Tiên Hồng Lộ

Chương 307: Chênh lệch quá lớn

Toàn trường một mảnh tĩnh mịch cùng với hồ nước dậy nên sóng to gió lớn kia hình thành một cảnh tượng đối lập. Tu sĩ xung quanh hồ xem cuộc chiến lên đến hơn một ngàn người, cảnh tượng hoành tráng chưa từng có. Giờ phút này, bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm vào hồ nước chưa hồi phục bình tĩnh dường như đang đợi một kết quả.

Ùm! Ùm!

Sóng lớn mười trượng lần lượt áp xuống, hồ nước không ngừng quay cuồng, cơ hồ muốn hóa thành mãnh thú và nước lũ giương nanh múa vuốt áp vào mặt.

- Đừng nói không hề thương tổn. Còn sống sót hay không cũng là một vấn đề.

Một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khẽ thở dài phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Rồi sau đó đám tu sĩ toàn trường đều ồ lên ầm ĩ, mặt lộ vẻ kinh sợ hiển nhiên là kinh sợ bởi một kích đáng sợ của Pháp Bảo hạng nặng kia.

- Không hổ là cao nhân Trúc Cơ Kỳ. Một kích vừa rồi quả thực là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị san thành đất bằng.

Không ít tu sĩ cấp thấp đều lộ vẻ ngưỡng mộ.

Trung niên cẩm bào đứng sừng sững trên mặt hồ mặt lộ vẻ tươi cười ngầm đắc ý. Một kích vừa rồi, được rót một phần ba phép lực cơ thể hắn, một kích súc lực này đạt tới đỉnh cực hạn mà hắn có thể làm được. Một kích như thế chỉ riêng lực phá hoại mơ hồ đạt tới tầng thứ bậc cao, ở trong Trúc Cơ Kỳ, nếu không có Linh Khí phòng ngự cực phẩm hộ thân bị một kích này sẽ là kết cục hẳn phải chết. Cho dù có Linh Khí phòng ngự cực phẩm chính diện chịu đựng một kích đáng sợ của Pháp Bảo hạng nặng này, ít nhất cũng bị thương nặng. Ngạnh kháng Pháp Bảo hạng nặng. Tu Tiên Giới sẽ không có ai lựa chọn làm như vậy ngay cả tu sĩ bậc cao cũng không ngoại lệ.

- Hả?

Đúng lúc này, vài tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ có mặt ở đây khẽ kêu một tiếng, thần thức bọn họ dò xét trong hồ nước hiển nhiên phát hiện cái gì. Chẳng lẽ hắn không chết?

Trong lòng chúng tu sĩ có một tia chờ mong.

Bõm -

Đúng lúc này, một bóng người không dính giọt nước từ trong hồ bắn ra, nhẹ nhàng đứng trên mặt hồ.

Chính là Dương Phàm!

Nhìn qua không hề có chút tổn hại!

Woaaaa!

Hơn một ngàn tu sĩ tại trường ồ lên chấn động, quả thực khó có thể tin kết quả này.

- Điều này sao có thể

Sắc mặt trung niên cẩm bào tái nhợt, vẻ mặt đầy nghi ngờ và khiếp sợ. Đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại cũng đều lộ vẻ kinh hãi. Không chỉ như thế ngay cả bậc cao Kim Đan âm thầm theo dõi cũng giật mình không thôi. Dưới một kích súc lực của Pháp Bảo hạng nặng, cho dù đích thân bậc cao tới cũng sẽ lựa chọn trốn tránh.

- Thực lực Tương đạo hữu không tầm thường. Một kích vừa rồi, thiếu chút nữa làm Dương mỗ bị thương.

Dương Phàm ôm quyền cười.

- Ngươi thật sự không bị một chút thương tổn?

Trung niên cẩm bào hiển nhiên không tin.

- Có lẽ hắn bị một ít nội thương, mặt ngoài không thể nhìn ra. Dù sao cũng là Pháp Bảo hạng nặng. cho dù có Linh Khí cực phẩm hộ thể, lực lượng đáng sợ kia vẫn có thể chấn động vào trong cơ thể.

Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tuổi có vẻ lớn phân tích.

- Nếu các hạ không tin có thể đến kiểm tra tình huống của ta. Dương mỗ thân là Dược sư, chả nhẽ ngay cả điểm ấy đều nhìn không ra sao?

Dương Phàm nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Trung niên cẩm bào nghe vậy, đi tới trước người Dương Phàm, đưa tay khoát lên vai hắn. Dương Phàm để mặt cho hắn kiểm tra. Sau một lát. trung niên cẩm bào thu tay lại, trên mặt một mảnh trắng bệch thần sắc lại càng kinh hãi. Trong lúc nhất thời hắn chìm vào trầm mặc thần sắc ảm đạm.

- Rốt cục là như thế nào?

Chúng tu sĩ tại tràng có chút không nhịn nổi, rất quan tâm đến kết quả cuối cùng. Sau khi trầm mặc hồi lâu trung niên cẩm bào mới thở dài một hơi:

- Dương Dược sư đích xác không bị thương. Vừa rồi ta đã kiểm tra ngay cả một chút nội thương hắn cũng không bị.

- Cái gì? Thật sự không bị thương, không hề có một chút thương tổn?

Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại đều kinh hãi tới cực điểm. Có thể làm được điều này, vậy thực lực phải cường đại đến mức độ nào?

Trong suy nghĩ của bọn họ, dưới bậc cao không có người có khả năng làm được điều này, cho dù tu sĩ Trúc Cơ Đại Viên Mãn cũng không ngoại lệ.

- Tương đạo hữu. Ngươi đã nghiệm chứng rồi Kế tiếp đến phiên Dương mỗ ra tay.

Dương Phàm như cười như không nói, ngôn ngữ của hắn mang đến cho trung niên cẩm bào một loại áp lực về mặt tâm lý. Ngạnh kháng một kích như vậy, thực lực Dương Dược sư này quả thực sâu không lường được. Thậm chí hắn còn hoài nghi đối phương có thể nào là cường giả bậc cao tới đây giả heo ăn thịt cọp hay không?

Nhưng chỉ có bản thân Dương Phàm tự biết ngạnh kháng một kích vừa rồi cực kỳ mạo hiểm. Pháp Bảo hạng nặng cấp bậc Linh Khí thượng phẩm hóa thành một vật khổng lồ như ngọn núi nhỏ. Không nói gì khác chỉ riêng lực lượng đáng sợ kia đã không phải tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể ứng phó. Lúc gặp phải đòn nghiêm trọng của cây chùy lớn kia. Dương Phàm mặc Linh giáp cực phẩm hộ thể, tầng ngoài còn có Lục sắc Thảo Giáp giảm bớt lực lượng. Dù vậy, hắn cũng suýt nữa bị thương. Lời này cũng không phải là giả. Thời khắc mấu chốt hắn mượn cỗ lực lượng kia rơi vào trong nước lại làm tan mất một nửa lực lượng đó.

Dưới tinh huống như vậy, Dương Phàm mới gian nan làm được không hề thương tổn. Nếu chỉ là một chút thương nhẹ đối với Dương Phàm mà nói có thể là rất dễ dàng nhưng muốn không hề thương tổn lại có chút khó khăn. Đương nhiên, cho dù là bị một chút thương nhẹ đối với thể chất biến thái của Dương Phàm mà nói gần như có thể bỏ qua trong thời gian ngắn cũng có thể phục hồi như cũ. Nếu không, hắn cũng không lựa chọn đánh cuộc theo phưong thức này.

- Thế nào. Tương đạo hữu đã chuẩn bị xong chưa?

Dương Phàm thấy bộ dạng trung niên cẩm bào kia dường như có chút chần chờ liền lên tiếng thúc giục.

- Đúng vậy. Đến lượt Dương Dược sư!

Chúng tu sĩ chung quanh đều hưng phấn.

Ba người của Thiên Hành Các đều lộ ra nụ cười vui mừng tự hào. Dương Phàm cường đại vượt quá xa khỏi sự tưởng tượng của bọn họ. Có thể đứng vững chân ở Tu Tiên Giới trở thành đệ nhất thần y há là hạng người tầm thường?

- Này

Trung niên cẩm bào cố rặn ra nụ cười nói:

- Thực lực Dương Dược sư siêu quần trong Trúc Cơ Kỳ chỉ sợ không người có thể địch.

Hiển nhiên là hắn muốn trực tiếp nhận thua.

- Hừ. Muốn lâm trận bỏ chạy sao?

Chúng tu sĩ tại trường lập tức có chút không vui.

- Tương đạo hữu. ngươi làm vậy thật có chút không ổn. Theo quy tắc đánh cuộc ngươi công kích Dương Dược sư, như vậy nên đến phiên Dương Dược sư công kích ngươi. Chẳng lẽ ngươi động thủ, rồi bây giờ lại muốn trốn.

Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ châm chọc nói:

- Nếu thật sự ngươi làm vậy, sẽ chỉ khiến đồng đạo Tu Tiên Giới nhạo báng.

Sắc mặt trung niên cẩm bào cực kỳ khó coi, trong lòng lạnh lẽo. Nếu hiện tại hắn buông tha về sau ở Tú Ngọc Các đừng mơ ngẩng đầu làm người.

- Được. Dương Dược sư. ngươi có thể ra tay!

Trung niên cẩm bào cắn răng một cái ra hiệu cho Dương Phàm. Dứt lời. hắn lập tức tế ra một tấm chắn, rót phép lực còn dư ngưng kết một quầng sáng phòng ngự đồ án cổ thuẫn ở trước người. Dù vậy hắn vẫn còn không yên tâm lại ngưgn kết thêm một tầng vòng bảo hộ phòng ngự.

- Vậy ta đây ra tay!

Dương Phàm xòe bàn tay, sau đó nắm lại, trong tay xuất hiện Tam Linh Xích. Vật này là một Linh Khí công kích thượng phẩm. Đối phó trung niên cẩm bào hắn còn không cần dùng Linh Khi cực phẩm cùng sát thủ giản cường đại hơn.

Bá!

Tam Linh Xích trong tay Dương Phàm vung lên. lập tức không khí run rẩy, tầng tầng linh quang ba màu như một mảnh huyễn ảnh trong khoảnh khắc quét ngang không gian thẳng tắp giữa hắn và trung niên cẩm bào. Sau khi có cảnh giới linh hồn của bậc cao Kim Đan. Dương Phàm có thể phát huy ra 200% uy lực của Tam Linh Xích. Hơn nữa trong nháy mắt Tam Linh Xích rút đi của hắn một phần tư phép lực. Đây là điều mà tu sĩ bậc thấp tuyệt đối không làm được. Mà lúc này, trung niên cẩm bảo vẫn còn đang quán chú phép lực.

- A. nhanh như vậy!

Sắc mặt trung niên cẩm bào biến đổi không khỏi kinh hô một tiếng.

Thịch!

Ầm

Ngay sau đó hắn liền bị tầng tầng linh quang ba màu đánh trúng, bao phủ bên trong,

dát!

Quầng sáng phòng ngự đồ án cỗ thuẫn vỡ nát. Theo sau. lại một tiếng "rắc", mặt trên Linh Khí phòng ngự trung phẩm của hắn xuất hiện một tầng vết rách, bị cỗ lực lượng đáng sợ kia mạnh mẽ xé rách.

Phốc! Xuy

Cuối cùng. vòng phòng ngự bảo hộ của hắn bị xuyên qua. phát ra một tiếng kêu rên. Tầng tầng phòng ngự kia giống như giấy. Trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết, trung niên cẩm bào bị gãy mấy chục cây xương sườn, bị đánh bay ra ngoài, ở trong không trung còn liên tục phun ra ba ngụm máu khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Mắt thấy hắn sắp sửa chết đi trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Bá!

Dương Phàm thấy tình thế không ổn. Tam Linh Xích vung ra hơn phân nửa bỗng nhiên đảo chuyển, không ngờ hủy bỏ đi một nửa pháp lực.

Ùm -

Trung niên cẩm bào rơi vào trong hồ nước một lúc lâu không hề có động tĩnh.

- Nhanh đi cứu Tương tiền bối!

Tu sĩ của Bách Các Lâu phản ứng lại, lập tức có vài tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ xuống nước vớt trung niên cẩm bào lên bờ. Chờ sau khi lên bờ khí tức trung niên cẩm bào mỏng manh, đã tới bên bờ cái chết, thương thế thảm trọng đến cực điểm.

- Thương thế này, chỉ sợ không sống nổi

Một cao nhân Trúc Cơ Kỳ tới nhìn thoáng qua khẽ thở dài. Hai cao nhân Trúc Cơ Kỳ khác của Bách Các Lâu chạy tới, vừa thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt âm trầm nanh ác, lại không dám phát tác. Thực lực Dương Phàm bọn họ cũng đã thấy, cho dù hai người cùng lên cũng không phải đối thủ.

- Để đó cho ta!

Dương Phàm bay qua, đưa tay khoát lên trên người trung niên cẩm bào. Sau một lát. nội thương của trung niên cẩm bào đã bị Dương Phàm khống chế sau đó bắt đầu nối gân tiếp xương cho hắn. Thời gian nửa chén trà, trung niên cẩm bào khôi phục huyết sắc. Không đến nửa canh giờ. Dương Phàm đứng lên. vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng hời hợt nói:

- Đã trị khỏi

- Cái gì? Đã trị khỏi!

Tu sĩ chung quanh dại ra.

- Hắn là ai? Không ngờ có thần thuật hồi xuân như thế?

Có người bắt đầu tò mò.

- Đa tạ Dương Dược sư ra tay cứu giúp, không hổ là thần y đệ nhất kinh đô. Tương mỗ tâm phục khẩu phục tự nhận không bằng.

Trung niên cẩm bào khom người thật sâu với Dương Phàm cũng không thấy mất mặt, ở trước mặt thực lực cỡ này, bất kỳ cường già Trúc Cơ Kỳ nào đều khó có thể đương đầu mũi nhọn.

- Đạo hữu cần phải tuân thủ đánh cuộc vừa rồi

Dương Phàm vẻ mặt ôn hòa.

- Từ hôm nay trở đi. chỉ cần Tương mỗ còn ở đây một ngày, Bách Các Lâu sẽ không có bất kỳ mưu đồ nào với Thiên Hành Các.

Trung niên cẩm bào mặt nghiêm nghị cao giọng tuyên bố.

- Cái gì? Hắn chính là thần y đệ nhất kinh đô?

- Nghe nói hiện tại hắn là một trong số những ông chủ của Thiên Hành Các.

Chúng tu sĩ bắt đầu nghị luân.

Thần y đệ nhất kinh đô.

Chúng tu sĩ đều lộ vẻ giật nảy mình, khó trách có thần thông như vậy, không ngờ là đại nhân vật. Sau một lát một tràng phong ba cuối cùng chấm dứt đám người Dương Phàm trở lại Thiên Hành Các.

- Dương Dược sư. Ngươi cứu viện chúng ta hai lần, ba huynh đệ chúng ta khó có thể báo đáp. Không bằng như vậy, ta đưa ra năm phần tài sản cùng lợi nhuận của Thiên Hành Các cho ngươi.

Viên lão đại cảm động nói.

Dương Phàm nhẹ nhàng cười cũng không có từ chối ý tốt. Sau đó nửa ngày cao tầng các thế lực lớn của Tú Ngọc Các đều tới cầu kiến Dương Phàm. Sau khi biết được Dương Phàm là ông chủ lớn nhất của Thiên Hành Các, cao tầng những thế lực này đều biểu lộ về sau nguyện ý che chở cho Thiên Hành Các, không cho nó bị bất kỳ thế lực nào động vào. Đối với điều này, Dương Phàm nhất nhất tạ ơn. Lúc này, hắn cảm nhận được thật sâu tác dụng của thanh danh, ở lại Tú Ngọc Các một ngày Dương Phàm phiêu nhiên mà đi. Kỳ quái chính là. mục đích tiếp theo của hắn không phải là Vụ Liễu trấn cũng không phải Dương gia bảo.

Hắn bay về một nơi hoang dã phía bắc Tú Ngọc Các.

Đó chính là phương hướng. Cửu u Bí Cảnh. Vô Danh u Lâm.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại