Tiên Nghịch

Chương 282: Xạ Thần chiến xa :

Thanh niên áo trắng lúc này cũng đang cầm khối ngọc giản sao chép, một lát thì xong. Hai người đồng thời ném ngọc giản ra, đều cùng đưa tay chụp lấy chiếc của đối phương.
 
- Tằng đạo hữu, nếu sau này có cơ hội đi đến Toái Ngân tinh, tại hạ nhất định sẽ khoản đãi!
 
- Được!
 
Vương Lâm gật đầu nói.
 
- Tại hạ cáo từ. Tên tiểu súc sinh kia dám đoạt vật của ta, tại hạ tất nhiên sẽ không để hắn chạy thoát!
 
Thanh niên áo trắng mỉm cười, ôm quyền nói rồi thuấn di rời đi, biến mất tại chỗ.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, cầm ngọc giản vừa trao đổi, mở bản đồ ra, điểm vào một mảnh nhỏ ở phía Tây, trước người hắn lập tức xuất hiện một truyền tống trận. Vương Lâm bước vào, nháy mắt đã biến mất.
 
Trên một mảnh nhỏ ở phía Tây, nơi đây có một ngọn núi, nguyên bản nó cũng có Hổ hình nhưng lúc này, ngọn núi khổng lồ này đã bị chia làm hai phần.
 
Vương Lâm lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lặng lẽ nhìn ngọn núi này.
 
Ở trên mảnh nhỏ thứ ba thuộc về phía Tây trong ngọc giản của thanh niên áo trắng kia rốt cục tìm được ngọn núi Hổ hình này. Từ bên ngoài nhìn vào, tuy có chút chênh lệch với miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân nhưng cơ bản cũng không sai biệt nhiều lắm.
 
Thân mình Vương Lâm khẽ động, hướng về phía ngọn núi bay đi. Sau khi bay quanh ngọn núi một vòng, Vương Lâm dừng chân ở một chỗ trên núi, đã tìm được nơi có động phủ của Thiên Bảo thượng nhân.
 
Nhìn động phủ này, sắc mặt Vương Lâm không khỏi trầm xuống.
 
Vách ngoài của động phủ đã tan hoang lắm rồi, trên đó còn lộ ra dấu vết của pháp thuật oanh kích, hiển nhiên nhiều năm trước đã bị người ta phá huỷ. Vương Lâm dừng lại bên ngoài động phủ một chút rồi bay vào.
 
Động phủ này không lớn, trong đó trống trơn không có gì cả. Vương Lâm cười khổ, tốn bao nhiêu công sức mới tìm ra chỗ này, đáng tiếc là đã chậm một bước.
 
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.
 
Bên trong động phủ có chín gian thạch thất, lúc này đã hoàn toàn trống trơn nhưng ánh mắt của Vương Lâm nhìn vách tường của gian thạch thất lớn nhất ở chính giữa, hai mắt lộ vẻ trầm tư.
 
Trong Thiết phiến của Thiên Bảo thượng nhân có ghi chép tỉ mỉ phương pháp mở ra động phủ của hắn và cũng cho biết động phủ của hắn có mười gian thạch thất. Gian thạch thất thứ mười mới chính là gian chứa Xạ Thần xa.
 
- Nơi này chỉ có chín gian thạch thất, sao lại là mười gian?
 
Vương Lâm nhướn mày, thần thức tản ra, quét ra bốn phía thật lâu, cũng không phát hiện ra gian thạch thất nào bị che dấu cả.
 
Vương Lâm tiến lên vài bước, đi đến sát vách tường, đưa tay lên sờ sờ vào mặt trên, chỗ tiếp xúc lạnh lẽo, cũng không thấy có gì lạ thường.
 
Hắn trầm ngâm một chút, vỗ túi trữ vật, Thiết Phiến màu vàng kia lập tức xuất hiện trong tay.
 
Chỉ thấy ngay sau khi xuất hiện, Thiết Phiến bỗng nhiên loé ra hào quang chói mắt, từ bên trong nó truyền ra cảm giác cực nóng. Nội tâm Vương Lâm khẽ động, buông tay ra, đem Thiết Phiến ném về phía trước.
 
Lập tức hào quang từ Thiết Phiến càng sáng chói hơn, dần dần, không ngờ nó bắt đầu tan ra, nhưng cũng không thấy có chất lỏng rơi xuống mà là biến thành một làn khói nhẹ, tạo thành hình một cây nấm.
 
Nhưng trong làn khói hình nấm này có một bóng người hư ảo, dần ngưng thật thành hình một người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, diện mạo anh tuấn, tuy không nói gì những vẫn toát lên một vẻ uy nghiêm.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, lui về phía sau vài bước, hai mắt vẫn lặng yên nhìn tới.
 
Sau khi hiện ra, người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt này lập tức bấm quyết, đánh ra một đạo ánh sáng màu vàng về phía vách tường. Toàn bộ động phủ vang lên âm thanh ầm ầm, không ngờ bắt đầu trầm xuống dưới.
 
Mặt đất dưới chân rung lên. Vương Lâm vẫn bình tĩnh, đánh giá xung quanh.
 
Một lúc lâu sau, vách tường không trầm xuống nữa, chỉ thấy phía bên trong vách tường bất ngờ xuất hiện một cửa vào phát ra ánh sáng màu tím hồng.
 
Hai tay của người kia biến đổi, tạo ra một cái thủ ấn cổ quái, điểm về phía cửa vào màu tím hồng kia, sau đó cả người chậm rãi tiêu tán. Ngay cả Thiết Phiến kia cũng hoàn toàn biến mất.
 
Vương Lâm thở sâu một hơi, nhìn không chuyển mắt vào cái cửa màu tím hồng kia. Nếu tính cả cái này thì động phủ này nhất thời đã có đến mười gian thạch thất!
 
- Ảo ảnh này nhất định là bộ dáng của Thiên Bảo thượng nhân ngày trước. Thiên Bảo thượng nhân này không hổ là cao nhân về luyện khí thuật, động phủ của hắn khẳng định là rất hiếm có. Mặc dù bị người ta phát hiện nhưng cũng rất khó để có thể tìm được gian thạch thất chứa bảo vật chân chính.
 
Vương Lâm thầm nhủ.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, đi đến gần cửa vào màu tím hồng này. Sau khi trầm mặc một lúc, hai tay hắn kết thủ ấn như các động tác của Thiên Bảo thượng nhân vừa rồi, ấn lên trên cửa.
 
Lập tức, cái cửa này động đậy, hướng vể hai bên chậm rãi mở ra.
 
Thần thức của Vương Lâm tản ra, hướng vào bên trong đảo qua, lập tức hai mắt hắn sáng lên.
 
Căn thạch thất thứ mười này cũng không rộng lắm, ước chừng chỉ có khoảng mấy chục trượng mà thôi. Trong này, ngoại trừ một số tài liệu luyện khí để lộn xộn thì chính giữa gian thạch thất là ba quái vật rất lớn.
 
Bảo chúng là những con quái vật rất lớn cũng không quá khoa trương, bên ngoài có rất nhiều gai nhọn dữ tợn đâm ra, trên người lại khoác lên thứ vật chất như là da thú. Trong số những gai nhọn này có một cây ở giữa, to hơn cả một người, trên đó loé ra hàn mang.
 
Đây gần như chỉ là một bộ phận bên ngoài mà thôi, bên dưới lại là như một chiếc chiến xa (1) chuyên dùng để công thành, có bốn bánh xe thật lớn.
 
(1) chiến xa: xe chuyên dụng để chiến đấu.
 
Chiến xa này ước chừng to tầm mười trượng, ba chiếc chiến xa này cùng đặt ở chỗ này gần như đã chiếm hết cả gian thạch thất.
 
Nháy mắt khi Vương Lâm bước vào gian thạch thất này, trên ba chiếc chiến xa lập tức xuất hiện ba linh hồn hư ảo. Ba linh hồn hư ảo này còn có bộ dạng dữ tợn còn hơn cả chiến xa, sau khi biến ảo ra lập tức bắt đầu gào thét.
 
Thanh âm này có tác dụng chấn nhiếp tâm thần, lại có lực xuyên thấu. Thậm chí ngọn núi này cũng khẽ rung chuyển, làm một số đất đá rơi xuống.
 
Con thú này có cái đầu lớn như một cái chậu, tạo thành một hình tam giác. Thân của nó như thân trâu, cảm giác đầy vẻ bạo ngược. Phía sau còn có một cái đuôi như giao long, cuối đuôi không ngờ còn có những thứ như mắt, miệng và mũi. Nói con thú này có hai đầu cũng không quá đáng.
 
Nháy mắt khi nhìn thấy con thú này, Vương Lâm lập tức lục lọi trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, tuy nhiên cũng không có ghi chép gì liên quan đến nó. Trong thiên hạ có rất nhiều loài thú, cũng không có gì lạ khi có nhiều loài mà Đồ Ti cũng không biết.
 
Ba con thú hồn này có bộ giáng đều giống nhau, chỉ khác nhau về kích thước mà thôi. Con thú hồn của chiếc chiến xa chính giữa có hình thể lớn hơn một chút so với hai con hai bên.
 
Sau khi ba con thú hồn này xuất hiện, đôi mắt thật lớn màu đỏ lập tức nhìn chòng chọc vào Vương Lâm, lộ ra vẻ bất thiện đầy bạo ngược. Chúng gào rít vọt lên phía trước, trước sau tranh nhau táp một cái, muốn nuốt lấy Vương Lâm.
 
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng vẫn lui về sau một bước.
 
Nhìn ba con thú hồn dữ tợn này nháy mắt đã táp tới, trên người lập tức xuất hiện vô số thiết liên (2) như những cánh tay. Những thiết liên này xuyên qua toàn thân của ba con thú, khi ba con thú hồn này nhào tới Vương Lâm. Khi chúng lao ra ngoài ba thước thì những thiết liên này lập tức loé lên ánh sáng lập loè.
 
(2) thiết liên: sợi xích bằng sắt thép.
 
Lập tức, ba con thú hồn phát ra những tiếng gầm thét đầy thống khổ, thân thể bị thiết liên kéo trở lại, khoá vào phía trên của chiến xa.
 
Chỉ có con thú hồn có hình thể lớn hơn ở chính giữa, dù bị thiết liên kéo lại nhưng vẫn lao thêm về phía trước được một thước, sau đó mới thống khổ bị kéo về.
 
Nhưng ba con thú hồn này không cam lòng, lập tức giãy dụa dữ dội, bốn phía động phủ cũng theo đó rung chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
 
Vương Lâm ngưng thần tĩnh khí.
 
Tuy không biết tên của loài thú này nhưng trên Thiết Phiến của Thiên Bảo thượng nhân cũng có ghi chép tỉ mỉ, chỉ có một số điểm không rõ ràng lắm, trên Xạ Thần xa có thú hồn, nhưng bị Hồn Liên Toả (3) khống chế, không thể thoát ra quá ba trượng bên ngoài chiến xa.
 
Nhìn ba con thú hồn dãy dụa, hai tay Vương Lâm nâng lên, dựa theo yêu cầu trong thiết phiến, nhanh chóng đánh ra một một thủ quyết cổ quái. Khi pháp quyết này rời tay lập tức biến thành một quang quyển (4) màu đen.
 
(4) quang quyển: vòng ánh sáng Sau khi nhìn thấy quang quyển này, ba con thú hồn càng dãy dụa dữ dội hơn.
 
Dần dần, động tác của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, quang quyển này cũng ngày càng nhiều. Một lúc sau, thấy rằng cả gian thạch thất đã có hơn trăm quang quyển thì Vương Lâm quát khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trên chiến xa chính giữa.
 
- Phong!
 
Lập tức, những quang quyển kia hoá thành từng đạo tàn ảnh, che kín cả trời đất, toàn bộ đều hướng về chiến xa chính giữa.
 
Thú hồn phía trên chiến xa này lập tức kêu lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng, toàn bộ thân mình nhanh chóng bị co rút tiến vào trong chiến xa. Theo những quang quyển này lần lượt bao bọc lấy, cuối cùng chiến xa đột nhiên khẽ động, bay lên giữa không trung.
 
Trong quá trình bay lên này, kích thước của nó cũng dần thay đổi, ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ to như một bàn tay, dừng lại trong tay Vương Lâm.
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại