôi hán, thấy Hoàng đại sư nằm trên ghế lắc lắc lư lư cực kỳ nhà nhã, ông khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tối như vậy rồi còn gọi tôi tới."
Hoàng đại sư ném tờ báo qua cho Lý đại sư, chỉ chỉ nội dung bên trên: "Chuyện mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ, ông có xem qua chưa?"
Lý đại sư lật báo, nhíu mày: "Có nghe nói, chuyện này huyên náo rất lớn. Có người nhà của đồ đệ tôi dùng thứ này, bây giờ mặt cũng xảy ra vấn đề, vẫn đang tìm bác sĩ chữa trị."
"Ông có thấy qua người đó chưa?"
Lý đại sư tức giận nói: "Đã từng thấy qua một lần, tình huống thực sự nghiêm trọng. Cái đám thương nhân kia đúng là quá đáng hận."
Nghe tới đây, Hoàng đại sư không khỏi than thở, xem đi, toàn bộ huyền học xã chỉ sợ không ai phát hiện có người giở trò quỷ. Nếu không phải Tống Triết phát hiện thì chỉ sợ hậu quả không thể nào tưởng tượng được a!
"Lý đại sư, đây chính là chuyện tốt mà đồ nhi Dương Bác Học của ông làm ra!"
Hoàng đại sư vừa dứt lời, Lý đại sư liền sửng sốt, tuổi của ông cũng lớn rồi, mới vừa nghe xong còn tưởng mình lãng tai, có chút nghi hoặc nói: "Hoàng đại sư, ông mới vừa nói gì vậy, tôi lãng tai nghe nhầm à?"
Hoàng đại sư ngồi dậy, từng chữ từng chữ nói: "Không phải ông lãng tai, là tôi nói, đó là chuyện tốt do đồ nhi ông làm ra."
Lý đại sư mất hứng: "Sao lại là chuyện tốt do đồ nhi tôi làm ra được chứ?"
Hoàng đại sư chưa từng nghĩ tới nữ nhi hương cư lại có liên hệ với huyền học xã bọn họ, ông thở dài: "Trăm năm trước có một vụ tai họa nữ nhi hương, ông có nhớ không?"
Lý đại sư vỗ tay: "Dĩ nhiên là nhớ, mặc dù lĩnh vực của tôi khác ông nhưng đó chính là đại sự trong huyền học, tôi tự nhiên biết. Năm đó sư phụ từng dùng chuyện này giáo dục sư huynh đệ tụi tôi, tôi tự nhiên nhớ rõ." Sau khi nói xong, ông khó hiểu hỏi: "Sao lại nói tới nữ nhi hương?"
Hoàng đại sư sờ râu, trầm giọng nói: "Ông có tin tôi không?"
Lý đại sư thật sự bị Hoàng đại sư tối nay đánh bại, từ khi nào Hoàng đại sư trở nên kì kì kèo kèo như vậy a?
Ông nói: "Tự nhiên là tin rồi, tôi đã quen biết ông từ khi huyền học xã sáng lập, đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, sao tôi không tin ông được chứ."
"Được, ông tin tôi, vậy tôi liền nói chuyện này với ông. Thế nhưng sau khi nghe rồi, ông ngàn vạn lần đừng kích động."
Lý đại sư gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ông cũng tuổi này rồi, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, còn kích động được sao?!
Hoàng đại sư ngồi xuống bàn trà, từ từ rót trà, tính tình Lý đại sư rất nóng nảy, không lĩnh hội được thú vui pha trà, thấy Hoàng đại sư cứ kỳ kèo mãi chỉ hận không thể banh miệng ông ra rót nước trà vào rồi nhanh nhanh nói chuyện.
"Nữ nhi hương lại xuất hiện!"
Một câu nói này của Hoàng đại sư làm Lý đại sư vốn đang buồn bực cả kinh tới túa mồ hôi lạnh, la thất thanh: "Ông nói gì vậy?"
Hoàng đại sư gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, con ngươi cơ trí nhìn Lý đại sư: "Bình tĩnh, không phải đã nói không kích động à?"
Nhìn biểu tình cực kỳ an ổn của Hoàng đại sư, Lý đại sư thật sự không biết nên nói gì, nữ nhi hương tái hiện thế gian, này chẳng lẽ còn chưa đủ kinh ngạc sao? Sư phụ ông từng nói trăm năm trước giới huyền học vì tranh đoạt nữ nhi hương mà huyên náo tới tinh phong huyết vũ, gà chó không yên, thậm chí sư phụ ông cũng từng bị ảnh hưởng, sư thúc tổ của ông cũng vì nó mà bỏ mạng. Hoàng đại sư bảo ông làm sao không kích động chứ?
"Hơn nữa, mỹ phẩm dưỡng da kia chính là điều chế từ nữ nhi hương. Có người làm chú lên thân lọ đựng mỹ phẩm, thông qua nữ nhi hương cuồn cuộn không ngừng hấp thu tinh khí người dùng."
"Cái gì?" Lý đại sư lại kích động gầm to, Hoàng đại sư cũng nhịn không được một lần nữa gõ bàn: "An tĩnh, nghe tôi nói hết đã."
Lý đại sư không thể làm gì khác hơn là hậm hực ngậm miệng, hai con mắt kích động nhìn Hoàng đại sư.
"Mà chuyện này là do một thứ trong suốt, không, là linh thể làm ra." Tống Triết quen gọi nó là thứ trong suốt, nhưng nói chuẩn xác thì chính là linh thể.
"Ông nói là, linh thể kia muốn thông qua nữ nhi hương hấp thu tinh khí ngưng kết thành hình người?" Lý đại sư trợn to hai mắt, nữ nhi hương trừ bỏ kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão thì còn có thể tạo ra phàm thai nhục thể. Hoàng đại sư đã nói vậy thì ông còn gì không hiểu nữa chứ?
"Đó là linh thể gì? Làm sao biết công dụng của nữ nhi hương? Nó lại từ đâu lấy được nữ nhi hương?" Nghi vấn liên tiếp từ miệng Lý đại sư phun ra.
Hoàng đại sư cũng thực nhức đầu: "Nếu tôi biết thì đã không gọi ông tới bàn bạc rồi. Những thứ này ông phải hỏi đại đồ đệ Dương Bác Học của ông."
Lý đại sư cả kinh: "Có liên quan gì với nó?" Ngay từ lúc ban đầu Hoàng đại sư đã nói có chuyện về Dương Bác Học muốn nói với ông, thế nhưng nói một hồi đều là chuyện nữ nhi hương, sao tự dưng lại dính líu tới Dương Bác Học?
Hoàng đại sư trầm giọng nói: "Đồ đệ tốt của ông có quen biết với linh thể kia, thậm chí còn có quan hệ đặc biệt tốt, vì thế mới giúp linh thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy."
"Làm sao có thể?" Lý đại sư ngồi không yên được nữa, ông bật dậy, cốc trà trên bàn suýt chút nữa vì thế mà rớt xuống, ông tức tới dựng râu, mắt trợn trừng: "Hoàng đại sư, ông không thể tùy tiện oan uổng người tốt, học trò của tôi tôi biết, nó làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!"
Hoàng đại sư không hề để tâm tới cơn giận của Lý đại sư, đó là phản ứng bình thường, nếu đổi lại có người nói đồ đệ đắc ý của ông hùa theo linh thể làm ra chuyện hại người như vậy, ông khẳng định là người đầu tiên không tin.
"Ông ngồi xuống đi đã, để tôi tỉ mỉ nói, đã nói đừng kích động rồi mà!"
Lý đại sư phùng mang trợn mắt: "Ông nói học trò của tôi như vậy, tôi có thể không kích động sao?"
Hoàng đại sư nhấp ngụm trà, lại châm đầy, đồng thời rót cho Lý đại sư rồi mới nói: "Ngồi đi!"
Lửa giận của Lý đại sư bị động tác chậm rãi của Hoàng đại sư dập tắt, ông đặt mông ngồi xuống, một hơi hớp cạn cốc trà, cảm thấy còn chưa đủ thấp giọng: "Thêm cốc nữa!"
Hoàng đại sư cười nói: "Uống kiểu trâu uống của ông chỉ lãng phí trà ngon của tôi thôi!"
Lý đại sư bỉu môi: "Trà không phải đều là một dạng thôi sao, ông còn phân ra ba bảy loại. Được rồi, trà cũng uống rồi người cũng ngồi rồi, nói tiếp được chưa?"
Hoàng đại sư uống ngụm trà nói: "Lý đại sư, ông biết tôi lâu như vậy, có khi nào ông thấy tôi ăn nói lung tung không?"
Này là thật, Hoàng đại sư là người thế nào Lý đại sư đương nhiên hiểu rõ, cũng vì vậy mặc dù rất tức giận nhưng ông vẫn ngồi xuống chờ Hoàng đại sư nói tiếp chứ không phải vung tay áo bỏ đi.
"Ông còn nhớ Tống Triết không?"
Hàng mày nhíu chặt của Lý đại sư dần giãn ra: "Là cậu nhỏ đã giúp chúng ta đánh bại Hứa Thắng Vinh à?" Lý đại sư đương nhiên nhớ Tống Triết, tình huống lúc đó hung hiểm như vậy, nếu không phải Tống Triết tới thì huyền học xã bọn họ không biết đã tổn thất bao nhiêu nhân tài. Đó chính ngôi sao mới nổi lên trong giới huyền học bọn họ a, chỉ là Tống Triết bình thường quá điệu thấp, Lý đại sư căn bản không nghe thấy chuyện của cậu.
"Sao tự dưng lại nhắc tới cậu nhỏ này?" Lý đại sư cảm thấy Hoàng đại sư nói chuyện thực rốn loạn, cứ làm người ta không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
"Nữ nhi hương này là cậu nhỏ phát hiện, vấn đề của mỹ phẩm Xu Lệ cũng là nó phát hiện, thậm chí, chuyện linh thể cũng là nó báo cho tôi biết."
Lý đại sư kinh hãi, á khẩu không nói nên lời, qua một hồi lâu mới nói: "Tất cả đều là nó phát hiện?" Này... này sao có thể? Mặc dù Lý đại sư rất coi trọng Tống Triết nhưng Tống Triết làm sao lại lợi hại tới mức này a. Ông vẫn cho rằng hết thảy là do Hoàng đại sư phát hiện.
Bởi vì tính đặc thù của nữ nhi hương, Hoàng đại sư không có cách nào mới tìm ông tới bàn bạc, thế nhưng bây giờ Hoàng đại sư lại nói với ông, hết thảy đều là công lao của Tống Triết.
Tuổi trẻ bây giờ lợi hại đến vậy sao?
Hoàng đại sư cười nói: "Ông đừng nghi ngờ, bản lĩnh của Tống Triết thật sự rất lớn! Ông có nhớ trước đây không lâu tôi hỏi ông về một cái trận pháp không?"
Lý đại sư cứng ngắc gật gật đầu, trận pháp cổ quái hiếm thấy đó ông chưa từng thấy qua, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt ông trừng to như chuông đồng: "Ông đừng nói với tôi, trận pháp kia cũng là Tống Triết phát hiện nha?"
Hoàng đại sư gật đầu cười: "Không sai, chính là Tống Triết phát hiện. Vụ án Tùng Vận Thôn cũng là nó giải quyết." Hoàng đại sư cảm khái: "Tống Triết nó thật sự rất giỏi a! Trường giang sóng sau xô sóng trước, Tống Triết đúng là hậu sinh khả úy!"
Lý đại sư nghiêm mặt, đợt sóng sau này có khi nào đập chết bọn họ trên bờ cát không?
Tác giả :
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu