Tiên Nghịch

Chương 452: Ương ngạnh

Vương Lâm trong màn đêm đen kịt này mở hai mắt, thân mình nhoáng lên một cái, từ trong động phủ của mình đi ra. Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn ra bốn phía, đạp chân một cái hóa thành một làn khói đen, biến mất không thấy.
 
Tử Vân Các giống như một con hoang thú ngủ say, im lặng đứng ở đằng xa. Lúc này, một làn khói đen bay đến, chui vào trong Tử Vân Các.
 
Tử Vân Các có ba tầng, thân ảnh Vương Lâm lúc này xuất hiện trong tầng thứ nhất. Bốn phía bài trí cực kỳ đơn giản nhưng lại không hiện lên vẻ phàm tục, ngược lại có một vẻ rất tươi mới. Sau khi xem xét mọi thứ một lượt, Vương Lâm đi lên tầng thứ hai. Nơi này có đặt một cái giường, còn có mấy tấm đệm ngồi, trên tường có treo một bức tranh sơn thủy, bên cạnh bức tranh có đặt một thanh kiếm cổ.
 
Tất cả mọi thứ đều cực kỳ bình thường, không có điểm gì khác lạ.
 
Tầng ba là một gian mật thất, hiển nhiên nơi này bình thường là chỗ ngồi thổ nạp. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên, phía trên như không có gì ngăn trở, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy sao trời.
 
Ở nơi đây từ trong ra ngoài, Vương Lâm không nhìn ra được manh mối gì.
 
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm đã bị cầm chân trong Tử Tông của Thiên Vận Tông được nửa tháng.
 
Trong nửa tháng này, không có một người nào đến tìm hắn, thậm chí những đệ tử bình thường ở đây khi nhìn thấy Vương Lâm cũng có vẻ mặt cổ quái, vội vàng tránh xa, cứ như hắn là ôn thần vậy.
 
Thiên Vận Tử cũng chưa từng triệu kiến, giống như đã quên mất hắn.
 
Động phủ do hắn tạo ra, trong phạm vi mười dặm không có kẻ nào bước vào nữa, cứ như đã bị tránh né vậy.
 
Trong thời gian nửa tháng, không có kẻ nào nói với Vương Lâm một câu, Triệu Tinh Sát cũng như đã biến mất, chưa bao giờ xuất hiện.
 
Duy chỉ có ở bên ngoài Tử Vân Các, mỗi khi mặt trời mọc, sẽ gặp nữ tử kia đến, ngơ ngác nhìn lầu các, ngày nào cũng vậy, trong nửa tháng không hề gián đoạn.
 
Nếu ngày nào cũng trôi qua như vậy, Vương Lâm cũng sẽ không để ý, mà ở bên trong tĩnh tu, không có người quấy rầy cũng là nhàn nhã. Nhưng đến ngày thứ mười bảy, sau giờ ngọ, khi Vương Lâm đang khoanh chân tĩnh tọa trong động phủ, bỗng nhiên nhướn mày mở hai mắt, nhìn ra bên ngoài.
 
Bên ngoài động phủ, hai đạo cầu vồng từ phía chân trời bay tới. Sau khi quanh co bốn phía ít lâu, dừng ở cách đó không xa, hóa thành hai lão già mặc áo bào màu tím nhạt.
 
Hai lão già này một béo một gầy, hai người này sắc mặt đều lạnh như băng, quét mắt liếc nhìn động phủ của Vương Lâm một cái, một người quát:
 
- Đệ tử nào chưa được trưởng lão cho phép dám mở động phủ ở đây, mau ra đây cho ta!
 
Thân ảnh Vương Lâm từ trong động phủ đi ra, sắc mặt hắn âm trầm, quét mắt liếc nhìn hai lão già này một cái, hai người này bản lãnh đều là Anh Biến Sơ Kỳ.
 
- Ai cho phép ngươi mở động phủ ở đây, hạn cho ngươi trong thời gian một nén nhang phải phá động phủ này đi, nếu không sẽ xử trí theo môn quy!
 
Lão già kia ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói.
 
Vương Lâm trong mắt càng thêm bình thản, trầm giọng nói:
 
- Hai người các ngươi là ai?
 
- Chấp pháp trưởng lão của Tử Tông!
 
Lão già từ trước đến giờ không nói chuyện, lúc này bình thản nói.
 
Vương Lâm đưa tay phải vỗ vào khoảng không phía sau một cái, một tiếng ầm vang lên, động phủ đã ở nửa tháng bỗng nhiên sụp xuống, cuộn lên từng trận bụi đất, tản ra bốn phía.
 
Thân ảnh Vương Lâm trong đám bụi đất kia như ẩn như hiện, nhưng ánh mắt hắn cũng càng thêm phần bình tĩnh.
 
- Động phủ mặc dù đã bị hủy, nhưng ngươi đã vi phạm môn quy, hãy theo bọn ta đi một chuyến, đến đại điện sẽ có người định tội ngươi!
 
Lão già vẫn luôn hung hăng lúc trước cười lạnh nói.
 
Vương Lâm hít sâu, nhìn hai người này bình thản nói:
 
- Vương mỗ vốn muốn tìm nơi yên tâm tu luyện, không muốn gây chuyện trong này, nhưng cho tới bây giờ vẫn bị gạt bỏ, thôi vậy!
 
Hắn nói xong, thân mình tiến về phía trước, tay phải vỗ túi trữ vật, gần như trong chớp mắt, Côn Cực Tiên xuất hiện trong tay, được Vương Lâm vung lên như con giao long điên cuồng gào thét xuất ra.
 
Hai lão già kia lập tức biến sắc, vội vàng lui về phía sau, trong miệng vang lên chú thuật, hai tay biến hóa bấm quyết, bỗng nhiên hai tia sáng một trắng một đen từ trên hai người này lóe ra.
 
- Lớn mật, dám ra tay với cả chấp pháp trưởng lão!
 
Một lão già lập tức hét lớn.
 
Nhưng Côn Cực Tiên này tốc độ cũng cực nhanh, chỉ thấy tàn ảnh nhoáng lên một cái, lão già đang nói chuyện kia lập tức sắc mặt kịch biến, thân mình chấn động, chỉ nghe thấy một tiếng chát trong trẻo vang lên, cả người hắn lập tức lui về phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nguyên thần không ngờ từ trong cơ thể bị rút ra ngoài ba thước.
 
Côn Cực Tiên chuyên đánh nguyên thần!
 
Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi khó có thể tượng tượng, nguyên thần gắng gượng muốn trở lại cơ thể, nhưng Vương Lâm không cho hắn cơ hội đó, ngón trỏ tay phải vẽ một cánh cung lên không trung.
 
Chỉ thấy hồng quang chợt lóe lên, cánh cung như tia chớp bay ra, hướng thẳng vào nguyên thần của lão già kia. Lão già sắc mặt khó coi, há mồm phun ra một đám sương, khó khăn chống cự lại tia chớp hình cánh cung bức tới.
 
Trưởng lão còn lại sắc mặt lập tức tái nhợt, không nói lời nào, tia sáng trắng trong tay vung về phía trước, vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một thanh trường kiếm màu tím cầm trong tay, mũi kiếm chỉ vào Vương Lâm, miệng quát:
 
- Thất Tinh Toái!
 
Hắn vừa dứt lời, thanh kiếm màu tím này lập tức nhoáng lên, trong những tiếng răng rắc đứt đoạn vỡ ra thành bảy mảnh, cùng với một sức mạnh cực lớn hướng về Vương Lâm gào thét bay tới.
 
Vương Lâm quay mạnh đầu lại, hai mắt lóe lên hồng quang, sát khí ngập trời từ trong mắt điên cuồng gào thét xuất ra.
 
- Đây… là loại ánh mắt gì! Ta đã động vào loại quái vật gì thế này!
 
Lão già kia nhìn thấy sát khí trong mắt Vương Lâm, trong lòng không tự chủ được run lên. Đúng lúc này, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, tiên kiếm còn nhanh hơn cả tia chớp xuất hiện!
 
Theo sát phía sau tiên kiếm là loan đao mà ngay cả Vương Lâm cũng cực kỳ kiêng kỵ.
 
Từng trận tiếng động ù ù vọng lại, bảy mảnh vỡ của phi kiếm chưa đến được gần tiên kiếm đã bị khí thế này xông tới làm cho tất cả đều vỡ vụn, từ bên trong tiên kiếm truyền ra tiếng cười điên cuồng của Hứa Lập Quốc.
 
Lão già kia không nói lời nào, xoay người bỏ chạy. Hắn vừa rồi đã thấy rõ, làm vỡ những mảnh vỡ của phi kiếm không phải là tiên kiếm kia mà loan đao phía sau tiên kiếm. Loan đao kia không ngờ trong nháy mắt đã đi tới đi lui bảy lần, mỗi một lần đều đánh chính xác vào một mảnh phi kiếm, làm cho bảy mảnh phi kiếm toàn bộ vỡ tan.
 
Vì tốc độ này quá nhanh nên thoạt nhìn giống như bảy đoạn phi kiếm này đồng thời bị vỡ.
 
Vì thế, lão già này sao có thể không kinh hãi, trong lòng kêu khổ, thầm nhủ không nên nghe lời Triệu Sát Tinh kia, lúc này hối hận thì đã quá muộn.
 
Vương Lâm cũng không nhìn đến lão già này, bước tới một bước, trong nháy mắt đã đi tới bên người bị đánh văng nguyên thần ra ngoài. Nguyên thần người này đang chống cự lại tia chớp hình cánh cung, phát giác Vương Lâm đến phía sau, lập tức hét lên một tiếng, không chống cự nữa, định bỏ trốn.
 
Vương Lâm trong mắt hàn quang dày đặc, tay phải vung lên, Cấm Phiên trong tay run lên, vô số cấm chế tạo thành thiên la địa võng lập tức từ trên không hạ xuống, chặn kín đường lui của nguyên thần kia.
 
Cùng lúc đó hắn đưa tay phải chụp vào hư không một cái, miệng quát:
 
- Quay lại!
 
Nguyên thần kia chỉ cảm thấy có một luồng đại lực từ phía sau truyền đến, lúc này bốn phía đều đã bị cấm chế bao vây. Thời gian hắn cần để phá tuy cũng không lâu, nhưng lúc này cũng là vô cùng nguy hiểm.
 
Hắn cắn răng một cái, quay mạnh đầu lại, hét to:
 
- Ta là chấp pháp trưởng lão, nếu ngươi giết ta, cho dù là đệ tử của Thủy Tổ Tôn Giả đại nhân, nhất định cũng sẽ bị môn quy xử trí!
 
- Xem ra ngươi biết được thân phận của ta rồi!
 
Vương Lâm cười lạnh, tay phải hung hăng túm một cái, nguyên thần kia kêu thảm một tiếng, bị hắn túm trở về trong tay.
 
Cùng lúc đó, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, một cái chuông bay ra, đón gió biến hóa trở thành lớn ba trượng. Vương Lâm vung tay phải lên ném nguyên thần về phía cái chuông, bị cái chuông đè lên trên mặt đất.
 
- Luyện!
 
Vương Lâm lạnh giọng nói, sau đó xoay người nhìn về phía cách đó không xa.
 
Nơi đó lão già còn lại vẻ mặt đau khổ, nhanh chóng lui ra sau, đứng cách Vương Lâm mười trượng, một cử động nhỏ cũng không dám. Loan đao kia ở phía trước thân người không ngừng lóe lên, từ trên tiên kiếm truyền ra tiếng gầm rú của Hứa Lập Quốc.
 
- Cháu nội, hãy đứng yên đó cho gia gia, nếu ngươi dám động đậy một chút, ta sẽ tước một miếng thịt của ngươi xuống!
 
Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão già, chậm rãi nói:
 
- Nếu nơi đây không cần một Vương mỗ yên tĩnh, như vậy ta sẽ lại đường hoàng một phen, làm một hạng người ương ngạnh! Còn bây giờ, nói cho ta biết, trước đây ai ở trong Tử Vân Các!
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại