Tiên Mãn Cung Đường

Chương 124: Tổ thúc

Hoàng thượng thấy Tô Dự ngây người, liền theo ánh mắt hắn nhìn qua, rồi đột ngột đứng lên.

Những người khác thấy thế, đồng loạt quay qua, một cái xem này liền ngây ngẩn cả người, tảng đá lớn cao vài trượng, đột nhiên nhiều thêm một vòng lông, còn có mấy cọng râu dài phá lệ. Đằng sau khối đá là cái gì, thì không cần nói cũng biết rồi, chỉ là, Hoàng tổ thúc tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây a?

Tô Dự nhìn thấy nhiều lông mao như vậy, nhịn không được, buông Thái tử xuống, rón ra rón rén đi qua xem.

Hoàng đế bệ hạ một phen giữ chặt hắn, trừng mắt nhìn nô tài ngốc tự tiện làm chủ, đẩy hắn đến phía sau, chính mình đi ở phía trước.

Vòng qua tảng đá to đùng, lọt vào trong tầm mắt chính là một đống lớn lông mao mềm mại.

Màu vàng kim làm chủ, trên bụng là vằn hổ đối xứng màu đen, cùng lông của Bệ Ngạn trên [Sơn Hà đồ giám] giống nhau như đúc, chẳng qua...... Trong sách giảng, Bệ Ngạn giống như hổ. Nhưng cái trước mắt này......

Thân thể tròn vo, đuôi to xoã tung, lỗ tai lông mềm mềm, thấy thế nào cũng là, một con...... mèo phóng đại gấp mấy chục lần!

Đại đại miêu [thấy từ này kute wa nên ta để lun nhé] đang chen ở mặt sau khối đá, cố gắng đem chính mình lui thành một đoàn.

Tô Dự nhìn bóng dáng lông xù kia, nhịn không được thò tay đi sờ, bị Hoàng thượng một bàn tay vỗ trở về, "Bái kiến Hoàng tổ thúc!"

Đại đại miêu quay lưng lại bọn họ hoảng sợ, mạnh quay đầu, nhanh chóng lui hai bước về phía sau.

"Cái kia......" Tô Dự muốn nói gì đó, thế nhưng Hoàng tổ thúc hiển nhiên không có tính toán nghe hắn nói chuyện, rụt lui về phía sau, xoay người, rầm rầm rầm chạy mất.

Mọi người trợn tròn mắt.

"Hoàng tổ thúc luôn luôn không có hiện thân trước mặt chúng ta mà, đây là làm sao vậy?" Thái Thượng Hoàng nhíu mày, chẳng lẽ là muốn cảnh báo gì cho bọn họ sao?

"Hắn vốn cũng không muốn hiện thân a." Hạo vương gãi gãi lỗ tai, mới vừa rồi con mèo lớn kia rõ ràng là định trốn tránh, chỉ tiếc thân thể quá lớn, tảng đá che không hết thôi.

"Có lẽ là đói bụng." Tô Dự thình lình cắm một câu.

Mọi người vèo một tiếng nhìn về phía hắn.

Bãi cỏ đột nhiên lâm vào một trận trầm mặc, chỉ còn lại tiếng củi lửa thiêu đốt đùng đùng.

Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, chẳng lẽ hắn nói nhầm cái gì? Bất quá lời này quả thật không thích hợp, nói cứ giống như lão tổ tông là mèo tham ăn vậy.

Thái Thượng Hoàng nhìn Tô Dự thật sâu, "Không sai." Đúng là đồng ý với lý do của Tô Dự.

Hoàng tổ thúc đây là nghe mùi mà đến, vấn đề là, lấy thân hình khổng lồ kia của lão tổ tông, mớ cá tôm trước mắt này còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng a.

Vài vị hoàng tộc chụm vào cùng nhau thương lượng một chút, đến trên đảo lâu như vậy, cũng chưa có hiếu kính qua Hoàng tổ thúc, trước kia là cho rằng Thần Thú không cần ăn gì cả, nay xem ra cũng không phải như thế, nếu như vậy, nên hiếu kính lão nhân gia một chút. Thái Thượng Hoàng suy tư một chút, chỉ sợ chỉ có Dong dong ngư mới có thể làm con mèo khổng lồ kia ăn no.

Dong dong ngư, thân như trâu, âm như rống. Nói là lớn như trâu, kỳ thật cũng chỉ cỡ một con lạc đà nhỏ, hẳn là đủ Hoàng tổ thúc ăn một bữa đi.

"Phụ cận hải đảo này có đó, chẳng qua không dễ bắt mà thôi." Thái Thượng Hoàng khoanh tay đứng trên đá ngầm, nhìn mặt biển bình tĩnh.

Loài cá này phi thường lớn, hơn nữa thập phần hung hãn, mấy huynh đệ bọn họ trước kia muốn nếm thức ăn tươi, cũng từng thử đi bắt, chẳng qua mỗi lần đều là tay trắng mà về.

"Bắt không được thì thôi, Hoàng tổ thúc cũng không nhất định là đến ăn chực mà." Lăng vương điện hạ nghe nói không dễ bắt, sờ sờ cục u trên lỗ tai do bị ong mật chích, đánh trống lùi.

Thái Thượng Hoàng không nói gì, cùng Hạo vương liếc nhau, hai người bọn họ từng đi bắt Dong dong ngư, nhớ tới tên kia khó đối phó thế nào, cũng có chút lười biếng bại lui.

"Trong thực đơn có không?" Hoàng đế bệ hạ treo trong vạt áo ngửa đầu liếm khóe miệng Tô Dự một chút.

"Trên thực đơn giảng, Dong dong ngư chính là mỹ vị nhân gian ít có, so với long can phượng tủy cũng không kém bao nhiêu." Tô Dự nhớ tới tờ cuối cùng mà Thực đơn Tô ký ghi lại, thuyết pháp về Dong dong ngư, loại cá này chất thịt phi thường tươi mới, chỉ cần loại đi tinh huyết, cho dù ăn sống cũng không có một chút vị xấu nào.

"Thật sao?" Thái Thượng Hoàng quay đầu nhìn về phía Tô Dự.

"Hẳn là không sai đâu." Tô Dự gãi gãi đầu, [ Thực đơn Tô ký ] miêu tả về khẩu vị hải quái rất là tinh chuẩn, cũng không biết tổ tiên Tô gia làm thế nào nếm được nữa.

"Trước kia không biết, nay nếu Hoàng tổ thúc đã hiện thân, về tình về lý đều nên mời Tổ thúc ăn một bữa." Hạo vương điện hạ chính nghĩa đường đường nói.

Cặp huynh đệ song sinh nhất tề gật đầu, cứ như vậy đánh nhịp quyết định.

Cảnh vương đối với loại sự tình bắt cá này tự nhiên là đi trước làm gương, Dong dong ngư thích ăn rong biển, hắn liền ôm một lọ rong biển sợi Tô Dự vừa ngâm, nhảy lên thuyền nhỏ hướng tới biển chạy đi.

Bởi vì Dong dong ngư quá lớn, trừ Cảnh vương, còn có Lăng vương, Dũng vương cùng với cặp song sinh đều lên thuyền. Hoàng đế bệ hạ vốn cũng muốn đi, nhưng bởi vì thương thế chưa khỏi hẳn, bị Quốc sư cấm chỉ bắt cá, đành phải mất hứng nằm trong lòng Tô Dự. Mà Trung vương bởi vì vội vàng đem cố sự nhìn thấy Thượng Cổ Thần Thú vĩ đại khắc xuống, nên cũng không có đến bờ biển.

Rong biển xắt sợi rửa sạch, qua nước sôi luộc sơ, dùng gia vị muối, tuy rằng ngâm chua còn chưa đến thời điểm, nhưng so với mớ mọc trong biển, tự nhiên là ăn ngon hơn rất nhiều. Cảnh vương nắm một nhúm rong biển rải xuống, hương vị dầu vừng ở trong nước phát tán rộng ra, cũng không biết hải quái có thể ngửi được hay không.

Lẳng lặng chờ một lát, cái gì cũng không phát sinh.

"Được hay không a?" Thập Thất thúc hoài nghi nhìn về phía Cảnh vương ngồi xổm ở đầu thuyền.

Cảnh vương không để ý đến hắn, cầm chĩa cá, chuyên chú nhìn mặt biển.

Mặt biển bình tĩnh dần dần gợn sóng, hình như có thứ gì đó đang dần dần tới gần, Cảnh vương vội vàng quăng thêm mấy cọng rong biển, sợi cuối cùng còn chưa rơi đi ra ngoài, "ào ào" một trận nổ vang, một con cá thật lớn đột nhiên nhảy khỏi mặt nước, thân thể to đùng dài chừng sáu thước.

Cảnh vương lập tức giơ chĩa cá lên, đâm tới nó.

Ai ngờ con cá kia vẫy mạnh đuôi, đem chĩa cá bén nhọn chụp đến nghiêng lệch, còn chưa đợi Cảnh vương ra tay lần nữa, bên kia thuyền liền xuất hiện một con cá lớn khác.

"Hừ hừ hừ......" Dong dong ngư phát ra tiếng kêu như lợn rừng khụt khịt, thân thể to lớn như trâu cày vậy, to mọng mà hữu lực, trên lưng có hai khớp xương nổi lên, phảng phất như hai cánh không phát triển.

"Đùng!" Ăn được rong biển mỹ vị, hai con cá lớn tựa hồ rất hưng phấn, bắt đầu ở trên mặt biển nhảy nhảy, nhấc lên từng đợt từng đợt sóng to, đem quần áo người trên thuyền đều làm ướt.

"Lão Thất bịt kín đường đi đừng cho nó vào nước, lão Cửu lấy đá gõ đầu cá, Thập Thất bắt lấy đuôi cá, Tam nhi ngắm chuẩn!" Thái Thượng Hoàng cao giọng hô, mọi người lập tức phân công hành động.

Hạo vương nhảy khỏi thuyền nhỏ, lăng không đạp nước, ngăn đường đi của hai con cá lại, Dũng vương giơ tảng đá lên, còn chưa kịp gõ xuống, bỗng nhiên, một con cá lớn thứ ba thoát ra, đụng đầu vào Hạo vương, đem Thất vương gia còn đang ở không trung đâm vào trong nước.

"Lão Thất!" Thái Thượng Hoàng cả kinh, nhanh chóng qua vớt đệ đệ.

Dong dong ngư tuy rằng ăn chay, nhưng đầu nó to không chịu nổi, càn quấy đùa giỡn như vậy trong biển, Hạo vương nếu bị dính vào liền nguy hiểm.

Chĩa cá bạc của Cảnh vương sớm ở thời điểm đối phó hậu duệ Nhai Tí đã không biết rớt đi đâu, chĩa cá này là tùy tiện lấy từ trên thuyền lớn, thật sự không chắc chắn chút nào, bị cái đuôi cá to đùng hung hăng quật một phát, nhất thời gãy thành hai đoạn. Mà vỗ một cái còn chưa đủ, con cá thứ hai lại tiếp tục xông đến, Dũng vương một phen kéo cháu qua, cầm tảng đá lớn trong tay hướng con cá đó ném đi, đuôi cá "rầm" một tiếng quăng khối đá trở về, đụng mạnh vào thuyền nhỏ, con thuyền nhỏ đáng thương nhất thời bị thủng một lỗ.

"Thuyền sắp chìm rồi!"

Tô Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trên biển, trơ mắt nhìn thuyền đánh cá bị cá đánh chìm, mấy vị miêu đại gia cả người ướt sũng trở lại trên bờ, tay trắng mà về. Ba con Dong dong ngư còn đang ở trên mặt biển diễu võ dương oai kêu tới kêu lui.

Uông công công nhanh chóng thu xếp mọi người đi lên bãi cỏ sưởi ấm.

Không bắt được cá, bọn miêu đại gia đều có chút mất hứng, Hoàng đế bệ hạ dùng chân sau đá đá lỗ tai, trẫm không ra tay, đám mèo ngốc này liền làm cái gì cũng không thành.

Đống lửa cháy đùng đùng sưởi khô mớ lông ướt sũng, hai mèo lớn vàng kim mỏi mệt tựa vào nhau bắt đầu ngáp, nhìn nhìn chú mèo lớn đen trắng nằm trên cỏ nhàn nhã vẫy đuôi, liếc nhau, nhảy lên, ngủ.

Dũng vương điện hạ đối với nhóm huynh trưởng đã thành thói quen, ngoan ngoãn nằm sấp bất động.

Cảnh vương phơi khô lông xong liền lại không chịu ngồi yên, nhào đi tiếp tục chơi với con thỏ của hắn.

"Không có Dong dong ngư cũng không sao, mấy con lễ ngư trên thuyền phỏng chừng cũng đủ ăn mà." Tô Dự an ủi Thập Thất thúc ỉu xìu nằm ườn bên cạnh đống lửa một câu, quay đầu kiểm kê cá từ trên thuyền vận chuyển về.

Lễ ngư lớn bằng cái thớt, nướng bốn năm con chắc cũng đủ cho Hoàng tổ thúc ăn một bữa đi, đừng trách hắn nhớ thương, bộ lông như hòn núi nhỏ kia, có thể đem cả người hắn vùi vào luôn, nếu có thể ở lăn lăn ở mặt trên......

"Nô tài ngốc, nước miếng chảy ra rồi!" Hoàng đế bệ hạ nâng trảo cho hắn một bàn tay.

Tô Dự ho khan, gãi gãi đầu, lấy dao làm cá ra chuẩn bị trước làm một con lễ ngư, vừa cầm lấy dao, bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu phủ xuống một bóng đen, chậm rãi ngẩng đầu, nhất thời mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy con mèo lớn cao chừng một trượng kia, trong miệng ngậm một con Dong dong ngư dài sáu thước, lặng yên không một tiếng động ngồi trước mặt hắn, thấy Tô Dự ngẩng đầu, "lạch cạch" một tiếng ném con cá tới bên chân hắn.

Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng từ trong vạt áo nhảy ra, nháy mắt biến trở về hình người, kéo mạnh Tô Dự lui về phía sau ba bước. Quả nhiên, con cá bị mèo lớn ném kia, vẫn còn sức giãy phịch phịch trên cỏ, nếu không phải Hoàng thượng động tác mau, đuôi cá chỉ sợ đã đem Tô Dự vỗ bay mất.

"Tổ thúc, ngài đây là......" Thập Thất thúc lăng lăng ngửa đầu hỏi, quả cầu lông đen vàng giao nhau thoạt nhìn còn không lớn bằng một cái móng vuốt của đại đại miêu.

Mèo vằn hổ khổng lồ chớp chớp đôi mắt to màu hổ phách, hai chân trước dẫm dẫm nhau, nhìn nhìn Tô Dự, lại nhìn nhìn cá trên mặt đất, xoay người, rầm rầm rầm chạy đi. Cục lông to lớn trong sơn lâm nhẹ nhàng lên xuống, vài cái phập phồng liền không thấy bóng dáng đâu.

Tô Dự không hiểu ra sao nhìn về phía Hoàng thượng, Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, "Là bảo ngươi làm cá ăn đó."

Nguyên lai là như vậy.

Tô Dự nhìn con cá to trước mắt, lại xem xem mấy con lễ ngư như cái thớt bên kia, đột nhiên nhớ tới một món ăn.

Tại địa khu sa mạc, có một món mỹ thực nổi tiếng, tên là lạc đà nướng. Không phải chỉ đơn thuần đem lạc đà đặt trên lửa nướng, mà là bên trong lạc đà nhồi một con dê, trong bụng dê nhồi một con gà, trong bụng gà lại nhét một con cá. Vài loại nguyên liệu nấu ăn thành một bộ đặt lên quay, đem thịt lạc đà triệt để nướng đến chín vàng, hương vị đồ ăn bên trong lại một tia cũng không tràn ra, hỗn hợp lẫn nhau cùng một chỗ, chính là vô thượng mỹ vị.

Bất quá, món ăn này độ khó thực hiện rất cao, nếu như không biết phương pháp nêm gia vị, hoặc là độ lửa nắm giữ không tốt, thì sẽ phi thường khó ăn.

Đối với Tô Dự đã làm vô số cá mà nói, ngược lại là không phải khó, bởi vì trước mắt nguyên liệu nấu ăn cũng không phải lạc đà, mà là một đống cá, cá nướng so với lạc đà nướng dễ dàng hơn nhiều.

Nói làm liền làm, Dong dong ngư quá lớn, chỉ dựa vào nội kình bên trong bảo hộ cổ tay còn xa xa không đủ, Tô Dự đơn giản ủng Hoàng thượng trong lòng, tùy thời mà dùng.

"Cửu thúc, đến giúp một tay với." Tô Dự nhìn con cá to đùng còn đang không ngừng nhảy nhót, quay đầu gọi Dũng vương.

"Đến đây!" Dũng vương điện hạ lập tức nhảy dựng lên, lại quên trên người còn có hai huynh trưởng, hai mèo lớn vàng kim liền lịch bịch ngã xuống đất, vừa vặn con thỏ kia lại chạy tới, Thái Thượng Hoàng đang nguyên một đầu bốc hỏa một phen đè nó lại, mèo lớn màu đen đã vọt lại đây, nhất thời thắng không kịp, cùng hai phụ thân vỡ thành một đoàn.

Dũng vương một chút cũng không có ý thức được mình làm ca ca ngã, nhiệt tình biến thành hình người, giơ cục đá to xông về phía con cá trên cỏ.

"Hừ hừ hừ!" Dong dong ngư một bên giãy một bên kêu to.

"Rầm!" Tảng đá đập lên đầu cá, nhất thời im lặng.

Tô Dự lấy dao làm cá ra, đụng đến xương cá, liền vận lực vào lòng bàn tay. Loại cá này tinh huyết giấu ở dưới vẩy cá, tất yếu phải dùng nội kình đánh vảy. Mỗi phiến vẩy cá đều lớn cỡ bàn tay, Tô Dự phảng phất như nhà điêu khắc vậy, đục từng mảnh từng mảnh.

Trung vương cầm cái đục sờ sờ cằm, cảm giác thủ pháp đánh vảy kia và việc khắc trên tấm bia đá tuy khác nhau mà như đồng điệu, liền mang theo cái đục đi lên hỗ trợ. Vận khí nội kình, đục một cái xuống, vẩy quả thật rớt ra, nhưng trên thân cá cũng nhiều thêm một cái hố.

Vì thế, đợi Tô Dự làm con cá xong, toàn bộ thân cá liền biến thành một nửa bóng loáng, một nửa gồ ghề lồi lõm, có vài chỗ còn khắc chữ nữa.

Hoàng đế bệ hạ nhảy lên thân cá, ghét bỏ trảo trảo lỗ do Ngũ bá khắc.

"Đáng tiếc không có mang sách a." Trung vương điện hạ có chút tiếc nuối nói.

Tô Dự giật giật khóe miệng, xoay người đi làm lễ ngư.

Thịt Dong dong ngư phi thường mềm, sợ thịt bị vỡ, nên không bỏ xương đi, chỉ đem một chậu đồ gia vị phết đều đều trong bụng cá, lại để vào một con lễ ngư.

Lễ ngư nho nhỏ vừa vặn nằm trong bụng Dong Dong ngư, trên lễ ngư rải đầy bột thì là và ớt, lại để vào thêm mấy con chinh ngư. Thịt chinh ngư mập, nướng sẽ ra mỡ, liền đem sò bỏ vào bên trong chinh ngư, đợi mỡ nướng ra, sẽ tẩm nhập vào sò, vừa vặn ngon miệng luôn.

Tìm một nhánh tùng rắn chắc, tước một đầu thành hình mũi nhọn bóng loáng, từ miệng cá xuyên vào, đặt trên tảng đá.

Lửa lớn thiêu thịt cá, thịt cá vốn mềm, phải không ngừng xoay lật, chuyện này tự nhiên là giao cho người khí lực lớn như Dũng vương. Tô Dự thì cầm dao và gia vị, đợi một chỗ nướng đến khô vàng, liền cắt một dao, lộ ra thịt bên trong, phết nước sốt lên tiếp tục nướng.

Một món chính như vậy, từ sau giờ ngọ nướng đến tận hoàng hôn, không có đĩa sang trọng lộng lẫy, Uông công công đành rửa rất nhiều lá cây đại thụ, chỉnh tề xếp lên một tảng đá lớn, mọi người hợp lực khiêng con cá lớn xuống, đặt trên lá cây.

Tô Dự cầm dao, vạch bụng cá ra, một cỗ hương thơm kỳ dị nháy mắt phiêu tán, đó là hương vị tập trung rất nhiều mùi thơm hỗn hợp cùng một chỗ, nhưng lại không chút nào xung đột, mà hồn nhiên hòa quyện hài hòa.

Bọn miêu đại gia đều ngây ngẩn cả người.

Ánh tịch dương vương vấn phân tán trên bãi cỏ, chiếu ra một cái bóng thật dài, đem tất cả mọi người ôm vào trong đó.

"Mau cắt ra, để quả nhân nếm thử." Thái Thượng Hoàng ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói, vỗ Lăng vương nhịn không được muốn thò tay một bàn tay,cho dù muốn ăn cỡ nào cũng phải chú ý tôn nghiêm hoàng tộc chút chứ.

"Meo!" Phía sau có thanh âm phụ họa một chút.

Tô Dự cầm dao, chuẩn bị cắt xuống, bỗng nhiên phản ứng lại, chậm rãi ngẩng đầu.

Những người khác lúc này mới ý thức được ánh sáng của mình bị chặn, cứng ngắc quay đầu, liền thấy chú mèo cao chừng một trượng kia, ngồi xổm phía sau bọn họ, ánh mắt sáng quắc nhìn con cá lớn trên tảng đá, thấy mọi người quay đầu nhìn hắn, có chút ngượng ngùng đá đá lỗ tai.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: Thượng Cổ Thần Thú uy vũ hùng tráng ]

Ngũ bá: Mật điển Hoàng gia giảng, Hoàng tổ thúc pháp lực vô biên

Miêu cha: Thượng Cổ Thần Thú, võ công cái thế

Thất thúc: Có Tổ thúc, nhất thống sơn hà

Thập Thất thúc: Có Tổ thúc, không sợ Nhai Tí xương lớn nữa!

Cửu thúc:...... Ngô, đúng

Hoàng tổ thúc:[ thẹn thùng, dùng cái đuôi che khuất mặt ] Meo?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại