Tiên Quốc Đại Đế
Chương 148: Mộng Hồng Anh!
Diêm Xuyên tiến một bước, Tử Tử lùi một bước, nhưng thấy ánh mắt hắn cương quyết thì trong mắt àng dịu đi, không kiên trì nữa, mặc kệ hắn đi vào phạm vi cách nàng hai trượng.
Diêm Xuyên nói:
- Đến bên hồ ngồi đi.
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Hai người cùng nhau đi, trở lại bến bờ lúc trước.
Trên bờ còn có cây lược đỏ lúc trước Tử Tử để lại.
Diêm Xuyên ngồi xuống, bắt chước Tử Tử lúc trước cởi giày ra, chân bỏ xuống hồ. Diêm Xuyên ngồi trên bờ, vung vẩy chân làm nước văng lên.
Diêm Xuyên thấy động tác của Diêm Xuyên thì mắt lóe tia cảm động.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tử Tử hy vọng có một người yên lặng cũng mình. Trước kia ai thấy Tử Tử liền trốn đi, hiện tại rốt cuộc có một người sẽ tránh né nàng.
Là trượng phu của mình sao?
Trong mắt Tử Tử có sự thỏa mãn, bình yên.
Tử Tử làm giống như Diêm Xuyên, cởi giày, bỏ chân vào nước.
Hai người yên tĩnh ngồi bên hồ.
Diêm Xuyên nhẹ giọng hỏi:
- Ta nghe Túy Kiếm Sinh nói mấy năm nay nàng luôn ở tại đây, rất ít khi ra khỏi nhà?
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên hỏi:
- Xung quanh không có bóng người, không có cả nha hoàn, một người ở đây không cô đơn sao? Tại sao không ngụ ở khu náo nhiệt? Ít nhất sẽ thấy nhiều người.
Tử Tử cắn môi, im lặng một lúc sau lắc đầu, nói:
- Ta thích một mình, như vậy mới yên tĩnh.
Diêm Xuyên hỏi lại:
- Vậy sao?
Tử Tử im lặng, không nói thêm.
Diêm Xuyên hít sâu, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không khiến nàng thấy cô đơn nữa.
Tử Tử dịu giọng đồng ý:
- Ừm!
Hai cứ thế lặng lẽ ngồi, không tiếng động mà hơn có tiếng, muôn ngàn lời nói không bằng sóng vai bên nhau.
Đang lúc Tử Tử cảm nhận ấm áp thì trên bầu trời bỗng có luồng sáng đỏ rơi vào giữa hồ.
Ầm!
Nước trong hồ văng lên bốn phía.
Diêm Xuyên biến sắc mặt:
- A!
Có người tập kích?
Diêm Xuyên định đứng dậy.
Tử Tử mở miệng nói:
- Là người ta quen, không sao.
- A?
Diêm Xuyên thế mới yên lòng.
Giữa hồ có một cô gái áo đỏ, mặc áo bào đỏ giống sườn xám bao bọc vóc dáng bóc lửa của nàng. Ámi tóc đỏ xõa trên vai, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp có anh khí.
Y phục bay theo gió, nàng đứng trên mặt hồ như nữ thần trong nước, cực kỳ bắt mắt.
Cô gái áo đỏ hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao ở Tử Tâm sơn trang?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta là trượng phu của Tử Tử, nàng là ai?
Cô gái áo đỏ ngoài ý muốn hỏi:
- Trượng phu? Diêm Xuyên? Ngươi chính là Diêm Xuyên?
Cô gái áo đỏ nhíu mày nhìn Tử Tử, hỏi:
- Tử Tử, ngươi là bởi vì hắn nên không muốn quay về với ta?
Diêm Xuyên lần nữa trầm giọng hỏi:
- Ta hỏi, nàng là ai?
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Tên nàng là Mộng Hồng Anh, là đường tỷ của ta.
Diêm Xuyên ngạc nhiên hỏi:
- Đường tỷ? Mộng Hồng Anh?
Tử Tử có đường tỷ? Diêm Xuyên bất ngờ nhìn Tử Tử. Trong ấn tượng của Diêm Xuyên thì hình như Tử Tử chỉ có một mình, ở đâu ra chạy ra đường tỷ?
Tử Tử cười khổ nói:
- Ta chỉ mới vừa biết khoảng một tháng trước.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Nói vậy chuyện này là thật?
Tử Tử chua xót nói:
- Phụ thân để lại thư cho ta có nhắc tới, phụ mẫu của ta là người Mộng gia, nhưng sau này phạm kiêng kỵ bị trục xuất khỏi nhà, không cho dùng họ Mộng.
Diêm Xuyên bất ngờ hỏi:
- Phạm kiêng kị? Bị đuổi ra khỏi nhà?
Tử Tử cay đắng giải thích rằng:
- Phụ mẫu của ta là đường huynh muội! Có lẽ là báo ứng, hai người không nên cùng một chỗ lại bên nhau, sinh ra ta, khắc chết bọn họ!
Nghe Tử Tử giải thích, Diêm Xuyên im lặng.
Mộng Hồng Anh la lên:
- Tử Tử, nói nhiều với hắn làm gì? Lần này ta đến đón ngươi,, gia gia đã tha thứ cho phụ mẫu của ngươi, huống chi bọn họ đã chết, theo ta về đi.
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm hỏi:
- Trở lại? Vậy mấy năm qua các ngươi làm cái gì?
Nếu Tử Tử chỉ độc thân độc mã thì thôi, hiện tại Diêm Xuyên phát hiện sau lưng nàng có một gt. Nếu có gt thì tại sao mấy năm qua họ không nghe, không hỏi Tử Tử?
Mộng Hồng Anh la lên:
- Ta? Chúng ta? Ngươi cho rằng đón phụ mẫu của Tử Tử quay về là dễ dàng sao? Gia gia cũng là vừa mới trở thành gia chủ, hơn nữa mới đoạt được thần tọa, nếu sớm đón phụ mẫu Tử Tử trở lại, trưởng lão trong nhà chắn chắn sẽ giết họ. Gia gia là đang bảo vệ gia đình Tử Tử!
Diêm Xuyên sắc mặt dịu lại:
- A?
Mộng Hồng Anh khuyên nhủ:
- Mấy ngày nay ta tìm hiểu trong Vô Ưu thành, nhiều năm qua đã khiến Tử Tử ngươi chịu khổ, theo ta trở về đi, về đến nhà rồi sẽ không ai dám chán ghét ngươi nữa. Sau khi ngươi về, mọi người sẽ tôn trọng ngươi, ngươi sẽ có quyền lợi to lớn, đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm cái đó!
Tử Tử nhẹ lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy như vậy cũng tốt rồi.
Mộng Hồng Anh ngạc nhiên.
- A!
Mộng Hồng Anh xoay tròn mắt, nhìn Diêm Xuyên ngồi một bên cạnh Tử Tử.
Mộng Hồng Anh la lên:
- Bị những kẻ ngu muội này chán ghét, vứt bỏ thì có gì tốt? Nếu là ta thì mấy năm nay sớm phát điên rồi. Không đúng, chẳng lẽ là bởi vì hắn? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tử Tử im lặng không nói đã khẳng định sự thật.
Mộng Hồng Anh nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, nheo mắt.
Mộng Hồng Anh trầm giọng nói:
- Tinh cảnh ngũ trọng? Diêm Xuyên? Ngươi không sợ chết sao?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Chết? Tại sao ta chết?
Mộng Hồng Anh trầm giọng nói:
- Ngươi không biết Tử Tử bị nguyền rủa sao? Bất cứ ai dám đến gần Tử Tử sẽ gặp xui xẻo, ngươi không biết chuyện này?
Tử Tử biểu tình căng thẳng, mắt lóe tia mất kiên nhẫn, nhưng tiếp theo nàng hít sâu, lặng im không nói, như đang chờ câu trả lời của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tử Tử là thê tử của ta, tại sao ta không thể tới gần? Không phải bây giờ ta đang ở gần Tử Tử sao?
Mộng Hồng Anh nhướng mày, đúng vậy, Diêm Xuyên ngồi ngay bên cạnh Tử Tử.
Mộng Hồng Anh quát:
- Hừ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không xứng với Tử Tử, ngươi đừng mơ...!
Mộng Hồng Anh mới nói một nửa đã bị Tử Tử đánh gãy.
Tử Tử quát:
- Mộng Hồng Anh!
Mộng Hồng Anh bất ngờ hỏi:
- A?
Tử Tử trầm giọng nói:
- Chuyện của ta không cần ngươi lo!
Mộng Hồng Anh nhìn Tử Tử, vẻ mặt sốt ruột.
Mộng Hồng Anh nói:
- Tử Tử, ta nói cho ngươi biết, đàn ông trên thiên hạ không ai tốt, hắn đang lợi dụng ngươi!
Tử Tử tức giận nói:
- Đủ rồi!
Mộng Hồng Anh sốt ruột nói:
- Được rồi, ta không nói nữa, ta lại hỏi Diêm Xuyên một vấn đề.
Dù sao là đường tỷ muội, lần này Tử Tử không phản đối.
Mộng Hồng Anh lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên, ta hiểu nguyền rủa trên người Tử Tử, ai ác với nàng thì sẽ gặp tai ương, ai tốt với nàng cũng sẽ chịu xui xẻo, nếu gần hơn chút nữa thì sẽ điên một đoạn thời gian. Ngươi ngồi bên cạnh Tử Tử, ta cho rằng ngươi cố ý làm nàng cảm động, ngươi rắp tâm bất lương.
Diêm Xuyên cười nhạt hỏi:
- Rồi sao nữa?
Mộng Hồng Anh lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn làm trượng phu của Tử Tử vậy ngươi dám chạm vào nàng không? Nếu ngươi không dám nghĩa là ngươi sợ, chắc chắn là có ý đồ gì!
- Mộng Hồng Anh!
Mắt Tử Tử lóe tia tức giân.
Diêm Xuyên tiến một bước, Tử Tử lùi một bước, nhưng thấy ánh mắt hắn cương quyết thì trong mắt àng dịu đi, không kiên trì nữa, mặc kệ hắn đi vào phạm vi cách nàng hai trượng.
Diêm Xuyên nói:
- Đến bên hồ ngồi đi.
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Hai người cùng nhau đi, trở lại bến bờ lúc trước.
Trên bờ còn có cây lược đỏ lúc trước Tử Tử để lại.
Diêm Xuyên ngồi xuống, bắt chước Tử Tử lúc trước cởi giày ra, chân bỏ xuống hồ. Diêm Xuyên ngồi trên bờ, vung vẩy chân làm nước văng lên.
Diêm Xuyên thấy động tác của Diêm Xuyên thì mắt lóe tia cảm động.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tử Tử hy vọng có một người yên lặng cũng mình. Trước kia ai thấy Tử Tử liền trốn đi, hiện tại rốt cuộc có một người sẽ tránh né nàng.
Là trượng phu của mình sao?
Trong mắt Tử Tử có sự thỏa mãn, bình yên.
Tử Tử làm giống như Diêm Xuyên, cởi giày, bỏ chân vào nước.
Hai người yên tĩnh ngồi bên hồ.
Diêm Xuyên nhẹ giọng hỏi:
- Ta nghe Túy Kiếm Sinh nói mấy năm nay nàng luôn ở tại đây, rất ít khi ra khỏi nhà?
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên hỏi:
- Xung quanh không có bóng người, không có cả nha hoàn, một người ở đây không cô đơn sao? Tại sao không ngụ ở khu náo nhiệt? Ít nhất sẽ thấy nhiều người.
Tử Tử cắn môi, im lặng một lúc sau lắc đầu, nói:
- Ta thích một mình, như vậy mới yên tĩnh.
Diêm Xuyên hỏi lại:
- Vậy sao?
Tử Tử im lặng, không nói thêm.
Diêm Xuyên hít sâu, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không khiến nàng thấy cô đơn nữa.
Tử Tử dịu giọng đồng ý:
- Ừm!
Hai cứ thế lặng lẽ ngồi, không tiếng động mà hơn có tiếng, muôn ngàn lời nói không bằng sóng vai bên nhau.
Đang lúc Tử Tử cảm nhận ấm áp thì trên bầu trời bỗng có luồng sáng đỏ rơi vào giữa hồ.
Ầm!
Nước trong hồ văng lên bốn phía.
Diêm Xuyên biến sắc mặt:
- A!
Có người tập kích?
Diêm Xuyên định đứng dậy.
Tử Tử mở miệng nói:
- Là người ta quen, không sao.
- A?
Diêm Xuyên thế mới yên lòng.
Giữa hồ có một cô gái áo đỏ, mặc áo bào đỏ giống sườn xám bao bọc vóc dáng bóc lửa của nàng. Ámi tóc đỏ xõa trên vai, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp có anh khí.
Y phục bay theo gió, nàng đứng trên mặt hồ như nữ thần trong nước, cực kỳ bắt mắt.
Cô gái áo đỏ hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao ở Tử Tâm sơn trang?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta là trượng phu của Tử Tử, nàng là ai?
Cô gái áo đỏ ngoài ý muốn hỏi:
- Trượng phu? Diêm Xuyên? Ngươi chính là Diêm Xuyên?
Cô gái áo đỏ nhíu mày nhìn Tử Tử, hỏi:
- Tử Tử, ngươi là bởi vì hắn nên không muốn quay về với ta?
Diêm Xuyên lần nữa trầm giọng hỏi:
- Ta hỏi, nàng là ai?
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Tên nàng là Mộng Hồng Anh, là đường tỷ của ta.
Diêm Xuyên ngạc nhiên hỏi:
- Đường tỷ? Mộng Hồng Anh?
Tử Tử có đường tỷ? Diêm Xuyên bất ngờ nhìn Tử Tử. Trong ấn tượng của Diêm Xuyên thì hình như Tử Tử chỉ có một mình, ở đâu ra chạy ra đường tỷ?
Tử Tử cười khổ nói:
- Ta chỉ mới vừa biết khoảng một tháng trước.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Nói vậy chuyện này là thật?
Tử Tử chua xót nói:
- Phụ thân để lại thư cho ta có nhắc tới, phụ mẫu của ta là người Mộng gia, nhưng sau này phạm kiêng kỵ bị trục xuất khỏi nhà, không cho dùng họ Mộng.
Diêm Xuyên bất ngờ hỏi:
- Phạm kiêng kị? Bị đuổi ra khỏi nhà?
Tử Tử cay đắng giải thích rằng:
- Phụ mẫu của ta là đường huynh muội! Có lẽ là báo ứng, hai người không nên cùng một chỗ lại bên nhau, sinh ra ta, khắc chết bọn họ!
Nghe Tử Tử giải thích, Diêm Xuyên im lặng.
Mộng Hồng Anh la lên:
- Tử Tử, nói nhiều với hắn làm gì? Lần này ta đến đón ngươi,, gia gia đã tha thứ cho phụ mẫu của ngươi, huống chi bọn họ đã chết, theo ta về đi.
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm hỏi:
- Trở lại? Vậy mấy năm qua các ngươi làm cái gì?
Nếu Tử Tử chỉ độc thân độc mã thì thôi, hiện tại Diêm Xuyên phát hiện sau lưng nàng có một gt. Nếu có gt thì tại sao mấy năm qua họ không nghe, không hỏi Tử Tử?
Mộng Hồng Anh la lên:
- Ta? Chúng ta? Ngươi cho rằng đón phụ mẫu của Tử Tử quay về là dễ dàng sao? Gia gia cũng là vừa mới trở thành gia chủ, hơn nữa mới đoạt được thần tọa, nếu sớm đón phụ mẫu Tử Tử trở lại, trưởng lão trong nhà chắn chắn sẽ giết họ. Gia gia là đang bảo vệ gia đình Tử Tử!
Diêm Xuyên sắc mặt dịu lại:
- A?
Mộng Hồng Anh khuyên nhủ:
- Mấy ngày nay ta tìm hiểu trong Vô Ưu thành, nhiều năm qua đã khiến Tử Tử ngươi chịu khổ, theo ta trở về đi, về đến nhà rồi sẽ không ai dám chán ghét ngươi nữa. Sau khi ngươi về, mọi người sẽ tôn trọng ngươi, ngươi sẽ có quyền lợi to lớn, đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm cái đó!
Tử Tử nhẹ lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy như vậy cũng tốt rồi.
Mộng Hồng Anh ngạc nhiên.
- A!
Mộng Hồng Anh xoay tròn mắt, nhìn Diêm Xuyên ngồi một bên cạnh Tử Tử.
Mộng Hồng Anh la lên:
- Bị những kẻ ngu muội này chán ghét, vứt bỏ thì có gì tốt? Nếu là ta thì mấy năm nay sớm phát điên rồi. Không đúng, chẳng lẽ là bởi vì hắn? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tử Tử im lặng không nói đã khẳng định sự thật.
Mộng Hồng Anh nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, nheo mắt.
Mộng Hồng Anh trầm giọng nói:
- Tinh cảnh ngũ trọng? Diêm Xuyên? Ngươi không sợ chết sao?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Chết? Tại sao ta chết?
Mộng Hồng Anh trầm giọng nói:
- Ngươi không biết Tử Tử bị nguyền rủa sao? Bất cứ ai dám đến gần Tử Tử sẽ gặp xui xẻo, ngươi không biết chuyện này?
Tử Tử biểu tình căng thẳng, mắt lóe tia mất kiên nhẫn, nhưng tiếp theo nàng hít sâu, lặng im không nói, như đang chờ câu trả lời của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tử Tử là thê tử của ta, tại sao ta không thể tới gần? Không phải bây giờ ta đang ở gần Tử Tử sao?
Mộng Hồng Anh nhướng mày, đúng vậy, Diêm Xuyên ngồi ngay bên cạnh Tử Tử.
Mộng Hồng Anh quát:
- Hừ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không xứng với Tử Tử, ngươi đừng mơ...!
Mộng Hồng Anh mới nói một nửa đã bị Tử Tử đánh gãy.
Tử Tử quát:
- Mộng Hồng Anh!
Mộng Hồng Anh bất ngờ hỏi:
- A?
Tử Tử trầm giọng nói:
- Chuyện của ta không cần ngươi lo!
Mộng Hồng Anh nhìn Tử Tử, vẻ mặt sốt ruột.
Mộng Hồng Anh nói:
- Tử Tử, ta nói cho ngươi biết, đàn ông trên thiên hạ không ai tốt, hắn đang lợi dụng ngươi!
Tử Tử tức giận nói:
- Đủ rồi!
Mộng Hồng Anh sốt ruột nói:
- Được rồi, ta không nói nữa, ta lại hỏi Diêm Xuyên một vấn đề.
Dù sao là đường tỷ muội, lần này Tử Tử không phản đối.
Mộng Hồng Anh lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên, ta hiểu nguyền rủa trên người Tử Tử, ai ác với nàng thì sẽ gặp tai ương, ai tốt với nàng cũng sẽ chịu xui xẻo, nếu gần hơn chút nữa thì sẽ điên một đoạn thời gian. Ngươi ngồi bên cạnh Tử Tử, ta cho rằng ngươi cố ý làm nàng cảm động, ngươi rắp tâm bất lương.
Diêm Xuyên cười nhạt hỏi:
- Rồi sao nữa?
Mộng Hồng Anh lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn làm trượng phu của Tử Tử vậy ngươi dám chạm vào nàng không? Nếu ngươi không dám nghĩa là ngươi sợ, chắc chắn là có ý đồ gì!
- Mộng Hồng Anh!
Mắt Tử Tử lóe tia tức giân.
Tác giả :
Quan Kỳ