Tiên Mãn Cung Đường

Chương 33: Thỉnh an

Cổ nhân buổi tối ăn ít, nên Tô Dự không dám nhiều làm, ngoại trừ một nồi cá chưng, cũng chỉ trộn thêm hai đĩa rau trộn.

Hoàng đế bệ hạ ngược lại là không ghét bỏ đồ ăn ít, gắp một miếng lại một miếng thịt cá ăn, ngay cả cơm lẫn canh cũng làm hai bát lớn.

“Hoàng thượng nếu muốn ăn món khác, gọi Ngự Thiện phòng làm thêm chút mang đến đây đi." Tô Dự thấy Hoàng thượng ăn đến hưng phấn như vậy, bản thân liền chọn đậu que rau xanh mà ăn, thịt cá đều để lại cho Hoàng thượng, nhìn bộ dáng cơm cũng quét sạch của y, lo lắng y ăn chưa đủ no.

“Không cần." Ghét bỏ nhìn thoáng qua hai món chay trên bàn, An Hoằng Triệt cầm tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm, thoạt nhìn tâm tình không tệ.

Tô Dự liếc mắt nhìn Hoàng thượng, yên lặng ăn hai đĩa rau trộn, nguyên nghĩ hai con cá trắm cỏ là đủ hai người ăn, ai ngờ người này một mình ăn hết. Tính toán lần tới đồ ăn Ngự Thiện Phòng đưa đến cũng nên bưng lên bàn một lần luôn đi, ít nhất hắn còn có cái mà ăn.

An Hoằng Triệt ăn no cơm, liền biếng nhác dựa trên nhuyễn tháp, hướng Tô Dự ngoắc ngoắc tay: “Lại đây."

Tô Dự dây dưa đi qua, ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, một đôi cánh tay thon dài lập tức từ phía sau vòng qua, ôm quanh eo hắn.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ nơi hai người tương liên cuồn cuộn không ngừng truyền đến, Tô Dự không khỏi cứng đờ, tuy nói tối hôm qua đã cùng nhau “ngủ" qua, song loại cùng ngủ “hai bên nguyên vẹn" và cái ôm ái muội này hiển nhiên không phải cùng một cấp bậc.

“Sau này mỗi ngày ba bữa của trẫm đều do ngươi làm." Thanh âm buốt giá dễ nghe mang theo một chút âm cuối lười biếng, người ta nghe được mà sinh tâm ngứa ngáy.

“Thần chỉ biết cá tôm cua......" Tô Dự giật giật khóe miệng, đây là ăn nghiện rồi định biến nơi này thành căn tin sao? Thế nhưng đem phi tần thành đầu bếp sai sử, còn một bộ ngữ khí “Đây là đưa cho ngươi đại ân điển" là sao thế này?

“Trẫm chỉ ăn cá tôm cua." Cánh tay treo bên hông nắm thật chặt, hai tay thon dài vươn ra, hướng về phía trước lười biếng duỗi eo.

Tô Dự nhìn đôi tay kia, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, đầu ngón tay và lòng bàn tay phiếm màu hồng nhạt khỏe mạnh, rất là xinh đẹp. Điều này làm cho hắn nhớ tới đệm thịt chân nho nhỏ của Tương Trấp Nhi, cũng là loại màu sắc phấn phấn này, đang muốn hỏi Hoàng thượng sao không mang mèo đến đây, liền thấy bàn tay xinh đẹp kia đáp lên bàn bên cạnh nhuyễn tháp, cầm lấy cua bột ở giữa bàn.

“Hoàng thượng, đó là......" năm chữ 'đồ ăn vặt èo' còn chưa ra khỏi, một miếng cua bột hình khúc xương đã nhét vào trong miệng Hoàng đế bệ hạ.

Tô Dự yên lặng đem những gì định nói còn lại nuốt xuống.

“Về sau không cho làm thành hình dạng ngốc như vậy, ngươi cho là làm cho chó sao?" Hoàng thượng rộp rộp ăn xong một miếng, lại cầm lấy một miếng gõ gõ đầu Tô Dự.

“Vâng......" Xoa xoa thái dương bị gõ, Tô Dự quay đầu nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ ưu nhã cắn cua bột, lại chậm rãi đem đầu chuyển trở về, dùng khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc như vậy ăn cua bột hình khúc xương, còn nhìn nữa hắn nhất định sẽ nhịn không được cười một tràng.

Tối Hoàng thượng tự nhiên ở lại Dạ Tiêu Cung.

Bởi vì Hoàng thượng không cho hắn ngủ trước, Tô Dự cũng chỉ có thể mở mắt ráng mà thức.

Thẳng đến lúc này Tô Dự mới thật sự nghĩ thấu, hắn cứ như vậy hồ hồ đồ đồ kết hôn với người này, tuy rằng trước khi kết hôn hai người bọn họ chỉ nói qua không đến ba câu, hơn nữa còn là dưới tình huống bị bóp cổ thiếu chút nữa thì chết......

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ to lớn sát đất của Dạ Tiêu Cung chiếu vào, chiếu rọi rõ ràng gương mặt an giấc của Hoàng đế bệ hạ, Hoàng thượng khi im lặng lại là tốt đẹp như thế, ngũ quan tinh xảo đến gần như không thể soi mói, Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, không dám nhìn nữa, nếu hắn nửa đêm vô ý đối với Hoàng thượng làm ra chút chuyện gì không thể vãn hồi, e là nhìn không thấy mặt trời ngày mai.

“Nô tài ngốc, nô tài ngốc!" Nửa đêm, Hoàng đế bệ hạ mở mắt, dùng một ngón tay chọc chọc cánh tay Tô Dự, thấy hắn nửa nằm sấp ngủ đến hôn thiên địa ám, nội sam bởi vì nguyên nhân tư thế trượt ra một ít, lộ ra xương quai xanh duyên dáng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Tư thái như vậy, là muốn câu dẫn trẫm sao? Mau đem quần áo mặc vào."

“Đây chính là ngươi tự tìm." An Hoằng Triệt đợi một lát, khẽ hừ một tiếng, thò tay kéo Tô Dự vào trong lòng, đến gần bên môi hắn hít ngửi, nhẹ nhàng liếm một cái, xúc cảm mềm mại phảng phất như miếng cá trắng tinh ăn buổi tối, nhịn không được lại liếm một cái, liếm liếm không thỏa mãn, liền đem môi mình cũng dán lên, nhẹ nhàng mút vào nghiền, ma sát.

“Ân......" Tô Dự bị biến thành hô hấp không thông, hừ nhẹ một tiếng.

Hoàng đế bệ hạ lập tức dời đi, thấy Tô Dự không có tỉnh lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại đem người ôm chặt một chút, cảm thấy mĩ mãn đi ngủ.

Sáng sớm, Tô Dự là bị đè tỉnh.

Hoàng thượng giống như bạch tuộc cuốn lấy hắn chặt muốn chết, lão đại còn gác trên hõm vai hắn, hô hấp ấm áp chầm chậm phun trên cổ, muốn sống không được.

“Hoàng thượng, nên thức dậy rồi." Tô Dự đẩy đẩy người trên người mình, tối hôm qua Uông công công đã nhắc đi nhắc lại, không thể quên lâm triều.

“Ngô, ăn sáng muốn cháo hải sản." An Hoằng Triệt từ từ nhắm hai mắt, tại cổ Tô Dự cọ cọ, ngáp một cái, lại thiếp đi, Tô Dự giãy dụa đem cái cổ của mình cứu vớt ra, chạy đi làm cháo hải sản, nhiệm vụ gian khổ gọi Hoàng thượng rời giường này giao cho Uông công công.

Hoàng thượng ăn cháo hải sản, tâm tình sung sướng đi vào triều, mà Tô Dự thì phải đi thỉnh an Thái Hậu.

Kết hôn xong thì phải thực hiện hiếu đạo, nhưng hiếu đạo cũng không phải mỗi người đều có quyền lợi làm tròn. Cũng giống như phi tần trong cung, chỉ có Chiêu nghi, Thượng quân trở lên mới có tư cách mỗi ngày thỉnh an Thái Hậu, Tài tử, Thị quân nghiêm khắc mà nói vẫn là nô tỳ, muốn gặp được Thái Hậu, chỉ có thể theo Chiêu nghi tiến đến, mà không được đơn độc gặp mặt.

“Hiền phi hai ngày liền thừa sủng, sợ là có chút ăn không tiêu, hôm nay định miễn cho Hiền phi thỉnh an sao ạ?" Lộ Quý phi ngồi bên cạnh Thái Hậu cười hỏi.

Thái Hậu nhấp nhẹ một ngụm trà, lời này nhìn như là cầu tình cho Hiền phi, kỳ thật là đang nhắc nhở bà, Hoàng thượng đã sủng hạnh nam phi này hai ngày liên tục, hơn nữa Tô Dự đã muộn thỉnh an.

“Thần Tô Dự cung chúc Thái Hậu an khang." Tô Dự đứng vững giữa đại điện, cung kính quỳ xuống hành lễ.

Lộ Quý phi như trước ngồi ở chỗ kia bất động, không có ý tứ tránh đi đại lễ của Tô Dự. Thái Hậu liếc mắt nhìn Lộ Quý phi, cũng không nói gì, phi tần khác xem chuyện trong mắt, không dám nhiều lời.

“Hiền phi ngược lại là có tính chậm chạp, hôm qua khiến chúng ta đợi hồi lâu thì thôi đi, hôm nay vấn an Thái Hậu cũng không nhanh như vậy." Lộ Quý phi cười lạnh nói.

Tô Dự nhìn nhìn bốn phía, tất cả phi tần đều có mặt, trận này rõ ràng chính là hắn đến muộn, trong đầu nhanh chóng lướt qua đống lý do thoái thác trước kia thường dùng để lừa giáo viên khi đến trường muộn, cuối cùng đột nhiên linh quang chợt lóe, ho nhẹ một tiếng nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, thần tuy là phi tần, nhưng chung quy nam nữ khác biệt, liền nghĩ giao thoa canh giờ vấn an, không ngờ vẫn là đến sớm."

Thái Hậu nhìn Tô Dự, mỉm cười: “Ngươi ngược lại là suy nghĩ chu toàn."

Lộ Quý phi sắc mặt khẽ biến, nàng như thế nào quên mất chuyện này, thường thì canh giờ này các nàng đã nên đứng dậy cáo từ, hôm nay là chuyên môn chờ xem Tô Dự bị chê cười mới lưu lại nhiều hơn chốc lát, ai ngờ lại bị Tô Dự trả đũa.

“Nếu nam nữ khác biệt, vậy dứt khoát đừng tới thỉnh an Thái Hậu đi." Sầm tài tử nhịn không được nói xen vào, đến thỉnh an Thái Hậu là cơ hội duy nhất tiếp xúc Thái Hậu, nàng muốn đến còn phải cầu Trần Chiêu nghi, Tô Dự này thế nhưng còn dám chọn canh giờ.

“Làm càn!" Lộ Quý phi lạnh giọng quát bảo ngưng lại.

“Nương nương thứ tội, Sầm Tài tử không hiểu quy củ." Trần Chiêu nghi nhanh chóng tiến lên cầu tình, dù sao cũng là nàng mang đến, nếu bị phạt nàng cũng phải cùng xui xẻo theo.

“Mà thôi, mà thôi, tuổi còn nhỏ không hiểu quy củ cũng là chuyện thường," Thái Hậu ngược lại không có tức giận, cũng không có ý tứ trách phạt Sầm gia tiểu thư, nhìn thoáng qua Tô Dự đứng ở trung ương đại điện, “Hiền phi là nam tử, không nhất thiết mỗi ngày phải thỉnh an ai gia, đi vấn an Quốc sư là được rồi."

Mọi người đều sửng sốt, trước kia trong cung không có nam phi, tự nhiên không ai đi vấn an Quốc sư, Thái Hậu vừa nói như vậy mới nghĩ đến, nam phi kỳ thật là do Quốc sư quản hạt.

Tô Dự âm thầm nắm bàn tay giấu trong ống tay áo, hắn đang lo không có biện pháp tiếp cận Quốc sư, nay thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, gần như mỗi ngày cùng Quốc sư nói chuyện, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp xuyên về đi.

Mang theo tâm tình gần như nhảy nhót, Tô Dự ly khai Từ An Cung, thẳng đến An Quốc Tháp mà đi. Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại