Tiên Hồng Lộ
Chương 302: Lần đầu gặp mặt Dược Vương
- Đây là thật sao!
Vân tiên tử kinh dị vui vẻ, rất khó tin nổi!
Trong phòng trúc tâm thần hai người vô tình kết nối, có thể đạt tới kỳ diệu như thế đây ít nhất là tương đương với khổ tu và tìm hiểu mười mấy năm.
- Vũ Tịch nói không sai tuy nhiên bức tường tinh thần giữa bậc thấp và bậc cao khó như thế nào đối với tu sĩ bình thường mà nói đâu chỉ có mười mấy năm khổ tu? Đại đa số tu sĩ cho dù tiêu phí thời gian trăm năm, thậm chí thời gian cả một đời người, đều không thể vượt qua một cửa này.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc con đường tu tiên chậm rãi này, cơ duyên, thiên phú có tác dụng lớn lao. Thiên phú Vân Vũ Tịch tuyệt đỉnh đương nhiên không thể suy nghĩ theo lẽ thường.
- Chỉ tiếc muốn tiến vào loại cảnh giới khó giải thích huyền diệu vừa rồi, không thể có bất cứ một chút miễn cưỡng nào. Tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào. Có lẽ cả đời này vô duyên với nó cũng khó nói.
Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài sóng vai đi cùng với Vũ Tịch trong phong cảnh trong lòng xinh đẹp của Dược Tiên cốc. Hắn biết, thời gian hai canh giờ chỉ còn lại không bao nhiêu, Ngọc cốc chủ kia tùy thời đều có thể đến đây thúc giục mình.
- Vũ Tịch! Khối ngọc kia nàng thu vào đi, sau này chờ khi huynh bước chân vào bậc cao liền lại tới tìm nàng.
Dương Phàm hít một hơi sâu cầm bàn tay ngọc bích của Vân Vũ Tịch, từng chút mùi thơm ngào ngạt của của cỏ cây thiên nhiên trong lành khiến tâm thần Dương Phàm rung động.
- Dạ.
Mặt ngọc Vân Vũ Tịch thoáng hiện lên một chút ửng đỏ lại gật đầu, con mắt sáng hơi tối:
- Dương đại ca không ở lâu trong cốc lâu hơn chút sao?
Dương Phàm cảm nhận được sự không nở của Vũ Tịch đối với mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ thở dài:
- Ngọc cốc chủ chỉ phá lệ cho huynh vào trong cốc hai canh giờ, mắt thấy thòi gian liền nhanh đến rồi.
- Hai canh giờ?
Vân Vũ Tịch hơi giật mình, có thể tưởng tượng, Dương Phàm vì vào cốc gặp mình mà cố gắng tới mức nào. Hai canh giờ đối với hai người lúc này mà nói quý giá như thế nào chứ?
- Sư tôn quản lý Dược Tiên cốc, bà ra quyết định không ai có thể thay đổi.
Vân Vũ Tịch lộ ra vẻ trầm ngâm:
- Tuy nhiên
- Tuy nhiên cái gì?
Con ngươi Dương Phàm sáng lên cảm giác có hi vọng.
- Huynh đi theo muội.
Vân Vũ Tịch nắm tay Dương Phàm đi tới một góc hẻo lánh của Dược Tiên cốc. Dương Phàm thấy nàng không nói cũng không hỏi nhiều. Rất nhanh, hai người bay đến cạnh dược viên. Dược viên này chỉ to khoảng nửa mẫu, bên cạnh có một căn nhà gỗ đơn sơ. Chính giữa Dược Viên không ngờ còn có một hồ nước nho nhỏ, khi thì có thể thấy được cá lộ ra trên mặt nước. Giờ phút này, đang có một lão nhân mặt hồng râu tóc bạc trắng, ngồi trước hồ nước thả câu, ánh mắt hơi híp lại dường như đang ngủ, bên cạnh có đồ đi câu, nước trà trên bàn với dáng vẻ nhàn nhã vô cùng với thế không tranh đấu.
- Gia gia! Con mang khách đến gặp người.
Mặt Vân Vũ Tịch cười khẽ, khóe miệng mĩm cười đẹp không thể tả. Nàng kéo Dương Phàm đi về phía ông lão đầu bạc cũng âm thầm ý bảo hắn.
- Ha ha! Nguyên lai là Vũ Tịch, đã lâu con không tới đây rồi
Ánh mắt ông lào đầu bạc ôn hòa khiến người ta ảo giác đột ánh mặt trời.
- Vãn bối là Dương Phàm ra mắt tiền bối.
Dương Phàm vội vàng thi lễ, ông lão trước mặt này khiến hắn có loại cảm giác sâu không lường được, đối phưong có con người ôn hòa như ánh mặt trời, mang đến cho hắn một loại minh ngộ.
- Dương Phàm?
Ông lão đầu bạc quan sát nhìn vào mắt hắn giống như tự nói:
- Vào hai mươi năm trước, có một người đàn ông có bộ dáng rất giống cũng đã từng tới nơi này, lúc ấy lão hủ đã từng kính trọng hắn vài phần.
Dương Phàm nao nao có thể đoán ra người theo như lời ông lão đầu bạc hẳn là phụ thân của mình.
- Mà ngươi mang đến cho lão hủ cảm giác như vậy.
Ông lão đầu bạc cười cười.
- Tiền bối khen sai rồi, đám người phàm trần chúng ta làm sao tiêu dao tự tại như tiền bối vượt qua thế ngoại?
Dương Phàm rất tự nhiên hồi đáp.
- Ha ha!
Ông lão đầu bạc ý cười trên mặt càng đậm.
- Nếu có duyên hôm nay con ở nơi này làm khách nửa ngày đi.
- Vũ Tịch! Gia gia đã lâu không thưởng thức tay nghề nấu ăn của con rồi
- Con đi làm ngay.
Vân Vũ Tịch vui mừng rạo rực nói liền đi bên hông dược viên chuẩn bị thức ăn. Trước khi đi còn cười duyên với Dương Phàm như bông sen nở rộ, tự nhiên thoát tục. Tâm thần Dương Phàm hơi hơi rung động, thầm nghĩ: Nếu có thể có người có tướng mạo như nàng làm vợ vậy còn cầu gì nữa?
Chỉ tiếc, nguyện vọng này còn chờ cố gắng và phấn đấu. Nhưng Dương Phàm tin tưởng, cuối cùng có một ngày như vậy.
- Người trẻ tuổi! Con thấy Vũ Tịch như thế nào?
Ông lão đầu bạc hỏi với vẻ bất động thanh sắc nhếch miệng nhấp ngụm trà.
- Điều này
Dương Phàm nhất thời đình trệ, trong mắt hắn Vân Vũ Tịch là tiên tử hoàn mỹ nhất trong mộng. Suy nghĩ xong hắn nói:
- Vũ Tịch là cô gái tốt nhất, dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả.
- Vũ Tịch có hoàn mỹ trong lòng ngươi hay không?
- Đúng!
Dương Phàm nói không chút do dự. Ông lão đầu bạc gật gật đầu:
- Chớ hề! Vào mấy năm trước, lão phu cùng từng có tâm tình như vậy. Nhưng mà trên thế giới này không có người hoàn mỹ thật sự. Bất cứ người nào đều có khuyết điểm cùng sự yếu đuối của mình. Điều này so với công phép tu luyện tốt của chúng ta đều có sở trường nhưng cũng có công phép khác khắc chế nó.
- Vãn bối hiểu được.
Dương Phàm gật đầu cũng không quá hiểu được, ông lão đầu bạc nói dụng ý với mình.
- Lão kể về thân thế Vũ Tịch cho con, bản thân nàng là một cái mê.
Ông lão đầu bạc nói với vẻ nhớ lại:
- Mười tám năm trước, không ngờ lão hủ phát hiện nàng ở trong sơn lâm Dược Tiên cốc.
Dương Phàm đến bây giờ lập tức hứng thú, liên quan đến chuyện thân thế Vân Vũ Tịch hắn rất tò mò.
- Cảnh tượng lúc đó rất quỷ dị, mặt trời chiếu xuống núi, trời chiều nhiễm đỏ khoảng không bầu trời và đám mây, rất xinh đẹp. Mà khi đó chân trời lờ mờ truyền đến tiếng sấm, sau đó liền nổi mưa lên. Cảm quan lão hủ nắm bắt ngoài mười dặm có tiếng trẻ con kêu khóc đi qua liền thấy, lại thấy được tình cảnh kỳ lạ
Nói tới đây, ông lão đầu bạc ngừng.
- Tiền bối nhìn thấy gì?
Dương Phàm âm thầm giật mình trong lòng, cảm quan của ông lão đầu bạc rất cường đại, mặc dù không cố ý triển khai thần thức liền cảm ứng được tình huống cách mười dặm đây quả thực nghe rợn cả người.
- Khi đó chân trời có đám mây, trời chiều còn rơi chút mưa nhỏ.
Ông lão đầu bạc cố ý nhìn Dương Phàm
Đám mây, mưa nhỏ trời chiều. Con ngươi Dương Phàm sáng lên, ba cảnh vật này không phải vừa lúc hợp thành tên Vân Vũ Tịch sao?
Nguyên lai tên của Vân Vũ Tịch lại có lai lịch như thế. Trước đây khi hội ước ở Tú Ngọc Các. Dương Phàm hỏi, Vũ Tịch không trả lời thuyết phục.
- Chẳng những như thế, tiếng trẻ con chung quanh sinh cơ bừng bừng, bên cạnh trải rộng các loại mãnh thú chim bay, Rắn độc, mãnh hổ, sói, rết, đám ưng, thậm chí có yêu thú bậc thấp cấp hai.
- Hả?
Dương Phàm thiếu chút nửa thất thanh kinh hô.
- Nhưng những chim chóc động vật này đều đang quanh quẩn chung quanh nàng, một mãnh hài hòa, bình yên chung quanh, không thương tổn đứa bé này.
Ông lão đầu bạc sợ hãi than.
- Lại có những việc như thế, nói như vậy, Vũ Tịch quả nhiên có thiên phú dị bẩm không giống bình thường.
Dương Phàm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Đúng! Thiên phú dị bẩm, tư chất tuyệt hảo!
Ông lão đầu bạc nói tiếp:
- Lão hủ có một nguyện vọng, hy vọng lúc còn sống tận mắt nhìn Vũ Tịch vượt qua ta, lão bất tử ta nhanh vào quan tài.
- Tiền bối nhất định có thể nhìn thấy, Vũ Tịch hiện đã bước vào bức tường tinh thần bậc cao Kim Đan, ngày tiến vào cao tầng của nàng, hy vọng rất lớn.
Dương Phàm cười nói.
Ông lão đầu bạc cười dài nói:
- Không chỉ có nàng như thế, con cũng không kém vậy. Vừa rồi cơ duyên hai người các ngươi gặp phải, lão hủ cũng thấy được, nếu không cũng sẽ không lưu con nửa ngày.
- Tiền bối cũng thấy được?
Dương Phàm có chút giật mình.
- Chỉ cần lão hủ muốn, toàn bộ Dược Tiên cốc này không có chuvện gì có thể giấu diếm được ta.
Ông lão đầu bạc gợn sóng không sợ hãi nói.
- Đó là tiền bối thần thông cái thế.
Dương Phàm không ngại vỗ mông ngựa.
- Con cũng là một dược sư?
Ông lão đầu bạc thấy Vân Vũ Tịch đi về bên này, liền ngưng đề tài này. Sau đó hai người bắt đầu đàm luận học vấn trong y lý. Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện ông lão đầu bạc này bác học như biển về mặt y đạo, gần như không gì không biết, hơn xa mình chứng kiến bất cứ một gã dược sư nào. Ngoại trừ ông lão lưng gù Dật Hà thôn, có lẽ có thể sánh vai. Dương Phàm liền không nhìn thấy dược sư nào khiến mình hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Nói tới cuối cùng ông lão đầu bạc có tổng kết năng lực y thuật của Dương Phàm:
- về phương diện y thuật, con giải thích rất có ý mới, tuy nhiên về phương diện kinh nghiệm từng trải không đủ khả năng. Nhưng điều này nhất thời cũng không thể bù lại.
- Lấy tuổi còn trẻ của con có thể đạt được trình độ như thế toàn bộ Dược Tiên cốc, chỉ có Vũ Tịch có thể so với con.
Mà lúc này Vân Vũ Tịch bưng lên bốn năm loại thức ăn không phải rau dưa thì là rau thuốc. Dương Phàm vốn tưởng rằng hương vị bình đạm cực kỳ. Nhưng bình thường, lại có một hồi hương vị khác, trong lòng sinh ra một chút ấm áp cảm nhận được bản chất của bình thản. Ăn mấy miếng Dương Phàm thiếu chút nữa muốn nghiện, ông lão đầu bạc cười dài nhìn hắn:
- Thức ăn Vũ Tịch làm mặc dù là cơm chay cũng khiến người ta nghiện. Nếu không có con hôm nay lúc này làm khác lão hủ cũng không dễ được ăn.
- Gia gia! Người lại cười nhạo Vụ Tịch rồi
Vân Vũ Tịch chỉ xấu hổ cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với Dương Phàm không khỏi hé miệng cười khẽ. Bữa tiệc cơm này, ba người vừa ăn vừa nói chuyện ước chừng ăn hơn một canh giờ vượt quá hai canh giờ Ngọc cốc chủ yêu cầu. KỲ quái chính là Ngọc cốc chủ căn bản không thúc giục Dương Phàm. Tuy nhiên, trong thiên hạ cuối cùng không buổi tiệc nào không tàn. Sau nửa canh giờ ông lão đầu bạc rốt cục hạ lệnh trục khách:
- Có duyên gặp lại, hy vọng lần sau ngày gặp mặt con có thể lấy thành tựu khiến trên dưới Dược Tiên cốc kính phục. Đến lúc đó tất cả trở ngại hiện tại đều không còn tồn tại nữa.
- Dạ! Tiền bối!
Dương Phàm có thể hiểu được hàm nghĩa trong giọng nói của ông lão đầu bạc. Điều này cùng với lời nói của Mục sư thúc không hẹn mà hợp. Dưới sự đưa tiễn của Vân Vũ Tịch, Dương Phàm rời khỏi Dược Viên, cáo biệt, đây mới vào Dược Tiên cốc nửa ngày. Trước khi đi đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch lộ ra mấy tia liên tục không dứt, lờ mờ có thể thấy lệ quang trong suốt.
- Từ biệt hôm nay không biết khi nào có thể gặp lại, vật này giao cho đại ca.
Vân Vũ Tịch lấy cây sáo ngọc tinh xảo không tầm thường trước kia rất trịnh trọng đưa cho Dương Phàm.
- Cuối cùng sẽ có một ngày, huynh lại tới nơi này. Đến lúc đó huynh sẽ cùng Vũ Tịch dắt tay nhau dạo chơi thiên hạ.
Dương Phàm hóa thành một luồng quang ảnh màu xanh, quét về phía chân trời bay khỏi Dược Tiên cốc. Sau khi uống nửa chén trà nhỏ chỗ Dược Viên hẻo lánh ở Dược Tiên cốc.
- Con đem Thất Hương Ngọc Hồn Địch quý báu thời thượng cổ truyền lại tặng cho người này làm tín vật định tình. Vật ấy là gia gia ba trăm năm trước, ở trong một cái cổ động trải qua trăm ngàn khổ cực có được. Thế gian chỉ có một cây hơn nữa nó cũng là nhạc cụ con yêu thích nhất.
Cơ thịt trên mặt ông lão đầu bạc khẽ động dường như có chút bất mãn.
- Gia gia! Huynh ấy cũng không phải tặng Vũ Tịch một kiện bảo vật nghe nói là di vật duy nhất mẫu thân huynh ấy lưu lại.
Vân Vũ Tịch rũ tóc, lông mi run rẫy, dường như có vẻ có chút ủy khuất.
- Bảo vật gì? Cho ta xem.
Ông lão đầu bạc hỏi.
Vân Vũ Tịch lấy khối ngọc kia ra.
- Thông Linh Ngọc Trụy?
Ông lão đầu bạc thấy vật này, tức khí lên, tức giận dâng trào:
- Vật ấy vốn là bảo vật truyền thừa của Dược Tiên cốc ta, sớm hay muộn đều thuộc về con. Tiểu tử quá giảo hoạt không ngờ dùng nó làm tín vật định tình còn lừa đi một kiện vật báu.
Vân tiên tử kinh dị vui vẻ, rất khó tin nổi!
Trong phòng trúc tâm thần hai người vô tình kết nối, có thể đạt tới kỳ diệu như thế đây ít nhất là tương đương với khổ tu và tìm hiểu mười mấy năm.
- Vũ Tịch nói không sai tuy nhiên bức tường tinh thần giữa bậc thấp và bậc cao khó như thế nào đối với tu sĩ bình thường mà nói đâu chỉ có mười mấy năm khổ tu? Đại đa số tu sĩ cho dù tiêu phí thời gian trăm năm, thậm chí thời gian cả một đời người, đều không thể vượt qua một cửa này.
Dương Phàm cảm giác sâu sắc con đường tu tiên chậm rãi này, cơ duyên, thiên phú có tác dụng lớn lao. Thiên phú Vân Vũ Tịch tuyệt đỉnh đương nhiên không thể suy nghĩ theo lẽ thường.
- Chỉ tiếc muốn tiến vào loại cảnh giới khó giải thích huyền diệu vừa rồi, không thể có bất cứ một chút miễn cưỡng nào. Tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào. Có lẽ cả đời này vô duyên với nó cũng khó nói.
Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài sóng vai đi cùng với Vũ Tịch trong phong cảnh trong lòng xinh đẹp của Dược Tiên cốc. Hắn biết, thời gian hai canh giờ chỉ còn lại không bao nhiêu, Ngọc cốc chủ kia tùy thời đều có thể đến đây thúc giục mình.
- Vũ Tịch! Khối ngọc kia nàng thu vào đi, sau này chờ khi huynh bước chân vào bậc cao liền lại tới tìm nàng.
Dương Phàm hít một hơi sâu cầm bàn tay ngọc bích của Vân Vũ Tịch, từng chút mùi thơm ngào ngạt của của cỏ cây thiên nhiên trong lành khiến tâm thần Dương Phàm rung động.
- Dạ.
Mặt ngọc Vân Vũ Tịch thoáng hiện lên một chút ửng đỏ lại gật đầu, con mắt sáng hơi tối:
- Dương đại ca không ở lâu trong cốc lâu hơn chút sao?
Dương Phàm cảm nhận được sự không nở của Vũ Tịch đối với mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ thở dài:
- Ngọc cốc chủ chỉ phá lệ cho huynh vào trong cốc hai canh giờ, mắt thấy thòi gian liền nhanh đến rồi.
- Hai canh giờ?
Vân Vũ Tịch hơi giật mình, có thể tưởng tượng, Dương Phàm vì vào cốc gặp mình mà cố gắng tới mức nào. Hai canh giờ đối với hai người lúc này mà nói quý giá như thế nào chứ?
- Sư tôn quản lý Dược Tiên cốc, bà ra quyết định không ai có thể thay đổi.
Vân Vũ Tịch lộ ra vẻ trầm ngâm:
- Tuy nhiên
- Tuy nhiên cái gì?
Con ngươi Dương Phàm sáng lên cảm giác có hi vọng.
- Huynh đi theo muội.
Vân Vũ Tịch nắm tay Dương Phàm đi tới một góc hẻo lánh của Dược Tiên cốc. Dương Phàm thấy nàng không nói cũng không hỏi nhiều. Rất nhanh, hai người bay đến cạnh dược viên. Dược viên này chỉ to khoảng nửa mẫu, bên cạnh có một căn nhà gỗ đơn sơ. Chính giữa Dược Viên không ngờ còn có một hồ nước nho nhỏ, khi thì có thể thấy được cá lộ ra trên mặt nước. Giờ phút này, đang có một lão nhân mặt hồng râu tóc bạc trắng, ngồi trước hồ nước thả câu, ánh mắt hơi híp lại dường như đang ngủ, bên cạnh có đồ đi câu, nước trà trên bàn với dáng vẻ nhàn nhã vô cùng với thế không tranh đấu.
- Gia gia! Con mang khách đến gặp người.
Mặt Vân Vũ Tịch cười khẽ, khóe miệng mĩm cười đẹp không thể tả. Nàng kéo Dương Phàm đi về phía ông lão đầu bạc cũng âm thầm ý bảo hắn.
- Ha ha! Nguyên lai là Vũ Tịch, đã lâu con không tới đây rồi
Ánh mắt ông lào đầu bạc ôn hòa khiến người ta ảo giác đột ánh mặt trời.
- Vãn bối là Dương Phàm ra mắt tiền bối.
Dương Phàm vội vàng thi lễ, ông lão trước mặt này khiến hắn có loại cảm giác sâu không lường được, đối phưong có con người ôn hòa như ánh mặt trời, mang đến cho hắn một loại minh ngộ.
- Dương Phàm?
Ông lão đầu bạc quan sát nhìn vào mắt hắn giống như tự nói:
- Vào hai mươi năm trước, có một người đàn ông có bộ dáng rất giống cũng đã từng tới nơi này, lúc ấy lão hủ đã từng kính trọng hắn vài phần.
Dương Phàm nao nao có thể đoán ra người theo như lời ông lão đầu bạc hẳn là phụ thân của mình.
- Mà ngươi mang đến cho lão hủ cảm giác như vậy.
Ông lão đầu bạc cười cười.
- Tiền bối khen sai rồi, đám người phàm trần chúng ta làm sao tiêu dao tự tại như tiền bối vượt qua thế ngoại?
Dương Phàm rất tự nhiên hồi đáp.
- Ha ha!
Ông lão đầu bạc ý cười trên mặt càng đậm.
- Nếu có duyên hôm nay con ở nơi này làm khách nửa ngày đi.
- Vũ Tịch! Gia gia đã lâu không thưởng thức tay nghề nấu ăn của con rồi
- Con đi làm ngay.
Vân Vũ Tịch vui mừng rạo rực nói liền đi bên hông dược viên chuẩn bị thức ăn. Trước khi đi còn cười duyên với Dương Phàm như bông sen nở rộ, tự nhiên thoát tục. Tâm thần Dương Phàm hơi hơi rung động, thầm nghĩ: Nếu có thể có người có tướng mạo như nàng làm vợ vậy còn cầu gì nữa?
Chỉ tiếc, nguyện vọng này còn chờ cố gắng và phấn đấu. Nhưng Dương Phàm tin tưởng, cuối cùng có một ngày như vậy.
- Người trẻ tuổi! Con thấy Vũ Tịch như thế nào?
Ông lão đầu bạc hỏi với vẻ bất động thanh sắc nhếch miệng nhấp ngụm trà.
- Điều này
Dương Phàm nhất thời đình trệ, trong mắt hắn Vân Vũ Tịch là tiên tử hoàn mỹ nhất trong mộng. Suy nghĩ xong hắn nói:
- Vũ Tịch là cô gái tốt nhất, dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả.
- Vũ Tịch có hoàn mỹ trong lòng ngươi hay không?
- Đúng!
Dương Phàm nói không chút do dự. Ông lão đầu bạc gật gật đầu:
- Chớ hề! Vào mấy năm trước, lão phu cùng từng có tâm tình như vậy. Nhưng mà trên thế giới này không có người hoàn mỹ thật sự. Bất cứ người nào đều có khuyết điểm cùng sự yếu đuối của mình. Điều này so với công phép tu luyện tốt của chúng ta đều có sở trường nhưng cũng có công phép khác khắc chế nó.
- Vãn bối hiểu được.
Dương Phàm gật đầu cũng không quá hiểu được, ông lão đầu bạc nói dụng ý với mình.
- Lão kể về thân thế Vũ Tịch cho con, bản thân nàng là một cái mê.
Ông lão đầu bạc nói với vẻ nhớ lại:
- Mười tám năm trước, không ngờ lão hủ phát hiện nàng ở trong sơn lâm Dược Tiên cốc.
Dương Phàm đến bây giờ lập tức hứng thú, liên quan đến chuyện thân thế Vân Vũ Tịch hắn rất tò mò.
- Cảnh tượng lúc đó rất quỷ dị, mặt trời chiếu xuống núi, trời chiều nhiễm đỏ khoảng không bầu trời và đám mây, rất xinh đẹp. Mà khi đó chân trời lờ mờ truyền đến tiếng sấm, sau đó liền nổi mưa lên. Cảm quan lão hủ nắm bắt ngoài mười dặm có tiếng trẻ con kêu khóc đi qua liền thấy, lại thấy được tình cảnh kỳ lạ
Nói tới đây, ông lão đầu bạc ngừng.
- Tiền bối nhìn thấy gì?
Dương Phàm âm thầm giật mình trong lòng, cảm quan của ông lão đầu bạc rất cường đại, mặc dù không cố ý triển khai thần thức liền cảm ứng được tình huống cách mười dặm đây quả thực nghe rợn cả người.
- Khi đó chân trời có đám mây, trời chiều còn rơi chút mưa nhỏ.
Ông lão đầu bạc cố ý nhìn Dương Phàm
Đám mây, mưa nhỏ trời chiều. Con ngươi Dương Phàm sáng lên, ba cảnh vật này không phải vừa lúc hợp thành tên Vân Vũ Tịch sao?
Nguyên lai tên của Vân Vũ Tịch lại có lai lịch như thế. Trước đây khi hội ước ở Tú Ngọc Các. Dương Phàm hỏi, Vũ Tịch không trả lời thuyết phục.
- Chẳng những như thế, tiếng trẻ con chung quanh sinh cơ bừng bừng, bên cạnh trải rộng các loại mãnh thú chim bay, Rắn độc, mãnh hổ, sói, rết, đám ưng, thậm chí có yêu thú bậc thấp cấp hai.
- Hả?
Dương Phàm thiếu chút nửa thất thanh kinh hô.
- Nhưng những chim chóc động vật này đều đang quanh quẩn chung quanh nàng, một mãnh hài hòa, bình yên chung quanh, không thương tổn đứa bé này.
Ông lão đầu bạc sợ hãi than.
- Lại có những việc như thế, nói như vậy, Vũ Tịch quả nhiên có thiên phú dị bẩm không giống bình thường.
Dương Phàm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Đúng! Thiên phú dị bẩm, tư chất tuyệt hảo!
Ông lão đầu bạc nói tiếp:
- Lão hủ có một nguyện vọng, hy vọng lúc còn sống tận mắt nhìn Vũ Tịch vượt qua ta, lão bất tử ta nhanh vào quan tài.
- Tiền bối nhất định có thể nhìn thấy, Vũ Tịch hiện đã bước vào bức tường tinh thần bậc cao Kim Đan, ngày tiến vào cao tầng của nàng, hy vọng rất lớn.
Dương Phàm cười nói.
Ông lão đầu bạc cười dài nói:
- Không chỉ có nàng như thế, con cũng không kém vậy. Vừa rồi cơ duyên hai người các ngươi gặp phải, lão hủ cũng thấy được, nếu không cũng sẽ không lưu con nửa ngày.
- Tiền bối cũng thấy được?
Dương Phàm có chút giật mình.
- Chỉ cần lão hủ muốn, toàn bộ Dược Tiên cốc này không có chuvện gì có thể giấu diếm được ta.
Ông lão đầu bạc gợn sóng không sợ hãi nói.
- Đó là tiền bối thần thông cái thế.
Dương Phàm không ngại vỗ mông ngựa.
- Con cũng là một dược sư?
Ông lão đầu bạc thấy Vân Vũ Tịch đi về bên này, liền ngưng đề tài này. Sau đó hai người bắt đầu đàm luận học vấn trong y lý. Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện ông lão đầu bạc này bác học như biển về mặt y đạo, gần như không gì không biết, hơn xa mình chứng kiến bất cứ một gã dược sư nào. Ngoại trừ ông lão lưng gù Dật Hà thôn, có lẽ có thể sánh vai. Dương Phàm liền không nhìn thấy dược sư nào khiến mình hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Nói tới cuối cùng ông lão đầu bạc có tổng kết năng lực y thuật của Dương Phàm:
- về phương diện y thuật, con giải thích rất có ý mới, tuy nhiên về phương diện kinh nghiệm từng trải không đủ khả năng. Nhưng điều này nhất thời cũng không thể bù lại.
- Lấy tuổi còn trẻ của con có thể đạt được trình độ như thế toàn bộ Dược Tiên cốc, chỉ có Vũ Tịch có thể so với con.
Mà lúc này Vân Vũ Tịch bưng lên bốn năm loại thức ăn không phải rau dưa thì là rau thuốc. Dương Phàm vốn tưởng rằng hương vị bình đạm cực kỳ. Nhưng bình thường, lại có một hồi hương vị khác, trong lòng sinh ra một chút ấm áp cảm nhận được bản chất của bình thản. Ăn mấy miếng Dương Phàm thiếu chút nữa muốn nghiện, ông lão đầu bạc cười dài nhìn hắn:
- Thức ăn Vũ Tịch làm mặc dù là cơm chay cũng khiến người ta nghiện. Nếu không có con hôm nay lúc này làm khác lão hủ cũng không dễ được ăn.
- Gia gia! Người lại cười nhạo Vụ Tịch rồi
Vân Vũ Tịch chỉ xấu hổ cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với Dương Phàm không khỏi hé miệng cười khẽ. Bữa tiệc cơm này, ba người vừa ăn vừa nói chuyện ước chừng ăn hơn một canh giờ vượt quá hai canh giờ Ngọc cốc chủ yêu cầu. KỲ quái chính là Ngọc cốc chủ căn bản không thúc giục Dương Phàm. Tuy nhiên, trong thiên hạ cuối cùng không buổi tiệc nào không tàn. Sau nửa canh giờ ông lão đầu bạc rốt cục hạ lệnh trục khách:
- Có duyên gặp lại, hy vọng lần sau ngày gặp mặt con có thể lấy thành tựu khiến trên dưới Dược Tiên cốc kính phục. Đến lúc đó tất cả trở ngại hiện tại đều không còn tồn tại nữa.
- Dạ! Tiền bối!
Dương Phàm có thể hiểu được hàm nghĩa trong giọng nói của ông lão đầu bạc. Điều này cùng với lời nói của Mục sư thúc không hẹn mà hợp. Dưới sự đưa tiễn của Vân Vũ Tịch, Dương Phàm rời khỏi Dược Viên, cáo biệt, đây mới vào Dược Tiên cốc nửa ngày. Trước khi đi đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch lộ ra mấy tia liên tục không dứt, lờ mờ có thể thấy lệ quang trong suốt.
- Từ biệt hôm nay không biết khi nào có thể gặp lại, vật này giao cho đại ca.
Vân Vũ Tịch lấy cây sáo ngọc tinh xảo không tầm thường trước kia rất trịnh trọng đưa cho Dương Phàm.
- Cuối cùng sẽ có một ngày, huynh lại tới nơi này. Đến lúc đó huynh sẽ cùng Vũ Tịch dắt tay nhau dạo chơi thiên hạ.
Dương Phàm hóa thành một luồng quang ảnh màu xanh, quét về phía chân trời bay khỏi Dược Tiên cốc. Sau khi uống nửa chén trà nhỏ chỗ Dược Viên hẻo lánh ở Dược Tiên cốc.
- Con đem Thất Hương Ngọc Hồn Địch quý báu thời thượng cổ truyền lại tặng cho người này làm tín vật định tình. Vật ấy là gia gia ba trăm năm trước, ở trong một cái cổ động trải qua trăm ngàn khổ cực có được. Thế gian chỉ có một cây hơn nữa nó cũng là nhạc cụ con yêu thích nhất.
Cơ thịt trên mặt ông lão đầu bạc khẽ động dường như có chút bất mãn.
- Gia gia! Huynh ấy cũng không phải tặng Vũ Tịch một kiện bảo vật nghe nói là di vật duy nhất mẫu thân huynh ấy lưu lại.
Vân Vũ Tịch rũ tóc, lông mi run rẫy, dường như có vẻ có chút ủy khuất.
- Bảo vật gì? Cho ta xem.
Ông lão đầu bạc hỏi.
Vân Vũ Tịch lấy khối ngọc kia ra.
- Thông Linh Ngọc Trụy?
Ông lão đầu bạc thấy vật này, tức khí lên, tức giận dâng trào:
- Vật ấy vốn là bảo vật truyền thừa của Dược Tiên cốc ta, sớm hay muộn đều thuộc về con. Tiểu tử quá giảo hoạt không ngờ dùng nó làm tín vật định tình còn lừa đi một kiện vật báu.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm