Tiên Quốc Đại Đế
Chương 211: Phạm vào vô số người tức giận
Ba người đi vào Phong Thần điện, nhất thời thấy một tấm bảng khổng lồ, trên đó viết bốn chữ to - Tư Mã Vân Thiên.
Phía dưới có tám tên Nho sinh đang chán gần chết ngồi đó. Tay ôm cuốn sách, đều gục xuống bàn mà ngủ gật.
- Lớn mật, bên trong Phong Thần điện, cũng dám lười biếng?
Đông Phương Chính Phái kêu lên.
- A!
Tám tên Nho sinh nhất thời rùng mình một cái.
- Đông Phương Vô Lại? Là ngươi!
Một Nho sinh nhất thời kêu lên.
- Đông Phương Gian Nhân, ngươi dám làm ta sợ?
- Đông Phương Bỉ Ổi, tốt a, ngươi còn dám tới?
......
...
...
Tám Nho sinh hô lên tám tên bất đồng, rứa mà không có một người nào, không có một tên nào gọi nguyên danh của Đông Phương Chính Phái.
Đông Phương Chính Phái không cho là nhục, ngược lại cười hì hì nói:
- Chư vị sư huynh, gần đây bận rộn a!
- Bận rộn cái rắm, lại không cho phép tu luyện, mỗi ngày cùng giống như kẻ ngu!
Một tên nho tu hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
- A, không sao, ta tìm thú vui tới cho các ngươi, xem một chút, có người ghi danh Phong Thần Sách!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Cái gì? Ghi danh? Tư Mã Vân Thiên không phải là đã báo danh rồi sao?
Tên nho tu kia cau mày nói.
- Không phải là Tư Mã Vân Thiên, là bằng hữu này của ta, Diêm Xuyên!
Một ngón tay Đông Phương Chính Phái chỉ vào Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên? Diêm Xuyên…!
Thanh âm thứ hai gọi Diêm Xuyên đột nhiên cao lên tám lần.
- Cái gì? Ngươi chính là Diêm Xuyên?
- Là nhi tử của Diêm Đào? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Là Diêm Xuyên dám phi lễ Mạnh nha đầu?
......
...
...
Một đám Nho sinh nhất thời hứng thú, một đám nắm lấy râu mép của mình, trong mắt sáng lên đánh giá Diêm Xuyên.
- Meo meo, làm sao cùng một đức hạnh như mập mạp hèn mọn?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Mập mạp hèn mọn?
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái cứng đờ.
Tám tên Nho sinh cũng là sắc mặt cứng đờ, xem một chút Đông Phương Chính Phái, không khỏi hiện lên vẻ mặt ác tâm, ho khụ khụ, biểu lộ thái độ.
- Ngươi chính là Diêm Xuyên? Ngươi muốn ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách?
Một người Nho sinh nói.
- Đúng vậy!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Ngươi cũng đã biết, muốn tranh đoạt Phong Thần Sách nhưng mà có điều kiện!
Tên Nho sinh kia thản nhiên nói.
- Điều kiện?
Diêm Xuyên không giải thích được nhìn tên Nho sinh kia, lại nhìn Đông Phương Chính Phái một chút, Đông Phương Chính Phái chưa nói qua a?
- Không sai, đầu tiên, nhất định phải danh chấn Cự Lộc thành, đây là điều kiện trụ cột nhất, một người không có lực ảnh hưởng, là không có tư cách khai mở thư viện, không có tư cách giáo hóa vạn linh!
Kia Nho sinh thản nhiên nói.
- Ta nói, lão Nghiêm, Diêm Xuyên còn không được coi là danh chấn Cự Lộc thành sao? Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút, trên là bà lão hơn trăm tuổi, dưới thì hỏi ấu nữ tám tuổi, người nào không nhận ra Diêm Xuyên?
Đông Phương Chính Phái nhất thời vì Diêm Xuyên mà biện bạch.
Nhưng mà nghe lời biện bạch này, làm sao có loại cảm giác không được tự nhiên chứ?
- Ách?
Lão Nghiêm khẽ kinh ngạc.
- Rồi hãy nói, lấy loại người giống như cương thi của các ngươi, ở tại nơi có không khí giống như Cương thi điện, cũng có thể nghe nói về Diêm Xuyên, ngoại nhân còn có kẻ chưa nghe nói qua sao? Ngươi nói, Cự Lộc thành có bao nhiêu người không biết Diêm Xuyên? Hắn còn không được coi là danh chấn toàn thành?
Đông Phương Chính Phái quở trách nói.
- Được rồi, nhìn ở thể diện Đông Phương Vô Lại ngươi, cho hắn báo đi!
Lão Nghiêm gật đầu.
- Treo biển!
Lão Nghiêm hướng về phía mấy tên nho tu ở phía sau nói.
- Ừ!
Mọi người gật đầu.
Nhanh chóng lấy ra một tấm bảng khổng lồ, hai tên nho tu nhanh nhẹn cầm lấy bút lông trên bàn, lăng không hươ qua một cái, trên tấm bảng xuất hiện hai chữ Diêm Xuyên.
- Treo lên!
Lão Nghiêm kêu lên.
Chúng nho tu gật đầu, nhanh chóng đem tấm bảng mắc lên trên đại điện, song song với tấm mang tên Tư Mã Vân Thiên.
Trong lúc Diêm Xuyên đang hài lòng tán thán, ngoài điện nhất thời truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
- Tiên sinh, Diêm Xuyên vào Phong Thần điện rồi!
Một cái thanh âm kêu lên.
- Cái gì? Tiến vào? Cũng tốt, theo ta cùng nhau đi vào!
Ngoài điện truyền tới một thanh âm liều lĩnh.
Mọi người nghiêng đầu đi.
- Trần Bình?
Đông Phương Chính Phái chân mày cau lại.
Cầm đầu là một bạch y nam tử, tay cầm chiết phiến, vẻ mặt ngạo khí cất bước tiến vào đại điện.
- Trần Bình, quan môn đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, bảy mươi hai đại nho chi mạt!
Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng giải thích với Diêm Xuyên.
…
Cự Lộc thành, Phong Thần điện quảng trường!
Trên quảng trường có đại lượng cung điện, sóng người tập trung trong Thiên điện.
Nếu nói Thiên điện, chính là chỗ ghi danh tranh đoạt Thiên Sách, đại lượng tông môn lục tục ghi danh.
Nhưng mà đối diện với Phong Thần điện, lại cực kỳ vắng lạnh.
Vậy mà hôm nay, ngoài Phong Thần điện lại vây quanh hơn mấy trăm Nho sinh, một đám chính khí lẫm nhiên, thật giống như đang chuẩn bị chinh phạt người nào.
- Nhìn kìa, bên Phong Thần điện kia có chuyện gì vậy?
- Bên Cương Thi Điện, lại còn có người? Bình thời trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay làm sao lại nhiều người như vậy?
- Ta mới vừa nhìn rồi, cầm đầu chính là Trần Bình, là đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, bọn họ muốn làm gì? Gây chuyện?
Đi, đi xem một chút!
...............
.........
...
Bất luận địa phương đông người nào, cũng không thiếu kẻ có tính nhiều chuyện. Đảo mắt, ngoài Phong Thần điện đã vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Hơn nữa theo người vây xem tăng lên, cổ lực lượng ảnh hưởng này gia tăng thêm nhiều, càng ngày càng nhiều người vây quanh, làm cho tu giả bốn phía càng tò mò, càng nhiều người chạy đến vây xem.
Trong Phong Thần điện!
Trần Bình mang theo quần nho bước vào đại điện.
- Trần Bình, quan môn đệ tử Tư Mã Vân Thiên, bảy mươi hai đại nho chi mạt!
Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng đối với Diêm Xuyên giải thích.
Trong lúc Đông Phương Chính Phái cúi đầu nói thầm, phía đối diện, Trần Bình với mặt vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, cũng đã chợt nhìn thấy được một tấm bảng khổng lồ.
Ở bên cạnh Tư Mã Vân Thiên, treo một cái bảng ngang hàng, Diêm Xuyên?
- Diêm Xuyên? Treo biển ghi danh?
Nhất thời, Trần Bình nhãn tình nhất mị.
- Treo biển? Diêm Xuyên ghi danh rồi?
- Diêm Xuyên lại muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
- Diêm Xuyên muốn tranh đoạt Phong Thần Sách với đại hiền Tư Mã Vân Thiên?
...............
.........
...
Đám nho tu mới vào điện không khỏi kinh ngạc liên tục. Một đám bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
- Lão Nghiêm, chuyện gì xảy ra? Cái loại tiểu nhân này cũng có thể ghi danh?
Trần Bình nhất thời hướng về phía nho tu tiếp đãi ghi danh kêu lên.
- Đúng vậy a, người có đạo đức bại hoại như thế, Nghiêm đại nho, tại sao có thể cho hắn ghi danh?"
- Sao có thể xét duyệt?
............
......
...
Đám nho tu trong liên minh chinh phạt Diêm Xuyên, không khỏi nhìn về phía lão Nghiêm.
Lão Nghiêm thản nhiên nói:
- Làm sao, chúng ta xét duyệt, còn phải thông báo với ngươi?
Lão Nghiêm vừa nói, chân mày Trần Bình cau lại.
- Lão Nghiêm, ta không hiểu được, hướng ngươi thỉnh giáo!
Trần Bình trầm giọng nói.
Phía dưới có tám tên Nho sinh đang chán gần chết ngồi đó. Tay ôm cuốn sách, đều gục xuống bàn mà ngủ gật.
- Lớn mật, bên trong Phong Thần điện, cũng dám lười biếng?
Đông Phương Chính Phái kêu lên.
- A!
Tám tên Nho sinh nhất thời rùng mình một cái.
- Đông Phương Vô Lại? Là ngươi!
Một Nho sinh nhất thời kêu lên.
- Đông Phương Gian Nhân, ngươi dám làm ta sợ?
- Đông Phương Bỉ Ổi, tốt a, ngươi còn dám tới?
......
...
...
Tám Nho sinh hô lên tám tên bất đồng, rứa mà không có một người nào, không có một tên nào gọi nguyên danh của Đông Phương Chính Phái.
Đông Phương Chính Phái không cho là nhục, ngược lại cười hì hì nói:
- Chư vị sư huynh, gần đây bận rộn a!
- Bận rộn cái rắm, lại không cho phép tu luyện, mỗi ngày cùng giống như kẻ ngu!
Một tên nho tu hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
- A, không sao, ta tìm thú vui tới cho các ngươi, xem một chút, có người ghi danh Phong Thần Sách!
Đông Phương Chính Phái cười nói.
- Cái gì? Ghi danh? Tư Mã Vân Thiên không phải là đã báo danh rồi sao?
Tên nho tu kia cau mày nói.
- Không phải là Tư Mã Vân Thiên, là bằng hữu này của ta, Diêm Xuyên!
Một ngón tay Đông Phương Chính Phái chỉ vào Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên? Diêm Xuyên…!
Thanh âm thứ hai gọi Diêm Xuyên đột nhiên cao lên tám lần.
- Cái gì? Ngươi chính là Diêm Xuyên?
- Là nhi tử của Diêm Đào? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Là Diêm Xuyên dám phi lễ Mạnh nha đầu?
......
...
...
Một đám Nho sinh nhất thời hứng thú, một đám nắm lấy râu mép của mình, trong mắt sáng lên đánh giá Diêm Xuyên.
- Meo meo, làm sao cùng một đức hạnh như mập mạp hèn mọn?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Mập mạp hèn mọn?
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái cứng đờ.
Tám tên Nho sinh cũng là sắc mặt cứng đờ, xem một chút Đông Phương Chính Phái, không khỏi hiện lên vẻ mặt ác tâm, ho khụ khụ, biểu lộ thái độ.
- Ngươi chính là Diêm Xuyên? Ngươi muốn ghi danh tranh đoạt Phong Thần Sách?
Một người Nho sinh nói.
- Đúng vậy!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Ngươi cũng đã biết, muốn tranh đoạt Phong Thần Sách nhưng mà có điều kiện!
Tên Nho sinh kia thản nhiên nói.
- Điều kiện?
Diêm Xuyên không giải thích được nhìn tên Nho sinh kia, lại nhìn Đông Phương Chính Phái một chút, Đông Phương Chính Phái chưa nói qua a?
- Không sai, đầu tiên, nhất định phải danh chấn Cự Lộc thành, đây là điều kiện trụ cột nhất, một người không có lực ảnh hưởng, là không có tư cách khai mở thư viện, không có tư cách giáo hóa vạn linh!
Kia Nho sinh thản nhiên nói.
- Ta nói, lão Nghiêm, Diêm Xuyên còn không được coi là danh chấn Cự Lộc thành sao? Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút, trên là bà lão hơn trăm tuổi, dưới thì hỏi ấu nữ tám tuổi, người nào không nhận ra Diêm Xuyên?
Đông Phương Chính Phái nhất thời vì Diêm Xuyên mà biện bạch.
Nhưng mà nghe lời biện bạch này, làm sao có loại cảm giác không được tự nhiên chứ?
- Ách?
Lão Nghiêm khẽ kinh ngạc.
- Rồi hãy nói, lấy loại người giống như cương thi của các ngươi, ở tại nơi có không khí giống như Cương thi điện, cũng có thể nghe nói về Diêm Xuyên, ngoại nhân còn có kẻ chưa nghe nói qua sao? Ngươi nói, Cự Lộc thành có bao nhiêu người không biết Diêm Xuyên? Hắn còn không được coi là danh chấn toàn thành?
Đông Phương Chính Phái quở trách nói.
- Được rồi, nhìn ở thể diện Đông Phương Vô Lại ngươi, cho hắn báo đi!
Lão Nghiêm gật đầu.
- Treo biển!
Lão Nghiêm hướng về phía mấy tên nho tu ở phía sau nói.
- Ừ!
Mọi người gật đầu.
Nhanh chóng lấy ra một tấm bảng khổng lồ, hai tên nho tu nhanh nhẹn cầm lấy bút lông trên bàn, lăng không hươ qua một cái, trên tấm bảng xuất hiện hai chữ Diêm Xuyên.
- Treo lên!
Lão Nghiêm kêu lên.
Chúng nho tu gật đầu, nhanh chóng đem tấm bảng mắc lên trên đại điện, song song với tấm mang tên Tư Mã Vân Thiên.
Trong lúc Diêm Xuyên đang hài lòng tán thán, ngoài điện nhất thời truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
- Tiên sinh, Diêm Xuyên vào Phong Thần điện rồi!
Một cái thanh âm kêu lên.
- Cái gì? Tiến vào? Cũng tốt, theo ta cùng nhau đi vào!
Ngoài điện truyền tới một thanh âm liều lĩnh.
Mọi người nghiêng đầu đi.
- Trần Bình?
Đông Phương Chính Phái chân mày cau lại.
Cầm đầu là một bạch y nam tử, tay cầm chiết phiến, vẻ mặt ngạo khí cất bước tiến vào đại điện.
- Trần Bình, quan môn đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, bảy mươi hai đại nho chi mạt!
Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng giải thích với Diêm Xuyên.
…
Cự Lộc thành, Phong Thần điện quảng trường!
Trên quảng trường có đại lượng cung điện, sóng người tập trung trong Thiên điện.
Nếu nói Thiên điện, chính là chỗ ghi danh tranh đoạt Thiên Sách, đại lượng tông môn lục tục ghi danh.
Nhưng mà đối diện với Phong Thần điện, lại cực kỳ vắng lạnh.
Vậy mà hôm nay, ngoài Phong Thần điện lại vây quanh hơn mấy trăm Nho sinh, một đám chính khí lẫm nhiên, thật giống như đang chuẩn bị chinh phạt người nào.
- Nhìn kìa, bên Phong Thần điện kia có chuyện gì vậy?
- Bên Cương Thi Điện, lại còn có người? Bình thời trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay làm sao lại nhiều người như vậy?
- Ta mới vừa nhìn rồi, cầm đầu chính là Trần Bình, là đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, bọn họ muốn làm gì? Gây chuyện?
Đi, đi xem một chút!
...............
.........
...
Bất luận địa phương đông người nào, cũng không thiếu kẻ có tính nhiều chuyện. Đảo mắt, ngoài Phong Thần điện đã vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Hơn nữa theo người vây xem tăng lên, cổ lực lượng ảnh hưởng này gia tăng thêm nhiều, càng ngày càng nhiều người vây quanh, làm cho tu giả bốn phía càng tò mò, càng nhiều người chạy đến vây xem.
Trong Phong Thần điện!
Trần Bình mang theo quần nho bước vào đại điện.
- Trần Bình, quan môn đệ tử Tư Mã Vân Thiên, bảy mươi hai đại nho chi mạt!
Đông Phương Chính Phái nhỏ giọng đối với Diêm Xuyên giải thích.
Trong lúc Đông Phương Chính Phái cúi đầu nói thầm, phía đối diện, Trần Bình với mặt vẻ mặt tràn đầy ngạo khí, cũng đã chợt nhìn thấy được một tấm bảng khổng lồ.
Ở bên cạnh Tư Mã Vân Thiên, treo một cái bảng ngang hàng, Diêm Xuyên?
- Diêm Xuyên? Treo biển ghi danh?
Nhất thời, Trần Bình nhãn tình nhất mị.
- Treo biển? Diêm Xuyên ghi danh rồi?
- Diêm Xuyên lại muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
- Diêm Xuyên muốn tranh đoạt Phong Thần Sách với đại hiền Tư Mã Vân Thiên?
...............
.........
...
Đám nho tu mới vào điện không khỏi kinh ngạc liên tục. Một đám bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
- Lão Nghiêm, chuyện gì xảy ra? Cái loại tiểu nhân này cũng có thể ghi danh?
Trần Bình nhất thời hướng về phía nho tu tiếp đãi ghi danh kêu lên.
- Đúng vậy a, người có đạo đức bại hoại như thế, Nghiêm đại nho, tại sao có thể cho hắn ghi danh?"
- Sao có thể xét duyệt?
............
......
...
Đám nho tu trong liên minh chinh phạt Diêm Xuyên, không khỏi nhìn về phía lão Nghiêm.
Lão Nghiêm thản nhiên nói:
- Làm sao, chúng ta xét duyệt, còn phải thông báo với ngươi?
Lão Nghiêm vừa nói, chân mày Trần Bình cau lại.
- Lão Nghiêm, ta không hiểu được, hướng ngươi thỉnh giáo!
Trần Bình trầm giọng nói.
Tác giả :
Quan Kỳ