Tiên Nghịch

Chương 11: Trương Hổ

- Con chồn*?(*chồn lông vàng: https://truyenfull.vn/images?hl=v.og&sa=N&tab=wi)
 
Vương Lâm giật mình, người thứ nhất hắn nghĩ đến chính là người thanh niên áo vàng lúc trước cười nhạo mình, cảm thấy hắn có vẻ phù hợp với danh hiệu này, nhưng trong lòng không biết rốt cuộc đối phương nói có đúng là hắn ta hay không.
 
- A? Ngươi chưa nhìn thấy hắn? Chính là thằng cha phụ trách an bài công tác của ký danh đệ tử, hắn cũng là ký danh đệ tử, chẳng qua đã đạt được tư cách tu luyện tiên pháp, mặc áo vàng, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt gì, giống như một con chồn con, chúng ta thường ở đằng sau vụng trộm gọi hắn như vậy.
 
Trương Hổ nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi giải thích.
 
Vương Lâm ăn miếng khoai lang, nói:
 
- Ta biết người ngươi nói là ai, hôm nay ta nhìn thấy hắn rồi, hắn nói với ta từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày gánh đầy mười vại nước, nếu không sẽ không có cơm ăn.
 
Trương Hổ chết lặng người, nhìn chằm chằm Vương Lâm một hồi lâu, đột nhiên hỏi:
 
- Bạn thân, ngươi không phải trước kia cùng hắn có thù oán chứ?
 
Vương Lâm lắc đầu, hỏi:
 
- Làm sao vậy?
 
Trương Hổ dùng một ánh mắt đáng thương nhìn Vương Lâm, hỏi:
 
- Vương Lâm, có phải ngươi cho rằng cái vại lớn chứa nước mà hắn nói thì cũng lớn như cái vại dùng trong nhà chúng ta?
 
Nói xong, hắn còn dùng tay ra dấu một cái.
 
Vương Lâm trong lòng dâng lên dự cảm không tốt lành, gật gật đầu.
 
Trương Hổ cười khổ, nói:
 
- Ngươi nhất định là đắc tội con chồn rồi, vại lớn mà hắn nói lớn xấp xỉ với phòng ở chúng ta. Ôi! Cả mười vại nước. Vương Lâm, ta không ăn khoai lang này nữa, ngươi giữ đi, ta ước chừng không sai thì có thể bốn năm ngày ngươi không có cơm ăn đấy. Ngươi mới tới, vài cái địa phương trong núi có quả dại đều bị người khác chiếm lấy, chỉ có người già mới có thể đi hái vài trái, ngày mai ta vẫn còn ăn quả dại của ta đi.
 
Nói xong, hắn đặt mấy củ khoai lang còn lại ở trên bàn, thở dài rồi lại nằm xuống giường ngủ đi.
 
Đáy lòng Vương Lâm bốc lên một tia lửa giận, hắn cắn chặt răng, nghĩ đến ánh mắt cha mẹ tràn đầy kỳ vọng, mạnh mẽ đè xuống cơn tức, nghẹn một bụng bực bội nằm ngủ ở trên giường.
 
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, hắn liền từ trên giường bò dậy, Trương Hổ còn đang ngáy khò khò, Vương Lâm thay áo màu xám, vội vàng đi về phía phòng tạp vụ, phút chốc đã đi đến chỗ này, mặt trời dần dần từ hướng Đông xuất hiện, thanh niên áo vàng đẩy cửa phòng ra, liếc con mắt nhìn Vương Lâm, nói với giọng ái ái cổ quái:
 
- Coi như đúng giờ, đi vào lấy thùng nước đi rồi theo cửa Đông đi ra ngoài, ở giữa núi có con suối, tới đó gánh nước.
 
Nói xong, hắn không ở để ý tới Vương Lâm đang khoanh chân ngồi dưới đất, quay về mặt trời mọc chậm rãi thổ nạp, từng tia khí trắng nhàn nhạt từ mũi hắn tỏa ra, như hai con Bạch Long cuộn mình.
 
Vương Lâm mắt lộ vẻ hâm mộ, đi vào gian phòng nhìn một vòng, rốt cục ở một chỗ phía sau cửa thấy được mười cái vại nước khổng lồ kia, cười khổ một tiếng, hắn xách lên hai cái thùng nước đi về phía cửa Đông.
 
Đi đoạn đường rất xa, lúc này mới đi đến con suối mà đối phương nói, nơi đây phong cảnh rất xinh đẹp, tiếng nước vang lên ào ào, giống như âm thanh của tự nhiên tràn ngập lòng người.
 
Vương Lâm không rảnh ngắm cảnh đẹp này, múc đầy thùng nước rồi vội vàng xách lên đi về phía trên núi.
 
Mãi cho đến hoàng hôn, hắn mới đổ đầy một vại, nếu không phải buổi trưa hắn có khoai lang lấp đầy bụng thì căn bản là không có sức lực tiến hành công việc còn lại. Mặc dù như thế, hiện tại hai chân tay của hắn đã tê mỏi, vừa cố sức liền đau đớn khó chịu.
 
Hắn do dự một lát rồi mang theo nửa thùng nước tìm được một chỗ không người, cẩn thận ở bốn phía quan sát một lát, sau khi xác định không có người, hắn từ trong ngực lấy ra hạt châu, đặt ở trong trong thùng lắc lắc một phen, một lát sau hắn vớt hạt châu rồi cất kĩ, lấy nước trong thùng nước uống, trong bụng tức khắc xuất hiện một chút cảm giác ấm áp dào dạt, cảm giác đau nhức ở bắp thịt toàn thân chậm rãi biến mất.
 
Mặc dù hiệu quả không bằng hạt sương, nhưng Vương Lâm lại cực kỳ hưng phấn, hắn sờ sờ ngực nơi để thạch châu, lại quyết định quyết không thể để cho người khác biết bản thân có bảo bối này!
 
Sau khi đã uống sạch nửa thùng nước, bắp thịt hắn không còn đau nhức, tinh thần sảng khoái, lập tức tiếp tục công việc gánh nước.
 
Một ngày này, hắn đổ đầy một vại rưỡi, lại uống nửa thùng nước suối sau khi ngâm hạt châu thần bí, vì sợ người khác hoài nghi, hắn giả bộ một vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt mới trở về nơi ở.
 
Không lâu sau đó, Trương Hổ đã trở lại, trên mặt vẫn là cái vẻ mặt mệt mỏi quá độ như cũ kia, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Trương Hổ do dự nửa ngày, ấp a ấp úng xin hai củ khoai lang, sau khi ăn xong liền nhào lên giường rồingủ say khò khò.
 
Thời gian rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt Vương Lâm ở Hằng Nhạc Phái đã được một tháng rồi.
 
Vương Lâm hiện tại đã biết, công việc của Trương Hổ là đốn củi, mỗi ngày phải chẻ đủ số lượng củi mới có thể ăn cơm, từ lúc hắn bắt đầu trở thành ký danh đệ tử Hằng Nhạc Phái thì vẫn luôn đốn củi, đã ba năm rồi, ba năm trước đây hắn vẫn thường ba bốn ngày mới có thể ăn một bữa cơm, toàn dựa vào uống nước lấp đầy bụng, hiện nay hắn đã rút ngắn thời gian lại, hai ngày đã có thể ăn một bữa cơm.
 
Theo lời hắn, ký danh đệ tử phải làm tạp vụ mười năm, làm đến mỗi ngày ba bữa cơm đều chẳng có, chỉ có đồng thời thỏa mãn hai cái yêu cầu này thì mới có thể được truyền thụ một ít tiên pháp trụ cột.
 
Nội môn đệ tử bất đồng với bọn họ, chúng đều có sư phụ riêng và không cần làm bất cứ tạp vụ gì, mỗi người có gian phòng riêng, công việc chủ yếu của bọn họ chính là tu luyện.
 
Trừ những cái đó ra, còn có một loại người ở chính giữa nội môn đệ tử và ký danh đệ tử, đó chính là giống như Vương Hạo trở thành đồng tử cho người khác, thực ra cái gọi là đồng tử, nói trắng ra chính là người hầu.
 
Loại người này cũng không cần làm tạp vụ, nhưng lại có thể tu luyện một ít tiên pháp cấp thấp, bọn họ chỉ cần hoàn thành công việc ông chủ giao cho là được rồi, nhưng mà thông thường tư chất tự nhiên của loại người này đều rất bình thường, cả đời không có tiền đồ quá lớn, chỉ có thể làm người hầu suốt đời.
 
Cái gọi là tư chất tự nhiên, Vương Lâm cũng từ nơi Trương Hổ mà hiểu biết đại khái, đơn giản mà nói, tư chất tự nhiên chính là linh căn, trong cơ thể mỗi người đều có nhiều hoặc ít. Nhưng mà trọng điểm là nếu linh căn sung túc, cùng một loại tiên pháp nếu như một năm có thể luyện thành, như vậy người khuyết thiếu linh căn, khả năng cần mười năm thậm chí một trăm năm.
 
Sinh mệnh con người là có hạn, người tố chất bình thường thì cả đời cũng không có phát triển quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà khi môn phái tu tiên thu đệ tử sẽ coi trọng linh căn.
 
Một tháng nay, Vương Lâm mỗi ngày khi gánh nước đều phải uống không ít nước suối dùng để ngâm hạt châu thần bí, cơ thể càng ngày càng cường tráng, giống như chưa dùng hết sức lực toàn thân, từ lúc bắt đầu sáu ngày mới gánh đầy mười vại, đến bây giờ chỉ cần ba ngày là có thể làm được.
 
Nhưng mà vì để không người nào hoài nghi, mỗi ngày hắn đều là lúc mặt trời còn chưa mọc lên đã rời giường, không nhanh không chậm cầm thùng nước đi ở đường nhỏ giữa núi, cứ như vậy, trong mắt mọi người mặc dù kinh ngạc trong ba ngày hắn đã có thể hoàn thành công việc, nhưng đều cho là những chuyện này là do việc hắn đi sớm về khuya.
 
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Sơn 3 năm trước
Cho mỉnh hỏi là Chu Như có chọn luân hồi không v, kh thấy tác giả nhắc gì hết

Truyện cùng thể loại