Tiện Nô
Chương 14
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Miếng ngọc được truyền tới tay Lưu, trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu trở nên trắng bệch, hắn nắm chặt miếng ngọc trong tay, dường như muốn bóp vỡ nó ra…. Nhưng rồi lại buông lỏng.
" Dù sao hắn đã trốn, mọi người cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi thôi…"
" Tộc trưởng cũng đi nghỉ đi." Bích Ấn nói.
" Ừ."
" Báo~~~~~~ sau sướn núi có năm con bồ câu đưa tin bay ra, đã bắn hạ được ba con."
" Đâu? Là ai làm? Có bắt được không?" Lưu có chút sốt ruột hỏi.
" Bẩm tộc trưởng, không nhìn thấy ai hết."
" Bỏ đi, các ngươi đi xuống trước đi…"
" Tộc trưởng…." Bích Ấn dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Lưu ngăn lại.
" Nghỉ ngơi đi. Ta mệt."
" Vâng ạ."
Nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn thấy Ly đang trầm lắng ngủ, bất giác tâm lý có chút ấm áp, luồng xúc động mãnh liệt muốn hỏi tội lúc nãy đã biến đi gần hết.
" Lưu… ngươi về rồi…." Ly bị đánh thức mở mắt hỏi.
" Làm ồn đến ngươi à…." Lưu ôn nhu hỏi.
" Không…" Ly mơ màng trả lời.
" Ly à…" Lưu trong lòng suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi Ly.
" Sao vậy?"
" Miếng ngọc của ngươi đâu?"
" Ngọc?? Trong người…" Ly sờ sờ áo đang tính lấy miếng ngọc ra nhưng lại bị thứ trên tay Lưu hút hết động tác cùng ngôn ngữ.
" Sao lại ở trên tay ngươi?" Ly tò mò hỏi.
" Đêm nay có thám tử của địch lẻn vào phòng nghị sự của ta, nhưng không bắt được người, chỉ…."
" Chỉ để lại cái này, đúng không?" Ly cười nói, " Cho nên…. ngươi hoài nghi ta…? Dù sao ta đã ở trong tay loài người mấy năm rồi, nếu không thức thời, sợ đã sớm chết từ lâu. Hơn nữa, thám tử không cánh mà bay, cho nên các ngươi nghĩ, ta đã phản bội, là gian tế, đúng không?" Mặc dù Ly vẫn tươi cười, nhưng trong mắt đã ngấn đầy lệ.
" Ly, ta không có ý đó…. ta…." Lưu sợ hãi nhìn khuôn mặt hắn đầy bi thương.
" Không có gì, vốn là phải cẩn thận một chút, hơn nữa… người ở ngoài phòng nghị sự lúc đó, đích thật là ta…"
" Cái gì…" Lưu kinh hãi, " Ly… ngươi đừng vì giận ta mà…. mà…."
" Điều ta nói là sự thật, nhưng ta không phải gian tế…"
" Đủ rồi! Ta không muốn nghe nữa." Lưu ném miếng ngọc vào người Ly, hét lớn một tiếng, một lúc lâu sau lạnh lùng nói, " Ngươi nghỉ ngơi đi, có gì để mai giải quyết." Dứt lời, Lưu xoay người rời đi.
Nhìn Lưu nổi giận đùng đùng đóng sầm cánh cửa, Ly thở dài mệt mỏi, thầm nói, " Rốt cuộc… ngươi … không hề tin ta…." Nước mắt cuối cùng cũng khống chế được mà chảy dài trên gò má gầy guộc.
Do Lưu cứ né tránh nên chuyện miếng ngọc không giải quyết được gì. Hơn nữa bởi vì bị lộ tin tức nên thời gian khởi binh bị lùi lại.
Nửa tháng sau…
Ly đã có thể đi lại được, trong nửa tháng nay, mỗi lần Lưu bàn công sự đều cố ý né tránh hắn, khung cảnh ấm áp thân mật như đêm đó đã không còn xuất hiện nữa.
" Xin chào, tiểu bằng hữu." Ly nhìn thấy mấy hài tử Xích tộc đang chơi đùa vui vẻ ngoài ruộng, không nhịn được mà đi tới chào hỏi.
" Ngươi là … từ ….. căn phòng kia … đi ra…. đúng không?" Một bé gái ấp úng lên tiếng hỏi.
" Đúng vậy." Ly nhìn theo hướng bé gái chỉ, thấy đúng là phòng mình, liền mỉm cười gật đầu trả lời, " Sao? Ngươi biết ta?"
Beta – reader: Băng Tiêu
Miếng ngọc được truyền tới tay Lưu, trong nháy mắt, sắc mặt của Lưu trở nên trắng bệch, hắn nắm chặt miếng ngọc trong tay, dường như muốn bóp vỡ nó ra…. Nhưng rồi lại buông lỏng.
" Dù sao hắn đã trốn, mọi người cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi thôi…"
" Tộc trưởng cũng đi nghỉ đi." Bích Ấn nói.
" Ừ."
" Báo~~~~~~ sau sướn núi có năm con bồ câu đưa tin bay ra, đã bắn hạ được ba con."
" Đâu? Là ai làm? Có bắt được không?" Lưu có chút sốt ruột hỏi.
" Bẩm tộc trưởng, không nhìn thấy ai hết."
" Bỏ đi, các ngươi đi xuống trước đi…"
" Tộc trưởng…." Bích Ấn dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Lưu ngăn lại.
" Nghỉ ngơi đi. Ta mệt."
" Vâng ạ."
Nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn thấy Ly đang trầm lắng ngủ, bất giác tâm lý có chút ấm áp, luồng xúc động mãnh liệt muốn hỏi tội lúc nãy đã biến đi gần hết.
" Lưu… ngươi về rồi…." Ly bị đánh thức mở mắt hỏi.
" Làm ồn đến ngươi à…." Lưu ôn nhu hỏi.
" Không…" Ly mơ màng trả lời.
" Ly à…" Lưu trong lòng suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi Ly.
" Sao vậy?"
" Miếng ngọc của ngươi đâu?"
" Ngọc?? Trong người…" Ly sờ sờ áo đang tính lấy miếng ngọc ra nhưng lại bị thứ trên tay Lưu hút hết động tác cùng ngôn ngữ.
" Sao lại ở trên tay ngươi?" Ly tò mò hỏi.
" Đêm nay có thám tử của địch lẻn vào phòng nghị sự của ta, nhưng không bắt được người, chỉ…."
" Chỉ để lại cái này, đúng không?" Ly cười nói, " Cho nên…. ngươi hoài nghi ta…? Dù sao ta đã ở trong tay loài người mấy năm rồi, nếu không thức thời, sợ đã sớm chết từ lâu. Hơn nữa, thám tử không cánh mà bay, cho nên các ngươi nghĩ, ta đã phản bội, là gian tế, đúng không?" Mặc dù Ly vẫn tươi cười, nhưng trong mắt đã ngấn đầy lệ.
" Ly, ta không có ý đó…. ta…." Lưu sợ hãi nhìn khuôn mặt hắn đầy bi thương.
" Không có gì, vốn là phải cẩn thận một chút, hơn nữa… người ở ngoài phòng nghị sự lúc đó, đích thật là ta…"
" Cái gì…" Lưu kinh hãi, " Ly… ngươi đừng vì giận ta mà…. mà…."
" Điều ta nói là sự thật, nhưng ta không phải gian tế…"
" Đủ rồi! Ta không muốn nghe nữa." Lưu ném miếng ngọc vào người Ly, hét lớn một tiếng, một lúc lâu sau lạnh lùng nói, " Ngươi nghỉ ngơi đi, có gì để mai giải quyết." Dứt lời, Lưu xoay người rời đi.
Nhìn Lưu nổi giận đùng đùng đóng sầm cánh cửa, Ly thở dài mệt mỏi, thầm nói, " Rốt cuộc… ngươi … không hề tin ta…." Nước mắt cuối cùng cũng khống chế được mà chảy dài trên gò má gầy guộc.
Do Lưu cứ né tránh nên chuyện miếng ngọc không giải quyết được gì. Hơn nữa bởi vì bị lộ tin tức nên thời gian khởi binh bị lùi lại.
Nửa tháng sau…
Ly đã có thể đi lại được, trong nửa tháng nay, mỗi lần Lưu bàn công sự đều cố ý né tránh hắn, khung cảnh ấm áp thân mật như đêm đó đã không còn xuất hiện nữa.
" Xin chào, tiểu bằng hữu." Ly nhìn thấy mấy hài tử Xích tộc đang chơi đùa vui vẻ ngoài ruộng, không nhịn được mà đi tới chào hỏi.
" Ngươi là … từ ….. căn phòng kia … đi ra…. đúng không?" Một bé gái ấp úng lên tiếng hỏi.
" Đúng vậy." Ly nhìn theo hướng bé gái chỉ, thấy đúng là phòng mình, liền mỉm cười gật đầu trả lời, " Sao? Ngươi biết ta?"
Tác giả :
Ngọc Án