Tiên Lộ Yên Trần
Quyển 3 Chương 39
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 39: Nhất kiếm thập niên tín thủ ma.
Lại nói người thiếu niên cực kỳ nhếch nhác trên Mã Đề Sơn đó, nhìn thấy quần thú bao quanh, liền kinh hoảng cướp đường chạy cuồng!
Tỉnh Ngôn lòng như lửa đốt, hai giò sải hết cỡ, cứ cắm đầu cắm cổ chạy, cuối cùng nửa đường bắt kịp cha mẹ, ngăn hai người bọn họ lại đúng lúc.
Thấy bản thân kịp thời thành công ngăn cản cha mẹ trước khi hai người bọn họ lên đỉnh núi, Tỉnh Ngôn lòng đang căng thẳng, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Cho đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới phát giác, trải qua đoạn thời gian chạy trối chết vừa rồi, khắp cơ thể lúc này đang đau nhức không dứt. Thiếu niên kiệt sức chỉ đành dùng cây gậy thuận tay nhặt được khi nãy chống đỡ, vịn vào vai của lão Trương đầu, khập khà khập khiễng quay về gian nhà cỏ dưới Mã Đề Sơn.
Đợi đến khi vào trong nhà, dưới ánh đèn nhựa thông soi sáng, mẹ Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng phát giác quần áo vải thô của hài nhi, sớm đã bị bụi gai trên núi cào rách không ít chỗ, không tránh khỏi lại một phen nhộn nhạo, kêu con trai thay đổi y phục để bà khâu vá luôn trong đêm.
Mẹ Tỉnh Ngôn vừa khâu vá, vừa trách con trai đã biết cha mẹ đi tìm, vì sao còn phải khẩn cấp đuổi theo như thế. Tuy là trách móc, nhưng trong lời nói toát lên tình cảm lo lắng của mẹ hiền. Người thiếu niên bình thường cơ linh mau miệng, hiện tại trước mặt mẫu thân của mình, thì lập tức biến thành miệng lưỡi vụng về, miệng muốn nói mà lại ngập ngừng, lời cứ ấp úng không phát ra được, chỉ đành ngồi đó cười hì hì ngớ ngẩn.
Đến mức mấy vết xước rướm máu trên bắp chân Tỉnh Ngôn, đối với thiếu niên mà nói thì đó là chuyện thường, không chủ quan như hài tử, lão Trương đầu nhai nát mấy miếng thảo dược, đắp loạn trên bề mặt để cầm máu.
Tong gian nhà cỏ dưới Mã Đề Sơn này, một sợi tim đèn làm cây cói, nhúng trong nhựa thông do nhà nông tự tay ép, hắt ra ánh sáng vàng dịu. Điểm sáng như hạt đậu đó không ngừng đong đưa, chiếu sáng bốn vách tường tranh, ánh sáng dịu đó cũng nhẹ nhàng soi rõ đôi tay đang khâu vá của người mẹ hiền.
Lão Trương đầu thì sửa chữa các dụng cụ nhà nông, thuận miệng hỏi con trai vừa rồi trên Mã Đề Sơn, một trận thiểm điện lôi minh kinh khiếp xảy ra bất thình lình lúc nãy, có làm cho "con trai hoảng sợ" hay không!
Nghe cha hỏi như thế, Tỉnh Ngôn khôn khéo không muốn cha mẹ lo lắng, chỉ điềm đạm đáp không có sợ hãi gì, dù sao cũng không có mưa, chỉ cần không dầm nước là không sao hết.
Mẹ Tỉnh Ngôn đang may vá quần áo, nghe vậy lại cằn nhằn nhắc nhở con trai làm người phải tích đức hành thiện, bằng không sẽ bị thần tiên trên trời sai thiên lôi đánh. Một trận lôi điện hãi nhân đêm nay, nói không chừng chính là vị thần tiên trên trời phát nộ gây ra...
Ngây ngốc nhìn mẹ từng kim từng kim sửa chữa quần áo, Tỉnh Ngôn chỉ lắng nghe không lên tiếng đáp lại. Qua một lúc sau, Tỉnh Ngôn trải qua một tối gian nan, cảm thấy đã mệt mỏi. Thế là Tỉnh Ngôn liền chào cha mẹ một tiếng rồi đi ngủ trước.
Đến lúc nằm trên chiếu yên lặng một hồi, Tỉnh Ngôn khép hai mắt lại, nhớ về chuyện phát sinh tối nay, cơn buồn ngủ cũng không còn ríu mắt như hồi nãy.
Tình cảnh phát sinh trên Mã Đề Sơn tối nay, lại như đèn cù trôi qua trước mắt Tỉnh Ngôn.
Mặc dù mấy chuyện đó xảy ra cách đây không quá nửa canh giờ, tất cả tình tiết vẫn rõ ràng trước mắt, nhưng Tỉnh Ngôn nhớ đến các sự thể đó, lại vẫn như đang trong mây mù, mơ mơ hồ hồ, tất cả tình tiết đều tựa như thò tay là đụng được, nhưng thật sự không thể với tay tới.
Thiếu niên không thể ngủ được, lại cảm thấy có chút hoảng hốt, dứt khoát mở hai mắt, nhìn chăm chú bóng trăng loang lổ chiếu qua góc cửa sổ, hết sức trấn định lại bản thân.
Tỉnh Ngôn bình tĩnh trở lại, tiếp tục cố gắng nhớ lại tất cả tình tiết phát sinh tối nay, lần lượt lọc kỹ một lần.
Cân nhắc nhiều lần, suy xét nhiều lần, cuối cùng, tuy có chút không dám tin vào sự thật của kết luận mà mình đúc kết, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn nghĩ rằng, tất cả chuyện phát sinh tối nay, mười phần đã đến tám chín, có liên quan rất lớn đến việc bản thân dùng "Thái hoa đạo lực" thổi lên Thủy Long Ngâm. Tuy Tỉnh Ngôn không dám tin sấm sét trên trời có liên hệ với bản thân, có lẽ đó là xảo hợp, nhưng có nhiều dã thú không hiểu vì sao đến tụ tập bên cạnh y như thế, không chỉ không tấn công y, hình như còn rất sợ hãi mình. Sự tình quái dị trước giờ chưa từng nghe thấy này, nếu không phải vì bản thân vốn nhận thấy bản Thủy Long Ngâm không phải tầm thường, thì dù có bửa cái đầu ra cũng không nghĩ được nó có liên quan đến chuyện này như thế.
"Xem ra, lão trượng Vân Trung Quân tình cờ gặp mặt đó, nhất định không phải là nhân vật tầm thường. Khúc phổ và sáo ngọc tặng cho ta, cũng chắc chắn không phải là vật bình thường!"
"Cuộc đời này của ta, có lẽ sẽ chuyển biến từ đây!...", nghĩ đến chỗ này, người thiếu niên sơn dã nằm trên chiếu, không khỏi có chút kích động:
"Ta, Trương Tỉnh Ngôn, có thể sẽ gia nhập vào trong đoàn xiếc thú hành tẩu bốn phương, tìm kiếm một chân huấn luyện thú vật! Có lẽ, thù lao nhất định không ít! Hà hà..."
........
.........
Người thiếu niên đã trải qua một đêm mệt mỏi, cứ như thế chìm dần vào giấc mộng, khóe miệng loáng thoáng một nét cười...
Có lẽ tối qua đúng là cực nhọc, Tỉnh Ngôn sang ngày thứ hai mãi đến khi mặt trời lên cao, mới lồm cồm bò dậy khỏi chiếu.
Thiếu niên vệ sinh xong, phát giác sau một đêm ngủ, mọi mệt nhọc hôm qua đã biến mất không còn tung tích. Hít thở không khí sơn dã tinh khiết, cảm thấy cả người như thoát thai hoán cốt, hết sức sảng khoái tinh minh.
Tỉnh Ngôn đang say sưa đón làn gió núi sáng sớm mát rượi, bỗng nghe có tiếng mẹ la hoảng trong nhà:
"Úy? Cây dao sắt này ở đâu ra vậy?"
Tỉnh Ngôn nghe tiếng, vội vàng chạy vào nhà xem đã phát sinh chuyện gì. Vừa nhìn qua, Tỉnh Ngôn cũng hết sức kinh ngạc. Thì ra, lại không phải là dao sắt gì, mà là ở góc tường, có một thanh trường kiếm nằm yên lặng trên mặt đất.
Tỉnh Ngôn liền đến gần, cúi xuống cầm thanh kiếm lên, quan sát tỉ mỉ:
Thanh kiếm này thân kiếm thon dài, ước chừng ba thước chín tấc. Chỗ tiếp giáp giữa chuôi kiếm và thân kiếm không có phần che tay, chỉ hơi mở rộng ra hai bên, sau đó hơi lõm vào ở hướng mũi kiếm. Thân kiếm dẹt, mũi kiếm không sáng, hiển thị không hề sắc nhọn, trên đầu kiếm còn dính không ít bùn đất. Sắc kiếm màu xám đen, gợi dáng hết sức cổ xưa.
Tỉnh Ngôn cầm thanh trường kiếm này, lật qua trở lại quan sát, trong lòng nghi hoặc, không biết trong nhà sao tự nhiên xuất hiện thanh kiếm này. Thiếu niên nghi hoặc liền hỏi mẹ:
"Kiếm này liệu có phải cha kêu người rèn gần đây hay không?"
Mẹ Tỉnh Ngôn lắc đầu phủ nhận, nói chưa từng thấy vật này ở trong nhà.
Tỉnh Ngôn lại đem ra ngoài nhà quan sát tỉ mỉ dưới ánh nắng, cho đến khi y chú ý trên đầu kiếm có dính mấy cục bùn, cuối cùng bỗng hiểu ra:
"Khà!...Thanh kiếm này thì ra chính là do ta mang từ Mã Đề Sơn về tối qua, dùng làm gậy chống trên đường về!" Nhớ đến sự kinh hoảng thất thố của mình trong đêm qua, cứ đem nó làm cây gậy, thiếu niên không khỏi bỗng thấy mắc cười.
"Hà hà...nhất định là lúc khối đá trắng đó bị lôi điện đánh tan, đã làm thiết kiếm chôn dưới đất lộ ra!"
Thiếu niên nghĩ thông mấu chốt này, không khỏi quá đỗi vui mừng:
"Khà khà!...Lần này ta đã nhặt được báu vật rồi!"
Đang nói, Tỉnh Ngôn bỗng chạy nhanh đến múc ra một gàu nước sạch, đem thanh bảo kiếm có được ngoài ý này, đi đến khối đá mài trong sân mà cha thường dùng mài dao, hì hục hì hục gắng sức mài:
"Đem bảo bối này đến cửa hàng trong thành cầm cố, chắc cũng được không ít tiền à! Hà hà..."