Tiên Ngạo
Chương 146: Tam Thiên Giai Lệ
Trong lúc Dạ Hàn đang chậm rãi giải thích, đột nhiên phía trước vân xa xuất hiện một đạo bạch quang ngăn cản khiến vân xa không thể tiếp tục phi hành. Thì ra nơi đây đã có người bày cấm chế, để ngăn cản những người tu tiên khác tiến vào.
Một bộ xương khô trên đầu toát ra khói đen nghi ngút xuất hiện, trên người nó vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Nó bay tới trước vân xa nói:
- Hà Gian phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái đang hành sự nơi đây, tiêu diệt tà ma, xin đạo hữu hãy đi nơi khác.
Nhất Trúc đáp:
- Không đi thì đã sao?
Bộ xương khô quát:
- Ba phái Hà Gian phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái chúng ta đang có mặt nơi đây, các ngươi không chịu rời đi tức là địch của chúng ta, vậy đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.
Nhất Trúc cũng quát lại:
- Chưa từng có ai dám cản đường chúng ta, mau tránh ra!
Bộ xương khô đáp:
- Tên tiểu bối ngươi nôn nóng chết đến vậy sao?
Dạ Hàn nói:
- Đừng nhiều lời vô ích với bọn tà ma ngoại đạo này, bọn chúng đói hai, ba ngày rồi, phải động thủ mau lên mới được!
Dứt lời một đạo kiếm quang bay ra, đầu lâu của bộ xương khô kia nháy mắt bị chém vỡ nát. Sau đó y ngự kiếm bay vào trong cấm chế của đối phương, cấm chế bạch quang kia như tờ giấy mỏng, lập tức rách nát.
Nhất Trúc cũng ngự kiếm bay lên, xông vào trong đó miệng quát lớn:
- Dám làm nhục chúng ta, các ngươi đừng chạy!
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác, hai người Dạ Hàn, Nhất Trúc giống như dã thú đang đói khát, những gì bọn họ nói nãy giờ chỉ là mượn cớ, thật ra bọn họ đang muốn chiến đấu với đối phương, mấy ngày nay bọn họ cực khổ tìm kiếm chính là chuyện này.
Lập tức vô số bạch quang từ cấm chế bùng lên, âm lôi nổ đùng đùng, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, kiếm quang xông lên trời liên tiếp.
Dư Tắc Thành lại nghe thấy có người kêu to:
- Đây là bọn điên của Hiên Viên kiêm phái, mọi người chạy mau, bọn chúng tới bắt những ai tìm huyết thực!
Lập tức hai mươi mấy đạo hào quang phân tán ra chạy khắp bốn phía, nhưng không ngừng có những đạo hào quang chạy trốn bị kiếm quang đuổi theo đánh rơi xuống đất. Nháy mắt nhìn lại ba tên Ngân Thi Tướng Quân đã bị cầm giữ những cương thi khác bị chém chết hết, trên mặt đất còn lại mười bảy thi thể, những người tu tiên khác đã chạy trốn không còn một mống.
Sau đó Dạ Hàn và Nhất Trúc bắt đầu điều khiển kiếm quang tấn công pháp trận. Pháp trận mà đệ tử ba phái đánh rất lâu vẫn không phá nổi, thế nhưng hai người chỉ đánh tan trong vòng một khắc. Sau đó bọn họ xông vào bên trong, kiếm quang lóe lên, rốt cục một con Thất Vĩ Bạch Hồ lao nhanh ra ngoài, nhưng chỉ chạy chừng trăm thước đã ngã lăn ra, đầu một nơi, thân một nẻo.
Trước sau bất quá chỉ trong vòng hai khắc, tất cả người tu tiên và hồ ly tinh kẻ chết người bỏ chạy. Lúc này người trong vân xa thấy Nhất Trúc giơ tay vẫy vẫy bảo bọn họ bay tới.
Vân xa chậm rãi bay tới đáp xuống đất, mọi người cùng xuống vân xa. Dư Tắc Thành quan sát hai người Nhất Trúc, tuy rằng sắc mặt bọn họ không hề thay đổi nhưng bọn họ vẫn tạo cho Dư Tắc Thành cảm giác như dã thú vừa ăn no nê con mồi. Hơn nữa khí huyết bọn họ hết sức bình ổn, không hề sôi trào như một hai ngày trước đây, dường như lực tiêu hao do ngăn cơn hồng thủy mấy ngày trước lúc này đã được bổ sung đầy đủ.
Dạ Hàn đang lục tìm chiến lợi phẩm trong trang viện. Nhất Trúc đang thi triển pháp thuật, phân giải thi thể hồ ly tinh.
Thấy mọi người xuống xe. Nhất Trúc bèn nói:
- Hay quá, đám tà ma ngoại đạo này đã bị chúng ta đuổi đi hết, đám hồ ly tinhcũng đã mất mạng không còn.
Có khoảng mười lăm con hồ ly tinh đều bị Nhất Trúc lột da sau đó y vứt huyết nhục của chúng sang bên. Ylại lấy ra ba tấm da hồ ly, những tấm này trắng như tuyết, khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích, lại nói:
- Ở đây có ba nữ tử, mỗi người được một tấm da hồ ly này. Đây là da hồ ly tu luyện đã hai trăm năm trở lên, trắng như tuyết, sau khi trở lại môn phái, có thể nhờ người luyện chế pháp y cho các muội. Những người còn lại cũng sẽ được chia phần, bất quá phải chờ chúng ta xử lý xong xuôi đã.
Phùng Liên Liên nhìn da hồ ly hỏi:
- Đám hồ ly này hết sức đáng yêu, vì sao phải giết chúng?
Nhất Trúc bắt đầu thu thập thi thể đám người tu tiên, thu chiến lợi phẩm, thi thể vứt vào trong đống huyết nhục hồ ly, miệng đáp:
- Muội dùng linh nhãn nhìn xem, đám hồ ly này con nào con nấy miệng thân đầy khí tức tanh hôi, toàn là hồ ly tinh từng nuốt qua hồn phách nam nhân. Chỉ cần chúng nếm qua người rồi bất kể mượn cớ gì chúng cũng không thể khống chế được bản thân mình, cho nên chúng phải chết.
- Thật ra trong số này có hai con không toát ra khí tức tanh hôi, hẳn là chưa từng nuốt hồn phách người. Nhưng chúng ta đã tiêu diệt trọn ổ chúng, ắt chúng ôm lòng oán hận đối với chúng ta. Tuy rằng rằng chúng ta không sợ chúng, nhưng hậu bối đệ tử của chúng ta thì sao? Lại nói nếu để kẻ thù sống sót trên đời, cuộc sống của mình sau này khó lòng yên ổn, cho nên phải giết chết hết bọn chúng.
Lúc này Dạ Hàn xuất hiện, gật gật đầu với Nhất Trúc, sau đó đi về phía ba tên Ngân Thi Tướng Quân bị chế trụ. Ba cương thi thật lớn này thân khoác ngân giáp, sắc mặt nhợt nhạt lộ ra hai chiếc răng nanh rất lớn, nhe nanh múa vuốt về phía Dạ Hàn.
Dưới chân bọn chúng có một pháp trận chế trụ bọn chúng chặt chẽ khiến chúng không thể rời khỏi pháp trận nửa bước. Trước khi huyết thực, những người tu tiên khống chế bọn chúng đã chết đi, bọn chúng trở nên hoang mang mờ mịt không biết nên làm gì. Không có mệnh lệnh chỉ huy, bọn chúng chỉ biết ngơ ngác đứng yên ở đó.
Lúc này ngửi thấy mùi huyết khí làm cho bản năng bọn chúng thức tỉnh, chúng há mồm to như chậu máu, bàn tay tanh hôi múa may định xông về phía đống huyết nhục bên này hưởng dụng thức ăn ngon một bữa.
Nhưng pháp thuật cấm chế dưới chân đã giữ chân bọn chúng chặt chẽ nên chúng chỉ có thể đứng một chỗ giương nanh múa vuốt, không thể tiến tới dù là nửa bước.
Thành Lam đi tới nhìn ba cương thi thật lớn này nhặt một chiếc gậy lên, chọc chọc vào mặt bọn chúng, đùa giỡn chúng, khiến cho chúng nổi giận.
Sau đó Thành Lam nói:
- Ta hận nhất là đám cương thi này, năm xưa ta có hai tiểu huynh đệ chết trong tay chúng, cuối cùng cũng biến thành cương thi, không thể không thiêu hủy. Ba tên này cũng sẽ bị thiêu hủy hay sao?
Dạ Hàn lắc đầu:
- Chúng còn có chút tác dụng, mang về làm vật thí luyện. Nếu đệ hận chúng, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp lại chúng.
Sau đó Dạ Hàn lấy ra một mặt bàn tròn, bắt đầu thi pháp, miệng nói:
- Các ngươi đã có kinh nghiệm như vậy, ta thu lấy các ngươi. Hãy phục vụ cho chúng ta trăm năm, sau trăm năm chúng ta sẽ thả cho bọn ngươi tự do, đưa các ngươi rời khỏi thế giới khổ hải.
Dứt lời mặt bàn kia xuất ra từng đạo bạch quang, nhất nhất hút chúng vào trong.
Bên này Thành Lam phát hiện ra trên mặt đất có bốn nữ tử chỉ bị khống chế chưa chết, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Nhất Trúc Đại ca, vì sao các nàng này lại như vậy?
Lúc này Nhất Trúc đã lục soát xong tất cả thi thể bèn đáp:
- Các nàng ấy còn có chỗ hữu dụng khác...
Sau đó y tiến tới giải khai cấm chế cho các nàng. Bốn nữ tử này có ba người mặc đạo bào của kẻ tu hành, nhưng loại đạo bào này được cắt may hết sức cao minh, làm cho những chỗ hấp dẫn trên cơ thể các nàng lộ ra nửa kín nửa hờ, đầy sức hấp dẫn chết người.
Người tu tiên nữ không ai xấu cả, nữ tử trời sinh ra đã thích chưNa Diện. Các nữ tiền bối nghĩ ra vô số đan dược pháp thuật trang điểm dung nhan, ngoại trừ những kẻ có ham muốn đặc thù, những nữ tử thông thường ai cũng muốn nghĩ cách khiến cho dung mạo của mình trở nên hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn nữa chỉ cần đạt tới Trúc Cơ kỳ, sẽ có một cơ hội thay đổi thân thể, rất ít người đổi thân mình thành đui què sứt mẻ, đặc biệt là nữ nhân, cho nên người tu tiên không có nữ nhân nào xấu cả.
Trong bốn nữ tử này có hai người tu vi là Trúc Cơ kỳ, hai người còn lại cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, ba người là đệ tử Tam Thanh giáo. Tôn chỉ tu hành của Tam Thanh giáo là mê hoặc phàm nhân, giáo đồ trong giáo toàn là nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa ai nấy cũng giỏi về đóng kịch diễn trò, đến lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc như thánh nữ, lúc cần quyến rũ mê hoặc thì chẳng khác gì ma nữ.
Nữ tử còn lại có tu vi Trúc Cơ kỳ là đệ tử Bắc Mang phái, mình vận hắc y đeo mạng che mặt, trước ngực có hình một bộ xương khô trắng toát. Nữ tử này đang hùng hổ nhìn Nhất Trúc, há miệng thở hồng hộc, bộ ngực cao ngất phập phồng không ngớt. Đầu lâu bộ xương khô cũng theo đó nhô lên hụp xuống, dường như sống lại, hai mắt toát ra hồng quang đỏ rực như muốn nuốt chửng người khác, Khô lâu cùng mỹ nữ làm nổi bật lẫn nhau, càng toát ra sức hấp dẫn khác thường.
Dạ Hàn đi tới nhìn bọn họ nói:
- Chúng ta chính là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, đúng ra các người đã là oan hồn dưới kiếm chúng ta nhưng vì phái ta có một vị tiền bối đang tu một môn cấm Pháp của Hiên Viên Hoàng đế thời viễn cổ cần ngự Tam Thiên Giai Lệ (ba ngàn mỹ nữ). Cho nên ta cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi bằng lòng, vậy hãy đi theo chúng ta. có thể bảo vệ được tính mạng, còn có cơ hội tu tập được vô số tiên thuật.
Dạ Hàn chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như các người chịu đoạn tuyệt tục duyên cùng phái cũ làm đĩnh lô thị hầu cho vị tiền bối ấy đến khi tiền bối ấy tu luyện có kết quả sẽ trả tự do lại cho các người. Cho tới bây giờ các người vẫn còn duy trì được một thân xử nữ, nguyên âm chưa mất, ta cũng không bắt buộc. Nếụ các người không chịu vậy có thể tái chiến một trận, kẻ nào thắng sẽ sống, bại ắt phải chết không sai!
- vừa nói dứt lời, tất cả mọi người có mặt không khỏi sững sờ ngây dại. Có đánh chết Dư Tắc Thành cũng không ngờ Hiên Viên kiếm phái lại bắt nữ đệ tử các môn phái khác về làm đĩnh lô, lập tức hắn kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Thành Lam bên cạnh nói:
- Trời ơi, ta cũng muốn luyện pháp môn này, ta nhất định phải luyện Cửu Thiên Giai Lệ...
Lôi Băng Vân phì một tiếng, bĩu môi thật dài, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt nàng.
Dạ Hàn nói tiếp:
- Ai bằng lòng thì bước tới.
Ba nữ nhân Tam Thanh giáo nhìn nhau, còn đang do dự không biết quyết định thế nào, nữ nhân Bắc Mang phái đã nhanh nhẹn bước tới không chút do dự sau đó mới nói:
- Ta cực khổ bảy mươi năm qua mới Trúc Cơ thành công, ta không muốn chết, dù phải làm đĩnh lô thị hầu, miễn còn sống là được!
Trong ba nữ tử của Tam Thanh giáo, hai nữ tử cảnh giới Tiên Thiên đã không còn do dự, bước về phía trước, sắc mặt các nàng đỏ bừng, không biết đang suy nghĩ những gì.
Còn lại một nữ tử tu vi Trúc Cơ, thần sắc dần dần trở nên kiên quyết, lạnh lùng nói:
- Ta bái sư Ác Câu Thiên Thân, ta đã là người của Ác Câu Thiên Thân, ta nhất định không phản bội!
Dạ Hàn nói:
- Hay lắm, mời xuất kiếm,
Nữ tử không xuất kiếm mà lại chỉnh trang y phục, đầu tóc ngay ngắn lại, bình thản nói:
- Ta không phải đối thủ của ngươi, tới đây giết ta đi thôi. Thiên Thân của ta sẽ báo thù cho ta.
Dứt lời nàng chậm rãi ngồi xuống, quay lưng về phía mọi người, chậm rãi ngâm:
- Ác Câu Thiên Thần, thay trời ra oai, trái cỡi Xích Long, phải giữ Huyền Võ, khuất Thành Tử động giết Lệnh Khảm Ly. Uy phong lẫm lẫm, thần quỷ hộ trì, chân khí hợp nhất, âm dương ứng cơ. Chân Vương Huyền Đế, vạn ức thần lôi.
Dạ Hàn nói:
- Đạo hữu lên đường mạnh giỏi.
Sau đó bạch quang chợt lóe, đầu nữ tử rơi xuống, sinh cơ đoạn tuyệt, táng mạng đương trường.
Dạ Hàn xoay người nhìn về phía mọi người. Dư Tắc Thành cảm thấy giật thót trong lòng, bọn Phong Linh Tĩnh không tự chủ lùi về phía sau một bước. Phùng Liên Liên cắn chặt môi cố nén khỏi bật khóc, nhưng mắt nàng đã vương ngấn lệ.
Dạ Hàn nói:
- Tiên lộ hiểm trở vô cùng, Lục Vực đều là như vậy. Tiên phái rất nhiều, đệ tử vô số, nhưng tài nguyên lại nghèo nàn, chuyện tranh chấp với nhau đâu đâu cũng có. Tương lai các vị sư đệ sư muội ắt sẽ gặp phải những cuộc chiến như hiện tại, nếu như thực lực thấp kém vậy các người cũng sẽ như bọn chúng, còn chưa chắc đã có kết cục tốt như vậy. Có đôi khi chết chính là kết cục tốt nhất, nếu bị người luyện chế thành ma đầu, hay hóa nguyên đan còn kinh khủng hơn là chết.
Cho nên chúng ta phải dũng mãnh tiến lên trên tiên lộ, vung kiếm trảm tất cả những kẻ ngăn đường, kiên cường bất khuất, chỉ cầu đạo ta.
Bên này Nhất Trúc bước tới thi triển lên đầu ba nàng mỗi nàng một phù triện. Hai nữ nhân của Tam Thanh giáo liếc mắt đưa tình, uốn éo thân mình định câu dẫn Nhất Trúc, nhưng Nhất Trúc không chút để ý tới các nàng, thi triển cho mỗi nàng một phù triện, lập tức cả ba nàng đều tê liệt, hôn mê.
Sau đó Nhất Trúc lấy ra một túi càn khồn đặc biệt, thu cả ba nàng vào túi, sau đó cột vào ngang hông.
Phong Linh Tĩnh thấy vậy bèn hỏi:
- Nhất Trúc Đại ca, huynh có thể cho các nàng vào túi càn khôn mang đi, vì sao lại không mang chúng ta đi như vậy, chỉ cần vài ngày là hai vị Đại ca đã có thể ngự kiếm bay về tới tông môn.
Nhất Trúc đáp:
- Đựng người trong túi càn khôn như vậy có khuyết điểm của nó, đựng trong thời gian quá dài sẽ khiến người trở nên đần độn ngu si, cho dù không ngu si cũng mất đi một ít trí nhớ. Nhưng nếu muội bằng lòng vào túi, ta cũng có thể mang muội đi.
Phong Linh Tĩnh vội vàng lắc đầu:
- Muội không vào đâu, tha cho muội đi...
Thành Lam lại nói:
- Đại ca, vị tiền bối của môn phái chúng ta thật là hiếu sắc, cần tới Tam Thiên Giai Lệ, đệ hâm mộ vô cùng. Nếu Phong Linh tỷ trở nên si ngốc, có thể nào đến lúc đó cũng trở thành một trong Tam Thiên Giai Lệ hay chăng?
Phong Linh Tĩnh lắc đầu quầy quậy:
- Ta không cần biết, đánh chết ta cũng không chịu...
Nhất Trúc bèn nói:
- Không cần phải sợ, chỉ cần muội không muốn, không ai có thể bắt buộc muội kể cả chưởng môn cũng không được. Đây là truyên thống của Hiên Viên kiêm phái chúng ta, bất quá cũng có vài nữ đệ tử tự nguyện gia nhập. Ôi... các nàng là vì Trúc Cơ không thành, cho nên tự nguyện làm đỉnh lô thị hầu đề cầu cơ hội cuối cùng. Tuy nhiên với thiên tư của Phong sư muội. Trúc Cơ tuyệt đối không thành vấn đề.
Lúc này Dạ Hàn bên cạnh xuất ra Hỏa Cầu thuật, lập tức đốt cháy những thi thể trên mặt đất, sau đó lại xuất ra pháp chú, ngọn núi rung động, tất cả kiến trúc ở đây đều sụp đồ hoàn toàn.
Mọi người trở lại vân xa tiếp tục lên đường. Nhất Trúc ngồi trong vân xa nói:
- Được rồi, hiện tại chia chiến lợi phẩm, ai ai cũng có phần. Ba vị sư muội đã được mỗi người một tấm da hồ ly tinh, các vị sư đệ cũng có thứ khác.
Dứt lời, Nhất Trúc bắt đầu chia chiến lợi phẩm, trong đó có pháp khí, có đan dược, có linh thạch, có âm lôi... Mọi người đều chọn thứ mà mình thích, cốt Luân Tề Văn chọn một thanh phi kiếm, là phi kiếm tam giai Tam Thanh Hỗn Nguyên Quang, Long Thiên Hoàng chọn một món pháp khí là Côn Lôn Hoàn. Vương Thư Nguyên chọn một bình đan dược. Thành Lam chọn ba viên linh thạch trung phẩm. Dư Tắc Thành lấy quả âm lôi kia, hắn đặc biệt thích âm lôi. Lúc trước đấu với Đông Xuyên Ngũ Hổ, nhờ có Đinh Thần Tam Âm Lôi làm nổ chết tên cao thủ trận pháp, hắn lấy một đánh năm mới đạt được toàn thắng.
Quả âm lôi này lớn cỡ quả trứng gà, có màu vàng đồng. thỉnh thoảng lóe ra hào quang, toát ra một cỗ khí tức hủy diệt.
Nhất Trúc đang giảng giải tác dụng của các vật phẩm cho mọi người, lúc này quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Vật này tên là Tử Mẫu Bích Độc Lôi, là nhất tuyệt của Hà Gian phái, âm lôi này chỉ có cao thủ Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế, trong đó ẩn chứa rất nhiều Quỷ u Bích Độc khí. Chỉ cần ném trúng đối phương, kịch độc xâm nhập, sau ba lần hô hấp sẽ hóa thàh một bãi máu. Hơn nữa âm lôi này chuyên về làm ô uế pháp khí phi kiếm, chia làm nhất mẫu cửu tử, chỉ cần đệ dùng Mẫu lôi nhắm trúng đối phương, chín Tử lôi tách ra sẽ tự động truy tung bùng nổ, làm cho đối phương giảm bớt tốc độ, chờ đợi Mẫu lôi công kích.
Dư Tắc Thành nghe vậy vội hỏi:
- Không phải chỉ cần ném âm lôi này ra ngoài là xong hay sao?
Nhất Trúc nói:
- Vậy là đệ muốn chết, nếu không dùng thần thức khống chế, chính là tặng âm lôi cho người khác. Ném ra là xong ư, ta thật là bái phục đệ... Để ta giảng giải cẩn thân phương pháp sử dụng âm lôi này cho đệ.
- Với người tu tiên chúng ta, âm lôi là một trong ba thủ đoạn công kích chủ yếu: phi kiếm, pháp bảo, âm lôi. Nghe nói từ Nguyên Anh kỳ trở lên, các loại Lôi thuật sẽ biến thành cấm Pháp thuật, bất quá chuyện đó đối với chúng ta là tương lai quá xa vời.
- Âm lôi chia ra mấy loại, trong đó....
Đột nhiên giọng Dạ Hàn vang lên cắt ngang lời Nhất Trúc:
- A Trúc, đệ nhìn thử xem, vì sao ta có cảm giác khác thường?
Lập tức Dư Tắc Thành và Nhất Trúc nhìn ra ngoài, chỉ thấy vân xa đã vượt qua Đại Hưng sơn mạch, phía trước là Sơn Nguyên thành, tòa thành cuối cùng thuộc địa phận Nguyên châu.
Nhất Trúc bấm tay tính toán một lúc, sau đó mới nói:
- Đại ca, chúng ta đoán đúng rồi. Tuy rằng Tiểu Thiên Tinh toán pháp của đệ
nói rằng nơi này là Sơn Nguyên thành, nhưng Thị Phi thần thồng lực của đệ lại nói cho đệ biết rằng nơi này không phải là Sơn Nguyên thành. Nói cách khác chúng ta đã tiến vào cổ Lĩnh Thận thành của cổ Thận Thú, không ngờ ngay cả Tiểu Thiên Tinh toán pháp của đệ cũng bị ảnh hưởng, quả nhiên có tác dụng không thể nào thay thế đối với việc chúng ta tu luyện Hóa Mộng Nhập thần kiếm.
Sau đó Nhất Trúc lại nói với mọi người trong xe:
- Các vị sư đệ sư muội, hiện tại chúng ta thân ở trong cổ Lĩnh Thận thành của Cổ Thận Thú, mọi người sẽ nhìn thấy ảo giác bất đồng. Tuy nhiên bảy ngày sau chúng ta sẽ phá tan những ảo giác này cứu mọi người ra, cho nên không cần phải sợ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dư Tắc Thành nói:
- Nhất Trúc sư huynh có ảo giác gì vậy?
Hắn còn chưa nói dứt lời đột nhiên từ trên không giáng xuống một tia sét đánh trúng vân xa, lập tức vân xa vỡ ra thành từng mảnh. Dư Tắc Thành chỉ kịp kêu to một tiếng đã rơi xuống dưới, bị cuốn vào trong sương mù dày đặc. Hắn cố gắng ngự kiếm phi hành, nhưng luồng sương mù này quá mức khổng lồ, hắn bay trái bay phải, hao hết chân nguyên cũng không thể ra ngoài.
Sau đó hắn bị sương mù dày đặc vây khốn, không thể thoát thân. Mệt nhọc như vậy chừng bảy ngày, chợt giữa không trung vang lên một tiếng sấm, lập tức tất cả sương mù tiêu tan.
Sau đó Dạ Hàn sư huynh xuất hiện, phá tan ảo cảnh, cứu mọi người ra. Nhìn lại Cổ Thận Thú đã bị đánh chết, mọi người tiếp tục lên đường. Bay trên vân xa mấy ngày rốt cục đã tới Hiên Viên kiếm phái. Dư Tắc Thành bắt đầu tu hành.
Một bộ xương khô trên đầu toát ra khói đen nghi ngút xuất hiện, trên người nó vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Nó bay tới trước vân xa nói:
- Hà Gian phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái đang hành sự nơi đây, tiêu diệt tà ma, xin đạo hữu hãy đi nơi khác.
Nhất Trúc đáp:
- Không đi thì đã sao?
Bộ xương khô quát:
- Ba phái Hà Gian phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái chúng ta đang có mặt nơi đây, các ngươi không chịu rời đi tức là địch của chúng ta, vậy đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.
Nhất Trúc cũng quát lại:
- Chưa từng có ai dám cản đường chúng ta, mau tránh ra!
Bộ xương khô đáp:
- Tên tiểu bối ngươi nôn nóng chết đến vậy sao?
Dạ Hàn nói:
- Đừng nhiều lời vô ích với bọn tà ma ngoại đạo này, bọn chúng đói hai, ba ngày rồi, phải động thủ mau lên mới được!
Dứt lời một đạo kiếm quang bay ra, đầu lâu của bộ xương khô kia nháy mắt bị chém vỡ nát. Sau đó y ngự kiếm bay vào trong cấm chế của đối phương, cấm chế bạch quang kia như tờ giấy mỏng, lập tức rách nát.
Nhất Trúc cũng ngự kiếm bay lên, xông vào trong đó miệng quát lớn:
- Dám làm nhục chúng ta, các ngươi đừng chạy!
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác, hai người Dạ Hàn, Nhất Trúc giống như dã thú đang đói khát, những gì bọn họ nói nãy giờ chỉ là mượn cớ, thật ra bọn họ đang muốn chiến đấu với đối phương, mấy ngày nay bọn họ cực khổ tìm kiếm chính là chuyện này.
Lập tức vô số bạch quang từ cấm chế bùng lên, âm lôi nổ đùng đùng, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, kiếm quang xông lên trời liên tiếp.
Dư Tắc Thành lại nghe thấy có người kêu to:
- Đây là bọn điên của Hiên Viên kiêm phái, mọi người chạy mau, bọn chúng tới bắt những ai tìm huyết thực!
Lập tức hai mươi mấy đạo hào quang phân tán ra chạy khắp bốn phía, nhưng không ngừng có những đạo hào quang chạy trốn bị kiếm quang đuổi theo đánh rơi xuống đất. Nháy mắt nhìn lại ba tên Ngân Thi Tướng Quân đã bị cầm giữ những cương thi khác bị chém chết hết, trên mặt đất còn lại mười bảy thi thể, những người tu tiên khác đã chạy trốn không còn một mống.
Sau đó Dạ Hàn và Nhất Trúc bắt đầu điều khiển kiếm quang tấn công pháp trận. Pháp trận mà đệ tử ba phái đánh rất lâu vẫn không phá nổi, thế nhưng hai người chỉ đánh tan trong vòng một khắc. Sau đó bọn họ xông vào bên trong, kiếm quang lóe lên, rốt cục một con Thất Vĩ Bạch Hồ lao nhanh ra ngoài, nhưng chỉ chạy chừng trăm thước đã ngã lăn ra, đầu một nơi, thân một nẻo.
Trước sau bất quá chỉ trong vòng hai khắc, tất cả người tu tiên và hồ ly tinh kẻ chết người bỏ chạy. Lúc này người trong vân xa thấy Nhất Trúc giơ tay vẫy vẫy bảo bọn họ bay tới.
Vân xa chậm rãi bay tới đáp xuống đất, mọi người cùng xuống vân xa. Dư Tắc Thành quan sát hai người Nhất Trúc, tuy rằng sắc mặt bọn họ không hề thay đổi nhưng bọn họ vẫn tạo cho Dư Tắc Thành cảm giác như dã thú vừa ăn no nê con mồi. Hơn nữa khí huyết bọn họ hết sức bình ổn, không hề sôi trào như một hai ngày trước đây, dường như lực tiêu hao do ngăn cơn hồng thủy mấy ngày trước lúc này đã được bổ sung đầy đủ.
Dạ Hàn đang lục tìm chiến lợi phẩm trong trang viện. Nhất Trúc đang thi triển pháp thuật, phân giải thi thể hồ ly tinh.
Thấy mọi người xuống xe. Nhất Trúc bèn nói:
- Hay quá, đám tà ma ngoại đạo này đã bị chúng ta đuổi đi hết, đám hồ ly tinhcũng đã mất mạng không còn.
Có khoảng mười lăm con hồ ly tinh đều bị Nhất Trúc lột da sau đó y vứt huyết nhục của chúng sang bên. Ylại lấy ra ba tấm da hồ ly, những tấm này trắng như tuyết, khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích, lại nói:
- Ở đây có ba nữ tử, mỗi người được một tấm da hồ ly này. Đây là da hồ ly tu luyện đã hai trăm năm trở lên, trắng như tuyết, sau khi trở lại môn phái, có thể nhờ người luyện chế pháp y cho các muội. Những người còn lại cũng sẽ được chia phần, bất quá phải chờ chúng ta xử lý xong xuôi đã.
Phùng Liên Liên nhìn da hồ ly hỏi:
- Đám hồ ly này hết sức đáng yêu, vì sao phải giết chúng?
Nhất Trúc bắt đầu thu thập thi thể đám người tu tiên, thu chiến lợi phẩm, thi thể vứt vào trong đống huyết nhục hồ ly, miệng đáp:
- Muội dùng linh nhãn nhìn xem, đám hồ ly này con nào con nấy miệng thân đầy khí tức tanh hôi, toàn là hồ ly tinh từng nuốt qua hồn phách nam nhân. Chỉ cần chúng nếm qua người rồi bất kể mượn cớ gì chúng cũng không thể khống chế được bản thân mình, cho nên chúng phải chết.
- Thật ra trong số này có hai con không toát ra khí tức tanh hôi, hẳn là chưa từng nuốt hồn phách người. Nhưng chúng ta đã tiêu diệt trọn ổ chúng, ắt chúng ôm lòng oán hận đối với chúng ta. Tuy rằng rằng chúng ta không sợ chúng, nhưng hậu bối đệ tử của chúng ta thì sao? Lại nói nếu để kẻ thù sống sót trên đời, cuộc sống của mình sau này khó lòng yên ổn, cho nên phải giết chết hết bọn chúng.
Lúc này Dạ Hàn xuất hiện, gật gật đầu với Nhất Trúc, sau đó đi về phía ba tên Ngân Thi Tướng Quân bị chế trụ. Ba cương thi thật lớn này thân khoác ngân giáp, sắc mặt nhợt nhạt lộ ra hai chiếc răng nanh rất lớn, nhe nanh múa vuốt về phía Dạ Hàn.
Dưới chân bọn chúng có một pháp trận chế trụ bọn chúng chặt chẽ khiến chúng không thể rời khỏi pháp trận nửa bước. Trước khi huyết thực, những người tu tiên khống chế bọn chúng đã chết đi, bọn chúng trở nên hoang mang mờ mịt không biết nên làm gì. Không có mệnh lệnh chỉ huy, bọn chúng chỉ biết ngơ ngác đứng yên ở đó.
Lúc này ngửi thấy mùi huyết khí làm cho bản năng bọn chúng thức tỉnh, chúng há mồm to như chậu máu, bàn tay tanh hôi múa may định xông về phía đống huyết nhục bên này hưởng dụng thức ăn ngon một bữa.
Nhưng pháp thuật cấm chế dưới chân đã giữ chân bọn chúng chặt chẽ nên chúng chỉ có thể đứng một chỗ giương nanh múa vuốt, không thể tiến tới dù là nửa bước.
Thành Lam đi tới nhìn ba cương thi thật lớn này nhặt một chiếc gậy lên, chọc chọc vào mặt bọn chúng, đùa giỡn chúng, khiến cho chúng nổi giận.
Sau đó Thành Lam nói:
- Ta hận nhất là đám cương thi này, năm xưa ta có hai tiểu huynh đệ chết trong tay chúng, cuối cùng cũng biến thành cương thi, không thể không thiêu hủy. Ba tên này cũng sẽ bị thiêu hủy hay sao?
Dạ Hàn lắc đầu:
- Chúng còn có chút tác dụng, mang về làm vật thí luyện. Nếu đệ hận chúng, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp lại chúng.
Sau đó Dạ Hàn lấy ra một mặt bàn tròn, bắt đầu thi pháp, miệng nói:
- Các ngươi đã có kinh nghiệm như vậy, ta thu lấy các ngươi. Hãy phục vụ cho chúng ta trăm năm, sau trăm năm chúng ta sẽ thả cho bọn ngươi tự do, đưa các ngươi rời khỏi thế giới khổ hải.
Dứt lời mặt bàn kia xuất ra từng đạo bạch quang, nhất nhất hút chúng vào trong.
Bên này Thành Lam phát hiện ra trên mặt đất có bốn nữ tử chỉ bị khống chế chưa chết, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Nhất Trúc Đại ca, vì sao các nàng này lại như vậy?
Lúc này Nhất Trúc đã lục soát xong tất cả thi thể bèn đáp:
- Các nàng ấy còn có chỗ hữu dụng khác...
Sau đó y tiến tới giải khai cấm chế cho các nàng. Bốn nữ tử này có ba người mặc đạo bào của kẻ tu hành, nhưng loại đạo bào này được cắt may hết sức cao minh, làm cho những chỗ hấp dẫn trên cơ thể các nàng lộ ra nửa kín nửa hờ, đầy sức hấp dẫn chết người.
Người tu tiên nữ không ai xấu cả, nữ tử trời sinh ra đã thích chưNa Diện. Các nữ tiền bối nghĩ ra vô số đan dược pháp thuật trang điểm dung nhan, ngoại trừ những kẻ có ham muốn đặc thù, những nữ tử thông thường ai cũng muốn nghĩ cách khiến cho dung mạo của mình trở nên hoa nhường nguyệt thẹn. Hơn nữa chỉ cần đạt tới Trúc Cơ kỳ, sẽ có một cơ hội thay đổi thân thể, rất ít người đổi thân mình thành đui què sứt mẻ, đặc biệt là nữ nhân, cho nên người tu tiên không có nữ nhân nào xấu cả.
Trong bốn nữ tử này có hai người tu vi là Trúc Cơ kỳ, hai người còn lại cũng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, ba người là đệ tử Tam Thanh giáo. Tôn chỉ tu hành của Tam Thanh giáo là mê hoặc phàm nhân, giáo đồ trong giáo toàn là nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa ai nấy cũng giỏi về đóng kịch diễn trò, đến lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc như thánh nữ, lúc cần quyến rũ mê hoặc thì chẳng khác gì ma nữ.
Nữ tử còn lại có tu vi Trúc Cơ kỳ là đệ tử Bắc Mang phái, mình vận hắc y đeo mạng che mặt, trước ngực có hình một bộ xương khô trắng toát. Nữ tử này đang hùng hổ nhìn Nhất Trúc, há miệng thở hồng hộc, bộ ngực cao ngất phập phồng không ngớt. Đầu lâu bộ xương khô cũng theo đó nhô lên hụp xuống, dường như sống lại, hai mắt toát ra hồng quang đỏ rực như muốn nuốt chửng người khác, Khô lâu cùng mỹ nữ làm nổi bật lẫn nhau, càng toát ra sức hấp dẫn khác thường.
Dạ Hàn đi tới nhìn bọn họ nói:
- Chúng ta chính là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, đúng ra các người đã là oan hồn dưới kiếm chúng ta nhưng vì phái ta có một vị tiền bối đang tu một môn cấm Pháp của Hiên Viên Hoàng đế thời viễn cổ cần ngự Tam Thiên Giai Lệ (ba ngàn mỹ nữ). Cho nên ta cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi bằng lòng, vậy hãy đi theo chúng ta. có thể bảo vệ được tính mạng, còn có cơ hội tu tập được vô số tiên thuật.
Dạ Hàn chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như các người chịu đoạn tuyệt tục duyên cùng phái cũ làm đĩnh lô thị hầu cho vị tiền bối ấy đến khi tiền bối ấy tu luyện có kết quả sẽ trả tự do lại cho các người. Cho tới bây giờ các người vẫn còn duy trì được một thân xử nữ, nguyên âm chưa mất, ta cũng không bắt buộc. Nếụ các người không chịu vậy có thể tái chiến một trận, kẻ nào thắng sẽ sống, bại ắt phải chết không sai!
- vừa nói dứt lời, tất cả mọi người có mặt không khỏi sững sờ ngây dại. Có đánh chết Dư Tắc Thành cũng không ngờ Hiên Viên kiếm phái lại bắt nữ đệ tử các môn phái khác về làm đĩnh lô, lập tức hắn kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Thành Lam bên cạnh nói:
- Trời ơi, ta cũng muốn luyện pháp môn này, ta nhất định phải luyện Cửu Thiên Giai Lệ...
Lôi Băng Vân phì một tiếng, bĩu môi thật dài, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt nàng.
Dạ Hàn nói tiếp:
- Ai bằng lòng thì bước tới.
Ba nữ nhân Tam Thanh giáo nhìn nhau, còn đang do dự không biết quyết định thế nào, nữ nhân Bắc Mang phái đã nhanh nhẹn bước tới không chút do dự sau đó mới nói:
- Ta cực khổ bảy mươi năm qua mới Trúc Cơ thành công, ta không muốn chết, dù phải làm đĩnh lô thị hầu, miễn còn sống là được!
Trong ba nữ tử của Tam Thanh giáo, hai nữ tử cảnh giới Tiên Thiên đã không còn do dự, bước về phía trước, sắc mặt các nàng đỏ bừng, không biết đang suy nghĩ những gì.
Còn lại một nữ tử tu vi Trúc Cơ, thần sắc dần dần trở nên kiên quyết, lạnh lùng nói:
- Ta bái sư Ác Câu Thiên Thân, ta đã là người của Ác Câu Thiên Thân, ta nhất định không phản bội!
Dạ Hàn nói:
- Hay lắm, mời xuất kiếm,
Nữ tử không xuất kiếm mà lại chỉnh trang y phục, đầu tóc ngay ngắn lại, bình thản nói:
- Ta không phải đối thủ của ngươi, tới đây giết ta đi thôi. Thiên Thân của ta sẽ báo thù cho ta.
Dứt lời nàng chậm rãi ngồi xuống, quay lưng về phía mọi người, chậm rãi ngâm:
- Ác Câu Thiên Thần, thay trời ra oai, trái cỡi Xích Long, phải giữ Huyền Võ, khuất Thành Tử động giết Lệnh Khảm Ly. Uy phong lẫm lẫm, thần quỷ hộ trì, chân khí hợp nhất, âm dương ứng cơ. Chân Vương Huyền Đế, vạn ức thần lôi.
Dạ Hàn nói:
- Đạo hữu lên đường mạnh giỏi.
Sau đó bạch quang chợt lóe, đầu nữ tử rơi xuống, sinh cơ đoạn tuyệt, táng mạng đương trường.
Dạ Hàn xoay người nhìn về phía mọi người. Dư Tắc Thành cảm thấy giật thót trong lòng, bọn Phong Linh Tĩnh không tự chủ lùi về phía sau một bước. Phùng Liên Liên cắn chặt môi cố nén khỏi bật khóc, nhưng mắt nàng đã vương ngấn lệ.
Dạ Hàn nói:
- Tiên lộ hiểm trở vô cùng, Lục Vực đều là như vậy. Tiên phái rất nhiều, đệ tử vô số, nhưng tài nguyên lại nghèo nàn, chuyện tranh chấp với nhau đâu đâu cũng có. Tương lai các vị sư đệ sư muội ắt sẽ gặp phải những cuộc chiến như hiện tại, nếu như thực lực thấp kém vậy các người cũng sẽ như bọn chúng, còn chưa chắc đã có kết cục tốt như vậy. Có đôi khi chết chính là kết cục tốt nhất, nếu bị người luyện chế thành ma đầu, hay hóa nguyên đan còn kinh khủng hơn là chết.
Cho nên chúng ta phải dũng mãnh tiến lên trên tiên lộ, vung kiếm trảm tất cả những kẻ ngăn đường, kiên cường bất khuất, chỉ cầu đạo ta.
Bên này Nhất Trúc bước tới thi triển lên đầu ba nàng mỗi nàng một phù triện. Hai nữ nhân của Tam Thanh giáo liếc mắt đưa tình, uốn éo thân mình định câu dẫn Nhất Trúc, nhưng Nhất Trúc không chút để ý tới các nàng, thi triển cho mỗi nàng một phù triện, lập tức cả ba nàng đều tê liệt, hôn mê.
Sau đó Nhất Trúc lấy ra một túi càn khồn đặc biệt, thu cả ba nàng vào túi, sau đó cột vào ngang hông.
Phong Linh Tĩnh thấy vậy bèn hỏi:
- Nhất Trúc Đại ca, huynh có thể cho các nàng vào túi càn khôn mang đi, vì sao lại không mang chúng ta đi như vậy, chỉ cần vài ngày là hai vị Đại ca đã có thể ngự kiếm bay về tới tông môn.
Nhất Trúc đáp:
- Đựng người trong túi càn khôn như vậy có khuyết điểm của nó, đựng trong thời gian quá dài sẽ khiến người trở nên đần độn ngu si, cho dù không ngu si cũng mất đi một ít trí nhớ. Nhưng nếu muội bằng lòng vào túi, ta cũng có thể mang muội đi.
Phong Linh Tĩnh vội vàng lắc đầu:
- Muội không vào đâu, tha cho muội đi...
Thành Lam lại nói:
- Đại ca, vị tiền bối của môn phái chúng ta thật là hiếu sắc, cần tới Tam Thiên Giai Lệ, đệ hâm mộ vô cùng. Nếu Phong Linh tỷ trở nên si ngốc, có thể nào đến lúc đó cũng trở thành một trong Tam Thiên Giai Lệ hay chăng?
Phong Linh Tĩnh lắc đầu quầy quậy:
- Ta không cần biết, đánh chết ta cũng không chịu...
Nhất Trúc bèn nói:
- Không cần phải sợ, chỉ cần muội không muốn, không ai có thể bắt buộc muội kể cả chưởng môn cũng không được. Đây là truyên thống của Hiên Viên kiêm phái chúng ta, bất quá cũng có vài nữ đệ tử tự nguyện gia nhập. Ôi... các nàng là vì Trúc Cơ không thành, cho nên tự nguyện làm đỉnh lô thị hầu đề cầu cơ hội cuối cùng. Tuy nhiên với thiên tư của Phong sư muội. Trúc Cơ tuyệt đối không thành vấn đề.
Lúc này Dạ Hàn bên cạnh xuất ra Hỏa Cầu thuật, lập tức đốt cháy những thi thể trên mặt đất, sau đó lại xuất ra pháp chú, ngọn núi rung động, tất cả kiến trúc ở đây đều sụp đồ hoàn toàn.
Mọi người trở lại vân xa tiếp tục lên đường. Nhất Trúc ngồi trong vân xa nói:
- Được rồi, hiện tại chia chiến lợi phẩm, ai ai cũng có phần. Ba vị sư muội đã được mỗi người một tấm da hồ ly tinh, các vị sư đệ cũng có thứ khác.
Dứt lời, Nhất Trúc bắt đầu chia chiến lợi phẩm, trong đó có pháp khí, có đan dược, có linh thạch, có âm lôi... Mọi người đều chọn thứ mà mình thích, cốt Luân Tề Văn chọn một thanh phi kiếm, là phi kiếm tam giai Tam Thanh Hỗn Nguyên Quang, Long Thiên Hoàng chọn một món pháp khí là Côn Lôn Hoàn. Vương Thư Nguyên chọn một bình đan dược. Thành Lam chọn ba viên linh thạch trung phẩm. Dư Tắc Thành lấy quả âm lôi kia, hắn đặc biệt thích âm lôi. Lúc trước đấu với Đông Xuyên Ngũ Hổ, nhờ có Đinh Thần Tam Âm Lôi làm nổ chết tên cao thủ trận pháp, hắn lấy một đánh năm mới đạt được toàn thắng.
Quả âm lôi này lớn cỡ quả trứng gà, có màu vàng đồng. thỉnh thoảng lóe ra hào quang, toát ra một cỗ khí tức hủy diệt.
Nhất Trúc đang giảng giải tác dụng của các vật phẩm cho mọi người, lúc này quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Vật này tên là Tử Mẫu Bích Độc Lôi, là nhất tuyệt của Hà Gian phái, âm lôi này chỉ có cao thủ Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế, trong đó ẩn chứa rất nhiều Quỷ u Bích Độc khí. Chỉ cần ném trúng đối phương, kịch độc xâm nhập, sau ba lần hô hấp sẽ hóa thàh một bãi máu. Hơn nữa âm lôi này chuyên về làm ô uế pháp khí phi kiếm, chia làm nhất mẫu cửu tử, chỉ cần đệ dùng Mẫu lôi nhắm trúng đối phương, chín Tử lôi tách ra sẽ tự động truy tung bùng nổ, làm cho đối phương giảm bớt tốc độ, chờ đợi Mẫu lôi công kích.
Dư Tắc Thành nghe vậy vội hỏi:
- Không phải chỉ cần ném âm lôi này ra ngoài là xong hay sao?
Nhất Trúc nói:
- Vậy là đệ muốn chết, nếu không dùng thần thức khống chế, chính là tặng âm lôi cho người khác. Ném ra là xong ư, ta thật là bái phục đệ... Để ta giảng giải cẩn thân phương pháp sử dụng âm lôi này cho đệ.
- Với người tu tiên chúng ta, âm lôi là một trong ba thủ đoạn công kích chủ yếu: phi kiếm, pháp bảo, âm lôi. Nghe nói từ Nguyên Anh kỳ trở lên, các loại Lôi thuật sẽ biến thành cấm Pháp thuật, bất quá chuyện đó đối với chúng ta là tương lai quá xa vời.
- Âm lôi chia ra mấy loại, trong đó....
Đột nhiên giọng Dạ Hàn vang lên cắt ngang lời Nhất Trúc:
- A Trúc, đệ nhìn thử xem, vì sao ta có cảm giác khác thường?
Lập tức Dư Tắc Thành và Nhất Trúc nhìn ra ngoài, chỉ thấy vân xa đã vượt qua Đại Hưng sơn mạch, phía trước là Sơn Nguyên thành, tòa thành cuối cùng thuộc địa phận Nguyên châu.
Nhất Trúc bấm tay tính toán một lúc, sau đó mới nói:
- Đại ca, chúng ta đoán đúng rồi. Tuy rằng Tiểu Thiên Tinh toán pháp của đệ
nói rằng nơi này là Sơn Nguyên thành, nhưng Thị Phi thần thồng lực của đệ lại nói cho đệ biết rằng nơi này không phải là Sơn Nguyên thành. Nói cách khác chúng ta đã tiến vào cổ Lĩnh Thận thành của cổ Thận Thú, không ngờ ngay cả Tiểu Thiên Tinh toán pháp của đệ cũng bị ảnh hưởng, quả nhiên có tác dụng không thể nào thay thế đối với việc chúng ta tu luyện Hóa Mộng Nhập thần kiếm.
Sau đó Nhất Trúc lại nói với mọi người trong xe:
- Các vị sư đệ sư muội, hiện tại chúng ta thân ở trong cổ Lĩnh Thận thành của Cổ Thận Thú, mọi người sẽ nhìn thấy ảo giác bất đồng. Tuy nhiên bảy ngày sau chúng ta sẽ phá tan những ảo giác này cứu mọi người ra, cho nên không cần phải sợ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Dư Tắc Thành nói:
- Nhất Trúc sư huynh có ảo giác gì vậy?
Hắn còn chưa nói dứt lời đột nhiên từ trên không giáng xuống một tia sét đánh trúng vân xa, lập tức vân xa vỡ ra thành từng mảnh. Dư Tắc Thành chỉ kịp kêu to một tiếng đã rơi xuống dưới, bị cuốn vào trong sương mù dày đặc. Hắn cố gắng ngự kiếm phi hành, nhưng luồng sương mù này quá mức khổng lồ, hắn bay trái bay phải, hao hết chân nguyên cũng không thể ra ngoài.
Sau đó hắn bị sương mù dày đặc vây khốn, không thể thoát thân. Mệt nhọc như vậy chừng bảy ngày, chợt giữa không trung vang lên một tiếng sấm, lập tức tất cả sương mù tiêu tan.
Sau đó Dạ Hàn sư huynh xuất hiện, phá tan ảo cảnh, cứu mọi người ra. Nhìn lại Cổ Thận Thú đã bị đánh chết, mọi người tiếp tục lên đường. Bay trên vân xa mấy ngày rốt cục đã tới Hiên Viên kiếm phái. Dư Tắc Thành bắt đầu tu hành.
Tác giả :
Vụ Ngoại Giang Sơn