Tiên Hồng Lộ

Chương 6: Vấn Thiên đại hội

Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng, mặc dù vào thời điểm mình xuống dốc nhất vẫn còn có người đối đãi với mình như trước.

Thân tình quả nhiên là cảm tình vô tư nhất, chân thành tha thiết nhất thế gian này.

Hắn cùng Dương Lỗi tuy rằng là anh em cùng cha khác mẹ nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình giữa hai người càng hơn anh em ruột bình thường.

- Được rồi, thời gian không sớm nữa, chúng ta cùng nhau đi tham gia "Vấn Thiên đại hội" thôi.

Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh đi ở Dương gia bảo náo nhiệt phi phàm, Dương Lỗi sóng vai đi cùng hắn, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Vào buổi sáng, Dương Phàm một đầu tóc bạc khiến người chú ý biết bao.

Thiếu niên 18 tuổi, một đầu tóc bạc phất phơ, trong tang thương hiện rõ vẻ thê lương.

Người thường ở trong Dương gia bảo phần lớn đều nhận thức Dương Phàm. Dù sao trong toàn bộ đám tử đệ đời thứ ba, chỉ có hắn mới có thể ngự kiếm phi hành trên bầu trời.

Dĩ vãng, mỗi lần hắn xuất hiện đều gây nên một lấn chấn động.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Woaaaa

Đám người ồ lên, mọi người không kìm nổi bắt đầu thảo luận.

- Đây là chuyện gì xảy ra? Đệ nhất thiên tài Nam Lĩnh Dương gia, tóc hắn như thế nào đột nhiên biến bạc. Ta nhìn bộ dạng hiện tại của hắn dường như rất suy yếu. Hắn muốn đi tham gia "Vấn Thiên đại hội" sao?

- Hơn nửa là luyện công tẩu hỏa nhập ma. Ta thấy hắn hiện tại đi đường còn không ổn. Với trạng thái như vậy, hắn còn có thể tham gia "Vấn Thiên đại hội"?

- Người anh em, ngươi cũng là tử đệ Dương gia, hẳn là biết một chút nội tình chứ.

- Ồ

Tên tử đệ Dương gia kia hơi nao nao, kinh ngạc nói:

- Dương Phàm sư huynh không ngờ tán côngHắnhắn thành một kẻ phế nhân!

Tán công? Phế nhân?

Kết luận này lập tức gây nên chấn động như nước sôi sôi trào.

- Tin tức lớn! Tin tức lớnĐệ nhất thiên tài Nam Lĩnh Dương gia không ngờ trở thành một kẻ phế nhân!

Lập tức tin tức Dương Phàm trở thành phế nhân giống như mọc cánh truyền ra khắp mọi ngóc ngách trong Dương gia bảo.

- Ha ha. Nguyên lai thành một phế nhân. Ta nói làm sao hôm nay hắn không ngự kiếm phi hành, khoe khoang trên trời cao.

Có người trào phúng, bỏ đá xuống giếng nói.

- Hix hixTa nhìn thấy đầu hắn bạc trắng, rất là thê lương. Hiện tại lại mất đi pháp lực, cảm thấy được hắn thật đáng thương.

Một tử đệ Dương gia thiện lương không kìm nổi chảy nước mắt.

Người chung quanh lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía hắn:

- Không có tiền đồ

- Hắn tán công - xứng đáng! Ngày thường cao cao tại thượng, hiện tại ngã chết hắn. Làm cho hắn nếm thử một chút tư vị người thường.

Trong đám người, tiếng châm biếm trào phúng không ngừng, nhưng vẫn có một bộ phận người trầm mặc không nói, trong lòng cảm thấy tiếc hận cùng đồng tình.

- Đám người các ngươi, đều câm miệng cho ta!

Dương Lỗi rốt cục bùng nổ, vận dụng pháp lực cao giọng quát lớn một tiếng.

Lập tức, toàn trưởng tĩnh lặng. Đám người thường đều bị thanh thế của hắn chấn nhiếp.

Dương Lỗi là người tu tiên có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, ở trong đám tử đệ đời thứ ba coi như không tồi. Dĩ vãng, trừ bỏ đại ca Dương Phàm cùng Dương Quang Luyện Khi Đại Viên Mãn kia rag thì trong số tử đệ gia tộc đời thứ ba hiếm có người có thể chống lại hắn.

- Ha ha haDương Lỗi sư đệ. Từ rất xa nghe thấy thanh âm của ngươi, là chuyện gì làm ngươi tức giận như thế?

Đúng lúc này, từ cách đó không xa một tu sĩ mập mạp tướng mạo đáng khinh đi tới. Người này chừng 30 tuổi, bụng phì ra, má phình tai to, một đôi mắt ti hi lúc mỉm cười gần như híp lại thành một đường.

- Lý mập mạp?

Dương Lỗi nao nao, chợt cả giận nói:

- Ngươi cút xa ta một chút!

Lý mập mạp tên đầy đủ là Lý Phúc Quý, là cháu ngoại của lão tổ Dương gia.

Kẻ này lỗ mãng háo sắc, bình thường toàn dạo chơi nơi phong nguyệt, kéo bè một đám bằng hữu rượu thịt. Ở Nam Lĩnh Dương gia thường xuyên làm ra một số chuyện thương thiên hại lý, ỷ mạnh hiếp yếu. Lâu dần, người thường trong Dương gia bảo cùng một số tử đệ gia tộc đối với hắn kính mà tránh xa, có một số người thậm chí hận hắn thấu xương.

Ngay cả gia chủ Dương Hồng đối với hắn cũng không thích.

Nhưng Lý mập mạp lại được lão tổ Dương gia kia yêu thương, cưng chiều có thừa.

Bởi vì gia chủ Dương Hồng chỉ có độc một con gái Dương Mạn, không có con trai cho nên lão tổ Dương gia hết sức chiếu cố cháu trai mất song thân này.

Lão tổ là người thế nào, lão là đời thứ nhất của Nam Lĩnh Dương gia hiện nay, địa vị cao cao tại thượng. Quyết định lão đưa ra, ngay cả gia chủ cũng không dám làm trái.

Cho nên, dưới sự che chở của lão tổ Dương gia, mặc dù Lý mập mạp bình thường làm một số việc thương thiên hại lý nhưng cũng không ai dám chân chính trừng trị hắn. Gia chủ đối với việc này cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhiều nhất là giáo huấn miệng một phen.

Trong dĩ vãng, chỉ có đệ nhất thiên tài Dương Phàm này trong gia tộc là mạnh tay giáo huấn Lý mập mạp một chút.

Lý mập mạp ngay cả bẩm báo cho lão tổ kia cũng không giải quyết được gì. Dù sao Dương Phàm là thiên chi kiêu tử trong gia tộc, sư tôn Liễu trưởng lão thực lực lại quá mạnh mẽ, là người nổi bật trong thế hệ thứ hai.

- Ây da, đây không phải đệ nhất thiên tài Dương gia bảo chúng ta sao?

Trên mặt Lý mập mạp lộ ra nụ cười sáng lạn, không có ý tốt nhìn Dương Phàm, lại coi như không thấy Dương Lỗi ở bên cạnh.

Ba tháng trước, Dương Phàm mạnh tay giáo huấn Lý mập mạp này một hồi, đối với việc này hắn đã sớm ghi hận trong lòng.

Hiện tại Dương Phàm mất hết pháp lực, trở thành một phế nhân, đối với Lý mập mạp mà nói là một chuyên hả lòng hả dạ cỡ nào?

Đám người thường chung quanh Dương gia bảo vừa thấy Lý mập mạp đến đây, mặt lộ vẻ sợ hãi, trong lòng đều thống hận muốn chết.

- Cảm tạ khích lệ. Dương mỗ hiện tại chỉ là một phế nhân.

Dương Phàm sắc mặt gợn sóng không sợ hãi nói, đưa tay ngăn cản đệ đệ bên cạnh tức giận muốn ra tay.

- Ha ha ha. Một khi đã vậy, ta đây liền xưng hô ngươi là "Đệ nhất phế tài Dương gia", Phàm ca thấy thế nào?

Lý mập mạp lộ ra vẻ tươi cười vô lại. (bản dịch là vô hại nhưng ta nghĩ để là vô lại thì hay hơn.)

- Ngươi muốn chết!

Dương Lỗi giãy khỏi tay Dương Phàm, tay bấm pháp quyết, linh quang lóe lên, không khí truyền đến một làn sóng nhiệt bốc hơi.

- HôVèo vèo vèo

Ba viên hỏa đạn từ trong tay hắn liên tiếp bắn rag, ánh lửa chói mắt làm cho đám người chạy loạn.

- A! Chạy mau!

- Không tốt. Tiên sư đánh nhau

Lý mạp mạp kinh hãi, không dự đoán được Dương Lỗi dám động thủ với mình, vội vàng tế ra một tầm phù triện màu lam, rót pháp lực vào trong.

Phù triện màu lam kia trong khoảnh khắc hình thành một màn nước màu lam trước người hắn, mơ hồ có thể thấy được lam quang chuyển động bên trong.

- Thịch thịch thịch

Ba viên hỏa đạn đánh lên màn nước màu lam, mặt trên tạo nên từng đạt gợn sóng.

- Tiểu tử, còn có tên "đệ nhất phế tài Dương gia" kia, các ngươi chờ xem!

Lý mập mạp nhân cơ hội chuồn mất. Nếu thật sự đánh thì hắn cũng không phải là đối thủ của Dương Lỗi.

Kẻ này bình thường không có lòng tu luyện, tuy có lão tổ Dương gia tặng cho không ít bí tịch linh đan, chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ. Mấy năm nay, tu vi không chút tiến thêm.

- Đại ca, chúng ta đi. Nếu ai dám lại đến làm nhục ngươi, kêu ta đem hắn đánh cho tàn phế.

Dương Lỗi trợn mắt nhìn đám người xung quanh. Dương Phàm cười nhàn nhạt:

- Một con ruồi bọ mà thôi, đệ đệ không nên vì thế mà ảnh hưởng tâm tình. Người tu tiên kỵ nhất là nóng nảy không ổn định.

- Đại ca! Lý mập mạp đến làm nhục ngươi như vậy, ngươi không ngờ không tức giận. Dương Lỗi thở phì phì nói.

- Bình tĩnh, bình tĩnh

Dương Phàm không hề bận tâm, nhấc chân đi về trước, phần trấn định này của hắn khiến Dương Lỗi bội phục sát đất.

Đại ca, ta coi như phục huynh! Dương Lỗi không khỏi cười khổ, cùng đại ca đi trọng địa gia tộc.

Nam Lĩnh Dương gia mỗi ba năm đều cử hành "Vấn Thiên đại hội" một lần, gia chủ trưởng bối sẽ ở ngày này kiểm tra tiến bộ tu vi đám tử đệ để đảm bảo phát triển tốt đẹp tương lai thế hệ đời sau của gia tộc.

Cũng giống như ngày trước, "Vấn Thiên đại hội" sẽ tổ chức ở trọng địa Dương gia bảo - Vấn Thiên đài.

Vấn Thiên đài là một đài đấu pháp cao ba trượng, dùng một loại đá kháng pháp màu đen tạo thành, cứng rắn dị thường.

Đài đấu pháp màu đen dài rộng hơn trăm trượng, đứng vững trên mặt đắt, trông có vẻ rất nặng nề mà trang nghiêm.

Khi huynh đệ Dương Phàm tới Vấn Thiên đài, nơi này đã tụ tập rất đông tử đệ gia tộc, một đám vung chân múa tay bộ dạng ngó ngoe muốn thử.

"Vấn Thiên đại hội", đối với tử đệ đời thứ ba của Nam Lĩnh Dương gia mà nói cũng là một cơ hội để thể hiện mình. Nếu biểu hiện tốt, nói không chừng có thể được trưởng bối ban thưởng.

Dương Phàm đến đây tự nhiên là gây nên một hồi chấn động.

- Người anh em, các ngươi biết không? Đệ nhất thiên tài gia tộc Dương Phàm hiện tại đã trở thành một phế nhân.

- Hừ! Ta đã sớm nghe nói qua, Nam Lĩnh Dương gia chúng ta hiện giờ sinh ra cái gọi là "đệ nhất phế tài".

Ánh mắt đám tử đệ gia tộc đều chăm chú lên người Dương Phàm, bắt đầu lén nghị luận.

Đương nhiên cũng có một bộ phận tử đệ gia tộc dùng ánh mắt đồng tình tiếc hận nhìn về Dương Phàm.

Tóm lại, từ khoảnh khắc này trở đi, đệ nhất thiên tài gia tộc trên đầu từng có vô số vòng sáng đã không còn tồn tại nữa.

Dương Phàm nắm chặt tay đệ đệ, không cho hắn phát tác, thấp giọng nói:

- Đệ đệ không nên xúc động. Nếu ngươi muốn trút giận cho đại ca thì từ nay về sau liền cố gắng tu luyện, tranh thủ vượt qua những người này.

Dương Lỗi chăm chú nhìn vào mắt đại ca, từ trong con ngươi tối đen thâm thúy hắn thấy được một vẻ thờ ơ lạnh nhạt, thấy được một loại tự tin quyết đoán, thấy được một loại cơ trí ẩn nhẫn.

Ở trong mắt đại ca, không có tuyệt vọng cùng mất mát cho dù là một tia.

Tâm thần Dương Lồi chấn động, không ngờ nảy sinh một cảm giác vô lực. Hắn thầm hít sâu một hơi nói:

- Đại ca, ta nghe huynh

Dương Phàm cười nhạt, đôi con ngươi đen thẫm lại trở nên không hề dao động.

"Thật sự là kỳ quái. Khoảnh khắc vừa rồi, đại ca không ngờ mang đến cho ta một loại cảm giác hoàn toàn nhìn không thấu."

Dương Lỗi nao nao, nhìn khuôn mặt cương nghị của Dương Phàm. Dưới đả kích trầm trọng mất pháp lực biến thành phế nhân mà hắn vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như cũ.

Tiên Hồng Không Gian.

Dương Phàm ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra chạm vào mảnh đất xanh tràn ngập sức sống vô hạn kia.

Điểm sáng tươi mát xanh biếc dọc theo cánh tay ngăn nắp trật tự tiến vào cơ thể Dương Phàm.

Sức sống cuồn cuộn không ngừng dùng một tốc độ khó tin chữa trị thân thể hắn.

- Không nghĩ tới mảnh đất xanh này không ngờ còn có hiệu quả kỳ diệu như thế! Dương Phàm than thở, nói với con chó nhỏ bên cạnh nhà tranh.

- Đó là đương nhiên. Mảnh đất xanh có thể phụ trợ chữa thương, tẩy tủy phạt cốt, thậm chí còn có thể tẩm bổ linh hồn. Hiện tại ta thật chờ mong, chủ nhân sau khi tu luyện "Tiên Hồng Quyết" sẽ sinh ra kết quả thế nào?

Con chó nhỏ đáp, trong mắt hiện ra một tia tò mò.

- Đúng rồi, Trong Tiên Hồng Không Gian này, trừ ta ra còn có người khác hay không? Dương Phàm đột nhiên hỏi ra nghi hoặc của mình.

Đúng lúc này, trước Vấn Thiên đài truyền đến một hồi chấn động.

- Gia chủ tới rồi! Mau nhìn!

- Các trưởng lão đều tớiồ? Như thế nào không nhìn thấy Thủ tịch Liễu trưởng lão?

Động tình khác thường bên ngoài chặt đứt liên hệ của Dương Phàm cùng Tiên Hồng Không Gian.

Chẳng qua chỉ ngắn ngủi thời gian nửa khắc, khí sắc hắn đã tốt đẹp hơn, khuôn mặt không còn trắng bệch không chút máu như trước.

Tiên Hồng Không Gian, quả thực kỳ diệu vô cùng!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại