Tiên Nghịch
Chương 39: Cự Phú
Tôn Đại Trụ vừa lòng gật đầu nói:" Lệnh bài kia ngươi lưu lại đi, được tự do ra vào Dược Viên nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu không được phép thảo dược
trong viện tử này ngươi không được hái nghe chưa"
Vương Lâm gật đầu, hắn biết Tôn Đại Trụ lúc này hơn phân nửa là nhìn đến tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ ba của hắn nên mới nhận hắn làm đồ đệ.
Không lâu sau, hắn đi tới kiếm linh các, nơi này hắn từng đã tới một lần, hiện tại trở về, chuyện ngày xưa lại xuất hiện trong lòng.
Một bạch y đệ tử đang khoanh chân ngồi, hắn chừng ba mươi tuổi thân thể mập mạp, thoạt nhìn thực lạ mắt, hiển nhiên không phải là người tham gia tập huấn.
Hắn quét Vương Lâm liếc mắt một cái, kinh ngạc nói:" Sư đệ, ngươi mới ngưng khí tầng thứ ba, tới nơi này làm gì? Nơi này chỉ có ngưng khí bốn tầng về sau mới được tới"
Vương Lâm không nói gì xuất ra lệnh bài Tôn Đại Trụ cấp lệnh bài ném qua.
Mập mạp vừa tiếp nhận, thần thái lập tức biến thành cổ quái, tựa hồ cố nén cười, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng nói: "Nguyên lai là truyền thừa nhất mạch của Tôn sư thúc, việc này thật ra ta quên, Tôn sư thúc có một thói quen mỗi lần cùng môn phái khác trao đổi, đều phải dùng phi kiếm đặt lên mặt trước của cửa hàng "
Vương Lâm cảm thấy xấu hổ, nhất là nghĩ đến vừa rồi Tôn Đại Trụ nét mặt nghiêm túc lại cười rộ lên.
Mập mạp sau đó vung tay lên cưỡng chế ý cười nói:" Sư đệ, ngươi vào đi thôi, hãy lấy một phi kiếm, trong này có thanh phí kiếm mạnh nhất của Tu Chân Giới Triệu quốc."
Vương Lâm vội vàng cáo tạ, khi đi vào hắn bỗng nhiên giương mày lên, thần thức phát hiện một tầng ba hoàn theo bên trong gian phòng khuếch tán mà ra, giống như muốn ngăn cản lại.
Bàn tử thấy vậy, biết mình quên gỡ bỏ đi cấm chế của kiếm linh các, đang muốn nói cho Vương Lâm nhưng không kịp nói ra trong cổ họng dường như có gì chẹn lại, nửa ngày mà không nặn ra được một chữ, ánh mắt trơn tròn đầy vẻ khó tin.
Vương Lâm nhận thấy cấm chế này, không khỏi nhớ tới năm đó bị sỉ nhục, hừ nhẹ một tiếng sải bước đi thẳng về phía trước. Thước, thước, thước, thước, 1 thước!
Mặc cho lực cản kia tăng lên nhưng vẫn không thể ngăn lại cước bộ Vương Lâm, Vương Lâm với bộ dạng thoải mái đến cực điểm mà đi vào. Sau khi vào phòng, thần thức hắn đảo qua, linh quang chớp động, trong gian phòng đó thực cổ quái, thần thức ở trong này dường như mất đi tác dụng, bị hạn chế ở trong vòng ba thước!
Bàn tử vẻ mặt hiện vẻ khiếp sợ, hắn chuyên môn phụ trách đệ tử kiếm linh các, biết rõ uy lực cấm chế nơi đây chuyên môn ngăn cách hết thảy thần thức, hắn từng thấy mấy sư bá đều không thể mạnh mẽ tiến vào trong các, nội môn đệ tử càng không cần phải nói.
Chỉ có tinh anh đệ tử mới có thể vượt qua trận pháp, do đó kiếm khí phát ra trong kiếm linh các sẽ chọn lựa người xứng đáng với nó.
" Chẳng lẽ là trận pháp hỏng rồi "Bàn tử thật sự không cách nào hiểu được chuyện gì, nghĩ nửa ngày cho rằng nhất định là trận pháp hỏng rồi vì thế đi thẳng về phía trước.
Mới đi vào năm thước, một cỗ áp lực khổng lồ như trời sập đập vào mặt mà đến, thân thể bàn tử như một con thuyền nhỏ đang ở trong sóng lớn, bị văng đi thật xa, nương theo vài tiếng phốc phốc ngã thật mạnh trên mặt đất, miệng hộc máu. Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói:
"Vẫn chưa hỏng!"
Vương Lâm thoải mái đi vào phòng, chỉ thấy bên trong gian phòng đặt rất nhiều thanh cổ kiếm tản mát ra kiếm mãnh liệt.
Vương Lâm ánh mắt đảo qua trên từng thanh phi kiếm cuối cùng thấy được Triệu quốc Tu Chân Giới đệ nhất phi kiếm.
Sau khi Nhìn đến Vương Lâm có chút bất ngờ, tối ngưu phi kiếm căn bản không thể tính là một thanh phi kiếm, toàn bộ chính là một môn bản hình phương.
Dài một mét toàn thân kim quang lóe ra, đừng tưởng rằng kim quang này là tiên gia pháp thuật, kim quang này thuần túy bởi vì trên thân kiếm bị độ một tầng hoàng kim!
Cũng không phải hoàng kim này che dấu một bảo kiếm tuyệt thế, hoàng kim này thực tế chính là thật bình thường, không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ.
Tại chuôi kiếm, hai khỏa kim cương thật lớn được khảm lên, thậm chí ngay cả kiếm tuệ đều là dùng kim ti biên chế mà thành.
Tóm lại thanh phi kiếm này làm cho người ta một cảm giác vô địch!
Vương Lâm sờ sờ cằm, hắn thật là có chút xem trọng thanh phi kiếm, sau này nếu thiếu tiền, tùy tiện tìm một chỗ bán đều có thể bán được không ít tiền.
Tại đây bày đặt một tấm bảng trên đó viết: "Kiếm này tên là cự phú, ngàn năm trước một vị sư tổ bỏ một số tiền lớn tạo ra, nghe nói oai lực quỷ thần khó dò, sư tổ cả đời cống hiến đối với môn phái, trước khi lâm chung di ngôn duy nhất chính là đem kiếm này gửi kiếm linh các đợi người hữu duyên.
Kiếm Giả nhớ lấy, không thể buôn bán nếu không trục xuất sư môn! "
Vương Lâm không nín được nở nụ cười, một phát bắt được cự phú phi kiếm, đối với nó nói:" Ta chọn ngươi, Vương mỗ chính là người nghèo, không biết khi nào sẽ ......"
Thu Thanh phi kiếm vào trong túi trữ vật trong túi trữ vật Vương Lâm đi ra kiếm linh các, bàn tử khẩn trương nhìn hắn, thay đổi vẻ cười nhạo vừa rồi thưa dạ đưa tiễn.
Vương Lâm trong phòng thần thức bị ngăn cách vẫn chưa chú ý tới dị thường của bàn tử, lúc này cảm thấy kỳ quái, đối phương vì sao trước ngạo mạn về lại cung kích.
Trở lại Tôn Đại Trụ Dược Viên, thanh phi kiếm xuất ra, Tôn Đại Trụ lập tức trợn mắt há mồm, thì thào tự nói nửa ngày, thâm ý sâu sắc nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái nói:" Năm đó ta nhìn thấy cự phú thật sự không có can đảm mang nó đi ra ngoài, tiểu tử ngươi có đảm lược, hảo, ba ngày sau ngươi liền mang nó cho Huyền Đạo Tông cùng với sư bá nhìn xem!"
Ba ngày sau, Hằng Nhạc Phái tiếng chuông gõ vang chín lần, chưởng môn và
tất cả sư thúc cùng với đệ tử đều đứng ở ngoài đại điện.
Chỉ thấy trên bầu trời hiện lên một cái chấm đen, càng ngày càng gần, cuối cùng rõ ràng ra trong mắt mọi người là một con rết dài chừng trăm mét, con rết toàn thân tối đen, phi hành trong từng trận tiếng sấm nhanh chóng bay tới.
Tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái cũng đều thật hít một bụng lãnh khí, mắt lộ vẻ kinh hãi. Có nữ đệ tử bị hù tới biến sắc, hai chân như nhũn ra.
"Có gì ngạc nhiên đâu, con rết bộ dáng dọa người nhưng các ngươi nếu là mỗi người đi lên cho nó một nhát, nó hẳn chết không phải nghi ngờ!"
Chưởng môn bất mãn quát, âm thanh thật lớn, hiển nhiên là muốn cho Huyền Đạo Tông phía trên cao nghe được.
trong viện tử này ngươi không được hái nghe chưa"
Vương Lâm gật đầu, hắn biết Tôn Đại Trụ lúc này hơn phân nửa là nhìn đến tu vi ngưng khí kỳ tầng thứ ba của hắn nên mới nhận hắn làm đồ đệ.
Không lâu sau, hắn đi tới kiếm linh các, nơi này hắn từng đã tới một lần, hiện tại trở về, chuyện ngày xưa lại xuất hiện trong lòng.
Một bạch y đệ tử đang khoanh chân ngồi, hắn chừng ba mươi tuổi thân thể mập mạp, thoạt nhìn thực lạ mắt, hiển nhiên không phải là người tham gia tập huấn.
Hắn quét Vương Lâm liếc mắt một cái, kinh ngạc nói:" Sư đệ, ngươi mới ngưng khí tầng thứ ba, tới nơi này làm gì? Nơi này chỉ có ngưng khí bốn tầng về sau mới được tới"
Vương Lâm không nói gì xuất ra lệnh bài Tôn Đại Trụ cấp lệnh bài ném qua.
Mập mạp vừa tiếp nhận, thần thái lập tức biến thành cổ quái, tựa hồ cố nén cười, cuối cùng thật sự nhịn không được cười ra tiếng nói: "Nguyên lai là truyền thừa nhất mạch của Tôn sư thúc, việc này thật ra ta quên, Tôn sư thúc có một thói quen mỗi lần cùng môn phái khác trao đổi, đều phải dùng phi kiếm đặt lên mặt trước của cửa hàng "
Vương Lâm cảm thấy xấu hổ, nhất là nghĩ đến vừa rồi Tôn Đại Trụ nét mặt nghiêm túc lại cười rộ lên.
Mập mạp sau đó vung tay lên cưỡng chế ý cười nói:" Sư đệ, ngươi vào đi thôi, hãy lấy một phi kiếm, trong này có thanh phí kiếm mạnh nhất của Tu Chân Giới Triệu quốc."
Vương Lâm vội vàng cáo tạ, khi đi vào hắn bỗng nhiên giương mày lên, thần thức phát hiện một tầng ba hoàn theo bên trong gian phòng khuếch tán mà ra, giống như muốn ngăn cản lại.
Bàn tử thấy vậy, biết mình quên gỡ bỏ đi cấm chế của kiếm linh các, đang muốn nói cho Vương Lâm nhưng không kịp nói ra trong cổ họng dường như có gì chẹn lại, nửa ngày mà không nặn ra được một chữ, ánh mắt trơn tròn đầy vẻ khó tin.
Vương Lâm nhận thấy cấm chế này, không khỏi nhớ tới năm đó bị sỉ nhục, hừ nhẹ một tiếng sải bước đi thẳng về phía trước. Thước, thước, thước, thước, 1 thước!
Mặc cho lực cản kia tăng lên nhưng vẫn không thể ngăn lại cước bộ Vương Lâm, Vương Lâm với bộ dạng thoải mái đến cực điểm mà đi vào. Sau khi vào phòng, thần thức hắn đảo qua, linh quang chớp động, trong gian phòng đó thực cổ quái, thần thức ở trong này dường như mất đi tác dụng, bị hạn chế ở trong vòng ba thước!
Bàn tử vẻ mặt hiện vẻ khiếp sợ, hắn chuyên môn phụ trách đệ tử kiếm linh các, biết rõ uy lực cấm chế nơi đây chuyên môn ngăn cách hết thảy thần thức, hắn từng thấy mấy sư bá đều không thể mạnh mẽ tiến vào trong các, nội môn đệ tử càng không cần phải nói.
Chỉ có tinh anh đệ tử mới có thể vượt qua trận pháp, do đó kiếm khí phát ra trong kiếm linh các sẽ chọn lựa người xứng đáng với nó.
" Chẳng lẽ là trận pháp hỏng rồi "Bàn tử thật sự không cách nào hiểu được chuyện gì, nghĩ nửa ngày cho rằng nhất định là trận pháp hỏng rồi vì thế đi thẳng về phía trước.
Mới đi vào năm thước, một cỗ áp lực khổng lồ như trời sập đập vào mặt mà đến, thân thể bàn tử như một con thuyền nhỏ đang ở trong sóng lớn, bị văng đi thật xa, nương theo vài tiếng phốc phốc ngã thật mạnh trên mặt đất, miệng hộc máu. Trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, thất thanh nói:
"Vẫn chưa hỏng!"
Vương Lâm thoải mái đi vào phòng, chỉ thấy bên trong gian phòng đặt rất nhiều thanh cổ kiếm tản mát ra kiếm mãnh liệt.
Vương Lâm ánh mắt đảo qua trên từng thanh phi kiếm cuối cùng thấy được Triệu quốc Tu Chân Giới đệ nhất phi kiếm.
Sau khi Nhìn đến Vương Lâm có chút bất ngờ, tối ngưu phi kiếm căn bản không thể tính là một thanh phi kiếm, toàn bộ chính là một môn bản hình phương.
Dài một mét toàn thân kim quang lóe ra, đừng tưởng rằng kim quang này là tiên gia pháp thuật, kim quang này thuần túy bởi vì trên thân kiếm bị độ một tầng hoàng kim!
Cũng không phải hoàng kim này che dấu một bảo kiếm tuyệt thế, hoàng kim này thực tế chính là thật bình thường, không có bất kỳ chỗ nào thần kỳ.
Tại chuôi kiếm, hai khỏa kim cương thật lớn được khảm lên, thậm chí ngay cả kiếm tuệ đều là dùng kim ti biên chế mà thành.
Tóm lại thanh phi kiếm này làm cho người ta một cảm giác vô địch!
Vương Lâm sờ sờ cằm, hắn thật là có chút xem trọng thanh phi kiếm, sau này nếu thiếu tiền, tùy tiện tìm một chỗ bán đều có thể bán được không ít tiền.
Tại đây bày đặt một tấm bảng trên đó viết: "Kiếm này tên là cự phú, ngàn năm trước một vị sư tổ bỏ một số tiền lớn tạo ra, nghe nói oai lực quỷ thần khó dò, sư tổ cả đời cống hiến đối với môn phái, trước khi lâm chung di ngôn duy nhất chính là đem kiếm này gửi kiếm linh các đợi người hữu duyên.
Kiếm Giả nhớ lấy, không thể buôn bán nếu không trục xuất sư môn! "
Vương Lâm không nín được nở nụ cười, một phát bắt được cự phú phi kiếm, đối với nó nói:" Ta chọn ngươi, Vương mỗ chính là người nghèo, không biết khi nào sẽ ......"
Thu Thanh phi kiếm vào trong túi trữ vật trong túi trữ vật Vương Lâm đi ra kiếm linh các, bàn tử khẩn trương nhìn hắn, thay đổi vẻ cười nhạo vừa rồi thưa dạ đưa tiễn.
Vương Lâm trong phòng thần thức bị ngăn cách vẫn chưa chú ý tới dị thường của bàn tử, lúc này cảm thấy kỳ quái, đối phương vì sao trước ngạo mạn về lại cung kích.
Trở lại Tôn Đại Trụ Dược Viên, thanh phi kiếm xuất ra, Tôn Đại Trụ lập tức trợn mắt há mồm, thì thào tự nói nửa ngày, thâm ý sâu sắc nhìn Vương Lâm liếc mắt một cái nói:" Năm đó ta nhìn thấy cự phú thật sự không có can đảm mang nó đi ra ngoài, tiểu tử ngươi có đảm lược, hảo, ba ngày sau ngươi liền mang nó cho Huyền Đạo Tông cùng với sư bá nhìn xem!"
Ba ngày sau, Hằng Nhạc Phái tiếng chuông gõ vang chín lần, chưởng môn và
tất cả sư thúc cùng với đệ tử đều đứng ở ngoài đại điện.
Chỉ thấy trên bầu trời hiện lên một cái chấm đen, càng ngày càng gần, cuối cùng rõ ràng ra trong mắt mọi người là một con rết dài chừng trăm mét, con rết toàn thân tối đen, phi hành trong từng trận tiếng sấm nhanh chóng bay tới.
Tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái cũng đều thật hít một bụng lãnh khí, mắt lộ vẻ kinh hãi. Có nữ đệ tử bị hù tới biến sắc, hai chân như nhũn ra.
"Có gì ngạc nhiên đâu, con rết bộ dáng dọa người nhưng các ngươi nếu là mỗi người đi lên cho nó một nhát, nó hẳn chết không phải nghi ngờ!"
Chưởng môn bất mãn quát, âm thanh thật lớn, hiển nhiên là muốn cho Huyền Đạo Tông phía trên cao nghe được.
Tác giả :
Nhĩ Căn