Tiên Quốc Đại Đế
Chương 208: Đông Phương Chính Phái sùng kính
- Cái gì? Tả Vô Chu, ngươi có ý gì?
Vương Chu lạnh lùng nói.
- Ta không có ý tứ gì, Bạch Đế Thiên là tân vương chúng ta, lời của hắn, đại biểu cho toàn tộc chúng ta!
Tả Vô Chu lắc lắc đầu nói.
- Ngươi! Truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Chu lạnh lùng nói.
Tả Vô Chu làm một lễ tiết tiễn khách.
- Khốn kiếp...!
Một đám đại yêu phía sau Vương Chu nhất thời nổi giận.
Vương Chu vung tay lên, ngăn cản chúng đại yêu.
- Chúng ta đi!
Vương Chu lắc lắc đầu nói.
- Đại nhân!
Chúng đại yêu kinh ngạc nói.
- Đi thôi!
Vương Chu quát lạnh nói.
Vừa nói, hắn đã dẫn đầu bay lên.
- Hừ!
Một đám đại yêu hừ lạnh một trận.
Đảo mắt, chúng đại yêu đã rời đi. Bay trên không trung.
- Đại nhân, chúng ta trở về làm sao khai báo cùng chủ thượng?
Một đại yêu sắc mặt khó coi nói.
- Còn chưa đến lúc trở về, Bạch Đế Thiên? Ta sẽ thuyết phục hắn, trước tìm một chỗ ở đã!
Vương Chu trầm giọng nói.
- Dạ!
Chúng đại yêu gật đầu.
Hai cổ thế lực tranh phong cũng đã rời đi, đám tu giả vây xem cũng rối rít rời đi. Đảo mắt, bốn phía chỉ còn lại Hổ tộc.
Bên nhóm người Diêm Xuyên.
- Diêm huynh, mới vừa rồi, rốt cuộc các ngươi xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Chính Phái vẻ mặt hèn mọn hỏi.
- Không có phát sinh cái gì!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- Meo meo, ta biết!
Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói.
- A? Kia Miêu Miêu ngươi nói xem!
Đông Phương Chính Phái nhất thời hưng phấn nói.
- Ta muốn ăn cực phẩm linh thạch!
Miêu Miêu vươn ra móng vuốt nhỏ.
- A, tốt, tốt!
Đông Phương Chính Phái nhanh chóng lấy ra cực phẩm linh thạch.
- Meo meo!
Miêu Miêu hài lòng kêu lên.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Chính Phái hỏi.
- Lúc ấy y phục hai người bọn họ cũng trống trơn rồi, sau đó Diêm Xuyên sờ soạng Mạnh Dung Dung!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- A?
Hai mắt Đông Phương Chính Phái nhất thời sáng lên.
- Miêu Miêu, đừng nói mò, ta sờ soạng lúc nào!
Diêm Xuyên nhất thời cau mày nói.
- Không có sao? Ngươi nắm lấy tay Mạnh Dung Dung lại mà!
Miêu Miêu kêu lên.
- Đó là ngăn cản hành động của nàng!
Diêm Xuyên nói.
Ngăn cản một cái tát của Mạnh Dung Dung, nhưng mà như vậy thì thật không dễ nghe, Diêm Xuyên đem Cái tát đổi thành Hành động.
- Cái gì? Mạnh Dung Dung chủ động?
Đông Phương Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên.
- Meo meo, dĩ nhiên, Mạnh Dung Dung vẫn còn gọi Diêm Xuyên lưu manh đó!
Miêu Miêu nói.
- A?
Đông Phương Chính Phái sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Nói bậy cái gì thế!
Diêm Xuyên có chút nhức đầu.
…
Nhóm mấy người Diêm Xuyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía trước mắt một ngọn thành trì lớn, thành trì vây quanh một sơn mạch mà xây lên, chạy dài mãi, nhìn không thấy điểm đầu.
Trong thành, đại lượng phù đảo vờn quanh, nhìn giống như tiên cảnh.
Bị vây trong sơn mạch, vô số hạo nhiên chính khí lóng lánh phát ra, làm cho sơn mạch trở nên trang nghiêm túc mục vô cùng.
Trên bầu trời, một đám mây màu vàng khổng lồ chí cực, bao trùm cả thành trì.
Đám mây màu vàng thật dầy, cuồn cuộn sôi trào, lại phóng ra kim quang chói mắt.
Trên mây vàng, có năm chùm mây với hình dáng Kim Long, bò lên trên mây vàng, nhìn thật hùng vĩ đồ sộ vô cùng.
- Đây chính là Cự Lộc thành!
Thanh Long nói.
- Đồ sộ không, Kim Vân kia chính là Số mệnh biển mây, phía trên có năm con Số Mệnh Kim Long. Cự Lộc thành này, chính là Đại Thành trì lớn nhất thiên hạ, kinh nghiệm năm vạn năm, nội tình hùng hậu chí cực!
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
- Số mệnh biển mây
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia thân thiết.
- Đúng rồi, mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Ngươi nói là muốn tham gia Thiên Thụ đại hội?
Đông Phương Chính Phái nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Không sai!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Ha ha ha, một lần trước, cha ngươi tự mình dẫn đến, Huyết Ma vừa ra, ai dám tranh phong, lần này, ngươi cũng muốn tham gia, lại muốn tranh Thiên Sách?
Đông Phương Chính Phái ánh mắt sáng lên nói.
- Không!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- A?
- Lần này, ta muốn tranh giành Phong Thần Sách!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia kiên định.
- Cái gì? Phong, Phong Thần Sách?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
- Meo meo, Phong Thần Sách mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì?
Miêu Miêu trợn mắt một cái.
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái đầy vẻ cổ quái nói:
- Diêm gia các ngươi thật đúng là năng nhân bối xuất a! Năm đó, Cha ngươi đã đủ trâu rồi, lấy Thần cảnh chi năng, cùng một đám hư cảnh tranh đoạt Thiên Sách, cuối cùng còn thắng! Ngươi lại trâu hơn, còn muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
- Làm sao? Chẳng lẽ hiện tại, quy củ tranh đoạt Phong Thần Sách có thay đổi?
Diêm Xuyên cười nói.
- Không thay đổi thì đúng là không có thay đổi, chẳng qua là, đến lúc đó ngươi muốn độc chiến quần nho, ngươi mới hai mươi tuổi phải không?
Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên như nhìn một tên quái vật.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Bất quá cũng tốt, đám đại nho kia trong thư viện, đều là một đám cổ hủ, cũng nên áp chế uy danh của bọn hắn môt chút rồi, ta đã sớm xem bọn hắn không vừa mắt, ta duy trì ngươi, đến lúc đó, ta giúp ngươi ăn gian!
Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói.
- Còn có thể ăn gian?
Thanh Long ngoài ý muốn nói.
- Ách, có khả năng này, tỷ như ngươi cần có sách gì, ta có giúp ngươi tìm đến!
Đông Phương Chính Phái cười mỉa nói.
- Vậy thì đa tạ rồi!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Không đúng, ta nhớ ra rồi, lần này ngươi còn có một đối thủ!
Đông Phương Chính Phái vẻ mặt chợt biến.
- Đối thủ?
- Cũng là người tranh đoạt Phong Thần Sách, người kia trở lại, ta nhớ ra rồi, hắn đã trở lại!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
- Người nào?
- Nho đạo đại hiền, Tư Mã Vân Thiên! Ngày xưa là viện chính hữu viện của Cự Lộc thư viện, địa vị gần bằng với viện chủ, sau đó đã mang theo bảy mươi hai đại nho đệ tử, du tẩu thiên hạ, dưỡng hạo nhiên chính khí, Giáo hóa thiên hạ vạn linh, gần đây đã trở lại, nghe nói lần này, hắn chính là muốn tranh đoạt Phong Thần Sách. Đại hiền trở về, chúng vọng sở quy! Cả Cự Lộc thành, cũng không có người nào hoài nghi hắn sẽ thất bại!
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
- Đại hiền? Tư Mã Vân Thiên? Chúng vọng sở quy?
Trong mắt Diêm Xuyên lộ ra một tia ngoài ý muốn ——
Một gian đại điện.
Một mình Bạch Đế Thiên ngồi uống rượu ngon, Tả Vô Chu, hai tên Hổ tộc đại yêu Tả Thiên Thu cung kính đứng trước mặt.
- Vương, làm sao bây giờ? Cự Lộc thư viện bên kia sẽ khai báo như thế nào?
Tả Vô Chu lo lắng nói.
Nhẹ nhàng uống một hớp rượu, Bạch Đế Thiên lắc lắc đầu nói:
- Vô phương, chỉ cần viện chủ Cự Lộc thư viện nghe được tên của ta, cũng sẽ không làm thêm một chuyện nào nữa đâu!
- Dạ!
Hai người cung kính nói.
- Tả Vô Chu!
Bạch Đế Thiên thản nhiên nói.
- Có!
- Ta bất kể ngươi dùng phương pháp gì, thời khắc đưa tới tin tức về nhóm người Diêm Xuyên cho ta, đặc biệt là tin tức về con Bạch Hổ kia ở trên đầu vai hắn!
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Bạch Hổ? Đây không phải là mèo sao?
Tả Thiên Thu kinh ngạc nói.
- Hừ!
Bạch Đế Thiên ánh mắt lạnh lẽo. Một cổ lệ khí thả ra.
- Bịch bịch!
Tả Thiên Thu nhất thời quỳ xuống.
Vương Chu lạnh lùng nói.
- Ta không có ý tứ gì, Bạch Đế Thiên là tân vương chúng ta, lời của hắn, đại biểu cho toàn tộc chúng ta!
Tả Vô Chu lắc lắc đầu nói.
- Ngươi! Truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Chu lạnh lùng nói.
Tả Vô Chu làm một lễ tiết tiễn khách.
- Khốn kiếp...!
Một đám đại yêu phía sau Vương Chu nhất thời nổi giận.
Vương Chu vung tay lên, ngăn cản chúng đại yêu.
- Chúng ta đi!
Vương Chu lắc lắc đầu nói.
- Đại nhân!
Chúng đại yêu kinh ngạc nói.
- Đi thôi!
Vương Chu quát lạnh nói.
Vừa nói, hắn đã dẫn đầu bay lên.
- Hừ!
Một đám đại yêu hừ lạnh một trận.
Đảo mắt, chúng đại yêu đã rời đi. Bay trên không trung.
- Đại nhân, chúng ta trở về làm sao khai báo cùng chủ thượng?
Một đại yêu sắc mặt khó coi nói.
- Còn chưa đến lúc trở về, Bạch Đế Thiên? Ta sẽ thuyết phục hắn, trước tìm một chỗ ở đã!
Vương Chu trầm giọng nói.
- Dạ!
Chúng đại yêu gật đầu.
Hai cổ thế lực tranh phong cũng đã rời đi, đám tu giả vây xem cũng rối rít rời đi. Đảo mắt, bốn phía chỉ còn lại Hổ tộc.
Bên nhóm người Diêm Xuyên.
- Diêm huynh, mới vừa rồi, rốt cuộc các ngươi xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Chính Phái vẻ mặt hèn mọn hỏi.
- Không có phát sinh cái gì!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- Meo meo, ta biết!
Miêu Miêu nhất thời đắc ý nói.
- A? Kia Miêu Miêu ngươi nói xem!
Đông Phương Chính Phái nhất thời hưng phấn nói.
- Ta muốn ăn cực phẩm linh thạch!
Miêu Miêu vươn ra móng vuốt nhỏ.
- A, tốt, tốt!
Đông Phương Chính Phái nhanh chóng lấy ra cực phẩm linh thạch.
- Meo meo!
Miêu Miêu hài lòng kêu lên.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Chính Phái hỏi.
- Lúc ấy y phục hai người bọn họ cũng trống trơn rồi, sau đó Diêm Xuyên sờ soạng Mạnh Dung Dung!
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
- A?
Hai mắt Đông Phương Chính Phái nhất thời sáng lên.
- Miêu Miêu, đừng nói mò, ta sờ soạng lúc nào!
Diêm Xuyên nhất thời cau mày nói.
- Không có sao? Ngươi nắm lấy tay Mạnh Dung Dung lại mà!
Miêu Miêu kêu lên.
- Đó là ngăn cản hành động của nàng!
Diêm Xuyên nói.
Ngăn cản một cái tát của Mạnh Dung Dung, nhưng mà như vậy thì thật không dễ nghe, Diêm Xuyên đem Cái tát đổi thành Hành động.
- Cái gì? Mạnh Dung Dung chủ động?
Đông Phương Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên.
- Meo meo, dĩ nhiên, Mạnh Dung Dung vẫn còn gọi Diêm Xuyên lưu manh đó!
Miêu Miêu nói.
- A?
Đông Phương Chính Phái sùng kính nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Nói bậy cái gì thế!
Diêm Xuyên có chút nhức đầu.
…
Nhóm mấy người Diêm Xuyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía trước mắt một ngọn thành trì lớn, thành trì vây quanh một sơn mạch mà xây lên, chạy dài mãi, nhìn không thấy điểm đầu.
Trong thành, đại lượng phù đảo vờn quanh, nhìn giống như tiên cảnh.
Bị vây trong sơn mạch, vô số hạo nhiên chính khí lóng lánh phát ra, làm cho sơn mạch trở nên trang nghiêm túc mục vô cùng.
Trên bầu trời, một đám mây màu vàng khổng lồ chí cực, bao trùm cả thành trì.
Đám mây màu vàng thật dầy, cuồn cuộn sôi trào, lại phóng ra kim quang chói mắt.
Trên mây vàng, có năm chùm mây với hình dáng Kim Long, bò lên trên mây vàng, nhìn thật hùng vĩ đồ sộ vô cùng.
- Đây chính là Cự Lộc thành!
Thanh Long nói.
- Đồ sộ không, Kim Vân kia chính là Số mệnh biển mây, phía trên có năm con Số Mệnh Kim Long. Cự Lộc thành này, chính là Đại Thành trì lớn nhất thiên hạ, kinh nghiệm năm vạn năm, nội tình hùng hậu chí cực!
Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.
- Số mệnh biển mây
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia thân thiết.
- Đúng rồi, mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Ngươi nói là muốn tham gia Thiên Thụ đại hội?
Đông Phương Chính Phái nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Không sai!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Ha ha ha, một lần trước, cha ngươi tự mình dẫn đến, Huyết Ma vừa ra, ai dám tranh phong, lần này, ngươi cũng muốn tham gia, lại muốn tranh Thiên Sách?
Đông Phương Chính Phái ánh mắt sáng lên nói.
- Không!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- A?
- Lần này, ta muốn tranh giành Phong Thần Sách!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia kiên định.
- Cái gì? Phong, Phong Thần Sách?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
- Meo meo, Phong Thần Sách mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì?
Miêu Miêu trợn mắt một cái.
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái đầy vẻ cổ quái nói:
- Diêm gia các ngươi thật đúng là năng nhân bối xuất a! Năm đó, Cha ngươi đã đủ trâu rồi, lấy Thần cảnh chi năng, cùng một đám hư cảnh tranh đoạt Thiên Sách, cuối cùng còn thắng! Ngươi lại trâu hơn, còn muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
- Làm sao? Chẳng lẽ hiện tại, quy củ tranh đoạt Phong Thần Sách có thay đổi?
Diêm Xuyên cười nói.
- Không thay đổi thì đúng là không có thay đổi, chẳng qua là, đến lúc đó ngươi muốn độc chiến quần nho, ngươi mới hai mươi tuổi phải không?
Đông Phương Chính Phái nhìn Diêm Xuyên như nhìn một tên quái vật.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Bất quá cũng tốt, đám đại nho kia trong thư viện, đều là một đám cổ hủ, cũng nên áp chế uy danh của bọn hắn môt chút rồi, ta đã sớm xem bọn hắn không vừa mắt, ta duy trì ngươi, đến lúc đó, ta giúp ngươi ăn gian!
Đông Phương Chính Phái nhất thời cười nói.
- Còn có thể ăn gian?
Thanh Long ngoài ý muốn nói.
- Ách, có khả năng này, tỷ như ngươi cần có sách gì, ta có giúp ngươi tìm đến!
Đông Phương Chính Phái cười mỉa nói.
- Vậy thì đa tạ rồi!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Không đúng, ta nhớ ra rồi, lần này ngươi còn có một đối thủ!
Đông Phương Chính Phái vẻ mặt chợt biến.
- Đối thủ?
- Cũng là người tranh đoạt Phong Thần Sách, người kia trở lại, ta nhớ ra rồi, hắn đã trở lại!
Đông Phương Chính Phái lo lắng nói.
- Người nào?
- Nho đạo đại hiền, Tư Mã Vân Thiên! Ngày xưa là viện chính hữu viện của Cự Lộc thư viện, địa vị gần bằng với viện chủ, sau đó đã mang theo bảy mươi hai đại nho đệ tử, du tẩu thiên hạ, dưỡng hạo nhiên chính khí, Giáo hóa thiên hạ vạn linh, gần đây đã trở lại, nghe nói lần này, hắn chính là muốn tranh đoạt Phong Thần Sách. Đại hiền trở về, chúng vọng sở quy! Cả Cự Lộc thành, cũng không có người nào hoài nghi hắn sẽ thất bại!
Đông Phương Chính Phái cau mày nói.
- Đại hiền? Tư Mã Vân Thiên? Chúng vọng sở quy?
Trong mắt Diêm Xuyên lộ ra một tia ngoài ý muốn ——
Một gian đại điện.
Một mình Bạch Đế Thiên ngồi uống rượu ngon, Tả Vô Chu, hai tên Hổ tộc đại yêu Tả Thiên Thu cung kính đứng trước mặt.
- Vương, làm sao bây giờ? Cự Lộc thư viện bên kia sẽ khai báo như thế nào?
Tả Vô Chu lo lắng nói.
Nhẹ nhàng uống một hớp rượu, Bạch Đế Thiên lắc lắc đầu nói:
- Vô phương, chỉ cần viện chủ Cự Lộc thư viện nghe được tên của ta, cũng sẽ không làm thêm một chuyện nào nữa đâu!
- Dạ!
Hai người cung kính nói.
- Tả Vô Chu!
Bạch Đế Thiên thản nhiên nói.
- Có!
- Ta bất kể ngươi dùng phương pháp gì, thời khắc đưa tới tin tức về nhóm người Diêm Xuyên cho ta, đặc biệt là tin tức về con Bạch Hổ kia ở trên đầu vai hắn!
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Bạch Hổ? Đây không phải là mèo sao?
Tả Thiên Thu kinh ngạc nói.
- Hừ!
Bạch Đế Thiên ánh mắt lạnh lẽo. Một cổ lệ khí thả ra.
- Bịch bịch!
Tả Thiên Thu nhất thời quỳ xuống.
Tác giả :
Quan Kỳ