Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 60: Diễm ngộ và Tử vong
Đang khi Trần Tiểu Thiên không tự chủ được ngừng thở vì sự sung sướng do được trả thù với một chút vô lại mà có được, hưởng thụ nữ chủ nhân thương quán hầu hạ, bên ngoài phòng bỗng nhiên truyện tới một thanh âm lạnh như băng:
- Phu nhân. Tái ngoại có tin tức.
Tô Hỷ Muội vội dừng đôi môi, miễn cưỡng khắc chế run rẩy:
- Chậm chút... Rồi hãy nói.
Ngưng Vũ bỗng nhiên nói thêm:
- Là Tả võ quân đệ nhất quân đoàn.
Tô Hỷ Muội lập tức thay đổi chú ý:
- Nói.
Ngưng VŨ thanh âm giống nước suối lạnh như băng, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào từ cửa ngoài truyền tới:
- Vương đại tướng quân biên cương xa xôi, mỗi cách năm ngày tất sai người trở về báo tin. Đến ngày hôm trước đã thất ước hai lần. Bên trong cốc nhận được tin tức, mười ngày trước Đại tướng quân cho người dưới trướng dùng phi kiếm truyền tin, nói ở thảo nguyên gặp phải ma giáo, từ đó về sau không có âm tín nữa. Hôm nay trong thành đã truyền ra lời đồn đãi, nói tả võ quân đệ nhất quân đoàn ở tái ngoại ngộ phục, toàn quân bị diệt, Vương đại tướng quân bỏ mình.
Tô Hỷ Muội lộ ra vẻ vui mừng trên mặt:
- Vương Tử Dương đã chết?
Trần Tiểu Thiên trong lòng cũng kinh đào quay cuồng. Hắn tận mắt nhìn thấy Vương Triết chết, thấy ông ta cùng quân đoàn huyết chiến tới thời khắc cuối cùng. Nhưng mới tới cái thế giới này, Trần Tiểu Thiên rất khó lý giải Vương Triết chết đi có ý vị như thế nào. Hiện tại hắn mơ hồ biết được, nói vậy có rất nhiều người đang đợi giờ khắc này, đang đợi Vương Triết chết đi.
Tô Hỷ Muội mừng rỡ khiến Trần Tiểu Thiên theo bản năng sinh ra một trận chán ghét. Cùng Vương Triết quen biết với thời gian dù rất ngắn, nhưng hắn được nhiều điều lợi ích. Vô hình trung, Trần Tiếu Thiên đã đem Vương Triết coi như là thầy tốt bạn hiền của mình, một người có thể tín nhiệm và tôn kính.
Tô Hỷ Muội nói:
- Lập tức đi thám thính... Ai nha!
Tô Hỷ Muội phát ra một tiếng thét chói tai, thân thể giống như điện giật run rẩy lên.
Cửa phòng cách một tiếng, Ngưng vũ hỏi:
- Phu nhân?
Tô Hỷ Muội sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, run rẩy không nói. Trần Tiểu Thiên nói thay:
- Phu nhân hiện tại có chuyện quan trọng, ra lệnh các ngươi tất cả lui ra, rời đi mau.
Phía ngoài trầm mặc một hồi, Ngưng vũ lạnh lùng dạ một tiếng, xoay người rời đi. Tô Hỷ Muội cắn môi đỏ tươi, khóe môi không nhịn được phát run. Nàng hai tay che ở dưới bụng, đôi mi dài nhỏ nhăn tít một chỗ, điềm đạm đáng yêu nhìn Trần Tiểu Thiên. Trong cơ thể, gậy xoa bóp đột nhiên thay đổi phương hướng xoay tròn rồi phản lại, khiến nàng nhất thời không thể khống chế bản thân.
Trần Tiểu Thiên nói:
- Thần cụ vốn là phân thân của Nam hoang Ma thần, phu nhân đã dùng thần cụ, nên tận tâm tẫn toan hầu hạ Ma thần, đừng vì ngoại sự phân tâm, khó trách Ma thần tức giận.
Tô Hỷ Muội rung giọng nói:
- Thiếp... Thân biết sai... rồi... cầu xin Ma thần... bớt giận...
Dưới sự chèn ép của Trần Tiểu Thiên, Tô Hỷ Muội bị buộc phải bỏ hết quần áo, nhưng bất quá ở bên trong áo, nàng còn thiếp thân bó buộc một cái da hồ trắng noãn, trắng nhung nhung đầy da lông che đến mông, khiến hắn không thể nhìn toàn cảnh.
Trần Tiểu Thiên suy đoán cái da hồ kia che dấu bí mật cuối cùng của nàng, nếu như vạch trần, tám phần sẽ bị nàng diệt khẩu, lập tức giả vờ không quan tâm, hỏi:
- Phu nhân mặc dầy như vậy, không sợ nhiệt sao?
Tô Hỷ Muội nói:
- Thiếp thân... thuở nhỏ bị quá gió rét... thói quen...
Yêu phụ này hẳn là cừu gia của sư soái sao? Núp ở Ngũ Nguyên thành, ỷ vào Bạch hồ thương quán che dấu thân phận? Trần Tiểu Thiên thầm suy nghĩ. Hắn không khách khí chiếm cứ giường gấm, sau đó nói:
- Đem sập gụ dời qua.
Tô Hỷ Muội không tiện gọi tiểu tỳ đi vào, chỉ đành trần truồng run bước đi làm.
- Làm sao hầu hạ Nam hoang Ma thần vĩ đại, để cho Ma thần hài lòng, phu nhân có biết không?
Tô Hỷ Muội yêu mị địa liếc Trần Tiểu Thiên một cái, sau đó thân thể trần truồng nằm lên sập gụ.
- A... A...
Trần Tiểu Thiên đem gậy xoa bóp cưỡng chế tốc độ cao về bật trung, nói:
- Ma thần đối với phu nhân hầu hạ coi như hài lòng, tức giận rơi xuống vài phần. Bất quá, phu nhân còn phải biểu hiện tôn trọng hơn một chút...
- Phu nhân xoay lưng....
- Phu nhân...
Trần Tiểu Thiên gần như dùng phương thức lăng nhục đối xử với Tô Hỷ Muội. Tô Hỷ Muội lời lẽ kỷ xảo cực kỳ thành thạo, dù sao cũng làm hắn vừa lòng. Điều bất ngờ là trong lúc dùng miệng thỏa mãn cho hắn, nàng đã dùng bàn tay lần mở những huyệt đạo bị Tần Nguyệt Sương đóng chặt trước kia, không biệt là vô tình hay cố ý. Việc cởi mở này khiến cảm giác của Trần Tiểu Thiên tăng lên, nhưng nguy cơ bị mất chân dương lại đến với hắn.
Đối với Trần Tiểu Thiên nói về Nam hoang Ma thần, Tô Hỷ Muội vẫn bán túi bán nghi. Các loại pháp khí dùng vu thuật chế thành tránh không được sẽ có linh lực dao động. Pháp khí chế luyện càng tinh tế, linh lực dao động càng tinh vi phức tạp. Nhưng cái gọi là "Thân cụ" này không có một chút dấu vết linh lực dao động nào. Nếu như không phải là tự nàng "Nhận thức" đến sự thần diệu của nó, Tô Hỷ Muội đã không chút do dự nhận định nó chỉ là một pháp khí với vẻ ngoài chế luyện tinh xảo, nhưng không dùng được đã vứt đi.
Gậy xoa bóp ở trong người chuyển động một đêm, nàng dùng hết thủ đoạn nhưng nó hoàn toàn không thay đổi, vừa dừng không được, cũng không nhổ ra được. Tô Hỷ Muội rốt cục bắt đầu dao động lòng tin. Có lẽ cái này thật là một thần cụ, là một loại ma vật do vu thuật chế thành mà ngay cả nàng cũng chưa từng nghe nói qua. Mà người tuổi trẻ kia trong miệng nói Nam hoang Ma thần, nói không chừng cũng thật sự tồn tại. Và lạ thật, người tuổi trẻ này dường như còn tu pháp môn của Vu tổ, thân thể cường tráng, huyệt đạo bị chế ngự ngăn cản thoát xuất âm tinh. A, để ta phá ngược lại ngươi một chút vậy!
Trong lúc do dự, nàng chậm nhịp lại, thần cụ lập tức biểu đạt sự bất mãn, đột nhiên tăng cao tốc độ.
Trần Tiểu Thiên thanh âm truyền đến:
- Phu nhân, Ma thần tôn kính muốn sỉ nhục ngươi.
Tô Hỷ Muội mặc dù đã tiết được cả người bủn rủn, nhưng nàng biết rõ ràng, người trẻ tuổi kia không đụng chạm thân thể nàng, cũng không đọc tụng chú ngữ, càng không thi triển bất kỳ pháp thuật nào, mà thần cụ đã mình tựu chuyên động. Nàng không ngờ rằng, Trần Tiểu Thiên đã lén lấy đồ điều khiển nhỏ trong ba lô ra, điều khiển nhanh chậm hay xoay dọc ngang đối với hắn là chuyện nhỏ.
Trần Tiểu Thiên lấy một tư thế hết sức thư thích nằm ở trên giường cẩm, sau ót gối nệm êm. Tô Hỷ Muội nằm ở trên người hắn, ra sức hầu hạ. Hắn lấy làm lạ, yêu phụ này không những dáng người đẹp, miên nhuyễn mềm nhẵn, tràn đầy vẻ mê người co dãn, hơn nữa còn có mùi vị kỳ quái, tựa như lan tựa như xạ, vừa ngửi qua đã khiến dục tính bộc phát trong người. Đây chính là mùi khai hồ ly tinh sao? Trần Tiểu Thiên nghĩ tới, không nhịn được lặng lẽ hé mở lớp áo da hồ ly mà Tô Hỷ Muội bao chặt quanh mông.
Dưới da hồ lộ ra một đường quang mang bạch sắc, bỗng nhiên Tô Hỷ Muội cong người, Trần Tiểu Thiên vội vàng buông tay, tim trong lòng nhảy rộn.
Nếu như Trần Tiểu Thiên có thể thấy mặt Tô Hỷ Muội lúc này, sẽ phát hiện nàng căn bản không lưu ý đến việc làm mờ ám của hắn. Lúc này yêu phụ đang mãi mê với dương căn hắn, con ngươi tản mát ra ánh sáng kỳ dị sáng bóng. Đầu lưỡi nàng dài, đỏ mọng, uốn éo, một luồng sáng phun ra hấp vào, rút động từng luồng khí trắng từ dương căn hắn bay qua.
Bỗng nhiên, Trần Tiểu Thiên cong mười ngón tay, bấu chặt vào thịt Tô Hỷ Muội, trận cứng người tuôn chất tinh túy ào ạt ra ngoài. Hắn cảm giác chưa bao giờ sung sướng như vậy, nhưng người mê muội hắn đi. Thời gian dài gấp đôi so với bình thường, làm Trần Tiểu Thiên rốt cục cảm thấy tình hình không ổn. Cuối cùng, đầu lưỡi Tô Hỷ Muội khẽ chuyển, tình trạng tuôn trào của hắn mới dừng lại.
Trần Tiểu Thiên phảng phất như chạy như điên đến vực thẫm, đột nhiên dừng bước, hắn thở hổn hển, cả người ướt nhẹp mồ hôi lạnh. Thật sự, hắn vừa dừng chân trước cầu nại hà, chỉ chút xíu nữa hắn đã trả giá bằng tính mạng. Sau này có dịp nhớ tình cảnh hôm nay, Trần Tiểu Thiên không khỏi rùng mình, thầm trách cho sự liều lĩnh và vô tri của mình. Một cuộc diễm ngộ vừa trải qua, nhưng đó là một cuộc diễm ngộ chết người, một trò chơi của tử vong, tử vong du hí.
-----o0o-----
- Phu nhân. Tái ngoại có tin tức.
Tô Hỷ Muội vội dừng đôi môi, miễn cưỡng khắc chế run rẩy:
- Chậm chút... Rồi hãy nói.
Ngưng Vũ bỗng nhiên nói thêm:
- Là Tả võ quân đệ nhất quân đoàn.
Tô Hỷ Muội lập tức thay đổi chú ý:
- Nói.
Ngưng VŨ thanh âm giống nước suối lạnh như băng, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào từ cửa ngoài truyền tới:
- Vương đại tướng quân biên cương xa xôi, mỗi cách năm ngày tất sai người trở về báo tin. Đến ngày hôm trước đã thất ước hai lần. Bên trong cốc nhận được tin tức, mười ngày trước Đại tướng quân cho người dưới trướng dùng phi kiếm truyền tin, nói ở thảo nguyên gặp phải ma giáo, từ đó về sau không có âm tín nữa. Hôm nay trong thành đã truyền ra lời đồn đãi, nói tả võ quân đệ nhất quân đoàn ở tái ngoại ngộ phục, toàn quân bị diệt, Vương đại tướng quân bỏ mình.
Tô Hỷ Muội lộ ra vẻ vui mừng trên mặt:
- Vương Tử Dương đã chết?
Trần Tiểu Thiên trong lòng cũng kinh đào quay cuồng. Hắn tận mắt nhìn thấy Vương Triết chết, thấy ông ta cùng quân đoàn huyết chiến tới thời khắc cuối cùng. Nhưng mới tới cái thế giới này, Trần Tiểu Thiên rất khó lý giải Vương Triết chết đi có ý vị như thế nào. Hiện tại hắn mơ hồ biết được, nói vậy có rất nhiều người đang đợi giờ khắc này, đang đợi Vương Triết chết đi.
Tô Hỷ Muội mừng rỡ khiến Trần Tiểu Thiên theo bản năng sinh ra một trận chán ghét. Cùng Vương Triết quen biết với thời gian dù rất ngắn, nhưng hắn được nhiều điều lợi ích. Vô hình trung, Trần Tiếu Thiên đã đem Vương Triết coi như là thầy tốt bạn hiền của mình, một người có thể tín nhiệm và tôn kính.
Tô Hỷ Muội nói:
- Lập tức đi thám thính... Ai nha!
Tô Hỷ Muội phát ra một tiếng thét chói tai, thân thể giống như điện giật run rẩy lên.
Cửa phòng cách một tiếng, Ngưng vũ hỏi:
- Phu nhân?
Tô Hỷ Muội sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, run rẩy không nói. Trần Tiểu Thiên nói thay:
- Phu nhân hiện tại có chuyện quan trọng, ra lệnh các ngươi tất cả lui ra, rời đi mau.
Phía ngoài trầm mặc một hồi, Ngưng vũ lạnh lùng dạ một tiếng, xoay người rời đi. Tô Hỷ Muội cắn môi đỏ tươi, khóe môi không nhịn được phát run. Nàng hai tay che ở dưới bụng, đôi mi dài nhỏ nhăn tít một chỗ, điềm đạm đáng yêu nhìn Trần Tiểu Thiên. Trong cơ thể, gậy xoa bóp đột nhiên thay đổi phương hướng xoay tròn rồi phản lại, khiến nàng nhất thời không thể khống chế bản thân.
Trần Tiểu Thiên nói:
- Thần cụ vốn là phân thân của Nam hoang Ma thần, phu nhân đã dùng thần cụ, nên tận tâm tẫn toan hầu hạ Ma thần, đừng vì ngoại sự phân tâm, khó trách Ma thần tức giận.
Tô Hỷ Muội rung giọng nói:
- Thiếp... Thân biết sai... rồi... cầu xin Ma thần... bớt giận...
Dưới sự chèn ép của Trần Tiểu Thiên, Tô Hỷ Muội bị buộc phải bỏ hết quần áo, nhưng bất quá ở bên trong áo, nàng còn thiếp thân bó buộc một cái da hồ trắng noãn, trắng nhung nhung đầy da lông che đến mông, khiến hắn không thể nhìn toàn cảnh.
Trần Tiểu Thiên suy đoán cái da hồ kia che dấu bí mật cuối cùng của nàng, nếu như vạch trần, tám phần sẽ bị nàng diệt khẩu, lập tức giả vờ không quan tâm, hỏi:
- Phu nhân mặc dầy như vậy, không sợ nhiệt sao?
Tô Hỷ Muội nói:
- Thiếp thân... thuở nhỏ bị quá gió rét... thói quen...
Yêu phụ này hẳn là cừu gia của sư soái sao? Núp ở Ngũ Nguyên thành, ỷ vào Bạch hồ thương quán che dấu thân phận? Trần Tiểu Thiên thầm suy nghĩ. Hắn không khách khí chiếm cứ giường gấm, sau đó nói:
- Đem sập gụ dời qua.
Tô Hỷ Muội không tiện gọi tiểu tỳ đi vào, chỉ đành trần truồng run bước đi làm.
- Làm sao hầu hạ Nam hoang Ma thần vĩ đại, để cho Ma thần hài lòng, phu nhân có biết không?
Tô Hỷ Muội yêu mị địa liếc Trần Tiểu Thiên một cái, sau đó thân thể trần truồng nằm lên sập gụ.
- A... A...
Trần Tiểu Thiên đem gậy xoa bóp cưỡng chế tốc độ cao về bật trung, nói:
- Ma thần đối với phu nhân hầu hạ coi như hài lòng, tức giận rơi xuống vài phần. Bất quá, phu nhân còn phải biểu hiện tôn trọng hơn một chút...
- Phu nhân xoay lưng....
- Phu nhân...
Trần Tiểu Thiên gần như dùng phương thức lăng nhục đối xử với Tô Hỷ Muội. Tô Hỷ Muội lời lẽ kỷ xảo cực kỳ thành thạo, dù sao cũng làm hắn vừa lòng. Điều bất ngờ là trong lúc dùng miệng thỏa mãn cho hắn, nàng đã dùng bàn tay lần mở những huyệt đạo bị Tần Nguyệt Sương đóng chặt trước kia, không biệt là vô tình hay cố ý. Việc cởi mở này khiến cảm giác của Trần Tiểu Thiên tăng lên, nhưng nguy cơ bị mất chân dương lại đến với hắn.
Đối với Trần Tiểu Thiên nói về Nam hoang Ma thần, Tô Hỷ Muội vẫn bán túi bán nghi. Các loại pháp khí dùng vu thuật chế thành tránh không được sẽ có linh lực dao động. Pháp khí chế luyện càng tinh tế, linh lực dao động càng tinh vi phức tạp. Nhưng cái gọi là "Thân cụ" này không có một chút dấu vết linh lực dao động nào. Nếu như không phải là tự nàng "Nhận thức" đến sự thần diệu của nó, Tô Hỷ Muội đã không chút do dự nhận định nó chỉ là một pháp khí với vẻ ngoài chế luyện tinh xảo, nhưng không dùng được đã vứt đi.
Gậy xoa bóp ở trong người chuyển động một đêm, nàng dùng hết thủ đoạn nhưng nó hoàn toàn không thay đổi, vừa dừng không được, cũng không nhổ ra được. Tô Hỷ Muội rốt cục bắt đầu dao động lòng tin. Có lẽ cái này thật là một thần cụ, là một loại ma vật do vu thuật chế thành mà ngay cả nàng cũng chưa từng nghe nói qua. Mà người tuổi trẻ kia trong miệng nói Nam hoang Ma thần, nói không chừng cũng thật sự tồn tại. Và lạ thật, người tuổi trẻ này dường như còn tu pháp môn của Vu tổ, thân thể cường tráng, huyệt đạo bị chế ngự ngăn cản thoát xuất âm tinh. A, để ta phá ngược lại ngươi một chút vậy!
Trong lúc do dự, nàng chậm nhịp lại, thần cụ lập tức biểu đạt sự bất mãn, đột nhiên tăng cao tốc độ.
Trần Tiểu Thiên thanh âm truyền đến:
- Phu nhân, Ma thần tôn kính muốn sỉ nhục ngươi.
Tô Hỷ Muội mặc dù đã tiết được cả người bủn rủn, nhưng nàng biết rõ ràng, người trẻ tuổi kia không đụng chạm thân thể nàng, cũng không đọc tụng chú ngữ, càng không thi triển bất kỳ pháp thuật nào, mà thần cụ đã mình tựu chuyên động. Nàng không ngờ rằng, Trần Tiểu Thiên đã lén lấy đồ điều khiển nhỏ trong ba lô ra, điều khiển nhanh chậm hay xoay dọc ngang đối với hắn là chuyện nhỏ.
Trần Tiểu Thiên lấy một tư thế hết sức thư thích nằm ở trên giường cẩm, sau ót gối nệm êm. Tô Hỷ Muội nằm ở trên người hắn, ra sức hầu hạ. Hắn lấy làm lạ, yêu phụ này không những dáng người đẹp, miên nhuyễn mềm nhẵn, tràn đầy vẻ mê người co dãn, hơn nữa còn có mùi vị kỳ quái, tựa như lan tựa như xạ, vừa ngửi qua đã khiến dục tính bộc phát trong người. Đây chính là mùi khai hồ ly tinh sao? Trần Tiểu Thiên nghĩ tới, không nhịn được lặng lẽ hé mở lớp áo da hồ ly mà Tô Hỷ Muội bao chặt quanh mông.
Dưới da hồ lộ ra một đường quang mang bạch sắc, bỗng nhiên Tô Hỷ Muội cong người, Trần Tiểu Thiên vội vàng buông tay, tim trong lòng nhảy rộn.
Nếu như Trần Tiểu Thiên có thể thấy mặt Tô Hỷ Muội lúc này, sẽ phát hiện nàng căn bản không lưu ý đến việc làm mờ ám của hắn. Lúc này yêu phụ đang mãi mê với dương căn hắn, con ngươi tản mát ra ánh sáng kỳ dị sáng bóng. Đầu lưỡi nàng dài, đỏ mọng, uốn éo, một luồng sáng phun ra hấp vào, rút động từng luồng khí trắng từ dương căn hắn bay qua.
Bỗng nhiên, Trần Tiểu Thiên cong mười ngón tay, bấu chặt vào thịt Tô Hỷ Muội, trận cứng người tuôn chất tinh túy ào ạt ra ngoài. Hắn cảm giác chưa bao giờ sung sướng như vậy, nhưng người mê muội hắn đi. Thời gian dài gấp đôi so với bình thường, làm Trần Tiểu Thiên rốt cục cảm thấy tình hình không ổn. Cuối cùng, đầu lưỡi Tô Hỷ Muội khẽ chuyển, tình trạng tuôn trào của hắn mới dừng lại.
Trần Tiểu Thiên phảng phất như chạy như điên đến vực thẫm, đột nhiên dừng bước, hắn thở hổn hển, cả người ướt nhẹp mồ hôi lạnh. Thật sự, hắn vừa dừng chân trước cầu nại hà, chỉ chút xíu nữa hắn đã trả giá bằng tính mạng. Sau này có dịp nhớ tình cảnh hôm nay, Trần Tiểu Thiên không khỏi rùng mình, thầm trách cho sự liều lĩnh và vô tri của mình. Một cuộc diễm ngộ vừa trải qua, nhưng đó là một cuộc diễm ngộ chết người, một trò chơi của tử vong, tử vong du hí.
-----o0o-----
Tác giả :
Phong Lưu Dã Hạc