Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 167: Nữ nhi hương 2


Vạn Dương ôm lấy cô, hôn cô một cái: "Trinh Trinh, anh thật cao hứng. Thật sự cao hứng!"

Hứa Trinh Trinh cười rưng rưng, mắt mày cong cong vui sướng, hôm nay bọn họ đã nói ra hết thảy, bằng không cô không biết sau này mình sẽ trở thành thế nào nữa. Có lẽ cô sẽ tiếp tục hiểu lầm và không tin tưởng Vạn Dương không, có lẽ hai bọn họ sẽ kết thúc.

Hiểu lầm là điều tối kỵ trong tình yêu.

Đêm này, bọn họ dây dưa triền miên, là đêm hạnh phúc nhất của Hứa Trinh Trinh. Không có thấp thỏm, không có hoài nghi, chỉ có tràn đầy tình yêu.

Ngày hôm sau, Vạn Dương gọi điện thoại cho Tiêu Thiên, nói anh dẫn theo Tống Triết tới nhà mình, tốt nhất là nhìn giúp xem thân thể Hứa Trinh Trinh có vấn đề gì không đúng hay không.

Tiêu Thiên nhướng mày: "Cậu đã nói với cô ta à?"

Vạn Dương cười nói: "Đúng vậy, người yêu thì phải tin tưởng nhau, hôm qua cô ấy đã thẳng thắn nói chuyện này với tôi, tôi cũng tín nhiệm nói cho cô ấy biết."

Tiêu Thiên gật đầu, cảm thấy Vạn Dương nói có lý, rất nhiều cặp tình lữ đã chia tay bởi vì không tín nhiệm nhau, hiểu lầm nhau, hiềm khích cũng ngày càng lớn hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thiên nói lại với Tống Triết, Tống Triết đang đánh răng, hàm hồ không rõ nói: "Ừm, em biết rồi."

Rửa mặt xong, lại ăn sáng xong xuôi, Tống Triết cùng Tiêu Thiên dẫn theo Tam Hoàng tới nhà Vạn Dương.

Vạn Dương cùng Hứa Trinh Trinh chờ sẵn ở nhà, thấy Tống Triết tới thì Hứa Trinh Trinh có chút khẩn trương, dù sao thì Vạn Dương đã nói Tống Triết phát hiện mặt cô không đúng.

Tống Triết là đại sư, đại sư nói không đúng thì khẳng định là có vấn đề. Cô không muốn vì chuyện mình bái lạy tượng mỹ nhân mà phá hủy cả cuộc đời, như vậy thật không đáng.

Tống Triết mỉm cười quan sát Hứa Trinh Trinh một phen, thân thể cô quả thực không có gì không đúng, chính là gương mặt đã thay đổi, giống như một bức tượng đất bị bóp mũi, nặn hai mí. Cậu nhìn mi tâm Hứa Trinh Trinh thì thấy hình ảnh ân ái tối qua của cô và Vạn Dương, cậu lập tức thu hồi ánh mắt, có chút lúng túng sờ mũi, bàn tay vàng này cũng có lúc không đáng tin cậy a!

Cậu nói: "Trước tiên, cô nói tôi nghe xem làm sao trở nên xinh đẹp như vậy."

Hứa Trinh Trinh nhìn Vạn Dương, Vạn Dương bóp bóp tay cô khích lệ, Hứa Trinh Trinh liền nhìn Tống Triết nói: "Tôi vô tình thấy trên một trang wed, trên đó nói chỉ cần mua tượng mỹ nhân về cung phụng, chỉ cần vài ngày là có thể từ từ trở nên đẹp hơn, hơn nữa còn không có bất cứ tác dụng phụ nào. Sẽ không giống như phẫu thuật thẩm mỹ, qua một thời gian thì có di chứng."

"Vì thế tôi mới động tâm đặt mua, còn mua loại nhang đặc biệt của họ, mỗi ngày cứ nửa đêm đi đốt nhang quỳ lạy tượng mỹ nhân, tâm sự ước nguyện trong lòng. Tôi liền thử khoảng một tuần, không ngờ từ từ trở nên đẹp hơn thật."

Đẹp hơn là chuyện rất cao hứng, nhưng nếu phải trả bằng một cái giá đáng sợ mà cô không hề hay biết thì Hứa Trinh Trinh thực sự hối hận.

"Đại sư, nó có tác dụng phụ gì không? Tôi có phải chết không? Hay là mặt bị hủy dung?" Hứa Trinh Trinh sờ mặt, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lo lắng bất an.

Vạn Dương ôm bả vai Hứa Trinh Trinh, im lặng cho cô tựa vào người mình, cũng thực lo lắng nhìn Tống Triết.

Tống Triết nói: "Tôi cần xem bức tượng mỹ nhân kia."

"Vâng vâng vâng, đại sư, mời qua bên này!"

Hứa Trinh Trinh vội vàng mở rộng cửa phòng khách, bức tượng để ngay trên bàn sách, đêm qua sau khi nói rõ hết thảy với Vạn Dương, Hứa Trinh Trinh không đốt nhang cung phụng nó, thậm chí còn mang nước và trái cây đi đổ, chỉ còn lại bức tượng là không dám ném, sợ thật sự có đồ bẩn.

Bức tượng mỹ nhân kia được điêu khắc cực kỳ sống động, phảng phất hệt như mỹ nhân cổ đại từ trên trời hạ phàm, điệu múa lả lướt thướt tha, đẹp không thể tả.

Chẳng qua không biết bức tượng này làm từ chất liệu gì, bên ngoài phủ thêm một tầng xám tro nhàn nhạt làm giá trị nhan sắc của bức tượng bị hạ thấp không ít.

Hứa Trinh Trinh thấy Tống Triết nghiêm túc quan sát bức tượng thì cũng thấp thỏm nhìn theo, vừa nhìn một cái thì liền cảm thấy không đúng, cô lôi kéo tay Vạn Dương, có chút do dự nói: "A Dương, anh có cảm thấy tượng mỹ nhân hình như có chút không giống không? Tối qua lúc em với anh nhìn thì bề ngoài của nó đâu có mờ như vậy!"

Nói tới đây, Vạn Dương cũng cảm thấy không đúng: "Đúng vậy, hôm qua nhìn nó đẹp tới mức làm người ta mê mệt, thế nhưng hôm nay thì không còn cảm giác đó nữa. Hơn nữa ánh mắt tựa hồ cũng không còn ánh sáng, hôm qua rõ ràng rất có thần thái, cứ hệt như là thật vậy."

Tượng mỹ nhân tuy nhỏ nhưng có tỷ lệ hoàn mỹ, thậm chí gương mặt cũng được điêu khắc giống như đúc, tựa như thật sự có một mỹ nhân có đôi mắt xinh đẹp hút hồn như vậy tồn tại. Hơn nữa ánh mắt được tô điểm bằng bút lông, sáng long lanh trong suốt tựa như mỹ nhân sống.

Thế nhưng bây giờ không chỉ có một tầng mờ mờ, ngay cả ánh mắt cũng giống như màu đồng, ảm đạm vô sắc, hoàn toàn không có chút đẹp đẽ nào.

Điều này thực sự quá kỳ quái!

Tống Triết nhíu mi: "Hai người khẳng định hôm nay không giống hôm qua?"

Hứa Trinh Trinh gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, từ lúc tôi nhận được nó thì nó vẫn luôn rất đẹp. Tôi càng cung phụng thì nó càng đẹp, toàn bộ bức tượng như sắp sống lại vậy. Trên web nói là tượng càng đẹp thì đại biểu người cầu nguyện cũng sẽ đẹp hơn. Có phải vì hôm qua tôi không cung phụng nên nó mới như vậy không?"

Hứa Trinh Trinh khó tránh liên tưởng tới chính mình, tượng mỹ nhân biến thành như vậy có phải đại biểu cô cũng sẽ trở lại hình dáng trước kia hay không? Hứa Trinh Trinh có chút không nỡ, thế nhưng nghĩ tới so với hủy dung vẫn tốt hơn liền từ bỏ, thuận tiện phỉ nhổ bản thân, đã đến lúc nào rồi mà còn nghĩ tới mặt mũi nữa chứ.

Tống Triết không hề nhìn thấy chút sát khí nào trên bức tượng mỹ nhân này, chứng minh không có người dùng tà thuật quái ác. Trên bàn còn để một cây nhang chưa đốt. Tống Triết tiến tới ngửi một chút, mùi thơm nồng nặc xộc thẳng vào mũi, có chút tương tự với mùi thơm trên người Hứa Trinh Trinh, chẳng qua mùi trên người cô không nồng nặc như vậy.

Hứa Trinh Trinh nói: "Là lúc mua tượng mỹ nhân đã gửi chung tới, nói là phải dùng loại nhang đặc chế của bọn họ mới thành công."

Tống Triết gật đầu, bẻ chút đầu nhang vân vê trên đầu ngón tay, mi tâm hơi nhíu lại.

Hứa Trinh Trinh cùng Vạn Dương ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ quấy rầy Tống Triết.

Tiêu Thiên đứng bên cạnh yên lặng trông nom, cũng không lên tiếng.

Loại nhang này nhất định có cổ quái, thế nhưng nhất thời Tống Triết chưa phát hiện đầu mối. Cậu có thể giải quyết mấy chuyện yêu ma quỷ quái, thế nhưng thứ này tựa hồ đã vượt qua tri thức bình thường, cậu cần phải hỏi Hoàng đại sư hoặc tìm hiểu bách khoa toàn thư.

Tống Triết nói: "Tôi phải mang bức tượng mỹ nhân này về nghiên cứu một chút. Đây là lần đầu tiên tôi thấy thứ này, đúng rồi Hứa Trinh Trinh, nếu sau này mặt hoặc thân thể cô xuất hiện trạng huống dị thường thì nhất định phải báo cho tôi biết, như vậy tôi mới dễ dàng tìm ra căn nguyên."

"Được được được, tôi nhớ rồi."

"Cái trang web kia, cô còn nhớ địa chỉ không?"

Hứa Trinh Trinh gật đầu không ngừng, lập tức lấy laptop ra mở trang web, kết quả màn hình biểu hiện 404. Cô F5 rất nhiều lần, còn đổi trình duyệt khác nhưng vẫn không có kết quả.

"Sao lại vậy chứ? Rõ ràng mới mấy hôm trước vẫn còn vào bình thường."

Tống Triết hiểu ra, quả nhiên là vậy, cậu cũng sớm đoán là trang web này không có khả năng tồn tại: "Địa chỉ của người gửi hàng thì sao, cô còn nhớ không?"

"Hứa Trinh Trinh nói: "Nói ra cũng kỳ quái, trên giấy không viết địa chỉ người gửi mà để trống, chỉ có tên và địa chỉ của tôi thôi, ngay cả công ty chuyển phát nào chuyển hàng tôi cũng không rõ, chỉ biết lúc tôi về tới nhà thì hàng đã đặt ở cửa rồi."

Chuyện này nghe sao quen tai như vậy, Tống Triết thầm nghĩ, không phải chính là trò của đám đồ đệ Trương Viễn Trung sao? Chẳng lẽ bọn họ lại rục rịch? Thế nhưng vì sao trên tượng mỹ nhân lại hoàn toàn không có chút hắc khí hay sát khí nào cả, theo lý thì đám người kia là oai môn tà đạo, có muốn giấu cũng khó.

Tống Triết khó hiểu không thôi, đây là lần đầu tiên có thứ làm khó cậu. Cậu mang theo nhang và tượng mỹ nhân, cùng Tiêu Thiên trở về nhà.

Thấy Tống Triết nhíu mày khó hiểu quan sát bức tượng mỹ nhân, Tiêu Thiên nhịn không được đưa tay xoa xoa mi tâm cậu: "Chuyện này quá khó sao em?"

Tống Triết lầm bầm: "Khó thật! Đây là lần đầu tiên em thấy thứ này, thực kỳ quái, vì sao nó không hề có chút khí tức nào cả chứ?"

Tống Triết không tin, cậu dồn linh khí vào mắt, tỉ mỉ quan sát, tình huống bình thường Tống Triết không cần dùng tới linh khí cũng có thể nhìn thấy khí tức từ các vật thể tỏa ra. Dùng linh khí thì cậu có thể biết được ai đã từng chạm qua bức tượng mỹ nhân này. Thế nhưng thời gian của năng lực này không quá xác định, Tống Triết cũng không biết sẽ xuất hiện hình ảnh gì.

Trong hình ảnh chỉ có một đôi tay gần như trong suốt đang đóng gói bức tượng vào thùng, bên cạnh đôi tay kia còn có rất nhiều bức tượng mỹ nhân khác đang chờ đóng gói.

Hử, thứ gì đây? Một đôi tay trong suốt?

Tống Triết nhịn không được chớp chớp mắt, âm hồn? Không giống lắm! Yêu quái? Này lại càng không có khả năng! Cậu lại sử dụng linh lực một lần nữa nhưng không thu hoạch được gì, ngược lại lúc quét qua bức tượng một lượt thì phát hiện nó tựa hồ được chạm rỗng, bên trong hình như có thứ gì đó.

Tống Triết hưng phấn, rốt cuộc cũng tìm thấy chút đầu mối.

Tiêu Thiên vừa bật đèn xi nhan vừa hỏi: "Sao đột nhiên lại vui như vậy?"

Tống Triết cười hì hì: "Em vừa phát hiện được manh mối, mau, mau nhấn ga đi nhanh lên anh."

Hiện giờ đã qua giờ cao điểm, xe cộ trên đường đã ít hơn không ít, Tiêu Thiên đẩy nhanh tốc độ, nửa tiếng sau đã về tới tiểu khu.

Tống Triết nói: "Anh về công ty làm việc đi, có manh mối em sẽ kể anh nghe."

Cả quá trình Tam Hoàng vẫn luôn ngoan ngoãn, ngay cả kêu cũng không kêu tiếng nào, tựa hồ biết hai vị chủ nhân muốn làm chuyện quan trọng. Hiện giờ đã về tới tiểu khu, Tam Hoàng liền hưng phấn nhảy xuống xe, điên cuồng ngoắc đuôi.

"Được, có vấn đề gì nhớ gọi điện cho anh."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại