Tiên Nghịch

Chương 422: Mệnh hồn của Lý Mộ Uyển

Vương Lâm trầm mặc một lát, thân mình khẽ động, biến mất tại chỗ, hướng về phương xa nhanh chóng bay đi.
 
Bên trong Chu Tước Mộ cũng có sự khác biệt với lời nói của Tư Đồ Nam. Theo Tư Đồ Nam, bên trong Chu Tước Mộ không lớn, ở trung tâm có một ngọn núi.
 
Trong núi có một thế hệ Chu Tước Tử lưu lại Chu Tước Ấn, cũng là nơi lưu lại thi thể của hắn.
 
Mỗi một đời Chu Tước, khi kế thừa phong hào này đều phải tĩnh tu mấy tháng ròng rã trong này, mới đạt được truyền thừa của Chu Tước Ấn.
 
Thần thức Vương Lâm tản ra, quét ngang một vòng, hắn không thể xác định được toàn bộ nơi này lớn nhỏ như thế nào. Nhưng ngay khi thần thức hắn đảo qua, phát hiện một cỗ khí tức rất cường đại. Cỗ khí tức này sau khi phát hiện thần thức của Vương Lâm cũng lập tức triển lộ ra, như là khiêu khích.
 
Nội tâm Vương Lâm khẽ động, trong khí tức này cũng chính là mênh hồn ngưng tụ thành Linh vật. Rõ ràng là bên trong Chu Tước Mộ, số lượng Linh vật càng nhiều, hơn nữa thực lực càng mạnh.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nhắm đúng phương hướng, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi. Cái hắn cần tìm kiếm đầu tiên chính là toà linh sơn kia, cũng chính là vị trí ở trung tâm.
 
Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, một khi Tu Tinh Tinh sụp đủ, chỉ có sử dụng phương pháp của Tư Đồ Nam mới có thể bảo mệnh. Tu Tinh Tinh này cực kỳ bá đạo, chính là quyền lợi mà Tu Chân Liên Minh giao cho Lục cấp tu chân quốc cường đại nhất!
 
Chỉ khi tu sĩ đạt đến Vấn Đỉnh mới có thể thông qua Vấn Đỉnh Triêu Văn đạo, trong cảm ngộ Tịch Tử Hĩ, mới có cơ hội đem mệnh hồn từ trong Tu Tinh tinh rút ra.
 
Chẳng qua, mỗi một đời Chu Tước Tử đều không thể thu hồi mệnh hồn. Một khi thu hồi, lập tức mất tư cách sử dụng Chu Tước Ấn. Theo một phương diện nào đó thì có thể hiểu là mất đi phong hào Chu Tước Tử.
 
Nhưng không phải tất cả Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ đều có thể thành công. Tỷ lệ thành công chỉ có một nửa mà thôi.
 
Nếu có thể đạt đến cảnh giới trên Vấn Đỉnh, hoặc là có Ngũ cấp tu chân quốc thăng cấp lên Lục cấp thì mới có thể không gì ngăn cản, rút về mệnh hồn của tu sĩ quốc gia đó rời khỏi tu chân tinh.
 
Mệnh hồn của Vân Tước Tử không thành công rút ra, thực tế bao gồm cả Tiên Di Tộc trên Chu Tước tinh, phàm là những ai sinh ra, không ai rút ra mệnh hồn. Nguyên nhân căn bản của tất thảy có quan hệ rất lớn đến việc Tu Tinh Tinh bị Tư Đồ Nam phong ấn.
 
Tu Tinh Tinh bị phong ấn, tuy khiến cho Chu Tước Tử không thể lấy nó để khống chế Chu Tước tinh nhưng đồng dạng cũng đoạn tuyệt tất thảy khả năng Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ rút về mệnh hồn của mình.
 
Một số cường đại, thậm chí Thất cấp, Bát cấp tu chân chủ tinh, ngoại trừ Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ có thể thu hồi mệnh hồn, một số tông phái cường đại, một số ít tông phái cực kỳ cường đại có thể so với một Lục cấp tu chân tinh, đều có những phương pháp khác nhau tránh né hạn chế của Tu Tinh Tinh.
 
Nếu không như thế, toàn bộ Tu Chân Liên minh sẽ không có chiến loạn và tranh chấp.
 
Giờ khắc này, ở bên trong tinh không vô tận, có một tinh cầu thật lớn. Từ bên trong không trung nhìn lại, từ bên trong tinh cầu này có vô số đạo kiếm quang bay múa loé ra, bọn họ cũng không phải là đang đấu pháp mà là đang gấp rút chạy đi.
 
Toàn bộ tu chân tinh này quá lớn,gấp mấy chục lần so với Chu Tước Tinh. Số phàm nhân bên trong tinh cầu này lại vượt xa so với Chu Tước tinh, do đó, số tu sĩ đương nhiên cũng nhiều hơn.
 
Phạm vi xung quanh tu chân tinh cực lớn này có năm tinh cầu nhỏ hơn. Chúng bay xung quanh chủ tinh, trên đó cũng có rất nhiều tu sĩ.
 
Càng xa bên ngoài còn có một sô tinh cầu nhỏ hơn, rải rác xung quanh, trên đó đều có các trận pháp khổng lồ thủ hộ.
 
Tinh cầu lớn nhất kia gọi là Thiên Vận tinh!
 
Năm cái tinh cầu nhỏ hơn một chút xung quanh là các Thất cấp tu chân tinh, phụ thuộc vào Thiên Vận tinh. Về phần những tinh cầu nhỏ hơn nữa kia, lại là một số lão quái đại thần thông tự mình mở ra tinh phủ. Nếu không được chủ nhân mời, người ngoài không được đi vào!
 
Chu Tước tinh và so với Thiên Vận tinh mà nói thì nhỏ bé không đáng kể, quá mức nhỏ bé!
 
Trên Thiên Vận tinh có rất nhiều tông phái, nhưng danh tiếng nhất chính là Thiên Vận Tông.
 
Thiên Vận Tông coi trọng hết thảy vận duyên trên thế gian, đều là nhất định phải có bên trong minh minh, không thể cưỡng cầu, không thể né tránh. Những phân tông bên dưới cũng có một cảm giác tiên trần.
 
Người định ra tôn chỉ này là người mà tuyệt đại bộ phận tu sĩ bên trong Thiên Vận tinh đáy lòng đều kính sợ. Tên của hắn gọi là Thiên Vận Tử Lúc này, ở trong Thiên Vận Tông, Thiên Vận Tử đang nhắm hai mắt bỗng nhiên mở ra. Mặt mũi của hắn hiền lành, một mái tóc bạc phiêu tán nhưng cũng không lộ ra vẻ già cả, ngược lại tạo ra một cỗ cảm giác xuất trần. Nhất là hai mắt của hắn, so với một số thanh niên còn sáng ngời hơn.
 
Trên người hắn không có nửa điểm tử khí, chỉ có sức sống vô biên.
 
Chỗ ở của hắn chính là Vận Tiên Các trên Thiên Vận Tông. Lúc này, hai mắt của hắn lộ ra một tia sáng kỳ dị, nhẹ giọng lẩm bẩm:
 
- Năm đó đi bái phỏng lão hữu, trên đường đi qua một cái tu chân tinh có chút hoang phế, từng gặp được một kẻ. Hắn chỉ có Hoá Thần tu vi, cảm ngộ được luân hồi sinh tử ý, không ngờ muốn đi ngược dòng luân hồi căn nguyên. Người có thể làm được điều ấy cũng không có nhiều. Lão phu niệm tình tu vi hắn không kém, thu hắn làm trăm năm ký danh đệ tử. Hôm nay bỗng nhiên có chút cảm ngộ, sợ rằng hắn cũng sớm tới đây… Cũng không biết tu vi hiện tại của hắn như thế nào?! Nếu vẫn chưa đạt đến Hoá Thần hậu kỳ thì dù có đến đây cũng khiến ta rất thất vọng… Thiên Vận Tử trầm ngâm một chút, khẽ lắc đầu, lại nhắm hai mắt lại.
 
Bên trong Chu Tước Mộ, tốc độ của Vương Lâm khá chậm, thần thức cũng không tản ra quá lớn. Nơi này có rất nhiều Linh vật mệnh hồn, trong đó có một số dù Vương Lâm đối phó cũng có chút phiền toái. Nếu không vận dụng Thập Ức Tôn Hồn Phiên thì không thể ứng phó được.
 
Một đường thật cẩn thận, Vương Lâm nhanh chóng bay đi, một khi phát hiện có nguy hiểm, hắn liền quay đầu, thay đổi phương hướng để vòng qua. Do đó hành trình của hắn bị chậm lại.
 
Một ngày nọ, đập vào mắt Vương Lâm là hai ngọn núi cao chọc trời. Giữa chúng có một con đường nhỏ, uốn lượn nhìn không thấy điểm cuối.
 
Bốn phía của khe núi này còn có một cánh rừng rậm.
 
Vương Lâm đứng dưới ngọn núi, trầm ngâm một lát, ánh mắt chớp lên.
 
Hắn đã di chuyển bên trong Chu Tước Mộ được mấy ngày, qua quan sát, cứ đi thẳng đến nơi đây. Đây hẳn là điểm chính giữa của lộ tuyến.
 
Tuy nhiên, dọc theo đường đi, Vương Lâm rõ ràng cảm giác được, càng đi vào sâu, Linh vật mệnh hồn ngày càng nhiều. Trong đó phần đông là những tên cường đại, vượt xa khả năng mà Vương Lâm có thể trêu chọc.
 
Trầm ngâm một lát, thân mình Vương Lâm khẽ động, hướng về con đường nhỏ uốn lượn giữa hai ngọn núi chậm rãi đi đến. Mỗi bước đi của hắn, trong lòng đều cảnh giác, luôn luôn quan sát bốn phía.
 
Linh vật mệ hồn thay đổi liên tục, có thể biến hoá thành bất kỳ một hình thái nào, hơi vô ý sẽ lọt vào công kích.
 
Một đường đi trên con đường nhỏ, Vương Lâm nhìn hai vách đá hai bên. Chỉ thấy trên đó ẩm ướt, bóng loáng vô cùng, thậm chí còn có mưa nhỏ.
 
Sau khi đi được mấy chục trượng, thần sắc Vương Lâm bỗng biến đổi, thầm kêu không đúng!
 
Hắn cẩn thận nhìn vách đá hai bên ngọn núi, ánh mắt loé ra. Nếu nơi đây hàng năm ẩm ướt thì chắc chắn có nhứng sinh vật dây leo sinh trưởng. Dù sao một đường đi tới, trong Chu Tước Mộ này không có gì khác so với ngoại giới. Nhưng vẻ ẩm ướt nơi này giống như vừa mới xuất hiện.
 
Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm điểm ra như tia chớp vào vách đá một bên. Linh mang loé ra, lập tức tiến sâu vào một phần ba nham thạch, hình thành một lỗ nhỏ sâu mười thước.
 
Nửa thước trong lỗ nhỏ này ẩm ướt nhưng nửa sau cũng rất khô ráo.
 
Vương Lâm không dừng lại, thân mình lập tức lui về phía sau, nháy mắt liền rời khỏi con đường nhỏ uốn lượn. Ngay khi thân mình hắn vừa rời khỏi,tất cả những giọt nước rơi xuống vách đa hai bên ngọn núi lập tức quỷ dị từ trong nham thạch rỉ ra. Chỉ thấy mỗi gọt nước trong suốt như một viên thuỷ tinh, lơ lửng tại không trung bên trên con đường nhỏ.
 
Số lượng những giọt nước mưa rậm rạp này sợ là không ít hơn mười vạn giọt, mỗi giọt lại đại biểu cho một mệnh hồn.
 
Trước mặt Vương Lâm, những giọt nước mưa này khẽ động, ngưng tụ một chỗ với nhau, hình thành một vật hình người. Thân mình nó cử động quỷ dị, dần dần ngưng thật, cuối cùng hoá thành một nữ tử.
 
Nữ tử này tướng mạo bình thường nhưng trên người lại tràn ngập một cỗ khí tức quỷ dị. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:
 
- Ngươi không thể đi vào!
 
Vương Lâm chậm rãi lui ra phía sau. Nếu nói mệnh hồn nào mà hắn không muốn trêu chọc nhất thì chính là thuỷ mệnh hồn tạo thành Linh vật. Loại Linh vật này là loại khó đối phó nhất trong tất cả các loại Linh vật. Tuy Linh vật trước mắt này chỉ có thực lực ở khoảng Hoá Thần kỳ tu vi mà thôi nhưng vẫn rất khó đối phó.
 
Thuỷ, tồn tại giữa đất trời, nhưng khi phân khi tán. Dù là phong ấn, giam cầm cũng rất khó có thể hoàn toàn bao trùm lại. Mấy ngày trước, Vương Lâm gặp một con thuỷ Linh vật, ứng phó quá khó khăn, cuối cùng không thể không từ bỏ, phải đi đường vòng.
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại