Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến
Chương 19: Bồi kiếm . .
Tử y của Cảnh Nguyên hiện lên trong mắt.
Giang Dạ Bạch sợ hãi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, ánh mắt vừa chạm nhau, liền vội vàng chuyển đi nơi khác.
Trái tim nhỏ bé bắt đầu đập thình thịch.
Nàng nắm chặt tay, nghĩ rằng: cái này là vì ta thực xin lỗi hắn ta ăn mất kiếm của hắn ta thật sự là rất khủng bố cư nhiên thanh kiếm quan trọng như vậy cũng ăn mất cho nên ta mới không dám nhìn hắn hiện tại ta mới có thể cảm thấy như vậy như vậy cảm thấy thẹn nha, thần a… (đừng hỏi ta dấu chấm dấu phẩy đây là tác giả cố ý đấy, hắc hắc)
Cảnh Nguyên lập tức lại gần, nhẹ nhàng áp tay lên trán của nàng.
Cả người Giang Dạ Bạch nhất thời cứng đờ, không dám hô hấp.
Ngón tay Cảnh Nguyên có điểm lạnh, dán tại trên trán, lại làm cho nàng toát mồ hôi.
Giang Dạ Bạch mồ hôi túa ra. Đây không thể nghi ngờ lại là một cái hiện tượng cảm thấy thẹn. Nàng không có khả năng khống chế. Nàng không dám ngẩng đầu, không dám hô hấp, lại càng không dám đưa tay lau đi.
Một bên Thần cơ tiên xu xì một tiếng bật cười: “Ngươi nóng sao?"
Giang Dạ Bạch bừa bãi gật đầu.
“Nóng là tốt rồi, toát mồ hôi đối với ngươi mà nói nhưng là chuyện tốt. Đây ——" tựa hồ có vật gì đó đưa tới trước mặt, Giang Dạ Bạch không thể không ngẩng đầu, lại nguyên lai là mặt gương. Nàng tò mò nhìn vào gương, thiếu chút nữa không kìm được nhảy dựng lên: “A!"
Trong gương, kia là khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp thân thiết a!
“Ta khôi phục !" Quả thực không dám tin, “Ta ta ta, ta không phải bộ dạng cháy sém!" Nàng đưa tay vuốt ve mặt mình, không có không có, thật sự không có, không phải làn da đen thô ráp khô cằn, mà là khôi phục da thịt bóng loáng non mềm tựa như nhéo một cái có thể ra nước chỉ con gái mới có.
Giang Dạ Bạch mồ hôi lập tức đổi thành nước mắt: “Ta tốt lắm, ô ô ô, quá xúc động…"
“Nên cảm tạ Cảnh Nguyên sư huynh của ngươi đi." Thần cơ tiên xu mím môi cười.
Giang Dạ Bạch không thể không nhìn Cảnh Nguyên, dùng thanh âm còn nhỏ hơn muỗi nói: “Tạ, tạ…" Mặt của nàng nóng quá. Khẳng định mặt nàng rất đỏ. Nghĩ như vậy, kỳ thật cháy sém cũng có ưu điểm , ít nhất mặt đỏ sẽ nhìn không ra, mà hiện tại…
Cảnh Nguyên thần sắc thản nhiên: “Là cơ duyên tạo hóa của ngươi."
Thần cơ tiên xu ở một bên giải thích nói: “Cũng phải. Ngươi ăn kiếm của hắn, thanh kiếm kia cũng không phải là phàm vật bình thường, chính là chế ra từ Thiên Sơn hàn ngọc, lại ngâm mình ở trong ao thánh 999 năm, ăn no linh khí Thục Sơn mà luyện thành. Tuy rằng không biết ngươi là dùng biện pháp gì bắt ăn được nó, nhưng hiển nhiên ngươi tuy rằng có thể ăn, nhưng không cách nào tiêu hóa, cho nên kiếm khí phản phệ ở trong cơ thể ngươi, nếu không phải Cảnh Nguyên đúng lúc đem Thừa Phụ Tâm Kinh, thêm cả pháp thuật của hắn cùng nhau rót vào trong cơ thể ngươi, hóa giải kiếm khí lạnh thấu xương, ngươi chỉ sợ đã chết. Mà không phải giống như bây giờ, nhân họa đắc phúc (người gặp họa được phúc), ngược lại ngay cả thân thể bị sét đánh tổn hại cũng đã được trọng sinh (chết đi sống lại)."
Giang Dạ Bạch bừng tỉnh đại ngộ, thế mới biết mình trước khi hôn mê đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Khó trách nàng đột nhiên té xỉu, lúc đầu còn tưởng rằng Cảnh Nguyên hại nàng, nguyên lai là muốn cứu nàng.
“Trăm ngàn năm qua, ngay cả phi kiếm cũng có thể ăn mất, ngươi thật đúng là người duy nhất." Thần cơ tiên xu ra vẻ hứng thú nhìn nàng, “Nói thật, thật muốn xé thân thể của ngươi ra nhìn xem, bên trong đến tột cùng là bộ dáng gì nữa ."
Giang Dạ Bạch giật mình một cái, theo bản năng rút lui vào trong giường, sau đó liền phát hiện —— làm gì có giường. Nàng căn bản vẫn là nằm trên cái chiếu rách ở trong phòng Cảnh Nguyên.
Thần cơ tiên xu thấy nàng sợ hãi, xì một tiếng vừa cười vừa nói:
“Được rồi được rồi, không hù dọa ngươi. Ngươi trải qua đại kiếp nạn, tĩnh dưỡng cho tốt đi. Ta cũng muốn đi rồi, vừa rồi một phen ép buộc, hao phí thật nhiều linh nguyên của ta."
“Lần này ít nhiều nhờ có ngươi ." Cảnh Nguyên cảm kích nói.
Thần cơ tiên xu trong suốt cười: “Thật muốn cảm tạ ta, vậy cưới ta đi."
Giang Dạ Bạch chấn động.
Cảnh Nguyên cười cười: “Được."
Giang Dạ Bạch lại chấn động!
Quả nhiên quả nhiên quả nhiên quả nhiên! Bà mối nói không có sai, Cảnh Nguyên quả nhiên muốn tìm lão bà cùng tu chân giống hắn ! ! !
Không biết vì sao, đột nhiên liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống có cái móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào trên người nàng, nói đau đi, rõ ràng bàn chân mèo có cái đệm mềm, nói không đau đi, móng vuốt kia lại mang theo mũi nhọn.
Tóm lại chính là một chữ —— loạn!
Đương lúc hỗn loạn, tai lại nghe Cảnh Nguyên nói: “Chờ khi nào tu vi của ta vượt qua ngươi."
Thần cơ tiên xu ha ha cười, không nói gì nữa, lượn lờ xoay người đi ra. Cảnh Nguyên vẫn tiễn đến ngoài viện.
Phòng trong Giang Dạ Bạch tâm phiền ý loạn, không có chuyện gì, đơn giản lại nâng gương lên soi soi ngắm ngắm. Tuy rằng ngày trước biến thành cháy sém, nàng cũng không biểu hiện ra không khoẻ nhiều lắm, nhưng nữ hài tử, chung quy vẫn hy vọng mình trông thật xinh đẹp, nguyên vốn tưởng rằng phải dùng bộ dáng kia vượt qua cuộc đời, không nghĩ tới nhanh như vậy đã khôi phục nguyên trạng.
Nàng đã nói đó thôi! Khoác cái áo tiên hiệp nhưng trong khung vẫn là nữ nhân vật chính trong chuyện ngôn tình xưa, như thế nào cũng không làm độc giả thất vọng a! Nếu không làm sao yêu đương đây!
Nhưng là, càng soi càng uể oải, càng ngắm càng tuyệt vọng, ngược lại bắt đầu nảy sinh một loại ý nghĩ còn chẳng bằng không khôi phục.
Ít nhất không phải cảm thấy không hài lòng với diện mạo của mình như thế. Vì sao lông mi thưa như vậy, vì sao cái mũi không đủ cao, vì sao mặt còn có chút tròn… Tốt xấu gì mẫu thân nàng năm đó đã được công nhận “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" đấy! Thật giận gả cho lão cha quái dị, hại nàng chỉ kế thừa một nửa mỹ mạo (khuôn mặt đẹp) của mẫu thân! Đường đường thân phận Giang gia đại tiểu thư!
Aiz…
Giang Dạ Bạch hậm hực buông gương. Sau đó liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, chậm rãi nghiêng đầu, quả nhiên —— Cảnh Nguyên vẫn duy trì cái loại thản nhiên lúc trước, biểu tình bí hiểm, đã lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng.
Tay chân nhất thời luống cuống không biết nên để đâu, nàng nhăn nhó cầm lấy góc áo, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn Cảnh Nguyên sư huynh."
Mặc kệ nói như thế nào, Cảnh Nguyên đối xử với nàng thật sự rất tốt. Nàng ăn kiếm của hắn, hắn lại lấy ơn báo oán cứu nàng.
“Ngươi chừng nào thì đền kiếm cho ta ?" Lạnh lạnh bay tới một câu như vậy.
“…" Vừa rồi là ai cảm thấy hắn lấy ơn báo oán?
“Cái kia, ách… Ta, ta… Ngươi nghĩ muốn thanh kiếm thế nào? Có thể, cái kia… Dùng tiền mua được sao?" Nếu dùng tiền có thể mua được, thì còn có hi vọng. Dù sao nhà nàng cái khác không có, chỉ có tiền là nhiều.
“Ngươi đi theo ta." Cảnh Nguyên ống tay áo phiêu phiêu, xoay người bước đi. Giang Dạ Bạch đành phải vội vàng đứng dậy đuổi theo mới kịp.
Một đường đi về hướng tây, càng lúc càng xa nơi ở, sau đó càng chạy càng cao, cứ đi mãi, lại không thấy có đường lối nào, chỉ có mây mù loãng, quanh quẩn ở bốn phía, cơ hồ bao trùm cả con đường phía trước.
“Còn… Còn phải đi bao lâu?" Nàng cảm thấy thở không nổi.
“Đại khái một canh giờ."
“Hả? ! ! !"
Mặt Cảnh Nguyên đang bình tĩnh không kham nổi gợn sóng: “Có phi kiếm thì nháy mắt là đến."
“…" Ca ca ta thật sự là rất thực xin lỗi ngươi !
Như thế quả thực lại đi tiếp một canh giờ, Giang Dạ Bạch cảm thấy cái mạng mình thật vất vả cứu trở về bây giờ lại vứt bỏ một nửa, mây mù phía trước đột nhiên tan —— thấy đích đến.
Một cái bích hồ (hồ nước trong xanh), xuất hiện ở chỗ cao nhất của ngọn núi, tựa như một giọt nước mắt trên trời rơi xuống, mà bốn phía trụi lủi nham thạch, càng thêm có vẻ nhan sắc tinh thuần, một màu xanh của hồ nước mùa xuân.
“Đây là… Chỗ nào?"
“Thánh trì."
“A!" Nàng nghĩ tới, Thần cơ tiên xu lúc trước nói qua, sau khi nàng ăn thanh kiếm kia liền từng ngâm ở trong này. Nay ngưng mắt nhìn khắp mặt hồ, đáy hồ quả nhiên còn có những thanh kiếm khác, quét mắt một lượt, không sai biệt lắm có khoảng hai ba mươi thanh.
“Ngươi dẫn ta tới nơi này, là vì… Chọn kiếm?"
“Không phải."
Nàng đã nói rồi, nàng không biết gì về kiếm cả, hắn muốn đổi kiếm thì tự mình đi chọn, vì sao cũng muốn nàng góp vào.
“Là cho ngươi hấp kiếm."
“…" Được rồi, quả nhiên nàng không thể nghĩ đến.
Cảnh Nguyên nói: “Kiếm ở nơi đây không phải tùy tiện có thể lấy, mà là căn cứ tu vi bản thân lượng sức mà lấy. Ta tu chân mới năm năm, bởi vậy lúc trước chỉ có thể lấy được Hàn Ngọc."
Ca ca, ngươi có năm năm mà lấy được kiếm chín trăm chín mươi chín năm, ngươi còn muốn thế nào a! Giang Dạ Bạch trong lòng mặc dù nghĩ như thế, nhưng trên mặt không dám biểu lộ nửa điểm.
“Ta hiện tại muốn cái kia." Cảnh Nguyên chỉ vào một thanh kiếm ở góc đông bắc.
Giang Dạ Bạch liếc mắt một cái liền thấy được ——giữa tất cả kiếm, thanh kiếm kia giản dị tự nhiên nhất. Kiếm khác đều lòe lòe tỏa sáng, hận không thể ở trên thân đánh dấu bốn chữ “Ta rất lợi hại", duy độc thanh kiếm kia, lẳng lặng nằm ở trong góc.
Xuất thân con nhà giàu nàng sớm đã biết, trên đời có một bộ phận rất lớn vật quý, nhìn càng nát thì càng tốt . Nhất là đồ cổ gì đó, kỳ thật nhìn bề ngoài càng ảm đạm.
Nàng thở sâu, nghiêm mặt nói: “Ta hấp thụ nó thế nào đây?"
Cảnh Nguyên chỉ nói sáu chữ, Giang Dạ Bạch nháy mắt bốc hỏa, cảm giác một cỗ nhiệt lượng từ trong dạ dày nhảy lên, lao thẳng tới cổ họng.
Rất CMN hữu hiệu a! ! ! !
Cảnh Nguyên nói là ——
“Thanh kiếm kia ăn rất ngon."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay giữa trưa ăn vịt nướng cùng canh cá, ta về nhà ngã đầu liền ngủ.
Vừa cảm giác tỉnh lại, mới ý thức được bản thảo không viết, nháy mắt rơi lệ
Ngượng ngùng, càng chậm.
PS: Vì bạn học A Ma mãnh liệt yêu cầu, nữ nhân vật chính trước tiên khôi phục dung mạo ( ta vốn muốn cho nàng đến đoạn kết chuyện xưa mới biến trở về… )
Giang Dạ Bạch sợ hãi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, ánh mắt vừa chạm nhau, liền vội vàng chuyển đi nơi khác.
Trái tim nhỏ bé bắt đầu đập thình thịch.
Nàng nắm chặt tay, nghĩ rằng: cái này là vì ta thực xin lỗi hắn ta ăn mất kiếm của hắn ta thật sự là rất khủng bố cư nhiên thanh kiếm quan trọng như vậy cũng ăn mất cho nên ta mới không dám nhìn hắn hiện tại ta mới có thể cảm thấy như vậy như vậy cảm thấy thẹn nha, thần a… (đừng hỏi ta dấu chấm dấu phẩy đây là tác giả cố ý đấy, hắc hắc)
Cảnh Nguyên lập tức lại gần, nhẹ nhàng áp tay lên trán của nàng.
Cả người Giang Dạ Bạch nhất thời cứng đờ, không dám hô hấp.
Ngón tay Cảnh Nguyên có điểm lạnh, dán tại trên trán, lại làm cho nàng toát mồ hôi.
Giang Dạ Bạch mồ hôi túa ra. Đây không thể nghi ngờ lại là một cái hiện tượng cảm thấy thẹn. Nàng không có khả năng khống chế. Nàng không dám ngẩng đầu, không dám hô hấp, lại càng không dám đưa tay lau đi.
Một bên Thần cơ tiên xu xì một tiếng bật cười: “Ngươi nóng sao?"
Giang Dạ Bạch bừa bãi gật đầu.
“Nóng là tốt rồi, toát mồ hôi đối với ngươi mà nói nhưng là chuyện tốt. Đây ——" tựa hồ có vật gì đó đưa tới trước mặt, Giang Dạ Bạch không thể không ngẩng đầu, lại nguyên lai là mặt gương. Nàng tò mò nhìn vào gương, thiếu chút nữa không kìm được nhảy dựng lên: “A!"
Trong gương, kia là khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp thân thiết a!
“Ta khôi phục !" Quả thực không dám tin, “Ta ta ta, ta không phải bộ dạng cháy sém!" Nàng đưa tay vuốt ve mặt mình, không có không có, thật sự không có, không phải làn da đen thô ráp khô cằn, mà là khôi phục da thịt bóng loáng non mềm tựa như nhéo một cái có thể ra nước chỉ con gái mới có.
Giang Dạ Bạch mồ hôi lập tức đổi thành nước mắt: “Ta tốt lắm, ô ô ô, quá xúc động…"
“Nên cảm tạ Cảnh Nguyên sư huynh của ngươi đi." Thần cơ tiên xu mím môi cười.
Giang Dạ Bạch không thể không nhìn Cảnh Nguyên, dùng thanh âm còn nhỏ hơn muỗi nói: “Tạ, tạ…" Mặt của nàng nóng quá. Khẳng định mặt nàng rất đỏ. Nghĩ như vậy, kỳ thật cháy sém cũng có ưu điểm , ít nhất mặt đỏ sẽ nhìn không ra, mà hiện tại…
Cảnh Nguyên thần sắc thản nhiên: “Là cơ duyên tạo hóa của ngươi."
Thần cơ tiên xu ở một bên giải thích nói: “Cũng phải. Ngươi ăn kiếm của hắn, thanh kiếm kia cũng không phải là phàm vật bình thường, chính là chế ra từ Thiên Sơn hàn ngọc, lại ngâm mình ở trong ao thánh 999 năm, ăn no linh khí Thục Sơn mà luyện thành. Tuy rằng không biết ngươi là dùng biện pháp gì bắt ăn được nó, nhưng hiển nhiên ngươi tuy rằng có thể ăn, nhưng không cách nào tiêu hóa, cho nên kiếm khí phản phệ ở trong cơ thể ngươi, nếu không phải Cảnh Nguyên đúng lúc đem Thừa Phụ Tâm Kinh, thêm cả pháp thuật của hắn cùng nhau rót vào trong cơ thể ngươi, hóa giải kiếm khí lạnh thấu xương, ngươi chỉ sợ đã chết. Mà không phải giống như bây giờ, nhân họa đắc phúc (người gặp họa được phúc), ngược lại ngay cả thân thể bị sét đánh tổn hại cũng đã được trọng sinh (chết đi sống lại)."
Giang Dạ Bạch bừng tỉnh đại ngộ, thế mới biết mình trước khi hôn mê đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Khó trách nàng đột nhiên té xỉu, lúc đầu còn tưởng rằng Cảnh Nguyên hại nàng, nguyên lai là muốn cứu nàng.
“Trăm ngàn năm qua, ngay cả phi kiếm cũng có thể ăn mất, ngươi thật đúng là người duy nhất." Thần cơ tiên xu ra vẻ hứng thú nhìn nàng, “Nói thật, thật muốn xé thân thể của ngươi ra nhìn xem, bên trong đến tột cùng là bộ dáng gì nữa ."
Giang Dạ Bạch giật mình một cái, theo bản năng rút lui vào trong giường, sau đó liền phát hiện —— làm gì có giường. Nàng căn bản vẫn là nằm trên cái chiếu rách ở trong phòng Cảnh Nguyên.
Thần cơ tiên xu thấy nàng sợ hãi, xì một tiếng vừa cười vừa nói:
“Được rồi được rồi, không hù dọa ngươi. Ngươi trải qua đại kiếp nạn, tĩnh dưỡng cho tốt đi. Ta cũng muốn đi rồi, vừa rồi một phen ép buộc, hao phí thật nhiều linh nguyên của ta."
“Lần này ít nhiều nhờ có ngươi ." Cảnh Nguyên cảm kích nói.
Thần cơ tiên xu trong suốt cười: “Thật muốn cảm tạ ta, vậy cưới ta đi."
Giang Dạ Bạch chấn động.
Cảnh Nguyên cười cười: “Được."
Giang Dạ Bạch lại chấn động!
Quả nhiên quả nhiên quả nhiên quả nhiên! Bà mối nói không có sai, Cảnh Nguyên quả nhiên muốn tìm lão bà cùng tu chân giống hắn ! ! !
Không biết vì sao, đột nhiên liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống có cái móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào trên người nàng, nói đau đi, rõ ràng bàn chân mèo có cái đệm mềm, nói không đau đi, móng vuốt kia lại mang theo mũi nhọn.
Tóm lại chính là một chữ —— loạn!
Đương lúc hỗn loạn, tai lại nghe Cảnh Nguyên nói: “Chờ khi nào tu vi của ta vượt qua ngươi."
Thần cơ tiên xu ha ha cười, không nói gì nữa, lượn lờ xoay người đi ra. Cảnh Nguyên vẫn tiễn đến ngoài viện.
Phòng trong Giang Dạ Bạch tâm phiền ý loạn, không có chuyện gì, đơn giản lại nâng gương lên soi soi ngắm ngắm. Tuy rằng ngày trước biến thành cháy sém, nàng cũng không biểu hiện ra không khoẻ nhiều lắm, nhưng nữ hài tử, chung quy vẫn hy vọng mình trông thật xinh đẹp, nguyên vốn tưởng rằng phải dùng bộ dáng kia vượt qua cuộc đời, không nghĩ tới nhanh như vậy đã khôi phục nguyên trạng.
Nàng đã nói đó thôi! Khoác cái áo tiên hiệp nhưng trong khung vẫn là nữ nhân vật chính trong chuyện ngôn tình xưa, như thế nào cũng không làm độc giả thất vọng a! Nếu không làm sao yêu đương đây!
Nhưng là, càng soi càng uể oải, càng ngắm càng tuyệt vọng, ngược lại bắt đầu nảy sinh một loại ý nghĩ còn chẳng bằng không khôi phục.
Ít nhất không phải cảm thấy không hài lòng với diện mạo của mình như thế. Vì sao lông mi thưa như vậy, vì sao cái mũi không đủ cao, vì sao mặt còn có chút tròn… Tốt xấu gì mẫu thân nàng năm đó đã được công nhận “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" đấy! Thật giận gả cho lão cha quái dị, hại nàng chỉ kế thừa một nửa mỹ mạo (khuôn mặt đẹp) của mẫu thân! Đường đường thân phận Giang gia đại tiểu thư!
Aiz…
Giang Dạ Bạch hậm hực buông gương. Sau đó liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, chậm rãi nghiêng đầu, quả nhiên —— Cảnh Nguyên vẫn duy trì cái loại thản nhiên lúc trước, biểu tình bí hiểm, đã lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng.
Tay chân nhất thời luống cuống không biết nên để đâu, nàng nhăn nhó cầm lấy góc áo, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn Cảnh Nguyên sư huynh."
Mặc kệ nói như thế nào, Cảnh Nguyên đối xử với nàng thật sự rất tốt. Nàng ăn kiếm của hắn, hắn lại lấy ơn báo oán cứu nàng.
“Ngươi chừng nào thì đền kiếm cho ta ?" Lạnh lạnh bay tới một câu như vậy.
“…" Vừa rồi là ai cảm thấy hắn lấy ơn báo oán?
“Cái kia, ách… Ta, ta… Ngươi nghĩ muốn thanh kiếm thế nào? Có thể, cái kia… Dùng tiền mua được sao?" Nếu dùng tiền có thể mua được, thì còn có hi vọng. Dù sao nhà nàng cái khác không có, chỉ có tiền là nhiều.
“Ngươi đi theo ta." Cảnh Nguyên ống tay áo phiêu phiêu, xoay người bước đi. Giang Dạ Bạch đành phải vội vàng đứng dậy đuổi theo mới kịp.
Một đường đi về hướng tây, càng lúc càng xa nơi ở, sau đó càng chạy càng cao, cứ đi mãi, lại không thấy có đường lối nào, chỉ có mây mù loãng, quanh quẩn ở bốn phía, cơ hồ bao trùm cả con đường phía trước.
“Còn… Còn phải đi bao lâu?" Nàng cảm thấy thở không nổi.
“Đại khái một canh giờ."
“Hả? ! ! !"
Mặt Cảnh Nguyên đang bình tĩnh không kham nổi gợn sóng: “Có phi kiếm thì nháy mắt là đến."
“…" Ca ca ta thật sự là rất thực xin lỗi ngươi !
Như thế quả thực lại đi tiếp một canh giờ, Giang Dạ Bạch cảm thấy cái mạng mình thật vất vả cứu trở về bây giờ lại vứt bỏ một nửa, mây mù phía trước đột nhiên tan —— thấy đích đến.
Một cái bích hồ (hồ nước trong xanh), xuất hiện ở chỗ cao nhất của ngọn núi, tựa như một giọt nước mắt trên trời rơi xuống, mà bốn phía trụi lủi nham thạch, càng thêm có vẻ nhan sắc tinh thuần, một màu xanh của hồ nước mùa xuân.
“Đây là… Chỗ nào?"
“Thánh trì."
“A!" Nàng nghĩ tới, Thần cơ tiên xu lúc trước nói qua, sau khi nàng ăn thanh kiếm kia liền từng ngâm ở trong này. Nay ngưng mắt nhìn khắp mặt hồ, đáy hồ quả nhiên còn có những thanh kiếm khác, quét mắt một lượt, không sai biệt lắm có khoảng hai ba mươi thanh.
“Ngươi dẫn ta tới nơi này, là vì… Chọn kiếm?"
“Không phải."
Nàng đã nói rồi, nàng không biết gì về kiếm cả, hắn muốn đổi kiếm thì tự mình đi chọn, vì sao cũng muốn nàng góp vào.
“Là cho ngươi hấp kiếm."
“…" Được rồi, quả nhiên nàng không thể nghĩ đến.
Cảnh Nguyên nói: “Kiếm ở nơi đây không phải tùy tiện có thể lấy, mà là căn cứ tu vi bản thân lượng sức mà lấy. Ta tu chân mới năm năm, bởi vậy lúc trước chỉ có thể lấy được Hàn Ngọc."
Ca ca, ngươi có năm năm mà lấy được kiếm chín trăm chín mươi chín năm, ngươi còn muốn thế nào a! Giang Dạ Bạch trong lòng mặc dù nghĩ như thế, nhưng trên mặt không dám biểu lộ nửa điểm.
“Ta hiện tại muốn cái kia." Cảnh Nguyên chỉ vào một thanh kiếm ở góc đông bắc.
Giang Dạ Bạch liếc mắt một cái liền thấy được ——giữa tất cả kiếm, thanh kiếm kia giản dị tự nhiên nhất. Kiếm khác đều lòe lòe tỏa sáng, hận không thể ở trên thân đánh dấu bốn chữ “Ta rất lợi hại", duy độc thanh kiếm kia, lẳng lặng nằm ở trong góc.
Xuất thân con nhà giàu nàng sớm đã biết, trên đời có một bộ phận rất lớn vật quý, nhìn càng nát thì càng tốt . Nhất là đồ cổ gì đó, kỳ thật nhìn bề ngoài càng ảm đạm.
Nàng thở sâu, nghiêm mặt nói: “Ta hấp thụ nó thế nào đây?"
Cảnh Nguyên chỉ nói sáu chữ, Giang Dạ Bạch nháy mắt bốc hỏa, cảm giác một cỗ nhiệt lượng từ trong dạ dày nhảy lên, lao thẳng tới cổ họng.
Rất CMN hữu hiệu a! ! ! !
Cảnh Nguyên nói là ——
“Thanh kiếm kia ăn rất ngon."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay giữa trưa ăn vịt nướng cùng canh cá, ta về nhà ngã đầu liền ngủ.
Vừa cảm giác tỉnh lại, mới ý thức được bản thảo không viết, nháy mắt rơi lệ
Ngượng ngùng, càng chậm.
PS: Vì bạn học A Ma mãnh liệt yêu cầu, nữ nhân vật chính trước tiên khôi phục dung mạo ( ta vốn muốn cho nàng đến đoạn kết chuyện xưa mới biến trở về… )
Tác giả :
Thập Tứ Khuyết