Tiên Nghịch
Chương 243: Giết người
Chu Vũ Thái nói xong thì bước đi. Hắn mặc áo tơi lên người rồi dần khuất ở phía xa.
Tuyết ở bên ngoài rơi càng lúc càng nhiều. Tiếng gió rít lên, vần vũ khắp trên trời dưới đất… ….
Sau khi Chu Vũ Thái rời khỏi đường lớn, bên cạnh hắn, đột nhiên xuất hiện bốn bóng người mặc đồ đen. Bốn người này đi theo phía sau Chu Vũ Thái, thần thức đều quét về phía cửa hàng của Vương Lâm. Trong đó, một người có giọng lạnh như băng lên tiếng:
-Chu đạo hữu! Mệnh lệnh của Liên Minh Tứ Phái là phải diệt trừ tất cả những kẻ đáng nghi mấy năm gần đây tới lãnh thổ của nước ta. Vì sao vừa rồi ngươi không ra tay?
Chu Vũ Thái không quay đầu lại, mà cười lạnh nói:
-Với tu vi của bốn người các ngươi. Cho dù có thêm ta, chẳng lẽ thật sự có thể diệt trừ được người này sao? Nếu hắn muốn chạy trốn, thì ai có thể ngăn cản được?
-Chưa chắc! Bốn người chúng ta tuy tu vi chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nếu như dẫn phát trận pháp thì trừ khi hắn đạt đến Hóa Thần, nếu không chắc chắn sẽ phải chết!
Một người mặc đồ đen ở bên cạnh, nói một cách bình thản. Chu Vũ Thái cười lạnh, vung tay áo, nói:
-Nếu muốn thì ngươi cứ đi, tại hạ không phụng bồi. Người này có thể điêu khắc được tam lão Bạch Vân Tông. Đặc biệt là bức tượng gỗ của Thanh Tùng sư thúc, trong ngoài đều có càn khôn. Tại hạ cũng không muốn đi tìm chết!
Bốn người áo đen trầm mặc một lúc. Sau khi nhìn nhau một cái, không nói nhiều xoay người đi về phía cửa hàng của Vương Lâm.
Nụ cười trên mặt Chu Vũ Thái lại càng lạnh lẽo. Hắn dừng bước, xoay người nhìn về phía sau. Hắn muốn xem, bốn tên cuồng vọng đó làm sao đánh được một cường giả sắp Hóa Thần.
Bọn họ cũng không nghĩ tới việc một khi Vương Lâm muốn chạy, bốn người họ không thể có khả năng bắt được hắn. Nếu như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy tai họa về sau. Đúng là mấy tên ngu ngốc.
Bốn người lập tức lao về phía cửa hàng của Vương Lâm, sát khí tỏa ra nồng nặc.
Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, nhìn bầu rượu trong tay, trong lòng than nhẹ một tiếng. Vài năm gần đây tâm tình của hắn đã hết sức bình thường, thật sự cũng không muốn để chết chóc phá hỏng. Nhưng Vương Lâm chính là Vương Lâm. Bốn trăm năm trước hắn liên tục giết chóc, chẳng qua trong lúc hóa phàm mới thu liễm lại, mà không phải tiêu tan!
Bốn người kia, lúc này cũng không biết, nếu như cứ cố tình xuất thủ, thì tự tay bọn họ đã thả ra một hung thần ác sát trong vài chục năm qua, chưa xuất thủ giết chết một ai.
Nhưng bốn người rõ ràng cũng có sự bàn tính từ trước. Thân hình mỗi người hóa thành một luồng khói đen. Trên nên tuyết trắng, những đám khói đen của bọn họ càng hiện ra rõ ràng.
Vương Lâm thầm than. Trong mắt hắn, đột nhiên lóe lân hàn quang lạnh lẽo mà đã ba mươi năm qua chưa từng có. Ánh mắt đó chỉ thường xuyên xuất hiện trong bốn trăm năm trước của Vương Lâm.
Mỗi lần xuất hiện, là dấu hiệu có người phải chết! Lần này, cũng không ngoại lệ!
Tay trái Vương Lâm cầm bầu rượu, uống một ngụm, rồi đứng lên, đi về phía trước một bước. Chớp mắt, thân thể hắn đã xuất hiện bên ngoài cửa hàng. Lúc này, bốn người mặc đồ đen, đã tới rất gần.
Tia sáng trong mắt Vương Lâm chớp động. Đúng lúc này, hắn từ một lão già bình thường vụt biến thành một sát tinh. Gió tuyết ở bốn phía chung quanh dường như lại trở nên mạnh hơn. Nhưng sát khí ẩn bên trong mưa tuyết so sánh với của Vương Lâm lúc này, chênh lệch giống như ngọn lửa so với mặt trời vậy.
Hàn kiếm không ra khỏi vỏ!
Bốn người đồ đen trong nháy mắt đã bao vây chung quanh. Bàn tay mỗi người đều bấm một loại pháp quyết kỳ lạ. Bốn tiếng quát khẽ từ trong miệng bọn họ vang lên. Ngay sau đó, bốn đạo kiếm quang xanh hồng lam tím, từ trong tay bọn họ lấp lánh bay ra. Chúng đan xen với nhau tạo thành một lưới kiếm, bao vây Vương Lâm vào bên trong.
Vương Lâm uống một hớp rượu lớn, tay phải khẽ điểm lên không. Nhất thời, Tuế Nguyệt Ý Cảnh từ chiếc áo màu xanh trên tượng gỗ của một lão già, dưới một chỉ của hắn, tản ra nồng đậm. Tốc độ của kiếm khí có thể dùng mắt nhìn thấy được đang nhanh chóng bị kìm hãm.
Sau khi tốc độ của kiếm khí bị giảm đi, thân thể Vương Lâm lập tức trở nên mờ mịt như hư vô. Hắn sử dụng một tư thế kỳ dị, mà biến mất trong lưới kiếm. Đến khi xuất hiện, đã ở phía sau một người mặc đồ đen.
Kiếm ra khỏi vỏ lập tức giết người!
Cánh tay phải của hắn nhìn thì có vẻ rất chậm nhưng thực tế lại nhanh như tia lửa điện. Thoáng cái đã đặt lên trên đầu tên mặc đồ đen kia. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", người này liền phun ra một ngụm máu tươi, đứt thở mà chết. Cùng lúc đó thì Nguyên Anh nhanh chóng từ trong cơ thể bay ra ngoài, sợ hãi bỏ chạy về phương xa.
Vương Lâm cũng không thèm nhìn. Trong nháy mắt quay đầu lại, hắn mở to miệng gầm lên một tiếng. Trong âm thanh chấn động không gian, trên đầu Vương Lâm hiện ra một đám sương màu đen Thôn hồn sử dụng hình thái đó đột nhiên bay ra, sau đó há miệng nuốt gọn Nguyên Anh đang bỏ chạy.
Gió tuyết bốn phía giờ khắc này cũng có chút chấn động. Trong chu vi trăm trượng quanh Vương Lâm chúng đều cố gắng bay vòng qua, dường như không dám chọc giận vị sát tinh.
Người mặc đồ đen kia vốn cũng không phải chết. Đáng lẽ, hắn không nên tự tay thả ra một hung tinh đã giết chóc bốn trăm năm! Nếu hắn biết mà biết điều đó, thì nhất định sẽ hối hận.
Ba người còn lại lập tức hoảng sợ, không chậm trễ lập tức vỗ vào túi trữ vật. Mỗi người đều tự lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bản thân. Một người trong số đó, cầm trong tay pháp bảo giống như cái ô. Bất chợt, hắn thấy Vương Lâm khẽ xoay người, ánh mắt nhìn về phía mình. Cặp mắt lạnh lẽo của đối phương lộ ra một tia sát khí, khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh.
Vào lúc này, hơi lạnh do gió tuyết bốn phía mang tới chẳng thấm vào đâu! Đối với những người mặc đồ đen ở đây thì hơi lạnh của gió tuyết không bằng một phần vạn ánh mắt của người này. Hắn như theo bản năng, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi vào cái ô. Đột nhiên từ cái ô tỏa ra từng đạo ánh sáng màu vàng. Mỗi tia sáng sống động như những con kim xà, bay thẳng về phía Vương Lâm. Chúng phát ra những tiếng rít, giống như muốn thôn phệ.
Hai người còn lại cũng lần lượt lấy ra pháp bảo. Nhưng bọn họ không biết, kiếm vốn không ra khỏi vỏ, nhưng một khi đã ra thì phải giết người. Giết người rồi lại giết người!
Trong mắt Vương Lâm hiện ra vẻ châm biếm. Hắn cũng chẳng thèm nhìn những con kim xà đang bay đến. Hắn vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cây cờ nhỏ màu đen. Cây cờ hóa thành một làn sương bao phủ khắp bốn phía. Từ trong làn sương, đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo cấm khí màu đen, nhanh chóng nghiền nát toàn bộ kim xà.
Lúc này gió tuyết ở bốn phía lại tản ra xa hơn, không dám tiếp cận. Cùng lúc này, Vương Lâm khẽ bước về phía trước. Đến lúc xuất hiện đã ở bên cạnh người mặc đồ đen cầm pháp bảo giống như cái ô. Tay phải Vương Lâm đã bóp lấy cổ đối phương, khẽ dùng lực. Một tiếng rắc vang lên, người mặc đồ đen lập tức đứt thở.
-Nguyên Anh kỳ! Ta đã giết rất nhiều. Ngươi không phải là người thứ hai!
Vương Lâm khẽ than thở, tay phải đột nhiên luồn vào trong bụng người đó, móc ra Nguyên Anh đang hết sức kinh hoàng. Nguyên Anh đang muốn xin tha thứ lập tức lại hét ầm lên. Bởi vì Vương Lâm đã nuốt luôn nó!
Giờ khắc này chỉ còn lại hai người chẳng còn chút ý chí chiến đấu. Bọn họ lập tức xoay người, phóng đi. Cả hai cố gắng chạy trốn với tố độ nhanh nhất của bản thân, như chó nhà tang.
Nhưng bây giờ mới biết chạy thì đã muộn!
Hàn kiếm không rút khỏi vỏ, đã ra khỏi vỏ là giết người. Sau khi giết người lại giết người, mười bước giết một người!
Một trong hai người chạy trốn về phía Chu Vũ Thái, còn người kia thì chạy về hướng ngược lại.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, liếc qua Chu Vũ Thái. Sau đó, hắn đi tới một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…Mười bước!
Mười bước, giết một người!
Vương Lâm chỉ cần mười bước để đuổi theo tên mặc đồ đen đang kinh hoàng bỏ chạy. Trong mắt hắn lộ ra một tia dị quang, khẽ thở dài:
-Phá hỏng tâm cảnh của ta, chỉ có đường chết!
Nói xong, hắn vung nhẹ tay phải về phía trước. Lập tức Cực cảnh hóa thành một tia chớp màu đỏ. Trong nháy mắt, nó đã đuổi kịp rồi chui vào trong cơ thể vị tu sĩ kia. Ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp thoát ra, cơ thể người đó run lên, đột nhiên từ trên trời cắm đầu xuống đất, chui sâu vào lớp tuyết trước cửa hàng của Đại Ngưu. Nguyên Anh của hắn cũng không kịp chạy trốn, mà bị Cực cảnh hủy diệt.
Cực cảnh của Vương Lâm do chưa có được trấn quốc chi bảo của Chu Tước tinh nên vẫn không thể đột phá. Mặc dù nó không thể giết chết được tu sĩ Hóa Thần. Nhưng dư sức đối phó với tu sĩ Nguyên Anh. Sau khi giết chết ba người, Vương Lâm xoay người, nhìn về phía Chu Vũ Thái.
Mặc dù vẻ mặt Chu Vũ Thái vẫn như thường, nhưng ở phía sau áo tơi của hắn, đã ướt đẫm. Thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn tới, hắn cũng không chút do dự mà vươn tay phải về phía trước, lập tức cản được người mặc đồ đen lại. Tên mặc đồ đen kia kinh hoàng, lạnh lùng nói:
-Chu Vũ Thái! Ngươi muốn làm gì?
Chu Vũ Thái thản nhiên nhìn hắn, mỉm cười, khẽ nói:
-Bốn người các ngươi chọc giận Vương huynh. Chu mỗ làm sao để các ngươi bỏ chạy được?
Nói xong, tay trái hắn bắt một cái pháp quyết quỷ dị. Một luồng sáng màu tím lập tức xuất hiện trong tay. Trong khoảnh khắc, sự khác biệt giữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ hậu kỳ với tu sĩ sắp đạt tới Hóa Thần lập tức đã hiện rõ.
Tuyết ở bên ngoài rơi càng lúc càng nhiều. Tiếng gió rít lên, vần vũ khắp trên trời dưới đất… ….
Sau khi Chu Vũ Thái rời khỏi đường lớn, bên cạnh hắn, đột nhiên xuất hiện bốn bóng người mặc đồ đen. Bốn người này đi theo phía sau Chu Vũ Thái, thần thức đều quét về phía cửa hàng của Vương Lâm. Trong đó, một người có giọng lạnh như băng lên tiếng:
-Chu đạo hữu! Mệnh lệnh của Liên Minh Tứ Phái là phải diệt trừ tất cả những kẻ đáng nghi mấy năm gần đây tới lãnh thổ của nước ta. Vì sao vừa rồi ngươi không ra tay?
Chu Vũ Thái không quay đầu lại, mà cười lạnh nói:
-Với tu vi của bốn người các ngươi. Cho dù có thêm ta, chẳng lẽ thật sự có thể diệt trừ được người này sao? Nếu hắn muốn chạy trốn, thì ai có thể ngăn cản được?
-Chưa chắc! Bốn người chúng ta tuy tu vi chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nếu như dẫn phát trận pháp thì trừ khi hắn đạt đến Hóa Thần, nếu không chắc chắn sẽ phải chết!
Một người mặc đồ đen ở bên cạnh, nói một cách bình thản. Chu Vũ Thái cười lạnh, vung tay áo, nói:
-Nếu muốn thì ngươi cứ đi, tại hạ không phụng bồi. Người này có thể điêu khắc được tam lão Bạch Vân Tông. Đặc biệt là bức tượng gỗ của Thanh Tùng sư thúc, trong ngoài đều có càn khôn. Tại hạ cũng không muốn đi tìm chết!
Bốn người áo đen trầm mặc một lúc. Sau khi nhìn nhau một cái, không nói nhiều xoay người đi về phía cửa hàng của Vương Lâm.
Nụ cười trên mặt Chu Vũ Thái lại càng lạnh lẽo. Hắn dừng bước, xoay người nhìn về phía sau. Hắn muốn xem, bốn tên cuồng vọng đó làm sao đánh được một cường giả sắp Hóa Thần.
Bọn họ cũng không nghĩ tới việc một khi Vương Lâm muốn chạy, bốn người họ không thể có khả năng bắt được hắn. Nếu như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy tai họa về sau. Đúng là mấy tên ngu ngốc.
Bốn người lập tức lao về phía cửa hàng của Vương Lâm, sát khí tỏa ra nồng nặc.
Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, nhìn bầu rượu trong tay, trong lòng than nhẹ một tiếng. Vài năm gần đây tâm tình của hắn đã hết sức bình thường, thật sự cũng không muốn để chết chóc phá hỏng. Nhưng Vương Lâm chính là Vương Lâm. Bốn trăm năm trước hắn liên tục giết chóc, chẳng qua trong lúc hóa phàm mới thu liễm lại, mà không phải tiêu tan!
Bốn người kia, lúc này cũng không biết, nếu như cứ cố tình xuất thủ, thì tự tay bọn họ đã thả ra một hung thần ác sát trong vài chục năm qua, chưa xuất thủ giết chết một ai.
Nhưng bốn người rõ ràng cũng có sự bàn tính từ trước. Thân hình mỗi người hóa thành một luồng khói đen. Trên nên tuyết trắng, những đám khói đen của bọn họ càng hiện ra rõ ràng.
Vương Lâm thầm than. Trong mắt hắn, đột nhiên lóe lân hàn quang lạnh lẽo mà đã ba mươi năm qua chưa từng có. Ánh mắt đó chỉ thường xuyên xuất hiện trong bốn trăm năm trước của Vương Lâm.
Mỗi lần xuất hiện, là dấu hiệu có người phải chết! Lần này, cũng không ngoại lệ!
Tay trái Vương Lâm cầm bầu rượu, uống một ngụm, rồi đứng lên, đi về phía trước một bước. Chớp mắt, thân thể hắn đã xuất hiện bên ngoài cửa hàng. Lúc này, bốn người mặc đồ đen, đã tới rất gần.
Tia sáng trong mắt Vương Lâm chớp động. Đúng lúc này, hắn từ một lão già bình thường vụt biến thành một sát tinh. Gió tuyết ở bốn phía chung quanh dường như lại trở nên mạnh hơn. Nhưng sát khí ẩn bên trong mưa tuyết so sánh với của Vương Lâm lúc này, chênh lệch giống như ngọn lửa so với mặt trời vậy.
Hàn kiếm không ra khỏi vỏ!
Bốn người đồ đen trong nháy mắt đã bao vây chung quanh. Bàn tay mỗi người đều bấm một loại pháp quyết kỳ lạ. Bốn tiếng quát khẽ từ trong miệng bọn họ vang lên. Ngay sau đó, bốn đạo kiếm quang xanh hồng lam tím, từ trong tay bọn họ lấp lánh bay ra. Chúng đan xen với nhau tạo thành một lưới kiếm, bao vây Vương Lâm vào bên trong.
Vương Lâm uống một hớp rượu lớn, tay phải khẽ điểm lên không. Nhất thời, Tuế Nguyệt Ý Cảnh từ chiếc áo màu xanh trên tượng gỗ của một lão già, dưới một chỉ của hắn, tản ra nồng đậm. Tốc độ của kiếm khí có thể dùng mắt nhìn thấy được đang nhanh chóng bị kìm hãm.
Sau khi tốc độ của kiếm khí bị giảm đi, thân thể Vương Lâm lập tức trở nên mờ mịt như hư vô. Hắn sử dụng một tư thế kỳ dị, mà biến mất trong lưới kiếm. Đến khi xuất hiện, đã ở phía sau một người mặc đồ đen.
Kiếm ra khỏi vỏ lập tức giết người!
Cánh tay phải của hắn nhìn thì có vẻ rất chậm nhưng thực tế lại nhanh như tia lửa điện. Thoáng cái đã đặt lên trên đầu tên mặc đồ đen kia. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", người này liền phun ra một ngụm máu tươi, đứt thở mà chết. Cùng lúc đó thì Nguyên Anh nhanh chóng từ trong cơ thể bay ra ngoài, sợ hãi bỏ chạy về phương xa.
Vương Lâm cũng không thèm nhìn. Trong nháy mắt quay đầu lại, hắn mở to miệng gầm lên một tiếng. Trong âm thanh chấn động không gian, trên đầu Vương Lâm hiện ra một đám sương màu đen Thôn hồn sử dụng hình thái đó đột nhiên bay ra, sau đó há miệng nuốt gọn Nguyên Anh đang bỏ chạy.
Gió tuyết bốn phía giờ khắc này cũng có chút chấn động. Trong chu vi trăm trượng quanh Vương Lâm chúng đều cố gắng bay vòng qua, dường như không dám chọc giận vị sát tinh.
Người mặc đồ đen kia vốn cũng không phải chết. Đáng lẽ, hắn không nên tự tay thả ra một hung tinh đã giết chóc bốn trăm năm! Nếu hắn biết mà biết điều đó, thì nhất định sẽ hối hận.
Ba người còn lại lập tức hoảng sợ, không chậm trễ lập tức vỗ vào túi trữ vật. Mỗi người đều tự lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bản thân. Một người trong số đó, cầm trong tay pháp bảo giống như cái ô. Bất chợt, hắn thấy Vương Lâm khẽ xoay người, ánh mắt nhìn về phía mình. Cặp mắt lạnh lẽo của đối phương lộ ra một tia sát khí, khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh.
Vào lúc này, hơi lạnh do gió tuyết bốn phía mang tới chẳng thấm vào đâu! Đối với những người mặc đồ đen ở đây thì hơi lạnh của gió tuyết không bằng một phần vạn ánh mắt của người này. Hắn như theo bản năng, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi vào cái ô. Đột nhiên từ cái ô tỏa ra từng đạo ánh sáng màu vàng. Mỗi tia sáng sống động như những con kim xà, bay thẳng về phía Vương Lâm. Chúng phát ra những tiếng rít, giống như muốn thôn phệ.
Hai người còn lại cũng lần lượt lấy ra pháp bảo. Nhưng bọn họ không biết, kiếm vốn không ra khỏi vỏ, nhưng một khi đã ra thì phải giết người. Giết người rồi lại giết người!
Trong mắt Vương Lâm hiện ra vẻ châm biếm. Hắn cũng chẳng thèm nhìn những con kim xà đang bay đến. Hắn vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cây cờ nhỏ màu đen. Cây cờ hóa thành một làn sương bao phủ khắp bốn phía. Từ trong làn sương, đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo cấm khí màu đen, nhanh chóng nghiền nát toàn bộ kim xà.
Lúc này gió tuyết ở bốn phía lại tản ra xa hơn, không dám tiếp cận. Cùng lúc này, Vương Lâm khẽ bước về phía trước. Đến lúc xuất hiện đã ở bên cạnh người mặc đồ đen cầm pháp bảo giống như cái ô. Tay phải Vương Lâm đã bóp lấy cổ đối phương, khẽ dùng lực. Một tiếng rắc vang lên, người mặc đồ đen lập tức đứt thở.
-Nguyên Anh kỳ! Ta đã giết rất nhiều. Ngươi không phải là người thứ hai!
Vương Lâm khẽ than thở, tay phải đột nhiên luồn vào trong bụng người đó, móc ra Nguyên Anh đang hết sức kinh hoàng. Nguyên Anh đang muốn xin tha thứ lập tức lại hét ầm lên. Bởi vì Vương Lâm đã nuốt luôn nó!
Giờ khắc này chỉ còn lại hai người chẳng còn chút ý chí chiến đấu. Bọn họ lập tức xoay người, phóng đi. Cả hai cố gắng chạy trốn với tố độ nhanh nhất của bản thân, như chó nhà tang.
Nhưng bây giờ mới biết chạy thì đã muộn!
Hàn kiếm không rút khỏi vỏ, đã ra khỏi vỏ là giết người. Sau khi giết người lại giết người, mười bước giết một người!
Một trong hai người chạy trốn về phía Chu Vũ Thái, còn người kia thì chạy về hướng ngược lại.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, liếc qua Chu Vũ Thái. Sau đó, hắn đi tới một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…Mười bước!
Mười bước, giết một người!
Vương Lâm chỉ cần mười bước để đuổi theo tên mặc đồ đen đang kinh hoàng bỏ chạy. Trong mắt hắn lộ ra một tia dị quang, khẽ thở dài:
-Phá hỏng tâm cảnh của ta, chỉ có đường chết!
Nói xong, hắn vung nhẹ tay phải về phía trước. Lập tức Cực cảnh hóa thành một tia chớp màu đỏ. Trong nháy mắt, nó đã đuổi kịp rồi chui vào trong cơ thể vị tu sĩ kia. Ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp thoát ra, cơ thể người đó run lên, đột nhiên từ trên trời cắm đầu xuống đất, chui sâu vào lớp tuyết trước cửa hàng của Đại Ngưu. Nguyên Anh của hắn cũng không kịp chạy trốn, mà bị Cực cảnh hủy diệt.
Cực cảnh của Vương Lâm do chưa có được trấn quốc chi bảo của Chu Tước tinh nên vẫn không thể đột phá. Mặc dù nó không thể giết chết được tu sĩ Hóa Thần. Nhưng dư sức đối phó với tu sĩ Nguyên Anh. Sau khi giết chết ba người, Vương Lâm xoay người, nhìn về phía Chu Vũ Thái.
Mặc dù vẻ mặt Chu Vũ Thái vẫn như thường, nhưng ở phía sau áo tơi của hắn, đã ướt đẫm. Thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn tới, hắn cũng không chút do dự mà vươn tay phải về phía trước, lập tức cản được người mặc đồ đen lại. Tên mặc đồ đen kia kinh hoàng, lạnh lùng nói:
-Chu Vũ Thái! Ngươi muốn làm gì?
Chu Vũ Thái thản nhiên nhìn hắn, mỉm cười, khẽ nói:
-Bốn người các ngươi chọc giận Vương huynh. Chu mỗ làm sao để các ngươi bỏ chạy được?
Nói xong, tay trái hắn bắt một cái pháp quyết quỷ dị. Một luồng sáng màu tím lập tức xuất hiện trong tay. Trong khoảnh khắc, sự khác biệt giữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ hậu kỳ với tu sĩ sắp đạt tới Hóa Thần lập tức đã hiện rõ.
Tác giả :
Nhĩ Căn