Tiên Nghịch
Chương 505: Thập tam
Phương pháp chế tạo phiên Vương Lâm cũng đã giao cho Âu Dương Hoa. Chẳng qua ở nơi yêu linh này, tài liệu cực kỳ thiếu khuyết, chế tạo hồn phiên có hơi khó khăn.
Vì chuyện này Vương Lâm đã dành thời gian cẩn thận tính toán, lấy cươn thụ chi mộc là loài cây đặc hữu ở đây, lại dùng da dã thú dùng yêu lực ngưng hóa, phối hợp một chút thủ ấn, cuối cùng miễn cưỡng bắt chước được hiệu quả của hồn phiên.
Chẳng qua thứ dùng thay thế hồn phiên này chỉ có thể phong ấn không hơn mười hồn phách. Con số mười đã là cực hạn.
Nhưng nếu dùng số lượng đổi lấy chất lượng, đồng thời thi triển mười hồn phiên, tuy rằng uy lực không bằng bách hồn phiên những cũng đạt được một nửa uy lực.
Thứ dùng để thay thế hồn phiên này cũng có một sơ hở trí mạng. Sơ hở này chỉ có mình Vương Lâm biết. Dù sao thì thần thông của Luyện Hồn Tông nhất mạch hiện giờ trên toàn Thiên Vận Tinh chỉ có mình Vương Lâm nắm được.
Sau khi đem phương pháp chế tạo hồn phiên mới này khắc lên ngọc giản, thần thức Vương Lâm đảo qua, gọi Âu Dương Hoa và người thanh niên tên Thập Tam kia tới.
Thập Tam này chính là người Vương Lâm âm thầm theo dõi trước đây.
Người này dường như đối với Luyện Hồn Thuật trời sinh đã có ngộ tính, tốc độ tu luyện của hắn nếu Độn Thiên ở trên trời có linh, nhìn thấy cũng phải động dung.
Thập Tam đứng yên tĩnh trước mặt Vương Lâm, đôi mắt nhìn vị thượng tiên này. Hắn những ngày này đã có sự tôn kính và kính sợ phát ra từ tận đáy lòng đối với Vương Lâm.
Càng tu luyện Luyện Hồn Thuật, sự kính sợ trong lòng càng sâu đậm. Hán tu luyện ba tháng, thường xuyên âm thầm phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận, thuật này nếu tu luyện đại thành thì uy lực của nó không thể tưởng tượng nổi.
Thập hồn phiên, bách hồn phiên, thiên hồn phiên, vạn hồn phiên, Thập Tam nghĩ tới đây hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt.
Âu Dương Hoa so với Thập Tam thì lão luyện hơn nhiều. Hắn cung kính đứng trước mặt Vương Lâm, lộ vẻ tôn kính.
Trên thực tế, giờ phút này, bên trong sơn cốc từ lúc Vương Lâm truyền thụ Luyện Hồn Thuật cho mọi người tu luyện, người cầm quyền từ Âu Dương Hoa đã chuyển về cho Vương Lâm.
Cơ hồ mọi người đều biết Vương Lâm là người đứng đầu ở đây.
- Thượng tiên, nam nhân trong sơn cốc có hai mươi bảy người, toàn bộ đều tu luyện Luyện Hồn Yêu Thuật. Trước mắt ngoài Thập Tam ra thì đại bộ phận đều đang ở giai đoạn thứ nhất. Có sáu người vãn chưa thể tu luyện thành.
Vương Lâm khoanh chân ngồi, hơi gật đầu. Luyện Hồn Thuật tuy nói nhập môn đơn giản nhưng cũng không phải ai đều học được. Nơi này có hai bảy người mà hơn phân nửa có thể tiến vào giai đoạn thứ nhất, nếu đặt trên chu tước tinh thì nhất định gây chấn động.
Vương Lâm nhìn lướt qua Thập Tam đang đứng cạnh Âu Dương Hoa. Tốc độ tu luyện của người này khiến Vương Lâm khá hài lòng.
Nhận thấy ánh mắt Vương Lâm hướng về mình, sống lưng Thập Tam thẳng lên, vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng đậm, nhìn Vương Lâm lớn tiếng nói:
- Thượng tiên, Thập Tam đã tu luyện tới giai đoạn ba, nếu có thể chế tạp hồn phiên thì liền có thể ra ngoài tìm hồn phách phong ấn.
Vương Lâm mìm cười, tay vô vào hư không một cái. Ngọc giản vô thanh vô tức hiện lên trong tay hắn. Hắn ném về phía trước, cười nói:
- Phương pháp chế tạo hồn phiên mới ở đây.
Thập Tam tiếp được, khuôn mặt mừng như điên. Hắn hít sâu một hơi, dựa theo phương pháp Âu Dương Hoa dạy lúc đầu đặt ngọc giản ở mi tâm, ngưng thần tưởng tượng. Một lúc sau, thân thể hắn run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kích động.
Hắn nhìn Vương Lâm, đột nhiên quỳ phịch xuống mặt đất, lạy hắn ba lạy.
Vương Lâm chuyển động đôi mắt, từ từ nói:
- Ngươi lui ra đi, toàn lực chế tạo hồn phiên!
Thập Tam gật đầu, buông ngọc giản ra, lập tức cáo lui.
Âu Dương Hoa do dự một chút, nhìn Vương Lâm, lại nhìn ngọc giản trên mặt đất. Không được Vương Lâm cho phép, hắn cũng không dám tự tiện cầm lấy ngọc giản xem xét.
- Xem một chút đi. Ngươi cũng đã tới giai đoạn ba rồi. Nếu ngươi có thể chế tạo ra hồn phiên, dùng yêu lực của ngươi dẫn dắt, sau khi phong ấn hồn phách thì thực lực sẽ tăng rất nhiều.
Vương Lâm chậm rãi nói.
Âu Dương Hoa vội vàng cầm lấy ngọc giản, đặt ở mi tâm xem xét. Một lúc sau hắn hít sâu một hơi, cung kính nói:
- Vãn bối cũng xin đi tìm tài liệu chế tạo hồn phiên.
Nói xong hắn hơi trầm ngâm, lại nói:
- Thượng tiên, ta định đợi Thập Tam chế tạo xong hồn phiên sẽ phát động người trong sơn cốc tiến công một bộ tộc ở một vùng đất rộng lớn cách đất ngàn dặm. Bộ tộc kia có khoảng vài chục người.
Thần sắc Vương Lâm như thường nói:
- Tùy ngươi!
Âu Dương Hoa gật đầu, vội vàng cáo lui.
Tin tức một tháng sau sẽ mở cuộc tấn công truyền ra khắp sơn cốc. Đối với dân cư trong cốc này mà nói, đây là một cuộc đại chiến. Nhân số đối phương hiển nhiên vượt qua họ, nhưng họ có luyện hồn thuật trong tay, hi vọng chiến thắng là rất lớn.
Trong một tháng này, thanh niên trai tráng trong cốc đều tập trung tu luyện Luyện Hồn Thuật. Thập Tam đi ra ngoài một lần, tìm được đủ tài liệu, bắt đầu chế tạo hồn phiên.
Ngộ tính của người này đối với Luyện Hồn Thuật lại phát huy tác dụng một lần nữa. Hắn sau ba lần thất bại cuối cùng chế tạo thành công một cây hồn phiên.
Cây hồn phiên đầu tiên này gây chấn động trong sơn cốc. Thập Tam được mọi người vây quanh. Cây hồn phiên bảy thước trong tay hắn lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đối với những ánh mắt này, Thập Tam cực kỳ hưng phấn.
Âu Dương Hoa vuốt râu, trên mặt lộ nụ cười. Hồn phiên thực ra hắn đã chế tạo xong trước Thập Tam mấy ngày. Nhưng hắn không khoa trương như Thập Tam mà để cơ hội này cho Thập Tam.
Âu Dương Hoa đã là lão hồ ly, tự nhiên hiểu được thượng tiên Vương Lâm đối với Thập Tam dường như hơi coi trọng. Hơn nữa tuổi mình đã không còn trẻ, tương lai rộng lớn đã không còn thuộc về mình. Cứ theo tình hình lúc này thì tựa hồ sẽ thuộc về Thập Tam.
- Tiểu Thập Tam, hồn phiên này phải tới khi có thể luyện hóa phong ấn hồn phách bên trong mới có hiệu quả. Người chừng nào mới đi luyện hóa hồn phách đây?
Trong đám người có người lớn tiếng hỏi.
Những người còn lại đều đồng ý.
Thập Tam hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ai nói ta không có hồn phách phong ấn. Các người xem đây!
Hắn vừa nói, tay phải bắt quyết, lập tức một cỗ yêu lực từ bốn phương tám hương đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một đạo thanh mang lóe lên trên đầu ngón tay hắn.
Hắn cách không điểm vào hồn phiên một cái, cây phiên lập tức run rẩy. Cùng lúc đó một đạo hắc khí với tốc độ cực nhanh lập tức từ trong hồn phiên bay ra, ở giữa không trung hóa thành một đầu sư tử cánh dài.
Con thú này lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét, thanh thế kinh người.
Hai mắt Âu Dương Hoa sững lại, khuôn mặt biến sắc.
Thập Tam lộ vẻ đắc ý, tay phải điểm vào hư không một cái, quát:
- Công!
Sư tử kia hai mắt lóe lên những tia sáng hung ác, thân thể nhoáng lên liền bay về phía một vách núi, đánh lên vách đá. Chỉ nghe ầm một tiếng, trên vách đá liền xuất hiện một khe nứt.
Nhìn lại hồn phách sư tử kia thì thấy nó chẳng có một chút tổn thương.
Hàng loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên từ những người xung quanh. Ánh mắt hâm mộ của bọn họ khiến Thập Tam hơi đắc ý.
Sư tử có cánh này là khi hắn tiến vào rừng vô tình nhìn thấy. Lúc ấy nó đã trọng thương, khí huyết vừa tuyệt. Thập Tam cắn răng mạo hiểm thi triển Luyện Hồn Thuật, sau nhiều lần thử nghiệm cuối cùng không ngờ thành công luyện hóa hồn phách này, hơn nữa còn phong ấn được nó.
Thập Tam hít sâu một hơi, tay phải vẫy lên, miệng quát:
- Thu!
Vừa nói hắn vừa vung hồn phiên trong tay lên. Nhưng lúc này hồn phách con sư tử kia lại quay ngoắt đầu, ánh mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào Thập Tam, gầm lên một tiếng liền nhanh như chớp lao tới, không phải hướng về hồn phiên mà về Thập Tam.
Trong ánh mắt nó chỉ hoàn toàn là sát khí nồng đậm.
Thập Tam biến sắc, tay cầm hồn phiên quát:
- Thu!
Hồn phách sư tử kia ngoảnh mặt làm ngơ, gầm thét lao tới.
Mọi người bốn phía đều kinh hô tản ra. Âu Dương Hoa cắn răng một cái, bước lên phía trước, tay phải lôi từ trong ngực ra một cây tiểu phiên dài ba t.ấc Hắn phất lên một cái, cây phiên này liền lóe lên thanh mang. Một con chim nhỏ như chim sẻ đột nhiên hiện ra, kêu vang một tiếng liền lao thẳng tới hồn phách con sư tử kia.
Hồn phách sư tử đang lao tới, quay phắt đầu lại đánh vào con chim sẻ, gầm lên một tiếng. Tiếng gầm dường như có lực xuyên thấu, không ngờ có thể làm thế lao của con chim sẻ chậm lại.
Nương theo thế chậm lại một chút này, hồn phách sư tử liền hóa thành một tia chớp, trong nháy mắt tới sát Thập Tam, mở cái miệng to như chậu máu, gầm thét định cắn nuốt.
Sắc mặt Thập Tam tái nhợt. Hắn muốn lui lại nhưng lúc này toàn thân như bị một lực lượng vô hình giam cầm, căn bản không thể di động nửa phân, chỉ đành trơ mắt nhìn cái miệng đỏ lòm kia đang từ từ lớn dần, che khuất cả thế gian này.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lanh từ chỗ sâu trong sơn cốc như sấm đánh truyền ra.
- Nghiệt súc, ngươi dám!
Cùng với tiếng hừ lạnh, một tiếng nói như sương giá truyền tới.
Âm thanh này vào tai Thập Tam tựa như thiên âm. Hắn sợ hãi kêu lên:
- Thượng tiên cứu mạng!
Nhưng cũng tiếng nói đó rơi vào tai hồn phách sư tử lại như sét đánh. Ầm một tiếng, thân thể nó đột nhiên kịch chấn, không ngờ bắt đầu tan nát.
Nó sở dĩ không tan nát không phải là do nó có bản lĩnh đó mà là do Vương Lâm không muốn!
Không dám lao tới nữa, hồn phách sư tử này không do dự chút nào, lập tức kêu rên một tiếng, mắt lộ vẻ kinh hoàng, quay đầu bỏ chạy. Lúc này trong chỗ sâu của sơn cốc đi ra một người.
Vương Lâm từng bước đi ra, lướt qua mấy trăm trượng xuất hiện giữa không trung.
Thân thể hồn phách sư tử kia run lẩy bẩy. Nó có thể cảm nhận được người trước mặt có một lực lượng khổng lồ mà nó không thể chống lại.
Đối mặt với người này, nó không có một chút ý định phản kháng. Một cảm giác sợ hãi vô cùng tràn ngập trong trái tim nó, tỏa ra bao phủ khắp toàn thân.
Hồn phách sư tử rên rỉ một tiếng, không dám bỏ chạy nữa mà nằm bẹp giữa không trung, thể hiện sự thuần phục, vẻ sợ hãi trong mắt cực kỳ nồng đậm.
Quang cảnh này khiến mọi người trong sơn cốc đều kinh hãi.
Ngay cả Âu Dương Hoa cũng phải trợn mắt há mồm. Sâu trong nội tâm hắn tràn ngập sự kính sợ khó nói thành lời với Vương Lâm. Sự kính sợ này mấy trăm năm sau vẫn tồn tại. Trong mắt Thập Tam lại tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Hắn nhìn Vương Lâm, trong lòng đầy sự sùng kính.
Hai người họ còn như vậy thì không nói tới những người khác. Thực ra hồn phách sư tử này sợ hãi Vương Lâm như vậy nguyên nhân căn bản là Vương Lâm đã lưu lại sơ hở trên công pháp và hồn phiên.
Hắn đã cải biến Luyện Hồn Thuật, khiến hồn thú người học Luyện Hồn Thuật phong ấn đều bị Vương Lâm hoàn toàn điều khiển và chấn nhiếp.
Vì chuyện này Vương Lâm đã dành thời gian cẩn thận tính toán, lấy cươn thụ chi mộc là loài cây đặc hữu ở đây, lại dùng da dã thú dùng yêu lực ngưng hóa, phối hợp một chút thủ ấn, cuối cùng miễn cưỡng bắt chước được hiệu quả của hồn phiên.
Chẳng qua thứ dùng thay thế hồn phiên này chỉ có thể phong ấn không hơn mười hồn phách. Con số mười đã là cực hạn.
Nhưng nếu dùng số lượng đổi lấy chất lượng, đồng thời thi triển mười hồn phiên, tuy rằng uy lực không bằng bách hồn phiên những cũng đạt được một nửa uy lực.
Thứ dùng để thay thế hồn phiên này cũng có một sơ hở trí mạng. Sơ hở này chỉ có mình Vương Lâm biết. Dù sao thì thần thông của Luyện Hồn Tông nhất mạch hiện giờ trên toàn Thiên Vận Tinh chỉ có mình Vương Lâm nắm được.
Sau khi đem phương pháp chế tạo hồn phiên mới này khắc lên ngọc giản, thần thức Vương Lâm đảo qua, gọi Âu Dương Hoa và người thanh niên tên Thập Tam kia tới.
Thập Tam này chính là người Vương Lâm âm thầm theo dõi trước đây.
Người này dường như đối với Luyện Hồn Thuật trời sinh đã có ngộ tính, tốc độ tu luyện của hắn nếu Độn Thiên ở trên trời có linh, nhìn thấy cũng phải động dung.
Thập Tam đứng yên tĩnh trước mặt Vương Lâm, đôi mắt nhìn vị thượng tiên này. Hắn những ngày này đã có sự tôn kính và kính sợ phát ra từ tận đáy lòng đối với Vương Lâm.
Càng tu luyện Luyện Hồn Thuật, sự kính sợ trong lòng càng sâu đậm. Hán tu luyện ba tháng, thường xuyên âm thầm phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận, thuật này nếu tu luyện đại thành thì uy lực của nó không thể tưởng tượng nổi.
Thập hồn phiên, bách hồn phiên, thiên hồn phiên, vạn hồn phiên, Thập Tam nghĩ tới đây hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt.
Âu Dương Hoa so với Thập Tam thì lão luyện hơn nhiều. Hắn cung kính đứng trước mặt Vương Lâm, lộ vẻ tôn kính.
Trên thực tế, giờ phút này, bên trong sơn cốc từ lúc Vương Lâm truyền thụ Luyện Hồn Thuật cho mọi người tu luyện, người cầm quyền từ Âu Dương Hoa đã chuyển về cho Vương Lâm.
Cơ hồ mọi người đều biết Vương Lâm là người đứng đầu ở đây.
- Thượng tiên, nam nhân trong sơn cốc có hai mươi bảy người, toàn bộ đều tu luyện Luyện Hồn Yêu Thuật. Trước mắt ngoài Thập Tam ra thì đại bộ phận đều đang ở giai đoạn thứ nhất. Có sáu người vãn chưa thể tu luyện thành.
Vương Lâm khoanh chân ngồi, hơi gật đầu. Luyện Hồn Thuật tuy nói nhập môn đơn giản nhưng cũng không phải ai đều học được. Nơi này có hai bảy người mà hơn phân nửa có thể tiến vào giai đoạn thứ nhất, nếu đặt trên chu tước tinh thì nhất định gây chấn động.
Vương Lâm nhìn lướt qua Thập Tam đang đứng cạnh Âu Dương Hoa. Tốc độ tu luyện của người này khiến Vương Lâm khá hài lòng.
Nhận thấy ánh mắt Vương Lâm hướng về mình, sống lưng Thập Tam thẳng lên, vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng đậm, nhìn Vương Lâm lớn tiếng nói:
- Thượng tiên, Thập Tam đã tu luyện tới giai đoạn ba, nếu có thể chế tạp hồn phiên thì liền có thể ra ngoài tìm hồn phách phong ấn.
Vương Lâm mìm cười, tay vô vào hư không một cái. Ngọc giản vô thanh vô tức hiện lên trong tay hắn. Hắn ném về phía trước, cười nói:
- Phương pháp chế tạo hồn phiên mới ở đây.
Thập Tam tiếp được, khuôn mặt mừng như điên. Hắn hít sâu một hơi, dựa theo phương pháp Âu Dương Hoa dạy lúc đầu đặt ngọc giản ở mi tâm, ngưng thần tưởng tượng. Một lúc sau, thân thể hắn run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kích động.
Hắn nhìn Vương Lâm, đột nhiên quỳ phịch xuống mặt đất, lạy hắn ba lạy.
Vương Lâm chuyển động đôi mắt, từ từ nói:
- Ngươi lui ra đi, toàn lực chế tạo hồn phiên!
Thập Tam gật đầu, buông ngọc giản ra, lập tức cáo lui.
Âu Dương Hoa do dự một chút, nhìn Vương Lâm, lại nhìn ngọc giản trên mặt đất. Không được Vương Lâm cho phép, hắn cũng không dám tự tiện cầm lấy ngọc giản xem xét.
- Xem một chút đi. Ngươi cũng đã tới giai đoạn ba rồi. Nếu ngươi có thể chế tạo ra hồn phiên, dùng yêu lực của ngươi dẫn dắt, sau khi phong ấn hồn phách thì thực lực sẽ tăng rất nhiều.
Vương Lâm chậm rãi nói.
Âu Dương Hoa vội vàng cầm lấy ngọc giản, đặt ở mi tâm xem xét. Một lúc sau hắn hít sâu một hơi, cung kính nói:
- Vãn bối cũng xin đi tìm tài liệu chế tạo hồn phiên.
Nói xong hắn hơi trầm ngâm, lại nói:
- Thượng tiên, ta định đợi Thập Tam chế tạo xong hồn phiên sẽ phát động người trong sơn cốc tiến công một bộ tộc ở một vùng đất rộng lớn cách đất ngàn dặm. Bộ tộc kia có khoảng vài chục người.
Thần sắc Vương Lâm như thường nói:
- Tùy ngươi!
Âu Dương Hoa gật đầu, vội vàng cáo lui.
Tin tức một tháng sau sẽ mở cuộc tấn công truyền ra khắp sơn cốc. Đối với dân cư trong cốc này mà nói, đây là một cuộc đại chiến. Nhân số đối phương hiển nhiên vượt qua họ, nhưng họ có luyện hồn thuật trong tay, hi vọng chiến thắng là rất lớn.
Trong một tháng này, thanh niên trai tráng trong cốc đều tập trung tu luyện Luyện Hồn Thuật. Thập Tam đi ra ngoài một lần, tìm được đủ tài liệu, bắt đầu chế tạo hồn phiên.
Ngộ tính của người này đối với Luyện Hồn Thuật lại phát huy tác dụng một lần nữa. Hắn sau ba lần thất bại cuối cùng chế tạo thành công một cây hồn phiên.
Cây hồn phiên đầu tiên này gây chấn động trong sơn cốc. Thập Tam được mọi người vây quanh. Cây hồn phiên bảy thước trong tay hắn lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Đối với những ánh mắt này, Thập Tam cực kỳ hưng phấn.
Âu Dương Hoa vuốt râu, trên mặt lộ nụ cười. Hồn phiên thực ra hắn đã chế tạo xong trước Thập Tam mấy ngày. Nhưng hắn không khoa trương như Thập Tam mà để cơ hội này cho Thập Tam.
Âu Dương Hoa đã là lão hồ ly, tự nhiên hiểu được thượng tiên Vương Lâm đối với Thập Tam dường như hơi coi trọng. Hơn nữa tuổi mình đã không còn trẻ, tương lai rộng lớn đã không còn thuộc về mình. Cứ theo tình hình lúc này thì tựa hồ sẽ thuộc về Thập Tam.
- Tiểu Thập Tam, hồn phiên này phải tới khi có thể luyện hóa phong ấn hồn phách bên trong mới có hiệu quả. Người chừng nào mới đi luyện hóa hồn phách đây?
Trong đám người có người lớn tiếng hỏi.
Những người còn lại đều đồng ý.
Thập Tam hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ai nói ta không có hồn phách phong ấn. Các người xem đây!
Hắn vừa nói, tay phải bắt quyết, lập tức một cỗ yêu lực từ bốn phương tám hương đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một đạo thanh mang lóe lên trên đầu ngón tay hắn.
Hắn cách không điểm vào hồn phiên một cái, cây phiên lập tức run rẩy. Cùng lúc đó một đạo hắc khí với tốc độ cực nhanh lập tức từ trong hồn phiên bay ra, ở giữa không trung hóa thành một đầu sư tử cánh dài.
Con thú này lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét, thanh thế kinh người.
Hai mắt Âu Dương Hoa sững lại, khuôn mặt biến sắc.
Thập Tam lộ vẻ đắc ý, tay phải điểm vào hư không một cái, quát:
- Công!
Sư tử kia hai mắt lóe lên những tia sáng hung ác, thân thể nhoáng lên liền bay về phía một vách núi, đánh lên vách đá. Chỉ nghe ầm một tiếng, trên vách đá liền xuất hiện một khe nứt.
Nhìn lại hồn phách sư tử kia thì thấy nó chẳng có một chút tổn thương.
Hàng loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên từ những người xung quanh. Ánh mắt hâm mộ của bọn họ khiến Thập Tam hơi đắc ý.
Sư tử có cánh này là khi hắn tiến vào rừng vô tình nhìn thấy. Lúc ấy nó đã trọng thương, khí huyết vừa tuyệt. Thập Tam cắn răng mạo hiểm thi triển Luyện Hồn Thuật, sau nhiều lần thử nghiệm cuối cùng không ngờ thành công luyện hóa hồn phách này, hơn nữa còn phong ấn được nó.
Thập Tam hít sâu một hơi, tay phải vẫy lên, miệng quát:
- Thu!
Vừa nói hắn vừa vung hồn phiên trong tay lên. Nhưng lúc này hồn phách con sư tử kia lại quay ngoắt đầu, ánh mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào Thập Tam, gầm lên một tiếng liền nhanh như chớp lao tới, không phải hướng về hồn phiên mà về Thập Tam.
Trong ánh mắt nó chỉ hoàn toàn là sát khí nồng đậm.
Thập Tam biến sắc, tay cầm hồn phiên quát:
- Thu!
Hồn phách sư tử kia ngoảnh mặt làm ngơ, gầm thét lao tới.
Mọi người bốn phía đều kinh hô tản ra. Âu Dương Hoa cắn răng một cái, bước lên phía trước, tay phải lôi từ trong ngực ra một cây tiểu phiên dài ba t.ấc Hắn phất lên một cái, cây phiên này liền lóe lên thanh mang. Một con chim nhỏ như chim sẻ đột nhiên hiện ra, kêu vang một tiếng liền lao thẳng tới hồn phách con sư tử kia.
Hồn phách sư tử đang lao tới, quay phắt đầu lại đánh vào con chim sẻ, gầm lên một tiếng. Tiếng gầm dường như có lực xuyên thấu, không ngờ có thể làm thế lao của con chim sẻ chậm lại.
Nương theo thế chậm lại một chút này, hồn phách sư tử liền hóa thành một tia chớp, trong nháy mắt tới sát Thập Tam, mở cái miệng to như chậu máu, gầm thét định cắn nuốt.
Sắc mặt Thập Tam tái nhợt. Hắn muốn lui lại nhưng lúc này toàn thân như bị một lực lượng vô hình giam cầm, căn bản không thể di động nửa phân, chỉ đành trơ mắt nhìn cái miệng đỏ lòm kia đang từ từ lớn dần, che khuất cả thế gian này.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lanh từ chỗ sâu trong sơn cốc như sấm đánh truyền ra.
- Nghiệt súc, ngươi dám!
Cùng với tiếng hừ lạnh, một tiếng nói như sương giá truyền tới.
Âm thanh này vào tai Thập Tam tựa như thiên âm. Hắn sợ hãi kêu lên:
- Thượng tiên cứu mạng!
Nhưng cũng tiếng nói đó rơi vào tai hồn phách sư tử lại như sét đánh. Ầm một tiếng, thân thể nó đột nhiên kịch chấn, không ngờ bắt đầu tan nát.
Nó sở dĩ không tan nát không phải là do nó có bản lĩnh đó mà là do Vương Lâm không muốn!
Không dám lao tới nữa, hồn phách sư tử này không do dự chút nào, lập tức kêu rên một tiếng, mắt lộ vẻ kinh hoàng, quay đầu bỏ chạy. Lúc này trong chỗ sâu của sơn cốc đi ra một người.
Vương Lâm từng bước đi ra, lướt qua mấy trăm trượng xuất hiện giữa không trung.
Thân thể hồn phách sư tử kia run lẩy bẩy. Nó có thể cảm nhận được người trước mặt có một lực lượng khổng lồ mà nó không thể chống lại.
Đối mặt với người này, nó không có một chút ý định phản kháng. Một cảm giác sợ hãi vô cùng tràn ngập trong trái tim nó, tỏa ra bao phủ khắp toàn thân.
Hồn phách sư tử rên rỉ một tiếng, không dám bỏ chạy nữa mà nằm bẹp giữa không trung, thể hiện sự thuần phục, vẻ sợ hãi trong mắt cực kỳ nồng đậm.
Quang cảnh này khiến mọi người trong sơn cốc đều kinh hãi.
Ngay cả Âu Dương Hoa cũng phải trợn mắt há mồm. Sâu trong nội tâm hắn tràn ngập sự kính sợ khó nói thành lời với Vương Lâm. Sự kính sợ này mấy trăm năm sau vẫn tồn tại. Trong mắt Thập Tam lại tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Hắn nhìn Vương Lâm, trong lòng đầy sự sùng kính.
Hai người họ còn như vậy thì không nói tới những người khác. Thực ra hồn phách sư tử này sợ hãi Vương Lâm như vậy nguyên nhân căn bản là Vương Lâm đã lưu lại sơ hở trên công pháp và hồn phiên.
Hắn đã cải biến Luyện Hồn Thuật, khiến hồn thú người học Luyện Hồn Thuật phong ấn đều bị Vương Lâm hoàn toàn điều khiển và chấn nhiếp.
Tác giả :
Nhĩ Căn