Tiên Nghịch

Chương 474: Hơn một người!

Loại thần thông để tránh né có Cấm pháp Đại Na Di, Vương Lâm cũng không thiếu. Pháp thuật này khi thi triển tuy cần một ít thời gian nhưng nếu thi triển thành công thì uy lực cũng rất bất phàm.
 
Còn khi ở ngoài tinh ngoại, có Ngân Long la bàn, tốc độ của Vương Lâm tự nhiên không thua kém người nào.
 
Chẳng qua những thứ này đều là Vương Lâm lấy Vấn Đỉnh tu sĩ ra so sánh. Một khi tu vi vượt qua Vấn Đỉnh, tiếp cận tới Âm Dương hư thật nhị ý, thậm chí lĩnh ngộ ra nhị ý, đạt tới cảnh giới Toái Niết, bất kể là Khuy Niết hay Tịnh Niết đều vượt xa Vương Lâm có thể tưởng tượng được.
 
Thiên Vận Tử cũng không cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Hắn bình tĩnh nhìn vào không trung, không có chút nào ra vẻ sốt ruột cả.
 
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm chọn lựa, Thiên Vận Tử muốn nhìn xem rốt cục hắn sẽ chọn các loại thần thông nào.
 
Một lúc sau, Vương Lâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Vận Tử, trầm giọng nói:
 
- Sư phụ, đệ tử muốn lựa chọn Sinh tồn pháp thuật!
 
- Sinh tồn!
 
Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm cười nói:
 
- Ngươi muốn Sinh tồn như thế nào?
 
Thanh âm của Vương Lâm bình thản, từ từ nói:
 
- Chỉ cần là còn một chút sức sống thì vẫn còn sống sót, chứng thực đại đạo!
 
Thiên Vận Tử khẻ mỉm cười, lắc đầu nói:
 
- Loại thần thông này vi sư không có!
 
Vương Lâm trầm mặc, không nói gì nữa.
 
Thiên Vận Tử im lặng một lúc nói:
 
- Thôi, ngươi chọn được loại nào hoàn toàn dựa vào số phận đi. Hỏi ngươi cũng làm cho vi sư trở nên tầm thường. Vận mệnh của ngươi không cần hỏi cũng ra, là do cơ duyên mà có. Hiện tại vi sư mở tâm thần ra, mở cho ngươi ba nghìn sáu trăm đạo Cấm pháp thần thông, ngươi tự mình chọn lựa đi!
 
Nói xong, tay phải của Thiên Vận Tử bỗng nhiên nâng lên, ánh sáng bảy màu trên đầu ngón tay với một tốc độ không thể tin được loé ra, điểm về Vương Lâm.
 
Vương Lâm chỉ cảm thấy dưới một chỉ này, trước mắt hắn giống như mở ra một cánh cửa bảy màu. Hắn không tự chủ được hướng về cánh cửa này bay tới.
 
Dần dần, hắn bước vào cánh cửa này.
 
Hiện ra trước mặt Vương Lâm là một thế giới bảy màu. Nơi này vô biên vô tận nhưng có tới ba nghìn sáu trăm Thiên Vận Tử giống nhau như đúc, hoặc đang khoanh chân ngồi xuống tu luyện, hoặc đang chiến đấu.
 
Ba nghìn sáu trăm Thiên Vận Tử trước mặt này phân tán tới tất cả mọi nơi, tu luyện các loại thần thông pháp thuật khác nhau.
 
Mỗi một loại thần thông đều không giống nhau.
 
Vương Lâm đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn các Thiên Vận Tử xung quanh.
 
Cái hắn nhìn thấy đầu tiên là một Thiên Vận Tử cách đó không xa. Lão đứng ở đó, hai tay bấm quyết, liên tục thay đổi. Từng đạo kim tiên lực cương mãnh cực kỳ ở trên hai tay lão điên cuồng gào rít lao ra, hình thành một cơn lốc xoáy thật lớn.
 
Cơn lốc này chậm rãi chuyển động, một vòng, hai vòng, cuối cùng dễ dàng đạt tới chín vòng.
 
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng khiến tâm thần Vương Lâm cũng phải khiếp sợ từ trong con lốc xoáy từ từ truyền ra. Lực lượng này rất mạnh!
 
- Cửu chuyển luyện tiên quyết!
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn về một chỗ khác.
 
Chỉ thấy bên ngoài ba trăm trượng, một Thiên Vận Tử khoanh chân mà ngồi, hai mắt vẫn chưa nhắm lại mà loé ra u quang. Trên người hắn một tia hắc khí không ngừng tràn ra, ngưng tụ bên trên huyệt thiên linh cái.
 
Theo hắc khí ngày càng nhiều, cuối cùng trên đỉnh đầu hình lão hình thành nên một tảng mây đen rất lớn. Bỗng nhiên đám mây đen này bắt đầu điên cuồng quay cuồng, từ trên trời giáng xuống, bao bọc lấy thân mình lão Thiên Vận Tử. Chỉ nghe từng trận âm thanh xì xì từ bên trong màn sương đen truyền ra. Ngay sau đó, màn sương đen khẽ động, nháy mắt lao về phương xa, liền biến mất khỏi tầm mắt của Vương Lâm.
 
- Cấm pháp Tiên Ma thể!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên.
 
Thời gian trôi qua từng chút một, Vương Lâm vẫn không vội vã. Ba nghìn sáu trăm đạo Cấm pháp thần thông, hắn lần lượt quan khán!
 
Xa xa, một Thiên Vận Tử mặc áo trắng, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị. Lão nâng tay phải lên, chỉ thấy ánh sáng bảy màu lập tức loé ra. Đồng tử trong mắt hắn lúc này bỗng nhiên loé lên màu tím. Lập tức ánh sáng màu tím trong ánh sáng bảy màu lập tức gào rít lao ra, trực tiếp hoá thành hư vô.
 
Vương Lâm lẳng lặng xem cảnh tượng trước mắt này, đáy lòng nổi lên từng trận gợn sóng.
 
Hắn đã lưu lại trong này không biết được bao lâu. Ba nghìn sáu trăm đạo thần thông hắn đã xem qua hơn phân nửa nhưng những thần thông này, chỉ có duy nhất thần thông trước mắt này khiến hắn lâm vào khiếp sợ.
 
Uy lực của thần thông này rất cường đại!
 
Nhưng đó không phải là trọng điểm, quan trọng là thần thông này có ánh sáng bảy màu. Phải biết rằng Tối hỷ khẩu thất thải của Thiên Vận Tử là Cấm pháp thần thông mà có thể lấy bảy màu công kích, uy lực của nó tuyệt đối không phải nhỏ.
 
Vương Lâm nhìn hồi lâu, đợi một ánh sáng đơn sắc cuối cùng loé lên, liền xoay người rời đi , xem nơi này có thêm loại thứ hai nào vừa mắt nữa không!
 
Tại một chỗ rất bình thường trong thế giới bảy màu này, một mảnh hư không, ở trung tâm chỉ có một Thiên Vận Tử mặc áo bào màu tro khoanh chân ngồi.
 
Trên người này không có tiên lực dao động. Hắn ngồi đó, nhắm mắt thổ nạp.
 
Vương Lâm đi qua nơi này, chỉ liếc mắt một cái liền bay qua. Nhưng nháy mắt khi hắn đi qua, bỗng nhiên hắn mạnh mẽ dừng lại, quay đầu đánh giá Thiên Vận Tử đang khoanh chân mà ngồi kia.
 
- Màu xám… Thiên Vận Tử tín phụng bảy màu, chín màu lại đạt tới Cực Tôn. Tại sao màu xám?
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra quang mang kỳ dị.
 
Càng nhìn kỹ, quang mang trong mắt Vương Lâm càng sáng. Thiên Vận Tử trước mắt này tuy tướng mạo giống như đúc với những Thiên Vận Tử mà Vương Lâm nhìn thấy trước đó. Nhưng với khả năng quan sát của Vương Lâm, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Thiên Vận Tử này thoáng trẻ tuổi hơn một chút.
 
- Thiên Vận Tử trẻ hơn một chút?!
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, dứt khoát khoanh chân ngồi tại chỗ, không chuyển mắt nhìn về Thiên Vận Tử đang mặc áo xám kia.
 
Lần này ngồi xuống đã trải qua đến mấy ngày. Mấy ngày này, Thiên Vận Tử áo xám trước mặt hắn cũng chưa hề cử động, cả người hoàn toàn yên lặng.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm vẫn tĩnh toạ nhưng cũng không nhìn ra nửa điểm di động của Thiên Vận Tử này.
 
- Cổ quái!
 
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm. Tay phải hắn đột nhiên nâng lên, vẽ lên giữa hư không, mang theo một đạo tàn ảnh. Gần như chỉ trong nháy mắt một đạo Cấm chế tàn ảnh từ trong tay hắn ngưng hình, hoá thành một ấn quyết màu đen. Vương Lâm vỗ ra, Cấm chế ấn quyết này lập tức nhanh như tia chớp, thẳng tới Thiên Vận Tử thuỷ chung vẫn đang ngồi tĩnh toạ kia.
 
Trong những ngày ở nơi này, đây là lần đầu tiên Vương Lâm triển khai công kích.
 
Cấm chế ấn quyết gào rít xông tới, không có gì trở ngại liền xuyên qua thân mình của Thiên Vận Tử áo xám kia. Thiên Vận Tử này không có gì biến hoá, không ngờ từ Cấm chế ấn quyết biến mất. Vương Lâm ngẩn ra, thần thức đảo qua, cẩn thận xem xét xung quanh nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Thiên Vận Tử áo xám kia nữa.
 
- Kỳ quái!
 
Vương Lâm nhướn mày, trầm ngâm một lúc, thần thức tản ra, thân mình nhanh như tia chớp, bắt đầu tìm kiếm khắp phiến thế giới bảy màu này.
 
Không biết đã trải qua bao lâu. Một ngày nọ, Vương Lâm đang phi hành bỗng nhiên thần sắc khẽ động, không nói một lời thay đổi phương hướng, hướng về bên trái nhanh chóng bay đi. Không lâu sau, Vương Lâm dừng lại, cách hắn hàng trăm trượng ở ngoài có một Thiên Vận Tử đang ngồi.
 
Hắn mặc áo xám!
 
Đúng là bóng dáng màu xám mà mấy ngày này Vương Lâm đang cẩn thận tìm kiếm.
 
Vương Lâm lập tức bay tới, dừng lại bên ngoài trăm trượng. nhìn chăm chú vào Thiên Vận Tử đang ngồi này. Trầm ngâm một lúc, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, kiếm tiên lập tức xuất hiện trong tay.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, không nói một lời bỗng nhiên chém về phía trước. Kiếm quang lập tức gào rít xông ra, cùng với đó còn có thanh loan đao kia.
 
Tốc độ của loan đao nhanh không tưởng được. Nháy mắt liền loé ra, xuyên qua ngực của Thiên Vận Tử áo xám này nhưng không tạo cho hắn chút thương tổn nào cả. Dường như người này tồn tại chỉ như một ảo ảnh mà thôi.
 
Kiếm quang theo sát phía sau cũng như thế, đâm xuyên qua cơ thể của Thiên Vận Tử áo xám, bay về phía hư vô xa xa.
 
Đúng lúc này toàn thân Thiên Vận Tử áo xám đột nhiên tản mát ra một cỗ sát khí. Cỗ sát khí này ngập trời, cực kỳ nồng đậm.
 
Gần như chỉ trong chớp mắt, sát khí này lập tức lan ra bốn phía, điên cuồng khuếch tán ra xung quanh.
 
Xa xa, hễ là những Thiên Vận Tử khác đang tu luyện đều thu hồi công pháp, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, nhìn về nơi này. Lúc này đây, bên trong phiến thế giới bảy màu này, ba nghìn sáu trăm Thiên Vận Tử nháy mắt đều cảm giác được điểm dị thường nơi này.
 
Những Thiên Vận Tử hiện có đều nhanh chóng bay về nơi này. Gần như chỉ trong nháy mắt, liền đi tới trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Thiên Vận Tử áo xám này.
 
- Phong!
 
Một tiếng quát đồng thời từ trong miệng của tất cả Thiên Vận Tử trong phạm vi ngàn dặm vang lên.
 
Chỉ thấy một cỗ lực lượng kỳ dị không thể tưởng tượng được bỗng nhiên giáng xuống mảnh thiên địa này, như là một tấm lưới vô hình cực lớn điên cuồng hướng về Thiên Vận Tử áo xám kia phong ấn lại.
 
Thiên Vận Tử áo xám kia khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh, ngẩng đầu lên ngâm một chữ:
 
- Cút!
 
Dưới một chữ này thiên địa biến sắc, phong ấn hoá thành một cái lưới vô hình cực lớn kia lập tức sụp đổ. Một cỗ sát khí không thể tưởng tượng được nhanh chóng quét ngang cả ngàn dặm.
 
Trong vòng ngàn dặm này, ba nghìn sáu trăm Thiên Vận Tử, thân mình không tự chủ được đều phải lui ra sau.
 
Gần như chỉ trong nháy mắt đã phải lui ra mấy vạn dặm bên ngoài.
 
Lúc này đây, trong vòng nghìn dặm còn lại không nhiều hư ảnh của Thiên Vận Tử. Toàn bộ những người này đều là những người nắm giữ những Cấm pháp thần thông cường đại mà Vương Lâm nhìn thấy trước đó.
 
Dưới sự xâm nhập của sát khí, toàn thân Vương Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh. Cỗ sát khí này so với bản tôn phải cường đại hơn vô số lần, giống như đom đóm so với mặt trăng, căn bản không thể sánh được.
 
Trước đây, Vương Lâm thuỷ chung cho rằng sát khí của bản tôn đã rất mạnh. Nhưng giờ khắc này hắn bỗng nhiên phát hiện ra rằng sát khí của Thiên Vận Tử áo xám không biết thuộc thời kỳ nào này mới chính là mạnh mẽ nhất trong số những người hắn gặp trong đời.
 
Nhưng đây cũng không phải là thứ chân chính khiến Vương Lâm khiếp sợ. Chân chính khiến tâm thần hắn rơi vào đại chấn chính là khi tất cả hư ảnh Thiên Vận Tử tới gần, thần thức Vương Lâm đảo qua rõ ràng tính ra, số lượng tất cả Thiên Vận Tử trong phạm vi ngàn dặm đã có ba nghìn sáu trăm cái!
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn thẳng về phía Thiên Vận Tử áo xám với khuôn mặt lạnh như băng kia. Hắn chính là người thứ ba ngàn sáu trăm linh một.
 
- Hơn một người!
 
Vương Lâm thở sâu!
 
Đúng lúc này, không ngờ Thiên Vận Tử áo xám bỗng nhiên mở hai mắt ra. Đây là lần đầu tiên hắn mở mắt ra.
 
Đây là một đôi mắt màu xám. Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm, không nói gì. Nhưng khi ánh mắt này rơi vào trong mắt Vương Lâm, nguyên thần hắn bỗng nhiên run lên, bên tai vang lên một thanh âm chứa đầy thiên uy như sét đánh.
 
- Đừng làm phiền ta!
 
Tâm thần Vương Lâm đại chấn, nguyên thần hoảng hốt! Một lúc lâu sau hắn mới thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng Thiên Vận Tử áo xám kia đã biến mất.
 
- Quỷ dị!
 
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, im lặng một lúc, không nói một lời, thần thức bỗng nhiên tản ra, lại tìm kiếm. Lúc này đây, hắn từ bỏ việc tiếp tục xem xét các Cấm pháp thần thông của các hư ảnh Thiên Vận Tử khác mà toàn tâm tìm kiếm bóng dáng màu xám quỷ dị này.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự toàn lực tìm kiếm, hắn lại gặp được Thiên Vận Tử áo xám kia ba lần.
 
Mỗi một lần đều không có hiệu quả gì, Thiên Vận Tử áo xám kia luôn chợt loé lên, biến mất vô ảnh, mặc cho Vương Lâm tìm kiếm như thế nào đều khó có thể tìm ra.
 
Mãi cho tới lần thứ sáu!
 
Chính xác mà nói lần thứ sáu này không phải là Vương Lâm tìm được Thiên Vận Tử áo xám mà là hắn ta tìm tới Vương Lâm.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm đã muốn từ bỏ việc tìm kiếm, hắn đã định học tập thần thông bảy màu kia. Thần thông này, hắn cho rằng chính là pháp thuật kỳ diệu nhất, sau khi xem những Cấm pháp thần thông trong này.
 
Hắn lẳng lặng đứng bên cạnh Thiên Vận Tử đang thi triển Cấm pháp thần thông bảy màu kia, than nhẹ một tiếng, đang định quyết định. Đúng lúc đó, bỗng nhiên một thanh âm lạnh từ phía sau vang lên như hàn phong thổi tới.
 
- Ngươi là đệ tử của Thiên Vận Tử?
 
Thân thể Vương Lâm trì trệ một chút, chậm rãi xoay người lại. Cách mười trượng phía sau hắn, Thiên Vận Tử áo xám kia như một âm hồn!
 
Cùng lúc đó, Thiên Vận Tử đang tu luyện bảy màu thần thông bỗng nhiên thu hồi công pháp, ngẩng đầu nhìn về người áo xám. Nhưng dưới cái quắc mắt của người áo xám, hắn lập tức nhanh chóng lui về phía sau, dường như cực kỳ kiêng kỵ, nháy mắt đã biến mất ở phía xa.
 
Vương Lâm gật đầu nói:
 
- Đúng vậy!
 
- Tại sao ngươi lại tới đây?
 
Thanh âm của Thiên Vận Tử áo xám kia vẫn lạnh lẽo như trước.
 
- Chọn lựa Cấm pháp thần thông!
 
Vương Lâm trầm tĩnh nói.
 
- Cấm pháp thần thông.
 
Khoé miệng của Thiên Vận Tử áo xám kia lộ ra một tia khinh thường, sau đó nhìn Vương Lâm nói:
 
- Với tính tình của Thiên Vận Tử rất ít khi cho phép người khác đến nơi này lựa chọn công pháp. Sở dĩ hắn cho ngươi đến đây sợ rằng chính là vì ta!
 
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh, hỏi dò:
 
- Tiền bối là?
 
Thiên Vận Tử áo xám kia không trả lời câu hỏi của Vương Lâm mà cẩn thẩn đánh giá Vương Lâm một lúc, bình thản nói:
 
- Ngươi thi triển ý cảnh của ngươi đi!
 
Vương Lâm nhướn mày nhưng lập tức liền trấn tĩnh lại, Sinh tử Luân hồi ý cảnh lập tức từ trong cơ thể khuếch tán ra. Ngay sau đó, phía trên đỉnh đầu tản mát ra hai màu đen trắng. Hai màu đen trắng này nhanh chóng giao nhau, bỗng nhiên hoá thành Hoạ trục Sinh tử Luân hồi.
 
Trong mắt của Thiên Vận Tử áo xám hiếm khi loé ra một đoàn tinh mang, hơi gật đầu nói:
 
- Nhằm vào ta, công kích!
 
Vương Lâm không nói hai lời, tay phải nâng lên, Hoạ trục Sinh tử Luân Hồi trên đỉnh đầu nháy mắt xuất hiện trong tay, hăn xé mạnh, trực tiếp mở ra. Lúc này đây, hắn giống như là người nắm giữ Sinh tử Luân hồi Thiên đạo, ánh mắt lạnh như băng nhìn về Thiên Vận Tử áo xám, trong miệng ngâm khẽ:
 
- Sinh tử, Luân hồi!
 
Lời này vừa ra, lập tức trên hoạ trục Sinh tử Luân hồi, từ bức tranh sơn thuỷ, từng đạo bụi khí như một con Thanh Long gào thét lao ra, lao thẳng đến Thiên Vận Tử áo xám.
 
Trong mắt người này bỗng nhiên lộ ra một đạo bụi mang, giờ phút này xuyên qua khoảng không, trực tiếp rời vào trong mắt Vương Lâm.
 
Về phần Thanh Long bụi khí đang nhanh chóng lao đi, giờ phút này vô thanh vô tức sụp đổ trước người Thiên Vận Tử áo xám.
 
- Sinh tử Luân hồi ý cảnh!
 
Thiên Vận Tử áo xám trầm mặc một lúc, lại nhìn Vương Lâm nói:
 
- Thiên Vận Tử cho ngươi tới đây không ngoài mục đích chính là vì Sát Lục Tiên quyết của lão phu. Hắn muốn xem ngươi có được cơ duyên này hay không! Sát Lục Tiên quyết cũng không phải là Tiên thuật mà là bắt chước từ một loại Tiên thuật vô danh mà thành. Tiên quyết này phối hợp với Sinh tử ý cảnh của ngươi cũng rất xứng đôi! Tuy nhiên, ngươi muốn học Sát Lục Tiên quyết của ta thì cũng phải đáp ứng ta một việc!
 
Vương Lâm thần sắc như thường, bình thản nói:
 
- Mời nói!
 
- Sát Lục Tiên quyết, xuất thủ không lưu lại người sống. Ngươi nếu đáp ứng, ta sẽ truyền nó cho ngươi!
 
Ánh mắt của Thiên Vận Tử áo xám lạnh như băng, chậm rãi nói.
 
Vương Lâm trầm mặc một lúc, khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
 
- Ta không học!
 
Nói xong hắn hướng về người này ôm quyền, xoay người rời đi.
 
Ánh mắt của Thiên Vận Tử áo xám chợt loé lên, tay phải hư không ngăn lại, một đạo bụi khí bỗng nhiên xuất hiện. Bụi khí này như một thanh lợi kiếm, bị hắn tuỳ ý vung lên. Chỉ nghe một tiếng gào rít bén nhọn quanh quẩn, bụi khí này lập tức lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thiên Vận Tử áo xám.
 
Bụi khí kia, nháy mắt khi Vương Lâm quay lại, từ bên người hắn xẹt qua, dừng lại trên người một hư ảnh Thiên Vận Tử đang tu luyện bên ngoài nghìn trượng.
 
Hư ảnh kia căn bản không kịp tránh né, trực tiếp bị bụi khí này tiến vào trong cơ thể, sau đó thân mình lập tức run lên, quỷ dị hoá thành một mảnh sương mù biến mất.
 
Cùng lúc đó, từ bên trong sương mù, bụi mang cũng tiêu tán, xuất hiện trước người Thiên Vận Tử áo xám, bỗng nhiên hình thành một ấn quyết phức tạp phiêu phù giữa hư không.
 
- Lạc ấn này chính là do Tiên quyết biến thành. Dựa vào giết chóc đạt được sinh lực. Lấy sinh lực vờn quanh thân thể, ngưng kết thành Sinh chi lạc ấn. Lạc ấn này càng nhiều, uy lực phòng thủ càng mạnh! Toàn thân của lão phu được hàng tỷ lạc ấn thủ hộ. Dù hôm nay Thiên Vận Tinh sụp đổ cũng có thể bình yên vô sự. Tiên quyết này ngươi có muốn học không?
 
Thiên Vận Tử áo xám bình thản nói.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút nói:
 
- Vì sao nhất định phải là ta học nó?
 
Thiên Vận Tử áo xám lạnh như băng nói:
 
- Ngươi là người thứ sáu Thiên Vận Tử đưa tới đây! Lão phu không thích số bảy, vả lại do có hứa hẹn với Thiên Vận Tử cho nên sẽ truyền nó cho ngươi. Nếu lại lằng nhằng thì việc này bỏ đi!
 
Vương Lâm nhìn người áo xám này, bỗng nhiên hỏi:
 
- Ngươi và sư phụ ta có quan hệ như thế nào?
 
Thiên Vận Tử áo xám kia lạnh lùng nhìn Vương Lâm, tay phải vung lên, một đạo bụi khí lập tức hoá thành ngọc giản, lơ lửng giữa không trung, sau đó thần mình lão khẽ động, biến mất trước mặt Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, hư không bắt lấy ngọc giản tạo thành từ bụi khí kia.
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại