Tiên Nghịch

Chương 258: Triệu hồi Hóa Thần

Nhìn bóng lưng sư phụ khuất dần, tất cả những kỷ niệm ùa vào trong đầu hắn. Hắn dập đầu mấy cái rồi nắm chặt tay, xoay người rời đi.
 
- Ta. Trần Hoan ở đây thề.Cuộc đời này nhất định phải diệt Tuyết Vực quốc.
 
Vương Lâm mang trong lòng rất nhiều suy nghĩ phức tạp trở về Băng Tuyết tháp. Cho dù có được pháp bảo bị hư hại, nhưng hắn cũng chẳng mừng lắm, trong lòng vẫn có một sự phiền muộn.
 
Vào lúc này, sự lĩnh ngộ của Vương Lâm đối với ý cảnh Sinh Tử lại tăng thêm một chút. Hắn đã hiểu thêm thế nào là sinh.thế nào là tử. Vấn đề đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu Vương Lâm.
 
Vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của Thủy Mặc môn mang theo một chút rực rỡ cuối đời, bay về phía pho tượng của của Băng Tuyết thần điện mà tự bạo. Lão khiến cho Băng Tuyết thần điện nhuốm một màu đỏ tươi.
 
Ngay cả nhưng kẻ bao vây nhằm tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần cũng bị chết theo.
 
Tất cả vinh quang cuối cùng cũng trôi theo gió.
 
Cái chết của lão đã thức tỉnh những tu sĩ ẩn dấu, không dám lộ diện của Liên minh Tứ phái.
 
Nháy mắt đã một năm trôi qua. Trong một năm đó, Vương Lâm vẫn tự hỏi về ý cảnh giữa sinh và tử. Từ từ, hắn càng lúc càng hiểu thêm về ý cảnh mà bản thân đã có sự lĩnh ngộ. Trong một năm qua, hắn giống như đang tiến hành lột xác.
 
Nhìn núi thì là núi, nhìn nước thì là nước.
 
Nhưng trong thời gian này có đôi khi Vương Lâm nhìn núi cũng chẳng phải là núi. Nhìn nước cũng chẳng phải là nước. Những thứ đó như bị một lớp sương mù bao phủ khiến cho hắn không thể nhìn được mặc dù vẫn có thể cảm nhận. Giống như có thể phát hiện nhưng lại không thể sờ tới. Những thứ này không phải cứ có thời gian là có thể hiểu được mà còn cẩn phải lĩnh ngộ.
 
Xuân qua rồi thu đến. Thấm thoát đã hai năm kể từ khi băng tuyết bắt đầu rơi xuống.
 
Đối với việc nghiên cứu khôi lỗi, Vương Lâm đã có một số sự tiến bộ. Con rối băng ở bên ngoài chủ yếu là dựa vào tuyết kinh mạch để duy trì. Dưới sự chuyển động của bảy bảy bốn mười chín tuyết kinh mạch, khôi lỗi có thể tương đương với Kết Đan trung kỳ.
 
Còn tương đương với Nguyên Anh kỳ cần phải có tới chín chín tám mươi mốt tuyết kinh mạch. Trong khôi lỗi bằng băng, tuyết kinh mạch càng nhiều thì sự khống chế càng khó khăn. Chỉ cần có một chút sơ sẩy là sẽ khiến cho con rối bị hỏng.
 
Nguyên nhân như vậy khiến cho cứ thêm một đường kinh mạch, khó khăn sẽ tăng thêm mấy lần. Vì vậy mà tám mươi mốt đường kinh mạch có thể nói là khó đến kinh người. Đó cũng là nguyên nhân tại sao, khôi lỗi tương đương với Nguyên Anh kỳ của Tuyết Vực quốc lại hiếm đến vậy.
 
Mặt khác, chế tạo tuyết kinh mạch của khôi lỗi có liên quan đến pháp quyết của tu sĩ Tuyết Vực quốc ra. Sau khi nghiên cứu loại pháp quyết đó, Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc.
 
Băng tuyết quyết chú trọng tới việc luyện tâm. Pháp quyết này lấy băng để thay đổi xương cốt, lấy tuyết để ngưng tâm sau đó tạo thành băng tuyết chi hồn. Nhờ đó mà tâm có thể đạt tới cảnh giới trong như băng. Có thể nói sự huyền bí của pháp quyết đó không thể tả nổi.
 
Việc đó chính là nguyên nhân giúp cho tu sĩ Tuyết Vực có thể có được một mức độ tùy tâm sở dục đối với công pháp. Ngoài ra đối với tính tình có thể ngưng luyện. Nếu không khi nhập trần (xuống sống như người bình thường) làm sao có thể đạt được mục đích ngưng luyện tâm niệm?
 
Càng tìm hiểu Băng Tuyết quốc, Vương Lâm càng cảm nhận được sự đáng sợ của loại pháp quyết này. Pháp quyết này không thể nói là đi theo chính đạo mà chắc chắn là nghịch thiên. Thậm chí, Vương Lâm còn có cảm giác, so với công pháp của Lục Dục ma quân tuy nói là khác nhau nhưng lại có cùng hiệu quả.
 
Loại công pháp này, Vương Lâm không định tu luyện mà chỉ bắt chước một chút. Hắn thay đổi tuyết kinh mạch thành huyết kinh mạch, sử dụng máu tươi phối hợp với ý cảnh Sinh Tử mà đạt được mục đích điều khiển của mình.
 
Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở trong trấn nhỏ đã được ba năm. Cùng với một năm du ngoạn là bốn năm tất cả. Chỉ còn một năm nữa là đến kỳ hạn mười năm. Vương Lâm có thể cảm giác được Hóa Thần đã sắp tới.
 
Hắn không biết vào thời điểm Hóa Thần có khả năng khiến cho thiên địa biến sắc hay không. Nhưng càng tới gần thời điểm, Vương Lâm càng có thể cảm giác được một tu sĩ Hóa Thần sẽ khiến cho tất cả các tu sĩ xung quanh nhận ra.
 
Vì vậy mà đến một ngày, Vương Lâm liền đi ra khỏi Băng Tuyết tháp mà bỏ đi.
 
Trước khi hắn đi, Băng Tuyết thần điện đã hạ xuống tiên chỉ. Triệu tập tất cả các tu sĩ từ Kết Đan tới thần điện để tiến hành đại lễ. Bởi vì mười ba tu sĩ đi tới Chu Tước quốc đã có một người trở về. Mà người đó cũng là người duy nhất thành công đạ tới Anh Biến kỳ.
 
Trong mười ba người đó có một người thành công. Chuyện như vậy có phải là do Chu Tước quốc tác động hay không thì người ngoài không thể biết được.
 
Vương Lâm lặng lẽ bỏ đi. Vị tu sĩ Kết Đan kỳ bị hắn nhốt trong tháp ba năm qua, bị thần thông của Vương Lâm làm cho mất trí nhớ. Nhưng đến lúc này cũng đã khôi phục thân phận.
 
Ở biên giới của Tuyết Vực quốc, Vương Lâm quay đầu lại nhìn phía sau. Cảnh tượng vài chục năm qua nhất thời trôi qua trong đầu hắn. Cuồi cùng, hắn đành thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.
 
Mục tiêu của Vương Lâm chính là Triệu quốc. Ở một nơi mà hắn đã chuẩn bị để Hóa Thần.
 
Sở dĩ hắn lựa chọn việc quay về Triệu quốc để Hóa Thần là do ngoài cái nơi hẻo lánh kia, còn có một nguyên nhân nữa. Vương Lâm đã từ vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đáng kính kia mà hiểu được một cái cảm giác mà từ lâu hắn đã bỏ qua.đó chính là cảm giác về quê hương.
 
Mỗi một người đều có một mái nhà. Nếu Triệu quốc có thể coi như là một mái nhà thì ở Tu Ma hải xa xôi có một người con gái đang chờ đợi hắn chính là mái nhà thứ hai. Cũng có thể có một nơi nào đó chính là mái nhà thứ ba của hắn. Vì vậy mà hắn lựa chọn Triệu quốc là nơi để Hóa Thần.
 
Trước khi quay về Triệu quốc, Vương Lâm liền đi qua thôn trấn của Đại Ngưu ở bên nước láng giềng. Từ xa, hắn có thể thấy được, trong thôn trấn, Đại Ngưu đã mở một cửa hàng rèn. Thê tử của hắn tuy tuổi không còn nhỏ nhưng đã lại có bầu.
 
Vương Lâm mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Vậy mà một sinh mạng mới lại đang bắt đầu thành hình. Trước khi rời đi, Vương Lâm liền đánh một đạo linh lực vào trong cơ thể thê tử Đại Ngưu. Đạo linh lực đó không chỉ bảo vệ mẹ con họ mà còn cho hắn biết sinh mạng mới đó chính là một cô gái.
 
Đại Ngưu vẫn không hề biết. Hắn vẫn muốn được gặp lại Vương thúc thúc. Mãi cho đến lúc chết, điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Đại Ngưu không phải là không gặp được tiểu Ngưu mà là không thể gặp lại Vương thúc thúc. Hai bức tượng điêu khắc, sau khi hắn chết được đưa lại cho con cái. Từ đó, chúng đã trở thành một vật gia bảo truyền thừa.
 
Vương Lâm lại theo đường bay về phía Triệu quốc. Bốn mươi năm trước hắn đã đi một con đường tương tự mà tiến vào Nguyên Anh kỳ. Hôm nay, hắn lại theo đường cũ trở về Triệu quốc. Lần này, là để chuẩn bị cho việc Hóa Thần.
 
Sau khi xuyên qua một số Cổ truyền tống trận. Đến một ngày, Vương Lâm đang phi hành trên một mảnh đất xa lạ. Đột nhiên bầu trời trở nên u ám. Mây đen xuất hiện, che khuất mặt trời. Một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống.
 
Cơn mưa càng lúc càng lớn, gần như biến thành một màn nước. Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn trên cao. Rất lâu rồi, hắn chưa từng gặp một cơn mưa nào lớn như vậy. Đứng trong cơn mưa, hắn không khỏi nhớ tới thời gian khi ở Hằng Nhạc phái ở trong phòng của Trương Hổ. Lúc đó, bên ngoài cũng là một trận mưa tầm tã, sấm chớp kinh người.
 
Lúc này, trên bầu trời, chớp đan chằng chịt gây ra những tiếng động ầm ầm. Những lưới chớp liên hiện lên làm cho bầu trời u ám đẹp hơn.
 
Vương Lâm chậm rãi hạ xuống. Hắn cũng chẳng sử dụng pháp thuật mà ngăn cản nước mưa. Mà khi hạ xuống, hắn lại vung tay về phía đám cây cối. Nhất thời, lá cây kết lại thành một cái ô.
 
Cầm cái ô trong tay, Vương Lâm thong thả tản bộ trong cánh rừng xa lạ. Sau khi đi qua hai cái Cổ truyền tống trận, hắn đã trở về tới Triệu quốc. Cách vị trí của hắn lúc này về hướng Đông khoảng bốn ngàn dặm chính là vị trí của một cái cổ truyền tống trận.
 
Trong núi rừng, tiếng mưa xối ào ào khiến cho lòng người có vô vàn cảm xúc. Cách hắn một đoạn không xa có một ngôi miếu cổ. Ngôi miếu hiển nhiên đã bị bỏ hoang. Cánh cửa đại môn màu hồng đã bạc phếch, đôi chỗ còn bị mục nát. Thậm chí, ngay cả vòng đồng trên cánh cửa cũng không còn sáng nữa. Một đôi chỗ còn có một chút màu xanh.
 
Từ trước đến giờ, Hạ Nhất Minh cũng không nhìn thấy nhiều miếu lắm. Thậm chí có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
 
Nhìn ngôi miếu, Vương Lâm nhấc chân bước vào trong. Đây là một ngôi miếu cổ. Trong miếu không có tượng chỉ có một vài cái nệm rải rác trên mặt đất.
 
Sau khi quan sát một lúc, Vương Lâm nghiêng đầu nhìn cửa miếu, rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt hắn lại nhìn cơn mưa bên ngoài mà thể ngộ một chút ý cảnh như có như không.
 
Một lúc sau, chợt có tiếng hét từ xa vọng đến. Chỉ thấy mấy đại hán mặc áo tơi đang hùng hùng hổ hổ đi về phía này.
 
- Lão trời chết tiệt. Cứ tháo cống xuống là mãi không chịu dừng.
 
- Phía trước có một ngôi miếu. Đi vào đó trú đi. Chờ một lúc mưa nhỏ, chúng ta đi tiếp cũng được.
 
Đang nói, bọn họ đưa mắt nhìn liền thấy được Vương Lâm đang đứng liền dừng lại. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng đi về phía ngôi miếu.
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại