Tiên Nghịch

Chương 529: Thu hoạch

Cùng lúc đó Sát Lục Tiên quyết luyện hóa các luồng khí xám chết chóc từ bốn phương tám hướng hóa thành các mảnh huyết nhục vỡ bên trong phiêu tán bay đến. Vương Lâm lúc này đây có một Sát Lục cực đại. Sát Lục chi khí luyện hóa ra bốn đạo, hơn nữa tính cả Tư Mã Viêm trước đây thì tổng cộng có năm luồng khí xám giống như năm con Thương Long bay tới bay lui vờn quanh ở ngón tay trên bàn tay trái.
 
- Hay cho sức mạnh của một chỉ này!
 
Một thanh âm trầm thấp từ phía trước truyền lại, sau khi cơn gió lốc tan biến lộ ra bóng dáng khôi ngô của Yêu Tướng.
 
Lời vừa nói hết, thân hình hắn cứng rắn ngừng lùi lại về phía sau, yêu lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển lúc này mới đứng vững được thân hình. Ánh mắt hắn như điện, hai chân đạp về phía trước một cái, khoảng cách ba trượng thu ngắn lại. Cùng lúc đó tay phải hắn vỗ một cái về phía trước, dưới cái vỗ này lập tức bão táp mạnh mẽ hiện ra, trong vòng đất bằng mười dặm giống như thật sự đã biến thành biển lớn.
 
Cả biển cả này theo cái vỗ của Yêu Tướng lập tức gào thét điên cuồng nhằm hướng Vương Lâm phóng đến.
 
- Tiếp được chiêu Yêu Hải Bách Lãng của bổn tướng thì ngươi mới có tư cách cùng ta đối thoại.
 
Vương Lâm thân hình tiếp tục lùi, hắn gần như lập tức cảm nhận được yêu lực giữa đất trời xung quanh biến hóa. Yêu lực này vốn là vật hư vô mờ ảo, nhưng dưới thần thông của Yêu Tướng lại giống là thực thể, hóa thành hình dáng biển cả, một cái vỗ của Yêu Tướng giống như dựng đứng biển cả này lên, hướng về chỗ mình điên cuồng xông tới.
 
So với Thập Băng Quyền Ý kia thì Yêu Hải Bách Lãng này uy lực càng mạnh hơn, hơn nữa phía trong lại ẩn chứa một loại thần thông lại mơ hồ vượt qua quyền ý.
 
Đối mặt Yêu Hải hóa thành thực thể tiến đánh, Vương Lâm trong đầu một ý niệm giống như điện quang nảy ra trong đầu.
 
Năm đó Tu Ma Hải ở Chu Tước Tinh từng có nghe một tin đồn, theo đó nói rằng vô số năm trước đây có một tu sĩ đại thần thông, dưới một thức thần thông liền đem thực thể biển cả ban đầu hóa thành các sương mù vô hình, lúc này mới có một bộ mặt Tu Ma Hải cực kỳ độc đáo.
 
Năm đó Vương Lâm khi nghe truyền thuyết trên, tuy nói là rung động nhưng nội tâm thì ít nhiều không thể tin nổi. Nhưng hôm nay, chính mắt hắn nhìn thấy Yêu Tướng đem yêu khí vô hình trong thiên địa hóa khí thành thực thể Yêu Hải, cảnh tượng này ngoại trừ làm hắn khiếp sợ ra, hơn nữa phần lớn là hắn lâm vào trầm tư và suy nghĩ.
 
Dưới chiêu thức Yêu Hải này, các luồng sóng yêu lực xuất hiện, trong nháy mắt liền đạt tới ba mươi ba đợt tấn công. Thân mình Vương Lâm không ngừng lùi liên tục về phía sau.
 
Lùi về phía sau không có nghĩa là thất bại mà phần nhiều là mượn thế để lui lại từ đó suy nghĩ xem phương pháp phá giải.
 
Hơn ba mươi đợt sóng của Yêu Hải chồng chất kéo đến, đuổi sát Vương Lâm. Vương Lâm lùi về phía sau, hai tay nhanh chóng bấm quyết, đánh ra từng đạo cấm chế không ngừng ngăn cản các đợt sóng yêu khí đánh úp lại.
 
Chẳng qua các cấm chế này trước các đợt sóng của Yêu Hải cũng trở nên yếu ớt giống như tờ giấy liền sụp đổ, hóa thành các điểm hắc mang tiêu tán giữa đất trời.
 
Mắt thấy các làn sóng của Yêu Hải càng thêm hung hãn, Vương Lâm lùi về phía sau, ánh mắt chợt lóe lên đang lúc muốn lấy từ trong túi trữ vật ra Huyết sắc Ngọc phù của Diêu Tích Tuyết để chống cự bỗng nhiên trong đầu ma xui quỷ khiến lại hiện ra tượng đá thứ hai, hấp thu các phù văn màu vàng bên trong.
 
Các ký hiệu này xuất hiện cực kỳ đột ngột, giống như đã khắc sâu trong đâu Vương Lâm. Vương Lâm không để ý đến lại lấy ra một loạt Ngọc Phù bằng Huyết sắc, lùi lại phía sau rồi bóp nát, lập tức từng luồng huyết quang nhấp nháy cả trời đất xuất hiện.
 
Luồng Huyết quang này đem bao phủ toàn thân Vương Lâm, cùng lúc đó ba mươi đợt sóng kia tấn công đến, dừng ở phía trước huyết quang. Chỉ nghe từng tiếng nổ ầm ầm ù ù truyền đến giống như ngọn sóng đang giận dữ đánh vào tảng đá. Huyết quang kiên trì được một thời gian ngắn rồi lập tức sụp đổ, các đợt sóng yêu khí lại vọt tới.
 
Các đợt sóng yêu khí theo càng lúc càng gần, các phù văn màu vàng trong đầu Vương Lâm cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng thấm sâu vào bên trong. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tu đạo của hắn đã đạt tới trình độ này, đã đạt được một lượng tiên lực nhập vào thân thể, theo đạo lý mà nói thì lúc đang trong chiến đấu tuyệt đối trong đầu sẽ không xuất hiện một cái sự vật nào cả.
 
Nhưng đúng lúc này cái phù văn màu vàng kia cũng dữ dội lóe ra, thậm chí còn mơ hồ muốn dãy dụa trốn thoát, như mong muốn từ trong não Vương Lâm bay ra.
 
Lúc này phù văn màu vàng quấy nhiễu, các ý niệm không thông, thậm chí tiên lực vận chuyển trong cơ thể đều đã bị kim mang trong đầu quấy nhiễu. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tin đồn vô căn cứ rằng không có lửa sao có khói, phù văn thần niệm chưa chắc không có kết quả gì. Tâm niệm hắn vừa thông suốt liền dễ dàng buông lỏng tâm thần, tay phải thuận thể múa lên đánh ra một đạo cấm chế. Một luồng khí xám lập tức tán xuất từ tay hắn ngưng tụ phía trước người. Ngón trỏ trên tay phải Vương Lâm nhanh chóng vẽ lên.
 
Một nét, một đạo khí xám như con Thương Long vặn vẹo hóa thành một Phù văn.
 
Phù văn được vẽ ra, lập tức Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được hiểu rõ các ý niệm trên toàn thân, một luồng cảm giác không thể không phóng thích thản nhiên nổi lên. Phù văn này vừa hiện, Yêu Tướng ở phía sau cuộn sóng lập tức ánh mắt ngưng trọng. Cái phù văn này hắn xem ra không có chút uy lực nào, nhưng lúc khẩn yếu đối đầu này mà lại được Vương Lâm dùng thần thông thi triển ra thì cũng không bình thường chút nào.
 
Ngón trỏ tay phải Vương Lâm chưa dừng lại, thuận thế lại phù văn lần thứ hai xuất ra. Một đạo khí xám chồng lên trên phù văn của nét bút đầu tiên kia, trong chớp mắt hình thành hai nét bút phù văn.
 
Hai mắt Yêu Tướng vẻ mặt lại càng ngưng trọng, phù văn này vừa mới thành hình hắn liền lập tức có loại cảm giác đối mặt với uy lực của thiên địa.
 
Ngón trỏ của Vương Lâm lại di chuyển, nét bút thứ ba, phù văn biến hóa xuất ra. Trong nháy mắt khi được vẽ ra, các phù văn màu vàng trong đầu lập tức hòa tan hóa thành một luồng lực màu vàng, theo ngón tay dung nhập bên trong phù văn của ba nét bút.
 
Đúng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng nhiên từ trong phù văn kia dũng mãnh hiện ra. Cỗ lực lượng này cực kỳ hùng mạnh làm trong lòng Yêu Tướng nổi sóng.
 
Hắn nhanh chóng đem ba mươi đợt sóng nâng lên thành sáu mươi đợt sóng vỗ về phía trước.
 
Ầm ầm ù ù, phù văn kia nghênh đón các đợt sóng yêu khí. Ba mươi đợt sóng đột nhiên tan biến, phù văn màu vàng kia ánh sáng trở nên ảm đạm hơn tiếp tục chống trả lại ba mươi đợt sóng kế tiếp lao đến rồi tất cả hóa thành hư vô.
 
Nhưng vào lúc này, bên trong ánh sáng màu vàng đang hóa thành hư vô kia lập tức có ba luồng khí xám bắn nhanh ra, không ngờ xuyên qua Yêu Hải, nhằm thẳng Yêu Tướng tiến đến.
 
Ánh mắt Yêu Tướng sững lại, quát:
 
- Giáp, khai!
 
Mấy chữ này quát ra, phía trước người bảy thước lập tức vô thanh vô tức xuất hiện một tấm màn chắn bằng yêu lực . Ba luồng khí xám dừng lại ở trên đó, tấm màn này bắt đầu dao động dữ dội, ba luồng khí xám lập tức bắn ngược trở về, màu sắc có vẻ ảm đạm.
 
- Hay cho thần thông của một phù văn. Vương Lâm, trước đây ta đã xem thường ngươi. Tuy nhiên nhìn thấy phù văn, phía sau không thiếu các biến hóa tiếp theo được ngươi thi triển toàn bộ ra, có thể cùng ta đánh một trận thỏa mãn!
 
Ánh mắt Yêu Tướng sáng ngời, cười to một tiếng, đạp một bước tiến lên.
 
- Thập Tam ở đâu?
 
Vương Lâm giọng nói lạnh lùng hỏi.
 
- Đánh xong đã rồi nói sau!
 
Yêu Tướng dáng vẻ như cười, mắt sáng như đuốc.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lùi về phía sau mấy bước nói:
 
- Ta còn một sát chiêu cuối cùng, một khi tung ra thì không nghi ngờ gì, ngươi chắc chắn chết!
 
- Thật sao? Vậy sử dụng ngay đi, nếu thực sự có thể giết ta thì lão tử tâm phục khẩu phục!
 
Thân mình Yêu Tướng nhoáng lên một cái, bốn mươi đợt sóng xuất ra nhằm thẳng phía trước tiến đến, thẳng tiến đến Vương Lâm.
 
- Giết ngươi, chỉ sợ hôm nay tại Yêu Quận này ta cũng không thể nào dung thân được. Để ngươi có thể thấy có thể chống cự được một đòn này hay không thì trong lòng sẽ tự biết.
 
Vương Lâm không chống đỡ lại bốn mươi đợt sóng của Yêu Hải mà là cả người đột ngột từ mặt đất bay lên xuất hiện trên trời cao, thản nhiên nhìn xuống phía dưới.
 
Ánh mắt Yêu Tướng lộ ra ánh sáng kỳ dị, tâm niệm vừa động lập tức thu hồi lại bốn mươi đợt sóng của Yêu Hải. Lúc này vờn xung quanh thân thể hắn giống như bốn mươi con rồng biển đang chầu bái, cả người giống như pho tượng Hải Chi Yêu Tiên.
 
Vương Lâm đang ở giữa không trung, hai mắt nhắm lại. Sự cường mãnh của Yêu Tướng vượt quá xa mức tưởng tượng của hắn. Thập Băng Quyền Ý chỉ là một trong số các thần thông của hắn, Yêu Hải Bách Lãng kia mới chính là tuyệt chiêu chân chính của hắn. Về phần người này có còn sát chiêu sau cùng nữa hay không thì Vương Lâm không biết mà cũng không muốn nếm thử.
 
Người này tu vi tuy rằng mới chỉ tương đương với Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn, cũng tương đương như hắn, nhưng thần thông của người này cũng là vượt quá xa Vương Lâm.
 
Về bản lĩnh thần thông, Vương Lâm không thể không thừa nhận chính mình còn không đủ Mặc dù là phối hợp với pháp bảo, Vương Lâm cũng không thể mười phần nắm chắc có thể chiến thắng người này. Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn tu luyện đến nay, đối mặt với một người có tu vi tương đương, chẳng những không nắm chắc thủ thắng mà ngược lại nếu có chút sơ ý thì sẽ lụn bại.
 
Hơn nữa đang ở bên trong thành của đối phương, Vương Lâm bởi vì cứu Thập Tam nên một khi chính mình bị thương thì như vậy việc cứu người chỉ sợ là sẽ tan thành mây khói. Cho nên trận chiến này, Vương Lâm biết được chính mình không nắm chắc chiến thắng đối phương nên liền khéo léo dùng thủ đoạn đánh vào tâm lý của đối phương.
 
Hắn đang ở giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu quanh quẩn cái thủ ấn khổng lồ chỗ tiên giới bị phá nát năm đó. Năm đó, lúc Vương Lâm ở tiên giới là lúc có cảm ngộ thật sâu với cái thủ ấn này, và ở trận chiến với Hồng Điệp lại dựa vào cảm ngộ kia đem đánh ra một thức này, nhưng thức này lại chỉ có hư ảnh, không có lực công kích gì.
 
Tuy nhiên chiêu này cũng hầu như không người nào có thể nhìn thấu. Dù sao lúc chiêu này xuất hiện là lúc khí thế đã đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng được.
 
Thủ ấn lớn kia trong đầu Vương Lâm dần dần ngưng lại thành thật, điều chỉnh tinh thần đến lúc giống như cảm ngộ. Lúc này, hắn mạnh mẽ mở hai mắt, bên trong hai mắt có vẻ khó hiểu chớp động.
 
Liếc mắt một cái xuống, nhìn về phía mặt đất, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác giống như đang thương xót nhìn xuống đám sinh linh nhỏ yếu. Về phần Yêu Tướng kia, trong mắt hắn giống như một con kiến.
 
Ánh mắt này bị Yêu Tướng nhìn thấy, tâm thần hắn lần đầu tiên chấn động kịch liệt.
 
- Ánh mắt này chỉ có Cổ Yêu trong đại điện khi ta lần đầu tiên nhìn về phía tượng của Cổ Yêu kia mới từng có cùng loại cảm giác này, dù là Yêu Đế ở để đô cũng không thể bằng.
 
Thân hình Yêu Tướng chấn động, các cơn sóng ở xung quanh thân thể lập tức mất đi khống chế nhanh chóng xoay tròn.
 
Vương Lâm vươn tay phải nhằm phía dưới ấn một cái. Dưới cái nhấn này lập tức không trung tối sầm loại, các loại khí kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến ở phía dưới người của Vương Lâm, không ngờ hình thành một chưởng ấn thật lớn.
 
Một chưởng ấn xuống.
 
Một cảm giác không thể chiến thắng, không thể kháng cự, thậm chí không thể né tránh dâng lên trong lòng yêu tướng. Một chưởng này đánh xuống này chính là thiên địa. Một chương này có thể hủy diệt cả thế giới, có thể đồ sát mọi sinh linh.
 
Loại cảm giác này bao trùm toàn bộ nội tâm hắn. Thân thể yêu tướng không tự chủ mà tun rẩy. Một chưởng này tuy chưa đánh xuống nhưng khí thế của nó đã phá tan toàn bộ chiến ý của hắn.
 
Yêu tướng gầm thét một tiếng, hoàn toàn không cam tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn một chưởng đang đánh xuống, chiến ý điên cuồng dâng lên!
 
Dù ngươi là thiên địa cũng vẫn phải đánh! Dù ngươi có diệt cả thế giới này vẫn phải đánh! Dù ngươi có đồ sát hết thảy sinh linh cũng không thể phá tan chiến ý trong lòng ta!
 
Một tiếng gầm thét vang lên, bất khuất, quanh quẩn trong thiên địa. Yêu tướng khiến những đợt sóng yêu khí bốn phía chuyển động, hóa thành vô số hải long lao thẳng lên trời cao.
 
Chưởng ấn hạ xuống, yêu tướng đem toàn bộ chiến ý dâng lên tới mức cao nhất. Nhưng giờ phút này hắn lại thấy như gió nhẹ phổi qua mặt. Chưởng ấn nọ xuyên qua thân thể hắn, không có gây ra bất cứ biến hóa gì.
 
Yêu tướng ngẩn ra. Loại vẻ mặt này đã rất lâu chưa từng xuất hiện ở hắn. Khoảnh khắc sinh tử nọ cứ thế mà trôi qua, khiến hắn giờ đây nghĩ lại cũng không khỏi sợ hãi.
 
- Ngươi đã chết rồi!
 
Thân thể Vương Lâm từ giữa không trung hạ xuống, nhìn yêu tướng.
 
Sắc mặt yêu tướng phức tạp, nhìn Vương Lâm, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chậm rãi hỏi:
 
- Đây là thứ thần thông gì??
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, bình thản nói:
 
- Chiêu này vô danh!
 
Yêu tướng trầm tư một chút, yêu lãng bên ngoài nhanh chóng thu lại trong cơ thể, biến mất hoàn toàn. Hắn nhìn Vương Lâm, nói:
 
- Chiêu này ngươi chưa học toàn bộ!
 
Thần sắc Vương Lâm không có nửa điểm biến hóa, chỉ nói một câu:
 
- Người có thể thử một lần nữa!
 
Sắc mặt yêu tướng âm tình bất định. Hắn tuy hoài nghi thần thông của đối phương chỉ là hư ảo, không có sức công kích thực sự nhưng dù trong lòng hắn có chín phần hoài nghi thì khi nhớ tới khoảnh khắc sinh tử vừa rồi cũng không dám đem mạng sống ra đánh cuộc.
 
Một chưởng đó cho tới giờ vẫn khiến nội tâm hắn rung động!
 
- Đây là tuyệt chiêu của ngươi.
 
Yêu tướng trầm ngâm một hồi lâu, nói.
 
Vương Lâm cũng không giải thích thêm. Hắn biết mình giải thích càng nhiều thì sơ hở càng nhiều. Một chiêu hư ảo này trên thực tế dù kẻ nào chứng kiến cũng đều nghi ngờ trong lòng. Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, vĩnh viễn không bao giờ dám khẳng định.
 
Cho nên hắn không nói gì, chỉ bình thản nhìn đối phương.
 
Yêu tướng thầm than. Hắn cuối cùng vẫn không có dũng khí. Dù chín phần hoài nghi nhưng làm sao dám đánh cuộc là thật hay giả. Nếu chẳng may là thật thì mất mạng là cái chắc.
 
- Loại thần thông này sợ rằng với tu vi của người này nếu chính thức thi triển sẽ bị cắn trả rất lớn, thậm chí có khả năng thân thể không thừa nhận nổi mà tan nát. Cho nên hắn mới chỉ đánh ra một chưởng hư ảo.
 
Yêu tướng tự giải thích trong lòng. Chỉ có lý do này mới miễn cưỡng giải thích được.
 
Chẳng qua nghi ngờ của hắn vẫn tồn tại, chỉ là bị hắn mạnh mẽ gạt đi mà thôi.
 
- Thập Tam đâu?
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
- Ta luyện pháp bảo, muốn dùng thân thể của mười tám người để luyện hóa. Vốn lần này bế quan chính là để luyện hóa mười tám người này. Tùy tùng của ngươi, Thập Tam ở phía sau, chưa luyện hóa!
 
Ngươi tới đòi ta người này, ta nể thân phận thống lĩnh của ngươi có thể trả hắn cho ngươi. Nhưng ngươi giết mấy vạn yêu binh của ta, hủy đi mười dặm thành các của ta, việc này không thể cho qua dễ dàng được.
 
Yêu tướng chậm rãi nói.
 
Vương Lâm nghe thế thần sắc không có chút biến hóa, nói:
 
- Ngươi muốn thế nào?
 
- Ba tháng nữa ta phải về thiên yêu thành - Kinh đô của Thiên Yêu quận, đến lúc ấy sẽ có một hồi so đấu. Ngươi nếu đáp ứng trợ giúp ta, vậy ta sẽ bỏ qua chuyện giết yêu bình. Nếu không thì kể cả ta chết trận cũng khiến ngươi không thể đặt chân tại Thiên Yêu quận này nữa!
 
Yêu tướng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói.
 
Lúc nay hắn đã đem Vương Lâm trở thành người có tư cách đứng ngang hàng với mình. Dù không kể đến một chưởng hư ảo kia, chỉ cần có thể chống lại Thập Băng Quyền Ý của hắn, chịu nổi Yêu Hải Chi Lãng là đã đủ để hắn thăng vọt chức vụ của Vương Lâm.
 
- Tu vi người này tương đương với ta, nếu không phải thần thông còn kém ta thì một trận chiến này sợ rằng sẽ cực kỳ gian nan!
 
Nghĩ tới thần thông, hắn không khỏi nghĩ tới một chưởng kia, ý niệm thần thông đối phương không bằng mình lập tức tan thành mây khói.
 
- So với một chưởng kia thì thần thông của ta chẳng là gì. Sợ rằng may ra yêu đế mới có thể đối kháng với thần thông này.
 
Yêu tướng thầm than.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, gật đầu.
 
Yêu tướng cười ha hả. Nụ cười này lập tức quét sạch những chuyện không hài lòng vừa rồi. Hắn cười nói:
 
- Tốt, bắt đầu từ hôm nay người trở thành Tả dực đệ nhất phó tướng của Mạc Lệ Hải ta. Nếu ta lần này tới kinh đô có thể đứng trong ba yêu tướng đứng đầu thì ta sẽ đề cử ngươi với yêu đế cho ngươi đạt cấp tướng!
 
Đến lúc đó mình ngươi nắm một thành, trong tay có mười vạn yêu binh, chắc chắn chiếm ưu thế với tuyệt đại bộ phận người từ bên ngoài tới!
 
Hắn vừa nói vừa chụp vào hư không một cái. Lập tức một dòng chảy đen ngòm xuất hiện trong không trung.
 
Ở trong dòng chảy này có rất nhiều điểm Sáng. Mạc Lệ Hải điểm một cái, lập tức một điểm sáng tắt đi, thân thể Thập Tam từ từ hiện ra, từ trong dòng chảy bay ra, rơi xuống trước người Vương Lâm.
 
Những lời hắn vừa nói là để trấn an Vương Lâm, dùng địa vị hấp dẫn khiến cho Vương Lâm khi giúp hắn sẽ sử dụng toàn lực. Đồng thời hắn không lấy Thập Tam áp chế, càng lộ ra vẻ quang minh lỗi lạc, đối đãi với Vương Lâm tỏ vẻ chí thành.
 
Chẳng qua tất cả đều là sau khi hắn thấy thực lực của Vương Lâm, nhất là sau khi cảm nhận được uy lực của một chưởng kia mới đối đãi như vậy.
 
Một chưởng này hắn dù hoài nghi nhưng hoài như vẫn mãi chỉ là hoài nghi. Chỉ cần có một ngày hắn còn chưa khẳng định, hắn cũng không dám đánh cuộc với mạng sống của bản thân. Người càng thông minh càng như vậy.
 
Yêu tướng có thể tu luyện tới tu vi thế nàu thì tuy rằng vẻ ngoài hắn thô bạo nhưng cũng không hề ngu độn, thậm chí có thể nói hắn thông minh chẳng kém gì Vương Lâm.
 
- Sau ba tháng ta sẽ trở lại!
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua Thập Tam, phát hiện trong thân thể hắn không có nửa điểm thương thế, chỉ hôn mê mà thôi. Hắn chụp một cái vào khoảng không, giữ lấy Thập Tam, chân đạp hư không, biến mất phía chân trời.
 
Yêu tướng chắp tay sau lưng nhìn về bầu trời, trầm ngâm một chút sau đó nhẹ lắc đầu. Lão giả có tu vi Anh Biến hậu kỳ vội vàng tới gần. Trận chiến vừa nãy hắn chứng kiến từ đầu tới cuối. Năm người bọn hắn sau khi chứng kiến, thật lâu sau trái tim vẫn đập thình thịch, không thể tự kiềm chế.
 
Lúc này Vương Lâm rời đi, năm người bọn hắn mới khôi phục được tâm thần.
 
- Yêu tướng, ta thấy một chưởng của người nọ hẳn là giả. Nói thật là nếu ra tay hẳn nhất định người có thể bắt hắn!
 
Một lão giả trong năm người trầm giọng nói.
 
- Mặc dù biết người này chín phần mười chỉ là hư trương thanh thế nhưng ta không thể đánh cuộc với hắn một lần được! Nếu hắn thực sự chỉ biết một chưởng hư ảo mà có thể làm ta do dự tới giờ thì chứng tỏ hắn rất thông mình. Có thể làm thế, thật thật giả giả, hư hư thực thực, người này. Không thể xem thường!
 
Hơn nữa người này năm trước chỉ có thể dùng bí thuật phá được đệ thất băng trong Thập Băng Quyền Ý của ta. Một năm sau tu vi lại đột nhiên tăng mạnh. Hắn và Diêu thống lĩnh cùng nhau mất tích, nhưng lại trở về một mình. Chuyện này có chút bí ẩn! Tuy vậy chuyện đó không quan hệ với ta!
 
Yêu tướng chậm rãi nói. Lời này như nói với năm người, nhưng lại càng giống như tự nhủ bản thân.
 
Năm người liền trầm mặc, cùng với yêu tướng ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi Vương Lâm biến mất, trong lòng không tự chủ nổi dâng lên một loại tâm tình phức tạp.
 
Vương Lâm đang ở giữa không trung, thần thức khuếch tán, tìm kiếm bên trong hắc lao ở Cổ Yêu thành. Thân thể hắn nhoáng lên, mang Thập Tam xuất hiện ngoài hắc lao.
 
Hắc lao này ở dưới mặt đất của Cổ Yêu thành. Nơi này tuy có trận pháp phong ấn nhưng trừ nơi sâu nhất trong hắc lao, những chỗ khác không làm khó được Vương Lâm.
 
Thân phận Hổ Bào không có khả năng bị nhốt ở chỗ sâu kia. Thần thức của Vương Lâm đảo qua không phát hiện được tung tích của Hổ Bào. Hắn thầm than một tiếng, thân thể nhoáng lên, biến mất.
 
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh. Tu vi hắn sau khi đạt tới Anh Biến hậu kỳ, tốc độ nhanh hơn trước mấy lần. Lúc này dù mang theo Thập Tam phi hành nhưng vẫn không ảnh hưởng gì. Chẳng mất mấy ngày hắn đã trở về bộ lạc Luyện Hồn bên ngoài Cổ Yêu thành.
 
Ngoài bộ lạc Luyện Hồn hơn mười dặm, một luồng ánh sáng do thuấn di hiện lên. Vương Lâm xuất hiện. Trước mắt hắn là bộ lạc Luyện Hồn.
 
Bộ lạc Luyện Hồn tuy một năm nay không tiến ra ngoài nhưng tộc nhân vẫn không ngừng tu hành. Trong phạm vi mười dặm, toàn bộ đều là thế lực của bộ lạc Luyện Hồn .
 
Trên bầu trời mười dặm có hắc vụ nồng đậm. Trong hắc vụ này thỉnh thoảng xuất hiện những hồn phách xuyên qua xuyên lại. Từng trận tiếng gào khóc quanh quẩn trong đó.
 
Trong bộ lạc Luyện Hồn, tất cả tộc nhân đã quen thuộc với thứ âm thanh này, cũng chẳng còn để ý tới nó nữa. Âm thanh này càng thê lương càng chứng tỏ là có nhiều hồn phách.
 
Trong bộ lạc Luyện Hồn, lúc này hầu hết mọi người đang tu hành. Một cây hồn phiên tung bay trước người họ. Từng đám hồn phách từ trong đó bay ra dung nhập vào hắc vụ trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có hồn phách bay trở lại, dung nhập trong hồn phiên.
 
Vương Lâm sau khi xuất hiện, thân thể tiến về phía trước một bước, cả người nhanh như chớp tiến thẳng vào trong bộ lạc Luyện Hồn. Trên đường đi khóe miệng hắn lộ ra một tia mỉm cười. Trên đường hắn phát hiện ra hơn mười người ẩn ở những vị trí bất đồng quan sát bốn phía.
 
Những người này hắn đều quen thuộc. Bọ họ là những người phụ trách bảo vệ bên ngoài.
 
Thần thức Vương Lâm đảo một vòng trăm dặm. Những người thủ hộ như vậy cũng có tới mấy trăm.
 
Vương Lâm bước một bước, chẳng mất bao lâu đã tới gần bộ lạc. Trăm trượng bên ngoài bộ lạc, thân thể hắn ngừng lại, một trận cuồng phong từ phía sau hắn thổi tới.
 
Thân thể hắn vừa dừng lại, liền lập tức có người nhận ra Vương Lâm, ngẩn người, sau đó ánh mắt hiện ra vẻ mừng như điên.
 
- Lão tổ!
 
Một tiếng hô tràn ngập vui sướng vang lên khiến nhiều người bừng tỉnh. Ngay sau đó hầu như mọi người đang tu hành đều đứng dậy.
 
Âu Dương Hoa hóa thành một đạo hắc vụ, từ phía trong bộ lạc lao ra, dừng lại trước người Vương Lâm mười trượng, vẻ mặt kích động, cung kính nói:
 
- Cung nghênh lão tổ trở về!
 
Cùng lúc đó tất cả tộc nhân đều quỳ gối xuống, đồng thanh nói:
 
- Cung nghênh lão tổ trở về!
 
Trung tâm sơn cốc trong bộ tộc Luyện Hồn là chỗ ở của Vương Lâm. Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân sâu trong cốc, Thập Tam đang quỳ một gối xuống đất trước mặt hắn, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
 
Vương Lâm đã trở về bộ tộc Luyện Hồn được ba ngày, Thập Tam đã được hắn dùng pháp thuật làm thức tỉnh lại.
 
Sau khi thức dậy, người đầu tiên Thập Tam nhìn thấy là Vương Lâm, nỗi kích động trong lòng hắn lập tức lan khắp toàn thân. Vương Lâm từ trong miệng Thập Tam đã đơn giản hiểu rõ tất cả mọi chuyện phát sinh trong một năm qua.
 
Nói đến Hổ Bào thì Vương Lâm thầm than một tiếng. Hổ Bào đã mất tích trong nhà tù, việc này lộ ra rất nhiều vấn đề. Hắn từng dùng thần thức quét qua Cổ Yêu thành, với tu vi Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn mà không phát hiện được bất kỳ dấu vết nào của Hổ Bào.
 
Hổ Bào tu luyện chính là Luyện Hồn Thuật do Vương Lâm truyền thụ, với phương pháp tu luyện linh hồn này thì quyền khống chế nằm trong tay Vương Lâm. Nhưng lúc này trong thần thức Vương Lâm không còn bất kỳ dấu vết nào của linh hồn đã được Hổ Bào luyện hóa.
 
- Nếu Hổ Bào không chết thì chắc chắn cũng đang bị giam ở một nơi kỳ dị. Nếu không, ta chắc chắn sẽ phát hiện được.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, sau đó không lo lắng đến chuyện của Hổ Bào nữa, hắn đã tận lực rồi.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Thập Tam, năm xưa hắn mang theo Hổ Bào và Thập Tam cùng đi Cổ Yêu thành, mục đích chủ yếu là để bọn họ khảo nghiệm.
 
Nếu hai người khảo nghiệm đạt yêu cầu, Vương Lâm sẽ truyền thụ cho thần thông mới. Ví dụ như Hổ Bào, Luyện Hồn cũng không phải là tất cả, còn có rút phách thuật.
 
Nhưng rút phách thuật này so với luyện hồn thì tinh động hơn rất nhiều. Tuy đã được Vương Lâm sửa chữa nhưng cũng không dễ dàng truyền cho người ngoài.
 
Năm xưa Vương Lâm định truyền cho Thập Tam Cổ Thần Quyết nhưng sau đó nghĩ lại, hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này. Cổ Thần Quyết cũng không thể truyền cho người ngoài!
 
Nhưng trong một năm này Thập Tam đã hoàn thành suất sắc những khảo nghiệm, Vương Lâm cảm thấy người này tối thiểu cũng sẽ trung thành và tận tâm với mình hơn mười năm.
 
Khi Vương Lâm còn ở trên Chu Tước Tinh thì có nhiều lần qua lại với Cự Ma Tộc. Khi hắn giết chết Cự Ma Tộc lão tổ thì thu được túi trữ vật của lão, trong đó ngoài một bình máu nhỏ của Cổ Thần và một tia nguyên thần Dâm Dục Đạo của Pháp Cổn Luân, còn có một cái ngọc giản.
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại