Tiên Nghịch Chi Hậu
Chương 18: Cổ Đạo Tháp, tân thời đại
Thời khắc Trần Hiên mở mắt, xung quanh cơ thể có tinh mang lượn lờ lưu chuyển, Trần Hiên thở sâu, ẩn ẩn cảm nhận được thể nội giờ phút này lực lượng tràn đầy, nhấc tay nhấc chân đều tạo thành uy thế, đan điền thiết huyết kiếm linh khí cuồn cuộn như trường giang đại hải, tu vi đột phá kéo theo đó là sinh mệnh lực lượng phi tốc thăng hoa.
Có chút kích động, tâm tình Trần Hiên rất nhanh liền ổn định trở lại, điều cần thiết trước mắt là tìm cách rời khỏi địa phương này.
Nơi đây có lẽ là một mảnh thế giới hoàn toàn tách biệt so với thế giới thực tại, tựa hồ bị người ta phong ấn, cỗ truyền tống trận lúc trước tự nhiên cũng không phải cố định một đường, mà chính xác là, Trần Hiên vô tình bị truyền tống đến Cổ Đạo Miếu, nếu như đám hắc y nhân học theo Trần Hiên, giờ phút này chưa biết chừng đã lang thang đâu đó ở bên trong U Đấu sâm lâm.
Ly khai cổ tháp, 10 ngày liên tục tĩnh tu cả người hắn cực kỳ hôi hám, phụ cận Thủy Cổ hoàng thành Trần Hiên nhìn thấy một cái giếng cạn, bên dưới thanh thủy trong xanh, có lẽ đã quá lâu không ai sử dụng, tự thân hình thành nên một tầng khói nhạt bao quanh mặt nước.
Dùng nước giếng gột sạch chất bẩn trên cơ thể, thay xuống một bộ bạch y tao nhã, đối với địa phương quá mức rộng lớn này Trần Hiên hết sức chú tâm, quan sát một cách cực kỳ nghiêm túc, hy vọng tìm ra được một cỗ truyền tống trận để rời đi, tuy nhiên hắn chỉ dám loanh quanh ở khu vực phụ cận bên ngoài, còn chỗ sâu Thủy Cổ hoàng thành ẩn chứa quá nhiều luồng khí tức nguy hiểm, có đánh chết Trần Hiên cũng không dám xâm nhập.
Khi Trần Hiên vẫn còn đang chú tâm thì bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm thấp, từ mặt đất dưới chân một đạo u vụ thẩm thấu lượn lờ, sau đó ngưng tụ chân thân, hóa thành hư ảnh một vị trường bào lão giả.
Người này diện mục tương đối bình phàm, nhìn như một lão nông chân chất, nhưng khí thế hắn vô cùng sắc bén, cả người ngập tràn tử vong, trường bào theo hàn phong điên cuồng vũ động, ở trước mặt Trần Hiên khí định thần nhàn.
Trần Hiên giật mình, cả người vô thức bước lùi, đối với lão nhân đột nhiên xuất hiện, đáy lòng không khỏi hiện lên kinh ngạc cùng tâm lý đề phòng.
" Ngài là?.." Trần Hiên gấp giọng hỏi.
" Ta cảm nhận được huyết dịch Cổ Tộc từ trên cơ thể ngươi, tuy chỉ một chút nhưng ngươi nhất định là hậu nhân Cổ Tộc, ta đã ở nơi này, ngủ say quá lâu, từ khi Nghịch Trần bị diệt..Năm tháng như một con sông u tịch, ta có phần quên mất xuất thân, cũng quên mất danh tự, chỉ nhớ nhiệm vụ của ta là muôn đời thủ hộ cho Thủy Cổ hoàng thành..Chỉ nhớ, tên ta có một chữ Đạo!".
Trường bào lão nhân chậm rãi nói, thanh âm nặng nề phảng phất tang thương, ánh mắt hắn không nhìn Trần Hiên mà mang theo bi oán đảo khắp Thủy Cổ hoàng thành, tựa hồ kẻ ly hương biệt xứ nhìn thấy cố hương không còn là chốn cũ.
Trần Hiên trầm ngâm, thấy vẻ mê man trong mắt lão nhân hắn không còn gì để hỏi, ánh mắt cũng vô thức đảo quanh, tâm tình chập chùng.
" Trong vô số năm tháng, ngươi là người đầu tiên đi vào nơi này..Chưa biết chừng là tiền căn, nhân quả..Huyết dịch Cổ Tộc trong người ngươi mặc dù chỉ tồn tại một tia nhưng lại vô cùng nồng hậu.. Chàng trai trẻ, đi theo lão phu!..Ta đưa ngươi đến Cổ Đạo Tháp!" Trường bào lão nhân nhìn Trần Hiên một cái thật sâu, cũng không hỏi xem đối phương có đồng ý, liền nhấc lên tay áo, cả người hóa thành một đám u vân, hướng trung tâm Thủy Cổ hoàng thành chậm rãi bay đi.
Trần Hiên không nghĩ được nhiều, cảm nhận đối phương tính khí ôn hòa, tuyệt đối sẽ không làm hại hắn, Trần Hiên liền thúc dục Ngự Phong Thần Hành đuổi sát phía sau.
Hơn nửa canh giờ, tại trung tâm Thủy Cổ hoàng thành mặc dù trống ngực dồn dập nhưng khuôn mặt Trần Hiên thủy chung trấn định, phía trước là một tòa cổ tháp, gần như là kiến trúc duy nhất trong vô số kiến trúc vẫn còn khá nguyên vẹn.
Cổ tháp này từ trên xuống dưới hết thảy bảy tầng, đỉnh nhọn, chân vuông, ngoài cổ kính rêu mốc ra thì tự thân cũng lan tràn nồng đậm thê lương khí tức, một luồng uy áp như có như không nặng nề bao trùm lấy Trần Hiên, khiến cho cả người hắn trở nên vặn vẹo, tuy nhiên uy áp này cũng không hề ác ý, bên trong tựa hồ còn sinh ra một tia thần thức, âm thầm quét ngang cơ thể.
Cảm giác bị người nhìn thấu không chút thoải mái, Trần Hiên khẽ nhăn mày, ánh mắt mang theo biểu tình khó hiểu đặt lên khuôn mặt trường bào lão nhân.
Lão nhân như nhìn thấu tâm tư Trần Hiên, ôn nhu nhếch môi cười, thanh âm nhàn nhạt:" Cổ Đạo Tháp đã tán thành, ngươi quả thực đối với Cổ Tộc có ít nhiều liên hệ..Đi vào bên trong nhất định sẽ thu được một hồi tạo hóa!".
Nói xong, khóe mắt lão nhân bỗng nhiên ướt đỏ, khuôn miệng thoáng co giật, biểu tình mất mát nhìn quanh Cổ Đạo Tháp, thở dài một tiếng.
Trần Hiên không hỏi, cũng không đi vào Cổ Đạo Tháp mà trầm ngâm ở đó, một già một trẻ bóng lưng ảm đạm, cùng nhìn lên mười vầng mặt trời bị xích sắt trói buộc, bị cự cốt kéo đi.
" Ngày trước là Cổ Đạo Tam Phân Thần, chỉ dành cho hạng người thiên phú cực cao, tu vi tuyệt đỉnh, nhưng hiện tại thì.." Lão nhân than nhẹ, sau đó tiếp tục.
" Khi Tiên Cương bị hủy, Cổ Tộc cũng chung số phận..Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trước khi tọa hóa đã bắt một quẻ, tiên đoán ở vị lai nhất định Tiên Cương một lần nữa sẽ tái hiện..Ngài vì Cổ Tộc tộc nhân hậu đại tự bạo huyết nhục, vẫy ra thiên địa Cổ Tộc chi huyết, càng trích xuất 99 giọt tinh huyết, học theo Cổ Tổ dùng làm tặng phẩm..Hồn Huyết Cổ Đạo Tháp.
Ngày trước mỗi một tộc nhân Cổ Tộc sinh ra ít nhất đều có tu vi đạt đến đỉnh bước thứ nhất, tức là Vấn Đỉnh cảnh..Ngươi hôm nay cũng xem như hậu đại Cổ Tộc, chỉ tiếc tu vi quá thấp, nếu như nhận được một giọt hồn huyết, sau khi hấp thu sẽ có thể kích phát được một chút tiềm lực Cổ Tộc, đối với ngươi, chính là thiên đại tạo hóa ".
Trường bào lão nhân một lần nữa nhìn Trần Hiên, tựa hồ ký thác xuống hy vọng, bàn tay khô gầy đặt lên vai hắn, vỗ nhẹ mấy cái.
" Vào đi!".
Trần Hiên cũng không nhiều lời, mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn không tiện hỏi, nếu đã như lời lão nhân nói thì quá khứ Cổ Tộc, quá khứ Tiên Cương chính là một đoạn lịch sử đau buồn, mà đau buồn thì nên chôn chặt, không nên khơi gợi.
Trần Hiên gật đầu, đối với lão nhân cung kính ôm quyền, hắn không trông chờ cơ duyên, nhưng đã rõ ràng, bước đường này nhất định phải đi qua.
Lão nhân nhấc tay, cánh cửa Cổ Đạo Tháp mở toang, bên trong tối tăm ẩm mốc, Trần Hiên cuốn lên y phục, đạm mạc tiến vào bên trong.
" Là một hạt giống tốt..Tâm như ngọc, tính như đá, đáng tiếc huyết thống Cổ Tộc sau vô tận tuế nguyệt đã tàn lụi đến mức thảm hại..Hắn là từ phàm nhân một bước..Giống với vị chí cường kia..Không biết tương lai thế nào, chỉ có thể hy vọng!" Trường bào lão nhân thở dài, sau khi Trần Hiên đi vào Cổ Đạo Tháp liền ở trên mặt đất xếp bằng đả tọa.
Lúc này bên ngoài tinh không vô ngần, trên một cái hành tinh chết chóc, cách Tiên Cương đại lục không biết bao xa, mặt đất tử tinh thình lình chấn động, sau đó đại địa bị xé mở, một cánh tay khổng lồ chậm rãi vươn ra, cánh tay bấu chặt lên mặt đất, một cỗ thân thể khổng lồ sừng sững xuất hiện ở giữa thiên địa.
Cỗ thân thể này quá lớn, tựa hồ vạn trượng cự nhân đạp trên thương khung vũ trụ, bốn phía cơ thể tản mát kinh thiên uy áp, uy áp khiến cho tinh không run run chấn động, cự nhân mở mắt, một khắc ánh mắt bắn ra mãnh liệt hào quang, cự nhân vươn vai ngáp dài, tựa hồ vừa trải qua một giấc ngủ xuyên thấu tuế nguyệt.
Trên mi tâm cự nhân mơ hồ chín cái tinh điểm, mỗi một tinh điểm đều sáng chói không hề thua kém nhật nguyệt tinh thần, cự nhân uể oải ngồi trên tử tinh, mắt ngóng phương xa, ánh mắt mờ mịt chìm vào mênh mông vũ trụ.
Ở bên trên Tiên Cương, phía ngoài tầng cương khí hộ tinh, một mảnh tinh không hỗn độn, ở đó có một cái trụ đá khổng lồ, nhìn như trôi nổi nhưng kỳ thực hoàn toàn cố định, vĩnh viễn không chút xê dịch, mặt trước trụ đá viết liền bốn chữ lớn: Nghịch Trần Thần Giới.
Bốn chữ này thình lình lóe hiện hào quang, ban đầu bị bao trùm bởi nồng đậm tuyên cổ khí tức, nhưng rất nhanh liền bị tân sinh khí tức hoàn mỹ thay thế.
Cách bia đá không xa có một con sông lớn vắt ngược hư vô, là một mảnh hồn hà, thời khắc này hồn hà bỗng nhiên dịch chuyển bàng bạc khí tức bao trùm toàn bộ Tiên Cương.. Rốt cuộc, vô cùng vô tận hào quang từ bên trong hồn hà hướng Tiên Cương đại lục hóa thành cầu vồng gào thét mà đi.
Vô cùng vô tận hào quang này thực chất là những đạo tàn hồn, có già có trẻ, có lớn có bé, nam nữ phân biệt, nhưng ai nấy thần sắc đều mang theo biểu tình mờ mịt.
Có những tàn hồn bộc phát ra kinh khủng hào quang, kinh thiên khí tức, khi rơi xuống địa lục Tiên Cương thì biến mất vô tung.
Tiên Cương một khắc này ầm vang chấn động, thần thánh khí tức tựa hồ bị tuế nguyệt đóng băng thức tỉnh cuộn trào, cao thiên phát sinh ra đủ loại dị tượng, có long đằng phượng minh, có song long truy nguyệt, có đấu chuyển tinh di..
Bá tánh Tiên Cương ức vạn người nhìn trời, hãi nhiên khiếp sợ, tại một cái tế đàn bằng đá thuộc về thập cấp tu chân quốc Chu Tước Quốc, một lão nhân đạo bào màu vàng đất, lão nhân xếp bằng đả tọa, tư thế thủy chung không đổi, tựa hồ một pho tượng đá, dưới thượng thiên dị tượng, lão nhân bỗng dưng mở mắt nhìn trời, thanh âm tang thương pha lẫn kích động.
" Tân thời đại..Tiên Cương tái hiện!".
Có chút kích động, tâm tình Trần Hiên rất nhanh liền ổn định trở lại, điều cần thiết trước mắt là tìm cách rời khỏi địa phương này.
Nơi đây có lẽ là một mảnh thế giới hoàn toàn tách biệt so với thế giới thực tại, tựa hồ bị người ta phong ấn, cỗ truyền tống trận lúc trước tự nhiên cũng không phải cố định một đường, mà chính xác là, Trần Hiên vô tình bị truyền tống đến Cổ Đạo Miếu, nếu như đám hắc y nhân học theo Trần Hiên, giờ phút này chưa biết chừng đã lang thang đâu đó ở bên trong U Đấu sâm lâm.
Ly khai cổ tháp, 10 ngày liên tục tĩnh tu cả người hắn cực kỳ hôi hám, phụ cận Thủy Cổ hoàng thành Trần Hiên nhìn thấy một cái giếng cạn, bên dưới thanh thủy trong xanh, có lẽ đã quá lâu không ai sử dụng, tự thân hình thành nên một tầng khói nhạt bao quanh mặt nước.
Dùng nước giếng gột sạch chất bẩn trên cơ thể, thay xuống một bộ bạch y tao nhã, đối với địa phương quá mức rộng lớn này Trần Hiên hết sức chú tâm, quan sát một cách cực kỳ nghiêm túc, hy vọng tìm ra được một cỗ truyền tống trận để rời đi, tuy nhiên hắn chỉ dám loanh quanh ở khu vực phụ cận bên ngoài, còn chỗ sâu Thủy Cổ hoàng thành ẩn chứa quá nhiều luồng khí tức nguy hiểm, có đánh chết Trần Hiên cũng không dám xâm nhập.
Khi Trần Hiên vẫn còn đang chú tâm thì bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm thấp, từ mặt đất dưới chân một đạo u vụ thẩm thấu lượn lờ, sau đó ngưng tụ chân thân, hóa thành hư ảnh một vị trường bào lão giả.
Người này diện mục tương đối bình phàm, nhìn như một lão nông chân chất, nhưng khí thế hắn vô cùng sắc bén, cả người ngập tràn tử vong, trường bào theo hàn phong điên cuồng vũ động, ở trước mặt Trần Hiên khí định thần nhàn.
Trần Hiên giật mình, cả người vô thức bước lùi, đối với lão nhân đột nhiên xuất hiện, đáy lòng không khỏi hiện lên kinh ngạc cùng tâm lý đề phòng.
" Ngài là?.." Trần Hiên gấp giọng hỏi.
" Ta cảm nhận được huyết dịch Cổ Tộc từ trên cơ thể ngươi, tuy chỉ một chút nhưng ngươi nhất định là hậu nhân Cổ Tộc, ta đã ở nơi này, ngủ say quá lâu, từ khi Nghịch Trần bị diệt..Năm tháng như một con sông u tịch, ta có phần quên mất xuất thân, cũng quên mất danh tự, chỉ nhớ nhiệm vụ của ta là muôn đời thủ hộ cho Thủy Cổ hoàng thành..Chỉ nhớ, tên ta có một chữ Đạo!".
Trường bào lão nhân chậm rãi nói, thanh âm nặng nề phảng phất tang thương, ánh mắt hắn không nhìn Trần Hiên mà mang theo bi oán đảo khắp Thủy Cổ hoàng thành, tựa hồ kẻ ly hương biệt xứ nhìn thấy cố hương không còn là chốn cũ.
Trần Hiên trầm ngâm, thấy vẻ mê man trong mắt lão nhân hắn không còn gì để hỏi, ánh mắt cũng vô thức đảo quanh, tâm tình chập chùng.
" Trong vô số năm tháng, ngươi là người đầu tiên đi vào nơi này..Chưa biết chừng là tiền căn, nhân quả..Huyết dịch Cổ Tộc trong người ngươi mặc dù chỉ tồn tại một tia nhưng lại vô cùng nồng hậu.. Chàng trai trẻ, đi theo lão phu!..Ta đưa ngươi đến Cổ Đạo Tháp!" Trường bào lão nhân nhìn Trần Hiên một cái thật sâu, cũng không hỏi xem đối phương có đồng ý, liền nhấc lên tay áo, cả người hóa thành một đám u vân, hướng trung tâm Thủy Cổ hoàng thành chậm rãi bay đi.
Trần Hiên không nghĩ được nhiều, cảm nhận đối phương tính khí ôn hòa, tuyệt đối sẽ không làm hại hắn, Trần Hiên liền thúc dục Ngự Phong Thần Hành đuổi sát phía sau.
Hơn nửa canh giờ, tại trung tâm Thủy Cổ hoàng thành mặc dù trống ngực dồn dập nhưng khuôn mặt Trần Hiên thủy chung trấn định, phía trước là một tòa cổ tháp, gần như là kiến trúc duy nhất trong vô số kiến trúc vẫn còn khá nguyên vẹn.
Cổ tháp này từ trên xuống dưới hết thảy bảy tầng, đỉnh nhọn, chân vuông, ngoài cổ kính rêu mốc ra thì tự thân cũng lan tràn nồng đậm thê lương khí tức, một luồng uy áp như có như không nặng nề bao trùm lấy Trần Hiên, khiến cho cả người hắn trở nên vặn vẹo, tuy nhiên uy áp này cũng không hề ác ý, bên trong tựa hồ còn sinh ra một tia thần thức, âm thầm quét ngang cơ thể.
Cảm giác bị người nhìn thấu không chút thoải mái, Trần Hiên khẽ nhăn mày, ánh mắt mang theo biểu tình khó hiểu đặt lên khuôn mặt trường bào lão nhân.
Lão nhân như nhìn thấu tâm tư Trần Hiên, ôn nhu nhếch môi cười, thanh âm nhàn nhạt:" Cổ Đạo Tháp đã tán thành, ngươi quả thực đối với Cổ Tộc có ít nhiều liên hệ..Đi vào bên trong nhất định sẽ thu được một hồi tạo hóa!".
Nói xong, khóe mắt lão nhân bỗng nhiên ướt đỏ, khuôn miệng thoáng co giật, biểu tình mất mát nhìn quanh Cổ Đạo Tháp, thở dài một tiếng.
Trần Hiên không hỏi, cũng không đi vào Cổ Đạo Tháp mà trầm ngâm ở đó, một già một trẻ bóng lưng ảm đạm, cùng nhìn lên mười vầng mặt trời bị xích sắt trói buộc, bị cự cốt kéo đi.
" Ngày trước là Cổ Đạo Tam Phân Thần, chỉ dành cho hạng người thiên phú cực cao, tu vi tuyệt đỉnh, nhưng hiện tại thì.." Lão nhân than nhẹ, sau đó tiếp tục.
" Khi Tiên Cương bị hủy, Cổ Tộc cũng chung số phận..Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trước khi tọa hóa đã bắt một quẻ, tiên đoán ở vị lai nhất định Tiên Cương một lần nữa sẽ tái hiện..Ngài vì Cổ Tộc tộc nhân hậu đại tự bạo huyết nhục, vẫy ra thiên địa Cổ Tộc chi huyết, càng trích xuất 99 giọt tinh huyết, học theo Cổ Tổ dùng làm tặng phẩm..Hồn Huyết Cổ Đạo Tháp.
Ngày trước mỗi một tộc nhân Cổ Tộc sinh ra ít nhất đều có tu vi đạt đến đỉnh bước thứ nhất, tức là Vấn Đỉnh cảnh..Ngươi hôm nay cũng xem như hậu đại Cổ Tộc, chỉ tiếc tu vi quá thấp, nếu như nhận được một giọt hồn huyết, sau khi hấp thu sẽ có thể kích phát được một chút tiềm lực Cổ Tộc, đối với ngươi, chính là thiên đại tạo hóa ".
Trường bào lão nhân một lần nữa nhìn Trần Hiên, tựa hồ ký thác xuống hy vọng, bàn tay khô gầy đặt lên vai hắn, vỗ nhẹ mấy cái.
" Vào đi!".
Trần Hiên cũng không nhiều lời, mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn không tiện hỏi, nếu đã như lời lão nhân nói thì quá khứ Cổ Tộc, quá khứ Tiên Cương chính là một đoạn lịch sử đau buồn, mà đau buồn thì nên chôn chặt, không nên khơi gợi.
Trần Hiên gật đầu, đối với lão nhân cung kính ôm quyền, hắn không trông chờ cơ duyên, nhưng đã rõ ràng, bước đường này nhất định phải đi qua.
Lão nhân nhấc tay, cánh cửa Cổ Đạo Tháp mở toang, bên trong tối tăm ẩm mốc, Trần Hiên cuốn lên y phục, đạm mạc tiến vào bên trong.
" Là một hạt giống tốt..Tâm như ngọc, tính như đá, đáng tiếc huyết thống Cổ Tộc sau vô tận tuế nguyệt đã tàn lụi đến mức thảm hại..Hắn là từ phàm nhân một bước..Giống với vị chí cường kia..Không biết tương lai thế nào, chỉ có thể hy vọng!" Trường bào lão nhân thở dài, sau khi Trần Hiên đi vào Cổ Đạo Tháp liền ở trên mặt đất xếp bằng đả tọa.
Lúc này bên ngoài tinh không vô ngần, trên một cái hành tinh chết chóc, cách Tiên Cương đại lục không biết bao xa, mặt đất tử tinh thình lình chấn động, sau đó đại địa bị xé mở, một cánh tay khổng lồ chậm rãi vươn ra, cánh tay bấu chặt lên mặt đất, một cỗ thân thể khổng lồ sừng sững xuất hiện ở giữa thiên địa.
Cỗ thân thể này quá lớn, tựa hồ vạn trượng cự nhân đạp trên thương khung vũ trụ, bốn phía cơ thể tản mát kinh thiên uy áp, uy áp khiến cho tinh không run run chấn động, cự nhân mở mắt, một khắc ánh mắt bắn ra mãnh liệt hào quang, cự nhân vươn vai ngáp dài, tựa hồ vừa trải qua một giấc ngủ xuyên thấu tuế nguyệt.
Trên mi tâm cự nhân mơ hồ chín cái tinh điểm, mỗi một tinh điểm đều sáng chói không hề thua kém nhật nguyệt tinh thần, cự nhân uể oải ngồi trên tử tinh, mắt ngóng phương xa, ánh mắt mờ mịt chìm vào mênh mông vũ trụ.
Ở bên trên Tiên Cương, phía ngoài tầng cương khí hộ tinh, một mảnh tinh không hỗn độn, ở đó có một cái trụ đá khổng lồ, nhìn như trôi nổi nhưng kỳ thực hoàn toàn cố định, vĩnh viễn không chút xê dịch, mặt trước trụ đá viết liền bốn chữ lớn: Nghịch Trần Thần Giới.
Bốn chữ này thình lình lóe hiện hào quang, ban đầu bị bao trùm bởi nồng đậm tuyên cổ khí tức, nhưng rất nhanh liền bị tân sinh khí tức hoàn mỹ thay thế.
Cách bia đá không xa có một con sông lớn vắt ngược hư vô, là một mảnh hồn hà, thời khắc này hồn hà bỗng nhiên dịch chuyển bàng bạc khí tức bao trùm toàn bộ Tiên Cương.. Rốt cuộc, vô cùng vô tận hào quang từ bên trong hồn hà hướng Tiên Cương đại lục hóa thành cầu vồng gào thét mà đi.
Vô cùng vô tận hào quang này thực chất là những đạo tàn hồn, có già có trẻ, có lớn có bé, nam nữ phân biệt, nhưng ai nấy thần sắc đều mang theo biểu tình mờ mịt.
Có những tàn hồn bộc phát ra kinh khủng hào quang, kinh thiên khí tức, khi rơi xuống địa lục Tiên Cương thì biến mất vô tung.
Tiên Cương một khắc này ầm vang chấn động, thần thánh khí tức tựa hồ bị tuế nguyệt đóng băng thức tỉnh cuộn trào, cao thiên phát sinh ra đủ loại dị tượng, có long đằng phượng minh, có song long truy nguyệt, có đấu chuyển tinh di..
Bá tánh Tiên Cương ức vạn người nhìn trời, hãi nhiên khiếp sợ, tại một cái tế đàn bằng đá thuộc về thập cấp tu chân quốc Chu Tước Quốc, một lão nhân đạo bào màu vàng đất, lão nhân xếp bằng đả tọa, tư thế thủy chung không đổi, tựa hồ một pho tượng đá, dưới thượng thiên dị tượng, lão nhân bỗng dưng mở mắt nhìn trời, thanh âm tang thương pha lẫn kích động.
" Tân thời đại..Tiên Cương tái hiện!".
Tác giả :
Trần Mộc