Tiên Quốc Đại Đế
Chương 109: Phá âm tai
Không động lòng người như cầm thanh, chỉ có tiếng rống dã man, như muốn dùng thanh âm xé rách bầu trời.
Tiếng rống điếc tai hình thành sóng âm bắn hướng đỉnh Tử Cấm.
Tiếng hổ gầm như thanh kiếm sắc bén xé rách tầng tầng cầm lãng, xông hướng Nhật Nguyệt Minh không chút đề phòng.
- A?
Vương Chu ngoài ý muốn nhìn âm công nửa đường xen ngang.
Âm công này không lớn, trước kia Vương Chu không thèm để vào mắt, nhưng bây giờ âm công của gã gần như tập trung vào tiền tuyền, hướng tiên cung. Trăm vạn khô lâu quân ma như trường hà đập vỡ đê dài đối diện, mé bên chợt giết ra âm công làm Vương Chu trở tay không kịp.
- Muốn chết!
Vương Chu trừng mắt, ngón tay búng.
Một luồng cầm lãng va chạm mạnh với tiếng rống hổ gầm.
Ầm!
Cầm lãng, âm công va chạm vào nhau, lao ra bão tố to lớn.
Lực phản chấn mạnh mẽ ập đến, huyết khí mãnh hổ bạo tạc.
- A!
- A!
Ba ngàn tướng sĩ bị trùng kích này đánh văng ra, đập vào Thất Cầm Thị.
- Phụt.
- Phụt.
- Phụt.
Cẩm y quân hộc máu, trọng thương suy sụp.
Đinh!
Trên đỉnh Tử Cấm vang tiếng trong trẻo.
Ầm ầm!
Trường hà khô lâu quân ma hùng hồn bạo tạc.
Bạo tạc to lớn làm vòng bảo hộ cầm lãng phía xa cũng nổ tung.
- Phụt.
- Phụt.
Bình Sơn lâu cùng hộc máu, bị trùng kích đánh văng ra.
Văn Nhược Tiên Sinh miễn cưỡng đỡ được đợt trùng kích đầu, dù không hộc máu nhưng bị chấn nội tạng lăn lộn, mặt đỏ như gấc chín, kinh ngạc nhìn hướng đỉnh Tử Cấm.
Đỉnh Tử Cấm, Vương Chu biểu tình khó xem đứng dậy.
Vương Chu không bị thương chút nào, điều khác biệt duy nhất là cổ cầm trong tay gã một dây cầm bị tiếng hổ gầm làm đứt đoạn.
Cầm huyền đứt, ma âm xuyên tai lần này cũng hoàn toàn kết thúc.
Ngừng thanh âm, xung quanh chợt yên tĩnh lại, gần như mọi ánh mắt cùng nhìn hướng Thất Cầm Thị.
Thất Cầm Thị một mảnh hỗn độn, các tu giả vẫn đau khổ lăn lộn đầy đất. Dù là ba ngàn cẩm y quân giờ phút này cũng trọng thương ngã xuống đất, chỉ có Hoắc Quang đỡ chút, cố nén trọng thương đi tới sau lưng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đứng trước Thất Cầm Thị, lạnh lùng nhìn đỉnh Tử Cấm.
Giờ phút này mọi người nhìn chăm chú vào Diêm Xuyên, Yêu Thiên Thương cũng không ngoại lệ, ánh mắt hai người giao nhau.
Yêu Thiên Thương nheo mắt.
Yêu Thiên Thương cũng là một cường giả, từ trong mắt Diêm Xuyên trông thấy bá khí, một bá khí cường đại, loại bá khí gã chưa từng thấy.
Một Tinh cảnh làm sao có thể có ánh mắt bá đạo như vậy?
Diêm Xuyên cũng nheo mắt.
Ngạo! Tuyệt đối ngạo! Diêm Xuyên nhìn thấy trong mắt của Yêu Thiên Thương là ngạo khí chưa từng gặp, kiếp trước hắn chưa thấy ánh mắt ai ngạo như vậy.
Đánh giá về Yêu Thiên Thương tăng một cấp bậc trong lòng Diêm Xuyên.
Hai người đối diện nhau, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Giọng của Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng truyền đến:
- Yêu Thiên Thương, cầm lãng của ngươi đã bị phá, còn nhớ ta nói gì không?
Yêu Thiên Thương chuyển ánh mắt sang Cổ Nguyệt thánh tử pử phía xa.
Yêu Thiên Thương cười nhạt, không đáp lời Cổ Nguyệt thánh tử.
Yêu Thiên Thương thản nhiên nói:
- Vương Chu, chúng ta đi!
Trước khi đi, Yêu Thiên Thương lại liếc Diêm Xuyên, nhíu mày suy tư, đạp hướng tây bắc Phong Yêu sơn mạch.
Yêu Thiên Thương, Vương Chu, hai cường giả Hư cảnh chớp mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lương Kinh ban đầu phồn hoa giờ phút này đã trở thành đống phế tích, tử thương vô số, dù có sống sót thì cũng đau đớn vật vã, trong một lúc khó thể hồi phục.
Yêu Thiên Thương, Vương Chu đã đi.
Bên kia, Cổ Nguyệt thánh tử nhìn chăm chú vào Diêm Xuyên.
Cổ Nguyệt thánh tử nhấc chân, lắc người xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
Hai người áo tím đi theo Cổ Nguyệt thánh tử, mặt không biểu tình, như là cái đuôi của gã.
Cổ Nguyệt thánh tử đến, phái sau lục tục có cường giả bay tới.
Diêm Xuyên liếc nhìn Thất Cầm Thị.
Hiện tại người áo đen ở Thất Cầm Thị đã biến mất.
Diêm Xuyên nhíu mày, lòng thầm thở dài, đưa mắt nhìn Cổ Nguyệt thánh tử bay tới.
Cổ Nguyệt thánh tử đánh giá xung quanh, nhìn đám người lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu.
Vèo!
Văn Nhược Tiên Sinh tới gần.
Văn Nhược Tiên Sinh giới thiệu:
- Thánh tử, vị này là Diêm Xuyên, nhi tử của Diêm Đào.
Cổ Nguyệt thánh tử dò xét nhìn Diêm Xuyên:
- Nhi tử của Diêm Đào? Ha ha ha, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử!
Diêm Xuyên lạnh nhạt cười nói:
- Cổ Nguyệt thánh tử đã quá khen.
Cổ Nguyệt thánh tử mỉm cười nói:
- Quá khen? Mới rồi là ngươi trợ giúp bổn thánh tử đánh lui hai đại yêu, ai có thể làm được như vậy? Lần này bại địch, ta phải đa tạ ngươi.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- A, vậy thì đa tạ Cổ Nguyệt thánh tử những thuộc hạ của ta đều bị cầm lãng làm bị thương, Cổ Nguyệt thánh tử là thánh tử của Đại Chiêu thánh địa chắc có thuốc hay cứu trị. Nếu ngươi muốn tạ thì trị lành cho thuộc hạ của ta là được.
- A?
Đám tu giả chạy tới, biểu tình quái dị.
Không ai ngờ Diêm Xuyên thật sự mở miệng đòi đồ.
Ngươi thẳng thắn quá đi? Không thể khách sáo chút sao? Thánh tử ban thưởng có thể dày hơn thứ này gì.
Chỉ có ánh mắt Văn Nhược Tiên Sinh lóe tia khen ngợi. Diêm Xuyên làm như vậy rõ ràng là phân chia giới hạn với Cổ Nguyệt thánh tử. Ngươi muốn cảm ơn thì ta điểm danh muốn một thứ, rất rõ ràng, đem hỗ trợ vừa rồi biến thành giao dịch mua bán.
Vậy thì Cổ Nguyệt thánh tử trong phút chốc rất khó lôi kéo tình cảm.
Cổ Nguyệt thánh tử ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên.
Cổ Nguyệt thánh tử cười nói:
- Chuyện này dễ. Ta có một bình Phổ Lộ Cam Lâm, có thể khiến họ lập tức lành lặn.
Cổ Nguyệt thánh tử nói rồi vươn tay lấy ra một bình nhỏ, nhẹ nhàng đổ ra.
Cổ Nguyệt thánh tử khống chế bình Phổ Lộ Cam Lâm bềnh bồng trên không trung, gã nhẹ phất tay.
Bùm!
Phổ Lộ Cam Lâm bị đánh nát xông vào đám người lăn lộn trên mặt đất.
Phút chốc mọi người bớt đau đớn nhiều.
Diêm Xuyên nói với Hoắc Quang đứng một bên:
- Kêu mọi người khoanh chân vận công đi!~
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang nhanh chóng tiến lên, kêu đám cẩm y quân khoanh chân vận công.
Diêm Xuyên cười nói:
- Thánh tử hành động mau lẹ, Diêm Xuyên khâm phục.
Cổ Nguyệt thánh tử cười tủm tỉm nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Ta có nghe người ta nhắc đến ngươi.
- A?
Cổ Nguyệt thánh tử cười nói:
- Nói là ngươi cực kỳ thông tuệ, Cổ Nguyệt điện ta muốn thu loại nhân tài như ngươi. Lần này đi Phong Yêu sơn mạch, chắc Văn Nhược Tiên Sinh đã nói với ngươi rồi?
Văn Nhược Tiên Sinh đứng một bên nhướng mày, liếc mắt một người đàn ông mặc đạo bào, mắt tóe lửa.
Diêm Xuyên nhìn biểu tình của Văn Nhược Tiên Sinh, đại khái hiểu rõ.
Diêm Xuyên dọc theo ánh mắt của Văn Nhược Tiên Sinh nhìn hướng một người đàn ông thô kệch, mắt xếch, thỉnh thoảng lóe tia sáng. Gã nhìn Diêm Xuyên, mắt lóe tia sáng lạnh.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Vị này là?
Cổ Nguyệt thánh tử hơi kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên, hắn có thể lập tức tìm ra người bẩm báo với gã? Nguồn tại http://Truyện FULL
Cổ Nguyệt thánh tử giới thiệu:
- Vị này là minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, bằng hữu ta mời đến, Ngụy Ngã chân nhân.
Diêm Xuyên nở nụ cười:
- Minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, Ngụy Ngã chân nhân? Thì ra là Nhật Nguyệt Minh, ha ha ha ha!
Nhật Nguyệt Minh vào mấy ngày trước mới bị Diêm Xuyên giết năm người là cao thủ Khí cảnh, ở đây hắn lại gặp nữa.
Không động lòng người như cầm thanh, chỉ có tiếng rống dã man, như muốn dùng thanh âm xé rách bầu trời.
Tiếng rống điếc tai hình thành sóng âm bắn hướng đỉnh Tử Cấm.
Tiếng hổ gầm như thanh kiếm sắc bén xé rách tầng tầng cầm lãng, xông hướng Nhật Nguyệt Minh không chút đề phòng.
- A?
Vương Chu ngoài ý muốn nhìn âm công nửa đường xen ngang.
Âm công này không lớn, trước kia Vương Chu không thèm để vào mắt, nhưng bây giờ âm công của gã gần như tập trung vào tiền tuyền, hướng tiên cung. Trăm vạn khô lâu quân ma như trường hà đập vỡ đê dài đối diện, mé bên chợt giết ra âm công làm Vương Chu trở tay không kịp.
- Muốn chết!
Vương Chu trừng mắt, ngón tay búng.
Một luồng cầm lãng va chạm mạnh với tiếng rống hổ gầm.
Ầm!
Cầm lãng, âm công va chạm vào nhau, lao ra bão tố to lớn.
Lực phản chấn mạnh mẽ ập đến, huyết khí mãnh hổ bạo tạc.
- A!
- A!
Ba ngàn tướng sĩ bị trùng kích này đánh văng ra, đập vào Thất Cầm Thị.
- Phụt.
- Phụt.
- Phụt.
Cẩm y quân hộc máu, trọng thương suy sụp.
Đinh!
Trên đỉnh Tử Cấm vang tiếng trong trẻo.
Ầm ầm!
Trường hà khô lâu quân ma hùng hồn bạo tạc.
Bạo tạc to lớn làm vòng bảo hộ cầm lãng phía xa cũng nổ tung.
- Phụt.
- Phụt.
Bình Sơn lâu cùng hộc máu, bị trùng kích đánh văng ra.
Văn Nhược Tiên Sinh miễn cưỡng đỡ được đợt trùng kích đầu, dù không hộc máu nhưng bị chấn nội tạng lăn lộn, mặt đỏ như gấc chín, kinh ngạc nhìn hướng đỉnh Tử Cấm.
Đỉnh Tử Cấm, Vương Chu biểu tình khó xem đứng dậy.
Vương Chu không bị thương chút nào, điều khác biệt duy nhất là cổ cầm trong tay gã một dây cầm bị tiếng hổ gầm làm đứt đoạn.
Cầm huyền đứt, ma âm xuyên tai lần này cũng hoàn toàn kết thúc.
Ngừng thanh âm, xung quanh chợt yên tĩnh lại, gần như mọi ánh mắt cùng nhìn hướng Thất Cầm Thị.
Thất Cầm Thị một mảnh hỗn độn, các tu giả vẫn đau khổ lăn lộn đầy đất. Dù là ba ngàn cẩm y quân giờ phút này cũng trọng thương ngã xuống đất, chỉ có Hoắc Quang đỡ chút, cố nén trọng thương đi tới sau lưng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đứng trước Thất Cầm Thị, lạnh lùng nhìn đỉnh Tử Cấm.
Giờ phút này mọi người nhìn chăm chú vào Diêm Xuyên, Yêu Thiên Thương cũng không ngoại lệ, ánh mắt hai người giao nhau.
Yêu Thiên Thương nheo mắt.
Yêu Thiên Thương cũng là một cường giả, từ trong mắt Diêm Xuyên trông thấy bá khí, một bá khí cường đại, loại bá khí gã chưa từng thấy.
Một Tinh cảnh làm sao có thể có ánh mắt bá đạo như vậy?
Diêm Xuyên cũng nheo mắt.
Ngạo! Tuyệt đối ngạo! Diêm Xuyên nhìn thấy trong mắt của Yêu Thiên Thương là ngạo khí chưa từng gặp, kiếp trước hắn chưa thấy ánh mắt ai ngạo như vậy.
Đánh giá về Yêu Thiên Thương tăng một cấp bậc trong lòng Diêm Xuyên.
Hai người đối diện nhau, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Giọng của Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng truyền đến:
- Yêu Thiên Thương, cầm lãng của ngươi đã bị phá, còn nhớ ta nói gì không?
Yêu Thiên Thương chuyển ánh mắt sang Cổ Nguyệt thánh tử pử phía xa.
Yêu Thiên Thương cười nhạt, không đáp lời Cổ Nguyệt thánh tử.
Yêu Thiên Thương thản nhiên nói:
- Vương Chu, chúng ta đi!
Trước khi đi, Yêu Thiên Thương lại liếc Diêm Xuyên, nhíu mày suy tư, đạp hướng tây bắc Phong Yêu sơn mạch.
Yêu Thiên Thương, Vương Chu, hai cường giả Hư cảnh chớp mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lương Kinh ban đầu phồn hoa giờ phút này đã trở thành đống phế tích, tử thương vô số, dù có sống sót thì cũng đau đớn vật vã, trong một lúc khó thể hồi phục.
Yêu Thiên Thương, Vương Chu đã đi.
Bên kia, Cổ Nguyệt thánh tử nhìn chăm chú vào Diêm Xuyên.
Cổ Nguyệt thánh tử nhấc chân, lắc người xuất hiện ở trước mặt Diêm Xuyên.
Hai người áo tím đi theo Cổ Nguyệt thánh tử, mặt không biểu tình, như là cái đuôi của gã.
Cổ Nguyệt thánh tử đến, phái sau lục tục có cường giả bay tới.
Diêm Xuyên liếc nhìn Thất Cầm Thị.
Hiện tại người áo đen ở Thất Cầm Thị đã biến mất.
Diêm Xuyên nhíu mày, lòng thầm thở dài, đưa mắt nhìn Cổ Nguyệt thánh tử bay tới.
Cổ Nguyệt thánh tử đánh giá xung quanh, nhìn đám người lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu.
Vèo!
Văn Nhược Tiên Sinh tới gần.
Văn Nhược Tiên Sinh giới thiệu:
- Thánh tử, vị này là Diêm Xuyên, nhi tử của Diêm Đào.
Cổ Nguyệt thánh tử dò xét nhìn Diêm Xuyên:
- Nhi tử của Diêm Đào? Ha ha ha, quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử!
Diêm Xuyên lạnh nhạt cười nói:
- Cổ Nguyệt thánh tử đã quá khen.
Cổ Nguyệt thánh tử mỉm cười nói:
- Quá khen? Mới rồi là ngươi trợ giúp bổn thánh tử đánh lui hai đại yêu, ai có thể làm được như vậy? Lần này bại địch, ta phải đa tạ ngươi.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- A, vậy thì đa tạ Cổ Nguyệt thánh tử những thuộc hạ của ta đều bị cầm lãng làm bị thương, Cổ Nguyệt thánh tử là thánh tử của Đại Chiêu thánh địa chắc có thuốc hay cứu trị. Nếu ngươi muốn tạ thì trị lành cho thuộc hạ của ta là được.
- A?
Đám tu giả chạy tới, biểu tình quái dị.
Không ai ngờ Diêm Xuyên thật sự mở miệng đòi đồ.
Ngươi thẳng thắn quá đi? Không thể khách sáo chút sao? Thánh tử ban thưởng có thể dày hơn thứ này gì.
Chỉ có ánh mắt Văn Nhược Tiên Sinh lóe tia khen ngợi. Diêm Xuyên làm như vậy rõ ràng là phân chia giới hạn với Cổ Nguyệt thánh tử. Ngươi muốn cảm ơn thì ta điểm danh muốn một thứ, rất rõ ràng, đem hỗ trợ vừa rồi biến thành giao dịch mua bán.
Vậy thì Cổ Nguyệt thánh tử trong phút chốc rất khó lôi kéo tình cảm.
Cổ Nguyệt thánh tử ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên.
Cổ Nguyệt thánh tử cười nói:
- Chuyện này dễ. Ta có một bình Phổ Lộ Cam Lâm, có thể khiến họ lập tức lành lặn.
Cổ Nguyệt thánh tử nói rồi vươn tay lấy ra một bình nhỏ, nhẹ nhàng đổ ra.
Cổ Nguyệt thánh tử khống chế bình Phổ Lộ Cam Lâm bềnh bồng trên không trung, gã nhẹ phất tay.
Bùm!
Phổ Lộ Cam Lâm bị đánh nát xông vào đám người lăn lộn trên mặt đất.
Phút chốc mọi người bớt đau đớn nhiều.
Diêm Xuyên nói với Hoắc Quang đứng một bên:
- Kêu mọi người khoanh chân vận công đi!~
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang nhanh chóng tiến lên, kêu đám cẩm y quân khoanh chân vận công.
Diêm Xuyên cười nói:
- Thánh tử hành động mau lẹ, Diêm Xuyên khâm phục.
Cổ Nguyệt thánh tử cười tủm tỉm nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Ta có nghe người ta nhắc đến ngươi.
- A?
Cổ Nguyệt thánh tử cười nói:
- Nói là ngươi cực kỳ thông tuệ, Cổ Nguyệt điện ta muốn thu loại nhân tài như ngươi. Lần này đi Phong Yêu sơn mạch, chắc Văn Nhược Tiên Sinh đã nói với ngươi rồi?
Văn Nhược Tiên Sinh đứng một bên nhướng mày, liếc mắt một người đàn ông mặc đạo bào, mắt tóe lửa.
Diêm Xuyên nhìn biểu tình của Văn Nhược Tiên Sinh, đại khái hiểu rõ.
Diêm Xuyên dọc theo ánh mắt của Văn Nhược Tiên Sinh nhìn hướng một người đàn ông thô kệch, mắt xếch, thỉnh thoảng lóe tia sáng. Gã nhìn Diêm Xuyên, mắt lóe tia sáng lạnh.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Vị này là?
Cổ Nguyệt thánh tử hơi kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên, hắn có thể lập tức tìm ra người bẩm báo với gã? Nguồn tại http://Truyện FULL
Cổ Nguyệt thánh tử giới thiệu:
- Vị này là minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, bằng hữu ta mời đến, Ngụy Ngã chân nhân.
Diêm Xuyên nở nụ cười:
- Minh chủ của Nhật Nguyệt Minh, Ngụy Ngã chân nhân? Thì ra là Nhật Nguyệt Minh, ha ha ha ha!
Nhật Nguyệt Minh vào mấy ngày trước mới bị Diêm Xuyên giết năm người là cao thủ Khí cảnh, ở đây hắn lại gặp nữa.
Tác giả :
Quan Kỳ