Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 90: Kỷ lục
Ghi chép trên tường là bản ghi chép thành tích của học sinh, trên tường có páp trận liên kết với ngọc bài của các học sinh. Khi điểm trên ngọc bài xuất hiện biến hóa, thì thứ tự xếp hạng trên tường cũng theo đó mà biến đổi.
Bảng xếp hạng học sinh học kỳ này ở trên tường Thiên Ngự Điện, Đường Kiếp đứng đầu bảng, thứ tự không thay đổi, chỉ có điều điểm số từ chín mươi điểm tăng lên chín mươi mốt điểm.
Nhìn xuống vị trí thứ hai là Thích Thiếu Danh, tám mươi ba điểm.
- Đuổi theo nhanh thật. Đường Kiếp hơi nhíu lông mày.
Nếu nhớ không lầm, ngày hôm qua ở Thiên Ngự Điện, điểm số của Thích Thiếu Danh chỉ có tám mươi điểm. Không ngờ chỉ cách có một ngày, gã một mạch tăng hẳn ba điểm.
Xuống thấp chút nữa là một học sinh tên là Phương Chí, Đường Kiếp cũng chưa gặp bao giờ.
Mà ở trên tường, chân chính đứng vị trí đầu bảng còn có tên một người nữa: Tàng Thanh Phong.
Phía dưới có thêm dòng ghi chú:
Tàng Thanh Phong, học sinh kỳ 442, bậc Linh Tuyền, người có thành tích đứng đầu Thiên Ngự Điện, chống đỡ ba mươi năm tức.
- Tàng Thanh Phong, ba mươi lăm tức Đường Kiếp nhíu mày.
Dựa theo quy định của Thất Thiên Điện, mỗi một con rối đại biểu mười điểm, mười điểm đầu tiên là dễ lấy được nhất, chỉ cần con rỗi động thủ là đạt được, sau đó liền xem bản thân có thể kiên trì được bao lâu. Chỉ cần kiên trì đến con rối thứ mười gia nhập chiến đấu, liền đạt được một trăm điểm.
Nhưng kiên trì được bao nhiêu lâu, thì phải dựa vào năng lực của mỗi người, chỉ cần chống đỡ thêm một hơi tức, đều là kỷ lục.
Thất Thiên Điện của học viện Tẩy Nguyệt đã tồn tài cả ngàn năm, cho nên kỷ lục luôn bị phá, chính bởi vì vậy nên từng kỷ lục trên tường, kỳ thật đều là kỷ lục của vô số tinh anh trong hàng ngàn năm nay.
Mỗi một kỷ lục bị phá, đều tương đương với việc ghi lại kỷ lục, của người mạnh nhất học viện Tẩy Nguyệt trong một ngàn tám trăm năm qua.
Mà kỷ lục của người tên Tàng Thanh Phong, được ghi lại từ hơn một ngàn bốn trăm năm trước, đến thời điểm hiện nay vẫn chưa ai có thể phá vỡ.
Lại nhìn sang bức tường khác, chỉ thấy bậc Linh Hồ, bậc Linh Hải, thậm chí Thoát Phàm cảnh, kỷ lục đều do vị Tàng Thanh Phong này ghi lại.
Trong lòng Đường Kiếp vừa động, liền đi xem những bức tường khác cuả kỷ lục của những ai.
Đi vào Thiên Tru Điện, Đường Kiếp nhìn thấy một loạt tên được viết trên tường.
Trong đó có một cái tên hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tiêu Biệt Hàn, học sinh học kỳ 1326, người giữ kỷ lục Bách Luyện kỳ Thiên Trụ Điện.
- Hóa ra là tam thúc tổ của Tẩy Nguyệt phái, quả không hổ là kẻ kiếm si, phá vỡ kỷ lục của người xưa, đến nay cũng chưa có ai vượt qua. Đường Kiếp cười cười.
Vòng qua Thiên Tru Điện, Đường Kiếp lại đi tới điện khác xem, quả nhiên thấy tên của không ít danh nhân.
Thiên Khu Điện có Yến Trường Phong, Thiên Tuyền Điện có Minh Dạ Không, Thiên Cơ Điện có Lư Nguyên Chân, Thiên Biến Điện có Phượng Hồng Loan, ngoại trừ Tàng Thanh Phong, thì tất cả những người khác đều là người đại danh đỉnh đỉnh, Phượng Hồng Loan hiện tại là viện trưởng học viện Tẩy Nguyệt.
Chẳng qua những người này không có một người nào giống như Tàng Thanh Phong, một hơi đứng đầu toàn bộ các giai đoạn trên bảng kỷ lục, phần lớn mọi người là trong một đoạn thời gian thể hiện thực lực của chính mình.
Dù sao qua ngàn năm, anh tài vô số, có thể ở trên bảng ghi chép lưu lại kỷ lục của mình một lần, đã có thể lưu danh thiên cổ rồi.
Chính bởi vì thế, vị Tàng Thanh Phong kia lại càng trở nên cổ quái, thật không hiểu là nhân vật thế nào? Bản thân mình cũng coi là kẻ có hiểu biết về Tẩy Nguyệt phái, hưng lại chưa từng nghe nói qua Tẩy Nguyệt phái có một người như này.
- Chẳng lẽ là, một người học sinh không muốn nhập phái? Đường Kiếp không khỏi nghĩ đến lý do này.
Lý do lập lên học viện Tẩy Nguyệt, mặc dù là vì Tẩy Nguyệt phái thu hút anh tài, nhưng cũng không phải học sinh nào cũng nguyện ý gia nhập Tẩy Nguyệt phái. Có lẽ còn có một hai vị thiên tài thích độc hành độc vãng cũng nên.
Loại người này bình thường được gọi là Ưu sinh, khác với môn hạ, đại biểu là người có biểu hiện xuất sắc, nhưng cũng không gia nhập môn phái.
Vừa đi vừa nghĩa, vô tình đã quay lại Thiên Ngự Điện. Đang ngẩn người nhìn tên của Tàng Thanh Phong, chợt thấy Thích Thiếu Danh từ bên ngoài tiến vào.
Đối phương nhìn thấy Đường Kiếp cũng ngây người ra một lúc, lại tỏ ra không không có gì, chỉ gật đầu tượng trưng, sau đó liền đi lướt qua.
Đường Kiếp cũng không thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng quay người đáp lại, sau đó liền rời khỏi.
Thích Thiếu Danh liếc mắt nhìn bóng dáng hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên bức tường Đường Kiếp đứng nhìn lúc trước.
- Chín mươi mốt điểm Lại tăng, nhanh thật.
Cũng giống như Đường Kiếp cảm thấy Thích Thiếu Danh tiến bộ thật nhanh, ở trong mắt Thích Thiếu Danh, tốc độ của Đường Kiếp cũng đồng dạng tăng nhanh. Dù sao thành tích ở Thất Thiên Điện, càng về sau càng khó nâng cao.
Nhìn con số chín mươi mốt chói mắt, Thích Thiếu Danh cảm thấy có chút không thoải mái.
Mặc dù gã ngoài mặt bình thản, nhưng trong xương thật ra đều kiêu ngạo hơn bất cứ ai.
Bời vì gã là Thích Thiếu Danh!
Ngọc Môn cửu chuyển Thích Thiêu Danh!
Thường ngày gã luôn giữ bộ dạng lãnh đạm cách xa ngàn dặm, không phải bởi vì gã không muốn kết bạn, mà là gã cảm thấy các học sinh trong học viện Tẩy Nguyệt, ngoại trừ An Như Mộng, không ai có tư cách trở thành bằng hữu của gã.
Gã sở dĩ hiện tại không tham gia đối luyện, là vì sau vài lần thua gã liền biết rằng mình ở bậc Linh Tuyền còn chưa chân chính xưng bá, cho nên muốn tới Thất Thiên Điện khổ tu.
Đợi một ngày, gã chân chính thành vô địch, gã sẽ trở lại trường Đối Luyện, quét sạch tất cả.
Nhưng mà ở trong này, gã cũng đụng phải đối thủ của chính mình.
Thiên Khu Điện có Thái Quân Dương, Thiên Diễn Điện có Lý Hoa Niên, Thiên Biến Điện có Thư Danh Dương, Thiên Tuyền Điện có An Như Mộng, Thiên Tru Điện có Lệ Vân Phàm, Thiên Cơ Điện có Vu Hằng Uy, không ngờ Thiên Ngự Điện cũng có Đường Kiếp.
Thích Thiếu Danh tự cho mình là thiên tài, nhưng lại không đạt được vị trí đầu bảng ở một điện nào.
Đương nhiên điều này, cùng với tính cách tâm cao khí ngạo của gã có quan hệ. Tuy rằng không được đứng đầu bảng, nhưng mười người mạnh nhất ở Thất Thiên Điện, không điện nào là không có tên của gã. Nếu so sánh tổng thành tích, thì gã vẫn hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Nhưng với gã mà nói, chỉ có vậy vẫn vĩnh viễn không đủ.
Thời khắc này, trong mắt của gã hừng hực chiến ý, lẩm bẩm tự nói: - Ta sẽ vượt qua các ngươi, từng bước từng bước Đánh bại toàn bộ các ngươi.
Buổi chiều không có việc gì, Đường Kiếp đi tới chỗ Vệ Thiên Xung một chuyến.
Vệ Thiên Xung đang ở trong viện sửa chữa con rối của gã.
So với lần trước, con rối này to hơn rất nhiều, không tiếp tục dùng gỗ Lôi Cức năng lực phòng ngự không tốt nữa, lần này Vệ Thiên Xung lựa chọn Tử Sa Nham kiên cố hơn.
Phía Tây Văn Tâm có một vùng gọi là Tử Mạc, có nhiều tử sa thạch, tử sa(cát tím) sau khi tích tụ lại, hợp thành đá, bề mặt thô ráp, bên trong đầy lỗ thủng, thích hợp vận chuyển thông hành linh khí. Điểm mạnh là bên ngoài có ánh sáng rực rỡ, bên trong có hàng ngàn lỗ hổng.
Phải nói là Tử Sa Nham, là lựa chọn tốt nhất của học sinh cấp thấp để chế tác con rối. Loại vật liệu này tuy rằng không giống với gỗ Lôi Cức hấp thu được tinh hoa của lôi điện, có thể thêm vào thuộc tính lôi điện, nhưng dù sao cũng kiên cố có khả năng chịu đựng cao hơn, quan trọng nhất là giá cũng rẻ.
Chỉ có điều chế tác khá tốn công, dù sao cũng là tạc đá chứ không phải điêu khắc gỗ.
Lần trước thực ra Đường Kiếp, cũng muốn Vệ Thiên Xung chọn Tử Sa Nham dùng, nhưng đáng tiếc Vệ Thiên Xung quá lười, cự tuyệt phương án này, không còn cách nào khác đành phải lựa chọn gỗ Lôi Cức.
Một búa của Diệp Hưng, đập nát con rối của gã, đồng thời cũng đập tỉnh tính lười của gã. Khiến cho gã ý thức được mặc dù chuyện gì, chỉ cần ngươi lười nhác, tất nhiên đều phải trả giá.
Cho nên lúc này đây, gã thành thực lựa chọn loại vật liệu phù hợp nhất, với cấp bậc hiện tại của mình.
Đương nhiên, bởi vậy con rối của gã phải ít nhất mất ba tháng mới có thể hoàn thành.
Vì thế Vệ Thiên Xung lại đặc biệt đi học môn Qủy Phủ Thuật, thông qua vận dụng linh khí, có thể khiến cho vũ khí trong tay tạm thời trở nên sắc bén cứng rắn, thích hợp để điêu khắc, tất nhiên là cũng có thể dùng trong chiến đấu.
Lúc này Vệ Thiên Xung đang ở trong viện hý hoáy làm con rối, nhìn thấy Đường Kiếp đến, kinh hỉ buông búa đục trong tay xuống, nhào ra: - Hôm nay sao mà ngươi lại chủ động tới tìm ta thế?
Đường Kiếp cười nói: - Xem ngươi nói kia, ta là người hầu học của ngươi, không có việc gì không thể ghé thăm ngươi một chút hay sao?
- Ai yô, có người còn nhớ rõ mình là người hầu học cơ đấy. Trong viện truyền đến âm thanh chua chua, chính là giọng nói của Thị Mộng, gã hiện đang đứng trong một mảnh linh điền, phía trước là một đám mây nhỏ, đang làm mưa rơi xuống linh điền.
Hành Vũ Thuật (thuật làm mưa).
Đường Kiếp biết rằng trong lòng của gã tức giận.
Trong khoảng thời gian này hắn bận rộn tu luyện, kỳ thực không hề chăm sóc cho cuộc sống của Vệ Thiên Xung Được rồi, trước kia hắn cũng chưa hề chăm nom.
Cho nên hiện tại, cuộc sống của Vệ Thiên Xung, cơ bản đều do Thị Mộng chăm sóc.
Mặc dù hiện tại học được tiên pháp, rất nhiều việc làm cũng dễ dàng hơn, nhưng có một số việc không phải là do làm nhiều hay ít, mà là do so sánh.
Nhìn Đường Kiếp ngày ngày đều tu luyện, bỏ mặc thiếu gia, trong lòng Thị Mộng tất nhiên là không thoải mái. Huống hồ là Vệ Thiên Xung cứ mở miệng là nói: - Đường Kiếp rất tốt.
Bởi vậy nên dù bị Thị Mộng mỉa mai, nhưng Đường Kiếp cũng không tức giận, ngược lại Vệ Thiên Xung lại bất mãn nói: - Thị Mộng ngươi nói gì vậy? Đường Kiếp quan tâm tới chuyện học tập của ta đấy. Nếu không có hắn, kỳ thi vừa rồi ta cũng sẽ không qua được, cách đây không lâu hắn còn giúp ta dạy dỗ đám người kia nữa.
Đường Kiếp vội khuyên bảo: - Được rồi được rồi, Thị Mộng nói cũng không sai. Dạo gần đây ra thật có chút sơ sót, không chăm sóc cẩn thận thiếu gia, may mà còn có Thị Mộng săn sóc.
Nói xong đi tới, lấy ra một bình Dưỡng Khí Đan, đưa cho Thị Mộng nói: - Ngươi chăm sóc thiếu gia, chắc cũng ảnh hưởng tới thời gian tu luyện. Có một số việc vốn phải do ta làm, nhưng ngươi lại đều do ngươi làm hết. Ta không có gì có thể báo đap, vậy thứ này coi như cảm tạ ngươi. Nếu sau này ta lại có, cũng sẽ không quên ngươi đâu.
Thị Mộng cầm lấy bình Dưỡng Khí Đan, có chút ngẩn ngơ nhìn Đường Kiếp nói: - Ngươi
Đường Kiếp chân thành nói: - Đều cùng nhau nhập học cả, không thể lúc nào cũng chỉ biết đến bản thân mình. Vài ngày trước ta được một vị lão nhân chỉ điểm, cảm thấy có một số việc bản thân làm chưa tốt, trước kia có gì không phải, ngươi hãy tha lỗi cho ta.
Hắn nói như vậy, khiến Thị Mộng cảm thấy ngại ngùng, cuối cùng gãi đầu nói: - Thôi đi, coi như ngươi bỏ tiền mua thời gian của ta.
Thị Mộng biết rằng năng lực của bản thân có hạn, cho dù ném toàn bộ việc vặt cho Đường Kiếp, cũng không có khả năng được đề tên lên bảng đạt được tài nguyên giống hắn. Nếu đã như vậy, thà rằng an phận làm tốt công việc phụ trợ, dù sao nơi này cuộc sống đơn giản, Vệ Thiên Xung cũng ngày càng trưởng thành hơn, một mình gã cũng có thể chăm sóc được, lại còn có thể kiếm được Dưỡng Khí Đan, vì thế nên gã cũng vui vẻ nhận.
- Đúng rồi, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc là Linh Tuyền rồi hả? Đường Kiếp hỏi.
Thị Mộng cười cười: - Ừ, chậm hơn thiếu gia một chút, mấy hôm trước vừa đạt đến Linh Tuyền, liền đi học Hành Vũ Thuật.
Tư chất của gã giống như Vệ Thiên Xung, cũng chỉ là Ngọc Môn tứ chuyển, chẳng qua là do không có tài nguyên, nên vĩnh viễn đứng sau Vệ Thiên Xung. Lại nói, nếu như k ốc Đường Kiếp, tư chất của Thị Mộng ở trong những người hầu học cũng coi như không tồi đấy.
Bảng xếp hạng học sinh học kỳ này ở trên tường Thiên Ngự Điện, Đường Kiếp đứng đầu bảng, thứ tự không thay đổi, chỉ có điều điểm số từ chín mươi điểm tăng lên chín mươi mốt điểm.
Nhìn xuống vị trí thứ hai là Thích Thiếu Danh, tám mươi ba điểm.
- Đuổi theo nhanh thật. Đường Kiếp hơi nhíu lông mày.
Nếu nhớ không lầm, ngày hôm qua ở Thiên Ngự Điện, điểm số của Thích Thiếu Danh chỉ có tám mươi điểm. Không ngờ chỉ cách có một ngày, gã một mạch tăng hẳn ba điểm.
Xuống thấp chút nữa là một học sinh tên là Phương Chí, Đường Kiếp cũng chưa gặp bao giờ.
Mà ở trên tường, chân chính đứng vị trí đầu bảng còn có tên một người nữa: Tàng Thanh Phong.
Phía dưới có thêm dòng ghi chú:
Tàng Thanh Phong, học sinh kỳ 442, bậc Linh Tuyền, người có thành tích đứng đầu Thiên Ngự Điện, chống đỡ ba mươi năm tức.
- Tàng Thanh Phong, ba mươi lăm tức Đường Kiếp nhíu mày.
Dựa theo quy định của Thất Thiên Điện, mỗi một con rối đại biểu mười điểm, mười điểm đầu tiên là dễ lấy được nhất, chỉ cần con rỗi động thủ là đạt được, sau đó liền xem bản thân có thể kiên trì được bao lâu. Chỉ cần kiên trì đến con rối thứ mười gia nhập chiến đấu, liền đạt được một trăm điểm.
Nhưng kiên trì được bao nhiêu lâu, thì phải dựa vào năng lực của mỗi người, chỉ cần chống đỡ thêm một hơi tức, đều là kỷ lục.
Thất Thiên Điện của học viện Tẩy Nguyệt đã tồn tài cả ngàn năm, cho nên kỷ lục luôn bị phá, chính bởi vì vậy nên từng kỷ lục trên tường, kỳ thật đều là kỷ lục của vô số tinh anh trong hàng ngàn năm nay.
Mỗi một kỷ lục bị phá, đều tương đương với việc ghi lại kỷ lục, của người mạnh nhất học viện Tẩy Nguyệt trong một ngàn tám trăm năm qua.
Mà kỷ lục của người tên Tàng Thanh Phong, được ghi lại từ hơn một ngàn bốn trăm năm trước, đến thời điểm hiện nay vẫn chưa ai có thể phá vỡ.
Lại nhìn sang bức tường khác, chỉ thấy bậc Linh Hồ, bậc Linh Hải, thậm chí Thoát Phàm cảnh, kỷ lục đều do vị Tàng Thanh Phong này ghi lại.
Trong lòng Đường Kiếp vừa động, liền đi xem những bức tường khác cuả kỷ lục của những ai.
Đi vào Thiên Tru Điện, Đường Kiếp nhìn thấy một loạt tên được viết trên tường.
Trong đó có một cái tên hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tiêu Biệt Hàn, học sinh học kỳ 1326, người giữ kỷ lục Bách Luyện kỳ Thiên Trụ Điện.
- Hóa ra là tam thúc tổ của Tẩy Nguyệt phái, quả không hổ là kẻ kiếm si, phá vỡ kỷ lục của người xưa, đến nay cũng chưa có ai vượt qua. Đường Kiếp cười cười.
Vòng qua Thiên Tru Điện, Đường Kiếp lại đi tới điện khác xem, quả nhiên thấy tên của không ít danh nhân.
Thiên Khu Điện có Yến Trường Phong, Thiên Tuyền Điện có Minh Dạ Không, Thiên Cơ Điện có Lư Nguyên Chân, Thiên Biến Điện có Phượng Hồng Loan, ngoại trừ Tàng Thanh Phong, thì tất cả những người khác đều là người đại danh đỉnh đỉnh, Phượng Hồng Loan hiện tại là viện trưởng học viện Tẩy Nguyệt.
Chẳng qua những người này không có một người nào giống như Tàng Thanh Phong, một hơi đứng đầu toàn bộ các giai đoạn trên bảng kỷ lục, phần lớn mọi người là trong một đoạn thời gian thể hiện thực lực của chính mình.
Dù sao qua ngàn năm, anh tài vô số, có thể ở trên bảng ghi chép lưu lại kỷ lục của mình một lần, đã có thể lưu danh thiên cổ rồi.
Chính bởi vì thế, vị Tàng Thanh Phong kia lại càng trở nên cổ quái, thật không hiểu là nhân vật thế nào? Bản thân mình cũng coi là kẻ có hiểu biết về Tẩy Nguyệt phái, hưng lại chưa từng nghe nói qua Tẩy Nguyệt phái có một người như này.
- Chẳng lẽ là, một người học sinh không muốn nhập phái? Đường Kiếp không khỏi nghĩ đến lý do này.
Lý do lập lên học viện Tẩy Nguyệt, mặc dù là vì Tẩy Nguyệt phái thu hút anh tài, nhưng cũng không phải học sinh nào cũng nguyện ý gia nhập Tẩy Nguyệt phái. Có lẽ còn có một hai vị thiên tài thích độc hành độc vãng cũng nên.
Loại người này bình thường được gọi là Ưu sinh, khác với môn hạ, đại biểu là người có biểu hiện xuất sắc, nhưng cũng không gia nhập môn phái.
Vừa đi vừa nghĩa, vô tình đã quay lại Thiên Ngự Điện. Đang ngẩn người nhìn tên của Tàng Thanh Phong, chợt thấy Thích Thiếu Danh từ bên ngoài tiến vào.
Đối phương nhìn thấy Đường Kiếp cũng ngây người ra một lúc, lại tỏ ra không không có gì, chỉ gật đầu tượng trưng, sau đó liền đi lướt qua.
Đường Kiếp cũng không thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng quay người đáp lại, sau đó liền rời khỏi.
Thích Thiếu Danh liếc mắt nhìn bóng dáng hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên bức tường Đường Kiếp đứng nhìn lúc trước.
- Chín mươi mốt điểm Lại tăng, nhanh thật.
Cũng giống như Đường Kiếp cảm thấy Thích Thiếu Danh tiến bộ thật nhanh, ở trong mắt Thích Thiếu Danh, tốc độ của Đường Kiếp cũng đồng dạng tăng nhanh. Dù sao thành tích ở Thất Thiên Điện, càng về sau càng khó nâng cao.
Nhìn con số chín mươi mốt chói mắt, Thích Thiếu Danh cảm thấy có chút không thoải mái.
Mặc dù gã ngoài mặt bình thản, nhưng trong xương thật ra đều kiêu ngạo hơn bất cứ ai.
Bời vì gã là Thích Thiếu Danh!
Ngọc Môn cửu chuyển Thích Thiêu Danh!
Thường ngày gã luôn giữ bộ dạng lãnh đạm cách xa ngàn dặm, không phải bởi vì gã không muốn kết bạn, mà là gã cảm thấy các học sinh trong học viện Tẩy Nguyệt, ngoại trừ An Như Mộng, không ai có tư cách trở thành bằng hữu của gã.
Gã sở dĩ hiện tại không tham gia đối luyện, là vì sau vài lần thua gã liền biết rằng mình ở bậc Linh Tuyền còn chưa chân chính xưng bá, cho nên muốn tới Thất Thiên Điện khổ tu.
Đợi một ngày, gã chân chính thành vô địch, gã sẽ trở lại trường Đối Luyện, quét sạch tất cả.
Nhưng mà ở trong này, gã cũng đụng phải đối thủ của chính mình.
Thiên Khu Điện có Thái Quân Dương, Thiên Diễn Điện có Lý Hoa Niên, Thiên Biến Điện có Thư Danh Dương, Thiên Tuyền Điện có An Như Mộng, Thiên Tru Điện có Lệ Vân Phàm, Thiên Cơ Điện có Vu Hằng Uy, không ngờ Thiên Ngự Điện cũng có Đường Kiếp.
Thích Thiếu Danh tự cho mình là thiên tài, nhưng lại không đạt được vị trí đầu bảng ở một điện nào.
Đương nhiên điều này, cùng với tính cách tâm cao khí ngạo của gã có quan hệ. Tuy rằng không được đứng đầu bảng, nhưng mười người mạnh nhất ở Thất Thiên Điện, không điện nào là không có tên của gã. Nếu so sánh tổng thành tích, thì gã vẫn hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Nhưng với gã mà nói, chỉ có vậy vẫn vĩnh viễn không đủ.
Thời khắc này, trong mắt của gã hừng hực chiến ý, lẩm bẩm tự nói: - Ta sẽ vượt qua các ngươi, từng bước từng bước Đánh bại toàn bộ các ngươi.
Buổi chiều không có việc gì, Đường Kiếp đi tới chỗ Vệ Thiên Xung một chuyến.
Vệ Thiên Xung đang ở trong viện sửa chữa con rối của gã.
So với lần trước, con rối này to hơn rất nhiều, không tiếp tục dùng gỗ Lôi Cức năng lực phòng ngự không tốt nữa, lần này Vệ Thiên Xung lựa chọn Tử Sa Nham kiên cố hơn.
Phía Tây Văn Tâm có một vùng gọi là Tử Mạc, có nhiều tử sa thạch, tử sa(cát tím) sau khi tích tụ lại, hợp thành đá, bề mặt thô ráp, bên trong đầy lỗ thủng, thích hợp vận chuyển thông hành linh khí. Điểm mạnh là bên ngoài có ánh sáng rực rỡ, bên trong có hàng ngàn lỗ hổng.
Phải nói là Tử Sa Nham, là lựa chọn tốt nhất của học sinh cấp thấp để chế tác con rối. Loại vật liệu này tuy rằng không giống với gỗ Lôi Cức hấp thu được tinh hoa của lôi điện, có thể thêm vào thuộc tính lôi điện, nhưng dù sao cũng kiên cố có khả năng chịu đựng cao hơn, quan trọng nhất là giá cũng rẻ.
Chỉ có điều chế tác khá tốn công, dù sao cũng là tạc đá chứ không phải điêu khắc gỗ.
Lần trước thực ra Đường Kiếp, cũng muốn Vệ Thiên Xung chọn Tử Sa Nham dùng, nhưng đáng tiếc Vệ Thiên Xung quá lười, cự tuyệt phương án này, không còn cách nào khác đành phải lựa chọn gỗ Lôi Cức.
Một búa của Diệp Hưng, đập nát con rối của gã, đồng thời cũng đập tỉnh tính lười của gã. Khiến cho gã ý thức được mặc dù chuyện gì, chỉ cần ngươi lười nhác, tất nhiên đều phải trả giá.
Cho nên lúc này đây, gã thành thực lựa chọn loại vật liệu phù hợp nhất, với cấp bậc hiện tại của mình.
Đương nhiên, bởi vậy con rối của gã phải ít nhất mất ba tháng mới có thể hoàn thành.
Vì thế Vệ Thiên Xung lại đặc biệt đi học môn Qủy Phủ Thuật, thông qua vận dụng linh khí, có thể khiến cho vũ khí trong tay tạm thời trở nên sắc bén cứng rắn, thích hợp để điêu khắc, tất nhiên là cũng có thể dùng trong chiến đấu.
Lúc này Vệ Thiên Xung đang ở trong viện hý hoáy làm con rối, nhìn thấy Đường Kiếp đến, kinh hỉ buông búa đục trong tay xuống, nhào ra: - Hôm nay sao mà ngươi lại chủ động tới tìm ta thế?
Đường Kiếp cười nói: - Xem ngươi nói kia, ta là người hầu học của ngươi, không có việc gì không thể ghé thăm ngươi một chút hay sao?
- Ai yô, có người còn nhớ rõ mình là người hầu học cơ đấy. Trong viện truyền đến âm thanh chua chua, chính là giọng nói của Thị Mộng, gã hiện đang đứng trong một mảnh linh điền, phía trước là một đám mây nhỏ, đang làm mưa rơi xuống linh điền.
Hành Vũ Thuật (thuật làm mưa).
Đường Kiếp biết rằng trong lòng của gã tức giận.
Trong khoảng thời gian này hắn bận rộn tu luyện, kỳ thực không hề chăm sóc cho cuộc sống của Vệ Thiên Xung Được rồi, trước kia hắn cũng chưa hề chăm nom.
Cho nên hiện tại, cuộc sống của Vệ Thiên Xung, cơ bản đều do Thị Mộng chăm sóc.
Mặc dù hiện tại học được tiên pháp, rất nhiều việc làm cũng dễ dàng hơn, nhưng có một số việc không phải là do làm nhiều hay ít, mà là do so sánh.
Nhìn Đường Kiếp ngày ngày đều tu luyện, bỏ mặc thiếu gia, trong lòng Thị Mộng tất nhiên là không thoải mái. Huống hồ là Vệ Thiên Xung cứ mở miệng là nói: - Đường Kiếp rất tốt.
Bởi vậy nên dù bị Thị Mộng mỉa mai, nhưng Đường Kiếp cũng không tức giận, ngược lại Vệ Thiên Xung lại bất mãn nói: - Thị Mộng ngươi nói gì vậy? Đường Kiếp quan tâm tới chuyện học tập của ta đấy. Nếu không có hắn, kỳ thi vừa rồi ta cũng sẽ không qua được, cách đây không lâu hắn còn giúp ta dạy dỗ đám người kia nữa.
Đường Kiếp vội khuyên bảo: - Được rồi được rồi, Thị Mộng nói cũng không sai. Dạo gần đây ra thật có chút sơ sót, không chăm sóc cẩn thận thiếu gia, may mà còn có Thị Mộng săn sóc.
Nói xong đi tới, lấy ra một bình Dưỡng Khí Đan, đưa cho Thị Mộng nói: - Ngươi chăm sóc thiếu gia, chắc cũng ảnh hưởng tới thời gian tu luyện. Có một số việc vốn phải do ta làm, nhưng ngươi lại đều do ngươi làm hết. Ta không có gì có thể báo đap, vậy thứ này coi như cảm tạ ngươi. Nếu sau này ta lại có, cũng sẽ không quên ngươi đâu.
Thị Mộng cầm lấy bình Dưỡng Khí Đan, có chút ngẩn ngơ nhìn Đường Kiếp nói: - Ngươi
Đường Kiếp chân thành nói: - Đều cùng nhau nhập học cả, không thể lúc nào cũng chỉ biết đến bản thân mình. Vài ngày trước ta được một vị lão nhân chỉ điểm, cảm thấy có một số việc bản thân làm chưa tốt, trước kia có gì không phải, ngươi hãy tha lỗi cho ta.
Hắn nói như vậy, khiến Thị Mộng cảm thấy ngại ngùng, cuối cùng gãi đầu nói: - Thôi đi, coi như ngươi bỏ tiền mua thời gian của ta.
Thị Mộng biết rằng năng lực của bản thân có hạn, cho dù ném toàn bộ việc vặt cho Đường Kiếp, cũng không có khả năng được đề tên lên bảng đạt được tài nguyên giống hắn. Nếu đã như vậy, thà rằng an phận làm tốt công việc phụ trợ, dù sao nơi này cuộc sống đơn giản, Vệ Thiên Xung cũng ngày càng trưởng thành hơn, một mình gã cũng có thể chăm sóc được, lại còn có thể kiếm được Dưỡng Khí Đan, vì thế nên gã cũng vui vẻ nhận.
- Đúng rồi, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc là Linh Tuyền rồi hả? Đường Kiếp hỏi.
Thị Mộng cười cười: - Ừ, chậm hơn thiếu gia một chút, mấy hôm trước vừa đạt đến Linh Tuyền, liền đi học Hành Vũ Thuật.
Tư chất của gã giống như Vệ Thiên Xung, cũng chỉ là Ngọc Môn tứ chuyển, chẳng qua là do không có tài nguyên, nên vĩnh viễn đứng sau Vệ Thiên Xung. Lại nói, nếu như k ốc Đường Kiếp, tư chất của Thị Mộng ở trong những người hầu học cũng coi như không tồi đấy.
Tác giả :
Duyên Phận