Tiên Khúc Tiêu Dao
Chương 7: Huyết Vương Tiên Phục (thượng)
Trúc Huyên nhẩn nha về nhà, trời đã vào giữa chiều, nắng rải rác trên đường quê đầy rơm rạ, nàng vấn tóc bằng nhành gỗ khô, lại cài thêm một đóa hoa dại. Trúc Huyên nhón chân đi cổng sau, nàng giũ giũ y phục chăn màn vừa giặt sạch phơi lên sào, nắng hanh hao xiên xiên làn da mềm mại ngọt ngào như mật ong.
Có tiếng người bên giếng, Trúc Huyên nhìn ra, là một phụ nhân cao quý, đoán chừng đó là bà mối trấn trên. Phụ nhân đó luống cuống thả thùng gỗ xuống nước nhưng có lẽ không quen dùng, không thể lấy nước lên được.
Trúc Huyên vội vàng chạy lại, sợ thùng gỗ rơi mất, nàng nhanh tay kéo sợi dây thừng bện vải, phụ nhân kia đánh giá nàng một vòng, Trúc Huyên đối diện với ánh mắt ấy liền không thoải mái, bối rối đi vòng ra sau. Lúc này, trong nhà có người đi ra, tiếng cười nói lanh lảnh:
- Vệ ma ma! Vệ ma ma!
Phụ nhân cao quý gọi là Vệ ma ma kia xoay chân lại, ý nhị hướng vào bếp:
- Nhà này có hai nữ nhi?
Bà mối à một tiếng, ra sức giới thiệu:
- Đó không phải là nữ nhi của Triệu Bằng, Tần thị đâu! Nghe nói nàng ta từ Triệu gia kinh thành gửi đến khi còn bé, qua mười mấy năm cũng không ai đón về cả!
Vệ ma ma không trả lời, thong thả quay lại khách phòng, nhưng trong lòng đã nổi lên tính toán. Lần này bà phải bôn ba đến tận Triệu gia thôn hẻo lánh, bởi vì tuy rằng mười ba người thiếp trước của Vệ thiếu gia nếu không phải danh môn tiên tộc, cũng là tài nữ nổi bật, nhưng trong phủ lại chướng khí mịt mù, hài tử hoặc không không sinh ra được hoặc không nuôi lớn nổi, mà thiếp thất mười ba người kia kẻ thì chết kẻ thì tàn phế.
Vệ ma ma là nhũ mẫu Vệ thiếu gia từ khi còn là một tiểu hài tử, Vệ thiếu gia ăn sữa bà mà lớn lên, so với sinh mẫu tình cảm chỉ có hơn chứ không hề kém. Bà lặn lội đi xa chính là muốn một nàng dâu hiếu thuận, xinh đẹp và đặc biệt phải biết sinh nở. Nhưng quan trọng nhất là Nhị thiếu phu nhân bề ngoài hiền lành tâm địa rắn độc, cùng Vệ ma ma bất đồng mâu thuẫn sâu sắc, mà đứa nhỏ sinh ra lại phải giao cho nàng ta nuôi, Vệ ma ma chính là không muốn Nhị thiếu phu nhân nắm được hài tử chiếm lấy quyền uy trong nhà.
Bà mối đoán chừng Vệ ma ma đổi ý sang Triệu Trúc Huyên, càng đốc thúc:
- So với Triệu Trúc Bạch, Trúc Huyên cô nương vẫn là chân chính dòng máu tiên gia, làm người thông minh khôn khéo, chỉ cần thấy Tần thị là người thế nào liền đoán được cuộc sống nàng ta ra sao!
Vệ ma ma đắn đo trong lòng, Trúc Bạch yểu điệu kim liên tam tấc, nhưng người như vậy trong phủ không thiếu, mà tính cách Trúc Bạch đơn giản thôn nữ, không thể sinh tồn nơi nội trạch. Vệ ma ma lại nhớ đến bàn chân trần của Trúc Huyên trên bờ giếng, bàn trân trắng mịn, ngón chân hơi vểnh lên như hài tử phấn nộm. Rõ ràng huyết thống tiên gia mới có thể thừa hưởng phúc khí xinh đẹp tự nhiên như vậy.
Vệ ma ma chặc lưỡi, có chút tiếc nuối:
- Nàng ta nếu bó chân liền có thể tuyển tú được, không bó chân cuối cùng cũng chỉ có thể gả cho nông phu thô lậu!
Trúc Huyên hiển nhiên không rõ bản thân đang bị người khác tính toán, nàng vẫn loay hoay vét cơm thừa trong bếp, thức ăn ban sáng đã hết nhẵn, hoặc Tần thị không muốn nàng được dùng đồ ngon nên giấu trong phòng ngủ. Trúc Huyên cũng mặc kệ, dẫu sao cũng là gà là cá của người khác.
Thường ngày không được ăn cơm trắng, chỉ có cháo loãng cháo đặc, hôm nay tiếp khách, trong nồi dư được lưng bát cơm, Trúc Huyên cạo sạch cả phần cháy, lại lấy chảo gà rang còn chút mỡ thừa ớt cháy mà trộn vào.
Trên bậc cửa ra vào, Tần thị cùng Triệu Trúc Bạch đang rì rầm trò chuyện, Vệ ma ma đem đến rất nhiều đồ chơi nữ nhi son phấn hương liệu từ Liêu Thành, Trúc Huyên có thể ngửi được hương thơm nồng lan tỏa.
Ăn xong nàng hì hục đem xoong to nồi bé ra đến giếng rửa, thì đã nghe Tần thị oang oang:
- Huyên tỉ nhi, mau đun nước nóng, Trúc Bạch thân kiều thịt quý, không phải loại da dày thô kệch như ngươi!
Trúc Huyên thở dài, thâm tâm dâng lên tội nghiệp với Triệu Trúc Bạch, nàng ta còn chưa biết bản thân sắp đối mặt với bao nhiêu tồi tệ.
Thấm thoát đã sang tháng sáu, trời nóng bức, ruộng đất đều nứt nẻ, mỗi ngày Triệu Đại Sơn và phụ thân hắn đều phải cả đêm tranh nước ngoài đồng. Nước dẫn từ khe núi xuống, nếu không canh giữ cẩn thận, người khác liền lén lút đắp đất đưa sang ruộng họ.
Bởi vì Triệu Đại Sơn đi cả đêm, nên Trúc Huyên cũng phải chuẩn bị cả cơm tối đem theo.
Tần thị từ vui mừng chuyển sang lo lắng, bên Vệ gia im hơi lặng tiếng, bà mối cũng không có động tĩnh.
Trúc Huyên đương nhiên âm thầm vui vẻ, xinh đẹp như Trúc Bạch gả cho ai cũng có thể, sao lại muốn đi làm tiểu thiếp một tên gấp đôi tuổi bản thân.
Hạ tuần.
Từ mờ sáng, Tần thị lần nữa khăn gói lên trấn trên, dẫu sao trong nhà cũng chỉ có một nữ nhi, mấy hôm nay người xung quanh đã bắt đầu ồn ào đồn thổi Triệu Trúc Bạch bị Vệ gia chê bôi nên không được nạp vào. Mà Triệu Trúc Bạch với mấy lời bát quái thì càng thêm xấu hổ, cả ngày nửa bước cũng không dám ra khỏi phòng.
Trúc Huyên nhìn theo bóng Tần thị, nàng vẫn thong thả quét tước sân vườn, đã lâu như vậy, có khi Vệ nhị thiếu đã nạp tới người thiếp mười lăm, mười sáu. Chỉ là nàng có trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không thể nghĩ đến khả năng bản thân đã lọt vào mắt Vệ ma ma.
Giữa trưa, người của Vệ phủ tay rương tay hòm đem đến trước cổng lớn Triệu gia thôn. Thôn dân xúm xít bàn tán, đoàn gia đinh Vệ phủ mất một lúc lâu ồn ào chen lấn đến trước cửa nhà, Trúc Huyên vội vàng vào tẩm phòng muội muội:
- Nhị muội! Muội ra xem kìa...
Triệu Trúc Bạch đôi má đỏ hồng hồng, tuy đã đổi y phục mới nhưng vẫn ngượng ngập ngồi bên giường. Trúc Huyên không biết nên vui hay buồn, lại nghe Triệu Đại Sơn ý ới gọi, nàng mỉm cười trấn an Trúc Bạch, gấp gáp ra ngoài.
Chỉ là khi nàng đến trước thềm, đã thấy Tần thị hầm hầm đứng đó, ngăn cản gia đinh Vệ phủ. Triệu Đại Sơn thở dài, ái ngại ánh nhìn:
- Muội lựa lời mà nói, mẫu thân đang giận lắm!
Trúc Huyên dè dặt đứng sau lưng Tần thị, khẽ giọng:
- Đại thẩm!
Tần thị quay ngoắt lại, vung chổi lên đánh đuổi nàng:
- Tiện nhân! Còn gọi ta là đại thẩm sao? Ta nuôi ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi ở, ngươi lại cướp hỷ sự của muội muội...ngươi có phải là người không? Đồ yêu nghiệt!
Trúc Huyên vừa né cán chổi, vừa nhìn ra trước ngõ, người Triệu gia thôn đông đủ chỉ trỏ không thiếu một ai. Bà mối trấn trên cùng đám gia đinh khệ nệ hòm xiểng kia bối rối không biết nên xử lý thế nào. Vệ ma ma lần này không đến, đồ đạc này chính là để cho tân di nương nở mặt nở mày vào phủ. Tần thị nóng giận mất khôn, cho dù là Trúc Bạch hay Trúc Huyên, số lễ vật này không phải đều thuộc về Triệu gia hay sao?
Bà mối cài lại đóa hoa lụa hồng trên tóc, đôi môi son đỏ mấp máy liên hồi:
- Mẫu thân Đại Sơn...phúc khí đến nhà còn không muốn hưởng ư? Bạch tỉ nhi cũng được Huyên tỉ nhi cũng xong...
Tần thị xoay cán chổi ra bà mối:
- Bạch tỉ nhi sinh ra để gả vào nhà quyền quý, sao có thể bị đoạt đi như vậy được?
Bà mối kéo lấy tay áo Tần thị thì thầm:
- Để Huyên tỉ nhi lần này gả đi, dùng tiền đó làm hồi môn cho Bạch tỉ nhi lại giúp Đại Sơn cưới thê tử không phải tốt hơn sao? Huyên tỉ nhi gả đi trong nhà cũng bớt một miệng ăn!
Tần thị xoay mặt nhìn Trúc Huyên nép sau cánh cửa phập phồng hơi thở, ánh mắt luân chuyển:
- Thôi, cũng được, đem vào đi!
Tần thị hạ hỏa, Triệu Đại Sơn cùng phụ thân hắn mới dám ra giúp đỡ gia đinh Vệ phủ. Bà mối xong việc cũng thở phào nhẹ nhõm. Triệu gia thôn dân thấy nhà Triệu Bằng nhờ gả nữ nhi đi mà đột ngột trở nên giàu có, người này nhìn người kia rồi ào ào chúc mừng. Chỉ duy nhất một mình Trúc Huyên đứng đó, bàng hoàng chưa thể chấp nhận nổi chuyện vừa xảy ra. Nàng cứ thế phải gả vào Vệ phủ làm thiếp.
Trúc Huyên bần thần vào góc giường cũ ngăn từ bếp, nước mắt không rõ ràng rơi xuống. Nàng quẹt qua gương mặt đầu bụi bẩn, khổ sở tâm tình, nàng là nữ nhi, bỏ trốn ba ngày liền bị bắt lại, mà phải chịu nhục làm di nương thứ mười bốn, nàng càng không thể cam tâm.
Tần thị vứt chổi sang một bên, đem tráp tiền đi vào phòng Triệu Trúc Bạch, bên trong được mười lượng vàng ròng cùng trăm lượng bạc trắng. Tần thị ghé răng lên cắn thử, Triệu Trúc Bạch bất ngờ hất đổ, toàn bộ kim ngân rơi đầy nền đất.
Tần thị thấy nữ nhi ấm ức, tâm trạng cũng không tốt hơn được. Triệu Trúc Bạch cứ thế hoa lê đái vũ:
- Nương, nữ nhi có gì không bằng Huyên tỉ nhi? Nàng ta không bó chân, lại thô kệch, suốt ngày chỉ chăm chăm nấu cơm cắt cỏ giặt quần áo! Vì sao Vệ ma ma lại chọn nàng?
Tần thị thở dài, Vệ ma ma muốn một cái di nương sinh nở được, Trúc Huyên ngực lớn mông cong, chính là cực tốt để có hài tử. Tần thị vuốt ve lưng nữ nhi, an ủi:
- Vệ gia đem đến nhiều vàng bạc như vậy, nương liền tìm nhà trong sạch gả con đi!
Triệu Trúc Bạch lại càng khóc lóc:
- Vệ gia nạp thiếp đã bỏ ra nhiều như vậy, nếu sinh được tiểu thiếu gia, thì đây chỉ là một mớ tiền lẻ!
Tần thị nghe vậy cũng không giấu được tiếc nuối, lòng tham ít nhiều nổi lên:
- Bạch tỉ nhi, ý con là...
Triệu Trúc Bạch giằng khăn tay đến vặn vẹo:
- Chỉ cần Trúc Huyên không gả vào được Vệ gia, mẫu thân có thể để nữ nhi vào kiệu hoa thay nàng! Nữ nhi gả vào đó, không sợ không có hài tử!
Tần thị ý nhị nhìn Triệu Trúc Bạch, vốn thường ngày nàng hiền lành dịu dàng, khi cần thiết lại có thể thông minh như vậy. Tần thị nghĩ nghĩ trong đầu, cuối cùng cũng nổi lên ý niệm:
- Trúng tà! Nàng ta trúng tà thì phải giam lại chữa trị! Vệ gia cũng đã đem lễ đến đây, liền không thể lấy lại nói không muốn nạp nữa!
Có tiếng người bên giếng, Trúc Huyên nhìn ra, là một phụ nhân cao quý, đoán chừng đó là bà mối trấn trên. Phụ nhân đó luống cuống thả thùng gỗ xuống nước nhưng có lẽ không quen dùng, không thể lấy nước lên được.
Trúc Huyên vội vàng chạy lại, sợ thùng gỗ rơi mất, nàng nhanh tay kéo sợi dây thừng bện vải, phụ nhân kia đánh giá nàng một vòng, Trúc Huyên đối diện với ánh mắt ấy liền không thoải mái, bối rối đi vòng ra sau. Lúc này, trong nhà có người đi ra, tiếng cười nói lanh lảnh:
- Vệ ma ma! Vệ ma ma!
Phụ nhân cao quý gọi là Vệ ma ma kia xoay chân lại, ý nhị hướng vào bếp:
- Nhà này có hai nữ nhi?
Bà mối à một tiếng, ra sức giới thiệu:
- Đó không phải là nữ nhi của Triệu Bằng, Tần thị đâu! Nghe nói nàng ta từ Triệu gia kinh thành gửi đến khi còn bé, qua mười mấy năm cũng không ai đón về cả!
Vệ ma ma không trả lời, thong thả quay lại khách phòng, nhưng trong lòng đã nổi lên tính toán. Lần này bà phải bôn ba đến tận Triệu gia thôn hẻo lánh, bởi vì tuy rằng mười ba người thiếp trước của Vệ thiếu gia nếu không phải danh môn tiên tộc, cũng là tài nữ nổi bật, nhưng trong phủ lại chướng khí mịt mù, hài tử hoặc không không sinh ra được hoặc không nuôi lớn nổi, mà thiếp thất mười ba người kia kẻ thì chết kẻ thì tàn phế.
Vệ ma ma là nhũ mẫu Vệ thiếu gia từ khi còn là một tiểu hài tử, Vệ thiếu gia ăn sữa bà mà lớn lên, so với sinh mẫu tình cảm chỉ có hơn chứ không hề kém. Bà lặn lội đi xa chính là muốn một nàng dâu hiếu thuận, xinh đẹp và đặc biệt phải biết sinh nở. Nhưng quan trọng nhất là Nhị thiếu phu nhân bề ngoài hiền lành tâm địa rắn độc, cùng Vệ ma ma bất đồng mâu thuẫn sâu sắc, mà đứa nhỏ sinh ra lại phải giao cho nàng ta nuôi, Vệ ma ma chính là không muốn Nhị thiếu phu nhân nắm được hài tử chiếm lấy quyền uy trong nhà.
Bà mối đoán chừng Vệ ma ma đổi ý sang Triệu Trúc Huyên, càng đốc thúc:
- So với Triệu Trúc Bạch, Trúc Huyên cô nương vẫn là chân chính dòng máu tiên gia, làm người thông minh khôn khéo, chỉ cần thấy Tần thị là người thế nào liền đoán được cuộc sống nàng ta ra sao!
Vệ ma ma đắn đo trong lòng, Trúc Bạch yểu điệu kim liên tam tấc, nhưng người như vậy trong phủ không thiếu, mà tính cách Trúc Bạch đơn giản thôn nữ, không thể sinh tồn nơi nội trạch. Vệ ma ma lại nhớ đến bàn chân trần của Trúc Huyên trên bờ giếng, bàn trân trắng mịn, ngón chân hơi vểnh lên như hài tử phấn nộm. Rõ ràng huyết thống tiên gia mới có thể thừa hưởng phúc khí xinh đẹp tự nhiên như vậy.
Vệ ma ma chặc lưỡi, có chút tiếc nuối:
- Nàng ta nếu bó chân liền có thể tuyển tú được, không bó chân cuối cùng cũng chỉ có thể gả cho nông phu thô lậu!
Trúc Huyên hiển nhiên không rõ bản thân đang bị người khác tính toán, nàng vẫn loay hoay vét cơm thừa trong bếp, thức ăn ban sáng đã hết nhẵn, hoặc Tần thị không muốn nàng được dùng đồ ngon nên giấu trong phòng ngủ. Trúc Huyên cũng mặc kệ, dẫu sao cũng là gà là cá của người khác.
Thường ngày không được ăn cơm trắng, chỉ có cháo loãng cháo đặc, hôm nay tiếp khách, trong nồi dư được lưng bát cơm, Trúc Huyên cạo sạch cả phần cháy, lại lấy chảo gà rang còn chút mỡ thừa ớt cháy mà trộn vào.
Trên bậc cửa ra vào, Tần thị cùng Triệu Trúc Bạch đang rì rầm trò chuyện, Vệ ma ma đem đến rất nhiều đồ chơi nữ nhi son phấn hương liệu từ Liêu Thành, Trúc Huyên có thể ngửi được hương thơm nồng lan tỏa.
Ăn xong nàng hì hục đem xoong to nồi bé ra đến giếng rửa, thì đã nghe Tần thị oang oang:
- Huyên tỉ nhi, mau đun nước nóng, Trúc Bạch thân kiều thịt quý, không phải loại da dày thô kệch như ngươi!
Trúc Huyên thở dài, thâm tâm dâng lên tội nghiệp với Triệu Trúc Bạch, nàng ta còn chưa biết bản thân sắp đối mặt với bao nhiêu tồi tệ.
Thấm thoát đã sang tháng sáu, trời nóng bức, ruộng đất đều nứt nẻ, mỗi ngày Triệu Đại Sơn và phụ thân hắn đều phải cả đêm tranh nước ngoài đồng. Nước dẫn từ khe núi xuống, nếu không canh giữ cẩn thận, người khác liền lén lút đắp đất đưa sang ruộng họ.
Bởi vì Triệu Đại Sơn đi cả đêm, nên Trúc Huyên cũng phải chuẩn bị cả cơm tối đem theo.
Tần thị từ vui mừng chuyển sang lo lắng, bên Vệ gia im hơi lặng tiếng, bà mối cũng không có động tĩnh.
Trúc Huyên đương nhiên âm thầm vui vẻ, xinh đẹp như Trúc Bạch gả cho ai cũng có thể, sao lại muốn đi làm tiểu thiếp một tên gấp đôi tuổi bản thân.
Hạ tuần.
Từ mờ sáng, Tần thị lần nữa khăn gói lên trấn trên, dẫu sao trong nhà cũng chỉ có một nữ nhi, mấy hôm nay người xung quanh đã bắt đầu ồn ào đồn thổi Triệu Trúc Bạch bị Vệ gia chê bôi nên không được nạp vào. Mà Triệu Trúc Bạch với mấy lời bát quái thì càng thêm xấu hổ, cả ngày nửa bước cũng không dám ra khỏi phòng.
Trúc Huyên nhìn theo bóng Tần thị, nàng vẫn thong thả quét tước sân vườn, đã lâu như vậy, có khi Vệ nhị thiếu đã nạp tới người thiếp mười lăm, mười sáu. Chỉ là nàng có trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không thể nghĩ đến khả năng bản thân đã lọt vào mắt Vệ ma ma.
Giữa trưa, người của Vệ phủ tay rương tay hòm đem đến trước cổng lớn Triệu gia thôn. Thôn dân xúm xít bàn tán, đoàn gia đinh Vệ phủ mất một lúc lâu ồn ào chen lấn đến trước cửa nhà, Trúc Huyên vội vàng vào tẩm phòng muội muội:
- Nhị muội! Muội ra xem kìa...
Triệu Trúc Bạch đôi má đỏ hồng hồng, tuy đã đổi y phục mới nhưng vẫn ngượng ngập ngồi bên giường. Trúc Huyên không biết nên vui hay buồn, lại nghe Triệu Đại Sơn ý ới gọi, nàng mỉm cười trấn an Trúc Bạch, gấp gáp ra ngoài.
Chỉ là khi nàng đến trước thềm, đã thấy Tần thị hầm hầm đứng đó, ngăn cản gia đinh Vệ phủ. Triệu Đại Sơn thở dài, ái ngại ánh nhìn:
- Muội lựa lời mà nói, mẫu thân đang giận lắm!
Trúc Huyên dè dặt đứng sau lưng Tần thị, khẽ giọng:
- Đại thẩm!
Tần thị quay ngoắt lại, vung chổi lên đánh đuổi nàng:
- Tiện nhân! Còn gọi ta là đại thẩm sao? Ta nuôi ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi ở, ngươi lại cướp hỷ sự của muội muội...ngươi có phải là người không? Đồ yêu nghiệt!
Trúc Huyên vừa né cán chổi, vừa nhìn ra trước ngõ, người Triệu gia thôn đông đủ chỉ trỏ không thiếu một ai. Bà mối trấn trên cùng đám gia đinh khệ nệ hòm xiểng kia bối rối không biết nên xử lý thế nào. Vệ ma ma lần này không đến, đồ đạc này chính là để cho tân di nương nở mặt nở mày vào phủ. Tần thị nóng giận mất khôn, cho dù là Trúc Bạch hay Trúc Huyên, số lễ vật này không phải đều thuộc về Triệu gia hay sao?
Bà mối cài lại đóa hoa lụa hồng trên tóc, đôi môi son đỏ mấp máy liên hồi:
- Mẫu thân Đại Sơn...phúc khí đến nhà còn không muốn hưởng ư? Bạch tỉ nhi cũng được Huyên tỉ nhi cũng xong...
Tần thị xoay cán chổi ra bà mối:
- Bạch tỉ nhi sinh ra để gả vào nhà quyền quý, sao có thể bị đoạt đi như vậy được?
Bà mối kéo lấy tay áo Tần thị thì thầm:
- Để Huyên tỉ nhi lần này gả đi, dùng tiền đó làm hồi môn cho Bạch tỉ nhi lại giúp Đại Sơn cưới thê tử không phải tốt hơn sao? Huyên tỉ nhi gả đi trong nhà cũng bớt một miệng ăn!
Tần thị xoay mặt nhìn Trúc Huyên nép sau cánh cửa phập phồng hơi thở, ánh mắt luân chuyển:
- Thôi, cũng được, đem vào đi!
Tần thị hạ hỏa, Triệu Đại Sơn cùng phụ thân hắn mới dám ra giúp đỡ gia đinh Vệ phủ. Bà mối xong việc cũng thở phào nhẹ nhõm. Triệu gia thôn dân thấy nhà Triệu Bằng nhờ gả nữ nhi đi mà đột ngột trở nên giàu có, người này nhìn người kia rồi ào ào chúc mừng. Chỉ duy nhất một mình Trúc Huyên đứng đó, bàng hoàng chưa thể chấp nhận nổi chuyện vừa xảy ra. Nàng cứ thế phải gả vào Vệ phủ làm thiếp.
Trúc Huyên bần thần vào góc giường cũ ngăn từ bếp, nước mắt không rõ ràng rơi xuống. Nàng quẹt qua gương mặt đầu bụi bẩn, khổ sở tâm tình, nàng là nữ nhi, bỏ trốn ba ngày liền bị bắt lại, mà phải chịu nhục làm di nương thứ mười bốn, nàng càng không thể cam tâm.
Tần thị vứt chổi sang một bên, đem tráp tiền đi vào phòng Triệu Trúc Bạch, bên trong được mười lượng vàng ròng cùng trăm lượng bạc trắng. Tần thị ghé răng lên cắn thử, Triệu Trúc Bạch bất ngờ hất đổ, toàn bộ kim ngân rơi đầy nền đất.
Tần thị thấy nữ nhi ấm ức, tâm trạng cũng không tốt hơn được. Triệu Trúc Bạch cứ thế hoa lê đái vũ:
- Nương, nữ nhi có gì không bằng Huyên tỉ nhi? Nàng ta không bó chân, lại thô kệch, suốt ngày chỉ chăm chăm nấu cơm cắt cỏ giặt quần áo! Vì sao Vệ ma ma lại chọn nàng?
Tần thị thở dài, Vệ ma ma muốn một cái di nương sinh nở được, Trúc Huyên ngực lớn mông cong, chính là cực tốt để có hài tử. Tần thị vuốt ve lưng nữ nhi, an ủi:
- Vệ gia đem đến nhiều vàng bạc như vậy, nương liền tìm nhà trong sạch gả con đi!
Triệu Trúc Bạch lại càng khóc lóc:
- Vệ gia nạp thiếp đã bỏ ra nhiều như vậy, nếu sinh được tiểu thiếu gia, thì đây chỉ là một mớ tiền lẻ!
Tần thị nghe vậy cũng không giấu được tiếc nuối, lòng tham ít nhiều nổi lên:
- Bạch tỉ nhi, ý con là...
Triệu Trúc Bạch giằng khăn tay đến vặn vẹo:
- Chỉ cần Trúc Huyên không gả vào được Vệ gia, mẫu thân có thể để nữ nhi vào kiệu hoa thay nàng! Nữ nhi gả vào đó, không sợ không có hài tử!
Tần thị ý nhị nhìn Triệu Trúc Bạch, vốn thường ngày nàng hiền lành dịu dàng, khi cần thiết lại có thể thông minh như vậy. Tần thị nghĩ nghĩ trong đầu, cuối cùng cũng nổi lên ý niệm:
- Trúng tà! Nàng ta trúng tà thì phải giam lại chữa trị! Vệ gia cũng đã đem lễ đến đây, liền không thể lấy lại nói không muốn nạp nữa!
Tác giả :
Hồ Miêu (Hồ Ái Trâm)