Tiên Ngạo

Chương 410: Một đòn trong nháy mắt

Trong lòng Dư Tắc Thành mừng như điên dại, sớm biết như vậy, mình đã không bố trí cực khổ như hiện tại. Hắn lập tức thầm thôi thúc Mộc La Khô Tâm Chú truyền tin cho Mộc Tư Y ở ngoài xa.

Lập tức ở bên ngoài Đoạn Tụ tông về phía Bắc phát ra một tiếng nổ rất lớn. Tiếng nổ này hẳn là phù lục hay thần lôi cao cấp phát ra công kích sơn môn của Đoạn Tụ tông.

Lập tức tất cả đệ tử Đoạn Tụ tông chuẩn bị chiến đấu, mười mấy đạo thần thức hùng mạnh quét về phía Bắc, nơi vừa phát ra tiếng nổ, kể cả tám tu sĩ Trúc Cơ đang trông coi kho báu. Bọn chúng vội vàng bỏ mạt chược xuống, mở pháp trận ra quan sát thử xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Trong đó có một tên đệ tử vì quá vội vàng, đứng dậy quá nhanh, khiến cho bản mạt chược rơi xuống, mạt chược văng ra khắp nơi.

Trong khoảnh khắc này, tám người bọn chúng đang bận rộn quan sát pháp trận. Dư Tắc Thành lập tức động. Hắn thi triển Nhân Kiếm hợp Nhất, nháy mắt phóng về phía ngôi lầu.

Trong nháy mắt Dư Tắc Thành động, hai viên thần lôi ở phía Bắc đã nổ tung, cả Huyền Minh Vô Quang thần lôi và Vô Âm thần lôi đồng thời nổ.

Lực nổ kinh khủng tức thì xuất hiện. Huyền Minh Vô Quang thần lôi này được xưng là Vô Quang, quả thật không có ánh sáng. Trong khoảnh khắc nó bùng nổ, thiên địa lập tức trở nên ảm đạm, vạn vật tối đen.

Vô Âm thần lôi được xưng vô âm, bùng nổ trong nháy mắt, phạm vi xung quanh mười dặm trong khoảnh khắc không có chút thanh âm nào cả.

Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành mất một phần năm lần hô hấp xông qua mảnh đất trước lầu, đánh nát cửa lầu, đánh nát pháp trận Thiên Cao Địa Viễn, phá vỡ lan can, xông vào thông đạo. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Khoảnh khắc này có lẽ có người phát hiện ra hắn, cũng có lẽ không ai phát hiện, nhưng không quan trọng. Khoảnh khắc này không có ánh sáng, không có thanh âm, hết thảy đều là hư vô mờ mịt. Bọn đệ tử Đoạn Tụ tông trông coi kho báu có thể nhìn thấy môi đồng bọn mình mấp máy nhưng không thể nghe được gì.

Thông đạo thứ nhất mất một phần năm lần hô hấp, thông đạo thứ hai mất một phần tư lần hô hấp, thông đạo thứ ba mất một phần sáu lần hô hấp, sau đó Dư Tắc Thành phóng xuất vạn đạo kiếm quang, xông vào đại sảnh.

Kiếm quang như đuốc toát ra vạn đạo hào quang. Dư Tắc Thành cứ việc tiến hành theo hàng ngàn lần diễn luyện trong không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, phát huy kiếm thuật Song Dực Nhất Triển Phô Thiên Cái Địa đến cực hạn. Nháy mắt trong đại sảnh toàn là kiếm quang của Dư Tắc Thành.

Kiếm quang vừa lóe, dao dộng do hai quả thần lôi bên ngoài vừa tắt, mạt chược mới rơi xuống tới mặt đất, có một quân còn bắn ngược trở lên.

Trong khoảnh khắc này, thân hình tám tên đệ tử Trúc Cơ kỳ vẫn duy trì như cũ, không nhúc nhích.

Dư Tắc Thành thu hồi kiếm quang, trên thân tám người này bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó từ vết nứt chảy máu tươi ra, nổ ầm ầm hóa thành tám luồng sương máu. Khoảnh khắc vừa rồi, bọn chúng bị thần lôi không ánh sáng không thanh âm làm cho phân tâm mờ mịt, mới bị Dư Tắc Thành đánh chết.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, đây là thuật cường tập của hắn, thật ra dù có hai Kim Đan Chân Nhân kia ở đây. Dư Tắc Thành cũng có năm phần tin tưởng có thể giết chết bọn họ. Những người tu tiên này tuy rằng tiên thuật siêu quần, nhưng năng lực chiến đấu cảnh giác của bọn họ cũng không quá mạnh, gặp phải tập kích hết sức đột ngột như vừa rồi, rất khó lòng tránh thoát.

Dư Tắc Thành thu kiếm nhìn quanh, trong lòng không vui không buồn, hết sức bình tĩnh, hiện tại không phải là lúc mà mình cao hứng. Bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra thông đạo bí mật trên cổng đã mở ra, có người đã vào trước, nói cách khác, có người đang ở trong mật khố.

Có người đã vào kho báu trước mình, mình đã ở bên ngoài chờ đợi chừng một canh giờ, người này ở trong kho báu đợi lâu hơn nữa. Nói cách khác người kia còn sống, tuyệt đối không thể để y phát ra tín hiệu cầu cứu với bên ngoài, nếu không mình ắt phải chết không sai.

Dư Tắc Thành vừa định xông vào kho báu nhưng thình lình từ trong kho báu có người nhảy ra. Tiếng nổ vừa rồi vô cùng mạnh mẽ, bất kể là ai cũng sẽ ra xem tình huống thế nào.

Nháy mắt người nọ rơi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Dư Tắc Thành. Tự nhiên Dư Tắc Thành không dùng dung mạo thật của mình, hắn đã dùng Hải Thị Thận Lâu cải biến dung mạo từ trước, biến mình thành bộ dạng một nam tử trung niên, tránh cho sự tình bại lộ, để lại dấu vết.

Trong khoảnh khắc người nọ xuất hiện, kiếm quang Dư Tắc Thành đã phát ra, nháy mắt bao trùm lấy y. Nhưng không thể đánh chết y vì trên thân người nọ xuất hiện một tầng bạch quang bảo vệ.

Kiếm quang vừa tắt. Dư Tắc Thành đã nhìn thấy người đó là ai, không ngờ lại là Bảo Di Ninh.

Thấy nàng, kiếm quang Dư Tắc Thành càng phát ra mạnh mẽ hơn trước, tuyệt đối không thể để nàng còn sống rời khỏi nơi này, phải giết chết ngay tức khắc.

Kiếm quang ép tới hùng hậu vô cùng, bạch quang hộ thân của Bảo Di Ninh vỡ nát.Nhưng trong nháy mắt trên thân Bảo Di Ninh lại dâng lên một lớp hoa cúc đỏ bao quanh,nàng rót chân nguyên thúc giục lớp hoa cúc này chống đỡ kiếm quang của Dư Tắc Thành.

Kiếm quang Dư Tắc Thành đánh tới, lập tức đánh tan ba phần lớp hoa cúc bảo vệ này, ngày càng ép gần xuống đầu Bảo Di Ninh. Hắn đè ép vô cùng chặt chẽ, khiến Bảo Di Ninh không thể phát ra bất cứ pháp chú phù lục gì truyền tin ra ngoài, ép chặt tới nỗi nàng không thể giở ra được bất cứ thủ đoạn gì, chỉ có thể dốc hết toàn lực chống đỡ.

Kiếm quang kia càng ngày càng tới gần sát đầu Bảo Di Ninh, nàng liều mạng phòng ngự, hai tay đã bắt đầu run rẩy. Nàng biết rõ chỉ cần lớp hoa cúc của mình tan tác, nhất định sẽ bị địch nhân nghiền thành bụi phấn. Kiếm quang mạnh mẽ như vậy, thậm chí đến hồn phách cũng không thể trốn thoát.

Đột nhiên nàng kêu khóc thành tiếng:

- Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành, ta biết là ngươi, tha cho ta đi, ta biết sai rồi. Xin Dư Tắc Thành... không, Tắc Thành Đại ca, Tắc Thành tiên trưởng tha cho ta, ta nguyện quy phục ngươi, làm thiếp làm nô cho ngươi, chỉ xin ngươi tha cho ta một mạng. Ta sẽ ngoan ngoãn hơn cả Mộc Tư Y, van xin ngươi tha mạng cho ta, ta không muốn chết...

Bảo Di Ninh thấy lớp hoa cúc phòng ngự trên đầu mình càng ngày càng mờ nhạt, trong lòng nôn nóng, những lời cầu xin tha mạng là vừa khóc vừa kêu. Dung mạo nàng vốn xinh đẹp, lúc này giống như cánh hoa bị mưa gió dập vùi, có vẻ mảnh mai tơi tả.

Không ngờ nàng đã nhìn thấu lớp cải trang của mình, phát hiện ra mình là ai. Dư Tắc Thành càng thêm dứt khoát, kiếm quang càng trở nên mạnh mẽ...

Kiếm quang ép xuống mạnh mẽ, lập tức lớp hoa cúc hộ thân dần dần mỏng đi. Nhìn nó sắp sửa tan vỡ ngay trước mắt. Dư Tắc Thành không hề có cảm giác thương hương tiếc ngọc gì, càng tăng lực lượng huy động kiếm quang, nhất định phải chém chết Bảo Di Ninh dưới kiếm.

Bảo Di Ninh vẫn còn cố gắng giãy dụa, kêu lớn:

- Xin đừng giết ta, ta giỏi hầu hạ nam nhân hơn cả Mộc Tư Y, thân thể của ta hết sức hoàn mỹ, ta còn là trinh nữ (?), ta có thể làm cho hồn phách ngươi bay lên tận mây xanh, ta có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng của ngươi.

- Ta còn có bí mật này muốn nói, ta biết tung tích của Thập Đại Tiên Điển, chỉ cần ngươi đừng giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích tiên điển, không phải là Hoàn Chân Đạo. Sở dĩ Đoạn Tụ tông ta lập phái ở Hoa Đô là vì tiên điển này, chỉ cần ngươi...

Một tiếng rắc giòn tan vang lên, lớp hoa cúc hộ thân vỡ nát. Kiếm quang của Dư Tắc Thành lập tức bao vây toàn thân Bảo Di Ninh vào trong, ngón tay Dư Tắc Thành khẽ động:

- Nể tình chúng ta đã từng quen biết một hồi, ta sẽ không để ngươi hình thần câu diệt...

Bảo Di Ninh còn cố nói một câu cuối cùng:

- Thật xin lỗi. Vạn Quân ca, muội không thể giữ lời hứa, xin đi trước một bước.

Sau đó cả người Bảo Di Ninh hóa khí giữa kiếm quang, hoàn toàn biến mất, đắm ngọc chìm hương.

Một kiếm này của Dư Tắc Thành đã dốc hết toàn lực, không để bắn ra một giọt máu nào, toàn thân Bảo Di Ninh hoàn toàn hóa khí, Vãn Tình Kim Cúc Bảo Di Ninh của Lư châu Thập đại danh hoa đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Kiếm quang tiêu tán, pháp khí trữ vật trên thân Bảo Di Ninh bị chém tan tác, tất cả vật phẩm bên trong không gian trữ vật của nàng cũng bị không gian sụp đổ chấn động chấn vỡ. Nhưng không ngờ có một vật phẩm có thể chịu được chấn động này, cũng chịu được kiếm quang của Dư Tắc Thành, rơi xuống đất đánh keng một tiếng.

Dư Tắc Thành nhặt lên, chỉ thấy đó là một miếng ngọc tròn to bằng bàn tay, trên mặt khắc đầy phù văn. Thứ có thể tồn tại trong không gian sụp đổ như vậy chắc chắn là bảo vật.

Dư Tắc Thành từng nhặt qua vài thứ như vậy, đạt được ích lợi rất nhiều, cho nên hắn thu thứ này vào trong thế giới Bàn Cổ.

Dư Tắc Thành thu kiếm lại, trong lòng bình tĩnh không chút gợn sóng. Hắn theo thông đạo tiến vào kho báu bên trong.

Chỉ thấy kho báu chia làm năm gian, gian thứ nhất dự trữ linh thạch, có hai rương linh thạch thượng phẩm, bốn rương linh thạch trung phẩm, một rương linh thạch đặc biệt. Dư Tắc Thành cũng không có thời gian xem xét, vung tay một cái, lập tức thu tất cả vào trong thế giới Bàn Cổ.

Gian thứ hai chứa pháp khí pháp bảo nhưng trong này chỉ còn lại rất ít. Hiện tại là lúc nguy nan, tất cả đã mang ra sử dụng, chỉ còn sót lại vài thứ. Những thứ này toàn là pháp khí chuyên dùng dành cho đệ tử Đoạn Tụ tông. Dư Tắc Thành không thèm nhìn tới, tiến sang gian thứ ba.
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại