Tiên Nghịch
Chương 407: Người khổng lồ bên dưới Thi Âm Tông
Phía tây Chu Tước đại lục là một bình nguyên, trên mặt đất chi chít rất nhiều túp lều, từ xa nhìn lại, túp lều có không dưới một ngàn chiếc.
Một đám tu sĩ, người ở bên trong người ở bên ngoài túp lều, khoanh chân tĩnh tọa.
Những tu sĩ này tuyệt đại bộ phận đều là đệ tử của tu chân quốc cấp năm. Nơi đây là phòng tuyến phía tây của Chu Tước đại lục.
Ba tháng hòa hoãn này đối với tu sĩ mà nói là một thời gian dưỡng thương hiếm có. Tuy nhiên việc phòng bị không có lúc nào ngừng lại, mỗi ngày đều có rất đông tu sĩ ra ngoài tuần tra.
Ở phía ngoài cách chỗ bọn họ một vạn dặm là một màn sương đen dày đặc. Ở nơi đó là đại quân tiến công của Tiên Di Tộc ở phía tây.
Ở vị trí trung tâm của phòng tuyến là một túp lều tương đối hoa lệ. Kiền Phong lúc này đang khoanh chân ngồi bên ngoài, Hồng Điệp đứng ở phía sau hắn, hai mắt ảm đạm không chút ánh sáng lộ ra vẻ mê man ẩn chứa một một tia vùng vẫy dữ dội.
Kiền Phong ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm màn sương đen ở đằng xa vạn dặm, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Lão già này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Lúc này hết sức nguy ngập, chi bằng bỏ Chu Tước Tinh rời đi xa, chờ sau này có sức phản kháng lại quay trở về. Cứ giằng co như bây giờ, thời gian quá dài, lòng người chắc chắn sẽ loạn.
Hắn trầm mặc ít lâu rồi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động, lẩm bẩm:
- Không biết Tằng Ngưu giờ này đang ở nơi nào. Người này đã đả thương ta, nếu ta gặp được nhất định sẽ nuốt lấy ý cảnh của hắn. Thập Ức Tôn Hồn Phiên tuy hùng mạnh nhưng lão già này đã cho ta một pháp bảo, nhìn vào khả năng lựa chọn của lão già này thì pháp bảo ấy hẳn là uy lực rất lớn. Có vật ấy, đối phó với Thập Ức Tôn Hồn Phiên ta nhất định sẽ nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên không đến vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn sử dụng pháp bảo do lão đưa. Lão thất phu này vẫn ẩn giấu ý đồ sâu xa, nhưng hắn lại không biết ta đã sớm nhìn ra ý thái độ của hắn đối với ta có chút kỳ lạ.
Muốn nuốt lấy ý cảnh của Tằng Ngưu cần phải có sư muội trợ giúp, việc này cần phải tính toán cẩn thận một chút! Nuốt ý cảnh của người này xong ta sẽ thu ý cảnh của sư muội rồi rời khỏi Chu Tước Tinh này. Trời đất bao la mặc cho ta tiêu tiêu tự tại, danh hiệu Chu Tước Tử này trước đây ta có để ý một chút, nhưng hiện tại Chu Tước Tinh đại loạn, cái danh hiệu này có được cũng vô dụng! Tuy nhiên trước khi đi, con tiện nhân tử tâm kia ta phải hành hạ đến chết.
Một tháng sau, tại Thi Âm Tâm ở Triệu quốc trên bình nguyên hoang vắng xuất hiện một người. Người này là một thanh niên toàn thân mặc áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ tang thương vô cùng.
Hắn chính là Vương Lâm.
Sau khi đi khỏi vùng đất Tiên Di, Vương Lâm không hề nghỉ ngơi, trực tiếp lấy Truyền Tống Trận của Sở quốc đi ra vực ngoại chiến trường, tại nơi đó chuẩn bị thu những du hồn để khôi phục Tôn Hồn Phiên.
Đáng tiếc, tuy tìm thấy u hồn những u hồn này không thể khôi phục được Tôn Hồn Phiên. Một khi du hồn tiến vào trong cây phiên sẽ lập tức phát cuồng, cắn nuốt hồn phách để lớn lên, cuối cùng bị hồn phách bao vây tấn công rồi tan biến.
Cứ như giữa hai bên trời sinh xung khắc như nước với lửa.
Vì vậy, phương pháp lấy du hồn để khôi phục Tôn Hồn Phiên đã thất bại.
Còn cách thôn hồn, Vương Lâm cũng bắt đầu thử, nhưng cuối cùng kết quả cũng giống như trước. Đến lúc này, hắn đành bỏ qua phương pháp khôi phục này, rời khỏi vực ngoại chiến trường.
Hiện giờ, mục tiêu cuối cùng của Vương Lâm chính là chỗ sâu bên dưới Thi Âm Tông ở Triệu quốc năm đó đã nhìn thấy một thân thể khổng lồ.
Khi Cự Ma Tộc đến Chu Tước Tinh, tổ tiên của Cự Ma Tộc đã định cư tại nơi này.
Trong túi trữ vật của Vương Lâm có một cây búa lớn, cây búa này là vũ khí của tổ tiên Cự Ma Tộc.
Đến nơi này, Vương Lâm chuẩn bị lấy một lượng lớn huyết dịch của tổ tiên Cự Ma Tộc để Bổn Tôn có thể thi triển thần thông của cổ thần, vì sắp rời khỏi nên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Sự tình trên Chu Tước Tinh Vương Lâm không có hứng thú tham dự. Mục tiêu của hắn chỉ có một, rút mệnh hồn của mình ra khỏi Tu Tinh Chi Tinh, sau đó trời cao biển rộng rời khỏi Chu Tước tinh đi Thiên Vận Tinh bái sư, ở một phương trời khác tu luyện tới Vấn Đỉnh Kỳ.
Ngày sau nhất định hắn sẽ còn trở về Chu Tước Tinh. Nhưng khi đó hắn tuyệt đối sẽ không như hiện giờ nước chảy bèo trôi mà sẽ phải giống như bậc đế vương, khiến cho một đời Chu Tước Tử phải ngưỡng mộ.
- Lại còn có tu chân liên minh, con quái vật này rốt cuộc tồn tại như thế nào. Nhất định ta sẽ có cơ hội để tìm hiểu!
Vương Lâm hít sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, càng muốn rời khỏi.
- Nhưng trước hết, tuy Chu Tước Tử ta không có khả năng đối phó, nhưng hai đệ tử của hắn là Kiền Phong và Liễu Mi thì ta phải thỉnh giáo một phen!
Nơi cực tây của Triệu quốc có một bình nguyên rất lớn. Nơi này quanh năm bị khí âm hàn bao phủ, cho dù là người tu tiên cũng rất ít khi tới đây.
Bởi vì nơi này ngoài hàn khí bao phủ còn có khí Cửu Địa, cho dù là cao thủ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể tùy tiện tiếp xúc, nếu như bản lãnh dưới Nguyên Anh Kỳ chạm phải sẽ lập tức bị thương.
Nơi này chính là vùng đất của Thi Âm Tông ở Triệu quốc.
Thân ảnh Vương Lâm như quỷ mị, trên bình nguyên này lóe lên mà qua. Với bản lãnh của hắn hiện tại, liếc mắt một cái là có thể thấy được nơi đây được một trận pháp hùng mạnh bảo vệ, bao phủ bốn phía, người ngoài quyết không thể vào trong.
Nhưng trận pháp này đối với Vương Lâm hiện giờ cũng không khó phá giải. Thân mình hắn dừng lại, đứng ở trên bình nguyên, dưới chân khẽ đạp, thân mình lập tức biến mất. Chỗ hắn vừa đứng chính là mắt trận. Vương Lâm biến mất rồi hiện ra ở dưới lòng đất, phóng tầm mắt nhìn, một loạt những hang động thông đạo chi chít liên tiếp với nhau làm cho Thi Âm Tông giống như một mê cung.
Trong Thi Âm Tông, bên trong các hang động đều có đệ tử đang ngồi. Những người này bản lãnh không giống nhau, phần lớn đều là Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ không nhiều lắm, Nguyên Anh lại càng hiếm thấy.
Vương Lâm thần thức đảo qua, toàn bộ Thi Âm Tông xuất hiện ở trong đầu. Nhất là ở vị trí trung tâm của Thi Âm Tông bên trong hang động kia lại càng đáng lưu ý.
Vị trí trung tâm của Thi Âm Tông là bên trong một hang động rất lớn. Lý Thanh Bình khoanh chân ngồi xuống, ở phía sau hắn là một màn sương đen. Màn sương đen này vươn ra vô số xúc tu bay ra khắp mọi nơi.
Lý Thanh Bình là đương kim tông chủ của phân tông Thi Âm Tông ở Triệu quốc, bản lãnh của hắn đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Nhìn bề ngoài, người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, thái dương có chút tái nhợt nhưng tướng mạo cũng có vẻ anh tuấn, khi còn trẻ có lẽ cũng là một người phong lưu tuấn tú.
Hắn chấp chưởng Thi Âm Tông ở Triệu quốc đã hơn hai trăm năm, vẫn luôn cẩn trọng, thậm chí còn rất ít qua lại với bên ngoài, khiến cho Thi Âm Tông của Triệu quốc ở trong tay hắn càng làm cho người ngoài cảm thấy thần bí.
Hắn tận dụng hết thảy thời gian, cả ngày bế quan tu luyện để trước khi cái thây ma này chiếm lĩnh thân thể của bản thân, nâng cao bản lãnh đến Hóa Thần. Một khi đạt tới Hóa Thần, tổng bộ của Thi Âm Tông ở Chu Tước Tinh sẽ cấp cho hắn một thân thể cực tốt, từ đó hắn có thể trở thành đệ tử nòng cốt của Thi Âm Tông, được hưởng những đặc quyền nhất định. Thậm chí nếu thể hiện tốt, không chừng có thể được điều lên tổng bộ.
Lý Thanh Bình ngồi xuống, không hề nhận biết thần thức của Vương Lâm đảo qua. Nhưng hư ảnh màn sương đen lớn phía sau hắn run lên, hai luồng u quang bỗng nhiên xuất hiện ở đầu hư ảnh. Nhưng bên trong luồng u quang này lộ ra không phải là vẻ lạnh lùng bình thản như trước mà là vẻ kinh hãi sợ sệt.
- Tiền bối… … Hư ảnh kia trong lúc thân mình run rẩy nói.
- Tên tiểu tử này cũng có chút thú vị, nguyên thần Hóa Thần Trung Kỳ không ngờ có thể nhận thấy được sự có mặt của ta!
Thanh âm của Vương Lâm quanh quẩn bên tai hư ảnh kia.
Thân mình hư ảnh kia càng thêm run rẩy. Vừa rồi khi hắn cảm thấy thần thức Vương Lâm đảo qua, hắn như bị một luồng gió lạnh thổi vào, nguyên thần bất ổn như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Cảm giác này hắn chỉ có thể cảm thấy khi đối mặt với những người có cấp bậc trưởng lão trong tông phái.
- Tiền bối tha mạng, tại hạ sở dĩ có thể phát hiện ra tiền bối đến bởi vì vãn bối tu luyện công pháp, đối với thần thức cực kỳ nhạy bén, ít nhiều có thể phát hiện ra một ít.
Hư ảnh kia vội vàng run rẩy nói. Hắn biết với bản lãnh của đối phương, đừng nói hiện tại mình không có thân thể, chỉ là một nguyên thần, cho dù là có thân thể thì hắn muốn giết mình cũng thật dễ dàng. Hiển nhiên hắn đã đoán được đối phương chính là một Anh Biến lão quái.
- Ngươi là người của môn phái nào?
Trong thần thức của Vương Lâm truyền ra thần niệm.
- Tiền bối, vãn bối không phải là người của Chu Tước Tinh, mà là đệ tử của Di Lặc Tông ở Thiên Vận Tinh. Thân thể vãn bối bị phá nát, phải trả một giá thật lớn lúc này mới có thể mua được một thân thể từ Thi Âm Tông.
Hư ảnh lập tức trả lời, không dám giấu diếm chút nào.
- Ngươi là người ở Thiên Vận Tinh, sao lại đến Chu Tước Tinh?
Trong thần thức của Vương Lâm, thần niệm lạnh dần.
Một đám tu sĩ, người ở bên trong người ở bên ngoài túp lều, khoanh chân tĩnh tọa.
Những tu sĩ này tuyệt đại bộ phận đều là đệ tử của tu chân quốc cấp năm. Nơi đây là phòng tuyến phía tây của Chu Tước đại lục.
Ba tháng hòa hoãn này đối với tu sĩ mà nói là một thời gian dưỡng thương hiếm có. Tuy nhiên việc phòng bị không có lúc nào ngừng lại, mỗi ngày đều có rất đông tu sĩ ra ngoài tuần tra.
Ở phía ngoài cách chỗ bọn họ một vạn dặm là một màn sương đen dày đặc. Ở nơi đó là đại quân tiến công của Tiên Di Tộc ở phía tây.
Ở vị trí trung tâm của phòng tuyến là một túp lều tương đối hoa lệ. Kiền Phong lúc này đang khoanh chân ngồi bên ngoài, Hồng Điệp đứng ở phía sau hắn, hai mắt ảm đạm không chút ánh sáng lộ ra vẻ mê man ẩn chứa một một tia vùng vẫy dữ dội.
Kiền Phong ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm màn sương đen ở đằng xa vạn dặm, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Lão già này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Lúc này hết sức nguy ngập, chi bằng bỏ Chu Tước Tinh rời đi xa, chờ sau này có sức phản kháng lại quay trở về. Cứ giằng co như bây giờ, thời gian quá dài, lòng người chắc chắn sẽ loạn.
Hắn trầm mặc ít lâu rồi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động, lẩm bẩm:
- Không biết Tằng Ngưu giờ này đang ở nơi nào. Người này đã đả thương ta, nếu ta gặp được nhất định sẽ nuốt lấy ý cảnh của hắn. Thập Ức Tôn Hồn Phiên tuy hùng mạnh nhưng lão già này đã cho ta một pháp bảo, nhìn vào khả năng lựa chọn của lão già này thì pháp bảo ấy hẳn là uy lực rất lớn. Có vật ấy, đối phó với Thập Ức Tôn Hồn Phiên ta nhất định sẽ nắm chắc phần thắng.
Tuy nhiên không đến vạn bất đắc dĩ ta cũng không muốn sử dụng pháp bảo do lão đưa. Lão thất phu này vẫn ẩn giấu ý đồ sâu xa, nhưng hắn lại không biết ta đã sớm nhìn ra ý thái độ của hắn đối với ta có chút kỳ lạ.
Muốn nuốt lấy ý cảnh của Tằng Ngưu cần phải có sư muội trợ giúp, việc này cần phải tính toán cẩn thận một chút! Nuốt ý cảnh của người này xong ta sẽ thu ý cảnh của sư muội rồi rời khỏi Chu Tước Tinh này. Trời đất bao la mặc cho ta tiêu tiêu tự tại, danh hiệu Chu Tước Tử này trước đây ta có để ý một chút, nhưng hiện tại Chu Tước Tinh đại loạn, cái danh hiệu này có được cũng vô dụng! Tuy nhiên trước khi đi, con tiện nhân tử tâm kia ta phải hành hạ đến chết.
Một tháng sau, tại Thi Âm Tâm ở Triệu quốc trên bình nguyên hoang vắng xuất hiện một người. Người này là một thanh niên toàn thân mặc áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ tang thương vô cùng.
Hắn chính là Vương Lâm.
Sau khi đi khỏi vùng đất Tiên Di, Vương Lâm không hề nghỉ ngơi, trực tiếp lấy Truyền Tống Trận của Sở quốc đi ra vực ngoại chiến trường, tại nơi đó chuẩn bị thu những du hồn để khôi phục Tôn Hồn Phiên.
Đáng tiếc, tuy tìm thấy u hồn những u hồn này không thể khôi phục được Tôn Hồn Phiên. Một khi du hồn tiến vào trong cây phiên sẽ lập tức phát cuồng, cắn nuốt hồn phách để lớn lên, cuối cùng bị hồn phách bao vây tấn công rồi tan biến.
Cứ như giữa hai bên trời sinh xung khắc như nước với lửa.
Vì vậy, phương pháp lấy du hồn để khôi phục Tôn Hồn Phiên đã thất bại.
Còn cách thôn hồn, Vương Lâm cũng bắt đầu thử, nhưng cuối cùng kết quả cũng giống như trước. Đến lúc này, hắn đành bỏ qua phương pháp khôi phục này, rời khỏi vực ngoại chiến trường.
Hiện giờ, mục tiêu cuối cùng của Vương Lâm chính là chỗ sâu bên dưới Thi Âm Tông ở Triệu quốc năm đó đã nhìn thấy một thân thể khổng lồ.
Khi Cự Ma Tộc đến Chu Tước Tinh, tổ tiên của Cự Ma Tộc đã định cư tại nơi này.
Trong túi trữ vật của Vương Lâm có một cây búa lớn, cây búa này là vũ khí của tổ tiên Cự Ma Tộc.
Đến nơi này, Vương Lâm chuẩn bị lấy một lượng lớn huyết dịch của tổ tiên Cự Ma Tộc để Bổn Tôn có thể thi triển thần thông của cổ thần, vì sắp rời khỏi nên phải chuẩn bị sẵn sàng.
Sự tình trên Chu Tước Tinh Vương Lâm không có hứng thú tham dự. Mục tiêu của hắn chỉ có một, rút mệnh hồn của mình ra khỏi Tu Tinh Chi Tinh, sau đó trời cao biển rộng rời khỏi Chu Tước tinh đi Thiên Vận Tinh bái sư, ở một phương trời khác tu luyện tới Vấn Đỉnh Kỳ.
Ngày sau nhất định hắn sẽ còn trở về Chu Tước Tinh. Nhưng khi đó hắn tuyệt đối sẽ không như hiện giờ nước chảy bèo trôi mà sẽ phải giống như bậc đế vương, khiến cho một đời Chu Tước Tử phải ngưỡng mộ.
- Lại còn có tu chân liên minh, con quái vật này rốt cuộc tồn tại như thế nào. Nhất định ta sẽ có cơ hội để tìm hiểu!
Vương Lâm hít sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, càng muốn rời khỏi.
- Nhưng trước hết, tuy Chu Tước Tử ta không có khả năng đối phó, nhưng hai đệ tử của hắn là Kiền Phong và Liễu Mi thì ta phải thỉnh giáo một phen!
Nơi cực tây của Triệu quốc có một bình nguyên rất lớn. Nơi này quanh năm bị khí âm hàn bao phủ, cho dù là người tu tiên cũng rất ít khi tới đây.
Bởi vì nơi này ngoài hàn khí bao phủ còn có khí Cửu Địa, cho dù là cao thủ Nguyên Anh Kỳ cũng không thể tùy tiện tiếp xúc, nếu như bản lãnh dưới Nguyên Anh Kỳ chạm phải sẽ lập tức bị thương.
Nơi này chính là vùng đất của Thi Âm Tông ở Triệu quốc.
Thân ảnh Vương Lâm như quỷ mị, trên bình nguyên này lóe lên mà qua. Với bản lãnh của hắn hiện tại, liếc mắt một cái là có thể thấy được nơi đây được một trận pháp hùng mạnh bảo vệ, bao phủ bốn phía, người ngoài quyết không thể vào trong.
Nhưng trận pháp này đối với Vương Lâm hiện giờ cũng không khó phá giải. Thân mình hắn dừng lại, đứng ở trên bình nguyên, dưới chân khẽ đạp, thân mình lập tức biến mất. Chỗ hắn vừa đứng chính là mắt trận. Vương Lâm biến mất rồi hiện ra ở dưới lòng đất, phóng tầm mắt nhìn, một loạt những hang động thông đạo chi chít liên tiếp với nhau làm cho Thi Âm Tông giống như một mê cung.
Trong Thi Âm Tông, bên trong các hang động đều có đệ tử đang ngồi. Những người này bản lãnh không giống nhau, phần lớn đều là Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ không nhiều lắm, Nguyên Anh lại càng hiếm thấy.
Vương Lâm thần thức đảo qua, toàn bộ Thi Âm Tông xuất hiện ở trong đầu. Nhất là ở vị trí trung tâm của Thi Âm Tông bên trong hang động kia lại càng đáng lưu ý.
Vị trí trung tâm của Thi Âm Tông là bên trong một hang động rất lớn. Lý Thanh Bình khoanh chân ngồi xuống, ở phía sau hắn là một màn sương đen. Màn sương đen này vươn ra vô số xúc tu bay ra khắp mọi nơi.
Lý Thanh Bình là đương kim tông chủ của phân tông Thi Âm Tông ở Triệu quốc, bản lãnh của hắn đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Nhìn bề ngoài, người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, thái dương có chút tái nhợt nhưng tướng mạo cũng có vẻ anh tuấn, khi còn trẻ có lẽ cũng là một người phong lưu tuấn tú.
Hắn chấp chưởng Thi Âm Tông ở Triệu quốc đã hơn hai trăm năm, vẫn luôn cẩn trọng, thậm chí còn rất ít qua lại với bên ngoài, khiến cho Thi Âm Tông của Triệu quốc ở trong tay hắn càng làm cho người ngoài cảm thấy thần bí.
Hắn tận dụng hết thảy thời gian, cả ngày bế quan tu luyện để trước khi cái thây ma này chiếm lĩnh thân thể của bản thân, nâng cao bản lãnh đến Hóa Thần. Một khi đạt tới Hóa Thần, tổng bộ của Thi Âm Tông ở Chu Tước Tinh sẽ cấp cho hắn một thân thể cực tốt, từ đó hắn có thể trở thành đệ tử nòng cốt của Thi Âm Tông, được hưởng những đặc quyền nhất định. Thậm chí nếu thể hiện tốt, không chừng có thể được điều lên tổng bộ.
Lý Thanh Bình ngồi xuống, không hề nhận biết thần thức của Vương Lâm đảo qua. Nhưng hư ảnh màn sương đen lớn phía sau hắn run lên, hai luồng u quang bỗng nhiên xuất hiện ở đầu hư ảnh. Nhưng bên trong luồng u quang này lộ ra không phải là vẻ lạnh lùng bình thản như trước mà là vẻ kinh hãi sợ sệt.
- Tiền bối… … Hư ảnh kia trong lúc thân mình run rẩy nói.
- Tên tiểu tử này cũng có chút thú vị, nguyên thần Hóa Thần Trung Kỳ không ngờ có thể nhận thấy được sự có mặt của ta!
Thanh âm của Vương Lâm quanh quẩn bên tai hư ảnh kia.
Thân mình hư ảnh kia càng thêm run rẩy. Vừa rồi khi hắn cảm thấy thần thức Vương Lâm đảo qua, hắn như bị một luồng gió lạnh thổi vào, nguyên thần bất ổn như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Cảm giác này hắn chỉ có thể cảm thấy khi đối mặt với những người có cấp bậc trưởng lão trong tông phái.
- Tiền bối tha mạng, tại hạ sở dĩ có thể phát hiện ra tiền bối đến bởi vì vãn bối tu luyện công pháp, đối với thần thức cực kỳ nhạy bén, ít nhiều có thể phát hiện ra một ít.
Hư ảnh kia vội vàng run rẩy nói. Hắn biết với bản lãnh của đối phương, đừng nói hiện tại mình không có thân thể, chỉ là một nguyên thần, cho dù là có thân thể thì hắn muốn giết mình cũng thật dễ dàng. Hiển nhiên hắn đã đoán được đối phương chính là một Anh Biến lão quái.
- Ngươi là người của môn phái nào?
Trong thần thức của Vương Lâm truyền ra thần niệm.
- Tiền bối, vãn bối không phải là người của Chu Tước Tinh, mà là đệ tử của Di Lặc Tông ở Thiên Vận Tinh. Thân thể vãn bối bị phá nát, phải trả một giá thật lớn lúc này mới có thể mua được một thân thể từ Thi Âm Tông.
Hư ảnh lập tức trả lời, không dám giấu diếm chút nào.
- Ngươi là người ở Thiên Vận Tinh, sao lại đến Chu Tước Tinh?
Trong thần thức của Vương Lâm, thần niệm lạnh dần.
Tác giả :
Nhĩ Căn